Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 5

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Hồi 6: Toan Tính - Chương 15: Tại một đất nước nọ

“Xin chào. Quý cô đã tỉnh lại rồi à.”

Sau khi tỉnh dậy thì trước mặt bản thân đang là vài gã đàn ông dùng khăn che mặt. Tôi không nhớ mình đã từng thấy khung cảnh xung quanh bao giờ, và dựa vào đồ đạc thì có vẻ nó là một kiến trúc đã lâu không có người ở.

Tay chân vừa không thể cử động vừa khá đau. Hình như bản thân đang bị trói chặt bằng dây thừng.

Đến nước này thì quả nhiên là tôi cũng hiểu mình đã bị người khác bắt cóc.

“Tôi không ở cái tuổi được gọi là quý cô nữa đâu. Các người làm chuyện này cũng biết tôi là ai chứ nhỉ?”

“Ồ, có thể nghe được lời này thì cũng đáng công rồi. Cô là một quý phu nhân trẻ hơn chồng mình khoảng chục tuổi nên tôi tưởng cô vẫn muốn mình được đối xử như một thiếu nữ hơn. Điều đó khiến cô bận tâm sao, Maedeus phu nhân?”

“… Điều tôi đang bận tâm nhất là dây thừng quá cứng cơ. Các người không thể dịu dàng hơn bằng cách dùng vải hay gì đó ư?”

“À… Bọn tôi cũng không nghĩ tới đâu. Dù sao phần lớn người bị bắt như thế này đều bị giết ngay sau đó cả.”

Người đang thong thả nói chuyện trước mắt có lẽ là kẻ cầm đầu.

Tất cả đều mang phong thái độc đáo khác với người bình thường. Trông chúng giống như nhân viên tình báo của các quốc gia hơn là người luyện võ.

Tuy nhiên, không có quốc gia nào cả gan phạm tội lớn như bắt cóc vợ của đại thần trong tình thế hiện tại mới phải.

“Thật ngu ngốc. Cho dù bắt cóc tôi thì mấy người cũng không nắm được thông tin gì đâu.”

“Mitona Maedeus, con gái út của gia đình quý tộc Lyraphon. Người con gái út ấy đã được gả vào gia tộc Maedeus, hậu duệ Kiếm Thánh Yurilacia Lilynoor, bằng cuộc hôn nhân chính trị nhằm nâng cao địa vị gia tộc. Đương nhiên là bọn tôi cũng hiểu rõ cô chỉ là vật trang trí mà thôi.”

Vậy là chúng cũng đã điều tra thông tin cơ bản. Thế thì chúng bắt cóc tôi làm con tin nhằm tìm kiếm thông tin từ phu quân sao.

“Tôi sẽ nói một lần nữa, mấy người thật ngu ngốc. Tôi không rõ các người được ai thuê, nhưng không ngờ đám lính đánh thuê trinh sát thuộc hạng bần cùng của mạo hiểm giả lại chấp nhận một nhiệm vụ hấp tấp tại thời điểm này.”

“Cũng không sai, cơ mà cô có thể giảm bớt thái độ gây sự như thế được không? Bọn tôi chưa từng giết con tin, nhưng cũng không muốn tổn thương con tin một cách vô nghĩa đâu.”

Kẻ cầm đầu vẫn giữ bình tĩnh, thế nhưng vài người sau lưng lại đang hướng ánh mắt bực tức hoặc giận dữ về phía tôi.

Đối phương phản ứng chứng tỏ suy đoán của tôi là đúng: đám người này là những kẻ hoạt động tình báo được thuê bởi ai đó.

Chỉ cần đạt được thông tin thì tôi xảy ra chuyện gì cũng mặc, nếu cứ tiếp tục khiêu khích thì có lẽ tôi sẽ thật sự bị đối phương tổn thương.

“Âm mưu đe doạ bằng nỗi sợ hãi để khiến tôi hợp tác của mấy người đã lộ rõ cả rồi. Đừng có khinh thường tôi như vậy chứ?”

“… Được rồi. Có vẻ quý cô còn lớn gan hơn tôi tưởng.”

Nếu bị chúng ra tay hạ nhục tại đây thì tôi chỉ cần cắn lưỡi tự sát là xong.

Bản thân bị bắt cóc là đã thảm hại lắm rồi, làm sao tôi có thể để mình chịu nhục hơn nữa chứ.

Tôi đã không còn bất cứ thứ gì ngoài cái tên Maedeus. Nếu bản thân còn làm phiền phu quân thì sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Đúng vậy, tôi phải làm một người vợ lý tưởng đối với phu quân. Đây chính là lời hứa của mình với người ấy.

“Sợ cái gì hả. Jaryzukaha, mày không làm thì để tao chặt bớt ngón tay của con nhỏ này đi.”

“Dừng. Mày chỉ lãng phí thời gian thôi.”

“Anh tên là Jareetukaha nhỉ.”

“Ờ. Lúc đi với bọn này thì tôi tự xưng như thế. Tên này dùng cũng nhiều tới mức đứng thứ ba rồi.”

Jareetukaha gỡ chiếc khăn che mặt và lộ ra khuôn mặt thật của mình.

Tuổi tác khoảng chừng hơn ba mươi giống tôi. Nét mặt cũng khá điển trai, nhưng điều đáng chú ý hơn là viên đá quý khảm trên trán đối phương.

“… Phủ Định Giả Dối.”

“Ồ, cô biết rõ nhỉ. Đây là vật phẩm thiết yếu đối với đám người hoạt động tình báo mà không phụ thuộc tổ chức nào như bọn tôi đấy.”

Nhân viên tình báo quốc gia thường được nuôi dưỡng dưới sự quản lý của đất nước nên họ có đầy đủ tín nhiệm.

