Love Ranking

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Junior High School DxD

(Đang ra)

Junior High School DxD

Shinonome Rippu

*Các sự kiện trong vol 1 Junior High diễn ra sau vol 10 chính truyện.

8 256

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

77 7910

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

109 1518

Tập 01 - Chương 2 Vụ lùm xùm nhà hàng xóm và nàng Thiên thần vụng về

"Về rồi đây... "

Một tay xách túi đồ vừa mua ở siêu thị, tôi đóng sập cửa căn hộ lại.

Chào đón tôi chỉ có sự tĩnh lặng và một màu đen kịt.

Mà cũng phải thôi. Dù gì thì tôi cũng đang sống một mình mà.

(Mình cũng đã quen rồi nhỉ... Cái cảnh sống một mình, xa gia đình thế này.)

Chẳng phải là do nhà tôi có biến cố bi thảm hay cái gì tương tự đâu.

Ba mẹ tôi đều làm cho một công ty lớn, và mẹ tôi thì đặc biệt xuất sắc, và đặc biệt là mẹ tôi, người đã đạt được một sự thăng tiến đặc biệt so với tuổi của bà—đã được thăng chức lên làm trưởng chi nhánh ở một thành phố xa.

Thế là cả nhà, gồm ba, mẹ và con em gái, đều đã dọn đi hết.

Nhưng vì lúc đó tôi vừa mới đỗ cao trung, nên sau một hồi đắn đo, tôi đã quyết định ở lại quê nhà.

(Căn hộ này quá tốt... Một nơi rẻ hơn là đủ lắm rồi. Nhưng mà, vẫn phải cảm ơn ba mẹ mới được.)

Trong lúc cất đồ, tôi dành một khoảnh khắc để cảm kích sự may mắn của mình.

Sống xa nhà mới khiến tôi nhận ra gia đình quan trọng đến nhường nào.

Trên trường đã đủ thứ chuyện rồi, ít nhất về nhà không phải đau đầu thêm chuyện gia đình.

"Tiết ‘Giáo dục Tình yêu’ hôm nay đúng là thảm họa mà..."

Tôi thở dài, nhớ lại tiết học buổi chiều.

Giáo dục Tình yêu—một môn học mới được đưa vào cùng với ‘Đạo luật Khuyến khích Yêu đương’.

Nó là một tiết học để khuyến khích các mối quan hệ, bao gồm lễ nghi lãng mạn, chiến lược hẹn hò, những điều cơ bản về hôn nhân, và cả các bài tập thực hành.

Trong các buổi thực hành này bao gồm việc bắt cặp với một bạn khác giới để tập tương tác—trò chuyện cùng nhau, cùng nhau làm nhiệm vụ, và nói chung là để quen dần với việc giao tiếp với người khác phái.

Dĩ nhiên, đây không chỉ là thực hành suông. Nhiều đôi đã thành thật từ chính những buổi học này.

Và buổi thực hành Giáo dục Tình yêu hôm nay ư? Một tiết trò chuyện theo cặp.

Tôi được phân cặp với một cô nàng gyaru cùng lớp, tên là Koiwai Anna.

"Bộ cậu đùa tôi đấy à? Cậu đang giỡn mặt tôi đúng không? Nói chuyện thì ít nhất cũng phải nhìn vào mắt người ta chứ!?"

Những lời nói sắc như dao của cậu ấy cứa vào lồng ngực, liên tục vang vọng trong đầu tôi.

Cậu ấy bực mình cũng phải.

Suy cho cùng, cái ‘Hội chứng Sợ Gái’ của tôi lại phát tác đúng lúc tôi đối mặt với cậu ấy, , khiến tôi cứng họng, chẳng nói chuyện đàng hoàng. Tôi đã phải vật lộn lắm mới duy trì được cuộc nói chuyện cho đến hết giờ.

"Mình không làm được thật rồi... Ngay cả nói chuyện với con gái cũng không xong, thế này thì mình còn chẳng ở đứng ở vạch xuất phát…"

Vừa thay bộ đồng phục, khoác lên mình bộ đồ ở nhà, tôi buông một tiếng thở dài thật sâu.

"...Chẳng lẽ mình cứ thế này mãi sao? Bây giờ thì không sao, nhưng lên đại học thì sao? Còn khi mình là người lớn thì sao? Lỡ như mình cứ cô độc cả đời thì sao...?"

Nghĩ tới cái viễn cảnh đáng sợ, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.

Chuyện này chẳng vui chút nào. Dù chỉ một chút.

Chỉ tưởng tượng ra cái tương lai đó thôi là tôi đã cảm thấy lòng mình nặng như mang chì.

"Dẹp. Dẹp hết. Không nghĩ nữa. Giờ phải ăn đã. Cứ ăn một bữa no là hầu hết mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Cố xua đi những suy nghĩ tiêu cực, tôi đeo tạp dề rồi tiến vào bếp.

Tôi thái thịt đùi gà thành từng miếng vừa ăn, ướp với chút muối và tiêu. Rồi tôi chuẩn bị phần sốt ướp—gồm nước tương, tỏi, và gừng tươi giã nhuyễn.

Trong lúc gà ngấm gia vị, tôi bắt đầu nấu nước dùng súp miso và chuẩn bị một đĩa salad—chỉ là một hỗn hợp đơn giản gồm xà lách, hành tây và cà chua. Món ăn phụ hoàn hảo cho món chính tối nay.

"Đúng rồi, Nếu bạn cảm thấy chán đời, thì chỉ có một đáp án duy nhất—karaage.

Tay vẫn không ngơi dao, tôi khẽ bật cười một tiếng cười nho nhỏ.

Chuẩn luôn. Karaage chính là món ăn xoa dịu tâm hồn tối thượng.

Vừa rẻ, làm cũng không quá khó (dù dọn dẹp dầu mỡ đúng là một cực hình), mà lại ngon đến vô lý.

Đã là con trai thì chẳng có thằng nào là không phát cuồng vì karaage cả.

Không thằng con trai nào có thể cưỡng lại âm thanh của miếng gà vàng giòn rụm khi mới vớt ra từ chảo rán.

Dù cho ngày hôm đó của bạn có tồi tệ đến mấy, chỉ cần một miếng karaage nóng hổi là đủ để vực lại tinh thần ngay.

Nó chắc chắn nằm trong top đầu những món ăn khoái khẩu của tôi.

(Hì hì... hôm nay mình mua hơi nhiều đùi gà. Thôi thì làm một bữa tiệc karaage ra trò luôn vậy. Đánh chén một bữa no nê rồi quên hết mọi chuyện ở trường đi—)

Ngay khoảnh khắc tôi mỉm cười với ý nghĩ đó—

Một tiếng chuông báo động inh tai xé tan đi sự yên bình.

(Cái quái—!? Báo cháy à!?!)

Tiếng còi chói tai như muốn xé toạc màng nhĩ khiến tôi sững người lại, mắt đảo quanh căn hộ. Nhưng—làm gì có gì bất thường. Không khói, không lửa.

(Vậy thì ở đâu—?)

Tiếng chuông rất gần.

Cực kỳ gần.

(Căn bên cạnh sao?)

Mặc kệ tiếng ồn không thể chịu nổi, tôi giật phắt chiếc tạp dề rồi lao ra cửa chính.

