Love Ranking

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 362

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3435

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 565

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 1 Thời đại của những cuộc theo đuổi tình yêu huy hoàng

"Cái thế giới này thật quá tàn nhẫn...! Bộ không có thánh thần hay Đức Phật nào trên cao nhìn xuống hay sao!?"

Giờ nghỉ trưa, thằng bạn ngồi sau lưng tôi—Satohara Toshiro—bỗng rống lên đầy bực dọc.

Tôi với nó đã chơi với nhau từ hồi năm nhất rồi. Nó cao ngang ngang tôi, ngoại hình cũng thuộc dạng thường thường bậc trung, nhưng được cái lúc nào cũng ồn ào, dễ phấn khích và thừa năng lượng.

"Im đi, Toshiro. Giờ ăn trưa mà mày làm ầm lên thế."

Tôi vừa cằn nhằn nó, vừa gắp một viên ô mai trong hộp bento bỏ vào miệng.

Mà kể ra thì, cái cảnh này cũng chẳng có gì lạ lẫm với nó cả.

"Không bực sao được, Renji!? Sao cái thế giới này nó lại bi thảm khốn kiếp thế cơ chứ!? Kẻ có thì cứ giàu mãi lên, còn người không có thì cứ chìm nghỉm dưới đáy! Xã hội vận hành kiểu này mà coi được à!?"

"Tự dưng mày nói chuyện nghe như nhà cách mạng nào vậy...?"

Dù sao thì, tôi cũng lờ mờ đoán được lý do nó nổi khùng lên như vậy rồi.

"Để tao đoán nhé... lại tạch ‘yêu cầu hẹn hò’ à?"

"Chứ còn gì nữa! Mày nhìn đi!"

Với vẻ mặt tuyệt vọng cùng cực, Toshiro chìa điện thoại của nó ra trước mặt tôi.

Trên màn hình là một ứng dụng đang chạy—hiển thị hàng loạt ảnh đại diện và thông tin cá nhân của các bạn nữ sinh.

Một ứng dụng hẹn hò.

Một nền tảng cho phép người dùng xem hồ sơ của nhau rồi gửi yêu cầu hẹn hò cho người mình thích.

Ứng dụng hẹn hò thì đã phổ biến toàn cầu từ lâu, nhưng ở Nhật thì gần như tất cả đều cấm tiệt người dùng vị thành niên.

Thế sao Toshiro lại có cái này? Chẳng lẽ nó khai gian tuổi để vào app người lớn à?

Không—cái này khác chút.

Đây là ứng dụng mai mối độc quyền trong trường học do chính phủ ban hành—

Một ứng dụng có tên Koikatsu—do chính nhà nước phát triển và đặt tên.

"Khoan... Mày nghiêm túc gửi yêu cầu cho một người hạng cao thế này luôn á!? Trèo cao quá rồi đấy!"

Cô gái trên màn hình nó đúng là xinh thật—thuộc top những đứa con gái nổi tiếng nhất trường.

Với nhan sắc và địa vị đó, hẳn là cô ấy phải ngập trong đống đơn yêu cầu rồi. Mấy đứa hạng thấp như bọn tôi thì chắc chắn là bị loại từ khi gửi được xe.

"Tao gửi đơn cho ai cũng thế cả thôi—đứa nào cũng từ chối thẳng thừng! Đằng nào cũng bị phũ, sao không phang luôn trùm cuối cho rồi!?"

Dù phát cáu với cái chiến thuật liều ăn nhiều của nó, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng có chút nể phục thằng bạn mình.

Phải gan lắm mới dám tiếp cận mấy cô nàng hạng S mà không chút do dự.

Cái sự táo bạo đó—cái khả năng chủ động đó—lại chính là phẩm chất được coi trọng nhất trong chuyện hẹn hò thời nay.

(Ít nhất thì, nó vẫn còn khá hơn mình chán—một thằng thậm chí còn chẳng dám thử vì bị nỗi sợ làm cho tê cứng…)

"Aaaaaaah! Tao không chịu nổi nữa rồi! Cái gì mà Thời Đại Tình Yêu Huy Hoàng chứ, cái này là cái quái gì thế!? Rốt cuộc thì, chẳng phải mấy thằng FA trên đời vẫn là lũ khổ sở nhất hay sao!? Trả lại Thời Đại Đa Dạng đây, cái thời mà người ta có thể sống vì chính mình chứ không phải rập khuôn theo một hình mẫu quan hệ nào đó!"

