Cô ấy ngẩng mặt lên (hiệp sĩ hầu gái Shiki phiên bản 73).
“Giờ thì như vậy là ổn thỏa…”
Cô bắt đầu nói khi đưa tay vào trong khe ngực, lôi ra một tấm vải xanh thẫm vô cùng quen thuộc.
Sao lại để thứ đó ở đấy chứ?
“Em nghĩ đã đến lúc, ngài cho một người vô cùng tinh nghịch và cực kì nổi tiếng, dòng mẫu nữ hầu hiệp sĩ như em một cái tên thích hợp rồi đó.”
“Vô cùng tinh nghịch ấy hả….”
Vừa rồi, cô còn khá nghiêm túc và có vẻ ngoài giống với một cỗ máy. Bạn có thể chọn tính cách của cô trong Magiero, nhưng không hề có loại cá tính nào, giống như cái tôi vừa được chứng kiến cả.
“Phải, em tràn đầy tự tin khi không phải tiết lộ bất cứ điều gì.”
Tôi không thực sự hiểu lắm, mà sao cũng được.
“Hmm, đặt tên ư. Unn, Nên gọi em ra sao nhỉ… em là gì đó giống một homunculus đúng không?”
Tôi đã chắc chắn rằng cô ấy sẽ gật đầu, nhưng cô lại lắc.
“Không, em không phải một Homunculus. Xin lỗi, nhưng hình như ngài đã quen với những thứ như Android, Bioroid hay Replicant rồi phải không?”
“Eeh?”
“Em vốn không phải là một thứ được tạo ra bởi loài người, em là một thiên thần.”
“T, thiên thần!?”
Tôi lỡ mồm hét lại. Nhân vật như cô ấy trong Magiero không phải là thiên thần, đáng số cô phải là một homunculus mới đúng.
“Các thiên thần nói chung, về cơ bản là khác biệt so với loài người. Không giống loài elf hay người thú, thiên thần là một thực thể sống hoàn toàn khác.
Thực ra, trong Magiero có một nữ phụ là thiên thần, nên tôi có thể hiểu điều đó, nhưng…
“Không cần lo lắng đâu, vì hoạt động sinh sản của chúng em vẫn tương tự, cũng như việc thụ thai là hoàn toàn có thể. Có điều, đứa trẻ sinh ra sẽ không phải là một thiên thần, mà nó sẽ mang chủng tộc của loài kia.”
“Không phải, tôi không lo lắng về chuyện đó.”
Tôi không lo, nhưng thông tin đó nghe thú vị đấy nhỉ, khụ - khụ.
“Vậy sao….Fufu.”
“Sao em lại cười tươi như vậy trong khi nhìn vào đũng quần tôi?”
“Được rồi, đổi chủ đề đi.”
“Vậy là em đang đánh trống lảng… Được thôi, làm thế nào để tôi ra khỏi chỗ này…”
Sao tôi có cảm giác, cô ấy đang nắm kiểm soát cuộc đối thoại này nhỉ?
“Xin thứ lỗi, là chủ nhân của em, ngài không cần phải nói chuyện lịch sự như vậy với em đâu.”
Đúng là vậy, tôi chưa bao giờ thấy ai trong anime, dùng ngôn ngữ lịch sự với một đầy tớ như hầu gái bao giờ. Nhưng có rất nhiều người đối xử lịch sự, nhã nhặn với nhân viên của mình ở Nhật Bản mà?
“À, thói quen ấy mà… Cứ kệ tôi được không?”
“Tsk…”
“Eh, em vừa chẹp lưỡi đấy à…”
“Đâu có, ngài tưởng tượng rồi…”
“H, hiểu rồi. Thế thì tôi sẽ tiếp tục dùng ngô-.”
“Tsk…”
“Thôi được, ta hiểu rồi.”
Bộ đây là kiểu ép buộc hay gì?.... Tôi không rõ ai mới là chủ nữa rồi.
“Vâng, mong ngài giúp đỡ ạ.”
Cô ấy ân cần, rồi nói lời tỏ lòng biết ơn, trong khi cầm tấm vải xanh quen thuộc đó trong tay.
Tôi đã tò mò được một lúc rồi, nhưng.
“Umm, em cầm gì trong tay thế?”
“Đây ạ? Là đồ bơi của trường học.”
Cô ấy rải tấm vải xanh đang cầm trên tay. Đúng là một bộ đồng phục bơi. Mặc dù, thẻ tên trên đó bị bỏ trống, mà thôi, không quan trọng.
“Cái này được bao gồm như là một trang phục thưởng thêm.”
