Cho tới hiện tại, tôi nghĩ con Kasha là quái vật mạnh nhất mà mình từng chạm trán. Tốc độ, sức tấn công khác một trời một vực những con quái khác, và thậm chí nó còn sử dụng được hỏa thuật.
Tuy vậy, hỏa thuật của nó có thể khắc chế bởi phù phép hệ thủy, tốc độ và sát thương đòn đánh khi đem ra so sánh với những người tôi chiến đấu mọi ngày, thì cứ như ngọn cỏ với tầng mây vậy.
Hơn nữa, phong cách chiến đấu của nó giống hệt như bất kì con quái vật tầm thường khác, chẳng gây cho tôi chút bất ngờ nào.
“Một kết quả quá hiển nhiên.”
Tôi nhìn vào viên ma thạch mà mình cầm lên.
Nếu Kasha có thể tái sinh (giống như kiểu quái vật hồi sinh sau một khoảng thời gian khi chết.) thì farm nó ở đây sẽ rất có hữu ích, có điều nơi này không cho phép như vậy. Ngay cả khi có rời khỏi đây rồi vào lại cũng không được.
Tôi lấy viên ma thạch, rồi tiến vào sâu hơn, tới nơi tôi đã đặt mục tiêu vào “người đó” đang tồn tại.
Sau khi tiến sâu hơn vào bên trong, có một cánh cửa đủ cho một người dễ dàng đi qua. Tôi chạm tay vào một phần của cánh cửa, chỗ đó ánh lên một màu sáng xanh, rồi lan tỏa ra bốn phía. Cánh cửa trượt sang một bên với tiếng động [Pushuuu].
Khi định bước vào trong, tôi nhận ra.
“Là sảnh ra vào”
Có nơi để bạn cởi giầy, có tủ giày và cả tủ khóa lớn. Có vài cánh cửa tôi nhìn thấy từ đây, cô ấy chắc ở đâu đó quanh đây thôi.
Tôi cởi giày gọn gàng ở khu vực lối vào, và bước chân lên sàn nhà.
“Đùa nhau đấy à…..”
Chỗ tôi vừa đặt chân vào, có cả dấu bàn chân tôi in lên. Dường như nơi này đã lâu không có người sử dụng, nên bụi bẩn tích tụ rất nhiều. Tôi hơi quan ngại, nhưng vẫn quyết định đi tiếp với chiếc giày cầm trên tay.
“Phải, đây khá giống một căn phòng….”
Hiện tại, tôi nhìn căn phòng mà mình vừa bước vào. Nơi đây tràn ngập dấu hiệu của sự sống.
Có giấy dán tường xung quanh, chiếc giường ở kia nhưng bị phủ đầy bụi, thậm chí có cả một viên ma thạch tỏa sáng. Tôi nhặt một quyển sách đặt ở trên cạnh chiếc giường. Không rõ nó viết về cái gì, nên tôi cho cuốn sách vào trong kho đồ (kho đồ giả lập đa chiều) rồi nhìn xung quanh. Tôi nhìn vào chiếc thùng rác đặt bên cạnh. [Có lẽ nào], nghĩ như vậy tôi bèn nhìn xuống gầm giường.
Chỉ là đoán bừa. Đó là nơi bạn hay cất giấu mấy cái vật phẩm giải trí đồi trụy. Vì vậy, khả năng bị người khác phát hiện ra rất cao, đó là lí do mọi người thường giấu ở một chỗ nào đó khác, đặc biệt là khi bạn có em gái.
Tôi đối xử thứ đó như một món đồ cổ giàu văn hóa và giá trị lịch sử, rồi lôi nó ra một cách từ tốn, tôi buộc mình nín thở. Một người phụ nữ tóc đen ăn mặc hở hang, với biểu cảm đang nứng. Chuẩn rồi.
Tạp chí người lớn.
Tôi thất vọng với bản thân mình rồi lật sang trang.
“Fumu…..ôi trời ơi, nuột quá.”
Đừng nhìn, tỉnh táo lại. Tụng kinh gõ mõ trong tim và thật bình tĩnh. Tôi nhẹ nhàng nhét cuốn sách vào trong kho đồ, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa sang phòng kế tiếp.
Thứ tôi tìm thấy ở căn phòng tiếp theo, là một thiết bị trông giống một chiếc tivi, một cái cột trong suốt, và một chiếc máy hình đĩa ném. Chúng là những thứ tôi chưa từng nhìn qua, kể cả ở Nhật Bản lẫn thế giới này.
