Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sankaku no Asterism - Ore wo Oite Otona ni Natta Osananajimi no Kawari ni, Tonari ni Iru no wa Onaidoshi ni Natta Imoutobun.

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

38 1500

Thâm hải dư tẫn

(Đang ra)

Thâm hải dư tẫn

Viễn Đồng

Nhưng đối với thuyền trưởng mới của con tàu ma Lost Home, chỉ có một câu hỏi cấp bách cần giải đáp trước tiên: “Làm sao để lái con tàu này đây?!”

3 8

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

238 1154

Quyển 2: Đi! Biển! Thôi! - Chương 72 - Cuộc họp khẩn cấp

Sáng sớm, Minase Kazuha đang say giấc nồng thì bị một trận lay mạnh làm cho giật mình tỉnh giấc. Giọng nói của Hiwa Chisaki mang theo vẻ lo lắng chưa từng có, như hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, lập tức xua tan cơn buồn ngủ của nàng.

“Chị Kazuha, tỉnh dậy mau, có chuyện rồi!”

“—— Chuyện gì, là Ouroboros tấn công!?”

Minase Kazuha bật dậy, tim đập loạn xạ. Những năm tháng ở Đỗ Hoàng đã giúp nàng quen với việc bị tiếng còi báo động khẩn cấp đánh thức trong giấc ngủ, bản năng cơ thể phản ứng còn nhanh hơn ý thức.

“Không, là cuộc họp khẩn cấp.” Sắc mặt Hiwa Chisaki dưới ánh bình minh hiện lên vẻ vô cùng nghiêm trọng, “Thông tin của Vực Sâu Tĩnh Lặng… đã bị lộ bởi một họa sĩ đáng chết.” Nàng nghiến răng ken két khi nhắc đến cái tên đó.

Trong phòng chỉ huy tác chiến trung tâm của Hiệp hội Ma Pháp Thiếu Nữ Peikuode, hình chiếu ba chiều bản đồ biển chiếu lên mặt mỗi người, phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo.

Khi Minase Kazuha và Hiwa Chisaki đến thì trong phòng chỉ huy đã có ba bóng người.

Đồ Sơn Xuân Tích vì muốn tiết kiệm tiền thuê nhà mà sống ngay trong hiệp hội, nàng hẳn là đã chạy vội từ ký túc xá đến, hai cái đuôi lớn màu xanh ngọc bích kéo lê phía sau, lông đuôi dựng lên rối bù, xem ra hoàn toàn không kịp chải chuốt.

Hoshino Kirara và Hoàng Vũ Đồng thì lấm tấm mồ hôi trên trán, miệng thở gấp, rõ ràng là sau khi nhận được tin tức đã lập tức chạy đến, còn là một quãng đường dài nữa.

“Đội trưởng!” Đồ Sơn Xuân Tích là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói không giấu được sự lo lắng.

“Minase-sensei!” Hoàng Vũ Đồng và Hoshino Kirara cũng gật đầu chào.

Minase Kazuha khẽ gật đầu với bọn họ, đi đến ngồi cạnh Đồ Sơn Xuân Tích. Hiwa Chisaki thì đi thẳng đến vị trí chủ tọa, đôi mắt đỏ sẫm quét qua toàn trường, không chút chần chừ mà nói.

“Iori đâu?” Nàng hỏi.

“Cô ta luôn đến muộn,” Đồ Sơn Xuân Tích vẫy vẫy đuôi, giọng điệu có chút bất lực, “nhưng yên tâm, khi cô ấy đến, những gì cần biết chắc chắn đều đã biết rồi, em cứ bắt đầu trước đi.”

“Khoan đã, tôi có câu hỏi, về tin tức Vực Sâu Tĩnh Lặng sẽ đến sớm hơn—” Hoàng Vũ Đồng vừa giơ tay đã bị Hiwa Chisaki cắt ngang.