Tuy nhiên, đối với những kẻ cung cấp thông tin hoặc tình báo mà không phụ thuộc bất cứ tổ chức nào, đặc biệt là những kẻ hoạt động tình báo, thì đối phương cần có minh chứng đáng tin cậy và có thể nhìn thấy rõ ràng.

Một trong số đó là “Phủ Định Giả Dối,” phương pháp khảm đá quý mang thuật thức lên cơ thể nhằm chứng minh sự trong sạch của mình.

Nội dung thuật thức ấy chỉ đơn giản rằng “nếu nói lời dối trá thì sẽ chết.”

Chỉ cần phản bội một lần thì không thể che giấu điều đó, cũng không thể tiếp tục công việc cung cấp tình báo của mình.

Vì cũng tiện lợi cho việc tự sát lúc khẩn cấp nên các quốc gia đều ngầm công nhận dù đây là một phương pháp vô nhân đạo.

Viên đá quý trên trán Jareetukaha ở trong tình trạng đã được khảm vào từ lâu. Trạng thái vẩn đục của viên đá cũng chứng minh lịch sử hoạt động đáng tin cậy của một tình báo viên.

“Phong tục gớm ghiếc của đám người dùng mạng mình như công cụ nhỉ.”

“Trong giới này thì tín nhiệm là điều quý trọng nhất. So với chuyện luôn kề cận lằn ranh sinh tử thì nó vẫn quá rẻ.”

“Vậy rồi sao? Anh thể hiện mình là dân chuyên trên con đường này để làm gì?”

“Có gì đâu, tôi chỉ muốn nói rằng mình rất quen với chuyện đối xử với con tin như thế nào thôi. Nếu uy hiếp không được thì cũng không cần miễn cưỡng hù doạ làm chi. Sao chúng ta không trò chuyện một cách thân thiết với nhau đi nhỉ?”

Jareetukaha cầm một chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống trước mặt tôi.

Đám người khác dường như cũng cảm thấy nhàm chán nên dần rời đi như mất hứng thú.

“Không đe doạ được nên muốn dùng sự dịu dàng để dụ dỗ ư?”

“Bọn tôi đã gọi chồng cô tới rồi. Trước lúc trao đổi thông tin với con tin mà hỏi được thông tin mật nào đó thì xem như có lời. Không được thì coi như giết thời gian vậy.”

“Đáng tiếc là tôi chỉ biết mỗi chuyện phu quân mình là đại thần Volteria thôi.”

“Cô không có hứng thú gì tới chính trị à. Ờ thì cũng hiển nhiên với một phu nhân chỉ để bày trí.”

“Anh bảo muốn thân thiết trò chuyện mà lại thích đâm thọc nhỉ.”

“Cũng cần phải khiến quý cô ngạo mạn bị đám người như thế này bắt cóc hiểu được vị trí của mình chứ.”

Tôi không nghĩ chuyện mình bị bắt cóc tại cửa hàng quần áo mình hay lui tới là ngạo mạn đâu.

Cơ mà đúng là nội tâm cũng cảm thấy sợ hãi vì bị bắt cóc, nếu có thể mỉa mai châm chọc nhau để xoá nhoà cảm xúc ấy thì tôi sẵn lòng.

“Chính anh cũng thế. Anh nghĩ mình bắt cóc vợ của cháu Kiếm Thánh thì có thể sống ư?”

“Yurilacia qua đời đã là chuyện của ba mươi lăm năm trước. Một kẻ chỉ là thằng nhóc mười tuổi lúc ấy có thể học được gì từ Kiếm Thánh chứ. Dựa theo đánh giá thì có lẽ hắn còn kế thừa được tài năng kia, nhưng đằng này cũng từng là cựu cấp hai bậc Vàng đấy.”

“…”

Mạo hiểm giả đạt bậc vàng là những người lão luyện được cả các quốc gia biết đến tên tuổi. Cho dù là mạo hiểm giả chuyên về mảng tình báo thì thực lực của họ cũng phải tương đương với tinh nhuệ hiệp sĩ đoàn Lylinoor.

Vì “Phủ Định Giả Dối” ở trên trán đã chứng minh sự thật ấy nên tên tội phạm này là một kẻ sở hữu thực lực hàng thật giá thật.

“Giờ thì cô đã có cái nhìn khác về tôi chưa?”

“Tôi chỉ đang thương hại vì tại sao anh đã leo lên đến cấp bậc đó mà lại đi làm chuyện như thế này thôi.”

“Nói hay đấy. Với kẻ chiến đấu tại tiền tuyến thì có lẽ sẽ đạt được danh vọng không ít. Tuy nhiên, đã gần một trăm năm trôi qua kể từ trận đại chiến trước, hiện tại thì giá trị của bọn tôi đã rơi xuống vị trí thấp nhất rồi.”

“… Ý anh là sao?”

“Công việc của mạo hiểm giả là thu thập nguyên liệu tại vùng nguy hiểm hoặc thảo phạt mãnh thú ma vật. Nói vậy chứ đối phó mãnh thú chỉ cần bậc Bạc là đủ, khi đạt đến bậc Vàng thì đối thủ của chúng tôi thường là ma vật hoặc Ma Tộc. Cơ mà nhé, thật ra mạo hiểm giả cũng chẳng đi đến Ma Giới làm gì cả. Bọn tôi chủ yếu đi tìm kiếm và xử lý bọn còn lưu lại Nhân Giới mà thôi.”

“Anh muốn nói là chúng đã bị săn bắt gần hết rồi ư?”

“Rất thông minh.”

Tại Nhân Giới cũng xảy ra những vụ án liên quan đến ma vật hoặc Ma Tộc. Song, phần lớn đều là do những kẻ lưu lạc khỏi quân đội Ma Vương trong cuộc xâm lược từ Ma Giới trăm năm trước.

