Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

147 1504

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

161 2425

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

(Đang ra)

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Miikami Kota

Và thế là... để biến Nagi thành một hội trưởng đúng nghĩa, cuộc tái xuat dưới sự chỉ đạo của Reo chính thức bắt đầu!

11 35

Vol 1 - Chương 41 - Trái của bánh Choco Pie

Khi vừa ăn trưa xong, tôi lấy một thứ từ trong túi mua sắm của cửa hàng tiện lợi ra.

「…A!」

Nhìn thấy nó, mắt của Hime liền sáng lấp lánh.

Cô ấy đang ngồi ngay cạnh tôi trên ghế sofa, ánh mắt đầy tò mò dõi theo bàn tay tôi.

「Yohei-kun, hôm nay cũng lại là soco... Eh, khoan đã? Có gì đó hơi khác ngày hôm qua nhỉ?」

「Ừm, cái này cũng ngon lắm, nên anh muốn Hime và Hijiri-san thử ăn xem sao」

Thứ tôi lấy ra là một loại bánh ngọt tôi mua kèm với hộp cơm ở cửa hàng tiện lợi.

Hôm qua và hôm kia, tôi đều mang theo Socola hình nấm và tre, nhưng nghĩ rằng ăn mãi một thứ sẽ dễ chán, nên lần này tôi chuẩn bị một loại bánh khác.

「Cái này… trên bao bì ghi là "trái của bánh Choco Pie" nhỉ」

「Hả? Nghe lạ quá! Cây bánh Choco Pie có thể ra quả sao~?」

Đúng vậy. Đây là loại bánh chocolate pie rất nổi tiếng, thường được gọi là "người bạn ngọt ngào của mọi nhà".

Cùng với socola nấm và tre, đây là một trong những món bánh ngọt rất được yêu thích. Tôi cũng hay mua nó vì thỉnh thoảng lại thèm ăn.

Kích thước vừa miệng của nó cũng rất phù hợp để nhâm nhi trong lúc chơi game.

「Onee-chan, bình tĩnh đi nào. Đấy chỉ là tên sản phẩm thôi. Nó không phải là một loại quả thực sự đâu」

「A… phải rồi ha! Phù, làm chị tưởng công nghệ hiện đại đã phát triển đến mức tạo ra cây có thể cho ra bánh thật rồi chứ~」

「Nhưng mà… Một cái cây có thể kết ra bánh choco pie sao? Nghe thật tuyệt vời! Dù không thực tế cho lắm, nhưng nó khiến em liên tưởng đến những ngôi nhà làm từ kẹo trong truyện cổ tích ấy!」

Có vẻ như Hijiri-san cũng khá hứng thú với món bánh này.

Lúc nãy cô ấy còn ngồi thư thả trên chiếc sofa đối diện, vậy mà không biết từ lúc nào đã lặng lẽ di chuyển sang bên này. Giờ đây, khi ngồi ở giữa, tôi có thể cảm nhận Hijiri-san ngay bên cạnh mình.

Đối với tôi, Hijiri-san như một đóa hoa cao quý, quá mức nữ tính đến nỗi khi cô ấy ở gần, tôi không khỏi cảm thấy căng thẳng tột cùng.

Để tránh nghĩ ngợi lung tung, tôi chỉ tập trung vào hơi ấm tỏa ra từ cơ thể Hime, người đang tựa vào tôi, và cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân.

Phù… Đúng là, cảm giác bên cạnh Hime thực sự rất dễ chịu. Được rồi, bình tĩnh nào tôi ơi!

「Nào, nếu hai người muốn thì hãy ăn thử đi」

Tôi mở hộp bánh nhỏ hơn lòng bàn tay một chút, lấy ra hai chiếc bánh được bọc riêng lẻ rồi đưa cho hai người họ.

「Cảm ơn cậu~! Oa, không biết vị của nó như thế nào đây nhỉ?」

Hijiri-san nhẹ nhàng nhận lấy bánh từ tôi… nhưng Hime thì lại không hề đưa tay ra lấy.

Tất nhiên, không phải vì cô ấy không muốn ăn.

「Yohei-kun, hôm nay cũng cảm ơn anh nhé♪ A~n!」

Sau khi nói lời cảm ơn, Hime liền há to miệng và ngẩng đầu lên.

Cứ như một chú chim non đang đợi mẹ mớm thức ăn cho vậy.

(Khoan đã… Có phải Hime đã mặc định rằng bánh kẹo là thứ tôi phải đút cho cô ấy không nhỉ?)

Hôm qua, hôm kia cũng vậy.

Hầu như lần nào tôi cũng là người đút cho cô ấy ăn, nên có vẻ như chuyện này đã trở thành một thói quen hiển nhiên với cô ấy rồi.

Thành thật mà nói, tôi có chút ngại.

Cảm giác giống như mình đang nuông chiều một đứa trẻ vô tư, để nó thích làm gì thì làm vậy.

「A~」

Nhưng Hime vẫn tiếp tục ngoan ngoãn chờ đợi.

Những chiếc răng sữa chưa thay hết cùng với chiếc răng nanh hơi nhọn của cô ấy lộ ra. Một hàm răng nhỏ nhắn không có lấy một chiếc sâu nào, cùng chiếc lưỡi hồng ngắn ngủn…

Nhìn lâu quá lại khiến tôi dấy lên cảm giác tội lỗi.

Quan sát miệng của một bé gái thế này, chẳng phải sẽ càng làm người khác nghĩ tôi là một Lolicon sao?

(…Mà kệ đi.)

Dù sao đây cũng là điều Hime mong muốn.

Nếu cứ lo nghĩ quá nhiều mà khiến cô ấy thất vọng, thì tôi thà không nghĩ gì còn hơn.

Nghĩ vậy, tôi mở gói bánh ra rồi nhẹ nhàng đặt nó vào miệng cô ấy.

「Paku. Mogumogu… Ehehe~♪」

Ngay sau khi cắn một miếng, gương mặt Hime liền giãn ra thành một nụ cười rạng rỡ.

Có vẻ cô ấy rất thích hương vị này đấy nhỉ.

Thấy nụ cười đó, tôi chợt nhận ra… Cảm giác tội lỗi chẳng còn quan trọng nữa.

Dù người khác có nghĩ tôi là Lolicon đi chăng nữa…

Chỉ cần được thấy nụ cười Hime, như thế là quá đủ rồi―