"...Cái thế giới này đúng là địa ngục mà."
Lúc ấy là mùa xuân năm hai cao trung của tôi.
Tôi lê bước trên dãy hành lang vắng tanh sau giờ học, buột miệng lẩm bẩm.
Lẽ ra một đứa trong clb về nhà như tôi đã phải về nhà từ lâu rồi, nhưng lý do tôi vẫn trường trễ thế này rất đơn giản—tôi vừa phải trải qua một màn tra tấn tinh thần trong phòng giáo viên bởi cô chủ nhiệm.
"Nghe cô nói này, Kuga-kun. Cô không nghĩ em là học sinh bất tài đâu. Ngược lại là đằng khác, em rất chăm chỉ, học lực cũng thuộc dạng khá."
Ừ thì cô nói không sai. Ít nhất thì tôi cũng tự biết mình như thế.
Tôi học hành cũng tử tế. Thể thao không giỏi lắm, nhưng điểm số thì nhỉnh hơn mức trung bình một chút.
Ngoại hình? Nhạt nhẽo. Chẳng có gì nổi bật.
Một thằng con trai tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Tôi cũng chẳng phải dạng học sinh cá biệt hay gây chuyện.
Thế thì tại sao tôi lại bị réo lên phòng giáo viên? À, thì là vì tôi chưa nỗ lực hết mình với tư cách là một thằng con trai.
"Vì vậy cô muốn em phải cố gắng hơn nữa. Em nên xông xáo hơn trong chuyện yêu đương đi."
Trước lời khuyên quá đỗi hiển nhiên từ một nhà giáo dục thời nay, tôi chỉ biết cứng họn và đứng im chịu trận như mọi khi.
"Cứ đà này, cuộc sống của em sẽ thực sự khó khăn đấy. Không giống như lúc trước, ngày nay, em sẽ không được coi là một người lớn thực thụ trừ khi em đã trải qua tình yêu và hôn nhân."
"A, chết tiệt! Chuyện đó tôi biết thừa...!"
Nhớ lại lời của cô giáo, tôi không thể kìm mình mà hét lên giữa hành lang trống vắng.
Tất nhiên là tôi hiểu tình cảnh của mình.
Tôi biết quá rõ cái thế giới mình đang sống.
"Thời Đại Tình Yêu Huy Hoàng... hừ."
Tôi lẩm bẩm cái tên của cái thời đại phi lí, cuồng yêu đương này với giọng chán chường.
Một thế giới được nhào nặn từ những chính sách ban hành mười năm trước—một thực tại chẳng khác nào một trò đùa nhạt nhẽo.
(Khốn kiếp...! Đâu phải mình không có hứng thú gì với yêu đương! Nhưng có thế thì cũng chẳng thay đổi được việc mình đang bế tắc thế này!)
Cô giáo không hề có ý chế giễu tôi.
Cô chỉ nói ra sự thật phũ phàng và thật lòng lo lắng cho một đứa học sinh thất bại như tôi mà thôi.
Chính vì thế nên nó mới càng đau.
Tôi đã cố hết sức để trở thành một học sinh cao trung tử tế. Nhưng riêng về mảng kia, tôi rõ ràng là một thằng thất bại.
(Tất nhiên là tôi muốn có bạn gái rồi. Nói không ao ước một tình yêu như trong truyện tranh hay tiểu thuyết thì đúng là dối lòng.)
Hồi cấp hai, tôi cũng từng mơ mộng về một mối tình ngọt ngào.
Nhưng dần dà, tôi nhận ra mình bất lực đến nhường nào trong chuyện tình cảm.
(Cái tính đó của mình... đúng là một điểm yếu chết người trong tình yêu.)
Tôi cười tự giễu một tiếng, rồi thở hắt ra một hơi đầy bất lực.
Dù đã bị giáo huấn xong, đầu óc tôi vẫn toàn những suy nghĩ tiêu cực. Chẳng có lấy một tia sáng lạc quan nào.
"Trời ạ… Sao mình lại phải sinh ra trong cái thời đại này cơ chứ...?"
Ngày xửa ngày xưa—trước cả khi tôi chào đời—thế giới đâu có như thế này.
Ngày xưa, người ta cho rằng học sinh thì nên giữ gìn sự trong sáng. Chuyện yêu đương không bị cấm đoán, nhưng cũng chẳng được chủ động khuyến khích.
Ba mẹ tôi kể, thời của họ, chỉ những đứa máu yêu đương nhất mới có bạn trai bạn gái. Việc ai đó không có kinh nghiệm hẹn hò hoàn toàn không có gì lạ.
Nhưng đó là chuyện của thời của họ. Một thế giới mà tôi sẽ chẳng bao giờ biết đến.
Bây giờ, tại thời đại này, xã hội chẳng hề dung thứ cho những kẻ không tìm được một nửa kia cho mình.