“Là thật.” Giọng Hiwa Chisaki dứt khoát, “Dư luận công chúng không cần chúng ta phải lo lắng, những người trong văn phòng thị trưởng nhận lương cao như vậy cũng nên cho họ thắt chặt lại.” Một tia hàn quang lóe lên trong đôi mắt đỏ sẫm, “Bây giờ chúng ta chỉ cần tập trung vào một việc: phân chia khu vực phòng thủ.”

Trên hình chiếu ba chiều, đường bờ biển của Peikuode được đánh dấu nổi bật. Đầu ngón tay của Hiwa Chisaki chạm vào vị trí ngoài khơi của bãi biển hoàng kim: “Trước khi thủy triều nhân ngư đổ bộ, chúng ta phải tiêu diệt chúng càng nhiều càng tốt trên biển. Khi đó sẽ có các đảo nổi đơn giản làm cứ điểm, triển khai theo hướng tấn công duy nhất của chúng, đây sẽ là tuyến phòng thủ đầu tiên của chúng ta.”

Nàng dừng lại, đầu ngón tay lướt qua hình chiếu, hiện ra ba dấu đỏ: “Nếu giai đoạn phòng thủ đầu tiên thất bại, chúng ta phải phân tán lực lượng, bảo vệ ba khu trú ẩn—Alpha, Beta, Omega. Từ bờ biển tiến vào nội địa theo thứ tự, Omega là khu trú ẩn cuối cùng và quan trọng nhất, nếu các khu trú ẩn khác thất thủ thì phải ưu tiên bảo toàn lực lượng của mình, sau đó cố gắng hướng dẫn họ đến khu trú ẩn Omega.”

“Vậy còn khu trú ẩn Gamma bên cạnh Alpha?” Hoshino Kirara giơ tay hỏi, ánh mắt rơi vào một dấu hiệu bị bỏ qua trên bản đồ biển, “Không cần cử người phòng thủ sao?”

“Câu hỏi hay.” Khóe môi Hiwa Chisaki cong lên một nụ cười lạnh lẽo, “Gamma là một cái bẫy. Bên trong đặt bom cháy lưu huỳnh và thủy ngân lỏng có đương lượng cao, sẽ là vũ khí lợi hại để tiêu diệt đàn nhân ngư. Chúng ta sẽ dùng máy phát sóng sinh học để dụ một số lượng lớn nhân ngư đến đó, sau đó thì kích nổ nó.”

Đồ Sơn Xuân Tích đột nhiên giơ tay, giọng điệu lười biếng thường ngày giờ thêm vài phần nghiêm trọng: “Chị hơi lo lắng, đội trưởng. Đàn nhân ngư đang tiến hóa, tài liệu của chúng ta vẫn dừng lại ở năm năm trước. Sổ tay huấn luyện nói rằng chỉ có con Bạch Kình đó mới có thể ảnh hưởng đến tâm trí con người, nhưng lần trước khi đối đầu với đợt nhân ngư đầu tiên…” Nàng nuốt nước bọt, giọng nói căng thẳng, “Chị đã nghe thấy giọng nói của Evena, hoàn toàn là thật.”

Evena, Ma Pháp Thiếu Nữ Navy Cross đã hy sinh dưới bàn tay độc ác của Ouroboros, là người bạn đầu tiên mà Đồ Sơn Xuân Tích kết giao khi đến Peikuode. Việc có thể khiến Ma Pháp Thiếu Nữ có tinh thần được pha lê bảo vệ lại sản sinh ra ảo giác chân thực đến vậy, tốc độ tiến hóa của đàn nhân ngư đã vượt quá mọi dự đoán của mọi người.

Phòng chỉ huy chìm vào im lặng ngắn ngủi, ngay cả không khí cũng dường như nặng nề hơn vài phần.

“Tôi sẽ đóng quân ở khu trú ẩn Gamma,” một giọng nói lười biếng đột nhiên truyền đến từ bàn đối diện, mang theo chút lề mề thờ ơ, “sau đó sẽ xuất hiện vào khoảnh khắc cuối cùng.”

