Cũng bởi nhớ được bản đồ thực địa trong trò chơi và kiếm được bản đồ từ thế giới này, nên tôi mới có thể khám phá ra Hang chạng vạng vào ngày hôm qua. Tuy nhiên, rõ ràng là không cần thiết để đi một chặng đường dài đến như vậy, cho một cái hầm ngục mà tôi sẽ chinh phục hôm nay. Nơi này vốn đã bị khai phá, không những không được coi là một hầm ngục, mà nó chỉ được công nhận là một tàn tích nhỏ vô giá trị.
Tôi không thể tìm thấy bất kì thông tin nào về cái hầm ngục này thông qua đống tài liệu, nên bản thân tôi đã nghĩ rằng nó vẫn chưa được khai quật, nhưng té ra nó đã được đánh dấu là một khu vực tàn tích trên bản đồ thông dụng.
Và dựa trên những gì tôi đã thu thập, nơi này đã được khai phá trước cả khi cô Marino chào đời. Có điều, họ không tìm ra bất cứ thứ gì có giá trị mang tính lịch sử.
Hơn nữa, ngoài việc phải băng qua một lối đường rừng để đến được cái hầm ngục này, thì địa điểm tôi đang đứng cũng đồng thời là đất thổ cư của nhà Hanamura. Bảo sao không ai bén mảng tới một nơi như thế này. Un, đất nhà Hanamura thực sự quá rộng!!
Giờ thì, mặc dù nơi này đã bị khai hoang, nhưng tôi có thể đoán ra lý do vì sao nó không được phân loại là một hầm ngục. Chính là bởi điều kiện để tiến vào bên trong.
“Có vẻ là nơi này.”
Nanami nói trong khi gấp tấm bản đồ lại.
Chắc do nơi này được tạo ra từ vết rãnh trên một vách đá. Có hai cây cột được khắc trên tường và ở trung tâm có hình e líp bị cắt làm hai, trông giống một hình chữ U lộn ngược.
“Nơi này sao….”
Tôi thử nhìn vào bên trong, nhưng do không có ánh sáng nên tầm nhìn xa bị hạn chế.
“Thực sự có sự tồn tại của hầm ngục ở nơi thế này ư? Thứ lỗi cho em, nhưng cậu chủ thực sự đã đọc về nơi này rồi đấy chứ? Thậm chí trên bản đồ còn chẳng buồn đánh dấu nó là hầm ngục nữa…”
Nanami nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực.
“Ta thật sự đọc rồi mà. Tài liệu có miêu tả nó là một hầm ngục.”
Nói chơi vậy thôi chứ tất nhiên, tôi chưa đọc. Một lời nói dóc do tôi bịa ra dùng để ứng phó, nên cũng chẳng thể trách việc cô ấy sẽ nghi ngờ. Thực ra, đúng là có một cuốn tài liệu, nhưng bạn sẽ phải lấy nó từ một cửa hàng sách cũ, bằng cách trao đổi vài viên ma thạch. Có điều, chi tiết đó chỉ là một đoạn hội thoại trong trò chơi, nên tôi chẳng biết cái cửa hàng sách đó ở đâu cả.
Tôi đã nghĩ Iori có thể đã tìm ra nó, nên có gửi tin nhắn cho cậu ta để xác nhận, nhưng xem ra cậu ta cũng chưa tìm thấy cái cửa hàng sách. Nơi đó cũng cung cấp cho bạn thông tin về các gói hầm ngục mở rộng, nên tôi thật sự mong cậu ta tìm ra cửa hàng này. Để tôi còn có cơ hội ghé thăm nó nữa chứ. Mà, ngay cả khi Iori không tìm ra, tôi vẫn có thể dựa vào trí nhớ của mình và bản đồ để tìm kiếm hầm ngục thôi. Chí ít vẫn còn có cách để tôi khám phá ra chúng.
“Bản thân sự tồn tại của cậu chủ hình như đã có vấn đề rồi thì phải?”
“Em có thể đừng vô cớ chối bỏ toàn bộ sự tồn tại của ta như vậy có được không hả?”
Tôi cãi lại, cường hóa chiếc khăn rồi tiến vào trong cái lỗ.
Lối đi thực ra đủ rộng cho bốn người. Tôi và Nanami dùng phép Light trong khi tiếp tục tiến sâu và bên trong. Tiếp đó, chúng tôi tìm thấy một không gian mở với chiều rộng khoảng 80 mét.
