“Của em đây, Iori-kun”
“Cảm ơn Sakura-san”
Iori dẫn tôi đến một căn phòng bên trong thư viện.
Quả nhiên Iori đã trải qua sự kiện diễn ra ở thư viện, một trong những sự kiện của hội học sinh. Vì thế mà hắn có thể sử dụng căn phòng này, cũng như nhận được cốc cà phê từ thủ thư Sakura Rue-san. Có vẻ Iori cũng đang chuẩn bị tiếp nhận các sự kiện của mình.
Xem ra tôi không thể bất cẩn rồi.
“Của em đây, Takioto-kun…. Chị có nghe rất nhiều lời đồn về em. Ban lễ nghi là nơi hà khắc, nhưng hãy cố lên em nhé. Nếu chị giúp được gì thì…”
Cô ấy tạo tư thế động viên và mỉm cười.
“Chị sẽ giúp”
“Em cảm ơn chị rất nhiều”
Nói xong, Sakura-san rời khỏi phòng. Dĩ nhiên, các giáo viên trong học viện đều biết về hoạt động đằng sau của Shikibukai. Thủ thư Sakura-san cũng tương tự.
Thế nên Sakura-san mới gợi ý cho chúng tôi sử dụng nơi này.
Có điều, đáng số Iori chưa thể biết về chuyện đó. Tôi đã dàn xếp một số thứ từ trước, nên chắc hẳn hắn đã nhận ra gì đấy khi nghe thông báo chính thức. Tôi đoán hắn ở đây để xác nhận sự thật từ tôi, ngoài ra, chắc hắn cũng phải hiểu rằng đó là bí mật không được tiết lộ cho các học sinh bình thường. Thế nên hắn mới nhờ Sakura-san cho phép sử dụng nơi này.
“Thêm đường không? Nanami đưa tao nhiều lắm”
Ban đầu Iori hơi miễn cưỡng, nhưng sau một hồi vật lộn với tâm trí, hắn gật đầu đồng ý. Xem ra tên này thèm đường lắm.
Tôi lấy ra lọ đựng những viên đường đa dạng kiểu dáng từ trong kho đồ, sau đó đặt lên trước mặt Iori.
Bình thường, không cần nhắc Nanami cũng sẽ chuẩn bị chúng, nhưng em ấy không ở bên cạnh tôi lúc này do tôi đã dặn em quay về nhà trước. Chắc em ấy đang chuẩn bị cho việc học kỹ năng của chúng tôi rồi. Tôi đoán vậy.
Iori mở nắp lọ và lấy ra những viên đường đủ loại hình dáng từ ngôi sao, mặt trăng, trái tim cho tới hình vuông. Hắn đang chọn những viên mang hình dạng dễ thương để cho vào cốc cà phê của mình.
Thú vị là, Yuika, chính cô em gái lại tỏ ra thất vọng trước hành động của ông anh trai.
“Oa, viên đường trông đáng yêu quá”
Sau khi Iori xong xuôi, lần này tôi đưa đường cho Yuika, cô em đang kéo kéo người anh của mình.
Nhỏ nói [À, em đã cho một gói đường vào rồi!] dứt lời, em ấy lấy một viên rồi khuấy nhẹ cốc cà phê.
Anh cũng nghĩ một gói là quá đủ rồi. Nhưng nhìn anh trai em kìa, sau khi cho gói đường vào, hắn còn bỏ thêm mấy viên đường nữa đấy.
“Dễ thương đúng không? Nanami đưa anh đấy. Thích lấy bao nhiều tùy ý. Không biết có đủ cho hai người không nữa…….”
Tôi rời mắt khỏi Yuika rồi quay sang Iori. Hắn vô tư nhâm nhi ly cà phê mặc cho cả tá đường mình đã ném vào. Sau khi hắn cho đến viên thứ 5 thì tôi chẳng buồn đếm nữa luôn. Miễn hắn không bị tiểu đường là được. Mặc dù, chắc ở thế giới này, ma thuật có thể làm được gì đấy với căn bệnh đó thôi.
“…….Sau này cậu có thể lén đưa tôi đường được không? Do bọn tôi đang sống trong ký túc xá, nên không thể chia sẻ với nhau được, ngoại trừ lúc gặp mặt”
Hắn lên kế hoạch ăn vụng đấy à? Không phải định ăn vã đường luôn đấy chứ? Không thể nào. Chắc không có chuyện đó đâu nhỉ…..?
