Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sankaku no Asterism - Ore wo Oite Otona ni Natta Osananajimi no Kawari ni, Tonari ni Iru no wa Onaidoshi ni Natta Imoutobun.

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

38 1500

Thâm hải dư tẫn

(Đang ra)

Thâm hải dư tẫn

Viễn Đồng

Nhưng đối với thuyền trưởng mới của con tàu ma Lost Home, chỉ có một câu hỏi cấp bách cần giải đáp trước tiên: “Làm sao để lái con tàu này đây?!”

3 8

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

238 1154

Quyển 2: Đi! Biển! Thôi! - Chương 79 - Chiến dịch đảo nổi (1)

Mưa bão như mực bị thiên thần đánh đổ, nhuộm đen biển cả bao quanh thành phố Peikuode thành một vùng hỗn loạn.

Trong những con sóng xám đen, một hòn đảo thép nổi có đường kính ba trăm mét đang chìm nổi cô độc.

Đảo nổi được xây dựng theo tiêu chuẩn của nền tảng vũ khí hải quân, sàn tàu được ghép từ ba lớp thép chống đạn dày đặc, trên lan can chống va chạm nhô lên ở rìa đảo là những vết răng màu nâu sẫm và lỗ đạn rỉ sét đan xen. Những dấu vết này là vết sẹo do Vực Sâu Tĩnh Lặng để lại năm năm trước, giờ đây chúng phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong cơn mưa bão.

Ở trung tâm đảo nổi, một bộ phát sóng linh năng cao hai mươi mét sừng sững, sóng năng lượng vô hình lan tỏa từ đỉnh tháp, xuyên qua màn mưa và sóng biển, phát tán dao động sinh mệnh của hàng vạn nhân loại xuống dưới biển sâu.

Đây là mồi nhử để dụ bầy nhân ngư, cũng là trái tim của tuyến phòng thủ đầu tiên. Trong năm năm sau lần Vực Sâu Tĩnh Lặng trước, thành phố Peikuode không có nhiều công nghệ đột phá, thiết bị mồi nhử này là một trong số đó.

Trên sàn tàu của đảo nổi là mười hai khẩu pháo phòng thủ tầm gần được bố trí theo hình vòng cung, nòng pháo phát ra ánh sáng lạnh lẽo của kim loại. Bốn khẩu pháo hạm hai nòng chiếm giữ bốn góc, nòng pháo nghiêng về phía biển, trong nòng pháo chứa đạn xuyên giáp thép vonfram sẵn sàng khai hỏa, sáu khẩu súng máy hạng nặng được cố định ở rìa, nòng súng dưới bạt che mưa chĩa vào mặt biển đen kịt. 

Có gần một trăm binh sĩ cảm tử mặc bộ đồ tác chiến màu đen ướt sũng mưa, đang nằm phía sau pháo đài kiểm tra thiết bị.

Họ đều là những người sống sót sau lần Vực Sâu Tĩnh Lặng trước, những vết sẹo trên mặt họ đặc biệt nổi bật dưới ánh sáng mờ ảo, có người trong mũ bảo hiểm giấu bức ảnh gia đình đã ố vàng, có người trên cánh tay xăm tên của người thân đã khuất, khớp ngón tay chai sạn vì cầm súng lâu năm, nhưng trong ánh mắt lại bùng cháy ngọn lửa không thể dập tắt.

“Đây là đài quan sát, cường độ sóng linh năng ổn định, bầy nhân ngư còn cách đảo nổi tám mươi hải lý.” Tiếng báo cáo của quan sát viên truyền đến từ bộ đàm, lẫn với tiếng rè rè của dòng điện.

Hiwa Chisaki đứng trên tháp chỉ huy cao nhất của đảo nổi, bộ giáp đỏ thẫm phát ra ánh sáng dữ tợn trong cơn mưa bão, đôi cánh phía sau tuy đã thu lại nhưng vẫn toát ra cảm giác áp bức đáng sợ. Là lực lượng chiến đấu mạnh nhất của thành phố Peikuode, nàng nắm giữ quyền chỉ huy cao nhất trong chiến dịch đảo nổi lần này.

“...Sắp bắt đầu rồi, anh Wakabi, em sẽ bảo vệ thành phố này.”