Bước ra hành lang, tôi thấy—

Chẳng có gì lạ cả.

Hành lang vẫn như mọi khi.

Nhưng cái âm thanh đó—nó phát ra từ căn hộ ngay kế bên.

Và rồi—

"Kyaaaaaaaa!!!"

"!?"

Bất thình lình, cánh cửa của căn hộ bên cạnh bật tung ra—

Một luồng khói trắng khổng lồ ùa ra ngoài.

Cùng lúc đó, một bóng người nhỏ bé ngã nhào ra hành lang, la hét trong hoảng loạn.

Khói trắng dày đặc bao trùm không gian, che khuất tầm nhìn của tôi—

Nhưng xuyên qua làn khói mờ mịt, tôi vẫn nghe thấy một giọng nói hoảng hốt.

"Ch-cháy rồi...! Có cháy...!"

Người đó, giọng có vẻ còn trẻ, chỉ tay loạn xạ vào bên trong căn hộ.

"C-cậu không sao chứ!? Xảy ra chuyện gì vậy!?"

"C-căn hộ của em—vẫn còn lửa bên trong! E-em không biết phải làm gì cả—!"

"…!"

Tôi liếc mắt nhìn vào trong qua cánh cửa vẫn đang mở toang.

Khói đang bốc lên, nhưng chưa dày đặc đến mức lấp kín cả căn phòng.

Không cảm nhận được sức nóng rõ rệt, cũng không thấy lửa đâu cả.

Điều đó có nghĩa là—

"Ở yên đây. Nếu vẫn còn trong tầm kiểm soát, tôi sẽ xử lý nó."

Nghĩ lại thì, lẽ ra tôi nên gọi cứu hỏa trước tiên.

Nhưng lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là mình phải làm gì đó.

Và thế là—không một chút do dự—tôi lao thẳng vào căn hộ ngập trong khói.

(Được rồi—xông vào!)

Lấy tay áo bịt miệng mũi, tôi cúi thấp người và mò mẫn tiến vào.

Không khí dày đặc, nhưng may là sức nóng vẫn chưa quá khủng khiếp.

Xuyên qua làn khói ngột ngạt và tiếng chuông báo động réo rắt không ngừng, cuối cùng tôi cũng tìm đến được nguồn cơn—

Nhà bếp.

Và ở đó—

"...Hả?"

Tôi đã đinh ninh đây là một vụ cháy bếp. Có lẽ là dầu mỡ bắt lửa, hay là chập điện ở đâu đó

Nhưng không phải—

(Cái... quái gì thế này?)

Bên trong một cái lò vi sóng cũ kỹ, có thứ gì đó đang bốc cháy.

Không chỉ cháy—mà là bị nhấn chìm trong lửa.

Một khối tròn xẹp lép đang bốc cháy dữ dội bên trong, bắn ra những tia lửa và những những tia lửa và những ngọn lửa trườn ra chạm vào cánh cửa lò vi sóng đang hé mở..

(Kia là... một quả cầu lửa sao...?)

Khói dày đặc trên trần nhà trong căn phòng dường như đang tuôn ra dữ dội từ một điểm duy nhất.

(C-cái quái gì thế này? Không, khoan đã—quan trọng hơn là phải dập lửa ngay lập tức!)

Chạm vào lò vi sóng là điều không nên làm—nó nóng bỏng rát. Thay vào đó, tôi nhanh tay giật phích cắm ra khỏi ổ điện.

Nhưng dĩ nhiên, chỉ thế thôi thì quả cầu lửa bên trong không biến mất được. Cố nén cơn hoảng loạn đang dâng lên, tôi vớ lấy một cái nồi, hứng đầy nước từ vòi bồn rửa, và—

"Nhận lấy này!"

—tôi hất thẳng nước vào quả cầu lửa.

Ngọn lửa gần như đã lụi đi chỉ với chừng đó, nhưng để cho an toàn, tôi lặp lại quá trình thêm hai lần nữa.

“Hộc… hộc… chắc là… tắt rồi…”

Nếu cửa lò vi sóng mà đóng, tôi chỉ cần rút điện rồi đợi nó tự cháy hết là xong. Nhưng cửa lại mở toang khiến oxy liên tục mồi cho lửa, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc dội nước vào.

Căn bếp giờ đã ướt sũng. Tôi cảm thấy có lỗi về điều đó... nhưng nghiêm túc mà nói, tôi đáng được bỏ qua.

“Mà lạ thật...thế quái nào mà cái thứ này lại bốc cháy được nhỉ?”

Do hoàn cảnh gia đình nên tôi đã phải lo việc nhà từ bé, và thú thật, tôi cũng từng gây ra không ít sự cố liên quan đến lửa rồi.

Có lẽ nhờ những lần vấp váp đó mà vừa rồi tôi mới giữ được bình tĩnh. Dù vậy, tôi vẫn không tài nào hiểu nổi nguyên nhân của mớ hỗn độn này.

“Ư-ưm…”

Gần như chắc chắn đó là người thuê căn hộ này—cũng chính là người đã ngã nhào ra hành lang lúc nãy.

Chắc là nghe tiếng nước nên cô ấy quay lại xem tình hình, nhưng có vẻ vẫn còn sợ nên chưa dám bước hẳn vào bếp.

“A-anh... dập lửa trong lò vi sóng... xong rồi ạ?”

Giọng nói này... hình như mình đã nghe đâu đó rồi.

“À, ừm... Xin lỗi vì tự tiện xông vào, nhưng lửa tắt rồi nhé. May là nó vẫn chưa cháy lan sang những thứ khác.”

“T-thật sao!? Ôi, tạ ơn trời...!”

Nghe thấy rằng mối nguy đã qua, giọng của chủ căn hộ này có vẻ nhẹ nhõm hơn hẳn, và cuối cùng cô ấy cũng bước vào bếp.

Và đó là lúc tôi cuối cùng cũng được nhìn rõ mặt người hàng xóm sát vách của mình.

(...Hả?)

Người đó trẻ hơn tôi tưởng nhiều—không, phải nói là người đó trông trạc tuổi tôi mới đúng.

Hơn nữa... gương mặt này, tôi chắc chắn đã thấy ở đâu rồi.

Mái tóc dài mượt mà khẽ lay động theo từng cử chỉ.

Làn da trắng ngần, không tì vết, trong veo như tuyết đầu mùa.

Đôi mắt lấp lánh tựa ánh sao trời.

Một vẻ đẹp nổi bật đến mức có thể khiến người đi đường phải ngoái nhìn—không thể nhầm lẫn được.

“…Hả?”

“Em thật sự, thật sự xin lỗi vì mọi rắc rối mà em gây ra ạ…! Tên em là—”

Khi làn khói trắng còn vương vấn trong phòng cuối cùng cũng tan dần, ánh mắt chúng tôi chạm nhau không một vật cản.

“…Hoshinose…san…?”

“H-hả…? Cậu là… bạn cùng lớp… Kuga-kun…?”

Trong gian bếp vẫn còn mờ khói, cả hai chúng tôi đứng đó, sững sờ, buột miệng gọi tên nhau.

Tôi—Kuga Renshi—đang hoàn toàn hoang mang tột độ.

Mới năm phút trước, tôi còn đang chuẩn bị bữa tối ở nhà.