“Gì kia nhỉ”
Có ba bức tượng ở nơi Nanami chỉ vào. Chúng là bức tượng của một người phụ nữ cầm kiếm và đũa phép. Các bức tượng được xếp theo hình tam giác và ở trung tâm có ba cái bệ hình chữ T. Ngoài ra, những bức tượng tạo hình đang giữ một thanh kiếm bên tay phải, trong khi giữ cây đũa phép trên tay trái.
Tôi ngay lập tức thẳng bước tới những cái kệ, còn Nanami xem ra vẫn bận tò mò về những bức tượng chạm khắc và bắt đầu ngắm nghía chúng.
Trên đầu của mỗi cái bệ là một vết lõm hình tam giác ngược. Tôi đoán đây chắc hẳn là nơi để đặt [CÁI ẤY]. Ngoài ra, có cả những dòng chữ được viết xung quanh chân đế, nhưng có một số nữ chính, giống như Nanami đây thì chắc sẽ đọc được thôi. Có điều, tôi vốn đã biết nó ghi cái gì từ lâu rồi.
Sau khi kiểm tra số bức tượng xong, cô ấy tới đây và đọc cho tôi những dòng chữ viết trên bệ.
“[Ngươi, hãy dâng lên cho chúng ta ba lá khiên cuối cùng đã được dùng bởi các Warmaiden] ư?”
Nanami quay lại nhìn những bức tượng đá.
“Ba lá khiên cuối cùng?... đó là gì nhỉ. Và cả ba đều giống nhau…. Liệu chúng ta cứ đưa 3 chiếc khiên được dùng bởi phụ nữ có được không?”
Tất nhiên tôi hiểu vì sao cô ấy lại giải thích như vậy. Hơn nữa, nếu có ai đọc được những gì viết ở đây thì họ chắc hẳn sẽ có hiểu lầm tương tự.
Ngay cả đối với tâm lí chơi game nói chung, khi nghe thấy [Ngươi, hãy dâng lên cho chúng ta ba lá khiên cuối cùng đã được dùng bởi các Warmaiden], cũng sẽ mường tượng gì đó như một tấm khiên được tạo ra bởi nữ thần, hay tấm khiên của anh hùng huyền thoại. Thực tế là như vậy, không hơn không kém.
Có điều, Magiero là một tựa game eroge. Bạn không thể giải mã theo cái cách như vậy.
“Umm, phải rồi, hơi khó để nói ra… Nhưng trong tài liệu ta có đọc…. Số khiên chúng ta cần tìm, chúng giống một miếng vải… nên là uhh. Về cái phần nói tới lớp bảo vệ cuối…..”
“Hả?”
“HIEE”
Nanami đoán ra thứ tôi muốn nói tới, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt cay nghiệt.
“Em thấy đấy, Uhh… nó là của phụ nữ.. mà. Mảnh vải cuối cùng còn sót lại khi em đã cởi hết quần áo, nên em cần phải dâng lên cho họ cái đó…. Ee, Không phải do tự ta nghĩ ra đâu nhé. Ta sẽ không đời nào nghĩ ra cái trò đó. Đó chính xác là những gì cuốn tài liệu viết. Nó đòi hỏi ba cái quần lót… để đi tiếp.”
Cả khu vực đóng băng.
Nanami chả biểu cảm gì hết. Sự vô cảm đó đổ dồn nỗi kinh tởm và cáu giận lên đầu tôi, cứ đà này tôi sẽ són ra quần mất. Hơn nữa, cô ấy cứ nhìn thẳng vào tôi mà không buồn chớp mắt.
“Ngài đang ra lệnh cho em…. giao cái đó của mình ra đấy à?”
“Hiểu nhầm rồi! Nghe ta đã này!!”
Không hẳn là hiểu nhầm, nhưng tôi có ý rằng, muốn xin sự đồng ý của cô ấy. Ngay từ đầu, đây vốn đâu phải lỗi của tôi, nhưng sao tôi cứ có cảm giác mình bị dày vò bởi sự tội lỗi đầy bí ẩn này chứ. Với biểu cảm đó, tôi dập đầu tư thế dogeza cầu mong sự tha thứ từ Nanami.
Bất kể tôi tới cái nơi này cùng ai, tôi đã nghĩ rằng điều tương tự cũng sẽ xảy ra. Đó là lý do tôi không muốn chinh phục cái hầm ngục này ngay từ đầu.
Trong trò chơi, khi nhân vật chính giải mã cái hầm ngục này, tôi cứ thế mà làm thôi, chẳng cần bận tâm tới cảm giác tội lỗi, khó chịu hay cảm xúc thực tế. Nó tới cái mức độ, tôi chỉ muốn tự treo cổ mình cho xong.
