Một ngày sau khi Seira đồng ý giúp tôi tỏ tình.
Giờ nghỉ trưa, tôi đang ở phía sau dãy lớp học. Lý do tất nhiên là để tỏ tình với Tenshin rồi.
Tối qua tôi đã gửi tin nhắn cho Tenshin để hẹn cô ấy ra gặp tôi ở sau trường khi giờ ăn trưa tới, và đã nhận được sự đồng ý từ cô ấy.
Đương sự vẫn chưa đến, nhưng tôi chắc chắn cô ấy sẽ đến chỉ trong vài phút nữa thôi.
Giờ thì cùng kiểm tra lần cuối trước khi Tenshin xuất hiện nào.
“Seira, em nghe được chứ?”
Tôi nói vào khoảng không trống rỗng.
『Vâng, em nghe được anh rồi.』
Sau đó tai tôi nghe thấy lời đáp lại. Đó là giọng của Seira.
“OK. Anh nghe em rõ lắm đấy.”
Tôi đã để điện thoại trong túi áo blazer và đeo tai nghe không dây kèm mic lên hai tai. Với chúng, ngay lúc này tôi có thể trò chuyện được với Seira.
Kế hoạch lần này là sử dụng sức mạnh của thần rom-com để ngăn chặn Tsukimiya, cũng là một vị thần rom-com khác, khỏi can thiệp vào việc tôi tỏ tình với Tenshin.
Và vì thế mà Seira, lúc này có thể được trông thấy cách xa tôi, đã sẵn sàng để ngăn Tsukimiya nhúng tay vào bất cứ lúc nào, nhưng trong trường hợp khẩn cấp, tôi luôn có thể báo cho Seira bằng cách dùng điện thoại và tai nghe không dây.
Hôm qua chúng tôi đã cùng thảo luận như thế sau khi Seira đồng ý giúp tôi tỏ tình.
Được rồi, thế này xem ra là đủ ổn rồi. Kế hoạch lần này đúng là hoàn hảo.
“Tsu!”
Đang khi tôi xốc lại tinh thần, một dáng người dần dần tiến lại gần. Là Tenshin.
Từ một chỗ xa xa, cô ấy đang bước tới.
“Seira, anh trông chờ vào em đấy.”
『Vâng! Em sẽ cố gắng hết sức để giúp anh, Kirishima-san!』
Sau khi trao đổi như thế, chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện.
Seira nhiệt tình giúp đỡ tôi tỏ tình thật đấy. Thật vui vì em ấy lại hăng hái về chuyện đó như vậy.
Mà, tôi vẫn không biết em ấy lấy đâu ra cái động lực đó nữa.
“Xin lỗi vì đã để cậu đợi, Yuugo-kun. Cậu có phải đợi tớ lâu quá không?”
Lúc tôi còn đang thắc mắc, Tenshin tiến lại chỗ tôi rồi hỏi với một nụ cười đáng yêu.
Ôi~, dễ thương thật luôn á.
“K-Không. T-Tớ không đợi lâu chút nào đâu!”
“Ồ. Thế thì thật mừng vì nghe được điều đó.”
Có lẽ đã an tâm hơn, Tenshin thở phào.
“Vậy có chuyện gì vậy Yuugo-kun? Sao cậu lại gọi Himari ra nữa vậy?”
Tenshin bật cười bông đùa. Chắc là vì gần đây tôi đã hẹn gặp cô ấy ra khá nhiều.
Kể từ khi tôi phát hiện ra rằng Tsukimiya là thần rom-com và đang xen vào việc tôi tỏ tình, hiển nhiên là tôi đã cố gắng tỏ tình với Tenshin thường xuyên hơn.
“X-Xin lỗi nhé. Có làm phiền gì đến cậu không?”
“U-un~ Nếu đó là Yuugo thì có gọi tớ ra bao nhiêu lần thì cũng không phiền đâu.”
“T-Tớ hiểu rồi.”
Nghe thấy những lời đó từ Tenshin, tôi suýt nữa là mất đi sự điềm tĩnh. Không ổn rồi. Tôi không thể mất bình tĩnh trước khi tỏ tình được.
“Vậy cậu có cần gì từ Himari không?”
“A-à. Umm, chuyện là… T-Tớ có một chuyện rất quan trọng muốn nói với Tenshin đây.”
Nói rồi, tôi ngưng lại một chút để giải tỏa bớt căng thẳng.
Lần này tôi đã có một đồng minh mạnh mẽ là Seira để giúp đỡ tôi tỏ tình rồi. Chắc chắn là tình cảm của tôi sẽ chạm tới được Tenshin thôi.
Và nếu lần tỏ tình này thành công, tôi sẽ có thể đi hẹn hò cùng Tenshin như một cặp đôi trong lễ hội trường.
Sau khi đã lấy hết can đảm, tôi đi về phía Tenshin.
“Tenshin! Với cậu, tớ có tìn—”
Ngay lúc đó, bàn tay phải của tôi đột nhiên vùng lên hướng về một hướng nọ. Nó đang nhắn tới— ngực của Tenshin.
“Kuh!”
