“Gunununu”
Katrina tạo ra một thứ âm thanh mà chỉ có thể nghe được từ một nhân vật trong một bộ anime nào đó, sau khi cô ấy so sánh kết quả bài kiểm tra của mình với tôi.
Tất nhiên, có những môn học tôi học kém. Có điều, từ khi nghiêm túc đi học (những môn tôi tham dự), điểm số của tôi không hề tệ chút nào.
Như lời Ludi đã nói [bài kiểm tra lần này rất dễ, nếu cậu tập trung nghe giảng, cậu thậm chí còn đạt điểm tối đa.] Một đứa nửa vời như tôi thì chẳng nói làm gì. Nhưng xem ra Katrina còn ở trạng thái đáng báo động hơn tôi rất nhiều.
Iori xuất hiện phía sau Katrina rồi ngó vào bài kiểm tra của tôi và cô ấy. Giống như nhìn thấy một người cầm thẻ điện thoại trong cửa hàng eroge ở thời đại của những chiếc smartphone, cậu ta tỏ ra kinh ngạc rồi nhìn vào mặt Katrina, xong lại đảo ánh mắt về phía điểm số của cô ấy lần nữa. Còn phải nhìn tới tận hai lần cho chắc.
Katrina trông có vẻ bực bội, cô ấy cầm kết quả kiểm tra đến bàn tôi.
Oi, đó là bài kiểm tra của tôi mà, cầm lên làm gì đấy.
“Đồ khốn vô tâm! Thế mà dám nói chúng ta là đồng chí cơ đấy!!”
Tôi chỉ biết gãi má.
Ý tôi là, bài nó dễ thật mà? Làm sao điểm kém được.
Ludi, người đang ở trạng thái của một công chúa-sama (mặc dù cô ấy đúng là một công chúa thật) đang khoe mẽ nụ cười thiên thần của mình. Cô ấy làm cái bộ dạng đó cũng đã được một lúc kể từ khi nhìn thấy bài thi của Katrina rồi, tôi sẽ chẳng bao giờ quên được cái biểu cảm bị sốc đó của cô ấy đâu.
“Gì chứ, tớ thất bại là vì đã lo cho cái tên này thôi! Điểm của tớ chưa liệt mà!”
Cô ấy hờn dỗi ngồi phịch xuống bàn.
“Eh, thật sao?”
Tôi nói với Katrina bằng vẻ ngạc nhiên pha chút ngây thơ. Trong trò chơi, Katrina và Takioto vốn chẳng ưa gì nhau. Nhân tiện thì, lý do họ không thân thiết với nhau mấy là bởi Takioto trong trò chơi là một tên biến thái chính hiệu, nên tất cả là do cậu ta mà ra.
Ludi đáng số cũng phải đối xử với tôi như một con côn trùng, nhưng điều đó cũng đã thay đổi.
Nghe tôi nói vậy, cô ấy ngước mặt lên. Đay nghiến rồi *puff* quay ngoắt sang chỗ khác.
“Không phải tôi lo lắng gì cho cậu đâu, chỉ là tôi cảm thấy khó chịu với những đứa óc nho lôi cậu ra làm trò cười thôi.”
Nói sao nhỉ, chẳng phải cái lý do đó nghe rất củ chuối sao?
“Xin lỗi nha, đã khiến cậu phải lo lắng rồi, nên cho cậu nè. Coi như lời cảm ơn.”
Tôi cười toe toét rồi đặt sô cô la yêu thích của cô ấy lên mặt bàn. Cô ấy chộp lấy nó rồi khó chịu nhìn tôi. Mặt cô ấy thì ửng đỏ, có lẽ do xấu hổ chăng?
Katrina ngay lập tức bóc vỏ rồi ném viên sô cô la vào miệng.
Tôi lấy thêm mấy viên nữa cho mình, Ludi và Iori. Khi tôi vừa định ăn thì một cái đầu màu cam xuất hiện từ phía sau Katrina.
