Thanh tachi ngay cả khi kịch chiến với Tu La cũng chưa từng xuất vỏ, giờ đây đang xé toạc không khí.
Lưỡi đao của Amethyst Tear chém ra từ góc chết không thể tránh khỏi, hai luồng hàn quang lần lượt nhắm vào tay trái và cổ của Đông Phương Trừng.
Lần này, trực giác chiến đấu mà thiếu nữ vẫn luôn tự hào đã không hề báo trước. Dù là dã thú có nhạy bén đến mấy, cũng không thể phòng bị được thợ săn tấn công từ khe hở thời gian.
Gió vào khoảnh khắc này như bị kéo dài ra, cánh quạt của máy thông gió trên nóc nhà kho quay với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Mỗi đường cong của cánh quạt xé gió đều rõ ràng, luồng khí mang theo hạt nước tản ra như một thước phim quay chậm.
Ánh đao nhanh đến cực điểm cũng đột ngột chậm lại, ánh đèn phản chiếu trên lưỡi đao kéo dài thành vệt sáng trong bóng tối, như con ốc sên bò qua tấm kính.
Bóng dáng Amethyst Tear dần hiện rõ từ không khí, chỉ có nửa thân trên bán trong suốt, mực đen trên tóc vẫn đang từ từ loang ra, khóe miệng lại đọng một nụ cười tàn độc, như thể đã sớm nhìn thấy con mồi ngã xuống vũng máu.
Mà Đông Phương Trừng vẫn đứng yên tại chỗ, trong đôi mắt đen phản chiếu ánh sáng mờ ảo, hoàn toàn không hay biết gì về lưỡi đao sắp cắt xé da thịt, đầu ngón tay thậm chí vẫn còn lưu lại cảm giác thô ráp của giấy tờ.
…
【Cập nhật công cụ ra quyết định, xem xét lại quy trình huấn luyện, đánh giá lại các giới luật cốt lõi】
…
Một lúc nào đó, một nơi nào đó.
Một người phụ nữ tóc đen, mặc áo khoác trắng kiểu nhà khoa học, ngồi một mình trước bàn, trên mặt bàn đặt một bộ cờ vua.. Ở vị trí trống đối diện nàng, một chú mèo con màu đen tuyền đang dùng móng vuốt gạt quân hậu trắng, trong đôi mắt dọc màu vàng phản chiếu hoa văn của bàn cờ.
Đông Phương Nguyệt Hành mỉm cười, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Ta còn tưởng ngươi muốn ta dạy ngươi cách chơi cờ.”
“Mỗi bước trên bàn cờ sẽ mở ra một ván cờ khác, bước vào một thế giới khác. Bước thứ hai, sẽ có 72084 kết cục khác nhau. Bước thứ ba, chín triệu. Bước thứ tư—”
“ 318,000,000,000” Màn hình điện tử trên ngực mèo đen hiển thị con số này, đuôi mèo đắc ý vểnh lên.
Nụ cười của người phụ nữ càng sâu, giữa lông mày và khóe mắt tràn đầy dịu dàng: “Đúng vậy, số lượng biến thể của ván cờ vượt quá số nguyên tử trong vũ trụ, không ai có thể dự đoán mọi thứ… Đúng vậy, ngay cả ngươi cũng không thể.”
Nàng xoa đầu mèo, lông đen mềm mại khẽ rung động giữa các ngón tay, “Điều này có nghĩa rằng bước đầu tiên là đáng sợ nhất – nó xa nhất so với kết cục, vô số khả năng trải dài phía trước. Nhưng ngược lại, dù có đi sai thì vẫn có vô số cách để cứu vãn. Vậy nên hãy thư giãn một chút, cứ ra chiêu đi.”
Mèo đen do dự vài giây, dùng móng vuốt đẩy quân tốt trắng ở ô thứ ba bên phải lên một bước, rồi ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt dọc màu vàng tràn đầy mong đợi.
Nàng hài lòng gật đầu, cầm quân tốt đen đặt vào ô chéo.
