Khi Lâm Phong đẩy cửa phòng khách sạn, căn phòng trống không.
Đông Phương Trừng đã rời đi, nhưng trên giường vẫn còn dấu vết của thiếu nữ từng ngủ, góc chăn hơi nhếch lên, trong không khí thoang thoảng mùi cam quýt nhàn nhạt, tựa như loại sữa tắm nàng thường dùng, quấn quýt nơi chóp mũi không chịu tan.
Hắn lắc đầu, cố xua đi những ý nghĩ không đúng lúc, đặt bức tranh “thắng” được từ Seurat tựa vào lan can ban công rồi đặt máy tính bảng bên cạnh, khởi động chương trình phân tích, bắt đầu tự động nhận diện quy luật sắp xếp các chấm màu trên bức vẽ.
Làm xong tất cả, hắn vừa ngồi xuống giường định lướt điện thoại một lát để nghỉ ngơi, thì chiếc điện thoại trong túi bỗng rung lên điên cuồng, tiếng chuông báo tin nhắn quan trọng vang vọng đặc biệt trong căn phòng yên tĩnh.
【A Trừng: Về gấp】
【Mộc Mộc Mộc Phong: ?】
【A Trừng: Về gấp về gấp về gấp!】
【Mộc Mộc Mộc Phong: 1】
Lâm Phong thở dài mà đứng dậy. Chẳng biết vị tiểu tổ tông này lại có trò mới gì, nhưng ai bảo hắn lại có một thanh mai trúc mã kiêm tri kỷ… ừm, kiêm huynh đệ tốt từng giúp mình hướng dẫn cơ chứ?
Hắn đút điện thoại vào túi, nhanh chóng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại tiếng vo ve nhẹ nhàng của máy tính bảng khi phân tích bức tranh.
…
Khoảnh khắc dùng điện thoại mở cửa phòng, Lâm Phong đã thấy Đông Phương Trừng đang khoanh chân ngồi trên giường, thiếu nữ đang cau mày nhìn chằm chằm màn hình. Ban đầu do không nhìn thấy màn hình, hắn còn tưởng A Trừng chơi game bị đồng đội hãm hại đến mức “đỏ mắt”, gọi hắn đến là để phê phán một trận những thao tác “thần thánh” của đồng đội “thần thánh” kia.
“Sao, lại ‘đỏ’ rồi à?”
Đông Phương Trừng đột ngột quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc của nàng khiến Lâm Phong lập tức thu lại thái độ đùa cợt.
“Khi tớ chưa nói gì thì cậu cứ tiếp tục đi.” Hắn giơ hai tay làm động tác đầu hàng, biểu thị mình chỉ là đã nói một câu đùa không đúng lúc.
“Ngươi chưa xem hết triển lãm nghệ thuật của Seurat đã về rồi sao?”
Lâm Phong hơi ngạc nhiên khi nàng nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Ừm, xem xong những cái muốn xem rồi, thấy không có gì thú vị nên về. Không có nghe vị đại sư kia phỏng vấn nói lung tung, cảm thấy tớ và cô ta không hợp mệnh.”
Đây đúng là lời thật lòng, Lâm Phong giờ nghĩ lại dáng vẻ kỳ quái của họa sĩ kia vẫn thấy rợn người, nếu có thể thì sau này đừng bao giờ gặp lại thì tốt hơn.
“…Ngươi may mắn đấy, nếu ở lại nghe hết, ngươi có lẽ cũng sẽ bị phóng viên chặn ở hội trường như đám xui xẻo trên TV kia.” Đông Phương Trừng khẽ tặc lưỡi, có lẽ là mừng cho Lâm Phong ngốc nghếch mà có phúc.
“Xảy ra chuyện gì à?” Lâm Phong cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, đi đến trước TV.
Đông Phương Trừng cầm điều khiển, tăng âm lượng.
Trên màn hình đang trực tiếp hiện trường triển lãm nghệ thuật, khuôn mặt dính đầy màu vẽ của Seurat xuất hiện trong ống kính, đang đối mặt với vô số micro tuyên bố điều gì đó. Ánh mắt Lâm Phong rơi vào phụ đề, “Seurat… tuyên bố… Vực Sâu Tĩnh Lặng… sắp giáng lâm…”
“Hả!?” Hắn thất thanh kêu lên, “Cô ta lấy tin tức này từ đâu ra?”