“Tao đang rất tò mò về cuộc sống thường ngày của hai đứa đấy….”
Về cơ bản, trong game Iori và Yuika luôn sống ở ký túc xá. Dẫu sao thì gần như không có thông tin nào nhắc đến cuộc sống hằng ngày của họ.
Nghe tôi nói, nét mặt Yuika toát lên vẻ rạng rỡ.
“Ể, lẽ nào anh hứng thú với em ư?”
Em ấy nên biết là tôi không hề có ý đó chứ. Nhỏ nở nụ cười nhí nhảnh rồi hơi ưỡn người lên một chút….. sau đó rướn sang chỗ tôi và ôm lấy cánh tay tôi vào lòng.
Em có thể thôi đi được không? Thật đó. Dễ thương phát xỉu, làm anh chỉ muốn để lộ nụ cười toe toét của mình.
Thực ra, nếu để hỏi liệu tôi có hứng thú với gia đình Hijiri hay không, thì chắc tôi phải công nhận là mình rất hứng thú.
“Anh tò mò thôi, nhưng có thứ làm anh hứng thú hơn nhiều”
Dứt lời, tôi luồn tay khỏi người em ấy.
“Kyaa~♪”
Yuika cố tình rên lên giọng điệu ấy.
“Thôi được rồi, anh muốn hỏi chuyện gì? Về cái ấy của em……”
“Yuika”
Cuộc trò chuyện bị chen ngang. Không thể ngồi nhìn, Iori cảnh cáo em ấy. Yuika miễn cưỡng dừng lại rồi ngồi sang kế bên tôi.
Yuika-san, không phải em hơi tỏ ra thân mật quá rồi sao?
Nhìn Yuika mà Iori thở dài một hơi. Dường như hắn sẽ vào trọng tâm sớm thôi.
“Takioto-kun, vì sao cậu gia nhập ban lễ nghi?”
“À, chắc hẳn mày đã nhận ra gì đấy rồi đúng không? Đúng như mày nghĩ. Hay mày vẫn thực sự tin rằng ban lễ nghi là một tổ chức tà độc?”
Hắn không thể nào vẫn còn giữ cái suy nghĩ đó. Rõ ràng Iori có chút niềm tin vào chuyện này. Thế nên không đời nào mà hắn lại không biết.
“Quả đúng như tôi nghĩ….”
“Ừn, xin lỗi đã làm mày lo lắng. Thực ra, đáng số tao không được bép xép về chuyện này. Nên xin lỗi nếu tao có tỏ ra hơi úp mở một chút”
Chính ra có vài người bên ngoài Tam hội biết về tình hình thực sự, ví dụ như câu lạc bộ báo Tsukuyomi chả hạn.
“Vậy ra là thế….”
[Mồ-!] Hắn thốt lên một tiếng như thể giận hờn với tôi, hay đó là để giải tỏa? Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi bật cười trước hai người họ.
“Với một số người, thì nó cứ rõ như ban ngày ấy nhỉ…..”
“Tất nhiên. Ngay từ đầu, chính cậu nhờ tôi và Cam-kun giả vờ phớt lờ hoặc cạch mặt cậu đi mà không phải sao?”
Vậy đó là ý hay, khi tôi chí ít đã dàn xếp một chút với đám bạn cùng lớp. Tôi có thể hình dung được cảnh thằng Cam nói: [Ban lễ nghi? Mày vẫn là mày đấy thôi] Ngoài sở thích đi cuỗm vợ người khác thì nó vẫn là một người tốt.
“Mà ngay cả tao không đích thân nói cho mày biết, thì mày sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra thôi”
“Hả? Tại sao?”
“Mày dự tính gia nhập hội học sinh mà không phải ư?”
Iori nghiêm túc gật đầu.
“Tôi không rõ mình có vào được Tam hội không, nhưng tôi sẽ cố hết sức”
“Nhất định sẽ được thôi. Tao chắc chắn điều đó”
“Cậu thật sự nghĩ thế ư?”
“Ừ, mày có thể hỏi chi tiết từ hội trưởng Monika và phó hội trưởng Fran sau khi gia nhập với họ”
Iori gật gù hiểu ý, thở dài một hơi thật sâu. Rồi như thể đột nhiên tụt sức, hắn ngả lưng vào ghế.
“….Sao thế? Đừng nói là có chuyện xảy ra với hội trưởng nhé?”