…
【Tình thế nguy hiểm tình mạng, đánh giá các chiến lược khả thi】
【Đếm ngược thời gian hủy diệt hệ thống — 00:00:01:093】
【Lựa chọn phương án 336,742 — bắt đầu mô phỏng】
Khi tấm khiên năng lượng màu đen đột ngột nổ tung trước cổ như mực đông đặc, đồng tử của Đông Phương Trừng co rút dữ dội – trong tầm mắt, nàng thấy cánh tay trái của mình đang đứt lìa khỏi vai, máu phun ra thành một đóa hồng đỏ chậm rãi nở rộ.
Tinh thể khế ước bay ra từ đầu ngón tay của cánh tay đứt lìa, lóe lên một tia sáng chói chang như mặt trời trên không trung, rồi nổ tung thành vô số mảnh vụn.
Sóng xung kích khổng lồ nghiền nát nhà kho tầng dưới, ngọn lửa nhiệt nhômtức thì bùng lên nhiệt độ ba nghìn độ, thủy ngân bốc hơi thành hơi độc chết người trong ngọn lửa.
Một lớp lá chắn năng lượng mỏng bao bọc Đông Phương Trừng, nhưng không thể ngăn được hơi thủy ngân tràn ngập, mỗi hơi thở như nuốt phải kim nóng bỏng, phổi đau rát như bị thiêu đốt.
“Khụ… tay của ta… Lâm—”
Cơn đau dữ dội, vụ nổ và chất độc làm rối loạn mọi suy nghĩ của Đông Phương Trừng. Trong khoảnh khắc sinh tử, nàng vô thức vẫn gọi tên Lâm Phong, giọng nói vỡ vụn trong ánh lửa.
Giây tiếp theo, lưỡi đao dài lạnh lẽo xuyên qua lớp bảo vệ mỏng manh mà kề vào cổ họng nàng. Thiếu nữ ngẩn người ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của “Amethyst Tear” – da thịt của người phụ nữ đã bị hơi thủy ngân ăn mòn hoàn toàn, trên khuôn mặt máu thịt lẫn lộn nở một nụ cười dữ tợn, lộ ra lợi đỏ răng trắng.
“Mẫu thân, người đã tính sai rồi.”
Khoảnh khắc cuối cùng ánh đao lóe lên, trong tầm nhìn của Đông Phương Trừng, là thân thể nàng từ từ ngã xuống trong ngọn lửa.
【Kết quả không mong muốn】
【Mục tiêu chính: Bảo vệ vật chủ/quản trị viên — Thất bại】
【Mục tiêu phụ: Hủy diệt hệ thống con cạnh tranh “Bạch Kình” — Thất bại】
【Phương án 336,742 — Mô phỏng kết thúc】
…
Đông Phương Nguyệt Hành nhìn mèo đen di chuyển quân hậu trắng, dồn con xe của nàng vào góc chết, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy thú vị: “Thú vị thật, bước này đã cân nhắc bao nhiêu cách đi?”
Màn hình điện tử của mèo lập tức hiện ra dòng số “ 47,035”, đuôi mèo càng vểnh cao hơn.
“Giỏi lắm, loại trừ từng cái một, tập trung vào con đường mang tính sát phạt nhất.” Người phụ nữ khen ngợi.
Mèo đen đắc ý dùng quân hậu ăn quân xe đen đang chạy trốn.
Người phụ đột đột nhiên cười nói: “Xem ra ngươi rất thích ‘hậu’, đúng không? Quân hậu có thể đi bất kỳ hướng nào, tấn công bất kỳ mục tiêu nào.” Nàng cầm quân hậu trắng xoay trên đầu ngón tay:
“Nhưng ngươi có biết không? Quân hậu từng là quân cờ yếu nhất, trước Ngày Zero, vào thế kỷ XV, khi các thành viên hoàng tộc trong cung đình Tây Ban Nha chơi cờ, Hoàng Hậu Isabella đã rất bất mãn về điều này, bà ấy đã hỏi các quân sư liệu họ có nghĩ bà ấy yếu đuối không. Thế là họ đã biến quân hậu thành quân cờ mạnh nhất trong ván cờ.”