"Oái—!?"
"Kya!?"
Ngay khi một mùi hương ngọt ngào thoảng qua, một vật gì đó đâm sầm vào vai tôi, theo sau là tiếng kêu thất thanh của một cô gái.
Sau một thoáng ngơ ngác, tôi nhận ra mình vừa va phải ai đó ở góc hành lang.
"X-xin lỗi! Tôi lơ đễnh quá—"
Câu xin lỗi buột ra theo phản xạ của tôi bỗng nghẹn lại.
Bởi cô gái đang đứng trước mặt, tay xoa xoa vai, đã hoàn toàn hớp hồn tôi.
Cô ấy đẹp đến ngỡ ngàng.
Mái tóc mượt và óng ả đến mức tưởng chừng như đó là loại vải lụa thượng hạng nào vậy.
Làn da trắng ngần không tì vết như tuyết đầu mùa.
Đôi mắt lấp lánh với vẻ rực rỡ tựa bảo thạch.
Từng đường nét trên khuôn mặt cô đều cân đối một cách hoàn hảo, đẹp đến mức khó tin đây là vẻ đẹp tự nhiên.
Cô toát ra một khí chất thanh tao đến nỗi tôi có cảm giác như cô đang tỏa sáng, sự tồn tại của cô tựa như một loại ma thuật đầy mê hoặc.
(Hoshinose… Airi…)
Tôi thầm gọi tên cô ấy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Trong cả cái trường này, chẳng có một ai là không biết đến cái tên đó.
Kể từ ngày nhập học, cô đã luôn đứng đầu trong số 415 nữ sinh toàn trường, được mệnh danh là Nữ hoàng—hay thường được gọi bằng cái tên mỹ miều hơn là "Thiên thần của Tình yêu Nở rộ."
Biệt danh này ra đời bởi lẽ bất cứ ai cũng đều đổ gục trước cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và quả thật, khi nhìn cô lúc này, tôi thấy lời đồn không hề khoa trương chút nào.
"A, không, không sao đâu! Mình mới là người phải xin lỗi—tớ đã không chú ý vì nghĩ ở đây không có ai cả. Cậu có sao không, Kuga-kun?"
Đây là lần đầu tiên tôi được ở gần Hoshinose-san đến thế. Thế nhưng, cô ấy không hề tỏ ra bực bội, ngược lại còn chào tôi bằng một nụ cười ấm áp.
Không một chút kiêu kỳ—thứ thường thấy ở những người xinh đẹp. Thay vào đó, cô toát lên một vẻ ấm áp chân thành, khiến người đối diện cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Và quan trọng hơn cả—
(Cô ấy... biết tên mình sao?)
Việc được cô gái nổi tiếng nhất trường gọi tên khiến tôi giật mình.
Dù học cùng lớp, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi đúng là một trời một vực. Cô ấy là thần tượng số một của trường, một người có sức ảnh hưởng tuyệt đối. Còn tôi chỉ là một kẻ vô hình trong đám đông.
"Ể? Mà Kuga-kun này, chẳng phải cậu thuộc clb về nhà sao? Sao giờ này còn ở trường? À, tớ thì vừa làm xong chút việc của lớp trưởng."
"À, ừm..."
Thấy Hoshinose-san tò mò nghiêng đầu, tôi chỉ biết cứng họng.
Không chỉ giọng nói—cả cơ thể tôi đã đông cứng lại, không thể làm gì ngoài việc phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.
(Ch-chết tiệt! Sao mình lại thế này cơ chứ...!? Lên cao trung rồi mà!)
Sự căng thẳng đến ngạt thở này đã đeo bám tôi suốt nhiều năm trời.
Một chứng bệnh nghiệt ngã đã cướp đi sự tự tin của tôi từ hồi cấp hai—thứ mà tôi không tài nào thoát ra được.
Hầu hết con trai đều ít nhiều căng thẳng khi nói chuyện với con gái.
Nhưng trong trường hợp tôi thì phản ứng ấy lại dữ dội đến mức cực đoan.
Tôi không tài nào nói nổi một lời.
Đầu óc tôi rối tung cả lên.
Mồ hôi lạnh vã ra, chảy ròng ròng sau lưng.
Như nhái bén trước miệng rắn, cả người tôi cứng đờ trong một bộ dạng thảm hại đến đáng thương.
Tôi đã tự đặt cho nó một cái tên từ lâu—
"Hội Chứng Sợ Gái."
"Hửm? Sao thế? Cậu run như điện thoại bật chế độ rung vậy..."
"A, kh-không, chỉ là..."
Theo bác sĩ, "Hội chứng Sợ Gái" của tôi không bắt nguồn từ vấn đề thể chất hay tâm lý nào cả. Đơn giản là do tôi để tâm thái quá đến các bạn nữ cùng tuổi mà thôi.