“À không, không có gì. Cả hội trưởng và phó hội trưởng đều tốt bụng, họ là người tốt. Chỉ là không phải về họ”
Dứt lời, Iori chỉnh lại tư thế.
“Tôi, cảm thấy nhẹ nhõm”
“Nhẹ nhõm?”
“Vì tôi biết Kousuke không phải loại người đó”
Iori tươi cười, hai má có phần chùng xuống.
“Tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi được nghe trực tiếp từ cậu, Kousuke-kun”
“….Xin lỗi, lại khiến mày lo lắng nữa rồi”
“Thật đấy, tôi mừng lắm. Cậu đã chuẩn bị cặn kẽ từng bước một cho nó, khác hẳn so với lần trước nên tôi bỏ qua cho cậu đấy”
“Này, này, cái gì mà bỏ qua cho tao? Mày hơi được đà lấn tới rồi đó nha”
Hồi đầu, hắn chỉ là một đứa nhút nhát, chẳng bao giờ dám hé miệng phàn nàn điều gì.
[Ehehehe] Iori hí hửng cười.
“Thì tôi cũng trưởng thành rồi mà”
Nói câu đó, hắn ưỡn ngực tự hào.
--------
Sau một hồi trò chuyện phiếm với nhau, thì dường như Iori được hội học sinh cho mời gọi, nên hắn rời đi sau khi nói lời tạm biệt [Dù sao tôi cũng là người đã mời cậu tới đây, xin lỗi nhé]. Giờ những người còn lại trong phòng là…
“Mình cũng về thôi nhỉ?”
“Vâng”
Tôi và Yuika đem vứt vỏ ly cà phê, gửi lời cảm ơn tới Sakura-san, rồi cùng nhau rời thư viện. Lúc định nói lời chia tay, tôi chợt nghĩ tới điều gì đó.
Nghĩ lại mới nhớ, không biết sự kiện lúc đầu của em ấy đã kết thúc chưa? Nhìn thái độ của em ấy, có lẽ nào…
“Nè, Yuika”
“Vâng? Sao anh lại nhìn em nghiêm túc thế?”
“À, chả là, - Nếu em có gặp rắc rối, hãy dùng tên của anh cũng được, nếu tệ lắm thì em có thể dùng tên của hiệu trưởng… cô Marino cũng được. Anh sẽ xin ý kiến cô ấy sau”
Trong phút chốc tôi nói ra điều đó. Tôi không thể nào lỡ đi khoảnh khắc nụ cười trên môi của em vụt tắt. Vậy ra, nó vẫn chưa kết thúc.
“……..Thật là, anh đang nói gì vậy?”
“Thôi, tạm thời hãy cất tạm nó vào một góc trong tâm trí đi”
Iori đáng số phải tự mình giải quyết cái sự kiện này, nhưng tốt hơn là tôi cứ đảm bảo an toàn trước. Mới chỉ là một sự kiện ở đầu game nên hắn chắc không phải gặp khó khăn đâu.
Nếu để nhắc tới độ khó, thì sự kiện của thánh nữ hay của bác học khiêu gợi mới khá là căng não. Cái sự kiện sau này lại càng đặc biệt nguy hiểm hơn theo nhiều nghĩa.
Còn giờ, tôi sẽ phải đi nói cho Marino-san biết về chuyện này.
“Vậy, anh về trước đây”
Dứt lời, tôi quay lưng hướng về phía vòng tròn ma thuật. Ngay lúc tôi sắp chạm tới cánh cổng….
Khăn quàng của tôi bị kéo lại.
“Xin đợi đã”
Nụ cười u ám của em ấy làm tôi có chút do dự
“Anh biết, sao?”
“Không, anh chỉ nghĩ trông em có vẻ đang giữ áp lực về chuyện gì đó. Nếu không thì làm gì có ai lại đi tiếp cận anh như thế, phải không?”
Tất nhiên, tôi nắm rõ mọi thứ. Miễn là nó vẫn theo đúng kịch bản.
“Ưm, chả là”
Khi Yuika đang cố gắng giải thích….
“T, TÌM THẤY NGƯƠI RỒI!”
Tôi nghe thấy giọng hét của ai đó
“Cuối, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi!”
……..Vậy là cuối cùng cô ấy đã lộ diện. Chẳng cần thấy mặt, nghe giọng cái là tôi biết ngay ai.