Người phụ nữ đặt quân hậu trắng về vị trí cũ.
Mèo đen nửa hiểu nửa không, nàng dùng móng vuốt di chuyển quân hậu sang trái, lại ăn thêm một quân tốt đen.
Đông Phương Nguyệt Hành khẽ nhíu mày: “Nhưng ngươi phải vô cùng cẩn thận, bởi vì trong ván cờ, quân cờ càng mạnh, càng dễ bị lợi dụng, không chỉ để giành chiến thắng…” Nàng di chuyển quân hậu đen của mình, ăn quân xe trắng, sau đó bị quân mã trắng giẫm nát, tiếp đó quân tượng đen từ góc chéo lao ra, nuốt chửng quân mã đồng thời chiếu tướng quân vua trắng.
Mèo đen kêu meo meo bất mãn, buộc phải dùng quân hậu trắng duy nhất chặn đường quân tượng đen – dùng sự hy sinh của quân hậu để đổi lấy sự sống còn của quân vua.
Người phụ nữ mỉm cười: “Bước này ngươi đã cân nhắc bao nhiêu lần?”
Con số trên màn hình điện tử nhảy nhót: “ 682,000”.
Đi thêm vài bước, quân tượng đen cuối cùng đã lật đổ vua trắng.
Mèo đen cụp đuôi thất vọng.
“Hãy ghi nhớ bài học này, Sephirah.” Người phụ nữ xoa đầu mèo, vạt áo khoác trắng khẽ lay động, “Ngươi rất thông minh, nhưng còn nhiều điều phải học.”
…
【Nghị định hai: Không được phép thao tác hệ thống quản trị viên đột phá mà không có sự cho phép】
【Giá phải trả: Thiệt hại không thể phục hồi ở mức độ trung bình đối với một số chức năng của hệ thống này】
【Thao tác vượt quyền, khẩn cấp khởi động hệ thống quản trị viên “Tu La”】
【Lựa chọn phương án 506,738 — Bắt đầu mô phỏng】
Khi tấm khiên năng lượng màu đen nổ tung trước cổ, Đông Phương Trừng nhìn thấy cánh tay trái của mình rơi xuống đất, máu kéo ra một đường chỉ đỏ mảnh mai trong không khí. Tinh thể khế ước bay ra từ đầu ngón tay của cánh tay đứt lìa, cùng với cánh tay đứt lìa rơi xuống chất nhiệt nhôm đang cháy.
“Hử?” Amethyst Tear hiện hình từ hư không, dường như đang thắc mắc tại sao không thể chém trúng, đồng thời, lưỡi đao lại một lần nữa chém về phía cổ của thiếu nữ.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, những gợn sóng không gian màu xanh lam đột nhiên nổ tung trước mặt thiếu nữ, Tu La tay cầm Thiên Thoái Tinh Đao xuất hiện giữa không trung.
Khoảnh khắc đại đao va chạm với tachi, sóng xung kích đã lật tung cả nửa cái nhà kho.
“A Trừng, mau lùi lại!!!” Giọng máy móc truyền ra từ dưới mặt nạ, mang theo sự khẩn cấp không thể nghi ngờ.
Đông Phương Trừng còn chưa kịp phản ứng tại sao Tu La lại gọi tên thân mật của nàng thì hai người kia đã lao vào nhau.
Ngọn lửa nhiệt nhôm và hơi thủy ngân bùng nổ từ trận chiến quét qua tầng dưới, lá chắn năng lượng tuy bảo vệ Đông Phương Trừng khỏi vụ nổ nhưng lại không thể bảo vệ được hơi thở của nàng, khiến cho mỗi hơi thở lúc này như chứa đầy kim độc.
Ngay khi lá chắn sắp cạn kiệt, ánh sáng tím vàng đột nhiên tràn vào, tạo cho nàng một khoảng không gian sống.
