Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

(Đang ra)

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

커리우유

Hình như hội nhân vật chính đang hiểu lầm gì đó thì phải.

0 2

The Reincarnated Princess Spends Another Day Skipping Story Routes

(Đang ra)

The Reincarnated Princess Spends Another Day Skipping Story Routes

Bisu

Nhưng không phải tất cả đều xấu, các nhân vật phụ thì lại hoàn hảo, và Rosemary đã rơi vào lưới tình với đội trưởng đội cận vệ hoàng gia. Bởi vì trò chơi không có hướng đi nào dẫn đến hạnh phúc thực s

3 315

Câu chuyện về người bạn thanh mai trúc mã luôn miệng nguyền rủa tôi "Chết đi!", và rồi khóc lóc thảm thiết khi tôi thật sự tạ thế

(Hoàn thành)

Câu chuyện về người bạn thanh mai trúc mã luôn miệng nguyền rủa tôi "Chết đi!", và rồi khóc lóc thảm thiết khi tôi thật sự tạ thế

Touka Uzuki

Một anh chàng yêu thầm cô bạn thời thơ ấu Mayuri, không ngần ngại bày tỏ tình yêu cuồng nhiệt mọi lúc mọi nơi. Nhưng tình yêu ấy, cùng những trò trêu chọc hàng ngày, bỗng chốc rẽ sang một hướng khác b

1 7

Thánh Nữ, Người Tục Tĩu Quá Đấy!

(Đang ra)

Thánh Nữ, Người Tục Tĩu Quá Đấy!

Papapa

Khi đang chiếm hữu cơ thể của tôi.

0 3

Câu chuyện mà anh dành tặng cho em

(Đang ra)

Câu chuyện mà anh dành tặng cho em

Hinata Mori

Đây là câu chuyện tuổi trẻ đầy cảm động về một nhà văn thiên tài trước đây đã gãy bút và một biên tập viên nữ sinh cao trung với một “bí mật” bắt đầu từ đây.

18 668

Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

(Đang ra)

Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

Sinnoa (신노아)

Đây không phải một câu chuyện của sự thành công, mà là chuyện kể về những thất bại. Cuốn tự sự của một người đàn ông đã trải qua 1183 vòng lặp, xin được phép bắt đầu.

65 1824

Vol 1 - Chương 32 - Lý do mang cặp sách tiểu học

Cầm tay Hime và cùng nhau đi đến trường.

Vì bước chân của cô ấy khá nhỏ, nên tôi cũng cố đi chậm lại cho vừa với tốc độ của cô.

Nhân tiện thì đây là lần đầu tôi nắm tay người khác giới... Nhưng vì Hime còn nhỏ, tôi đã không cảm thấy quá căng thẳng mặc dù tôi không hề quen với việc giao tiếp với con gái.

Bàn tay nhỏ bé của cô ấy đang siết chặt lấy tay tôi.

Cảm giác thật sự như một tình huống ngây thơ và đáng yêu vậy.

「Yohei-kun, tay anh to quá. Khi nắm, em thực sự cảm thấy rất an toàn」

「Thật à? Anh nghĩ tay mình chỉ là cỡ trung bình thôi, nhưng nếu Hime nghĩ như vậy thì anh rất vui」

「Vâng. Yohei-kun có một trái tim rộng lớn, có lẽ vì vậy mà em cảm nhận được tay anh lớn hơn nhiều」

… Cô ấy thật sự rất đáng yêu.

Không có nịnh nọt hay toan tính gì cả, chỉ là một cảm xúc thật lòng khiến tôi cảm thấy ấm áp.

Thật sự thì khi trò chuyện với cô ấy, tôi cảm thấy rất thư giãn.

Và có vẻ như Hime cũng đang có những cảm xúc giống tôi.

「Hôm nay trời đẹp quá. Em thích những ngày trời quang như thế này, nên là em đã rất vui khi gặp phải ngày như hôm nay」

「A, đêm qua anh ngủ ngon chứ? Khuôn mặt lúc ngủ của Yohei-kun rất dễ thương, nhưng em không nghĩ việc ngủ trong giờ học là tốt đâu. Nếu cứ như vậy, anh sẽ giống như chị của em đấy」

「Bài tập có khó lắm không? Nếu gặp khó khăn thì đừng ngại hỏi em nhé. Em rất giỏi luôn đó」

Cuộc trò chuyện của chúng tôi cứ tiếp tục mà không bị gián đoạn.