"Rồi, rồi, bài giảng lịch sử đó bọn tao nghe đến mòn tai trong lớp rồi..."

Dù thấy Toshiro gào thét thật phiền phức, tôi không thể phủ nhận là mình hiểu cảm giác của nó.

Tôi thở dài, nhớ lại câu chuyện đã đẩy chúng tôi vào cái Thời Đại Tình Yêu Huy Hoàng này.

Hồi tôi còn nhỏ…

Khi tỷ lệ sinh của Nhật Bản lao dốc không phanh, đến mức báo động, chính phủ đã ban hành một thứ gọi là "Luật Biện Pháp Đối Phó Giảm Tỷ Lệ Sinh Chưa Từng Có"—một đạo luật cực đoan nhằm đảo ngược xu thế.

Nó còn được gọi là "Đạo luật Khuyến khích Yêu đương".

Và mục tiêu của nó không chỉ là hỗ trợ người lớn hẹn hò—mà còn tích cực khuyến khích các mối quan hệ lãng mạn trong giới trẻ.

Nói trắng ra là, chính phủ muốn học sinh cấp hai, cấp ba phải yêu đương một cách nghiêm túc.

(Mình nhớ ba mẹ từng kể là hồi đó chuyện này nghe vô lý đến mức ai cũng tưởng là tin vịt.)

Nhưng đó không phải chuyện đùa.

"Qua nhiều nghiên cứu sâu rộng, chúng tôi nhận thấy rằng giới trẻ ngày nay có quá ít cơ hội để yêu đương. Một con số kinh khủng trong số họ bước vào tuổi trưởng thành mà chưa từng hẹn hò với ai, chứ đừng nói đến việc có kinh nghiệm tình trường."

Đó là lời tuyên bố của Bộ trưởng Bộ Y tế và Phúc lợi với giọng điệu cực kỳ khẩn thiết.

Tôi đã xem đoạn băng đó trong một tiết học.

"Những ai đến tuổi trưởng thành mà không có kinh nghiệm yêu đương thường sẽ sống xa lánh nó cả đời. Họ lớn lên mà không biết cách theo đuổi một mối quan hệ, thiếu tự tin, sợ bị từ chối, cảm thấy phiền phức, và cuối cùng đành chấp nhận một cuộc đời không tình yêu."

Tôi cũng có xem qua phản ứng của cộng đồng mạng hồi đó. Việc chính phủ thừa nhận sự tồn tại của hội "lận đận tình duyên" đã khiến nhiều người bị sốc.

"Ủa... Mấy ổng biết bọn mình tồn tại luôn á hả?""Đối với mấy ông quan chức chóp bu mà nói được thế này thì đúng là chuẩn không cần chỉnh.""Tao cá là trong đội nghiên cứu của họ có tay trong.""Chưa hẹn hò bao giờ, nên công nhận là yêu đương nghe vừa sợ vừa mệt vãi.""Yêu đương được coi là mục tiêu lớn của đời người, mà lại bắt tụi mình tự mò mẫm không ai chỉ bảo? Xong tạch thì lại đổ lỗi? Cái luật này nghe cũng có lý phết."

Giới trẻ—đối tượng mà chính sách này nhắm đến—dù ban đầu có chút bối rối nhưng phần lớn đều đón nhận.

Trong khi đó, truyền thông, các nhà giáo dục và các nhà bình luận xã hội lại phản đối một cách gay gắt.

"Đây là hành vi xâm phạm nhân quyền!""Họ coi trẻ em là công cụ sinh sản chắc!?"

(Mà thôi, đằng nào thì chính phủ cũng dùng quyền lực tuyệt đối mà ủi qua hết...)

Ban đầu, hầu hết mọi người đều cho rằng đây chỉ là một động thái chính trị làm màu.