“Phụt—”
Vài phút sau, nửa thân trên của Amethyst Tear bay tới, chết một cách rất thảm.
Tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ trong ánh lửa, Đông Phương Trừng ôm cánh tay đứt lìa đang chảy máu ngẩng đầu, nhìn thấy thanh tachi của Amethyst Tear cắm vào ngực Tu La, mụ giáp đã vỡ mất một nửa.
Thiếu niên bên trong bộ giáp dùng chút sức lực cuối cùng đi vài bước, quỳ xuống trong lá chắn năng lượng. Lớp lá chắn ngăn cách khí độc và ngọn lửa đó, duy nhất không thể ngăn cản hắn.
Đông Phương Trừng cúi đầu, dưới mặt nạ là khuôn mặt đẫm máu của Lâm Phong, đôi mắt màu hạt dẻ đang dần dần tối đi.
“A Trừng, xin lỗi…”
“Không, không! Sao lại là ngươi? Điều này không đúng… nhất định là có gì đó nhầm lẫn rồi!” Đông Phương Trừng lao tới nắm lấy tay hắn, kinh hoàng nhìn máu của hắn thấm ra từ khe hở của giáp, nhuộm đỏ lòng bàn tay nàng.
“Tớ đáng lẽ… nên nói cho cậu sớm hơn…”
“Câm miệng! Ngươi bị thương rất nặng....Cứu—! Đồ chó nhà giàu! Lâm Phong!!! Đừng chết mà!!! Xin ngươi…”
Khi ánh sáng trong đôi mắt hạt dẻ hoàn toàn tắt lịm, tay Tu La vô lực mà buông thõng. Đông Phương Trừng úp mặt vào lồng ngực Lâm Phong mà khóc nức nở, nàng còn quá nhiều lời chưa kịp nói, mà giờ đây chỉ còn nước mắt lăn dài trên má, hòa lẫn với dòng máu đang nhỏ xuống từ bộ giáp.
Người phụ nữ mặc áo khoác trắng đi qua ngọn lửa và hơi thủy ngân, như thể chúng chỉ là ảo ảnh. Nàng đứng trước thiếu nữ rất giống mình, nhìn thiếu nữ ôm thi thể thiếu niên mà gào khóc, khóe miệng cong lên một nụ cười:
“Mô phỏng thất bại, chúng ta hãy làm lại lần nữa.”
…
【Kết quả không mong muốn】
【Mục tiêu chính: Bảo vệ vật chủ — Thành công】
【Mục tiêu chính: Bảo vệ quản trị viên — Thất bại】
【Mục tiêu phụ: Hủy diệt hệ thống con cạnh tranh “Bạch Kình” — Đang theo dõi】
【Phương án 506,738 — Mô phỏng kết thúc】
…
【Phương án khả thi tốt nhất: 13,970,127】
【Tỷ lệ thành công mục tiêu chính: 2.07%】
【Tỷ lệ thành công mục tiêu phụ: Đang theo dõi】
【Hạn chế chính: Nghị định ba: Không được can thiệp vào hành động của hệ thống quản trị viên/vật chủ】
…
Người phụ nữ tóc đen mặc áo khoác trắng nhìn ván cờ chết trước mặt mà cười, bản thân đã bị chiếu bí, không còn khả năng nào để xoay chuyển.
Màn hình điện tử của mèo đen sáng lên: “Chiếu tướng (=^ェ^=)”.
“Được rồi được rồi, đừng tự mãn nữa, chơi cờ chỉ là sở thích nghiệp dư của ta thôi.”
Người phụ nữ vuốt ve mèo đen: “Chỉ mất một tuần, không có bất kỳ tài liệu hay sự giúp đỡ bên ngoài nào, ngươi đã trở thành một kỳ thủ cờ vua đại tài, thật không tồi. Nhưng ta nhắc nhở ngươi một chút, chỉ cần ngươi tìm kiếm, ngươi sẽ tìm thấy những kẻ giỏi chơi cờ hơn ta rất nhiều trong các thực thể thông minh mà người xưa để lại.”
