Lời độc thoại của Ludi
-------------------------------------
“Aah, ngon quá.”
Cô Marino tấm tắc khi nhấp ly cà phê của Kousuke. Từ khi có vụ Majin, cô ấy đã khá bận bịu với công việc, mãi mới có một bữa ăn với chúng tôi sau khoảng thời gian dài, Kousuke chỉ pha cho họ ít cà phê rồi ra ngoài đi tập.
“Thật sự rất ngon”
Cô Hatsumi cũng khen sau khi thưởng thức cốc cà phế với cả núi đường.
“Kuh”
Claris khó chịu với tách trà của cô ấy. Phải, không chỉ cà phê mà cả trà của cậu ta pha cũng ngon nữa. Khi tôi hỏi cậu ta làm thế nào để pha được cà phê và trà ngon như vậy, thì cậu ta chỉ nói “Ồ, có khi tớ bỏ học rồi mở quán cà phê riêng lại là ý tưởng hay đấy chứ” đó là tất cả. Bỏ qua chuyện tôi muốn bắt bẻ cậu ta sang một bên, nó giống như cậu ta đang muốn lảng tránh chủ đề tôi muốn nói tới vậy. Cái đoạn bỏ học cậu ta nói chỉ là trò đùa, nhưng tôi thắc mắc lý do thực sự đằng sau là gì. Chả lẽ là nhờ tình yêu của cậu ấy dành cho cha mẹ đã khuất của mình? Nếu là vậy thì quả là khó nói cho cậu ấy rồi.
Kousuke có lẽ sợ khi nói về việc đó sẽ khiến bầu không khí của cuộc đối thoại chùng xuống, rồi sau đó nghĩ tới việc đánh trống lảng.
“Mẹ đã định nhắc nhở thằng bé một câu nếu nó rong chơi quá nhiều, nhưng có vẻ thằng bé đã lên kế hoạch chi tiết việc học tập của mình và tham gia đầy đủ những lớp mà nó không giỏi….”
Đó là lời của cô Marino, Kousuke đi học đều các môn mà cậu ấy học kém. Nếu cậu ta thật sự chểnh mảng như lời đồn thì chẳng có lý gì cậu ta tham gia những cái lớp như vậy.
“Chưa kể, em ấy còn tiến bộ một cách chóng mặt.”
Cô Hatsumi lạnh lùng nói. Claris thì nở nụ cười khô khan, dạo gần đây cô ấy thua suốt, nên Claris có lẽ là người hiểu rõ nhất việc cậu ta tiến bộ đến thế nào.
“Thằng bé tiến bộ nhanh tới mức mẹ còn tưởng nó đang chơi loại thuốc nguy hiểm nào đó nữa.”
“Con cũng muốn thứ như vậy.”
Em hiểu tâm trạng của cô Hatsumi nhưng loại thuốc như vậy làm gì tồn tại cơ chứ?
“Đúng như dự đoán, ngài ấy đang làm gì đó trong lúc trốn học đúng không ạ?”
Cô Marino gật đầu đồng ý với lời của Claris.
“Phải, đúng là như vậy. Thằng bé thậm chí còn để lại một kỷ lục cho học viện. Một kỷ lục….. cũng bất thường không kém.”
“Umm…. Bất thường ạ!?”
Cô Marino gật đầu trước tôi.
“Phải, nó kì quặc lắm. Kỷ lục có ghi Kou-chan đã nhiều lần hoàn thành thử thách hầm ngục tân thủ… Cái đó cô có thể hiểu được, vì hầm ngục Tsukuyomi dù sao cũng chưa mở cho học viên năm nhất.”
Hầm ngục Tsukuyomi khó khăn hơn rất nhiều so với hầm ngục tân thủ. Vì lý do này, chỉ những ai đã đánh bại hầm ngục tân thủ và được chỉ dẫn tường tận về nó mới được phép vào. Khóa học bắt buộc dự kiến kết thúc đâu đó vào khoảng đầu tháng sau, nhưng vì học viên vẫn còn phải làm bài kiểm tra nữa, nên chỉ có thể vào hầm ngục đó khi khóa kiểm tra kết thúc.
Cô Marino nói tiếp “Vì đây là kỷ lục cá nhân, nên nó là thông tin tuyệt mật.” cổ dặn trước như vậy.