Vậy mà giờ đây, tôi lại đang đứng trong căn hộ của hàng xóm, mặt đối mặt với nữ sinh xinh đẹp nhất trường, giữa một gian bếp vẫn còn mờ mịt khói trắng. Tình thế thay đổi đột ngột khiến não tôi không tài nào xử lý kịp.

“Ch-chờ đã… Kh-khoan đã. Kuga-kun… cậu là hàng xóm kế bên nhà tớ!?”

“Chính tớ cũng vừa mới biết hôm nay thôi… nhưng mà, ừ, có vẻ là vậy.”

Hoshinose chớp mắt không tin nổi, ánh mắt đảo qua lại giữa tôi và gian bếp mờ khói. Trong khi đó, não tôi đã đình công đến mức chỉ có thể đáp lại một cách máy móc.

Điểm sáng duy nhất lúc này là gì? Đó là cơn hoảng loạn thường ngày mỗi khi tôi đến gần một cô gái trạc tuổi đã không hề xuất hiện. Toàn bộ tình huống này quá đỗi vô lý khiến đầu óc tôi bị quá tải hoàn toàn—tôi thậm chí còn không có tâm trí đâu mà căng thẳng nữa.

“V-vậy, có nghĩa là… chính cậu là người đã dập lửa giúp tớ?”

“Ờ… ừm. Chắc vậy.”

Cuộc đối thoại của chúng tôi vô cùng ngượng nghịu. cả hai vẫn đang vật lộn để tiếp thu tình hình.

Nhưng thật lòng, ai mà có thể trách hai bọn tôi cơ chứ?

Bếp nhà bạn bốc cháy đã đủ tệ rồi. Đằng này, người dập lửa lại chính là hàng xóm sát vách—mà người đó còn là bạn học cùng lớp nữa?

Quá nhiều thông tin cần xử lý cùng một lúc. Không ai trong chúng tôi có thể theo kịp.

“……”

“…Hoshinose-san?”

Cậu ấy bỗng dưng im bặt, khiến một cảm giác bất an mơ hồ dấy lên trong tôi.

Theo tôi thì, tôi chỉ đơn giản là làm việc phải làm—dập lửa trước khi nó lan rộng. (Mà nghĩ lại thì, có lẽ đáng ra tôi nên gọi cứu hỏa thay vì tự mình xông vào.)

Dù sao đi nữa, sự thật là tôi đã tự tiện xông vào nhà cậu ấy.

Nếu điều đó làm cậu ấy khó chịu... tôi sẽ phải xin lỗi.

Ngay khi tôi đang định mở lời—

“Cảmm ơnnnnn cậu! Cậu cứu tớ một mạng rồi...! Kuga-kun, hôm nay cậu đúng là người hùng của tớ!”

Mắt cậu ấy rưng rưng lệ, nhưng miệng vẫn nở một nụ cười rạng rỡ đầy biết ơn.

Tôi ngạc nhiên chớp mắt.

Chắc chắn, tôi biết cậu ấy không phải kiểu người lạnh lùng xa cách—Hoshinose-san vốn là một cô gái có nụ cười rạng rỡ, đủ sức hớp hồn mọi người xung quanh cô.

0c384d80-1bc3-40f1-a198-b10c6094ccc3.jpg

Hôm nọ, khi tôi vô tình va phải cô ấy, cô ấy đã nói chuyện với tôi một cách rất tự nhiên—mặc cho tôi chỉ là một thằng hạng F.

Cậu ấy lúc nào cũng vui vẻ và ấm áp, nhưng vẫn giữ được phong thái duyên dáng và điềm tĩnh. Cái khí chất thanh lịch, chuẩn học sinh gương mẫu đó dường như chưa bao giờ lung lay.

Nhưng Hoshinose của lúc này... lại có gì đó rất khác.

(Trông cậu ấy... có phần trẻ con hơn thì phải?)

“A-àà... trời ạ, lúc đó tớ thật sự không biết phải làm gì...! Nếu không có cậu ở đây, Kuga-kun, chắc tớ vẫn đang đứng chết trân ngoài cửa hoảng loạn, và mọi chuyện có thể đã tồi tệ hơn nhiều...! Cảm ơn cậu, thật sự... cảm ơn cậu nhiều lắm...!”

“Ờ… ừm… không có gì đâu…”

Đối mặt với lòng biết ơn mãnh liệt bất ngờ, như thể vừa được cứu mạng này, tôi chỉ biết đáp lại có vậy.

Mà kể ra thì cũng phải thôi. Cháy nhà đâu phải chuyện đùa. Chắc cậu ấy hiểu mình vừa thoát khỏi một thảm họa trong gang tấc—nên mới biết ơn đến thế.

“…Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lò vi sóng lại bốc cháy được?”

Tôi liếc nhìn cái lò vi sóng giờ đã ướt sũng. Bên trong, lờ mờ là một vật thể tròn nào đó đã cháy thành than đến mức không nhận ra hình thù.

(Phải làm cái quái gì với đồ ăn thì nó mới cháy thành cái dạng này được chứ…?)

“À, đúng rồi! Chuyện là thế này! Về nhà thấy hơi đói, nên tớ quyết định hâm nóng cái bánh bao trong tủ lạnh!”

Với một cử chỉ đầy kịch tính, Hoshinose-san chỉ thẳng vào cái lò vi sóng như thể bắt tôi phải chú ý lắng nghe.

“Thế là tớ hẹn giờ mười lăm phút rồi để lò chạy, nhưng rồi đùng một cái, cái bánh bao nổ tung! Khói bắt đầu bốc ra nghi ngút—tớ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa!”

“…Thì tất nhiên là nó phải nổ rồi!! Hâm nóng cái gì trong lò vi sóng tận mười lăm phút thì đương nhiên là nó phải bốc cháy chứ!!”

Sự vô lý đến cùng cực của tình huống đã khiến tôi quên bẵng mất mình đang nói chuyện với cô gái đứng đầu bảng xếp hạng hẹn hò của trường. Tôi đã buột miệng mắng cậu ấy theo phản xạ.

“Bánh bao có cả đống mỡ! Hâm quá lửa trong lò vi sóng thì nó có thể bốc cháy và phát nổ theo đúng nghĩa đen luôn đấy! Mà mười lăm phút á!? Quá lâu rồi!!”

“Ch-chờ đã… hả? Nhưng tớ thề trên bao bì ghi… a! Á-ááá!? T-tớ vừa xem lại, không phải mười lăm phút—mà là một phút mười lăm giây…!”

Hoshinose-san vớ lấy vỏ bánh bao trên kệ bếp và sững sờ nhìn nó.

(Hình tượng của cậu ấy trong tôi đang sụp đổ theo từng giây…)

“Hoshinose-san! Chuyện gì mà khói um lên thế này, Hoshinose-san!?”

“Ái!?”

Một giọng nói lớn, đanh thép rền vang từ cửa ra vào, khiến cô ấy giật bắn mình.

Đó là giọng của... bà chủ nhà của khu chung cư này.

Mà cũng phải. Chuông báo cháy réo inh ỏi như thế, dĩ nhiên là bà ấy phải để ý rồi.

“Có chuyện quái gì xảy ra ở đây vậy!? Lửa có vẻ tắt rồi, nhưng tôi cần một lời giải thích! Mớ hỗn độn này là sao đây!?”