“Yo! Iori, Kousuke. Bài kiểm tra thế nào?”
Tên đầu cam nói khi tiến về phía tụi tôi.
“À, tốt hơn mày.”
Tôi chưa thấy bài kiểm tra của cậu ta, nhưng tôi nghĩ là như vậy. Không thể nói là điểm mình tốt nhưng tôi đủ tự tin để khẳng định mình khá hơn Cam. Cậu ta thậm chí còn tệ hơn Katrina và xứng đáng để bị lưu đày (tới lớp học bổ sung của học viện) Ngoài ra, Takioto trong trò chơi cũng từng bị cho đi lưu đày, thực tế là thường xuyên luôn.
Tôi ném một viên sô cô la cho Cam, cậu ta khéo léo cắp nó bằng miệng.
“Oi oi, nói gì vậy thằng kia? Mày còn chưa nhìn thấy bài tao mà?”
Rồi cậu ta cho tôi xem điểm của mình.
Chuẩn, đúng như tôi nghĩ, cao hơn thật.
“Điểm của Kousuke-kun không tệ…. cũng chẳng tốt.”
Iori nói vậy rồi xác nhận với điểm của Cam. Cái thằng này điểm cao nhất trong số ba chúng tôi, nên hắn hơi xem thường bọn tôi chút xíu thì phải.
“À, tại tao tập trung nghe giảng mà.”
Ngay cả khi tôi học hành tử tế, điểm khởi đầu một số môn của tôi vẫn bị âm thay vì con số 0. Nếu bạn có kiến thức từ Nhật Bản, thì tất nhiên bạn sẽ phải mắc vài sai lầm khi ở đây.
“Chết tiệt, điểm tao thấp nhất à”
Cam chùng vai xuống nói khi nhìn vào điểm của Iori.
Sau khi tự an ủi bản thân xong, cậu ta chuyển đối tượng tấn công sang Katrina.
“Này, Katou. Cho tui xem điểm đê.”
“Cái gì.”
Cô ấy chĩa ánh mắt hình viên đạn về phía Cam, nhưng cậu ta không chịu rút lui. Cam cho cô ấy xem điểm của mình. Đánh giá từ thái độ cau có của Katrina là đủ biết điểm ai thấp nhất trong cả đám rồi.
Nhìn bàn tay run lẩy bẩy của cô ấy, Cam cười phá lên.
“Cậu, đi, điểm, thật đấy à. Quá-aa Pffft, Ugyehhh-“
Tiếng cười của cậu ta chẳng tồn tại lâu. Katrina tung cú đấm móc kiểu Nga dứt khoát và tàn nhẫn, đo ván Cam thẳng xuống nền đất.
Cậu ta lãnh cú đó vào thẳng cằm, liệu có ổn không nhỉ? Gần đây tôi có cảm giác Cam đang đóng vai diễn của Takioto nhưng…. Mà thôi, chắc tôi tưởng tượng ấy mà, kệ đi.
Sau pha di chuyển của vận động viên boxing chuyên nghiệp.
“Chẳng giống mùi vị chiến thắng gì cả….”
Cô ấy để lại lời kết thúc như vậy, rồi trở về chỗ ngồi của mình. Tôi thì nghĩ cậu đã chiến thắng theo nhiều cách rồi đấy chứ.
Iori nhìn Cam nằm bẹp dí dưới mặt đất rồi…
“Nghĩ mới nhớ… Lớp học chiều sắp bắt đầu rồi, đi thôi mọi người.”
Có vẻ Iori quyết định mặc kệ. Vì sẽ thật rắc rối nếu Cam trở lại và ám vía chúng tôi, ít nhất tôi cũng sẽ cầu cho cậu ta siêu thoát, A di đà phật.
Tôi nhẹ nhàng gạt bàn tay đang giơ lên tìm kiếm sự giúp đỡ, rồi lặng lẽ rời khỏi lớp với mọi người.