Lời độc thoại của sempai
------------------------------------------
Cô ấy là thứ quái quỷ gì vậy?
Là điều tôi dùng để ám chỉ tới hội trưởng Monika. Nhưng Takioto đã tước đi danh hiệu đó từ tay cô ấy. Thời gian trôi qua cũng chưa lâu kể từ khi chúng tôi biết nhau, nhưng cậu ấy đã không ít lần khiến tôi choáng ngợp.
“Nếu là một ngã tư như thế này, thì con đường sẽ phải đi là bắc, tây, tây, nam, nam, nam, đông, nam, đông và bắc. nếu là ngã ba chữ T thì sẽ khác. Ah, em sẽ lập một bảng tính toán cho chị sau, nên hãy thử kiểm tra nhé.”
Tôi không hiểu. Để thu thập được nhiều thông tin thế này, cậu ấy đã bỏ bao nhiêu công sức vậy chứ? Người bình thường sẽ giữ bí mật kiểu thông tin đó cho bản thân hoặc bán nó với giá hời, nhưng cậu ấy lại dễ dàng tiết lộ tất cả cho chúng tôi biết.
Để có trong tay kiểu thông tin thế này sẽ cần có nỗ lực rất lớn. Chỉ việc nhớ hình ảnh và lập bản đồ cho toàn bộ khu vực thôi đã mất rất nhiều thời gian rồi. Đã vậy, cậu ấy còn nghiên cứu ra phương pháp giúp giảm thời gian chinh phục nữa.
Takioto sẵn sàng hạ thấp danh tiếng của mình ở học viện để tiếp tục vượt hầm ngục, và khi đạt được thành quả là số thông tin này, cậu ấy không ngần ngại nói hết tất cả cho chúng tôi.
Tôi đã lo lắng về mức độ sẵn sàng của cậu ấy khi đưa thông tin này cho chúng tôi, nên tôi thử cố hỏi vì sao cậu lại dễ dàng nói ra như vậy.
“À, vì là mọi người nên em mới nói mà?”
Takioto vô tư nói điều đó trong lúc mỉm cười. Vì đó là chúng tôi…. Em tin chị đến như vậy sao….?
Cô Marino có nói “Cô muốn em không được lan truyền bí mật về hầm ngục tân thủ.” Nhưng ai lại có thể đi lan truyền số thông tin Takioto đã vất vả kiếm được như vậy cơ chứ? Làm sao tôi có thể tự mình đi nói với bất kì ai, khi mà chính bản thân nhận được lợi từ số thông tin mà cậu ấy đã nỗ lực đạt được.
Ludi và Claris-dono chắc hẳn cũng nghĩ điều tương tự. Hatsumi-sensei thì khác…. Tôi không thật sự hiểu lắm nhưng vì cô ấy rất quan tâm tới Takioto, cô ấy sẽ không bao giờ làm những thứ khiến cậu ấy gặp khó khăn cả.
Chứng kiến chúng tôi nhận được một kỹ năng sau khi chiếm tầng 11, Takioto trông hạnh phúc lắm, giống như có gì đó thật sự vui vẻ tới với cậu ấy vậy. Phải, cậu đã rất hạnh phúc.
Vẻ mặt đó vẫn chẳng hề thay đổi ngay cả khi Takioto thất bại dưới tay tôi và Claris-dono trong trận đấu. Cậu ấy tất nhiên có khó chịu nhưng trông vẫn hạnh phúc hơn khi thấy chúng tôi mạnh lên.
Ai có thể ghét cậu ấy cho nổi?
Tôi khẽ thở dài với Takioto, người lại đi thảo luận về thất bại của mình với Claris-dono, đối thủ của cậu ấy.
Thông thường, tôi chẳng quan tâm tới tin đồn của mấy học viên năm nhất, nhưng ở trung tâm của những tin đồn đó, chính là cậu ấy đây. Trước đó họ chỉ đồn thổi cậu ấy là người lúc nào cũng quanh quẩn bên Ludi, nhưng giờ những tin đồn đó càng ngày càng trở nên thất thiệt.
Học viên năm hai và năm ba xem ra không quan tâm nhiều tới cậu ấy, nhưng trong số những học viên năm nhất, Takioto bị ganh ghét không kém cạnh gì ban lễ nghi cả.
Trong số những người có ác ý với cậu ấy, có cả vài người xuất thân từ quý tộc. Từ lời Takioto nói, có người còn tới bảo thẳng mặt cậu “Cứ biết rằng ngươi đang gây phiên phức cho Ludivine-sama, đừng dựa vào lòng hào phóng của cô ấy và thôi làm phiền người ta đi.” Có điều tôi tự hỏi giờ ai mới thật sự đang dựa vào lòng hào phóng của ai đây?
Cứ lấy trường hợp hầm ngục tân thủ này làm ví dụ, chính chúng tôi là người được sự hào phóng của cậu ấy quan tâm. Không thể chối bỏ việc tôi và Ludi được Takioto làm cho rất nhiều thứ. Bản thân tôi, người bấy lâu nay giúp đỡ cậu ấy giờ đang phải hứng chịu điều này. Phải, chính tôi mới là người được cậu chỉ bảo nhiều điều.
Tôi vẫn ổn, vì tôi vẫn còn có thể chỉ cho cậu ấy học cách giáp chiến. Tuy nhiên, Ludi thì khác. Sau tất cả, sự tồn tại của em ấy chính là lý do khiến mọi người gây phiền phức cho Takioto. Nên giờ hội LLL sẽ không tránh khỏi bị Ludi căm ghét.