Khuyến khích học sinh yêu đương? Nghe nực cười đến mức chẳng ai thèm coi trọng.

Nhưng chính phủ thì lại nghiêm túc chết đi được.

"Nếu cứ tiếp tục thế này, quốc gia sẽ diệt vong. Chúng tôi sẽ làm mọi giá để ngăn chặn tương lai đó."

Và đúng như lời họ nói, chính sách này đã gạt phăng mọi rào cản.

Ngay sau khi đạo luật được thông qua, chính phủ đã phát triển và cho ra mắt Koikatsu—một ứng dụng hẹn hò dành riêng cho học sinh.

Mọi học sinh trong trường đều bị tự động đăng ký.

Cách hoạt động của nó rất đơn giản—xem hồ sơ, gửi yêu cầu, và nếu đối phương chấp nhận, hai bạn sẽ chính thức thành một đôi.

(Tôi từng đọc mấy bộ manga ngày xưa, tỏ tình là cả một sự kiện trọng đại, phải hẹn người ta ra một nơi kín đáo... Giờ thì, chỉ cần một cú chạm màn hình là xong.)

Nhờ loại bỏ những phiền phức và giúp việc hẹn hò trở nên hiệu quả hơn, yêu đương đã trở thành một chuyện thường ngày—một điều mà ai cũng phải có chứ không còn là trải nghiệm độc quyền của một vài người nữa.

Đó chính xác là ý đồ của chính phủ.

Và giờ đây, mười năm sau khi chính sách được áp dụng, kết quả đã rõ như ban ngày.

Đó là một thành công vang dội.

Kể từ khi chính sách có hiệu lực, tỷ lệ kết hôn và sinh con ở giới trẻ đã tăng vọt một cách chóng mặt.

Ứng dụng đã giúp phá bỏ những rào cản tâm lý—nỗi sợ hãi, sự tự ti, cái cảm giác rằng yêu đương là điều bất khả thi với một số người.

Nhưng ở đâu có ánh sáng, ở đó ắt có bóng tối.

"Này này, nghe kể này! Hôm qua có một đàn anh trong câu lạc bộ gửi đơn hẹn hò cho tớ! Nhưng lúc tớ vào app xem thì ổng lại là hạng F!"

Như thể để đáp lại suy nghĩ của tôi, một cuộc đối thoại vẳng lại từ phía bên kia lớp học.

Hạng F.

Ngay khi hai từ đó lọt vào tai, cả tôi và Toshiro đều nhăn mặt khó chịu.

“Ew, thật đấy à? Thảm hại thật sự.”

"Đúng không!? Ít nhất thì mình cũng là hạng C—tha cho em đi! Anh ấy không phải người xấu, nhưng ít nhất cũng phải lên được hạng D rồi hẵng thử lại chứ!"

"......"

"......"

Nghe cuộc đối thoại phũ phàng đó, tôi và Toshiro chỉ biết câm nín.

Và điều tệ nhất là gì?

Những cuộc trò chuyện kiểu này bây giờ đã trở nên quá đỗi bình thường.

Hơn bao giờ hết, tôi càng thấm thía vị trí dưới đáy của mình trong cái Thời Đại Tình Yêu Huy Hoàng này.

"...Ứng dụng Koikatsu đã đủ tệ rồi, nhưng hệ thống Bảng Xếp Hạng Tình Yêu? Cái thứ đó có thể đi thẳng xuống địa ngục."

"Ừ, tao cá là thằng nào như bọn mình trong cả nước này cũng nghĩ vậy. Nó chẳng khác nào cái chế độ đẳng cấp thời Lệnh Hòa."

Bảng Xếp Hạng Tình Yêu—một bảng xếp hạng độ nổi tiếng của học sinh được tích hợp sẵn trong app Koikatsu.

Cái bảng xếp hạng này được quyết định chủ yếu bởi "Điểm Like" mà học sinh tặng cho nhau.

Mỗi tháng, học sinh sẽ được cấp một lượng Điểm Like nhất định để tặng cho người khác giới mà họ thấy ưng ý. Và số điểm này có hạn sử dụng—nếu không dùng trước hạn thì sẽ mất.