Xin quần lót của họ, bình thường các nữ chính sẽ tránh gặp điều đó phải không? Mà cái này tôi cũng không dám chắc, vì dù sao họ cũng là nữ chính trong eroge, một vài người trong số họ thậm chí còn chẳng buồn mặc. Tuy nhiên, bình thường họ vẫn sẽ tránh gặp phải tình huống như vậy. [Nhưng đó là điều kiện cần thiết để tiến vào hầm ngục này mà, nên không còn cách nào đâu, phải không?] đó chỉ là cái cớ trong thiết lập tạo ra các nữ chính mà thôi, bất kể vì cái gì đòi hỏi quần nhỏ của họ đi chăng nữa, thì việc giao thứ đó ra vẫn là thiết lập tuyệt đối trong trò chơi. Nếu còn là quá khứ, tôi sẽ ngay lập tức đưa những nhân vật yêu thích của mình tới cái hầm ngục này.
Và khi game hỏi bạn [Bạn sẽ hiến dâng quần chíp của ai?] nó sẽ hiện lên những cái tên của các nữ chính mà bạn đi cùng để bạn chọn lựa. Không tránh khỏi việc tay tôi đã rung bần bật trong lúc giữ con trỏ chuột khi nhìn thấy kết quả lựa chọn của chính mình.
Tùy thuộc vào nữ chính mà bạn chọn, bạn sẽ bị cặp mắt lạnh như sắt đá chĩa về phía bản thân (phần thưởng đấy), tuôn ra những lời sỉ nhục, lăng mạ (phần thưởng nốt) như [Baka~, Hentai]. Và họ sẽ nói [Cậu hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, nếu không có gì thay đổi đấy chứ?] rồi tụt quần lót xuống và đưa nó ra, họ làm như thế thật đấy, thực sự làm luôn.
Chẳng biết đã bao nhiêu lần tôi load lại lưu game chỉ để nhìn thấy đoạn hội thoại đó nữa….!
Chưa kể, tùy vào sự kết hợp giữa các nhân vật mang theo, bạn sẽ còn có thể nhận được sự kiện đặc biệt. Và cùng chung tay với các quý ông khác từ wiki của trò chơi, chúng tôi đã thử hết tất cả những gì có thể, mọi sự kết hợp cho đến xác định tất cả các trường hợp mẫu. Hồi đó, thực sự đã rất vui.
Ngạc nhiên thay, tất cả những gói mở rộng của các nữ chính cũng đề nghị quần chíp của họ, và họ còn có cả những sự kết hợp của riêng bản thân, cũng như những tình huống mẫu dành cho các đoạn hội thoại đặc biệt.
Tôi từng nghĩ thiên tài đã tạo ra chúng.
Nhưng té ra lại là thảm họa.
Thằng nghĩ ra cái thiết lập này rõ ràng là một tên đần độn. Chỉ là, mi nghĩ bằng cách nào người ta lại có thể ngang nhiên, vô cớ đi xin quần sịp của con gái được cơ chứ? Làm sao tao làm được như thế hả, thằng ngu? Trong cái tựa game eroge ngớ ngẩn thì còn tha thứ được, chứ ngoài đời, khác nào bảo tao là thằng điên. Gã phát triển game nghĩ ra cái thiết lập này chắc bị ero ăn ngập não rồi cũng nên. Vật tế có thể là một thanh kiếm, ngọc quý, nhiều thứ khác có thể lấy mà, chẳng phải sao? Phần điên rồ nhất lại là cái đoạn đã được dùng rồi. Mi đã đưa danh hiệu biến thái lên một tầm cao mới rồi đó. Nếu là một cái mới toanh, thì mọi người chỉ cần mua ở cửa hàng bách hóa, cửa hàng tiện lợi dâng lên là xong.
“…Nên là, em thấy đấy. Hầm ngục mới là thứ đáng trách.”
Hiện tại, tôi cứ nói cho cô ấy nghe hàng loạt những lời biện hộ, và liên tục cúi dập đầu dogeza.
Haa, Nanami thở dài rồi dang tay ra kéo tôi lên.
“Em thành thật xin lỗi, không phải lỗi của cậu chủ, chỉ là em vẫn chưa bình tĩnh được thôi.”
Nghe cô nói, tôi ngẩng mặt lên. Nụ cười của Nanami trìu mến tựa thiên thần vậy. Không, cổ thực chất là thiên thần mà nhỉ?
“Em không phiền khi giao quần của mình…. nhưng.”
“Nhưng?”