Những kẻ nằm trong vùng sinh hoạt của nhân loại đều nhanh chóng bị loại trừ và phải lẩn trốn tại núi non rừng rậm không ai lui tới.

Khi thu thập tài nguyên quý hiếm thì sẽ có khả năng gặp phải ma vật và Ma Tộc tại những nơi bí mật như thế. Vì vậy nên trinh sát sẽ đảm nhiệm vai trò điều tra những nơi đó trước.

Tuy nhiên, sau khi trôi qua trăm năm thì đa số vùng đất đều là nơi đã được người đi trước kiểm tra toàn bộ.

Vì vậy, ma vật hay Ma Tộc có thể đột ngột tấn công con người tại Nhân Giới đã gần như không còn nữa.

“Công việc của mạo hiểm giả là xử lý ma vật sau đại chiến thì không phải nhu cầu từ bây giờ sẽ một lần nữa tăng lên ư?”

“Ai mà biết đại chiến sẽ bắt đầu khi nào và kết thúc sau bao lâu chứ. Cứ tin vào điều đó rồi sống tằn tiện mất đi tuổi trẻ thì sau này làm được gì nữa.”

“Tôi nghĩ ngoài kia vẫn có công việc tốt hơn bắt cóc người khác đấy. Chẳng hạn như phục vụ đất nước hay gì đó.”

“Một tên trinh sát không còn tích sự thì thăng tiến kiểu gì hả. Vả lại công việc này cũng có nhu cầu. Tôi không làm thì sẽ có người khác làm. Vậy kẻ phù hợp với nó như tôi cứ tự nhiên mà làm thôi.”

“Có đầy cách để làm mà. Chẳng phải đó chỉ là một kiểu suy nghĩ ngang ngược thôi à.”

“Đúng là thế, nhưng tôi cũng có thể nói vậy với cô. Người cháu của Kiếm Thánh kia rất nổi tiếng về độ quái gở của mình. Tin đồn về những hành vi dị hợm ấy thậm chí còn lan đến các quốc gia khác. Ắt hẳn việc làm một con cờ để kết hôn chính trị với gã như thế sẽ khiến cô có đôi chút ý kiến nhỉ?”

Có thì đương nhiên là có. Từ trước khi tin kết hôn đến tai tôi, bản thân đã từng nghe những đánh giá tồi tệ về phu quân của mình.

Dù là cháu trai Kiếm Thánh và sở hữu vô số tài năng, người đó lại sở hữu nhân cách khiến những thứ ấy đều trở nên vô bổ.

Càng biết nhiều về đối phương thì chuyện quen biết với người đó càng trở nên khổ sở, một tên biến thái sinh ra tại Volteria mà không ai có thể sánh được.

Gặp gỡ là bất hạnh, quen biết là bi kịch, và bị yêu thích chính là thời khắc cuối cùng.

Khi nghe được những tin đồn kinh dị ấy, tôi thậm chí còn gặp phải ác mộng về người mình còn chưa biết mặt, thế mà___

“Mitona, con sẽ làm vợ người đàn ông đó.”

Cho dù bị đánh giá tệ hại đến đâu, người đàn ông đó vẫn là cháu trai Kiếm Thánh, trẻ tuổi mà đã được hứa hẹn vị trí đại thần của Volteria.

Kẻ bị bêu xấu chỉ có mình tôi, gia tộc có thể nắm được sức ảnh hưởng từ quyền lực của phu quân là đủ.

Lúc phụ thân ra lệnh như thế, tôi đã nhận ra rằng mình chỉ là một công cụ cho gia tộc chứ không hề được bố mẹ yêu thương.

Nếu từ chối thì sẽ bị từ mặt, một đứa con gái chưa biết mùi đời cũng không biết cách tự lập sẽ chỉ biết lang thang trên đường rồi chết đi mà thôi.

Vì vậy, tôi chỉ còn cách chấp nhận vận mệnh này.

Trong khi than khóc mình sẽ phải bước trên cuộc đời tồi tệ đến mức nào, tôi lần đầu tiên có cuộc trò chuyện với người ấy vào lúc chỉ có hai chúng tôi.

Tuy nhiên, hành động của phu quân lại hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng.

“Cô là Mitona sao. Tôi sẽ trở thành chồng cô, cô sẽ trở thành vợ tôi. Vậy thì cô mong muốn gì ở tôi? Bản thân sẽ đáp lại những giá trị mà cô thể hiện. Nếu cô không mong muốn gì thì tôi cũng không mong chờ gì từ cô. Quan hệ của chúng ta chỉ như thế mà thôi.”

Phu quân không hề có chút hứng thú gì với tôi. Trở thành đại thần Volteria khi vẫn còn độc thân sẽ không phải điều quá tốt đẹp trong mắt thế gian nên người ấy mới chấp nhận hôn sự này, và người đó chẳng hề nhìn ra một chút giá trị nào từ tôi.

Và bản thân cảm thấy điều đó còn thảm hại hơn cả việc bị đối xử như công cụ.

“___ Thế thì thiếp sẽ trở thành người vợ lý tưởng của người. Vì vậy, xin người cũng hãy hành xử như một phu quân lý tưởng chỉ ở trước mặt thiếp.”

Đó chỉ là điều kiện tôi hờ hợt nói ra chứ không trông đợi gì.

Cho dù thế gian bảo người đàn ông này tồi tệ đến cỡ nào cũng mặc. Chỉ cần người này có thể hành xử đàng hoàng chỉ ở trước mặt tôi cũng đủ.

“Chỉ thế thôi sao? Nếu muốn thì cô còn có thể đạt được nhiều thứ hơn nữa đấy.”