Kết thúc lời cầu nguyện trước trận chiến, Hiwa Chisaki khẽ gật đầu, giọng nói non nớt của thiếu nữ truyền qua bộ đàm đến tai mỗi người: “Thông báo cho các pháo đài, khoang thứ nhất nạp đạn xuyên giáp thép vonfram, đạn nổ thủy ngân dự trữ ở khoang thứ hai, trước tiên hãy xuyên thủng các cá thể phòng thủ chuyên biệt phía trước bầy nhân ngư thì hơi thủy ngân của đạn nổ mới có thể gây ra sát thương lớn hơn.”

Các binh sĩ gật đầu, họ đều biết súng ống thông thường không thể giết chết những con quái vật đến từ biển cả, nhưng chỉ cần cỡ nòng đủ lớn, đạn dược đủ mạnh là luôn có thể xé toạc những lớp vảy đó.

Đúng lúc này, bốn luồng sáng xuyên qua màn mưa, ổn định đáp xuống sàn tàu, các Ma Pháp Thiếu Nữ vừa kết thúc tuần tra biển.

“Chisaki!” Hoàng Vũ Đồng dẫn đầu đi về phía tháp chỉ huy, giọng nói đầy lo lắng: “Bốn người chúng tôi đã tuần tra hai mươi hải lý quanh đảo nổi, không phát hiện bất kỳ nhân ngư nào tấn công lén lút, hoàn toàn khác với cách hoạt động của bầy nhân ngư trong ghi chép lần trước, thậm chí không có cả lính tản mác lẻ tẻ.”

Indigo Flame gật đầu, hai cái đuôi xù xì lo lắng quét trên sàn tàu: “Đây không phải là tin tốt, dám phái đại quân áp cảnh mà không phái trinh sát, điều đó cho thấy chúng tuyệt đối tự tin vào số lượng của mình... Hơn nữa, chúng ta không liên lạc được với tiền bối Iori, cô ta đến giờ vẫn chưa xuất hiện.”

Hiwa Chisaki gật đầu, ánh mắt quét qua bốn người: “Chú ý tiết kiệm ma lực, trận chiến tiếp theo sẽ rất dài.” Ánh mắt nàng dừng lại một lát trên Minase Kazuha, giọng nói mềm mại hơn: “Chị Kazuha, dì đã an toàn đến trú ẩn Omega rồi, em đã dặn lính canh chăm sóc cẩn thận, chị cứ yên tâm.

Minase Kazuha gật đầu, đầu ngón tay nắm chặt cây pháp trượng trắng bệch, mặc dù mẹ nàng đã đến nơi trú ẩn nhưng áp lực trong lòng nàng không hề giảm đi chút nào, nếu họ không ngăn chặn được đợt sóng nhân ngư tấn công, việc ba nơi trú ẩn sụp đổ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Hoshino Kirara đi dưới mưa đến bên một khẩu pháo phòng thủ tầm gần, nhìn người lính đầu đinh đang vận hành pháo đài dùng tay áo lau kính ngắm, một vệt nước mưa được lau ra trên kính. Người lính chú ý đến sự tiếp cận của nàng, từ trong túi móc ra một gói thuốc lá nhàu nát, dùng tay che mưa đưa cho nàng một điếu: “Cô gái tóc vàng, hút thuốc không? Có lẽ đây là điếu cuối cùng rồi.”

Hoshino Kirara sững sờ hai giây, sau đó cười xua tay: “Tôi không hút thuốc, nhưng đợi thắng trận thì tôi có thể mời anh hút điếu xì gà ngon nhất, lúc đó nhớ tìm tập đoàn Hoshino để thanh toán nhé.”

“Thắng trận? Tôi chưa nghĩ xa đến vậy.” Người lính tự giễu cười, nhét thuốc lá vào túi, tháo mũ bảo hiểm ra, chỉ vào bức ảnh được kẹp bên trong.