“Trời mới biết.” Đông Phương Trừng xòe tay, “Vấn đề bây giờ là những phương tiện truyền thông vốn định phỏng vấn trực tiếp nghệ sĩ không ai xem giờ đều đang chiếu trực tiếp cái này. Máy quay ở hiện trường cảm giác còn nhiều hơn cả tranh trưng bày… Ước chừng giờ cả thành phố Peikuode đều biết chuyện Vực Sâu Tĩnh Lặng đến sớm rồi.”
Nàng giơ điện thoại lên, trang chủ mạng xã hội liên thành phố đã bị các chủ đề liên quan tràn ngập, các từ khóa như #SeuratVựcSâuTĩnhLặng#, #ThôngBáoKhẩnCấpThànhPhốPeikuode# đều theo sau là chữ “NÓNG” đỏ chói, khu vực bình luận đã nổ tung.
“…Cô ta không có bằng chứng gì chứ, một họa sĩ điên khùng đột nhiên nói có tai họa lớn sắp đến, tớ nghĩ mọi người chắc sẽ cho rằng người này vẽ tranh nhiều quá đã tự vẽ mình phát điên rồi.” Lâm Phong cố gắng giữ bình tĩnh.
“Đây mới là điều đáng sợ nhất.” Đông Phương Trừng thở dài, mở một video đưa cho Lâm Phong, “Ngươi còn nhớ những chấm đỏ đại diện cho đàn nhân ngư mà ngươi cho ta xem tối qua không? Nàng ta không biết từ đâu có được, cũng lấy được dữ liệu y hệt, còn trực tiếp công bố trong buổi họp báo, ngay cả logo của Cục Giám sát Biển thành phố Peikuode cũng không thèm che. Giờ trang web chính thức của họ đã bị nghẽn, không thể truy cập được nữa.”
Lâm Phong im lặng, tuy rằng với năng lực kỹ thuật của tổ chức, việc vượt qua tường lửa của một cơ quan chính phủ không phải là vấn đề lớn, nhưng Seurat… đám người điên của Thập Giới xưa nay đều chìm đắm trong nghệ thuật của mình, theo lý mà nói sẽ không can dự vào chuyện Vực Sâu Tĩnh Lặng.
Seurat vốn dĩ sau khi kết thúc triển lãm tranh buổi sáng sẽ đi đến thành phố Sakura, tại sao lại đột nhiên tuyên bố tin tức chấn động như vậy?
Không hiểu sao Lâm Phong lại nhớ tới mẹ của A Trừng và cái ghi chép chuyến xe được thêm vào phút chót.
“Ngươi còn nhớ chuyện chúng ta thảo luận tối qua không?” Giọng nói của Đông Phương Trừng cắt ngang suy nghĩ của hắn, khi nói đến hai từ “tối qua”, má nàng hơi ửng hồng, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ nghiêm túc, “Sự hoảng loạn do tin tức mang lại, ảnh hưởng có thể còn đáng sợ hơn cả bản thân Vực Sâu Tĩnh Lặng. Nếu mỗi người đều tin rằng tai họa diệt vong sắp giáng lâm… ta không dám tưởng tượng Peikuode sẽ biến thành bộ dạng gì.”
Lâm Phong nhìn những cuộc thảo luận ngày càng hỗn loạn trên mạng liên thành phố, lông mày cũng dần nhíu lại, điều này chẳng khác nào đặt chính quyền Peikuode lên đống lửa nướng, tuy rằng việc họ hủy bỏ hạm đội quả thực không ra gì, nhưng giờ đây họ cũng thực sự tiến thoái lưỡng nan, phong tỏa tin tức cũng không được mà không phong tỏa cũng không xong.
Phong tỏa tin tức sẽ kích động sự nghi ngờ và chỉ trích của cư dân mạng nhiều hơn, họ sẽ chỉ giải thích tất cả các báo cáo và tin đồn của chính phủ theo hướng mà họ muốn nghe.
Mà không phong tỏa tin tức, để mặc nó phát triển, thì thành phố chỉ vài ngày nữa… không, vài giờ nữa sẽ bắt đầu cướp bóc các loại vật tư, những người có đường dây sẽ cố gắng điên cuồng trốn thoát khỏi đây.
Dưới cảnh trứng vỡ, Lâm Phong không dám tưởng tượng nhân tính sẽ sa đọa đến mức nào.
“…Hiểu rồi chứ?” Đông Phương Trừng từ trên giường bước xuống, đi đến trước mặt hắn, ánh mắt kiên định, “Chúng ta phải làm gì đó.”