Cô ấy vừa đoán ra câu hỏi của tôi đấy à? Có điều, câu hỏi tôi giữ trong lòng sẽ không bị trả lời đơn giản như vậy đâu.
“Tại sao…. lại là đồng phục bơi?”
“Dựa theo những gì em biết, ban đầu chúng em được bán ra với trang phục hầu gái, nhưng rồi, họ thêm bộ đồng phục bơi vào gói mua, doanh thu tăng lên tới mức, nó đã trở thành thông lệ như ngày nay. Có một số nơi đã bỏ đồng phục bơi khỏi gói mua, thế là doanh thu tụt giảm và công ty thì bị khiếu nại.”
Các khách hàng đòi bồi thường ư!?
“Em có thể thay nó luôn nếu ngài muốn.”
Eh, thiệt á? Em có thể thay nó tại đây luôn sao? [ làm ơn, đừng nhìn em như vậy]. Cô ấy sẽ nói câu đó ư?
“Không, cảm ơn em.”
“Em hiểu. Vậy ra ngài là kiểu người thích dùng trí tưởng tượng hơn. Thế thì em sẽ mặc nó ra ngoài, xin ngài cứ nhìn thoải mái.”
Cô ấy nói vậy, rồi mặc bộ đồ bơi ra ngoài bộ hầu gái… Unn, khiêu gợi đấy, nhưng kiểu dáng hơi nhỏ… Không, không phải chuyện này.
“Này em, cái đoạn em nói tới việc thể hiện lòng trung thành với khế ước chủ nhân, thực ra em chỉ muốn đùa giỡn với ta đúng không?”
“Fufu, em nào dám làm chuyện đó. Quan trọng hơn, ngài có thể cho em một cái tên không?”
Phải rồi, tôi quên mất. Cô ấy có nói muốn tôi đặt tên cho cổ mà nhỉ?
Giờ thì, tôi có thể đặt tên cô ấy tùy ý trong trò chơi, nhưng tôi nghĩ phần lớn mọi người sẽ gọi cô là [Nanami]. Mọi người trên trang bảng tin cũng đã nói “MKS73 có nhiều ý nghĩa, nên cứ gọi là Nanami thôi.”, Bởi cái tên Nanami được thành lập bởi cả một cộng đồng, tôi cũng là người theo phe tên [Nanami] nữa.
“Được rồi, vậy… Nanami được không?”
Nghe tôi nói xong, cô ấy đáp lại với từ “Haa?” rồi cau mày.
“Không thể tin nổi cách đặt tên của ngài nữa. Nghĩ tới việc ngài dùng số seri của em làm cái tên. Cứ giống như ngài đặt tên cho con mình là San , chỉ vì nó là đứa con thứ ba không bằng. Đứa bé sẽ bị gọi là San-san đó biết không? Đấy là nickname của gấu trúc mới đúng. Em nghe nói cái tên quyết định một phần khả năng tìm việc sau này. Ngài sẽ đơn giản quyết định tương lai của đứa bé theo cách như vậy sao?”
………..Đúng là vậy. Những gì cô ấy nói hoàn toàn chính xác.
Trong trò chơi, cô ấy sẽ vui vẻ chấp nhận bất kể bạn có đặt tên cô ấy là gì, nhưng đây không phải game. Là thế giới thật. Kiến thức của game đâu phải lúc nào cũng đúng. Cô ấy có nhân cách (thiên thần).
Tôi phải suy xét tới một cái tên của con người, chứ không phải thú cưng. Cách tôi suy nghĩ quả thực quá nông cạn rồi.
“X, xin lỗi, ta sẽ nghĩ tên kha- …Nn”
Tôi nhìn cô ấy rồi ngừng nói.
“Thiệt tình, đúng là một Goshujin-sama rắc rối mà.”
Cô dứt lời, trong khi giữ trong tay bộ đồ bơi, rồi viết lên đó chữ [Nanami] bằng một chiếc bút mực lấy từ đâu chẳng ai hay. Sau khi viết xong, lần này cô viết lên tay mình một chữ Nanami nữa nhưng nhỏ hơn, rồi khẽ mỉm cười.
Cô ngay tức khắc trở lại với vẻ mặt chán chường thường ngày, nhưng cô ấy chắc chắn đã mỉm cười, dù đúng chỉ là một chút.
“Thôi, sẽ mất thời gian để nghĩ một cái tên khác, nên Nanami là được rồi.”
“……..Em thực sự thích cái tên đó đấy nhỉ?”
“Haa, ngài nói gì vậy, chủ nhân… Giờ đến lượt quyết định biệt danh cho cái tên Nanami, bằng kanji thì sao nhỉ? Mặc dù rất nhiều chữ kanji hay.”