Tôi thu dọn hết những thứ thích hợp, rồi mở cửa khám phá căn phòng kế tiếp.
“Wow, tuyệt ghê…..”
Những thứ phía ngoài cánh cửa là một thế giới khác.
“Hang động, ngôi nhà…. Giờ là cả một đồng cỏ.”
Có một câu nói tôi đọc được khi tìm hiểu về hầm ngục. “Để đoán được hầm ngục là cái gì thì cũng giống như việc nghĩ tới cái chết nó trông ra sao.” Lúc đầu, phản ứng của tôi chỉ là “Hmmm” nhưng, vì được chứng kiến một thế giới phá vỡ những định lí thông thường, một thế giới siêu nhiên như thế này, tất nhiên, tôi phải công nhận câu nói đó.
Đồng cỏ bạt ngàn, bầu trời trải rộng và mặt trời đang lơ lửng trên cao. Một làn gió khô khan chạm vào làn da, tôi ngửi thấy mùi của đất, cỏ.
Nhìn lại, tôi tiếp tục ngạc nhiên.
“Mày là cánh cửa thần kì của mèo ú đấy à!!”
Đó là cánh cửa tôi mới đi qua. Nó ở đó, nhưng nó là vật thể do con người tạo ra duy nhất, trong số toàn bộ vùng đất cỏ bạt ngàn này. Thật ra, nó không chỉ là một cánh cửa. Còn có một hành lang bụi bặm quen thuộc bên ngoài. Tôi đã thử đưa tay qua lại cánh cửa đó, nhưng kết luận duy nhất, đó là một hiện tượng không xác định diễn ra.
“Đúng thật sự là cánh cửa thần kì rồi….”
Tôi dừng việc phân tích cánh cửa rồi nhìn xung quanh.
Vô số đám mây đang trôi dạt trên bầu trời xanh. Qua kẽ hở giữa những đám mây, là mặt trời đang chiếu rọi ánh hoàng hôn xuống nền đất.
“Đẹp thật…. đó là lí do vì sao mặt trời lúc hoàng hôn được mệnh danh là [nấc thang thiên đường] hay [Ánh sáng đại phong cầm] ư n- Nn?”
Nhìn xuống nơi ánh hoàng hôn chiếu sáng, tôi ngừng nói.
“Chỗ đó… Không phải đồng cỏ ư? Có gì đó ở đấy.”
Đừng nói là, tôi bắt đầu chạy.
Ở cuối đường ánh sáng, là một vòng ma thuật được khắc trên mặt đường đá và thứ gì đó hình bầu dục. Tôi không rõ nó là gì, một quả trứng khổng lồ thì phải. Một quả trứng bay lơ lửng trên không trung?
Một thứ giống quả trứng với kích thước bằng chiều cao của tôi, Nhìn gần có cả thứ gì đó trông giống lông thú mọc phía trên. Phía dưới quả trứng có những chiếc lông rớt xuống, có lẽ đó là lông vũ.
“Nó trông khác so với trong Magiero nhưng…. chắc là cái này chăng?”
Tôi chạm nhẹ vào thứ giống quả trứng được chiếu sáng bởi hoàng hôn. Những chiếc lông tơ tôi chạm vào cứ như lông thỏ vậy, có điều tôi cảm nhận được sự đàn hồi khi dùng thêm lực ở tay để nhấn vào.
Tôi thử truyền ma lực vào bên trong quả trứng, như điều nhân vật chính đã làm trong trò chơi. Ban đầu tôi có hơi lo lắng, nhưng vẫn tăng ma lực vào giữa chừng. Vậy mà không xảy ra thay đổi lớn nào.
“Lần đầu tiên mình dùng nhiều ma lực thế này rồi đấy…..?”
Có lẽ do các bài tập hằng ngày, nên ma lực của tôi phát triển rõ rệt. Sau khi cố gắng duy trì phù phép cả ngày và mỗi ngày, tôi cứ tiếp tục như vậy trừ lúc đi ngủ, dành rất nhiều thời gian đấu tập với Claris và mọi người. Tuy nhiên, cũng đã khoảng thời gian khá lâu, kể từ khi tôi phải tiêu tốn nhiều ma lực đến mức này. Dù vậy, thứ giống quả trứng kia vẫn tiếp tục hút lấy, hút để ma lực của tôi.