“D-dạ… c-chuyện là…”

Dưới cái nhìn dữ dội của bà chủ nhà, mặt Hoshinose-san cắt không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh túa ra.

Ừ thì... thử giải thích với chủ nhà cho thuê rằng ‘Cháu suýt đốt nhà vì làm bánh bao nổ tung trong lò vi sóng’ xem? Dễ ăn lắm à.

Nhìn cậu ấy sắp khóc đến nơi đúng là một cảnh tượng hiếm thấy—bình thường ở trường lúc nào cậu ấy cũng điềm tĩnh cơ mà.

…Thấy cũng tội, nhưng đồng thời, tôi không thể không cảm thấy như mình vừa được chứng kiến một điều gì đó rất đặc biệt.

“Tớ thật sự xin lỗi... còn bắt cậu phải giúp giải thích với bà chủ nhà nữa...”

“Không sao đâu... Dù gì thì tớ cũng là người dập lửa, nên việc tớ giải thích cũng là hợp lý.”

Sau khi trình bày xong xuôi trong phòng quản lý, tôi và Hoshinose-san sóng vai nhau đi dọc hành lang chung cư, trở về phòng của mình.

Sau khi đám cháy được xử lý, bà chủ nhà đã quay sang tôi và nói: “Hửm? Cậu là Kuga-kun ở phòng bên cạnh à? Ra vậy, chính cậu là người đã xông vào dập lửa. Thế thì cậu cũng vào phòng quản lý với chúng tôi luôn.”

Và thế là, cả hai chúng tôi đã mất một lúc để cùng nhau trải qua một buổi tra hỏi chính thức.

(Nhưng mà nói thật... cảm giác cũng không tệ lắm. Mình đã giúp được Hoshinose-san thoát khỏi một vụ hỏa hoạn, và giờ còn được đi bộ về cùng cậu ấy—ít nhất thì đây cũng là một trải nghiệm hiếm có.)

Cho đến giờ, dù là vô tình hay chỉ là không đúng thời điểm, tôi chưa bao giờ chạm mặt cậu ấy trong khu nhà.

Nếu không có vụ khẩn cấp này, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ nhận ra cô gái xinh đẹp nhất trường lại là hàng xóm sát vách của mình.

“Một lần nữa… cảm ơn cậu.”

Khi chúng tôi về đến cửa phòng, Hoshinose-san quay sang tôi và cúi đầu thật sâu một cách chân thành.

“Càng nghĩ về nó, tớ càng nhận ra tình huống đó thực sự nguy hiểm đến mức nào. Tớ thậm chí không dám tưởng tượng chuyện gì có thể đã xảy ra nếu cậu không có ở đó, Kuga-kun…”

“A-à, không, cũng không có gì to tát đâu mà…”

Giờ thì vụ cháy đã qua, mọi thứ đang dần trở lại bình thường.

Hoshinose-san đã quay lại với vẻ điềm tĩnh, ra dáng học sinh gương mẫu thường ngày, và trong khi đó, sự căng thẳng cố hữu của tôi khi ở gần con gái—thứ đã bị tê liệt bởi cơn nguy cấp—lại bắt đầu len lỏi trở lại.

Thật vậy, chỉ nói chuyện với cậu ấy lúc này thôi cũng đủ khiến lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Lời nói của tôi cũng trở nên gượng gạo.

“Vậy nhé, hẹn gặp lại cậu sau, Kuga-kun. Nhất định có ngày tớ sẽ báo đáp cậu... ugh.”

Nói lời từ biệt, cậu ấy mở cửa phòng mình.

Và ngay khoảnh khắc đó—

Một luồng khói đặc sệt, nồng nặc sộc ra ngoài.

…Ừ thì, cũng phải thôi.

Mới chỉ khoảng hai mươi phút trôi qua kể từ lúc chúng tôi dập lửa và giải trình xong.

Khói không thể nào tan hết trong thời gian ngắn như vậy được. Cái mùi khét lẹt đó chắc chắn vẫn còn bám chặt vào mọi thứ.

“………………………” (Cạch.)

Không nói một lời, Hoshinose-san lặng lẽ đóng sập cửa lại rồi đứng chết trân tại chỗ, gương mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng cùng cực.

Ừ thì… tôi chẳng thể trách cậu ấy được.

Mùi đó quá nồng—không có cách nào cô ấy có thể vào trong như thế được.

Cậu ấy sẽ phải mở toang hết cửa sổ để thông gió, nhưng kể cả vậy, cũng phải mất hàng giờ khói mới tan hết.

Khi nhận thức được điều đó, vẻ mặt cậu ấy ngày càng trở nên trống rỗng, cho đến khi trông hoàn toàn suy sụp.

Cô ấy chỉ cách vài khoảnh khắc nữa là rơi nước mắt.

Và nhìn thấy cậu ấy như thế—vừa lạc lõng vừa đáng thương—

“…Ừm, Hoshinose-san này.”

Tôi đã làm một việc mà lẽ ra mình không nên làm.

Không hề suy nghĩ, hoàn toàn hành động theo bản năng, tôi đã để những lời nói tuột ra trước khi kịp giữ lại.

“Nếu cậu không chê... cậu có thể ở tạm bên nhà tớ cho đến khi phòng thông thoáng trở lại.”

Tôi có thể nghe thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

Ngay lúc này, tôi đang ở trong chính căn hộ quen thuộc của mình—nơi tôi đã sống một mình suốt nhiều năm.

Vậy mà, với sự hiện diện của một thiên thần giáng trần đang ngồi bên trong, ngôi nhà thân quen của tôi bỗng chốc trở nên hoàn toàn xa lạ.

“Hử… vì hai căn hộ có thiết kế giống nhau, nên sự khác biệt trong nội thất cũng thú vị ghê. Không hiểu sao, phòng của cậu có cảm giác rộng hơn phòng tớ.”

Cô gái ngồi đối diện tôi vừa nói vừa nhìn ngó xung quanh với vẻ tò mò.

Hoshinose Airi—cô gái đứng đầu bảng xếp hạng hẹn hò của trường. Người được mệnh danh là Thiên thần của Tình yêu Nở rộ.

Thần tượng mà mọi chàng trai trong trường ngưỡng mộ, bằng một cách nào đó không thể tin nổi, đang ở một mình với tôi—một thằng hạng F vô danh—trong căn hộ của tôi.

“Tớ thật sự không biết phải cảm ơn cậu bao nhiêu lần cho đủ nữa, Kuga-kun! Phòng tớ lúc nãy đúng là không thể nào ở được, nên cậu thật sự đã cứu tớ một phen!”

“Kh-kh-kh-không có gì đâu…”

Cơ thể tôi đã hoàn toàn đông cứng dưới sức nặng của cơn lo lắng khi đối diện với con gái—việc tôi xoay sở để nặn ra được một câu trả lời hoàn chỉnh đã là một kỳ tích rồi.

Vốn dĩ tôi đã có xu hướng cứng đờ người khi tiếp xúc với các bạn nữ dễ thương. Đằng này, Thiên thần của Tình yêu Nở rộ lại đang ngồi ngay trong nhà mình. Sức chịu đựng của não tôi đã vượt quá giới hạn từ lâu.

(Mình biết là mình đã mở lời... nhưng sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ...!?)