“Em thật sự rất thích cái tên đó phải không?”
Cô ấy phớt lờ tôi, rồi viết rất nhiều chữ Nanami bằng kanji xuống nền đất. Mặc dù có cả [Nanami] bằng hiragana, được viết to đùng bên cạnh những chữ kanji khác, như là [Nanami trong bảy biển] hay [Nanami trong người đẹp xanh], nhưng chúng lại được viết nhỏ hơn. Chưa kể, cô ấy thậm chí tự dưng viết [Nanami] bằng hiragana thêm một lần nữa. Tôi nên chọn từ gợi ý này chăng?
“U, Unn, Nanami bằng hiragana thì sao?”
“Haa- Hiragana?...”
Cô thở dài rười rợi rồi đánh dấu trái tim ở cuối chữ [Nanami] dưới đất. Hẳn những ba cái trái tim nữa chứ.
“Em thật sự thích nó đến vậy sao? cực kì thích luôn có phải không?”
“Không phải Em nữa. mà là Nanami. Từ giờ, mong ngài chiếu cố, chủ nhân.”
Cô ấy thậm chí còn muốn tôi gọi cô bằng tên nữa… Cô ấy thực sự thích nó rồi. Hơn nữa, chẳng phải nơi này là khu vực rất có ích cho việc học thuật và nghiên cứu hầm ngục sao? Tại sao lại viết tên của mình xuống đất bằng bút mực như thế? Chỗ này mà thành điểm tham quan, em sẽ bị cánh truyền thông trình báo đấy? Mà hầm ngục này nằm trên đất tư của gia đình Hanamura, nên chắc cũng chẳng cần bận tâm.
“Giờ ngài hãy xác nhận danh xưng, thưa khế ước chủ nhân.”
“Danh xưng?”
“Vâng, hãy cho em biết nên xưng hô thế nào với ngài Takioto Kousuke. Các lựa chọn gồm [-sama], [Master], [Goshujin-sama], [Shishou ], [Oyakata ], [Mejin], [Tatsujin ], [Kaichou , [Buchou ], [Kanpaku ], [Seitaishougun , [-noboshi], và [-chi , em đã chuẩn bị rất nhiều lựa chọn cho ngài.”
“Em lấy số tên gọi đó từ Densha Sugoroku đấy à?, vậy cách xưng hô mặc định là gì?”
“Là Goshujin-sama”
Thực ra, nghe cũng hơi nhột nhột một chút, nhưng nó giống với trong trò chơi.
“…Vậy là hợp lý rồi.”
Chưa kể, tôi cũng muốn thử có một hầu gái gọi mình như thế một lần. Quán cà phê hầu gái ư? Tôi muốn một hầu gái thật, gọi mình như vậy cơ.
“Vậy từ giờ trở đi em sẽ gọi ngài là Goshujin-sama nhé. Thế ngài muốn em xưng hô với những người khác ngoài chủ nhân như thế nào ạ? [ loài hạ đẳng] là cách xưng mặc định hiện tại.”
“Thiết lập mặc định gì tàn độc vậy! Tại sao chủ nhân thì đối xử bình thường, còn những người khác lại bị hạ nhục như thế!? Đổi, đổi mau! Hơn nữa, em định dùng từ đó khi nào?”
“Yaa! Chúc ngày tốt lành, loài hạ đẳng!”
“Ăn mặc đẹp mà hành xử với người khác tồi tệ hơn cả rác rưởi như thế á!?”
“Ý hay đấy. Đổi thành [thứ thấp kém hơn cả rác rưởi] đi.”
“Em dùng từ đó ư? Đó không phải cách gọi một sinh vật nữa đâu đó? Ít nhất dùng từ tỏ ra tôn trọng với người đối diện đi!”
“Tsk, biết rồi.”
“……Ai đó, làm ơn tranh cãi với cô ấy giùm tôi.”
----
Lời tác giả: Nanami là một nhân vật lạnh lùng, miệng lưỡi độc địa.
====================
lời trans: Chạy cho kịp chương mấy bạn đọc trước spoil. Ừ thì thiên thần, các bạn đúng t sai, vỗ tay '.' hy vọng t có sai, hay bạn nào sai, cũng đừng ai spoil nữa nhé.
Bonus thêm cái ảnh nanami cho dễ mường tượng.
(một dạng người máy) (người nhân bản) số 3 trong tiếng Nhật chủ nhân (thầy giáo) ông chủ (bậc thầy) (chuyên gia) (chủ tịch) (trưởng phòng) (cố vấn cấp cao) (Tổng tư lệnh) (tên gọi người thân thuộc) (một loại board game thời xưa của Nhật Bản)