Sự thay đổi đến, khi ma lực của tôi có dấu hiệu cạn kiệt tới cái mức, nó làm ảnh hưởng đến cả những hoạt động cơ bản, tôi tự hỏi vì sao mình lại không mang theo vật phẩm phục hồi ma thuật đi.
『×□▲○- Đăng ký ma lực hoàn tất-|*”#$%&’(』
“Whoa.”
Tôi thả tay ra, vì bất chợt nghe thấy giọng nói trong đầu, rồi quan sát sự thay đổi từ phía quả trứng. Có điều, hình dạng nó không hề biến chuyển, thay vào đó, một màn hình trong suốt hiện lên từ vòng tròn ma thuật vào lúc nào không ai hay biết.
Tôi nhìn chăm chú vào màn hình một cách khó hiểu.
“Không đọc nổi….”
Khi tôi nói như vậy, chữ cái trên màn hình biến mất. Khi còn đang hoảng loạn, dòng chữ xuất hiện trở lại và lần này là bằng tiếng Nhật.
Hãy chọn thể loại.
Loại mùa xuân
Loại mùa hè
Loại mùa thu
Loại mùa đông
Loại thiên đường.
-
Tôi nghiêng đầu trước những thứ được hiển thị. Nếu nhớ không nhầm, tôi chắc chắn chỉ có bốn lựa chọn thôi mà. Hơn nữa, nó phải được ghi bằng tiếng anh kiểu Type-1, Type-2, Type-3, and Type-4 chứ. Như trong trò chơi, thì xuân, hạ, thu, đông tương ứng với 1,2,3,4. Có điều.
“Loại thiên đường….. lựa chọn có hơi quá không nhỉ?”
Khi tôi chơi dưới vai nhân vật chính, tôi đã chọn Type-4, đáng số là mùa đông.
“Bình thường, sẽ chọn loại mùa đông nhưng….. trái tim lại mách bảo chọn Thiên đường.”
Khi thấy thứ gì đó mới mẻ, con người có xu hướng thử một lần. Tôi là một kẻ yếu đuối trước cái ngọt, đặc biệt khi đó là sản phẩm mới. Tôi vẫn sẽ mua, ngay cả khi đa phần nó thường có vẻ chứa nhiều nghi vấn.
Tôi chạm tay vào [loại thiên đường]. Nó hiện lên một cửa sổ [Bạn chắc chưa?], tôi chọn [Vâng].
Và rồi, đống lông thú rơi khỏi quả trứng. Tất cả số lông vũ tỏa sáng khi vừa chạm đất. Biến thành các hạt nhỏ rồi vụt tan.
Ánh sáng bắt đầu chiếu rọi từ nơi những chiếc lông vũ rơi, hào quang như một chùm tia laser ở các buổi tổ chức hòa nhạc sôi động, lan tỏa ra khắp xung quanh.
Những chiếc lông ngày một rơi nhanh hơn, và cường độ ánh sáng ngày một tăng theo. Không còn có thể nhìn trực tiếp được nữa, tôi che khuất mặt mình bằng third hand để chờ cho ánh sáng thiên đường này lắng xuống.
Khoảnh khắc hào quang rọi cực mạnh, tôi chẳng thể mở mắt trong phút cuối. Từ bóng của third hand, tôi nghĩ ánh sáng đã lặng đi bèn nhìn vào quả trứng. Có điều, quả trứng không còn ở đó. Thay vào, là một người phụ nữ trong bộ đồ hầu gái trôi nổi trên không trung.
“Tầm nhìn xác định. Tiến trình thiết bị AA xác định. Cập nhật thời gian, ngày tháng.”
Vuốt mái tóc vàng ánh bạch kim, cô ấy bỏ vào cái máy thứ gì đó lấy ra từ túi của cô. Và rồi, một màn hình trong suốt hiện lên trước mặt cô ấy, cùng với đó là những dòng chữ cái chạy phía trên.
“Kết nối tới tập đoàn A&A…. … không thành công. Kết nối tới mạng lưới cục bộ.. … không thành công. Xác nhận mạng lưới hầm ngục hoàn toàn biến mất. Ước tính thời gian diễn ra bên ngoài hầm ngục.”
Màn hình trong suốt trước mặt cô biến mất, đôi mắt tím của cô ấy hướng về tôi.
“Chào buổi chiều, khế ước chủ nhân. Em là MKS73 (hiệp sĩ hầu gái phiên bản Shiki 73) của tập đoàn A&A.”