Trong ảnh là một cô gái tết tóc hai bên, phía sau là bãi cát vàng rực nắng, “Năm năm trước, vợ con tôi đã bị những con quái vật đó xé xác tại nơi cách bãi cát này vài trăm mét... Những người như chúng tôi sống là để báo thù. Đạn thường không xuyên thủng được vảy của chúng, nhưng đạn xuyên giáp của những khẩu pháo phòng thủ tầm gần này có thể, đạn nổ thủy ngân của pháo hạm có thể! Chúng tôi không biết bay, chắc chắn sẽ chết tại nơi này, nhưng dù có chết, cũng phải kéo thêm vài con quái vật chết cùng trước khi chết!”

“Nói hay lắm!”

Các binh sĩ xung quanh đều hưởng ứng, trong lời nói không có sự sợ hãi, chỉ có sự quyết liệt.

Hoàng Vũ Đồng nhìn họ, lòng đầy chua xót: “Cô ơi, chúng ta sẽ không để bi kịch của Vực Sâu Tĩnh Lặng lần trước lặp lại.” Lời này vừa là an ủi Minase Kazuha đang xúc động, vừa là tự cổ vũ cho mình.

“Đúng vậy,” Minase Kazuha khẽ nói, “Anh ơi, mẹ ơi, cha ơi, xin hãy dõi theo con.”

Mười mấy phút sau, giọng nói của quan sát viên đột nhiên trở nên sắc bén: “Phát hiện mục tiêu lớn ở hướng tây bắc! Cách đảo nổi năm mươi hải lý! Là cá voi! Cá voi đã nổi lên mặt biển!”

Bất kể là Ma Pháp Thiếu Nữ hay binh sĩ bình thường, tất cả mọi người ngay lập tức ngẩng đầu lên khi nghe thấy câu này, đều nhìn về phía tây bắc mà quan sát viên đã nói. 

Trong cơn mưa bão, tia chớp xẹt qua, một cái lưng trắng khổng lồ đột nhiên phá vỡ mặt biển, như một rạn san hô di động, phần nhô lên khỏi mặt nước cao hàng chục mét phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh sáng mờ ảo.

Nó không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ lẳng lặng trôi nổi vài giây, vây đuôi khổng lồ khẽ vẫy một cái đã tạo ra những con sóng cao vài mét sau đó từ từ chìm xuống biển, chỉ để lại những vòng gợn sóng lan tỏa – đó là trung tâm của Vực Sâu Tĩnh Lặng, là nguồn gốc của mọi nỗi sợ hãi.

“Là... là con cá voi đó!” Giọng nói của một binh sĩ trẻ tuổi run rẩy, tay hắn nắm chặt cò súng, khớp ngón tay trắng bệch, “Lần trước nó đã nuốt chửng gần nửa hạm đội!”

“Sợ cái gì!” Người lính đầu đinh vỗ vai hắn, ánh mắt hung dữ, “Lần này chúng ta cũng có pháo hạm! Còn có Ma Pháp Thiếu Nữ mạnh nhất! Dù có bị nuốt chửng cũng phải lột sạch nội tạng của nó!”

Lời nói còn chưa dứt, trên mặt biển xa xa đột nhiên nổi lên một “thủy triều” màu trắng – đó không phải là sóng, mà là hàng vạn nhân ngư. Vảy của chúng phản chiếu ánh sáng kỳ dị trong màn mưa, chen chúc dày đặc, đội hình tập hợp lại như một con rắn khổng lồ màu trắng không ngừng uốn lượn, lao nhanh về phía bãi cát vàng.

Đảo nổi này giống như một hòn đá cản đường trên con đường tất yếu của con rắn khổng lồ này, nhỏ bé nhưng kiên cường chắn ở phía trước.

“Bầy nhân ngư còn cách đảo nổi mười hải lý! Số lượng... không thể đếm xuể!” Giọng nói của quan sát viên run rẩy, số lượng này đã vượt quá mọi dự đoán tâm lý của bất kỳ ai.

Hiwa Chisaki mở rộng đôi cánh đỏ thẫm, lơ lửng trên không trung của đảo nổi, ánh sáng đỏ thẫm xuyên qua màn mưa, chiếu sáng khuôn mặt của mỗi người: “Tất cả chú ý! Vào trạng thái chiến đấu cấp một! Pháo phòng thủ tầm gần chuẩn bị chặn đánh, pháo hạm khóa mục tiêu bầy nhân ngư hàng đầu, tôi và các Ma Pháp Thiếu Nữ khác sẽ phụ trách tiêu diệt chủ lực! Hãy nhớ phía sau mọi người chính là bốn mươi vạn công dân của thành phố Peikuode, chúng ta không còn đường lui!”