“Cho dù người là kẻ như thế nào, mong muốn gì hay muốn hoàn thành điều gì, được xem là chính nghĩa hay bị gọi là ác nhân, thiếp cũng không có hứng thú. Thiếp chỉ cần một phu quân hoàn hảo ở trước mặt mình là đã đủ rồi.”

“Vậy sao… Vậy sao. Thế thì___”

Trên khuôn mặt ấy không còn là biểu cảm chướng mắt đầy ác cảm nữa.

Đó đang là một nụ cười nhẹ nhàng lộ vẻ hứng thú với tôi.

“Thật thú vị. Có vẻ tôi đã cưới được một người vợ hiền rồi.”

Những lời than vãn về người ấy luôn đến mỗi ngày. Có người cảm thông, cũng có người mong tôi giúp đỡ.

Trước mặt người khác thì phu quân là một kẻ điên không chút nào giấu diếm, nhưng người ấy cũng không phá vỡ lời hứa khi làm một người chồng hoàn hảo chỉ trước mặt tôi.

Sự thay đổi ngoạn mục ấy khiến tôi cũng có lúc phiền não đâu mới là con người thật của người ấy, chỉ là tôi đã lập tức đi đến câu trả lời.

Thật hay giả cũng không quan trọng. Người ấy vẫn luôn hành động như một người chồng mẫu mực chỉ ở trước mặt tôi.

“Tôi không có gì bất mãn cả. Dù sao thì người ấy cũng sẽ thành thực với duy nhất một mình tôi mà.”

Vậy thì bộ dạng khi người ấy ở trước mặt tôi chính là sự thật.

Cho dù người đó âm mưu gì trong thân phận đại thần hay làm gì để khiến đám người quái dị như thế này nhắm tới cũng không quan trọng.

Chỉ cần đôi bên vẫn làm một kẻ thuận tiện cho người kia là đủ.

Kể cả khi phải đối địch với cả thế giới, chỉ cần người ấy vẫn là người chồng lý tưởng của tôi thì bản thân cũng sẽ là người vợ ở bên cạnh người ấy.

“Cho dù thành thực với cô thì cô vẫn nhìn thấy hành vi tệ hại khi hắn ở trước mặt người khác chứ.”

“Cho dù ở trước mặt người khác thì chỉ cần xem người đó là đồ trang trí cũng tuyệt lắm đó.”

“Cái đó là khen ngợi hả?”

“Người đó hay cởi truồng nhưng cơ thể lại săn chắc lắm.”

“…. Hoá ra cô đã mê mẩn tên đó rồi sao. Sở thích tệ hại quá.”

Jareetukaha vừa đưa tay như bỏ cuộc vừa thở dài.

Đây là khung cảnh quá quen thuộc. Những người thấy tôi làm vợ người đó và kể về đối phương như một người chồng lý tưởng đều nghĩ tôi là kẻ quái dị.

Bỗng dưng cánh cửa bật mở như bị đá vào, một người đàn ông vừa rời đi lúc nãy đã quay trở lại.

“Jareetukaha ! Là Kecconau! Hắn xuất hiện rồi!”

“Gì chứ. Còn chưa được nửa ngày mà đã đến chỗ hẹn rồi à? Thật là một kẻ yêu thương vợ nhỉ.”

“Không phải! Là ở đây! Hắn đã xuất hiện trước chỗ này!”

“___!?”

Cứ ngạc nhiên với hành động của người ấy cũng vô nghĩa.

Vì không ai hiểu đúng được người ấy nên hành động của người đó sẽ không phù hợp với lý lẽ của kẻ khác.

Dù thế, chỉ cần người ấy vẫn làm một người chồng hơn cả tưởng tượng, hơn cả lý tưởng đối với bản thân thì sẽ chẳng có gì đáng phải để tâm cả.

-------------------------------------------------------------------

Bản thân định moi móc đôi chút thông tin từ Mitona, nhưng độ si mê Kecconau của cô ta còn điên cuồng hơn cả đám tín đồ Nữ Thần nữa.

Cơ mà cô ta cũng đã làm vợ của gã đàn ông bị đánh giá vô cùng tồi tệ, đầu óc bị hỏng hóc đâu đó cũng không phải chuyện lạ.

Vấn đề nghiêm trọng hơn là Kecconau đã xuất hiện tại nơi này.

Chúng tôi đã bắt cóc người phụ nữ này, di chuyển qua nhiều nơi, cuối cùng đến chỗ này mà không để lại dấu vết.

Việc khám xét cơ thể cũng đã làm xong nên truy dấu bằng ma pháp hay gì đó là không thể.

Ngay cả việc tìm kiếm bằng Sử Ma cũng không có tác dụng với chúng tôi. Rốt cuộc thì tại sao…

“Cố suy nghĩ cũng không ra được gì. Đành phải đẩy việc thương lượng lên trước vậy.”

“Khoan đã, anh không thể nhẹ tay hơn chút à!?”

“Cô muốn tôi bế cô tới trước mặt chồng mình ư?”

“… Thôi thế này cũng được.”

Tôi ôm Mitona lên rồi đi ra ngoài. Đúng là gã đang ở trước nơi ẩn nấp, đồng bọn thì đang bao vây xung quanh.

Nhìn qua thì đối phương không được vũ trang, cũng không có đồng minh nào ở gần đây.

“Chào, Mitona. Tạm thời có thể thấy nàng bình an thì tốt quá.”

“Xin lỗi chàng nhé. Khiến chàng phải bận tâm rồi.”

“Có gì đâu. Bị bắt cóc một hai lần sẽ ra dáng thục nữ hơn đó.”

