Khi tôi tới tầng 8, không còn bị nghênh đón bởi Vô diện hay Quỷ khói, mà là một Shoukera. Lần đầu tận mắt nhìn thấy con quỷ này, so sánh với goblin thì trông nó cũng dễ thương đấy chứ.
Shokera là một yêu quái đảm bảo khiến bạn phải xưng tội với thần linh.
“Trông giống một con Komainu -chó sư tử nhưng với mụn cóc từ loài nhái, phải tiêu diệt nó trước khi mọi thứ trở nên rắc rối.”
Chó sư tử, thứ bạn sẽ chắc chắn bắt gặp khi tới một ngôi đền.
Tôi táng con shokera đang cố hú lên bằng third hand. Tiện thấy nó ở sát bờ tường, ngay tức khắc tôi nghiền nát con quỷ vào tường như một chiếc sandwich kẹp thịt với third hand. Khi định ra liên chiêu, con Shokera đã hóa thành nguyên tố và bỏ lại một viên ma thạch.
“Sự xuất hiện của những con khác…. Không có. Đi tiếp thôi.”
Vì lần này tôi đã đánh bại con quái ngay lập tức, tôi không rõ mọi chi tiết, nhưng trong Magiero, shokera yếu nhưng cực khó chịu.
“Để nó gọi bè tới thì phiền.”
Shokera đơn độc thì yếu. Nhưng cả đàn tới bao vây tôi thì có lẽ sẽ khác. Có điều, quanh khu vực này chỉ toàn Vô diện với Quỷ khói, nên chắc cũng không tới mức quá tệ.
“Đang tính làm cái biểu đồ tăng cấp (hướng dẫn RTA) cho cái hầm ngục này, nhưng xem ra có nhiều Shokera như vậy, cứ dùng biểu đồ chiếm hầm ngục tân thủ lấy đá phép hệ hỏa khéo lại có ích hơn.”
Hơn nữa, ngay cả khi chỉ xét tới việc cày nguyên tố ma thuật rớt ra, hầm ngục tân thủ vẫn hơn nơi này. Một số hầm ngục khác thích hợp để săn quái hơn hang chạng vạng cũng là bởi xuất hiện loài cao cấp hơn Shokera.
Đang suy nghĩ, thì tôi phát hiện ra quái vật khi chuẩn bị rẽ vào một cái góc. Ghé sát vào mép tường tôi ngó ra, một shokera với một Quỷ khói. Xem ra hơi rắc rối, vì Quỷ khói đang lơ lửng sát trần hang, nằm ngoài tầm với của tôi.
Tôi thở dài.
“Dây dưa với quỷ khói phiền bỏ mé, hay cứ thế chạy qua nhỉ?”
Quyết định thế, tôi lập tức hành động. Đặt tay lên thanh kiếm dắt ở thắt lưng rồi tăng tốc, con shokera quay đầu ra chỗ khác.
Con shokera như bà lão trên đường thôn quê khi đứng giữa lối đi. Quỷ khói là kẻ đầu tiên nhận ra tôi chạy qua, nhưng quá muộn rồi con.
Vết cắt duy nhất. Shokera có ngạc nhiên khi bị tôi chẻ đôi đẹp gọn? thắc mắc vậy, tôi bơ Quỷ khói rồi tiếp tục chạy.
Cũng may Quỷ khói phản ứng rùa bò. Nhờ vậy mà cơ hội tẩu thoát tăng lên. Thông thường sẽ có quả cầu lửa bay ngay sau lưng tôi, nhưng…. lần này còn lâu nhé.
Đi xa như vậy, có lẽ ổn rồi…. Mặc dù vậy, hầm ngục này đúng là tệ hại. Cả quang cảnh bên ngoài, lẫn rương báu bên trong.
Ở hầm ngục bình thường, ít nhất mỗi tầng phải có một rương báu, nhưng cả cái Hang chạng vạng không lấy nổi một cái. Đó là một trong số các lý do khiến các quý ông không lựa chọn cày cuốc trong hầm ngục này. Nếu có cái rương báu nào trong đây, chí ít nó sẽ có cơ hội.