“Rõ!” Các binh sĩ đồng thanh đáp lại, âm thanh chấn động màn mưa, rồi nhanh chóng bị tiếng gió nuốt chửng.

Ngọn lửa của Hoàng Vũ Đồng và Đồ Sơn Xuân Tích cùng bùng cháy, đối mặt với dòng thủy triều trắng xóa đang ngày càng đến gần, mùi tanh tưởi của cái chết khiến người ta buồn nôn, trái tim họ đập dữ dội, dường như muốn xé toạc lồng ngực.

Hoshino Kirara đặt báng súng hỏa mai lên vai, nhắm vào trung tâm dòng lũ, với tốc độ hiện tại thì bầy nhân ngư chỉ cần bơi vài phút nữa là sẽ vào tầm bắn hiệu quả của súng ma thuật. Nhưng nàng không vội nổ súng, nàng hy vọng đội quân quái vật này sẽ đông đúc hơn để khi đạn nổ có thể tiêu diệt nhiều nhân ngư hơn.

Người lính vừa đưa thuốc lá cho nàng đang điều khiển pháo lựu nổ, tâm ngắm di chuyển trong bầy nhân ngư, hắn đang cân nhắc xem phát đạn đầu tiên sẽ nổ tung đầu của con nào.

“Bầy nhân ngư đã vào tầm bắn hiệu quả của tất cả vũ khí, có thể khai hỏa bất cứ lúc nào.”

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Bốn khẩu pháo hạm khai hỏa trước, lửa pháo màu cam đỏ bùng lên trong cơn mưa bão như những bông hoa nở rộ ngắn ngủi. Đạn pháo xé toạc màn mưa, bắn tung những cột nước khổng lồ trên biển, vài viên đạn trúng đích những con nhân ngư hàng đầu, xé nát cơ thể chúng. Mười hai khẩu pháo phòng thủ tầm gần sau đó gầm rú, những viên đạn dày đặc như mưa kim loại trút xuống, tạo thành một lưới lửa trên biển.

Tiếng kêu thảm thiết của nhân ngư vang lên không ngừng, những xác chết trắng bệch liên tục chìm xuống đáy biển, nhưng nhanh chóng bị bầy nhân ngư phía sau che lấp – chúng vượt qua xác đồng loại bơi về phía trước, tốc độ ngày càng nhanh, khoảng cách đến đảo nổi cũng ngày càng gần.

“Nạp đạn nổ thủy ngân!” Người lính đầu đinh gào thét, nhấn nút nạp đạn, “Hãy để những con quái vật này nếm thử mùi vị của thủy ngân!”

“Bùm!”

Một viên đạn nổ thủy ngân bắn ra từ pháo hạm, nổ tung giữa bầy nhân ngư, sương thủy ngân màu trắng bạc lan tỏa ngay lập tức, những con nhân ngư tiếp xúc với sương thủy ngân đều co giật ngã xuống, vảy nhanh chóng bong ra, lộ ra lớp thịt thối rữa.

Hiwa Chisaki lơ lửng trên không trung của tháp chỉ huy, năng lượng đỏ thẫm tụ lại trong lòng bàn tay – nàng vẫn đang chờ đợi thời cơ, một khi phép thuật của mình được giải phóng sẽ tiêu hao rất lớn, vì vậy phải đợi đến khi có thể gây đủ sát thương cho bầy nhân ngư mới ra tay: “Chị Kazuha, nhân ngư ở cánh trái hơi nhiều rồi, mau đi hỗ trợ!”

“Đã rõ!” Minase Kazuha lập tức quay sang cánh trái, hai tay nắm chặt pháp trượng nhẹ nhàng vẫy, mặt biển đột nhiên cuộn trào, một xoáy nước khổng lồ đường kính hơn mười mét xuất hiện từ hư không, dòng nước xoáy mang theo lực hút cực mạnh, kéo tất cả những con nhân ngư đang định leo lên rìa đảo nổi xuống, cuốn chúng vào biển sâu.