“Nếu cậu không chê... cậu có thể ở tạm bên nhà tớ cho đến khi phòng thông thoáng trở lại.” Những lời đó cứ thế tuột ra—hoàn toàn tự nhiên.

Tôi thề là mình không có ý gì đâu, nhưng mà—mời một cô gái về nhà? Chuyện này chắc chắn có thể bị hiểu lầm.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh cậu ấy nhìn mình bằng ánh mắt ghê tởm—tôi đã muốn đào một cái hố để chui xuống cho rồi.

Nhưng thay vào đó—

“Th-thật sao!? C-cảm ơn cậu! Tớ đã hoảng lắm không biết phải làm gì vì cũng không có nhiều tiền...! Tớ rất vui được nhận lời đề nghị của cậu!”

Phản ứng của cậu ấy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, khiến tôi chẳng còn cơ hội nào để rút lại lời nói nữa.

Và thế là, chúng tôi đang ở đây—Hoshinose-san sẽ ở tạm trong căn hộ của tôi cho đến khi phòng cậu ấy hết mùi khói.

Dĩ nhiên, tôi đã nói rõ là mình sống một mình. Nhưng cậu ấy chỉ thản nhiên đáp lại: “Ồ, vậy à? Hửm, cũng hiếm khi có hai học sinh cao trung sống một mình lại làm hàng xóm của nhau nhỉ,” và có vẻ chẳng bận tâm chút nào.

Chắc là cậu ấy nghĩ một thằng như tôi thì chẳng có khả năng làm gì mờ ám…

“…Hửm? Khoan đã, Kuga-kun, cậu nói cậu sống một mình đúng không?”

“Ờ, ừ… đúng vậy…”

Trong một giây, tôi đã nghĩ rằng cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra sự nguy hiểm tiềm tàng khi ở nhà một thằng con trai, nhưng vẻ mặt của cậu ấy lại chẳng cho thấy điều đó chút nào.

Thay vào đó, cậu ấy lại tò mò nhìn ngó khắp phòng—đặc biệt là sàn nhà.

“…Mẹ cậu có hay qua dọn dẹp giúp không? Ý tớ là, chẳng có lấy một hạt bụi nào, sàn nhà thì sạch bong kin kít…”

“Hả? Kh-không, ba mẹ tớ ở xa lắm. Tớ tự dọn dẹp thôi.”

“…Cái gì!?”

Ngay khi tôi vừa dứt lời, mắt Hoshinose-san mở to, lộ rõ vẻ không thể tin nổi.

“Ch-chờ đã, không thể nào!? Ý tớ là, chẳng phải con trai ở một mình thì phải bừa bộn hơn thế này nhiều sao!? Phòng này sạch quá đi mất!!”

“Ờ thì… tớ chỉ không vứt đồ bừa bãi ra sàn, rồi thường xuyên hút bụi lau nhà thôi. Cũng không có gì đặc biệt.”

“Kh-không thể nào… vậy đây là bình thường á!? Thế chẳng phải tớ lôi thôi một cách thậm tệ à!?”

Hoshinose-san ôm đầu tuyệt vọng.

Khoảng cách giữa hình tượng ở trường và con người thật của cậu ấy ngày càng bị nới rộng ra...

(Khoan đã… cơn căng thẳng của mình đang dịu đi thì phải?)

Tôi chợt nhận ra cơn căng thẳng tột độ lúc nãy—khi có cô nàng Thiên thần của Tình yêu Nở rộ này trong căn hộ của mình—đang dần dần tan biến.

Nhìn cậu ấy liên tục thay đổi biểu cảm, tôi bất giác cảm thấy vô cùng thoải mái. Nỗi sợ hãi trong tôi đang dần tan đi.

(Đặc biệt là khi nghĩ đến cảnh cô gái xinh đẹp không tưởng này từng làm một cái bánh bao nổ tung trong lò vi sóng… tự dưng thấy bớt áp lực hẳn.)

Chắc là cậu ấy muốn xóa sổ ký ức đó khỏi đầu mình mãi mãi.

Còn tôi thì sao? Tôi có cảm giác mình sẽ còn nhớ đến nó dài dài.

Và mỗi lần nhớ lại, chắc tôi sẽ lại tủm tỉm cười một mình.

Mà, giữa vụ lò vi sóng và phản ứng của cậu ấy về phòng của tôi...

“…Chẵng lẽ, cậu không giỏi việc nhà à, Hoshinose-san?”

“Ực…!”

Ngay khi tôi vừa dứt lời, cậu ấy cứng đờ người.

Có lẽ tôi đã chọc đúng vào chỗ đau rồi.

“A—khoan, xin lỗi. Tớ không có ý xấu đâu—”

“Haha… không, không sao đâu. Hôm nay tớ hết lần này đến lần khác tự làm mình bẽ mặt. Đến nước này thì cũng thấy buồn cười—”

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một âm thanh mà lẽ ra mình không nên nghe.

Một âm thanh không thể nào chối cãi, không thể nào lờ đi được.

Một tiếng kêu rất rõ từ bụng của cô ấy.

“……”

“……”

Sự im lặng bao trùm giữa hai chúng tôi khi Hoshinose-san ngồi đó, mặt đỏ bừng.

Tôi đã rất muốn giả vờ như mình điếc.

Nhưng đã quá muộn màng rồi.

“…Ừm, Hoshinose-san này.”

Đây là điều mà một thằng như tôi—một thằng chưa từng có lấy một mảnh tình vắt vai—tuyệt đối không nên nói.

Nhưng tôi không thể cứ lờ đi sự thật rằng cậu ấy không có nơi nào để đi, và giờ lại còn đang đói meo nữa.

Những lời nói đã tuột ra khỏi miệng trước khi tôi kịp ngăn lại.

“Nếu cậu không chê... hay là ở lại ăn tối luôn?”

Tôi đã cố hết sức để tỏ ra như không có gì, giữ cho giọng mình tự nhiên nhất có thể.

Vẫn đỏ mặt tía tai, Hoshinose-san ngập ngừng một lúc—rồi khẽ gật đầu một cách đầy xấu hổ.

Quá nhiều chuyện đã xảy ra kể từ lúc tôi về nhà hôm nay.

Tôi phát hiện ra Hoshinose Airi, Thiên thần của Tình yêu Nở rộ, lại chính là hàng xóm nhà bên. Tôi giúp dập tắt đám cháy mà cậu ấy vô tình gây ra. Và không hiểu sao, cuối cùng tôi lại mời cậu ấy vào nhà mình.

Và giờ đây, đỉnh điểm của mọi chuyện, tôi đang nấu bữa tối cho cả hai đứa.

Sau hàng loạt chuyện khó tin xảy ra liên tiếp, không hiểu sao tôi lại quay về trạng thái bình tĩnh đến lạ.

(Hoshinose-san sắp ăn món mình nấu... Lạ thật, dù chính tay mình làm ra, nhưng cảm giác vẫn choáng ngợp làm sao.)

Lẽ ra tôi đã có thể lo lắng đến mức làm hỏng mọi thứ, nhưng việc bếp núc đã trở thành bản năng thứ hai của tôi sau nhiều năm luyện tập. Tay tôi di chuyển nhịp nhàng, và bữa ăn dần hoàn thành một cách suôn sẻ.

Các món phụ đã xong xuôi, và món chính—gà rán—cũng gần xong rồi.