Hime cứ liên tục hỏi tôi, giống như những câu hỏi cứ tự nhiên mà tuôn ra.

Vì lý do đó, ngày hôm nay tôi đã được bước đi trên con đường mà mọi khi tôi thường thấy uể oải với tâm trạng vui vẻ.

「À mà, Yohei-kun hay đi bộ đến trường đúng không?」

Giữa chừng, Hime đã hỏi một câu như vậy.

Tôi giải thích về việc nhà tôi gần trường và đó là lý do tôi quyết định học ở trường này… Sau đó, tôi cũng muốn hỏi cô ấy điều gì đó.

「Hime cũng thường đi xe riêng đến trường sao?」

「Vâng. Nhà em có hơi xa một chút… Nếu đi bằng xe buýt thì cũng không phải là không thể, nhưng chị em lại hay dậy muộn và thường ngủ nướng thêm một lúc… Nên là chúng em đi xe riêng đến trường luôn ạ」

Ah, tôi hiểu rồi. Hijiri-san quả thật rất lười, vì thế nên xe hơi sẽ tiện hơn cho cô ấy.

「Xa lắm sao?」

「Khoảng 30 phút đi xe. Cũng không quá xa, chỉ là với thể lực của em thì hơi khó một chút」

Ra là vậy.

Dù Hime có vẻ trưởng thành, nhưng thực tế cô ấy mới chỉ 8 tuổi và chiều cao thì chỉ ngang với ngực tôi. Chắc chắn việc di chuyển sẽ mất thời gian hơn.

「Còn nữa, cái cặp sách này cũng khá nặng đó」

À đúng rồi, tôi cũng đã để ý đến điều này.

「Sao Hime lại mang cặp sách vậy?」

Dù Hime đã là học sinh cao trung, nhưng cô ấy vẫn đeo cặp sách đi học. Tôi đã chú ý đến chuyện này kể từ lần đầu biết đến cô ấy.

「Nếu nặng như vậy, sao em không dùng balo để nhẹ hơn nhỉ?」

「Vì...」

Hime làm một vẻ mặt hơi ngạc nhiên, môi cô mím lại. Có vẻ như hơi giận dỗi.

Cô ấy vẫn giữ vẻ mặt đáng yêu đó khi nói.

「Em nghĩ cặp sách sẽ dễ thương hơn. Đây là thời gian duy nhất em có thể mang nó, nên dù có hơi nặng thì em vẫn muốn dùng nó」

Lạ thật đấy, Hime lại có vẻ đang ngại ngùng.

「Em… hiểu rồi. Những đồ dành cho trẻ con có lẽ không hợp với em nhỉ…」

「Hả?」

Hime lại lo lắng về những thứ như vậy sao?

Cô ấy luôn mang vẻ chững chạc, nhưng không có lý do gì mà đồ dành cho trẻ con lại không hợp với cô ấy.

Bởi vì, nhìn một cách khách quan thì Hime vẫn là một đứa trẻ dễ thương mà.

「Không, không đâu. Trông em rất hợp với nó, dễ thương lắm」

Tôi chỉ đơn giản là nói vậy.

Chắc chắn không phải là một lời khen sáo rỗng. Vì tôi nhìn Hime như một đứa trẻ, nên càng thấy điều đó rõ ràng hơn.

Ngay sau khi tôi nói vậy xong

「―Dễ thương sao!」

Hime đỏ mặt và cười tươi vui vẻ.

「Thật chứ… Ehehe♪ Yohei-kun thật tốt bụng, em nhất định phải làm em gái của anh cho bằng được. Từ nay, mong anh chăm sóc em mãi mãi nhé!」

Nhưng cái kết luận này có vẻ không đúng lắm.

Chắc là kệ đi... Trông Hime cũng đang rất vui vẻ đấy thôi―