Ngoài ra, từ khi một thành phần trong hội LLL nói cái câu “cứ biết ngươi đang làm phiền Ludivine-sama, đừng dựa vào sự hào phóng của cô ấy và thôi làm phiền người ta”, có một sự thật là mấy người đó không nhận ra chính những từ ngữ đấy đã đẩy họ vào vị thế của kẻ ngoài cuộc. Có điều, từ góc nhìn của người trong cuộc như Ludi và Takioto, tôi nghĩ đó không phải thứ để đem ra cười đùa, nó không phải là thứ nên được tha thứ nhưng…
Với biểu cảm hơi mệt mỏi, Ludi nhìn Takioto và Claris-dono tái đấu.
“Takioto là nạn nhân chịu đựng nhiều nhất sau tất cả, nhưng lại chẳng mấy bận tâm. Và Ludi hóa ra lại là người đơn phương lo lắng về chuyện đó…”
Chuyện của cô bé ấy tôi sẽ tiếp tục bàn tới sau, hơn thế nữa….
“Không sao đâu, cô cũng đang quan sát đây.”
Sự xuất hiện tôi cảm nhận được từ phía sau mình quả thực là Hatsumi-sensei. Cô ấy tiến tới bên cạnh tôi rồi nhìn về phía nhóm của Takioto, tôi nhận thấy ánh mắt của cô hạ thấp xuống đôi chút.
“Em để mấy đứa lại cho cô đó, Sensei. Em phải đi luyện tập thêm để không bị bỏ lại phía sau đây.”
Khi tôi cười mỉm nói điều đó, cô ấy quay sang và nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt vô cảm.
“Kousuke đang trông đợi vào em đó Yukine. [Vượt qua Yukine có lẽ là mục đích cuối cùng của em] là những gì Kousuke đã nói.”
Kỳ lạ. Tại sao cậu ấy lại đánh giá tôi cao như thế?
Tôi có hỏi Takioto trước đây, để trở thành kẻ mạnh nhất, ai sẽ là trở ngại lớn nhất cậu ấy phải vượt qua?
『Người phải vượt qua để trở thành kẻ mạnh nhất ư? À, nếu là cùng khóa thì em nghĩ là Ludi, còn trở ngại cuối cùng sẽ là hội trưởng Monika Mercedez von Mobius và chị đó, Mizumori-sempai. Nếu là ai đó không phải một học sinh thì là cái người ở cấp độ vũ khí tối thượng, có điều… À, phải rồi, có một đứa bạn cùng lớp em cũng chắc chắn sẽ trở thành một con quái vật sau này đấy.』
Nếu là hội trưởng Monika thì tôi có thể hiểu được, sức mạnh của cô ấy dù gì cũng nằm ở chiều không gian khác rồi. Ngày nào đó cô ấy có thể sẽ trở thành pháp sư kỳ phùng địch thủ với Hanamura Marino luôn mà.
Nhưng tại sao cậu ấy lại đặt tôi ngang hàng với cô ấy nhỉ?
Ngay cả khi tôi nói bản thân mình không mạnh tới mức đó, Takioto vẫn chẳng bao giờ chịu từ bỏ. Chắc sắp như đinh đóng cột luôn rồi. Khi tôi cãi nhau với cậu ấy, khuôn mặt của chị tôi lại hiện lên trong đầu. Vì từ khi tôi sinh ra, người duy nhất tâng tôi lên tới mức đó chỉ có mình cô ấy thôi.
Tất nhiên, vẫn có người nói rằng tôi có tài năng nữa. Có điều, họ chẳng bao giờ nói tôi có thể trở thành người mạnh nhất cả. Những người duy nhất nói như vậy là chị và Takioto.
“Kousuke đúng là kỳ lạ, nhưng những lời nói của em ấy có lý đến lạ thường. Ngay cả khi nghe có vẻ cảm tính hay phi lý, những lời đó vẫn xem ra đáng tin cậy.”
Những lời Takioto nói thực sự thuyết phục đến lạ kỳ. Chúng nghe cứ như là một thực tế không thể thay đổi được xuất phát từ nhiều năm kinh nghiệm của cậu ấy vậy. Đó cũng có thể là do tác động từ nhiều thứ nghiệt ngã cậu đã phải trải qua.
Và khi cậu nói thứ gì đó bất khả thi, thì hóa ra nó lại là sự thật. Như những gì cậu ấy đã nói với chúng tôi về hầm ngục này.
Sự thuyết phục của cậu có lẽ là thành quả của những việc cậu đã làm cho tới hiện tại. Bất kể cậu làm gì, kết quả vẫn luôn ổn cho đến phút cuối.
Ngược lại, những kẻ ngoài cuộc chỉ nhìn thấy cậu ở học viện có thể sẽ cho rằng Takioto là một tên kiêu ngạo và bốc phét.
“Vượt qua Yukine có thể là mục tiêu cuối cùng của em ấy, nhưng Kousuke có nói mình đang nhắm tới việc trở thành người mạnh nhất.”
Sensei lặp lại lời của bản thân.
“Đó là lý do cô sẽ để ý đến em, Mizumori Yukine.”
Bị ánh mắt lạnh tanh của cô ấy nhìn chằm chằm, tôi vô tình đảo mắt đi.
“…….Em không rõ cô mong đợi gì ở em, nhưng em sẽ tiếp tục việc luyện tập ạ.”