“Nhưng chúng ta là người thường.” Lâm Phong im lặng một lát, đối diện với đôi mắt đen của nàng, “Chúng ta đều chỉ là những học sinh đến đây du lịch.”
“Chúng ta ở Đỗ Hoàng đã cứu tập đoàn Hoshino trải dài hơn mười siêu đô thị—”
“Đó là Zero và các Ma Pháp Thiếu Nữ khác làm.” Lâm Phong ngắt lời nàng, giọng điệu nghiêm túc, “Nhưng đây là Peikuode và Zero cũng không ở đây. Hơn nữa đây không phải là vấn đề có thể giải quyết chỉ bằng cách rải tiền, dù có nhiều tiền đến mấy cũng không thể từ không khí biến ra một đội quân có thể đối kháng với Vực Sâu Tĩnh Lặng.”
“Cái này…” Đông Phương Trừng bị lời hắn làm nghẹn họng, nàng không thể nào ở đây nói với Lâm Phong rằng mình chính là Zero, kìm nén mãi mới thốt ra một câu. “Không phải có Scarlet Wing sao? Cô ta là cấp S, cấp bậc của Zero ta nhớ những fan ở Đỗ Hoàng Thị nói cũng là cấp S, cũng gần như vậy mà!”
“Còn nữa, lần trước tớ ở biệt thự của tên em vợ thị trưởng, suýt nữa là bị vệ sĩ của hắn bắt giữ mà đánh chết, nếu không phải có một người mặc giáp rất ngầu… rất đáng sợ xuất hiện và dọn dẹp đám vệ sĩ đó, bây giờ cậu thử nghĩ nếu tớ lại nhúng tay vào thì lần này còn có thể may mắn như vậy không?”
Lời này khiến Đông Phương Trừng câm nín. Nàng nhìn Lâm Phong rồi đột nhiên nhận ra đề nghị vừa rồi của mình thật tùy hứng biết bao – dù họ là tri kỷ thì cũng không có lý do gì để hắn phải mạo hiểm tính mạng vì ý muốn riêng của mình.
“Vậy… thôi, coi như ta chưa nói gì đi.” Đông Phương Trừng quay đầu, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, bóng lưng thậm chí có chút gầy yếu.
Lâm Phong bất lực thở dài một hơi, đi đến sau lưng nàng, đưa tay xoa đầu nàng.
“Này, ngươi làm gì đó!!” Đông Phương Trừng như mèo bị giẫm đuôi, đột ngột quay đầu lại.
“Tớ đâu có nói là không giúp cậu đâu,” Lâm Phong cười tránh cú đấm của nàng, “Nhưng phải lấy chút thù lao chứ?”
Cú đấm của Đông Phương Trừng dừng lại giữa không trung, cuối cùng chậm rãi hạ xuống, để mặc bàn tay ấm áp của hắn xoa mái tóc dài của mình.
“…Cảm ơn, Lâm Phong.”
Ánh mắt Lâm Phong rời khỏi cái đầu dễ xoa đó, hai người nhìn nhau qua tấm kính cửa sổ, họ đều nhìn thấy đối phương phản chiếu trong gương. Đông Phương Trừng ngắm nhìn sự dịu dàng trong đôi mắt màu hạt dẻ kia, còn Lâm Phong thì nhìn thấy sự kiên định mà hắn đã dự đoán trong đôi mắt đen.
“Nói nhảm, chúng ta ai với ai chứ.” Lâm Phong nhìn nụ cười nhạt trên khóe môi thiếu nưx, đưa tay lên mà véo má nàng. Đông Phương Trừng ngẩn ra, mặt đỏ bừng, rồi không chút do dự giẫm một chân lên chân hắn.
“Oái! Không phải đã cho phép tớ sờ rồi sao!”
“Ai bảo ngươi được đằng chân lân đằng đầu! Sờ đầu là tốt lắm rồi!”
…
Kết thúc buổi họp báo và triển lãm tranh, Seurat được một nhóm nhân viên vây quanh đi vào lối đi bí mật của bảo tàng nghệ thuật.
Trong lối đi không có đèn, chỉ có đèn khẩn cấp phát ra ánh sáng xanh lục u ám, khiến những vết màu trên mặt nàng càng thêm kỳ dị.
Nàng cởi chiếc áo choàng vẽ dính máu và màu vẽ, để lộ chiếc váy dài màu đen đã chuẩn bị sẵn bên trong, tà váy quét qua mặt đất, mang theo một mùi tanh nhàn nhạt của màu vẽ.