Có người thì tặng cho người mình thầm thương trộm nhớ. Có người thì sau một cuộc nói chuyện thấy hợp cạ cũng tặng cho bạn cùng lớp. Ai cũng có cách dùng riêng.

Nhưng rốt cuộc thì, những học sinh cuốn hút nhất—những người chẳng cần động một ngón tay—vẫn luôn là người hốt trọn số điểm đó.

Điểm số này sẽ quyết định Bảng Xếp Hạng Tình Yêu, phân học sinh thành các rank từ S đến F.

Rank càng cao, hồ sơ của bạn trên app càng nổi bật—tức là người rank cao sẽ càng được chú ý thêm, còn những kẻ ngồi dưới đáy thì chả khác gì như người vô hình.

Vậy thì, tôi đứng ở đâu trong cái hệ thống này—?

[Năm 2, Lớp 4 – Kuga Renji]

[Bảng Xếp Hạng Tình Yêu: Hạng 371 (Trên tổng 414 Nam sinh) – Rank F]

Kiểm tra hồ sơ của mình trên app Koikatsu, tôi phải đối mặt với một sự thật phũ phàng—đời sống tình cảm của mình đang ở dưới đáy sâu vực thẳm.

"......"

Dù tôi có dán mắt vào điện thoại bao lâu đi nữa, thứ hạng của tôi cũng chẳng thay đổi.

Mấu chốt để lên hạng là phải nhận được Điểm Like từ con gái—nhưng với cái "Hội Chứng Sợ Gái" khiến tôi không thể nói chuyện bình thường với họ, thì thứ hạng của tôi có mơ cũng chẳng khá lên được.

Tôi đã kẹt dí ở cái hạng bét này từ thời cấp hai rồi.

Sở dĩ tôi không đội sổ là vì các yếu tố như điểm số và hạnh kiểm cũng đóng một vai trò phụ trong hệ thống xếp hạng. Cũng có những đứa khác không có Điểm Like nào như tôi, nhưng sự chênh lệch nhỏ trong thứ hạng của chúng tôi đến từ những yếu tố phụ đó.

Nhân tiện thì, thứ hạng của Toshiro cũng sàn sàn như tôi thôi.

"Cái hệ thống Bảng Xếp Hạng Tình Yêu này đúng là một thảm họa. Chính phủ cứ ra sức thúc ép chuyện yêu đương, đến nỗi bây giờ, nếu không tìm được một nửa của mình, mày sẽ tự động bị coi là kẻ kém cỏi. Thế giới này đúng là địa ngục."

"Đúng không!? Chỉ vì bọn mình không nổi tiếng mà bị coi như mấy thằng thất bại trong đời! Mày nghe gì chưa? Giờ đi phỏng vấn xin việc người ta còn hỏi kinh nghiệm yêu đương nữa đấy! Chuyện này mà hợp pháp được á!?"

Là những thằng con trai không theo kịp thời đại, tất cả những gì chúng tôi có thể làm là lại cùng nhau xả nỗi bực dọc.

Than thở thì cũng chẳng thay đổi được gì, nhưng cứ giữ mãi trong lòng thì cũng không xong.

"Aaaahhh, dẹp hết đi! Tao bỏ cuộc đây! Nếu cứ cố tìm bạn gái để rồi tan nát cõi lòng hết lần này đến lần khác, thì tao thà lên núi ở ẩn cho xong!"

Với một tiếng rên rỉ đầy kịch tính, Toshiro gục mặt xuống bàn.

Đó là một sự tuyệt vọng cùng cực, nhưng tôi chẳng thể trách nó được.

Đâu chỉ riêng nó—đầy rẫy những người, cả trẻ lẫn già, đều kiệt sức vì tình duyên lận đận.

Rốt cuộc thì, những kẻ không có gì trong tay sẽ luôn là người chịu thiệt, cũng giống như bất cứ thời đại nào khác thôi.

"Haa... Thế Renji—còn mày thì sao?"

"...Hả?"

Toshiro vẫn úp mặt xuống bàn, nhưng ánh mắt nó đã hướng về phía tôi.