“Thiếp chưa từng nghĩ tới luôn…”

Mitona có vẻ còn bình tĩnh hơn lúc nãy sau khi chồng mình xuất hiện.

Nhưng kể cả như vậy thì cũng đừng có thản nhiên nói chuyện khi đang ở trong tay kẻ bắt cóc chứ.

“Ê tên kia, rốt cuộc thì ngươi làm sao tìm được chỗ này?”

“Mùi nước hoa của Mitona là vật tôi tự điều chế trong ngày sinh nhật nàng ấy. Chỉ cần lần theo mùi hương là xong thôi.”

“Ngươi là chó à!?”

“Thất lễ quá đấy. Đương nhiên là tôi còn thính hơn chó rồi.”

Đúng là trên người Mitona có mùi nước hoa. Thế nhưng nó cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ là loại thuộc phạm trù kết hợp nước hoa căn bản mà thôi.

Lần theo dấu vết bằng cách đánh hơi được chút mùi hương vương lại từ hiện trường bắt cóc là thứ mà cả thợ săn chuyên nghiệp cũng không làm được.

“Không thể nào, chẳng lẽ mình dùng nhiều nước hoa quá ư?”

“Cô bị ngơ à… Mà kệ đi. Ngươi đi tay không đến đây là muốn đáp ứng trao đổi thông tin với con tin phải không?”

“Đâu có, tôi định tới giết hết các người rồi mang vợ mình về thôi?”

Bầu không khí bỗng chốc thay đổi. Điều đó không phải do Kecconau, mà là vì chúng tôi vừa tiến vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Tôi không nhận thấy chút sát khí nào từ đối thủ. Ấy vậy mà giọng điệu của gã lại không lộ ra chút dối trá nào.

Song, không ai trong chúng tôi ngu ngốc đến mức cười cợt cho rằng lời của hắn là nói dối hay đùa giỡn.

Vì không biết hắn sẽ làm gì nên tôi cần phải chuẩn bị trước. Bản thân lấy roi ra và quấn cổ Mitona.

“Ồ, cậu dùng vũ khí lạ đấy.”

“Giơ hai tay lên. Nếu ngươi làm ra hành động đáng ngờ nào thì ta sẽ bẻ cổ cô ta.”

“Giơ lên thế này là được chứ gì?”

Kecconau thành thật giơ hai tay lên theo lời tôi bảo.

Dựa vào chuyển động của trang phục thì hắn không có dấu hiệu giấu ám khí, ma lực vờn quanh cơ thể cũng không có thiên hướng sẽ dùng ma pháp.

Một đồng minh cho rằng không còn nguy hiểm và bắt đầu tiếp cận nhằm trói giữ hắn.

Và ngay khoảnh khắc chỉ cần vài bước nữa là kẻ đó bước vào phạm vi có thể chạm tay thì bỗng dưng có gì đó rớt dưới chân người đồng bọn.

“___!?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về vật thể chuyển động nhanh nhất trong tầm nhìn.

Đó là đầu của đồng bọn vừa mới tiếp cận đối phương.

Cơ thể kia thì dường như vẫn chưa nhận ra mình bị chém đầu nên từ từ ngã về phía trước trong tư thế đang cất bước.

“Tên… tên khốn!”

“Có chuyện gì vậy? Tôi đâu làm động tác đáng ngờ nào đâu.”

Đúng là hắn không có hành động đáng ngờ nào. Tuy nhiên, rõ ràng là tình huống đang thay đổi. Tôi không rõ rốt cuộc thì hắn làm sao để bàn tay đang giơ lên của hắn lại có thể lấy ra và nắm trong tay một thanh kiếm.

Tôi không hề nháy mắt trong lúc đồng bọn tiếp cận mà thanh kiếm đó lại đột nhiên xuất hiện.

Khả năng có thể nghĩ tới là Huy Hiệu Lưu Trữ. Có lẽ hắn đã dùng thân thể làm bao kiếm và chém đầu đồng bọn tôi bằng thuật rút kiếm.

“Cẩn thận! Đừng bất cẩn tiếp cận hắn!”

“Tôi đồng ý với điều đó, nhưng mọi người đã nằm trong phạm vi của tôi từ đầu rồi.”

Đầu của tất cả đồng bọn đồng thời bay lên.

Những đồng bọn đang tiến vào tư thế chiến đấu đã bị chém đầu mà chẳng nhận ra cái chết của mình.

Tôi vô thức kiểm tra đầu bản thân. Không sao, đầu mình vẫn nằm trên cổ.

Đúng vậy, đầu____

“Hả…”

Đầu vẫn đang nối liền, nhưng bàn tay để kiểm tra điều đó lại không còn.

Cổ tay phải đang cầm roi đã rơi xuống mặt đất.

Đây không phải một cú chém siêu tốc thông thường, nó là một kỹ thuật được điều khiển bằng cách nào đó.

Tôi đã tính nhầm thực lực vì nghĩ rằng hắn chỉ là kẻ đứng trên chính trường. Sức mạnh của gã phải thuộc hàng tiền tuyến cấp một bậc Vàng… Không, là bậc hào kiệt mà các quốc gia đều muốn nắm giữ___

“Ồ, cậu sẽ làm vậy sao.”

Tôi ném Mitona đi, dùng tay còn lại nhặt lên sợi roi và chạy thẳng về phía Kecconau.

Thường thì tẩu vi là thượng sách. Nhưng chạy trốn khỏi gã quái vật như thế này thì cũng không thể nào tẩu thoát được.

Lý do đầu tôi vẫn còn trên cổ là vì hắn còn muốn tìm kiếm thêm thông tin từ tôi.

Bản thân sẽ không nôn ra thông tin người đưa ra nhiệm vụ dù bị tra tấn, nhưng bị bắt thì kiểu gì mình cũng sẽ gặp chuyện không lành.