Cánh cửa sắt ở cuối lối đi được đẩy ra, một chiếc Maybach màu đen có logo rắn nuốt đuôi đang lặng lẽ chờ đợi ở đó, thân xe phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong ánh sáng mờ ảo sau cơn mưa. Đội xe gồm ba chiếc sedan đen phía trước và ba chiếc phía sau đang nghiêm chỉnh chờ đợi, động cơ gầm gừ như mãnh thú đang ẩn mình.
Seurat cúi người ngồi vào ghế sau của chiếc Maybach, chiếc ghế da mềm mại lún xuống một hõm nông. Nàng không điều chỉnh tư thế ngồi như những hành khách bình thường, mà co chân lại, đặt cằm lên đầu gối, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ những cảnh đường phố lướt qua.
“Ý chỉ của Nữ Vương bệ hạ…” Nàng đột nhiên khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay vô thức vẽ vòng tròn trên cửa sổ xe, “Thật khó mà đoán được.”
Đội xe ổn định đi qua khu phố cổ của thành phố Peikuode, mưa lại bắt đầu rơi, những hạt mưa li ti đập vào cửa sổ xe tạo ra một vệt nước nhòe mờ ảo.
“Thật đáng tiếc,” Giọng Seurat nhẹ như tiếng thở dài, “Không thể giao đấu với mấy đứa trẻ xinh đẹp kia. Ta còn rất mong chờ, chúng có thể vẽ ra màu sắc gì trên bức vẽ của ta…”
Nàng nhớ lại mấy Ma Pháp Thiếu Nữ mà nàng đã thấy trong tài liệu, rực rỡ như lửa đỏ, linh động như hồ xanh, tĩnh lặng như thủy triều… Chỉ cần tưởng tượng dáng vẻ chúng nở rộ trên chiến trường, đã khiến đầu ngón tay nàng ngứa ngáy, chỉ muốn lập tức pha ra những màu vẽ tương ứng.
Nếu không phải mật lệnh của Nữ Vương nói rằng chúng sẽ tái ngộ ở thành phố Sakura trong tương lai, thì nàng sẽ không đời nào rời đi vào lúc này.
Cái chết? Trong mắt nàng, cái chết so với việc được chứng kiến vẻ đẹp thực sự, nhẹ tựa lông hồng.
Năm xưa để bắt lấy khoảnh khắc núi lửa phun trào, nàng có thể đứng bên vách đá dung nham chảy ba ngày ba đêm, để vẽ lại sự tuyệt vọng cận kề cái chết, nàng có thể sống nửa tháng trong bãi tha ma đầy mùi xác thối, chút nguy hiểm này có đáng là gì?
Còn về Vực Sâu Tĩnh Lặng… Ánh mắt Seurat đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khóe miệng cong lên một nụ cười ghê tởm.
“Hừ,” Nàng cười khẩy, “Cái chết của những kẻ bị tinh thần vặn vẹo nuốt chửng, ngay cả nét bút vụng về nhất cũng không bằng, hoàn toàn không có sức căng nghệ thuật.”
Những sinh vật tái nhợt dưới biển kia, chỉ biết dùng sức mạnh thô bạo để xé nát, nuốt chửng, như một đám côn trùng không có não, ngoài ghê tởm thì chẳng còn gì khác, nàng thậm chí lười dùng màu vẽ để miêu tả những thứ xấu xí đó.
Chiếc Maybach chạy lên cầu vượt biển, đường nét thành phố Peikuode ẩn hiện trong màn mưa. Tường kính của các tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh sáng trời u ám, cần cẩu ở cảng lặng lẽ đứng trong mưa như bộ xương của người khổng lồ.
Trong đôi mắt của Seurat, thành phố sắp bị bão tố nuốt chửng hiện lên rõ ràng.
Nàng khẽ thở dài, đầu ngón tay vẽ một dấu chấm phẩy xiêu vẹo trên hơi nước đọng trên cửa sổ xe.
Màn kịch đang dần bước vào giai đoạn mở màn, thật đáng tiếc, nàng không thể tận mắt chứng kiến cao trào của vở kịch này.
Đội xe tăng tốc rời khỏi cầu, lao nhanh về phía nhà ga, bóng xe đen nhanh chóng biến mất vào sâu trong màn mưa, chỉ còn lại âm thanh dư vang của động cơ, bị gió mưa ngày càng lớn nuốt chửng.