Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

4 13

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

93 268

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

15 104

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

240 4575

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

37 133

Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

(Đang ra)

Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

天江龍,明石龍之介

Dần dần họ bắt đầu tiếp xúc với nhau, nhưng vào thời điểm đó cô ấy đã.....

11 61

Vol 1 - Chương 37 - Vì là tình yêu thuần khiết nên không sao!

Mori-san với vẻ mặt đỏ bừng, nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Hime.

「Eh? Eh? Eh? À, ừm… Em cứ nghĩ hai người chỉ thân thiết hơn mức bình thường thôi, nhưng hóa ra lại là theo kiểu đó sao!?」

「Không phải vậy đâu. Mori-san, bình tĩnh lại và nghe anh giải thí...」

「Hyaa~! Cái này nghiêm trọng thật đấy…! Ozora-senpai, em xin lỗi, nhưng nếu đây là sự thật thì em không thể phủ nhận tin đồn được rồi!」

Aaa, trời ạ!

Tại sao không ai chịu lắng nghe lời của tôi nói vậy chứ?

「Wa~ tình yêu không quan trọng tuổi tác à. Hơn nữa còn là một câu chuyện lãng mạn giữa thiên tài và người thường, thật sự khiến con tim của em rung động quá!」

Và Mori-san, vì lý do nào đó lại trông có vẻ rất thích thú.

Lạ thật. Phản ứng bình thường của mọi người đối với "Lolicon" mà tôi biết phải là "kinh tởm", vậy mà cách hai người này phản ứng lại trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của tôi.

...Mà, suy cho cùng thì tôi đâu có phải là Lolicon.

「Hơn nữa, đối phương lại còn rất nhỏ nữa, đúng chứ? Cảm giác tội lỗi dâng trào chắc chắn sẽ khiến mọi thứ càng trở nên hấp dẫn hơn」

Con bé này đang nói cái quái gì vậy?

Cảm giác tội lỗi dâng trào là sao? Tôi hoàn toàn không hiểu nổi.

Tôi là một người bình thường với những suy nghĩ bình thường… đúng không?

Chắc chắn vấn đề không nằm ở tôi.

Nhưng khi ở đây, tôi lại có cảm giác như chỉ có mình tôi là người kỳ lạ.

「Ừm ừm, em thấy chuyện này cũng ổn mà! Em ủng hộ hai người! Chúc anh chị hạnh phúc nha!」

「Vâng, cảm ơn chị. Em sẽ cố gắng thật hạnh phúc」

「Vậy thì, em sẽ truyền đạt chuyện này lại với mọi người! "Đây là tình yêu thuần khiết, nên là không sao cả!"」

「Rõ ràng là không ổn... Ơ, con bé biến đâu mất rồi!?」

Tôi thậm chí còn chưa kịp phản bác lại gì.

Mori-san biến mất như một cơn gió. Nghe nói hồi cấp hai cô ấy từng tham gia đội điền kinh hàng đầu, nên tốc độ chạy cũng không phải dạng vừa.

Hơn nữa, có vẻ như vì từng là vận động viên, giọng nói của cô ấy cũng rất to và rõ ràng.

Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc... Cả lớp đều có thể nghe thấy.

「Này, nghe chưa? Cậu ta đúng là Lolicon thật đấy!」

「Thật á? Tớ đã nghi ngờ ngay từ đầu rồi cơ!」

「Nhưng mà, trông Hime-chan có vẻ rất hạnh phúc mà, vậy thì có gì đâu?」

「Chuẩn rồi. Tớ thuộc phe ủng hộ hai người họ đây này」

「Phải giết, phải giết, phải giết, phải giết, phải giết, phải giết」

Nhưng mà mọi người lại đang quá hưởng ứng chuyện này rồi đấy. Đã vậy họ còn dễ dàng chấp nhận chuyện này nữa chứ.

Chỉ có đứa cuối cùng là phản ứng bình thường nhất... Hay đúng hơn là ghen ăn tức ở đến mức muốn giết tôi nhỉ? Mà lớp tôi cũng có một tên có vẻ như là Lolicon, chắc chắn là hắn rồi. Nhưng lạ một điều là bây giờ, nhờ cái sự căm ghét đó mà tôi lại cảm thấy yên tâm được phần nào hơn.

Có lẽ một phần vì đương sự là Hime lại hoàn toàn chấp nhận chuyện này. 

Từ Mori-san đến đại đa số những người trong lớp, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, đến mức giống như đang chúc phúc cho tôi vậy.

「Giờ thì ai nấy cũng điều chấp thuận rồi nhé♪ Yohei-kun, anh không cần phải kìm nén nữa, cứ thoải mái mà làm nũng với em đi! Đối với Lolicon thì họ thường tìm kiếm sự chữa lành bằng cách gọi những bé gái là "mẹ" đúng chứ?」

「Anh không biết mấy thứ đó đâu mà…」

「Hihi. Anh vẫn còn ngại trước mặt mọi người à? Vậy thì để lúc chỉ có hai đứa mình thôi nhé」

Chết tiệt. Vì không ai phản bác, nên tôi cũng khó lòng mà phủ nhận.

Với lại, nếu tôi phản ứng lại quá mạnh mẽ, thì có khi lúc đó Hime sẽ bị tổn thương mất... Nghĩ đến điều đó, tôi lại không thể phản đối.

P-Phải làm sao đây?

Cứ đà này, tôi sẽ mãi mãi bị gán cho cái mác là Lolicon mất!

Và ngay khi tôi còn đang hoang mang, thì—

Vào giờ nghỉ trưa, trong lúc tôi đang chuẩn bị cùng Hime đến phòng hiệu trưởng như hôm qua—

「Yohei~? Tớ nói chuyện với cậu một chút có được không~?」

Người bước vào lớp chính là Hijiri-san.

Cô ấy vẫn nở nụ cười hờ hững như mọi khi... Eh? Không đúng, biểu cảm lần này có hơi khác thì phải?

Có gì đó như là… một chút giận dữ? Hơi đáng sợ một chút?

Cô ấy bước đến gần tôi, cúi xuống thì thầm vào tai, để Hime không thể nghe thấy.

「—Tớ sẽ không giao em gái dễ thương của mình cho một tên Lolicon đâu, cậu hiểu chứ?」

…Ơ, tốt quá!

Có người chịu lên tiếng phản đối vụ Lolicon này rồi! Tự nhiên tôi lại thấy vui quá đi mất!