(Được rồi... gà đang vàng ruộm đẹp mắt. May mà mình mua thêm, định bụng làm một bữa thịnh soạn.)

Thịt gà, được ướp với gừng, tỏi và nước tương, được chiên hai lần cho đến khi vàng óng, giòn rụm. Hài lòng với thành quả, tôi gắp những miếng gà mới chiên ra đĩa và—

“Xin lỗi vì để cậu đợi lâu. Tớ không biết có hợp khẩu vị của cậu không, nhưng cứ tự nhiên nhé.”

“……”

Khi tôi đặt các món ăn lên bàn, Hoshinose-san trố mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Cậu ấy hết nhìn tôi rồi lại nhìn đồ ăn, như thể không tin vào những gì mình đang thấy.

Nghĩ lại thì, lúc tôi đang nấu cậu ấy cũng có vẻ sốc lắm...

“…Tất cả những món này đều do cậu tự làm à?”

“Ừm, tớ làm đấy. Có món nào cậu không thích à?”

Thực đơn tối nay có gà rán là món chính, salad xà lách, súp miso với rong biển wakame và đậu phụ, cùng món củ cải khô hầm cà rốt.

Tôi nghĩ đây là một bữa ăn khá cân bằng dinh dưỡng, nhưng mà…

“À, không, không phải thế. Chỉ là… tớ hơi sốc vì nó thịnh soạn quá. Nhưng đừng bận tâm tớ. Vậy thì… ăn thôi nào.”

“À-à. Ừ, ăn thôi.”

Tôi không chắc điều gì khiến cậu ấy sốc đến vậy, nhưng thấy cậu ấy chắp tay lại một cách lịch sự, tôi cũng làm theo—một việc mà tôi không thường làm.

(Mình chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày được ăn cùng Hoshinose-san...)

Căn hộ của tôi vốn đã hiếm khi có khách, huống chi lại là cô gái xinh đẹp nhất trường. Khoảnh khắc này vẫn siêu thực làm sao.

Ngay cả cái cách cậu ấy gắp một miếng gà rán cũng đẹp như thể được bước ra từ một một cảnh phim nào đó vậy.

“—!? Oa, ngon quá! Cái này thật tuyệt vời! Đây là lần đầu tiên tớ được ăn món gà rán ngon thế này đấy!”

“…Thật à?”

Cậu ấy không hề khách sáo. Vẻ mặt cậu ấy ánh lên sự phấn khích chân thành, vừa vui vẻ nhai vừa tấm tắc khen ngon.

Thú thật, nghe những lời đó khiến tôi vui lắm.

Nấu ăn là một trong số ít những kỹ năng tôi tự tin từ nhỏ, và tôi vẫn luôn cải thiện công thức của mình.

Và giờ đây, một cô gái—mà lại còn là cô gái xinh đẹp nhất trường—đang khen ngợi tài nấu nướng của tôi. Đó là một cảm giác vừa kỳ lạ vừa thỏa mãn sâu sắc.

“Ừm… Tớ biết là đang làm phiền cậu, nhưng mà… cho tớ xin thêm bát cơm được không? Gà rán ngon quá đi mất…”

“Dĩ nhiên rồi. Tớ nấu nhiều cơm lắm.”

Phiền phức gì chứ, nhìn cậu ấy ăn ngon miệng như vậy đối với tôi là cả một niềm vui.

Dù tôi đang dùng bữa một mình với một cô gái—một tình huống bất khả thi đối với tôi—nhưng cơn căng thẳng đã vơi đi đủ để tôi có thể mỉm cười một cách tự nhiên.

“Hehe… Cậu thực sự thích nấu ăn nhỉ, Kuga-kun?”

“…Hể?”

Tôi ngước lên và thấy Hoshinose-san đang mỉm cười với tôi—một nụ cười chân thành, ấm áp.

Một nụ cười đã hớp hồn không biết bao nhiêu người, vậy mà giờ đây, cậu ấy lại chỉ dành nó cho riêng tôi.

“Lúc nãy trông cậu căng thẳng lắm, nhưng ngay khi vào bếp là cậu lại thư thái hẳn ra. Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu có biểu cảm tự nhiên như vậy. Trông hay lắm.”

“—”

Dù có vụng về hay luống cuống đến đâu, Thiên thần của Tình yêu Nở rộ vẫn là Thiên thần của Tình yêu Nở rộ.

Đúng lúc tôi vừa lơ là cảnh giác, nụ cười rạng rỡ ấy như một mũi tên bắn thẳng vào tim tôi.

(Bảo sao… cậu ấy lại nổi tiếng đến thế.)

Tôi cố giữ vẻ mặt bình thản để che đi khuôn mặt đang đỏ bừng, nhưng chẳng biết có thành công không nữa.

Và thế là, bữa tối vẫn tiếp tục.

Hoshinose-san ăn món nào cũng tấm tắc khen ngon, khiến tôi vừa thấy hơi ngượng ngùng—lại vừa vui trong lòng.

Đây là lần đầu tiên tôi ăn cơm riêng với một bạn nữ ngoài người nhà.

Và bữa ăn này không hề ngại ngùng hay căng thẳng, mà lại là một khoảnh khắc thực sự ấm áp và đầy ắp tiếng cười—

Chỉ riêng điều đó thôi đã là thứ đáng để biết ơn rồi.

“Ngon thật sự luôn… Lâu lắm rồi tớ mới được ăn một bữa tử tế thế này.”

“Cậu nói quá rồi.”

Sau bữa tối, trong lúc cả hai đang nhâm nhi trà, Hoshinose-san cất giọng với vẻ gần như là thán phục.

“Không, tớ nói thật đấy… Kể từ lúc chuyển đến đây ba tuần trước, tớ toàn sống bằng đồ ăn liền thôi.”

“Ồ… vậy à?”

Cậu ấy là cô gái hạng nhất trên bảng xếp hạng tình yêu của trường, được mọi người ngưỡng mộ—"Thiên thần của Tình yêu Nở rộ".

Một học sinh hàng đầu, giỏi giao tiếp, hình ảnh của một cô gái có năng lực. Ấy vậy mà, cậu ấy đã sống bằng đồ ăn liền ư? Điều đó không hoàn toàn đúng với hình tượng của cậu ấy.

“Trước khi dọn ra ở riêng, tớ đã ảo tưởng rất nhiều về cuộc sống tự lập. Tớ đã định sẽ giữ nhà cửa sạch bong, nấu những bữa ăn đủ chất, sống một cuộc đời thật quy củ, lành mạnh… Nhưng đến khi bắt đầu thật thì—”

Cậu ấy ngập ngừng, vẻ mặt bỗng nặng trĩu.

“Tớ nhận ra… mình đúng là vô phương cứu chữa trong chuyện nhà cửa.”

“……”

Trong thoáng chốc, tôi tự hỏi mình có nên cười không đây.

Nhưng vẻ mặt cậu ấy lại vô cùng nghiêm túc, giọng nói cũng ẩn chứa sự phiền muộn thật sự.

“Không chỉ là hơi tệ đâu nhé. Phải gọi là vụng về đến mức trời nguyền luôn ấy.”

“T-tệ đến thế cơ à…?”