Tóm lại, tôi chỉ trở nên luống cuống một cách ngớ ngẩn khi ở gần họ—chỉ có vậy.
(Chính vì thế mà phải đứng gần một cô gái dễ thương thế này chẳng khác nào địa ngục trần gian...!)
Bình thường bị đứng hình trước con gái đã đủ tệ rồi, đằng này, người đứng trước mặt tôi lại là một cô gái đẹp đến mức có thể khiến những gã tự tin nhất cũng phải đứng hình.
Não tôi như bị chập mạch, hoàn toàn đình công.
"Ồ, ra là vậy! Kuga-kun, cậu chỉ hơi nhát gái một chút thôi nhỉ? Chuyện này cũng bình thường mà, chỉ là người nặng người nhẹ thôi!"
"...Hả?"
Lời nói vui vẻ của Hoshinose như một cú đánh bất ngờ, khiến cơn lo lắng đang bủa vây tôi bỗng chốc tan biến.
Hầu hết các cô gái khác, khi thấy tôi căng thẳng đến mức cực đoan như vậy, đều sẽ tỏ ra khó chịu—Bộ cậu đang giỡn mặt tôi à?—hoặc bực bội thấy rõ.
Và thú thật, tôi chẳng thể trách họ được.
Người ngoài nhìn vào, chắc hẳn thấy phản ứng của tôi chẳng khác nào một trò đùa lố bịch.
Thế nhưng Hoshinose không hề hiểu lầm tôi. Cô ấy đã nhìn thấu bản chất nhút nhát của tôi—thậm chí còn thấu hiểu cho nó.
Đây là lần đầu tiên tôi được đối xử như vậy.
"Haha, cậu không cần phải sợ đến thế đâu! Nhìn này, thấy chưa? Không sao đâu, không sao đâu~"
"Hyuaah!?"
Ngay khi cô ấy nói bằng một giọng trêu chọc vui vẻ, tôi đã bật ra một tiếng kêu vô cùng mất mặt.
Bởi vì—trong tất cả mọi thứ có thể—Hoshinose lại quyết định đưa tay ra và xoa đầu tôi.
Những ngón tay cô lướt nhẹ trên tóc, bàn tay vừa mềm mại vừa mịn màng như lụa.
Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ làn da cô khi cô dịu dàng làm rối tóc tôi.
Và thế là hết. Giọt nước đã tràn ly.
Đầu óc tôi như muốn nổ tung ngay tức khắc.
"Thôi nhé, hẹn gặp lại cậu sau, Kuga-kun! Tớ không ghét sự ngây ngô đó của cậu đâu, nhưng cậu nên tập làm quen với con gái nhiều hơn đi nhé!"
Nở một nụ cười rạng rỡ, cô vẫy tay chào đầy hoạt bát rồi quay lưng bước đi.
Còn tôi, tôi vẫn đứng chôn chân tại chỗ, mồ hôi vã ra như tắm dù chẳng hề cử động.
"Hộc… hộc…"
Cố gắng hít thở cho thật đều, tôi lấy tay áo quệt mồ hôi, nhưng tim vẫn đập loạn xạ chẳng chịu yên.
Bởi nụ cười rạng rỡ của cô ấy đã khắc sâu vào tâm trí tôi.
(Mình chưa bao giờ được ở gần Hoshinose-san đến thế...)
Tôi biết cô ấy từ lâu lắm rồi—đương nhiên tồi ai trong cái trường này mà chẳng biết cô ấy cơ chứ.
Tôi cũng đã thấy cô ấy không biết bao nhiêu lần, luôn luôn đối xử với mọi người một cách tử tế, luôn toát lên vẻ ấm áp và thanh lịch.
(Nhưng ngay cả khi không có ai xung quanh... cô ấy vẫn tốt bụng đến lạ...)
Không có khán giả, cũng chẳng có ai đang nhìn.
Vậy mà cô vẫn mỉm cười với tôi, vẫn đối xử với tôi thật dịu dàng, bất chấp bộ dạng khó coi và lúng túng của tôi.
Cô ấy đã đối tốt với tôi—một cách hoàn toàn tự nhiên.
Dù sở hữu một vẻ đẹp có thể làm tan chảy bất cứ trái tim nào, cô ấy không bao giờ tỏ ra bề trên, cũng chẳng hề mất đi sự tử tế của mình.
Đó thật sự... là một điều rất tuyệt vời—không hề phóng đại chút nào.
"Thì ra là vậy… Bảo sao cô ấy lại được yêu mến đến thế."
Cô gái số một mà mọi người ngưỡng mộ quả thực tuyệt vời đúng như lời đồn.
Nhận ra điều đó, tôi bất giác thấy khóe môi mình khẽ giãn ra, và một luồng hơi ấm lan tỏa trong lồng ngực.