“Kou-chan đã vào hầm ngục đó rất nhiều lần và liên tục trong một ngày đấy em biết không? Thông thường vào đó một lần mỗi ngày là quá đủ rồi nhỉ? Không tính thời gian ăn trưa, thì thằng bé chỉ có hai tiếng đồng hồ để chinh phục. Bản thân việc đó đã khá dị thường rồi, mà điều dị thường hơn là nó đã chiếm được toàn bộ hầm ngục trong cùng khoảng thời gian.”
“Haa…”
Cô Marino thở dài.
“Ngài ấy chiếm toàn bộ hầm ngục nhiều lần trong ngày? Xin thứ lỗi Marino-sama, Nếu tôi nhớ không nhầm thì hầm ngục tân thủ có tất cả mười tầng đúng không ạ?”
Claris chưa từng vào hầm ngục tân thủ nên mới hỏi.
“Phải, đúng rồi. Mười tầng… Ta chưa kiểm tra những kỷ lục khác nhưng không nhầm lẫn đâu, kỷ lục của thằng bé đúng là nhanh nhất học viện rồi.”
“Chính xác thì ngài Takioto đã làm gì trong hầm ngục đó vậy ạ?”
Câu hỏi của Claris cũng là câu mọi người đang thắc mắc trong đầu.
“Nếu biết điều đó thì sẽ giúp chúng ta hiểu vì sao Kou-chan lại tiến độ nhanh vượt bậc đúng không? Thằng bé đã chạy, vung kiếm, phù phép liên tục, vậy đấy, vẫn không hề giải thích được vì sao nó lại tiến bộ nhanh như thế cả. Chưa kể, những thứ thằng bé đã làm mà ta vừa liệt kê ra nghe cũng đã đủ kỳ dị rồi…”
Cô Marino nói trong khi cười gượng gạo.
Ngay cả phù thủy xứ Tsukuyomi còn không duy trì được loại phù phép đó. Tất cả là nhờ thể trạng hiếm có của cậu ấy đã biến điều đó thành khả thi.
Thật tình, có chuyện gì với gia tộc Hanamura vậy.
Đối với những thành viên gia tộc Hanamura, trong tất cả dòng dõi pháp sư được sinh ra và được lịch sử ghi tên, thì thế hệ này có lẽ là thế hệ được ban phước lành nhất. Chỉ riêng trong thế hệ này, họ có cô Marino, cô Hatsumi, người nắm giữ trong tay ma thuật không gian rồi cả Kosuke nữa.
Trước khi có sự xuất hiện của cô Marino, một số người cho rằng người nhà Hanamura đã chuyển từ gia đình pháp sư sang hành nghề doanh nhân.
Giờ không còn ai nói điều đó nữa.
“Điểm mạnh nhất của Kousuke….. Có lẽ là nhìn xa trông rộng.”
Hiển nhiên, Kousuke cho tôi cảm giác giống như cậu ấy già hơn nhiều so với bề ngoài. Cậu ta có thể trông như kẻ ngốc trong mắt các học viên trong trường, nhưng sâu bên trong cậu ấy là một người quyết đoán. Luôn làm những điều nên làm dựa trên tình hình sự việc.
Cậu ấy có cốt cách mà sinh viên khác không có. Biểu cảm buồn rầu cậu đôi khi bộc lộ, rồi những từ ngữ bí ẩn cậu đôi khi nói, tất cả chúng khiến cậu trông như đang nói dối tuổi tác của mình.
Tuy nhiên, với những gì cậu ấy đã phải trải qua, có lẽ đó điều tất yếu.
“…Với ta, trông thằng bé cứ như đang rượt đuổi vậy.”
Cô Marino lẩm bẩm. Mọi người trong phòng im ắng. Tất nhiên, trông giống như chúng tôi đang nghĩ về điều đó. Bình thường, sẽ chẳng có ai luyện tập điên rồ như cậu ta cả.
“Cô xin lỗi, nói không đúng chỗ gì hết.”
Cô Marino nói khi nhìn tôi. Thì ra là như vậy…
Có điều, tôi cũng không muốn cô ấy nói cho tôi biết. Tôi muốn mình được tận mắt chứng kiến và tự mình thấu hiểu cậu ấy, nếu có thể, được tự mình giúp đỡ cậu.