Tôi chắc như đinh đóng cột rằng cô ấy sẽ xuất hiện. Chắc chắn tới mức bạn gái (nữ chính) thời thơ ấu trong eroge chắc chắn còn trinh.
Quay lại thì tôi thấy cô ấy đang đứng kế bên Yuika.
Mái tóc còn vàng hơn cả của Ludi. Kiểu tóc đặc trưng giống bánh sừng bò. Trang sức cô ấy đeo dễ dàng tìm thấy trên người giàu có.
Trên tay cô cầm món vũ khí yêu thích, một chiếc ô che nắng. Và hiện tại nó đang rung lên bần bật bởi lực siết chặt.
“Ta đã tìm ngươi mãi…. Tìm ngươi khắp nơi!”
Nếu tôi phải nói mình thích hay ghét cô gái này, thì tôi buộc lòng phải nói cô ấy là waifu đời mình.
Một nhân vật Ojou-sama – tiểu thư như cô ấy không có chỗ đứng trong tựa game kiểu thế này, nhưng mà mọi người vẫn yêu thích cô ấy.
“Uuuuu, mỗi lần ta ghé qua, ngươi chẳng bao giờ tới học viện… lần nào cũng như lần nào. Lúc nghe tin ngươi đi học, thì ngươi lại chẳng bao giờ vào lớp!”
Xin lỗi cô nương. Tôi vốn mấy khi tới học viện đâu, nhưng trước khi nhờ vả chủ trì Benito giúp, tôi đã phải gồng mình tránh mặt cô nương đó.
Cơ mà, như thế chẳng phải biến cô nương thành đứa siêu stalker sao?
“Không thèm dự thi mà vẫn đứng hạng nhất…..”
Ơ hay, hệ thống đánh giá của trường nó như vậy, tôi đây đâu có làm gì được.
“Đã đứng nhất rồi, còn gia nhập vào ban lễ nghi nữa! Đúng là cái thứ nham hiểm!”
Nói sao nhỉ? Do tôi biết trước việc cô ấy sẽ đến chăng? Mặc dù bị cô ấy vu khống một cách ghê gớm, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy căng thẳng, mà trong lòng còn cảm thấy vô cùng bình thản.
“Đã thế, Onii-sama lại còn…. Kyiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii! Cạn lời luôn đó! Cả đời ta chưa bao giờ giận ai tới mức này hết!”
……Ah, kiểu này là đến chủ trì Benito cũng đã bó tay rồi. Chưa kể, cô ấy xem ra cũng khá giận nữa. Có vẻ tôi sẽ sớm nhận được tin nhắn từ anh ấy với dòng chữ kiểu [Xin lỗi, ta bất lực!] thôi. Mặc dù tôi đã tới nhờ chủ trì giúp từ trước rồi đó.
“Ta….. nhất định, nhất định không tha thứ cho ngươi!”
“Ơ kìa, tôi đã làm gì đâu….”
“ĐỪNG CÓ XẠO!”
Ầy dà, tôi bó chiếu, thở dài trong lòng. Tôi đá mắt khỏi cô nương giận dữ, quay ra nhìn Yuika.
Nụ cười thường ngày của em ấy mất tiêu, chắc bị bất ngờ cũng nên. Thôi thì cũng đành chịu, phản ứng của Gabby dữ dội thế cơ mà.
…….Dù là thế, mọi thứ đang tiến triển thú vị đấy chứ nhỉ.
Thành viên Shikibukai [Takioto Kousuke].
Nàng tiểu thư có thể sẽ gia nhập Shikibukai, đồng thời cũng là em gái chủ trì Benito [Gabby].
Và nữ chính có thể gia nhập bất kỳ ban nào thuộc Tam hội tùy theo sự kiện, [Yuika].
Để nghĩ tới việc tất cả các nhân vật có khả năng sẽ gia nhập Shikibukai tụ họp thế này.
“Takioto Kousuke! Ta, Gabriella Evangelista thách đấu ngươi một trận tay đôi”
-----------------------------------------
Transnote:
Lý do để một himedere (tiểu thư xịn nha) không có chỗ đứng trong làng Eroge, có lẽ bởi đó là kiểu nhân vật phải luôn giữ giá. Giữ giá khéo đến hết truyện luôn, nên Gabby chỉ xuất hiện để làm tăng gia vị thôi (khỏi chèo thuyền Gabby T.T)