Nếu đã phải chết thì chỉ cần tìm đường sống trong tử vong là được.

Tìm ra sơ hở và chạy thoát là kỳ tích, bị giết như thế này cũng chẳng sao.

Nhân tiện thì tôi cũng muốn xem kẻ đoạ lạc như bản thân có thể thử thách gã đàn ông này đến mức nào.

Đây chính là canh bạc ưa thích của chính tôi.

“Xin phép so tài nào!”

“Rất tốt. Đây là vẻ mặt tôi yêu thích.”

Còn một chút nữa là hắn rơi vào phạm vi vung roi của tôi. Tôi không cho rằng tấn công như thế này sẽ chạm tới hắn.

Suy nghĩ đi. Gã không hề thay đổi tư thế mà giết được đồng bọn, vậy thì tấn công khi hắn vẫn đứng yên cũng chỉ kết thúc bằng việc bản thân bị giết bởi nhát chém vô hình.

Nếu đứng trên vị trí của gã thì góc độ lý tưởng của mình sẽ là___

“Hừ!”

Tôi vung roi lên. Mục tiêu không phải gã, mà là góc độ tôi sẽ nhắm vào sơ hở của bản thân nếu đứng trên lập trường đối phương.

Có phản ứng. Roi của tôi chắc chắn đã đánh trúng dù bị kiếm của gã chặn lại.

Lần này đang có hai Kecconau trong tầm nhìn.

Một kẻ vẫn chỉ đứng sừng sững như vừa nãy, một kẻ thì đang phòng thủ roi của tôi.

“Đọc rất hay.”

“___ Ảo ảnh… Ngươi đã lưu lại cảm giác tồn tại của chính mình sao?”

“Cậu nhìn ra cả chuyện đó sao.”

Đây không phải ma pháp. Gã đàn ông này đã tạo ra ảo ảnh bằng việc linh hoạt điều chỉnh cảm giác tồn tại của mình.

Hắn toát ra cảm giác tồn tại khiến người khác nhắm mắt cũng có thể nhận thức được, sau đó lại giảm cảm giác ấy xuống mức gần như bằng không trong tích tắc nên kẻ khác không thể nhận thức được hắn.

Ghim chặt ấn tượng vào nhận thức đối phương chính là nguồn gốc của ảo ảnh này.

Cả trò chém giết đồng bọn lúc nãy chắc hẳn cũng là do hắn tung ra các nhát chém trong trạng thái xoá bỏ sự tồn tại, sau đó lại đặt mình trở lại ảo ảnh bản thân và hành động như thể chưa từng làm gì.

“Cả chuyện tạo ấn tượng mãnh liệt với người khác lúc bình thường cũng là vì đặt nền tảng cho kỹ thuật này sao.”

“Đâu có, đấy là bản chất tôi cơ?”

“Vậy sao, đồ biến thái.”

Nắm được bản chất ảo ảnh cũng không thay đổi tình huống.

Tôi phải luôn phán đoán xem kẻ đang ở trước mắt có phải ảo ảnh hay không, trong trường hợp đối phương dùng ảo ảnh làm mồi nhử thì tôi buộc phải dự đoán hắn sẽ vòng qua đâu để hành động.

Hơn nữa, nhát chém với khoảng cách dị thường kia cũng là một kỹ thuật khác với ảo ảnh. Tôi cũng cần phải phân tích chuyện đó kỹ càng hơn nữa.

Bản thân tập trung ma lực vào mắt, vừa thay đổi đa số cấu trúc vừa cẩn thận chú ý hành động của gã.

Đây là phương pháp nhằm nhìn thấu các yếu tố như kết giới hay phong ấn mà tôi đạt được trong thân phận tình báo viên.

Kể cả không phải ma pháp thì bản thân có lẽ cũng đánh hơi được một loại nào đó.

Kecconau không cử động, đây là ảo ảnh hay là____

“__!?”

Tôi đã nhìn thấy thứ gì đó mơ hồ quấn vào chân mình trong một tích tắc.

Ngay khoảnh khắc bản thân có dự cảm xấu và lập tức giơ chân lên, phần đế giày chưa kịp tránh hết đã bị bào đi một cách gọn gàng.

Đây là nguồn gốc của nhát chém với khoảng cách dị thường sao. Tôi tái hiện cấu trúc khi nhìn thấy vật mơ hồ mà nâng cao độ chính xác.

Đây là cấu trúc dùng khi phân tích kết giới ma thuật quy mô lớn dựng trên mặt đất… Nhát chém kia là một loại ma pháp với quy mô tự nhiên… Không, cái này là…

“Can thiệp vào quy tắc… Ngươi đã khiến nhát chém xuất hiện như ma pháp ư…!”

“Cậu giỏi hơn tôi tưởng đấy. Chỉ qua hai lần mà đã khám phá ra ‘tương lai trắng’ rồi.”

“Hoá ra cái danh cháu trai Kiếm Thánh cũng không phải là hư vinh.”

“Bà ấy không dùng kỹ thuật vòng vèo như thế này đâu. Đây chỉ là kỹ thuật tàn sát đám người không phản ứng được thôi.”

Đúng là vì nhát chém này phát sinh điềm báo nên nếu nhìn thấy thì người đối diện vẫn có thể kịp thời ứng phó.

Kecconau lần đầu tiên thể hiện tư thế hoành kiếm. Hắn nhận định rằng nhát chém được gọi là “tương lai trắng” kia không còn tác dụng nên đổi sang công kích như bình thường.

Giờ thì tôi đã nắm được thủ đoạn công kích của gã. Điều cần làm là giải mã đường lối suy nghĩ tấn công của đối phương và đặt công kích bản thân vào đấy.