Nhưng trước khi có thể chạm tới ngực cô ấy, tôi đã dùng tay bên kia để ngăn chặn tay phải lại.
“Có chuyện gì thế Yuugo?”
Tenshin lo lắng nhìn hành vi kỳ lạ bất chợt của tôi.
“K-Không, thực sự không phải là chuyện cần lo lắng đâu.”
Trong khi nói thế, tôi vẫn giữ chặt lấy bàn tay phải.
Lạ thật đấy. Cứ như thể tay phải của tôi không còn là một phần của cơ thể nữa vậy.
Và hơn nữa là rõ ràng tay phải tôi đang nhắm tới ngực Tenshin.
Nếu tôi buông nó ra chỉ một chút thôi, nó sẽ lao tới bóp ngực Tenshin ngay. …Chắc chắn đây là trò do Tsukimiya bày ra.
『Sao vậy Kirishima-san?』
Giọng hỏi của Seira bất ngờ phát ra từ tai nghe.
Tôi đáp lại bằng một giọng đủ nhỏ để Tenshin không nghe thấy.
“Tay phải của anh không theo ý anh nữa, nó đang cố bóp ngực Tenshin đây nà.”
『Tay phải của anh đang… nhắm tới ngực chị ấy á?』
“Phải đó. Anh cho rằng Tsukimiya lại tìm cách phá hỏng buổi tỏ tình của anh như mọi khi đó.”
Trước đây, nếu rơi vào tình huống này, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài sờ ngực Tenshin rồi bị cô ấy mắng “Yuugo-kun là đồ biến thái”.
Nhưng lần này đã khác rồi. Tôi đã có một đồng minh đáng tin cậy, Seira Luna, một vị thần rom-com giống Tsukimiya. Nếu nhờ em ấy làm gì đó với cái tay phải của tôi, lúc này vẫn đang cố sức tìm cách bóp ngực Tenshin, tôi có thể thoát ra khỏi tình huống này.
“Seira, em có thể dùng thần lực để biến tay phải của anh trở lại bình thường không?”
Tôi hỏi trong khi tuyệt vọng cố gắng ngăn chặn bàn tay phải đang nhem nhe lấy ngực của Tenshin lại.
『Tất nhiên rồi. Đó là mục đích duy nhất mà em ở đây mà.』Seira mạnh mẽ đáp bằng tông giọng như muốn nói cứ trông cậy hết vào em ấy.
Rồi tôi chợt nghe được một tiếng vút nhẹ phát ra từ trong tai nghe.
Chắc là em ấy đang vung vẩy cây đũa phép mà thần rom-com thường dùng.
“Vút!”
Sau đó, trước sự ngạc nhiên của tôi, lực tác dụng lên tay phải, vốn nãy giờ cứ nhăm nhe mãi lên ngực Tenshin, đang dần giảm xuống.
『Sao rồi Kirishima-san? Anh đã có thể tự do di chuyển tay phải chưa?』
“A-À, tay của anh không còn nhắm tới ngực Tenshin nữa rồi nè.”
Ngạc nhiên thật. Không phải là tôi nghi ngờ Seira đâu, nhưng tôi rất bất ngờ vì em ấy đã có thể dễ dàng ngăn chặn Tsukimiya xen vào sau tất cả những rắc rối mà tôi đã trải qua. Những vị thần rom-com rốt cuộc vẫn là tuyệt vời mà.
『May thật đấy. Nếu đã thế thì Kirishima-san có thể tỏ tình với Tenshin-san rồi nhỉ?』
Tôi bất ngờ khi nghe được những lời của Seira.
Em ấy hoàn toàn đúng. Chỉ cần chúng tôi ngăn không cho Tsukimiya can thiệp, tôi có thể bày tỏ tình cảm với Tenshin rồi.
…Có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên tôi tỏ tình được với Tenshin chăng?
Cuối cùng cũng được rồi! Cuối cùng thì tôi cũng có thể nói với Tenshin rằng tôi thích cô ấy rồi!
Cho đến lúc này thì tôi đã thất bại trong việc tỏ tình với cô ấy hai mươi mốt lần rồi. Mọi chuyện khó khăn kinh khủng luôn, nhưng rốt cuộc tôi cũng có thể nói cho Tenshin biết tôi yêu cô ấy thế nào vào lần thứ hai mươi hai.
“Yuugo-kun, cậu ổn chứ?”
“À, tớ không sao.”
Khi cô ấy hỏi tôi với biểu cảm có chút phiền não, tôi đáp lại bằng một nụ cười nhẹ để khiến cô nàng an tâm hơn.
Giờ thì tôi sẽ tỏ tình với cô ấy thêm một lần nữa. Và lần này cảm xúc của tôi sẽ được truyền đạt.
Tôi sẽ không cho phép ai xen vào nữa đâu.
“Nghe này Tenshin. Tớ muốn cậu lắng nghe cẩn thận những gì tớ chuẩn bị nói đây.”
“Ể-Ể… U-un.”
Lúc nghe yêu cầu nghiêm túc của tôi, gò má cô ấy có chút ửng đỏ như thể đã nhận ra điều gì đó.