Ừ thì, làm nổ bánh bao trong lò vi sóng đúng là không bình thường thật, nhưng mà—

“Thế nên là tớ mới phải hỏi! Kuga-kun, sao cậu lại giỏi việc nhà thế!? Cậu có bí quyết gì không!?”

Cậu ấy nhoài người qua bàn, rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi.

Bị tấn công bất ngờ, mặt tôi lại đỏ bừng lên lần nữa.

“À, thì… Cũng không phải bí quyết gì đâu. Chỉ là do hoàn cảnh gia đình nên tớ phải nấu ăn từ nhỏ, thành ra quen tay thôi.”

“Ugh… Hóa ra là do rèn luyện lâu năm à…! Tớ nể thật đấy, nhưng mà thế thì chẳng giúp được gì cho tớ cả!”

Nghe thấy đó không phải mẹo vặt mà chỉ đơn thuần là kinh nghiệm tích lũy, Hoshinose-san gục mặt xuống bàn đầy chán nản.

Mà, việc nhà chủ yếu là nhờ thói quen mà. Làm gì có đường tắt nào cơ chứ.

“…Này, Kuga-kun.”

Sau một hồi suy tư, cậu ấy đột nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

“Đây không phải chuyện đùa đâu. Là một lời đề nghị thật sự đấy.”

Hai chữ “đề nghị” khiến tôi ngơ ngác chớp mắt.

Trong cái thế giới mà năng lực yêu đương được coi trọng bậc nhất này, Hoshinose-san đang đứng trên đỉnh cao.

Không chỉ ở cấp ba—có lẽ sau này cậu ấy vẫn sẽ tiếp tục bước trên con đường của giới tinh anh.

Trong khi đó, tôi chỉ là một kẻ còn chưa đặt chân lên vạch xuất phát của tình trường. Một nhân vật quần chúng đúng nghĩa.

Một người như cậu ấy thì cần gì ở một kẻ như mình chứ?

“Tớ muốn cậu làm cố vấn việc nhà cho tớ. Dạy tớ mọi thứ—nấu nướng, dọn dẹp, giặt giũ—để tớ có thể tự lập một cách đàng hoàng.”

“Khoan… hả? Nhưng mấy chuyện đó cậu tự học cũng được mà. Cứ xem video trên mạng rồi làm theo từng bước là được thôi—”

“Không được, Kuga-kun. Cậu nghĩ ngây thơ quá rồi.”

Tôi đã cố cho qua chuyện, cho rằng đó là việc cậu ấy có thể tự mình giải quyết được, nhưng cậu ấy chỉ chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Cứ nghĩ về vụ cháy hôm nay đi. Vì có cậu ở đó dập lửa nên mọi chuyện mới ổn. Nhưng nếu cậu không có ở đó thì sao? Cả cái khu chung cư này có lẽ đã cháy rụi rồi. Tớ là cái đứa như thế đấy.”

“…Chuyện đó…”

Cậu ấy không hề nói sai.

Vụ cháy chỉ là một sự cố nhỏ vì chúng tôi đã xử lý kịp thời. Chỉ cần khác đi một chút thôi, cả tòa nhà có thể đã ra tro.

Và nếu đó chỉ là một trong vô số thảm họa tiềm tàng có thể xảy ra… thì đúng, đây là một vấn đề nghiêm trọng.

“Tớ không thể sống thế này mãi được. Tớ cứ liên tục làm vỡ bát đĩa, nấu ăn dở đến mức ăn xong lăn ra ốm, để quần áo mốc meo… rồi hôm nay thì suýt gây hỏa hoạn. Nếu không sớm khắc phục, cuộc sống tự lập của tớ sẽ tan tành mất.”

Nghe hết một lèo thì cứ như một chuỗi sai lầm ngớ ngẩn.

Nhưng với cậu ấy, đó không phải là những tai nạn nhỏ nhặt buồn cười. Đó là những cuộc vật lộn thực sự, đầy bực bội đang bào mòn tinh thần cậu ấy.

Và thật lòng… tôi hiểu cảm giác đó.

Sống một mình nghĩa là chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Cứ thất bại hết lần này đến lần khác, sớm muộn gì cũng cảm thấy hoàn toàn bất lực.

“…Và còn có cả lý do gia đình nữa,” cậu ấy ngập ngừng nói thêm.

“Tớ ra ở riêng vì… một vài lý do cá nhân. Nhưng bố mẹ tớ bảo sẽ thỉnh thoảng đến kiểm tra. Và nếu họ nghĩ tớ không tự lo được… có lẽ họ sẽ bắt tớ chuyển về nhà.”

“…Cái gì cơ?”

Tôi sững người khi nghe hai chữ chuyển về nhà, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý.

Bố mẹ tôi thì khá thoải mái, nhưng hầu hết các bậc phụ huynh khác sẽ không dễ dàng gì mà để con mình là học sinh cấp ba lại dọn ra ở riêng như thế này.

Và Hoshinose-san không phải là một cô gái bình thường—cậu ấy đẹp đến nao lòng. Dĩ nhiên là bố mẹ cậu ấy sẽ lo lắng rồi. Nếu họ phát hiện ra cậu ấy không tự lo được, việc đưa cậu ấy về nhà không phải là bao bọc quá mức—mà là một quyết định hoàn toàn hợp lý.

“Tớ đã cố tự mình xoay xở, nhưng tớ thật sự không làm được. Đó là lý do tớ nhờ cậu, Kuga-kun. Chỉ thỉnh thoảng thôi cũng được—làm ơn đấy.”

“À… ờ…”

Rõ ràng đây là một vấn đề cực kỳ lớn đối với cậu ấy, ảnh hưởng đến cả cuộc sống hàng ngày lẫn chuyện gia đình.

Nhưng đây vẫn là một lời đề nghị quá đột ngột khiến tôi không biết phải trả lời ra sao.

Một người sống ở một thế giới hoàn toàn khác, một người như Hoshinose-san, lại đi nhờ mình giúp đỡ ư?

“Dĩ nhiên, tớ sẽ không nhờ cậu giúp không công đâu. Nếu cậu đồng ý dạy tớ việc nhà—”

Vẻ mặt phiền muộn của cậu ấy biến mất, thay vào đó là một nụ cười.

Nụ cười tự tin, rạng rỡ y hệt như lúc ở trường.

“Tớ sẽ dạy cậu về tình yêu.”

“…Hể?”

Cậu ấy… vừa nói gì cơ?

“Kuga-kun, cậu vẫn luôn khổ sở vì chuyện bảng xếp hạng tình yêu, phải không? Cậu không muốn ở mãi hạng F chứ?”

“…!”

Cô gái vụng về mà tôi vừa nói chuyện lúc nãy đã biến mất. Giờ đây, người con gái ở trung tâm lớp học—người luôn đứng trên tất cả—đang nhìn thẳng vào tôi, nói trúng tim đen của tôi.

“Nếu vậy thì, tớ có thể giúp. Tớ sẽ huấn luyện để cậu có thể tìm được bạn gái, và chúng ta sẽ cùng nhau cải thiện bảng xếp hạng tình yêu của cậu.”

Cậu ấy nói với một sự tự tin tuyệt đối, cứ như thể việc bất khả thi—giúp tôi trở nên nổi tiếng—là chuyện hoàn toàn nằm trong tầm tay cậu ấy.