Hình bóng của kẻ ở trước mặt sẽ hoán đổi với ảo ảnh vào lúc nào đó. Bản thân sẽ tính toán thời điểm ấy, dự đoán vị trí đối phương mà tiến hành phản công.

Nghe thì rất phi lý, nhưng nếu có thể làm được bằng một hai kỳ tích thì vẫn đáng để đặt cược.

“Hây!”

Chỉ lườm nhau sẽ rất khó để đọc hết chuyển động đối phương.

Bản thân sẽ khống chế trước và giới hạn thời điểm tấn công của đối phương.

Dựa trên thị giác thì sợi roi đánh trúng nhưng không có phản ứng gì. Hắn đã hoá thành ảo ảnh và đang di chuyển.

Tôi nhìn vào phương hướng hắn có thể tránh đi quỹ đạo sợi roi và tiếp cận tôi.

Một tiếng soạt vang lên từ góc chết.

Tôi lập tức vung roi qua và cảm nhận được chấn động. Ở nơi đó có… chỉ có kiếm của gã… Không tốt___

“Đúng thế, phải dồn thêm chút sức nữa.”

Xung kích mạnh mẽ như xuyên thấu bụng. Không chỉ nhát chém mà cả một cú đá cũng được tung ra ở cự ly gần.

Tôi biết mình sẽ bị nhắm vào và dùng Cường Hoá Ma Lực nhiều nhất có thể, nhưng nó lại không có tác dụng gì sao.

Cơ thể văng đi và đập mạnh vào toà nhà.

Mùi máu dâng lên từ cuống họng. Không chỉ xương mà nội tạng cũng bị tổn thương.

Hắn ném kiếm chỉ là đánh lừa. Vì quá cảnh giác với chuyện hắn tiếp cận vô hình nhờ ảo ảnh nên tôi đã bị chao đảo bởi một chiêu đánh lừa đơn giản.

Tự xem xét phải để sau. Trận chiến vẫn chưa kết thúc, truy kích sẽ tiếp tục tới.

May mắn là roi vẫn chưa rời tay. Sau lưng là bức tường nên phương hướng của gã chỉ có ở trước mặt.

“___!”

Khác với cú đá hồi nãy, một cơn đau nhói lạnh lẽo vừa cắm vào ngực.

Bàn tay của Kecconau đang đâm thủng ngực tôi. Dùng tay không thì đừng có mang độ bén như lưỡi kiếm chứ.

“… Coi như cũng được vậy.”

“Cậu đáng lẽ có thể tung đòn cuối cùng mà. Không lẽ cậu sợ đánh trúng Mitona đang ở cạnh ư?”

“… Đằng này theo chủ nghĩa không sát sinh vô ích.”

“Tôi không ghét điều đó đâu.”

“Giết đi.”

“Hừm… Thả cậu sống có lẽ sẽ lần ra được nhiều thứ hơn. Làm sao đây ta.”

“Tên khốn…!”

Tôi không ngại chết nhưng không thể tha thứ cho điều đó.

Kẻ có thể lợi dụng tôi như công cụ chỉ có kẻ thuê tôi mà thôi.

Tôi sẽ không trở thành con cờ để kẻ địch lợi dụng.

Kecconau không hề có sát ý từ đầu. Cả lúc hắn giết đồng bọn cũng chẳng toát ra cảm giác gì.

Một kẻ tuỳ hứng như thế lại muốn thả cho tôi sống. Phải nói gì để kích động đối phương giết mình đây?

Hạ nhục hắn hay Mitona là không đủ. Điều đó chỉ khiến đối phương nhận ra tôi nói vậy để tìm chết.

Vậy thì bản thân cần tạo ra lý do gã đàn ông này buộc phải giết tôi.

Tôi đã điều tra thiên hướng hành động của Kecconau từ trước khi bắt cóc Mitona, nhưng vẫn chưa nắm được yếu tố liên kết với sự thật cụ thể nào.

Duy chỉ có một điều, mặc dù chỉ nằm trong phạm vi suy đoán, là tôi cảm thấy có yếu tố dị thường.

“Khuôn mặt kia… Có vẻ anh sở hữu điều gì đó để thuyết phục tôi nhỉ?”

“___ Bộ giáp của Marya Hopuffy. Ngươi đang muốn đối địch với Nữ Thần phải không?

A, trúng đích rồi. Mặc dù không nổi lên sát ý, nhưng gã đã xem tôi là đối tượng cần diệt trừ.

Đây là nội dung mà người đưa ra nhiệm vụ đã nói rằng hãy thêm vào hạng mục điều tra nếu có thể.

Thực tế thì kết quả sau khi tiện tay điều tra có điểm rất dị thường, chỉ là tôi khó có thể hiểu nó mang ý nghĩa gì hay mang mục đích như thế nào.

Miễn cưỡng tìm tòi sẽ không thể hiểu nổi nên tôi đã giữ lại trong phạm trù mê tín suy đoán… Chỉ là bầu không khí này đang nói lên rằng điều đó chính là sự thật.

“Rất đáng khen. Cậu đã tìm được lý do để tôi buộc phải giết cậu. Cơ mà nếu cậu thành thật nói ra người đưa nhiệm vụ thì___”

“Xin từ chối. Nếu vứt bỏ điều đó thì ta sẽ không còn giá trị gì nữa. Có thể thách thức kẻ như ngươi trong trận chiến cuối cùng cũng đã đủ rồi. Ta không còn lưu luyến gì nữa. Hãy để ta chết với lòng tự tôn này đi.”

Sống trong thân phận hoạt động tình báo có nghĩa tính mạng mình là công cụ. Bản thân không được phép làm gì gây cản trở cho công việc ấy.

