Tôi luôn cảm thấy rằng Hime đã hiểu lầm về tôi.
「Thật ra thì, em đã luôn thắc mắc một điều. Tại sao Yohei-kun lại quan tâm với một đứa trẻ như em, vừa vô cảm vừa khó gần thế này? … Không lẽ là vì anh là "Lolicon"?」
Đấy, đúng như tôi nghĩ mà!
Có vẻ như Hime đã nghi ngờ từ lâu rồi.
「À, tất nhiên em không nghĩ đó là điều xấu. Nếu Yohei-kun có một chút… Biến thái thì cũng chính nhờ thế mà anh có thể chấp nhận một đứa trẻ giả vờ trưởng thành như em… Thật lòng cảm ơn anh vì đã là lolicon!」
Không, không phải vậy!
Tôi không phải là người như thế!
Tôi rất muốn phủ nhận điều đó, nhưng...
「—Khụ, khụ!」
Những lời Hime vừa nói khiến tôi bị nghẹn và ho sặc sụa. Do đó, tôi chẳng thể phản bác được gì, và Hime cứ thế mà tiếp tục nói những điều cô ấy muốn.
「Yohei-kun, anh ổn chứ? … À! Có phải vì em nói trúng tim đen nên anh mới bối rối như vậy không? Không sao đâu, em không nghĩ thích trẻ con là xấu. Anh yên tâm nhé」
Hime đã tự hiểu sai tình trạng của tôi một cách vô cùng thuận lợi.
Sự nhạy bén của cô ấy đôi lúc lại trở thành bất lợi đối với tôi như thế đấy… Thông thường, việc Hime tinh ý sẽ khiến tôi thấy vui, nhưng lần này thì hoàn toàn ngược lại.
「Nhưng mà, trong tình huống này thì hơi rắc rối rồi… Nếu Yohei-kun là Lolicon thì em cần xem lại kế hoạch để anh kết hôn với chị của em và em trở thành em gái của anh. Nếu chẳng may anh để ý đến một đứa trẻ nào khác thì sẽ rất phiền phức… Hmm, vậy thì chúng ta nên làm thế này, nhỉ?」
Không cần phải xem xét hay thay đổi kế hoạch gì đâu!
Tôi muốn nói mạnh mẽ như thế, nhưng thay vào đó, chỉ có những cơn ho khô khốc phát ra từ miệng tôi.
「Trong lúc em vẫn còn là một trẻ con, em sẽ cố gắng làm anh hài lòng. Nhưng rồi em cũng sẽ lớn lên, và khi đó nếu em không còn là sở thích của anh nữa, anh có thể kết hôn với chị của em, anh thấy sao? Em không nghĩ Lolicon là xấu, nhưng rõ ràng người đời không coi đó là điều tốt. Vì vậy, em sẽ cố gắng ở bên anh cho đến khi anh không còn thích trẻ con nữa. Sau đó, chúng ta sẽ làm sao để anh sống một cuộc đời đàng hoàng, không còn bị sở thích ấy ràng buộc nữa!」
Hime… Sao em lại có vẻ vui như thế?
Lẽ ra em phải cẩn thận hơn với những loại người như vậy chứ!
Thế nhưng, cô bé này lại rộng lượng đến mức chấp nhận cả những điều rất kỳ lạ.
「Chiến dịch "Hai giai đoạn của chị em nhà Hoshimiya" này thế nào ạ?」
Cái tên chiến dịch gì mà nghe tệ hại thế này…!
Dù thế nào tôi cũng không thể chấp nhận được. Mọi thứ sai lệch đến mức không thể chịu nổi… Và hơn hết, tôi không phải Lolicon!
「Tất nhiên là không!」
Cuối cùng, khi cơn ho đã ngớt, tôi cũng có thể lên tiếng phủ nhận.
「Không được sao…? Em đã rất quyết tâm mà… Em sẽ làm hết sức để anh cảm thấy hài lòng, vậy không được sao, Yohei-kun?」
「Không phải vấn đề là có làm hài lòng hay không! Em đang hiểu nhầm rồi!"
「Vậy thì… hừm, khó nghĩ quá. Hay là chúng ta nghiên cứu loại thuốc mới để ngăn em lớn lên nhé? Nhưng mà, em vẫn muốn anh kết hôn với chị của em… Chị ấy chỉ có thể giao phó cho anh mà thôi」
「Hime? Nghe này, anh là một người 'bình thường' được chứ? Hoàn toàn bình thường. Anh không có sở thích kỳ lạ gì đâu, rõ chưa?」
Khi phủ nhận điều đó, tôi cũng nhận ra một khía cạnh bất ngờ của Hime.
Có vẻ cô bé này khi bắt đầu "bạo phát" thì sẽ khó mà kiềm chế được.
Ngoài ra, lúc trước cô bé tự gọi mình là "vô cảm và khó gần" hay "không đáng yêu", cho thấy cô bé có vẻ đang đánh giá thấp về bản thân mình.
Tôi thực sự muốn phủ nhận điều đó.
Và quan trọng hơn, tôi phải giải thích rõ ràng với Hime rằng tôi không phải là Lolicon!