Tôi tiếp tục tẩu thoát khỏi những con quái và tiếp tục vào sâu hơn. Rồi cũng tìm được cầu thang dẫn tới tầng chín.
Tầng 9 là tầng ngay trước phòng trùm, nhưng quái vật xuất hiện ở đây y hệt những con quái chạm trán từ trước, tới cái mức tần suất bắt gặp một shokera chỉ thấy tăng thêm. Không rương báu hay vật phẩm rớt hay ho, nên hiển nhiên là cứ chạy qua cho lành.
Ngoài ra, sàn hang rộng hơn so với những tầng trước, một lý do nữa để chạy cho nhanh.
“Tại sao phải bận tâm đánh nhau với lũ quái nhảm nhí này chứ, thực sự khó hiểu.”
Mặc dù không phải hoàn toàn là vô ích, vì vẫn thu thập được nguyên tố ma thuật và đá phép khi đánh bại quái vật, nhưng khi biết đến sự tồn tại của nơi có thể kiếm được gấp đôi số lượng ở đây, thì nơi này chỉ như thứ vặt vãnh cho kẻ ngốc mà thôi.
Tôi giết shokera với một nhát chém, lờ Quỷ khói và tiếp tục chạy qua tầng này. Tầng chín có lẽ là tầng tôi dọn nhanh trong số tất cả các tầng.
Rồi, cuối cùng cũng tới tầng 10.
-
Tầng 10 khác biệt với tất cả những tầng còn lại, chỉ có lối đi duy nhất dẫn tới căn phòng duy nhất (Boss), và tới trung tâm của hầm ngục, nơi có căn phòng cuối cùng ở đó. Tôi bước xuống những bậc cầu thang, chuẩn bị cho trận đấu tại phòng trùm.
“Đá phép hệ thủy, bình dược, cuối cùng là khăn quàng phù phép nguyên tố thủy.”
Tôi đã trao đổi đá phép hỏa sang thủy, với tỷ lệ là hai được một, một tỷ lệ khá lỗ. Thôi thì, cứ cho đó là khoản đầu tư cần thiết đi vậy (mặc dù tôi cũng không chắc mình có dùng tới không nữa)
“Được, đi thôi.!”
Tôi lao vào căn phòng, tạo tư thế chiến đấu với third hand và fourth hand. Tuy đó là một hang động cổ, nhưng căn phòng đó là nơi rộng nhất trong cái hầm ngục này. Một con quái đơn phương đứng tại chính giữa căn phòng.
Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đó là một con hắc miêu. Cái tai, đôi mắt, cho tới cái đuôi. Nhìn thế nào cũng ra một con mèo.
Có điều, nó không phải một con mèo bé nhỏ, dễ thương vẫn hay nũng nịu, quấn quýt bên bạn.
Thứ nhất, nó to tổ chảng. Gấp đôi so người tôi, chắc phải tầm cỡ một con hổ. Hơn nữa, tiếng kêu nó trầm. Vẫn là tiếng [Nyaaaaaa] nhưng nghe cực trầm và có chút đáng sợ.
Con mèo đứng dậy, gầm gừ tiến sát gần tôi. Sau đó, nó mọc ra hai cái bánh xe lửa ở cạnh bên.
“Bu NyaaaaaAAA!”
Khi thét lên, nó tiếp cận tôi với hai chiếc bánh xe đang rực cháy.
Một chiếc đập vào third hand, tôi né được chiếc còn lại. Chiếc bánh xe cứ thế đâm vào bức tường rồi biến mất.
Chứng kiến điều đó, nó bèn bực bội gầm lên và tạo ra hai chiếc vòng như thế nữa.
Trùm hang chạng vạng, [Kasha], một con quái vật dưới lớp vỏ bọc của loài mèo. Được bắt nguồn từ truyện yêu quái Nhật Bản, Kasha. Mọi thứ đều đã được viết trên blog của nhân viên phát hành trò chơi.
Kasha, một loại Bake-Neko, hay miêu tinh được trang bị những chiếc bánh xe rực lửa.