“K-không, không thể nào. Dù tớ có làm gì, tớ cũng không thể thay đổi con người mình được. Với lại, tớ cũng đâu có định tìm bạn gái—”

“—Cậu chắc chứ?”

Lời xen ngang khe khẽ của cậu ấy đã chặn đứng lời bào chữa của tôi ngay lập tức.

“Cậu có thật sự tin như vậy không, Kuga-kun? Rằng tình yêu không dành cho cậu? Rằng ngay cả trong cái thời đại mà tình yêu là tất cả này, cậu không hề có hứng thú tìm kiếm một nửa kia của đời mình ư?”

Chẳng biết từ lúc nào, cậu ấy đã nhoài người qua bàn, đôi mắt nhìn xoáy vào tôi.

Như thể đang cố gắng khơi dậy một điều gì đó được chôn giấu sâu thẳm trong tôi.

“…Hay thực ra là, cậu chỉ không muốn yêu mà thôi?”

“—!”

Câu hỏi đó như một đòn giáng mạnh vào tôi.

Khát khao đơn giản mà tôi hằng niêm phong—cậu ấy đã ném một hòn đá thẳng vào nó, tạo nên những gợn sóng trong lòng tôi.

“Hãy quên bảng xếp hạng và những kỳ vọng xã hội đi. Chẳng phải cậu chỉ đơn thuần muốn trải nghiệm nó thôi sao? Được yêu một người, được người đó đáp lại, có một mối quan hệ khiến những năm tháng cấp ba trở thành khoảng thời gian rực rỡ nhất cuộc đời?”

Những lời nói của cậu ấy thấm dần vào tâm trí tôi, chậm rãi, gần như có sức thôi miên.

Chúng đào sâu, làm lung lay những cảm xúc mà tôi đã kìm nén bấy lâu.

(…Đây là… một cơ hội chăng?)

Bằng cách nào đó, giữa tình huống kỳ quái và phi thực tế này, tôi cảm nhận được một sự thật chắc chắn không thể chối cãi.

Tôi chưa bao giờ hành động.

Tôi luôn chỉ biết ngưỡng mộ tình yêu từ xa, nhìn người khác tận hưởng nó, ghen tị với cách họ hòa mình vào cái thời đại mà tình yêu là tất cả.

Vậy mà, tôi chưa một lần tự mình vươn tay ra níu lấy.

Bởi vì tôi sợ.

Sợ phải giao tiếp với con gái, sợ làm bản thân bẽ mặt, sợ thất bại.

Nhưng tận sâu trong lòng, tôi đã luôn khao khát nó.

Tôi đã luôn ước có một điều gì đó—thứ sẽ thúc đẩy tôi, thứ cuối cùng sẽ phá vỡ sự bế tắc này của tôi.

(Và thứ đó… đang ở ngay trước mắt mình.)

Ngay khoảnh khắc nhận ra điều đó, có gì đó bên trong tôi như vỡ ra.

“…Tớ có…”

Vết nứt lan rộng, toác ra nhanh chóng—cho đến khi tất cả những cảm xúc bị dồn nén của tôi tuôn trào.

“Tớ muốn được yêu đương…! Dĩ nhiên là tớ muốn!”

Một khi đã vỡ lẽ, thì không gì cản nổi.

“Tớ đã luôn muốn mà! Tớ muốn có một cô bạn gái dễ thương, muốn được nắm tay, muốn được nói những câu chuyện ngớ ngẩn cùng nhau—”

Những khao khát bị chôn vùi, những ước ao ấp ủ đã lâu chưa một lần dám nói ra, cứ thế tuôn ra không ngừng.

“Tớ muốn cùng ăn trưa, đi chơi sau giờ học, hẹn hò ở công viên giải trí, ngồi cà phê—tớ đã luôn mơ về một tình yêu như thế!”

Tâm trí quay cuồng của tôi cứ thế tuôn ra suy nghĩ, giọng nói chất chứa tất cả những mong mỏi bị dồn nén.

Như một lời thú nhận về khao khát của một thằng con trai, thuần túy, trần trụi, và thành thật đến đáng thương.

“Nhưng tớ đã luôn mắc kẹt ở đáy bảng xếp hạng! Tớ chẳng bao giờ dám thử! Tớ không có tự tin, tớ sợ con gái kinh khủng, tớ thậm chí còn không biết yêu đương là cái quái gì nữa! Tớ cứ viện hết cớ này đến cớ khác, quá sợ hãi rủi ro, quá sợ hãi bị tổn thương—nên tớ đã không làm gì cả! Và suốt thời gian qua, tớ đã luôn căm ghét chính mình vì điều đó!”

Tôi đã thao thao bất tuyệt, nhưng Hoshinose-san chỉ gật đầu, kiên nhẫn lắng nghe.

Trên mặt cậu ấy không có vẻ bực bội, cũng không có sự giễu cợt—chỉ có một nụ cười ấm áp và thấu hiểu.

“…Nếu tớ nói rằng tớ thật sự muốn thay đổi… Nếu tớ nói rằng ngay cả một người như tớ cũng muốn trải nghiệm tình yêu—”

Cuối cùng, tôi đối mặt với cô gái đã khơi dậy những cảm xúc bị chôn vùi này.

Nếu mình vươn tay ra, liệu mình có thật sự nắm được thứ dường như đã luôn xa vời đến thế không?

“Hoshinose-san… cậu sẽ giúp tớ chứ?”

“Dĩ nhiên rồi! Tớ sẽ dốc toàn lực giúp cậu, Kuga-kun!”

Ánh mắt trong veo và kiên định của cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, lời nói vang lên đầy chân thành.

Và trên gương mặt cậu ấy là một vẻ rạng rỡ chói lóa đến mức tôi không thể không tin tưởng.

“…Vậy thì, tớ sẽ nói một cách nghiêm túc. Hoshinose-san.”

Đây là một cơ hội ngàn năm có một—tôi biết chắc là vậy.

Tôi tin vào trực giác của mình.

“Tớ sẽ làm bất cứ điều gì. Vì vậy, làm ơn—hãy dạy tớ về tình yêu. Tớ muốn thay đổi.”

“A, đó chính là lời tớ mong được nghe. Giờ thì chúng ta đã đạt được thỏa thuận.”

Cô ấy mỉm cười hài lòng.

Vẫn là nụ cười tự tin và quả quyết mà cậu ấy luôn thể hiện ở trường.

“Từ giờ trở đi, tớ sẽ đảm bảo nâng cao kỹ năng yêu đương của cậu. Đổi lại—cậu cũng đừng quên phần của mình trong thỏa thuận nhé?”

“V-vâng… Tớ hiểu rồi. Cùng cố gắng nhé, Hoshinose-san.”

Và cứ thế, một bản hợp đồng tưởng chừng như không thể đã được ký kết.

Không phải do tình cờ. Không phải do hoàn cảnh.

Mà là bởi quyết định rõ ràng của cả hai chúng tôi.

Và thế là, vào ngày hôm đó, tôi đã bước bước đầu tiên trên con đường thay đổi.

Tôi đã từ bỏ con người đã từng buông xuôi tình yêu của mình.

Tôi nào có hay, lựa chọn này sẽ thay đổi cuộc sống cấp ba của tôi mãi mãi.

Vào lúc đó, tôi chỉ cháy bỏng một niềm quyết tâm cho những gì sắp tới.