“Có cảm giác, cô thấy ghen tị với Kou-chan…”
Cô Marino nhìn chúng tôi rồi thì thầm.
“Em sẽ đi hỏi cậu ấy vì sao cứ vào hầm ngục như vậy. Vì có thể cậu ấy chỉ đơn thuần là thích sự tiến bộ của mình và chiếm hầm ngục cho vui thôi thì sao.”
Thấy tôi nói vậy, cô Marino cười mỉm rồi gật đầu.
“Mọi thứ đều có thể nếu đó là Kou-chan nhỉ?”
Chúng tôi đều đồng ý.
*PAN*
Cô Marino đập tay.
“Dù sao thì, Kou-chan đã và đang cố gắng hết sức để cải thiện bản thân mình. Cùng làm gì đó như là một phần thưởng để khích lệ sự chăm chỉ của thằng bé đi. Chuyện ở học viện chắc cũng khiến nó chán nản lắm rồi.”
Cô ấy nói điều đó rồi nháy mắt.
Người đầu tiên gật đầu theo là cô Hatsumi. Có điều, từ khi cái hội LLL cứ làm phiền cậu ấy, người duy nhất phải bù đắp cho cậu ấy có lẽ là tôi. Mặc dù, tôi muốn nói đó chẳng phải lỗi của mình.
“Vậy em nên làm gì cho cậu ấy ạ?”
Tôi thử cố hỏi.
“Phải rồi, lấy ví dụ nhé [khen cậu ấy nè], [Mát-xa cho cậu ấy], [cho cậu ấy thứ cậu ấy cần], [ngủ chung], [xoa đầu cậu ấy], [ngoáy tai cho cậu ấy], [ngủ chung tiếp], hoặc là [lại ngủ chung] em thấy sao?”
Tại sao lại đề cập tới ngủ chung nhiều như vậy? Bộ cô ấy cố gắng làm dịu bầu không khí bằng một trò đùa ư? Nhân tiện đây, cậu ta là một tên biến thái đó.
“Nghe thú vị đấy ạ”
Tôi cười ái ngại rồi trả lời.
Thực tế thì, một buổi mát-xa có thể sẽ hiệu quả. Cậu ấy cũng vừa mới ra ngoài tập katana nữa, có lẽ là một cơ hội tốt.
Tôi cần nhờ Claris dạy mình trước đã. Vừa nghĩ tôi vừa nhâm nhi ly trà sữa hoàng gia cậu ấy pha cho tôi.
Sau đó, tôi quay sang nhìn Claris rồi buộc mình phải nhăn nhó.
Cô ấy chỉ mang danh xưng là hầu gái thôi. Còn công việc chính của cô là hoạt động như một hiệp sĩ với mục đích bảo vệ tôi. Có điều, là một hầu gái sống ở nhà Hanamura, phục vụ trà vẫn là công việc của cổ.
Cô ấy ban đầu là một quý cô trong gia đình êm ấm, nên kiến thức về trà vốn đã ăn sâu vào trong cô, trà cô pha cũng rất ngon.
Tuy nhiên, trà cậu ấy pha lại thơm hơn của Claris. Lượng sữa tươi, đường và mật ong được cân bằng vô cùng tinh tế. Cảm giác giống như tách trà này được pha dành riêng cho tôi vậy. Tách của Claris thì được pha khác biệt so với tôi, nên tôi đoán cậu ta đã thay đổi cách pha chế để phù hợp với khẩu vị của cô ấy.
“Kuh”
Ngon chứ? Ta hiểu cô cảm thấy khó chịu về chuyện đó, nhưng không cần phải uống trong bực bội như vậy đâu.
Sau khi cô Hatsumi rời khỏi phòng, cô Marino có nói gì đó kiểu như “Với việc này, tương lai của nhà Hanamura sẽ được đảm bảo.” Tôi thắc mắc cô ấy đang nói về chuyện gì.
----
Lời tác giả:
Vì họ biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình Takioto, nên rất nhiều hiểu nhầm phát sinh từ đó. Tiếp theo sẽ là kết quả của những hiểu nhầm như vậy.