Có thể chỉ là ý kiến cá nhân, nhưng tôi nghĩ cần phải cho đi thứ gì đó, để nhận lại thứ mình muốn. Nó không cần phải là trao đổi tương đương. Hoàn toàn có khả năng bạn sẽ phải cho đi nhiều hơn những gì bạn nhận lại.
Tuy nhiên, nếu cái giá tôi cho là nhỏ bé, thì tôi sẵn sàng trả nó bất cứ lúc nào.
Đó là lý do tôi hy sinh việc đánh giá của giáo viên về mình, bằng cách bùng học và đến thẳng chỗ hầm ngục tân thủ. Vì đang trong giờ học, nên không có bất kì học viên nào xung quanh. Mấy đứa trốn học các lớp buổi sáng cũng không có ở đây.
Tôi lấy thẻ ID học viên của mình ra, rồi truyền ma thuật vào đó để khiến thông tin trên chiếc thẻ hiện lên, sau đó đưa nó cho người đàn ông ở bàn tiếp tân.
Anh ta nhìn thẳng vào tấm thẻ ID với khuôn mặt muốn nói gì đó.
Lý do anh ta bộc lộ vẻ mặt như vậy, là bởi anh ta thắc mắc liệu có nên cho phép một học viên năm nhất vào hầm ngục một mình, ngay cả khi sự an toàn đã được đảm bảo vào thời điểm hiện tại. Hoặc cũng có thể anh ta tự hỏi tại sao tôi lại vào đó một lần nữa, trong khi đã hoàn thành xong tầng mười.
Mà có thể là cả hai…
Khuôn mặt như mắc xương cá trong cổ họng, nhưng anh ta vẫn không nói gì và cho phép tôi qua.
Tôi lấy điện thoại thông minh ra trước khi bước vào vòng tròn ma thuật, mở ứng dụng đồng hồ bấm giờ rồi nhấn bắt đầu ngay khi vừa đặt chân vào vòng tròn.
Phần quan trọng nhất về chiến lược tấn công thời gian, đó là chiến lược làm sao để tốn ít thời gian nhất. Một trong những nhiệm vụ tốn nhiều thời gian nhất khi chinh phục hầm ngục đó là chiến đấu với đám quái con.
Tất nhiên, bạn có thể săn lùng chúng nếu muồn cày thêm điểm kinh nghiệm, nhưng các nhà chiến lược tấn công thời gian thông thường sẽ bỏ qua đám quái rác này và chiến đấu với những con quái vật ở nơi có thể tích lũy điểm kinh nghiệm hiệu quả hơn.
Còn ở trường hợp này, tôi không có nhu cầu về điểm kinh nghiệm (cho việc tăng cấp) nên tôi bỏ qua tất cả kẻ địch rồi tiến tới tầng tiếp theo.
“Gyo Gyo!!”
Nhìn tôi vội vàng lướt qua, những con gyoblin hét lên ầm ĩ. Không cần quan tâm tới chúng, tôi cứ thế chạy tới tầng kế tiếp. Nhưng, tất nhiên tôi vẫn nhặt những vật phẩm có trên đường.
Hiện tại, khi ở trong trò chơi, bạn có thể chạy qua hầm ngục liền tù tì mà không cần nghỉ, nhưng ở đây thì điều đó là không thể.
Đó là điều bất khả thi khi chạy nhiều cây số mà không nghỉ ngơi. Hơi thở của tôi sẽ loạn nhịp, đôi chân sẽ cứng đờ như khúc gỗ và bản thân sẽ dễ dàng bị tấn công bất ngờ bởi sự suy giảm tập trung.
Vậy tôi nên nghỉ ngơi ơ đâu? Liệu nơi ba chúng tôi từng dừng chân để ăn trước đó có được không?
Không được, để đến được địa điểm đó tôi sẽ phải đi đường vòng. Vậy thì…
“Đó đằng nào cũng là phòng trùm.”
Ở tầng năm, có một con trùm goblin cầm kiếm và khiên (Goblin knight), tôi điều hòa nhịp thở trong khi chạy và ngay lập tức đánh bại con trùm bằng cách sử dụng third và fourth hand. Sau đó nó biến thành các nguyên tố ma thuật (điểm kinh nghiệm) và rớt ra vật phẩm. Tôi không thật sự quan tâm tới nguyên tố ma thuật lắm(điểm kinh nghiệm) nhưng nếu không thể tìm được chỗ nghỉ chân thì chỉ còn cách như vậy. Mọi chuyện sẽ khác nếu tôi có thứ gì đó để cưỡi lên và tiến xa hơn trong khi nghỉ ngơi, có điều thứ như vậy không hề tồn tại.
Từ tầng 6 trở đi, độ khó chịu của quái vật sẽ tăng lên. Lý do là có những con quái vật bay. Sempai và Ludi thích hợp để chiến đấu với chúng hơn tôi. Đòn tấn công của chúng không thể xuyên qua lớp phòng thủ tôi có, nên tôi sẽ không thua nhưng cũng không hề muốn dây dưa mất thời gian với chúng, nên tôi quyết định chỉ chạy.
Tôi rượt qua tầng 6,7,8 và 9 như vậy và cuối cùng chạm chân tới tầng mười. Nơi tôi tới không phải địa điểm tôi và Ludi từng chạm trán với con hobgoblin.
Tôi lấy smartphone và nhấn dừng.
“Một tiếng rưỡi đã trôi qua. Có vẻ mình sẽ chiếm được nơi này trong vòng hai giờ đồng hồ cộng thêm thời gian rảnh rỗi, hừm.”
Bạn có thể mở khóa tầng ẩn bằng cách chinh phục hầm ngục sớm hơn khoảng thời gian nhất định và có vẻ như tôi đã thành công.