Tôi chống đỡ trước những chiếc bánh xe biết bay, rồi tiếp tục tiếp cận con Kasha này. Dường như nhờ phù phép hệ thủy, nên tôi có thể dễ dàng chặn lại chúng.
Khi thu hẹp được khoảng cách, tôi phang vào đầu Kasha với fourth hand. Tuy nhiên, nó dễ dàng né được đòn đánh từ trực diện. Không, nó không những né mà còn cố cắn tôi với chiếc hàm rộng lớn. Kasha nhe những chiếc răng nanh đầy kiêu hãnh vồ lấy tôi.
Con quái lao tới dồn dập, tôi đánh vào phần dạ dày nó với third hand.
“Gyaun”
“S, sợ ghê.”
Để có thể phản công đúng lúc khi Kasha rượt tới, tôi tự tin khẳng định thứ này chậm chạp hơn sempai. Có điều, vì lũ quái tôi gặp trong hầm ngục lúc này trước đó rất chậm…. thành ra khiến Kasha trông nhanh hơn.
Sự khác biệt giữa Kasha và những con quái vật khác, có chăng là việc nó vẫn giữ được tỉnh táo khi bị tôi phản công và đập thẳng vào tường. Cho đến giờ, những con quỷ hầu hết là chết luôn hoặc bất tỉnh ngay lập tức.
Tôi nhìn chằm chằm vào Kasha đang cố lấy lại thăng bằng trên không trung, sau đó truyền ma lực vào bao kiếm katana rồi chuẩn bị tung chiêu.
Kasha tiếp đất thành công rồi nhảy vồ về phía tôi. Lần này, nó không dùng nanh nữa, mà là vuốt, những chiếc vuốt tút ra trông như vũ khí của ninja được mài sắc, nhô lên từ phía chiếc chân quá khổ và lao thẳng vào tôi.
Tôi kích hoạt tâm nhãn, dùng third hand chặn móng vuốt đang tới gần. Kasha đảo người một vòng rồi tấn công tôi bằng chân trái. Sử dụng fourth hand làm lớp phòng thủ chắc chắn, sau đó tôi giải phóng ma lực tích trữ bên trong bao kiếm katana.
Và cũng là lúc chiến thắng được định đoạt.
Rất nhiều người đã nói điều này trong quá khứ. Không biết trước tương lai, làm sao nắm chắc được kết quả? Tôi nghĩ cũng như ném một cú ăn ba trong bóng rổ, hay sút một quả bóng trong môn túc cầu. Dù quả bóng mới chỉ rời khỏi tay, chân bạn, thì bạn vẫn nhìn được đường bay của nó qua trí tưởng tượng rồi ghi bàn. Tương tự như môn bắn cung. Khi thả tên từ ngón tay, bằng cách nào đó, bạn sẽ biết [Ah, chắc chắn trúng đích] hay đại loại vậy. Cảm giác này dường như tương tự.
Cơ thể bạn sẽ nhớ cảm giác khi bạn lặp lại điều gì đó vô số lần.
Tôi chỉ cảm thấy biết ơn với chị Yukine. Ban đầu, tôi đã rất sốc khi cô ấy nói với tôi “Xin lỗi Takioto, em chẳng có tý tài năng nào với katana cả”. Nhưng ngay sau đó, cô nói “Nhưng em có tài năng khác”. Tôi vẫn nhớ tâm trạng đầy phấn khích của cô ấy khi nói điều đó.
Từ đó trở đi, tôi liên tục tập đúng một động tác mỗi ngày, và cuối cùng cũng thành chính quả sau nhiều ngày khổ luyện.
Battoujutsu - Mataki
Để miêu tả một cách chính xác nhất?
Tôi tra kiếm vào bao, định mức ma lực trong khăn quàng về tối thiểu.
“Niigya”
Kasha khẽ rên rỉ, cơ thể nó tách làm đôi, rồi biến thành một lượng lớn nguyên tố ma thuật, và bỏ lại một viên đá phép khổng lồ nhất mà tôi từng được thấy.