Có thể đây chính là dấu hiệu cho thấy tôi sẽ tỏ tình thành công. Giữ mong chờ đó trong tâm, tôi phản công lại. Và tôi sẽ có thể bày tỏ cảm xúc đến với cô ấy lần đầu tiên.
“Cậu biết đấy, Tenshin. Cậu… tớ yê—”
Ngay lập tức sau đó, lần này đến lượt tay trái tôi tự chuyển động về phía Tenshin.
Chết tiệt. Nó lại nhắm đến ngực nữa à? Nghĩ như thế, tôi dựa vào hành động ban nãy của cái tay phải để suy đoán.
Nhưng thật không ngờ, điểm đến của tay trái tôi không phải ngực Tenshin, mà là mông của cô ấy.
“Eek!”
Mặc cho hành động bất chợt ấy, tôi vừa kip ngăn bàn tay trái lại.
Nhưng tôi chẳng thể nắm lấy nó chặt như trước nữa, và chỉ một chút nữa thôi tay phải sẽ không chịu nổi nữa, tay trái tôi rồi sẽ nhắm tới mông của Tenshin.
“Seira, có tình huống khẩn cấp rồi. Lần này là đến lượt tay anh hướng đến mông Tenshin đó.”
Tôi liền thông báo đến Seira bằng tai nghe - nhưng vì lý do gì đó, tôi không thấy có câu trả lời nào.
Chuyện gì vậy? Sao Seira lại không đáp lại?
“Tsu!”
Đó là những gì tôi đang nghĩ, khi mà bàn tay phải của tôi hết giữ nổi tay trái, và nó đã xổng ra mà tiến thẳng tới mông Tenshin.
“Kyaa!”
Tenshin hét lên. Mông cô ấy bị một tên con trai trước mặt vô duyên vô cớ bóp lấy. Phản ứng như thế là tự nhiên mà thôi.
“C-Cậu đang làm gì thế, Yuugo-kun?”
Tenshin đỏ bừng mặt nhìn tôi.
“X-Xin lỗi mà! Nhưng xin hãy tin tớ! Đây hoàn toàn không phải là tớ cố tình—”
“Nh-Nhưng tay của Yuugo-kun đang ở trên mông của H-Himari đó—!”
Tôi nên làm gì đây? Tôi muốn lôi tay mình ra khỏi mông Tenshin ngay, nhưng mặc do tôi có dùng bao nhiêu lực, nó vẫn không chuyển động dù chỉ một chút. Cứ như thể có một loại keo dán cực mạnh dính giữa tay trái tôi và mông cô ấy vậy.
“Y-Yuugo-kun… H-Himari đang…”
“Ể-ể… S-sao t-thế Tenshin—Gufu!”
Tôi hỏi lại, nhưng không nhận được câu trả lời của Tenshin. Thay vào đó là cô ấy đã ngã xuống trước tôi.
Cú ngã bất ngờ khiến cho tôi và Tenshin mất thăng bằng, rồi cả hai đều đổ gục xuống đất.
“Tenshin, không sao chứ?”
Theo như những gì tôi thấy được thì cô ấy không bị thương.
Đỡ lấy thân thể khi ngã xuống của cô ấy bằng bàn tay phải còn tự do quả là một quyết định đúng đắn. Tôi chẳng thể tưởng tượng nổi những học sinh khác sẽ làm gì nếu tôi lỡ làm cô ấy bị thương nữa,
Ít nhất thì cái chết là điều không thể tránh khỏi.
“U-un, tớ không sao. Về chuyện này… c-cảm ơn cậu.”
“Kh-Không có gì to tát đâu… A!”
Đang khi tôi nói thế, đột nhiên tôi nhận ra là tay trái tôi đã rời khỏi mông của Tenshin.
Hình như nó sẽ tách ra sau một khoảng thời gian nhất định thì phải. Sau khi rốt cuộc cũng được tự do, Tenshin và tôi đứng lên, và một bầu không khí thoáng chút khó xử xuất hiện giữa chúng tôi.
“...Y-Yuugo-kun là đồ biến thái.”
Rồi Tenshin lẩm bẩm với gò má ửng đỏ và lập tức chạy về phía khu lớp học.
Cuối cùng thì, xem ra lần này tôi cũng tỏ tình thất bại rồi. Đó là vì tôi đã sờ mông Tenshin à… Không biết sau này cô ấy có tha thứ nếu tôi xin lỗi không nữa?
“Yuugo, hình như lần tỏ tình này cũng không suôn sẻ nữa rồi nhỉ.”
Trong khi còn đang rầu rĩ, tôi nghe thấy một giọng nói từ hư vô.
Hình như là nó đến từ trên cao.
Ngước lên trên, tôi thấy Tsukimiya với đôi cánh trắng muốt sau lưng cùng một vòng hào quang lơ lửng trên đầu. Cô ây chậm rãi hạ xuống rồi đáp lên mặt đất.
“Cậu phải biến thành như thế để đến đây sao?”
“Đúng đó. Tớ đang ăn trưa với Yuno trên sân thượng, và đây là cách nhanh nhất để đi từ đó xuống đây á.”
“Vậy à?”