"Lần nào nói đến chuyện hẹn hò mày cũng trưng ra bộ mặt thảm não, nhưng kế hoạch của mày là gì? Bọn mình lên năm hai rồi đấy, vậy mà mày vẫn chưa có động tĩnh gì. Mày thật sự tính không bao giờ thử thật à?"

"Thì... Mày biết tao bị cái bệnh chết tiệt là đứng hình trước mặt con gái mà. Hẹn hò đâu phải là chuyện..."

"Ồ thế à. Xin lỗi chứ, nghe mắc cười vãi. Thế sao? Mày bỏ cuộc à? Định gia nhập hội anh em cây khế với tao rồi tốt nghiệp như một thằng FA kiêu hãnh chắc?"

Tôi chần chừ.

Nói một cách lý trí thì, đó là câu trả lời đúng đắn.

Với cái chứng bất lực đến tê liệt khi nói chuyện với con gái của mình, tôi sẽ chẳng được lợi lộc gì khi lao đầu vào chiến trường mang tên Bảng Xếp Hạng Tình Yêu—chỉ có thêm căng thẳng và bẽ mặt mà thôi.

Dù thế nhưng—tôi không thể nói ra lời.

Có gì đó cứ lấn cấn trong lòng tôi. Có gì đó đã ngăn tôi nói lên lời đầu hàng.

"Thôi, không cần phải trả lời đâu. Chỉ là tao thấy mày có vẻ đang có chuyện gì khó nói."

Toshiro xua tay cho qua chuyện rồi đứng dậy.

"Thôi, tao đi vệ sinh đây."

Và cứ thế, tôi bị bỏ lại một mình, lòng vẫn lân lân cảm giác bất an một cách kỳ lạ.

(Trông mình lộ liễu đến thế cơ à...?)

Tôi nhìn quanh, thu vào mắt cái không khí ồn ào náo nhiệt giờ ăn trưa quen thuộc của lớp học.

"Chết tiệt! Lại bị từ chối! Tháng này tạch bảy lần liên tiếp rồi!"

"Thì mày cứ gửi đơn cho mọi đứa con gái mày thấy thì chả thế. Cái chiến thuật rải thảm đó tệ lắm. Con gái ghét cay ghét đắng chuyện đấy."

"Này, nghe gì chưa? Thằng cha lớp bên bị từ chối xong ra đối chất tay đôi với con bé luôn—bị trường cảnh cáo rồi đấy."

"Buổi hẹn hò trước của tớ tuyệt lắm! Thật ra ban đầu tớ cũng không mê ảnh lắm, nhưng giờ hẹn hò rồi mới thấy ảnh cũng tuyệt ghê!"

So với thời tiểu học và cấp hai, khi người ta vẫn còn ngượng nghịu về tình yêu, thì học sinh cấp ba đã cởi mở hơn hẳn.

Hồi cấp hai, chỉ cần nói đến chuyện hẹn hò thôi là đã đủ xấu hổ rồi.

Còn bây giờ thì sao? Nó chỉ là một phần của cuộc sống thôi.

"À, ra vậy. Bạn trai bận rộn với mấy hoạt động câu lạc bộ quá không có thời gian cho bồ à? Căng nhỉ."

"......!"

Giữa mớ âm thanh ồn ào đó, một giọng nói đặc biệt lại lọt vào tai tôi một cách rõ mồn một.

Theo bản năng, tôi ngoảnh đầu lại.

Ngay giữa trung tâm lớp học, là cậu ấy.

Hoshinose Airi.

Một cô gái, đúng như cái tên của mình, tỏa sáng như một vì sao tỏa sáng trên trời cao.

Người con gái mà hôm qua tôi đã vô tình đụng phải ngoài hành lang.

Kiểu tóc buộc nửa đầu hợp với cậu ấy một cách hoàn hảo, và dưới ánh nắng len qua khung cửa sổ, trông cậu ấy chẳng khác nào một thiên thần đích thực.

"Nhưng mà bồ biết đó," cậu ấy nói tiếp, "hỏi câu ‘Giữa tớ và câu lạc bộ, cái nào quan trọng hơn?’ có lẽ không phải là ý hay đâu. Con trai coi bạn gái và vai trò của họ trong đội là quan trọng như nhau—giống như việc ăn và ngủ vậy. Bồ không thể so sánh chúng được."