“Liệu có ổn khi… cậu chủ cũng giao quần của mình ra không?”
!?
“Cậu chủ vốn có khuôn mặt hơi nữ tính một chút. Nếu chúng ta thay đổi mắt, mũi, tai, mồm và khuôn mặt nè, rồi chỉnh lại tóc tai của ngài lại một chút xíu, là cậu chủ giống một chàng trai đáng yêu ngay.”
Thế chẳng phải trở thành một người hoàn toàn khác rồi sao? mắt, mũi, tai, miệng và cả khuôn mặt, Nếu thay đổi hết thì còn phần nào của tôi nữa đâu?
“À thì, cũng có trường hợp đó… nhưng nó bắt buộc phải là của một nữ chiến binh mà….”
“Ngài đã từng thử bao giờ chưa?”
“Chưa…”
Thế thì, cùng khỏa thân nào.
Cô ấy nói vậy rồi ép tay tôi đặt lên quần của chính mình.
Sao chuyện lại thành ra thế này?
Ít nhất cô ấy sẽ không nhìn tôi như cách chị Hatsumi từng nhìn chứ? Có cảm giác không mấy thoải mái, nhưng rồi tôi vẫn cởi tất cả quần của mình, lấy chiếc quần đùi rồi mặc lại quần ngoài vào.
Tiếp đó, tôi đặt quần đùi lên chiếc bệ.
Phản ứng xuất hiện ngay tức thì.
Mỗi bức tượng lại phát ra một ánh sáng rực rỡ, hội tụ lại với nhau thành một điểm sáng rồi chiếu vào chiếc quần đùi.
“K, không thể nào.”
Cái quần đùi hơi lấp lánh và phản chiếu ánh sáng.
Sẽ thật tuyệt vời nếu đó là một cái quần lót phụ nữ.
Rồi chiếc quần đùi của tôi cứ thế sáng dần và sáng hơn… cho đến khi nó bắt lửa.
“EHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!”
Chiếc quần rơi bụp xuống nền đất. Nhưng ngọn lửa vẫn không chịu dứt.
Khi tôi vẫn còn khó hiểu, nước bắn ra từ phía bên cạnh. Có vẻ Nanami đã dùng phép thủy. Tác động của dòng nước va chạm với cái quần đùi đang phát hỏa, ngọn lửa dập tắt. Những gì còn sót lại là một cái lỗ lớn, ở nơi đáng số để bảo vệ chỗ hiểm của tôi.
Vậy là nó không thể dùng được nữa rồi.
“E, em rất lấy làm tiếc ạ.”
Y như tôi dự đoán, Nanami cũng làm bộ mặt buồn bã đầy tội lỗi.
Tuy nhiên, có thể đó là một phản ứng của cô trước cái quần đùi bị đốt cháy của tôi, hoặc cũng bởi thực tế rằng, tôi đang thả rông bên trong cái quần này, nên ít nhiều tôi cũng thấy nhẹ lòng.
“Không, không sao. Điều ta cố khiến em phải làm chắc cũng sẽ có kết quả tương tự…. Phải rồi. Khi chúng ta chinh phục hầm ngục này cùng mọi người, hãy dặn họ đem theo quần dự phòng khi trở về nhé.”
Kết cục của tôi là không có quần trong để mặc, nhưng cũng rút ra được bài học từ việc này. Hãy để những người đến đây cùng tôi có một cái quần dự phòng thôi. Quyết định rồi.
“Ng, ngài có quần để thay không, cậu chủ….?”
“Không, ta không đem cái nào, vì ta đâu nghĩ có chuyện này chứ. Nhưng không biết có cái quần nào để thay không nữa?”
Tôi kiểm tra lại túi đồ. Rồi tôi tìm thấy thứ gì đó ren màu đen ở dưới đáy túi…. ren?
“gì đây?”
Một mảnh vải mỏng được gắn chắc vào phần trung tâm. Đó là thứ phòng vệ phần trọng yếu nhất của con người, một chiếc quần lót. Một chiếc quần lót hư hỏng đầy quen thuộc. Thứ tôi có được khi giúp Claris chuyển nhà.
“K, không phải. E, em hiểu nhầm rồi !! Không phải của ta đâu!!”
Biểu cảm thương hại của Nanami quay lại vô cảm một lần nữa.
“Thế của ai?”
“Là của, của Claris-san, chắc chắn không phải của ta.”
“…Thế vì sao ngài lại có quần lót của Claris-sama, em thắc mắc đấy?”
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
--
Lời trans:
chap 69 mà, đừng thắc mắc làm gì :))