Cùng lúc đó pháo hạm lại gầm rú, một viên đạn nổ thủy ngân chính xác rơi vào nơi nhân ngư tụ tập, sương thủy ngân màu trắng bạc lan tỏa ngay lập tức, những con nhân ngư bị dính phải đau đớn gào thét trên mặt biển, vảy nhanh chóng bong ra, thịt da thối rữa với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đồ Sơn Xuân Tích và Hoàng Vũ Đồng bay lượn trên mặt biển phía trước đảo nổi, hồ hỏa màu xanh và hỏa vũ màu đỏ đan xen tạo thành một hỏa trận kín mít, bất kỳ con nhân ngư nào dám xông thẳng vào đảo nổi, vừa bước vào vòng lửa đã bị thiêu thành than, tro đen bay theo gió biển.

Còn Hoshino Kirara thì cầm súng hỏa mai, đạn ma thuật vàng xuyên qua trận lửa, chính xác xuyên thủng đầu những con nhân ngư nhảy lên khỏi mặt biển, khoảnh khắc viên đạn nổ tung, ngọn lửa ma pháp như đỉa bám vào người nhân ngư, dù chìm xuống nước cũng không thể dập tắt.

“Tốt lắm!” “Cứ thế tiếp tục! Giết sạch chúng!” Các binh sĩ trên sàn tàu reo hò, nhưng hai tay không ngừng nạp đạn cho pháo phòng thủ tầm gần.

Nhưng tiếng reo hò còn chưa dứt, trên mặt biển xa xa đột nhiên nổi lên một khối cầu màu trắng – đó là hàng ngàn nhân ngư quấn lấy nhau, tạo thành một cục “cá viên” khổng lồ đường kính hai mươi mét, lao thẳng về phía đảo nổi với tốc độ cực nhanh, nhìn thế trận đó thì một khi va chạm, lan can chống va chạm của đảo nổi e rằng sẽ gãy rời ngay lập tức.

“Để tôi!” Hoshino Kirara giơ súng, “Để tôi ngưng tụ ma đạn có nồng độ ma lực cao, chắc chắn có thể nổ tung nó!”

“Không được.” Hiwa Chisaki lập tức bác bỏ, giọng nói kiên quyết không thể nghi ngờ, “Sẽ tiêu hao quá nhiều ma lực của cô, mối đe dọa quy mô này hãy giao cho tôi.”

Mặc dù mật độ của bầy nhân ngư vẫn chưa đạt đến giới hạn, nhưng lúc này nàng cũng phải ra tay rồi.

Mưa bão càng lúc càng dữ dội, sóng biển đập vào sàn tàu, nước ngập mắt cá chân, âm thanh chói tai khiến tim người ta run rẩy.

Hiwa Chisaki dơ một ngón tay chỉ lên trời, đôi cánh đỏ thẫm dang rộng phía sau, một chiếc lông vũ đỏ rực từ trong mây đen lao xuống, chính xác cắm vào bề mặt khối nhân ngư. Lông vũ nhẹ bẫng, trông không có chút sát thương nào, tiếng reo hò của các binh sĩ đột nhiên ngừng lại.

Giây tiếp theo, trời đất tối sầm.

Một cột sáng đỏ như máu, to lớn bằng cả một tòa tháp từ trời cao giáng xuống, xé toạc biển trời trong khoảnh khắc, đồng thời nuốt chửng toàn bộ khối nhân ngư. Trong những tiếng gào thét thảm thiết chói tai, thịt và vảy của chúng bị nghiền nát thành vô số mảnh vụn.

Ngay sau đó, từ giáp trụ và phía sau Chisaki, hàng vạn lông vũ máu bùng nổ như cơn bão đỏ, dội xuống mặt biển rồi hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén, quét sạch toàn bộ nhân ngư xung quanh. Cả vùng nước biển đen thẳm bị xác của lũ nhân ngư nhuộm thành đỏ thẫm.

“Mạnh quá!” Các binh sĩ phía dưới im lặng vài giây rồi bùng nổ những tiếng reo hò nhiệt liệt hơn, ngay cả các Ma Pháp Thiếu Nữ cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người dùng lửa giơ ngón tay cái lên với nàng, ngay cả Hoshino Kirara cũng gật đầu.