Do đó, điều bản thân sở hữu chỉ có lòng kiêu hãnh rằng mình đã luôn quán triệt trong công việc này. Sinh nghề tử nghiệp chính là nguyện vọng chính của tôi.

“Được thôi. Giờ thì___”

“Cái gì vậy? Không lẽ cuộc đời anh nhạt nhẽo đến thế ư?”

“… Cô nói gì cơ?”

Mitona đang nhìn xuống tôi từ sau lưng Kecconau.

Tôi thì đang như thế này, xung quanh toàn là thi thể không đầu. Vậy mà cô ta lại đang rất vô tư.

“Chưa bao giờ phản bội người giao nhiệm vụ là giá trị của anh, tức là anh chưa từng mãn nguyện với thứ gì ngoài nó à?”

“Một kẻ chỉ để trang trí, không có tự tôn và chẳng làm được gì còn dám nói vậy sao.”

“Ara, tôi lại đang thoả mãn với cuộc sống hằng ngày này đó? Tôi cũng tự rèn luyện mình, cũng tận hưởng rất nhiều thú vui. Cho dù bản thân không có giá trị to tát đi nữa, thế gian này vẫn còn rất nhiều thứ có giá trị đó.”

“Giá trị không do mình tự tạo ra thì có ý nghĩa gì chứ.”

“Vậy hả? Hôm kia tôi chỉ ăn một loại bánh mới được thêm vào thực đơn của ‘Thí Luyện Ngọt Ngào’ mà đã có cảm xúc hạnh phúc tột cùng là mình còn sống thế này thật đáng giá đấy.”

So với người phụ nữ này, kẻ chịu khổ nhọc hay đạt được thành quả chắc chắn chính là tôi.

Xét đến giá trị mà bản thân tự đạt được và thể hiện ra, tôi chắc chắn ưu tú hơn xa cô ta.

Song, người phụ nữ này lại thật lòng kiêu ngạo rằng cách sống của mình có giá trị vì bản thân mới là kẻ được thoả mãn nhiều hơn.

Cùng là kẻ sống như công cụ mà khác biệt này là sao chứ.

“Cô có thể tự kiêu với chuyện đó ư… Ài, khốn nạn! Ê, Kecconau! Ta đổi ý rồi! Ta sẽ nói hết về kẻ đã giao nhiệm vụ! Nhưng đi kèm một điều kiện!”

“Tôi đang lắng nghe.”

“Ta có lưu luyến rồi. Cho ta ăn món bánh cô ta vừa kể. Ăn xong rồi thì ta sẽ nói. Sau đó thì giết ta đi.”

“Tự tôn như thế có được không đấy?”

“Vẫn đỡ hơn mang theo luyến tiếc xuống mồ.”

Ôm theo tự tôn rồi chết đi là tốt, nhưng tại vì cô ta mà bản thân lại có thêm lưu luyến vô cùng nhảm nhí.

So với chuyện phải chết với tâm trạng khó chịu này thì tôi thà nếm trải một lần cảm xúc hạnh phúc tột cùng rồi chết còn hơn.

Tại sao cô ta hết chuyện lại đi nhắc tới đồ ngọt chứ. Đây rõ ràng là sở thích bí mật mà mình không để cho ai biết mà…!

“Fufu, tôi thích anh rồi đấy. Tên anh là gì?”

“Hình như là Jareetukaha đó.”

“Cô đừng có nói chứ…”

“Cũng ăn bớt gì của anh đâu.”

“Dĩ nhiên là bớt cơ hội xưng tên rồi…”

“Vậy thì Jareetukaha , hãy theo dưới trướng tôi đi. Một khi đã để lộ thông tin người giao nhiệm vụ thì anh sẽ không thể sống như một tình báo viên nữa. Vừa đúng lúc tôi đang muốn thuê một hộ vệ cho vợ mình.”

“Ai lại cho kẻ bắt cóc làm hộ vệ hả…”

“Dĩ độc trị độc. Tôi nghĩ anh rất phù hợp đấy.”

“Được cứu mà anh đòi hỏi quá nha.”

“Tôi có bảo bọn cô cứu à!?”

Toàn nói chuyện khó tin nổi. Chó chết, muốn đáp trả lại mà đầu óc không đủ minh mẫn.

Nghĩ kỹ lại thì cổ tay mình đã bị chặt xuống, nội tạng bị tổn thương, cả ngực cũng bị đâm thủng.

Tại sao mấy người lại nói chuyện với kẻ đang bị như thế giống như đang tán gẫu chứ. Thích người ta thì lo lắng giùm cái đi.

Nếu phải dính líu với đám người này thì có lẽ chết luôn bây giờ sẽ đỡ hơn chăng…?

“A, chàng ơi, đây là cơ hội thương lượng đó. Mắt người này đang đờ đẫn ra kìa.”

“Quả nhiên là Mitona, nàng nhìn kỹ thật đấy.”

“Ê, trước hết thì trị liệu dùm cái đi! Cứ thế thì tôi chết thật đó!”

“Ít nhất anh phải trả lời hữu hảo chút đi chứ.”

“Lắm mồm quá! Còn tuỳ vào vị bánh nữa đấy!”

==============================

Rốt cuộc cũng đến lúc hành động của ông chú… của nhân loại rồi.

Đây chính là chương giới thiệu người phụ nữ vẫn thản nhiên dù có người chồng mang đầu óc dị hợm, cùng với người cực khổ sẽ phải trông chừng đối phương với góc nhìn của người bình thường.

Kecconau 45 tuổi, Mitona 30 tuổi. Họ cưới nhau khoảng mười lăm năm trước, quan hệ vợ chồng rất hoà thuận.

Còn chuyện có con hay không thì hãy để sau nhé.