Và giờ, thay vì phòng trùm, tôi phải đối đầu với một mê cung. Để tới được tầng ẩn, bạn phải vượt qua nơi này.
Mê cung này ngoặt nghèo đến mức các quý ông phải ghi chép lại khi chinh phục. Tuy nhiên, một khi thông tin được công khai, chỉ dẫn cho RTA được tạo ra và cho thấy mê cung này liên tục xáo trộn theo khuôn mẫu để tạo thành một con đường thẳng đơn giản khác dành cho các người chơi.
Tầng 10 đặc biệt có tám cách thức bố trí khuôn mẫu. Tất cả chúng đều rất phức tạp và có nhiều nhánh nhỏ, thậm chí có một số đường vòng lặp đi lặp lại vô hạn trong một số khuôn mẫu. Tôi cũng đã trải qua khoảng thời gian rơi vào bế tắc khi chưa có dữ liệu rõ ràng về nơi này. Điều may mắn duy nhất là lũ quái vật không sản sinh ở đây.
Tầng 11 chỉ có thể đến được thông qua mê cung này và tôi đã xác định đến được trong vòng hai tiếng thời gian trong trò chơi. Tình cờ thay, nơi này cũng có cả thời gian giới hạn. Bạn phải tới được mê cung này trong vòng một tiếng bốn mươi phút.
Tất nhiên, đồng hồ bấm giờ đã dừng lại từ khi tôi đặt chân vào hầm ngục này. Nếu bạn đến muộn hơn khoảng thời gian kia, bạn sẽ bị chuyển đến phòng trùm hobgoblin thay vì mê cung.
Tôi điều tiết lại hơi thở khi tiếp tục đi men theo con đường thẳng.
Nhánh đường đầu tiên tôi gặp là một ngã ba hình T. Tôi không chút do dự đi về phía đông. Lần này là một ngã tư. Tôi tiến tới phía Bắc và gặp phải một ngã tư khác. Hay lắm, đó là khuôn mẫu D. Nếu đúng là khuôn mẫu này thì từ giờ trở đi, tuyến đường sẽ là Đông, Nam, Tây, Nam, Nam, Đông và Bắc.
Tôi chạy qua các nhánh đường mà không phạm chút sai sót nào.
Thứ xuất hiện ở đích đến là một vòng tròn ma thuật.
“Trúng phóc luôn.”
Tôi kiểm tra thời gian rồi bước vào vòng tròn.
Ở điểm dịch chuyển, có một con golem bằng gỗ xuất hiện. Nó cao hơn tôi với chiều cao khoảng 3 mét. Cơ thể nó được gắn kết từ nhiều khúc gỗ tạo thành hình dáng của một con người. Nếu một đứa trẻ xếp những que gỗ với mục đích tạo ra một con nhân mộc thì thành phẩm sẽ là thế này đây. Hơn nữa, nhờ những chiếc lá màu nâu trên đỉnh đầu, có vẻ con golem này sở hữu một mái tóc nâu khiến nó trông giống một con người hơn.
Giờ tôi giải quyết thứ này thế nào đây?
Tất nhiên, tôi sẽ dùng item để đánh bại nó rồi.
Tôi lấy ra hai viên ma hỏa thạch rồi dùng chúng đối phó với con nhân mộc. Một cái tôi nhận được từ lúc vượt hầm ngục với Ludi và một cái từ lần chạy này, thế nên tha hồ cho tôi sử dụng.
Hai viên ma thuật tỏa sáng và tạo ra hai vòng tròn. Sau đó, hai quả cầu lửa bay thẳng tới con nhân mộc, khi trúng đích, ngọn lửa bốc hỏa lan khắp cơ thể nó.
Có ba loại golem gỗ - Nhân mộc. Loại nhân mộc bằng gỗ khô với mái tóc nâu, nhân mộc lá xanh, và nhân mộc hói đầu. Lần này là loại nhân mộc màu nâu kia. Nó rất dễ bắt lửa, bạn có thể đánh bại nó bằng ma thuật hỏa đơn giản.
Tôi đập nát con nhân mộc đang bốc cháy với nguyên tố đất phù phép lên third hand. Con nhân mộc đổ rầm xuống đất sau một cú đánh. Tôi tiếp tục nện nó bằng third và fourth cho tới khi đám cháy dập tắt.
Nhìn chung, mất chưa đầy một phút để đánh bại thứ này.
Tôi nhặt đá ma thuật rớt ra rồi tiến sâu vào bên trong. Ở đó có bức tượng của một người phụ nữ có cánh đang đứng. Khi đứng trước bức tượng, một giọng nói cất lên trong đầu tôi.
- Có thể xuất sắc đến được đây, như là phần thưởng, ta sẽ cấp cho anh một kỹ năng.
Cơ thể tôi bừng sáng.
- Đó là kỹ năng tư duy thần tốc. Tạm biệt, ta hy vọng anh tiếp tục vững tiến trên hành trình của mình.
Khi giọng nói văng vẳng xa dần, một vòng tròn ma thuật hiện lên từ dưới chân tôi, khi kịp nhận ra thì mình đã trở lại lối ra vào hầm ngục.
“Được rồi!!”
Tôi siết nắm đấm và giơ nó lên trời. Tôi đã có một trong những kỹ năng mà mình hướng đến. Như vậy là bước gần hơn tới mục tiêu mà mình đề ra.
Lấy chiếc smartphone ra từ túi và nhìn vào thời gian. Tôi đã vào hầm ngục lúc 8h và giờ là 9h40. Vậy là, Mất khoảng 100 phút để chinh phục hầm ngục. Một kỷ lục tốt được thiết lập.
“Giờ thì”
Vì đã chinh phục xong tầng 11…..
“Làm lại lần nữa thôi!”