Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4471

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2801

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1750

Vol 1 - Chương 31 - Đến mức đáng xấu hổ

―Mất khoảng 20 phút đi bộ từ nhà tôi đến trường.

Đó là thời gian di chuyển của tôi. Khoảng cách này khá gần, và đó cũng là một trong những lý do tôi chọn ngôi trường này.

Đối với tôi, đây là một trường cấp 3 khá khó, nhưng tôi đã nỗ lực học tập để thi đỗ với hy vọng giảm thiểu thời gian đi học. Nhờ vậy, tôi có thể thong thả đi đến trường mỗi buổi sáng.

(Hôm nay… Hừm, cái này có vẻ ổn nhỉ.)

Trên đường đến trường, tôi ghé qua cửa hàng tiện lợi để mua một vài món mà tôi nghĩ Hime và Hijiri-san sẽ thích.

Vừa đi bộ về hướng của trường học, tôi vừa nghĩ có thể sẽ đưa chúng cho họ vào giờ ăn trưa. Đúng lúc ấy…

「Hửm?」

Một chiếc xe trông rất sang trọng lướt qua tôi rồi dừng lại cách đó vài mét.

Khi tôi tò mò nhìn về phía chiếc xe, cửa xe từ từ mở ra và một đứa trẻ mang cặp sách chạy ra khỏi xe.

「―Là Yohei-kun!」

Người đang bước tới, với mái tóc trắng dài tung bay trong gió, chính là Hime.

「Chào buổi sáng♪」

「Hả? À, ừ. Chào buổi sáng」

Thành thật mà nói, tôi hơi ngạc nhiên khi cô ấy đột nhiên xuất hiện.

Có vẻ như Hime rất thích thú với biểu cảm ngỡ ngàng của tôi.

「Ehehe~ Gặp được Yohei-kun vào buổi sáng thật là may mắn. Hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày tốt lành♪」

… Không, có lẽ không phải là cô ấy thấy mặt tôi thú vị.

Đúng hơn là, Hime thực sự vui vì đã tình cờ gặp tôi.

Cô ấy đúng là một đứa trẻ đáng yêu. Nghĩ rằng mình đã hiểu nhầm làm tôi cảm thấy xấu hổ.

「Uwaa~ ...Hime-chan, em bất ngờ xuống xe làm gì thế~?」

Một chút sau, chị của Hime, Hijiri-san, hạ cửa kính xe xuống và ló đầu ra.

Có vẻ như cô ấy vẫn còn buồn ngủ hoặc vừa tỉnh dậy, giọng nói nghe dịu dàng và mềm mại hơn mọi khi.

「Onee-chan, Yohei-kun đây này! Yohei-kun đang ở đây!」

「… Ồ, đúng là Yohei thật. Một Yohei đáng giá đây mà~」

Cách phản ứng đó giống như việc phát hiện một con bọ cánh cứng quý hiếm vậy.

Trong khi Hime kéo tay áo tôi một cách háo hức, tôi cúi đầu nhẹ để chào Hijiri-san.

「Chào buổi sáng」

「Ừm, chào buổi sáng~」

Sau chuyện hôm qua, tôi có chút ngượng ngùng, nhưng Hijiri-san dường như không để tâm lắm.

Thật tốt. Có lẽ tạm thời cứ gác lại chuyện hôm qua, tôi sẽ cố gắng cư xử tự nhiên nhất có thể.

「Yohei, tớ giao Hime-chan cho cậu nhé~」

「…Hijiri-san không xuống cùng sao?」

「Tớ không muốn đi bộ~」

「Onee-chan… Đi bộ một chút sẽ tốt cho việc giảm cân đấy ạ?」

「Chị sẽ bắt đầu từ ngày mai~ Anh tài xế, làm phiền anh nhé~」

Nói xong, Hijiri-san vẫn ngồi trong xe và tiếp tục đến trường.

「Xin lỗi nhé. Chị em hơi lười vận động một chút」

「Ừ? Ừ thì… Cậu ấy trông như vậy thật, nên anh không bận tâm đâu… Mà em cũng không cần xin lỗi chuyện đó」

「Không đâu… Chị ấy là người lười biếng, nên nếu sau này sống chung, cuộc sống hôn nhân có thể sẽ rất khó khăn. Em nghĩ mình nên xin lỗi trước」

「Không, không. Hime lo xa quá rồi đó」

Tôi cười gượng và nhún vai, nhưng ngay sau đó, Hime nắm lấy tay tôi một cách tự nhiên.

「Thôi, không sao đâu. Chị ấy đã đi rồi, chúng ta cùng đến trường thôi」

「Hime… này, điều này có chút ngượng ngùng mà…」

Vì đang là giờ đến trường, tất nhiên là xung quanh có khá nhiều học sinh cùng trường.

Hơn nữa, Hime vốn đã thu hút rất nhiều ánh nhìn. Càng gần đến trường, số người sẽ càng nhiều hơn, và việc tôi nắm tay Hime chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý.

「… Anh ngại sao? Anh ngại khi nắm tay em sao?」

Nhưng khi Hime làm khuôn mặt buồn bã, cảm giác ngượng ngùng của tôi biến mất ngay lập tức.

「Không phải thế! Anh rất thích Hime mà!」

Tôi vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Đó lại là một câu nói lỡ lời.

Tất nhiên, không phải là tôi ghét Hime… Nhưng trong lúc cố truyền đạt cảm xúc, tôi đã lỡ miệng.

「―Hả? Thích ư… Anh nói thích em… Thật xấu hổ quá♪」

Đúng là một cô bé ngoan.

Chỉ một câu nói đã truyền tải được suy nghĩ của tôi.

Hime, với gương mặt ửng đỏ, mấp máy môi một cách vui vẻ.

Ít nhất thì, không còn hiểu lầm gì cả.

「Ehehe~ Em cũng rất thích Yohei-kun đấy!」

Khi Hime nói điều đó với gương mặt dễ thương, cảm giác ngượng ngùng của tôi tan biến hoàn toàn.

Dù mọi người có nhìn thế nào cũng không quan trọng. Nếu Hime hạnh phúc, thì việc thu hút ánh nhìn chẳng còn là vấn đề gì to tát cả―