"A-à... Tớ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó..."

Cậu ấy đang đưa ra lời khuyên tình cảm.

Và cậu ấy làm điều đó một cách vô cùng thoải mái, tự nhiên—không hề cảm thấy phiền hà.

Cảnh tượng này chẳng có gì là lạ.

Hoshinose không chỉ là thần tượng số một của đám con trai—cậu ấy còn là một trong những người được các bạn nữ khác tin tưởng nhất.

Đặc biệt là trong chuyện tình yêu.

Cậu ấy liên tục được hỏi xin lời khuyên hẹn hò, và lần nào cậu ấy cũng xử lý một cách khéo léo.

(Mà thôi, cậu ấy đứng hạng nhất cơ mà... Chắc hẳn đã quá dày dạn kinh nghiệm tình trường.)

Hoshinose Airi là một người thuộc Hạng S, một trong số rất ít người trong toàn trường.

Ấy vậy mà, cậu ấy không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo.

Cậu ấy luôn mỉm cười thật tự nhiên—và ấm áp—với tất cả mọi người, bất kể địa vị của họ thế nào.

Thông minh, được kính trọng, xinh đẹp, và có kỹ năng xã hội đỉnh cao trong giới con gái—chẳng còn gì khác ngoài việc ngưỡng mộ cậu ấy.

(…Với lại, cậu ấy cũng dễ thương thật. Kể cả nhìn từ xa cũng có phần choáng ngợp...)

Dù đã học chung lớp từ đầu năm hai, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự để tâm đến cậu ấy.

Bởi vì cậu ấy sống ở một thế giới hoàn toàn khác.

Cô ấy là Rank S, ở trên đỉnh cao.

Còn tôi là Rank F, ở dưới đáy sâu.

Trong một xã hội mà tình yêu được xếp hạng theo đúng nghĩa đen, khoảng cách giữa chúng tôi là không thể san lấp—tựa như giữa một kẻ ăn mày và bậc đế vương.

Lý do duy nhất khiến tôi nhìn cậu ấy lúc này là vì cuộc chạm mặt ngắn ngủi ngày hôm qua.

"Và đó là lý do, nếu bồ thực sự yêu mến sự chăm chỉ của bạn trai mình, bồ nên ủng hộ anh ấy thay vì níu chân anh ấy lại. Sau giải đấu, hãy dành cho anh ấy tất cả lời khen và tình cảm mà anh ấy xứng đáng. Tớ nghĩ điều đó sẽ khiến anh ấy hạnh phúc nhất."

"A-à! Nghe có lý quá! Cảm ơn Hoshinose-san nhé! Cậu là nhất!"

"Không có gì đâu! Cứ tìm tớ nếu bồ cần thêm lời khuyên nhé~"

Hoshinose mỉm cười rạng rỡ trước lời cảm ơn của cô bạn.

Nụ cười ấy vừa ấm áp, vừa duyên dáng, lại có sức hút lạ kỳ.

Tôi bất giác nhận ra mình đang nhìn cậu ấy không chớp mắt—rồi vội quay đi chỗ khác.

(Có lẽ chúng tôi học cùng lớp... nhưng thế giới trong mắt tôi và cậu ấy là hoàn toàn khác nhau.)

Đó là cô gái hạng nhất. Đỉnh cao của tình yêu trong thời đại này.

Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được cậu ấy nhìn nhận thế giới này ra sao.

Và thế là, một ngày nữa lại trôi qua.

Không có gì thay đổi.

Không có gì tiến triển.

Một cuộc sống tù đọng.

Nhưng—lúc đó, tôi nào có hay biết.

Cái thế giới bất biến và phẳng lặng đó sắp sửa sụp đổ tan tành.

Và tôi, một kẻ chưa từng nghĩ đến việc vùng lên chống lại Bảng Xếp Hạng Tình Yêu, lại sắp bắt đầu hành trình leo hạng của mình—được tiếp lửa bởi những cảm xúc mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có.

Lúc đó—tôi hoàn toàn không thể mường tượng ra được.