Hoàng Vũ Đồng và Hoshino Kirara vô thức quay đầu lại, mặt đầy kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn không nhận ra người này xuất hiện từ lúc nào. Cơ thể Minase Kazuha thì đột nhiên cứng đờ, bàn tay đặt dưới bàn siết chặt mép bàn dài, các khớp ngón tay trắng bệch.

Chỉ thấy một người phụ nữ cao ráo, mặc áo khoác gió màu tím sẫm nghiêng người dựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo, mái tóc dài màu tím mực tùy ý xõa trên vai—người đến chính là Amethyst Tear.

“Iori, cô đến muộn rồi.” Hiwa Chisaki khẽ nhíu mày, giọng điệu mang theo sự bất lực khó nhận ra.

“Không sao, tôi biết hết rồi.” Iori nhướng mí hai mắt mắt, giọng điệu thờ ơ, “Cứ tiếp tục đi, bé yêu.”

Vị tiền bối này luôn như vậy, bề ngoài có vẻ không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng luôn có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo vào những thời điểm quan trọng. Hiwa Chisaki bất lực thở dài, tiếp tục phân công nhiệm vụ: “Vậy thì, Amethyst Tear phụ trách khu trú ẩn Gamma. Những người còn lại…”

Nàng quét mắt nhìn toàn trường, đảm bảo rằng tất cả mọi người trừ Iori đều đang lắng nghe nghiêm túc: “Crimson Phoenix và Indigo Flame phụ trách khu trú ẩn Alpha, ngọn lửa của hai người phải giúp chúng ta loại bỏ những nhân ngư cấp thấp, giảm bớt gánh nặng cho những người khác.”

“Khu trú ẩn Beta do Azure Tide và Golden Comet phòng thủ,” ánh mắt nàng chuyển sang Minase Kazuha và Hoshino Kirara, “nhiệm vụ của hai người là tiêu diệt những nhân ngư có khả năng tấn công từ xa. Còn về khu trú ẩn Omega quan trọng nhất…”

Hiwa Chisaki dừng lại, giọng nói kiên định: “Tôi sẽ phụ trách. Những nhân ngư mà mọi người không tự tin xử lý, hãy tìm cách dẫn dụ chúng về phía tôi, tôi sẽ giải quyết.”

Những lời nói ngắn gọn, mạnh mẽ như liều thuốc an thần, khiến bầu không khí căng thẳng trong phòng chỉ huy dịu đi đôi chút.

“Còn vấn đề gì nữa không?” Hiwa Chisaki hỏi.

Mọi người đều lắc đầu.

“Giải tán.” Hiwa Chisaki vừa dứt lời, bóng dáng Iori đã biến mất khỏi chỗ ngồi như chưa từng xuất hiện.

Khi Hoshino Kirara thu dọn đồ đạc, vô tình liếc thấy Minase Kazuha thở phào nhẹ nhõm, vai cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Trong lòng nàng đột nhiên dấy lên một tia nghi ngờ: Giữa Minase-sensei và vị Amethyst Tear tiền bối này, có phải có mâu thuẫn gì không?

Nhưng rõ ràng đây không phải lúc để truy hỏi, bọn họ cần đi làm quen với khu vực phòng thủ của mình. Bóng tối của Vực Sâu Tĩnh Lặng đã bao trùm Peikuode, và bọn họ sẽ là tuyến phòng thủ cuối cùng bảo vệ thành phố này.

Amethyst Tear bước đi ở tầng thấp nhất của khu trú ẩn Gamma, tiếng giày cao gót gõ trên nền gạch bê tông, tiếng vọng bị tiếng ồn từ quạt thông gió nuốt chửng.

“Ta đã nhìn thấy tương lai, mẫu thân, đây sẽ là nơi cô bé đó bỏ mạng.”

Trong đồng tử của Iori lóe lên một tia sáng tối, khi nàng chớp mắt lần nữa, thời gian xung quanh dường như đã bị xóa đi vài giây.

“Cũng sẽ là nơi ta thăng hoa.”