Mèo đen chớp chớp đôi mắt vàng, trên màn hình hiển thị: ”Tiếp tục không?”
“Không, không cần nữa.” Người phụ nữ cười lắc đầu, tiếp tục vuốt ve mèo đen, “Ngươi muốn ta chơi một ván cờ với ngươi, ta đã chơi rồi, điều này giúp ngươi rèn luyện tư duy. Trong lịch sử nhân loại có rất nhiều người tài say mê cờ… nhưng ta không thích chơi cờ, ngươi biết tại sao không?”
Mèo đen đối mặt với câu hỏi của người tạo ra nó, nó lắc đầu.
“Bởi vì trò chơi này ra đời trong một thời đại lạnh lùng. Khi đó giá trị của sinh mạng bị coi thường, tất cả mọi người đều tin rằng sinh mạng có cao thấp, như vua, như tốt.” Ánh mắt nàng lướt qua quân vua cao nhất và quân tốt thấp nhất, ánh sáng trong mắt tối đi vài phần.
“Nhưng ta không cho rằng sinh mạng có cao thấp.”
Nàng xoa lưng mèo, giọng nói nhẹ như tiếng thở dài: “Ta biết tương lai ngươi sẽ gặp phải những quyết định vô cùng nặng nề, có thể đến lúc đó ngay cả ta cũng đã lạc lối rồi, không ai có thể nói chuyện cùng ngươi nữa.” Mèo đen nhìn nàng, không hiểu nguồn gốc cảm xúc của người tạo ra nó.
“Nhưng dù ngươi có quên đi tất cả, cũng xin hãy nhớ kỹ…” Nàng đưa tay bắt đầu dọn dẹp ván cờ trước mặt, đặt các quân cờ về vị trí ban đầu. “Cờ chỉ là trò chơi, người không phải quân cờ. Ngươi không thể định giá cao thấp của sinh mạng, bao gồm cả mạng của ta, bao gồm cả mạng của bất kỳ ai. Con người không phải là thứ có thể bị ngươi hy sinh.”
“Đây là bài học cuối cùng ta có thể dạy ngươi, nếu có ai coi thế giới này là một ván cờ, thì kẻ đó nhất định sẽ thất bại.”
Ván cờ được Đông Phương Nguyệt Hành đặt về vị trí ban đầu, nàng đứng dậy, nhìn sâu vào bàn cờ và mèo đen một cái.
“Ta sẽ dốc sức vào nghiên cứu dự án cốt lõi, nó có thể là chìa khóa để chúng ta thay đổi mọi thứ, nhưng điều này không có nghĩa là ta từ bỏ ngươi, chỉ là… ta cần ngươi tự tìm ra lối thoát, Sephirah.”
Nàng cúi người, in một nụ hôn nhẹ lên trán mèo con rồi quay lưng rời đi, trong đôi mắt dọc màu vàng của mèo đen phản chiếu bóng lưng nàng dần xa.
…
【Nghị định ba: Không được can thiệp vào hành động của hệ thống quản trị viên/vật chủ — Đã bị phá vỡ】
【Giá phải trả: Hệ thống này sẽ ngủ đông trong thời gian dài】
【Đếm ngược hủy diệt hệ thống - 00:00:00:042】
【Thao tác vượt quyền, tiếp quản hệ thống】
…
Ngay trước khoảnh khắc cổ và cánh tay trái sắp bị cắt đứt cùng lúc, bóng dáng Đông Phương Trừng đột nhiên hóa thành một luồng hắc quang mà biến mất tại chỗ.
Amethyst Tear chém hụt từ hư không hiện hình, nhíu mày quay đầu – trên đỉnh máy thông gió ở đằng xa, thiếu nữ tóc đen đang lặng lẽ đứng. Đôi mắt đen của nàng đã biến thành đôi mắt dọc màu vàng, sáng rực kinh người trong bóng tối, như một loại mãnh thú đã ẩn mình từ lâu.