Nhưng Hiwa Chisaki lại không thể cười nổi, trong lòng luôn có một linh hồn bất an quấn lấy, nàng luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó. Lần trước có cảm giác này là khi nàng và hai Ma Pháp Thiếu Nữ khác bị Ouroboros dụ vào bẫy, mặc dù cuối cùng đã phá vây nhưng cũng khiến Navy Cross bảo vệ công dân phía sau bị Ouroboros giết chết.

Giải quyết xong đợt tấn công này, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra xa mặt biển, muốn xác nhận xem có nhân ngư mới nào không. Nhưng ánh mắt vừa chạm đến biển sâu đã đối diện với một con mắt lạnh lẽo – đó là Bạch Kình, nó không biết từ lúc nào đã nổi lên dưới mặt biển xa xa, con mắt khổng lồ trong nước chết chóc “nhìn chằm chằm” vào nàng.

Nàng đột nhiên hiểu ra, tại sao rõ ràng Đồ Sơn Xuân Tích đã báo cáo nhân ngư đã tiến hóa khả năng can thiệp vào tâm trí con người, nhưng họ chiến đấu đến giờ lại không ai có dấu hiệu tinh thần bị can thiệp – bởi vì Bạch Kình đang chờ, chờ chính mình, người có khả năng tiêu diệt mạnh nhất lộ ra sơ hở, và nàng vừa giải phóng một lượng lớn ma lực, lúc này đang rơi vào giai đoạn yếu nhất.

“Khụ –” Một ngụm máu tươi trào ra từ khóe miệng Hiwa Chisaki, nàng chỉ cảm thấy toàn thân ma lực lập tức tan rã, trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, cơ thể nàng không kiểm soát được mà rơi thẳng xuống từ đỉnh tháp chỉ huy.

Trong tâm thất của cá voi trắng, cô gái trắng bệch với mái tóc màu nước biển nghiêng đầu: “Giải quyết rồi. Tiến lên, cá con, tạm thời sẽ không có trở ngại lớn như vậy nữa.” Nàng nói xong, đầu ngón tay đột nhiên chạm vào sự ẩm ướt trên mặt, theo bản năng đưa tay lên sờ.

“…Nước?” Cô gái ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đục ngầu, hai hàng nước mắt trong vắt đang chầm chậm chảy xuống, dọc theo gò má tái nhợt nhỏ giọt lên lớp thịt đang nhúc nhích. Nàng không hiểu cảm giác này là gì, chỉ cảm thấy lồng ngực trống rỗng, như đã làm tổn thương một thứ gì đó quan trọng.

Trên bãi cát vàng trong cơn mưa bão, ủng ngắn của thiếu nữ và ủng chiến của giáp trụ dẫm lên cát bị nước mưa làm sẫm màu.

“Bên kia biển, các Ma Pháp Thiếu Nữ khác đang chặn đánh bầy nhân ngư. Theo thông tin liên lạc ta chặn được, họ cần viện trợ.” Giọng nói của Tu La truyền qua mặt nạ.

Zero nghe tiếng nổ và tiếng nhân ngư gào thét hòa cùng gió biển mà nhíu mày gật đầu. Trong tầm mắt,Tu La đi đến bên nàng, đưa tay ra: “Đi thôi, tiểu thư Zero, ta đưa cô một đoạn.”

Zero liếc hắn một cái: “Ta tự mình đi được, ngươi đừng có được voi đòi tiên!”

Tu La nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: “Sao lại là được voi đòi tiên? Theo ta được biết, tiểu thư Zero không biết bay, mục tiêu lại ở giữa biển, ta chỉ chủ động giúp tiểu thư chia sẻ nỗi lo thôi.”

Zero tặc lưỡi, nàng cãi nhau không bằng tên biến thái này, nhưng nếu để hắn đưa nàng một đoạn, chắc chắn lại bị hắn mượn cớ ôm vào lòng một lúc. Nàng sáng nay vừa bị chó nhà giàu ôm, bây giờ sao có thể...

Không đúng, đang nghĩ gì vậy!

“Ta có cách riêng của mình!”

Zero hét lên một tiếng, như thể tự cổ vũ mình, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Tu La, nàng lao thẳng xuống biển, như một con cá kiếm đen mà lao vút đi.