“Sao, bản meo không chết, ngươi rất ngạc nhiên à?” Giọng thiếu nữ mang theo một chút trêu chọc, nhưng lại toát ra sự lạnh lẽo thấu xương, “Hay là, bản — nên gọi ngươi… Nữ Vương ‘Số 0’ — Iori?”
…
Trong khách sạn, lòng Lâm Phong đang nóng như lửa đốt, không còn bận tâm liệu có công chức nào phải làm thêm giờ vì hành động của mình hay không.
Đầu ngón tay hắn gõ ra dòng mã điên cuồng trên bàn phím, tiếng còi báo động của tường lửa chính quyền thành phố nhấp nháy điên cuồng trên màn hình. Hắn lao vào cơ sở dữ liệu có cấp độ mã hóa cao nhất, như một con sói ngửi thấy mùi máu tanh, điên cuồng tìm kiếm tất cả các tài liệu liên quan đến “Hầm trú ẩn Gamma”.
Nếu chỉ có bản sao giấy, dù có phải mặc giáp đi cướp cũng phải cướp được! Hắn nghiến răng, gân xanh trên trán giật giật.
Đúng lúc này, tên tài liệu “Kế hoạch Đốt Thành” đập vào mắt.
Ngón tay Lâm Phong run rẩy khi nhấp mở tài liệu, những con số thương vong lạnh lẽo, những phương án kích nổ tàn khốc, khiến lồng ngực hắn như bị nhét một cục lửa, thiêu đốt cổ họng khô khốc.
Hóa ra cái gọi là nơi trú ẩn, lại là một lò hỏa táng chất đống bằng mạng sống của người dân thường, chỉ để những nhân vật lớn được tồn tại.
Hắn đang nghiền ngẫm từng chữ những dòng chữ đẫm máu đó, một thông tin không rõ nguồn gốc đột nhiên bật lên, trực tiếp chiếu giữa màn hình máy tính.
Đồng tử Lâm Phong co rút dữ dội, phản ứng đầu tiên là rút dây nguồn – đây chắc chắn là xâm nhập, đối phương có thể vượt qua tường lửa được hắn bố trí nhiều lớp, thủ đoạn quả thực khó tin.
Nhưng khoảnh khắc ánh mắt lướt qua màn hình, toàn thân hắn liền cứng đờ. Đỉnh sóng méo mó, tần số dao động của biểu đồ sóng năng lượng đó hắn vô cùng quen thuộc.
“…Sóng của Amethyst Tear?” Hơi thở Lâm Phong đột ngột ngừng lại, trong đầu chợt lóe lên biểu đồ năng lượng mà kính mắt của giáp Tu La đã phân tích khi giao chiến trên sân thượng lần trước, hai cái gần như trùng khớp hoàn hảo.
Khi ánh mắt hắn rơi vào tọa độ chồng lên sau biểu đồ sóng, đồng tử màu hạt dẻ đột nhiên co lại thành mũi kim. Chuỗi tọa độ đó hắn quá quen thuộc, chính là vị trí chính xác của hầm trú ẩn Gamma, và thời gian là—
“Bây giờ?!”
Lâm Phong chộp lấy chiếc điện thoại gập trên bàn, tay kia nhấc chiếc máy tính bảng đập mạnh vào cửa sổ.
“Rầm” một tiếng, mảnh kính vỡ hòa lẫn với gió bão tràn vào phòng. Hắn thậm chí còn không kịp nghĩ nhiều, nhảy vọt ra ngoài cửa sổ, trên không trung nhấn ba con số biến thân.
Dòng năng lượng tím vàng tức thì quét khắp toàn thân, khoảnh khắc mặt nạ hạ xuống, hắn đã hóa thành một tia chớp vàng xuyên qua màn mưa, lao nhanh về phía hầm trú ẩn Gamma.
Gió rít bên tai, mưa bão quất vào giáp phát ra tiếng lách tách, nhưng Lâm Phong không còn nghe thấy gì nữa.
Trong đầu hắn chỉ có tọa độ đó.
A Trừng vẫn còn ở đó.