“Khó thật, vì đám Tsukimiya mà hôm qua mình chẳng nghĩ ra được gì cả.”
Ngày hôm sau, tôi đang làm việc để chuẩn bị cho lễ hội văn hóa sẽ diễn ra trong khoảng hai tuần nữa.
Đa số phiếu bầu đã quyết định rằng lớp chúng tôi sẽ mở cà phê hầu gái cho lễ hội, và kể từ hôm nay Tenshin đã mời tôi tới giúp chuẩn bị vào những lúc rảnh.
Và thế là tôi ở đây, ngồi gấp origami để trang trí cho quán cà phê hầu gái.
Toàn bộ những thành viên khác trong lớp cũng làm như tôi vậy. 100% lớp đều tham gia cả.
Thế mới đúng là thần tượng của trường chứ. Thật tuyệt vời khi Tenshin có thể khiến cho cả lớp hoạt động cùng nhau chỉ bằng cách gọi họ lại. Sức lôi cuốn của cô ấy thật khó tin mà.
Nhân tiện thì Tsukimiya đang ở trong phòng thay đồ nữ với các cô gái khác trong lớp để lấy số đo cho bộ trang phục hầu gái. Nếu cô ấy ở đây thì chắc sẽ réo tên tôi “Yuugo, Yuugo.” mãi quá.
“Thế nhưng mình vẫn không làm được gì sao?”
Vừa tiếp tục làm việc, tôi vừa nghĩ về vấn đề với thần lực của Seira.
Đêm qua tôi đã tuyệt vọng tìm xem mình nên làm gì để giúp Seira sử dụng thành thục được thần lực, nhưng vẫn chẳng nảy ra được gì cả.
Như những gì tôi đã nói với Seira hôm qua, cả hai sẽ chẳng thể làm được gì nhiều nếu chưa biết lý do em ấy liên tục thất bại là sao.
“Hừm… Mình nên làm gì đây?”
Tôi lẩm bẩm rồi khẽ buông tiếng thở dài.
“Gì đây? Sao Yuugo lại thở dài thế kia?”
Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên sau lưng tôi.
Vội vã quay lại, tôi thấy Tenshin đang đứng đó.
“Te, Tenshin…”
Cô ấy đang nở một nụ cười tươi với tôi. Dễ thương quá đi mất. Chỉ cần trông thấy nụ cười này của Tenshin ngay buổi sáng sớm thôi là nguyên một ngày của tôi sẽ rất tươi đẹp rồi.
“Cậu sao thế, tự nhiên lơ đãng quá đó? Ah! Phải chăng là có gì đó trên mặt Himari sao?”
“Không, không, tất nhiên rồi, không phải vậy đâu…”
Tôi không thể cứ thế nói cho cô ấy rằng tâm trí tôi đang hỗn loạn vì sự xuất hiện đột ngột của người mình thích được.
“Vậy thì Yuugo nè. Chúng mình đang sắp hết origami và giấy để làm mấy món đồ trang trí á, nên cậu có thể giúp tớ đi lấy thêm không?”
“Ể… Đ-Được chứ.”
Liệu tôi có ổn không đây? Tôi có thể cảm giác được ánh mắt đằng đằng sát khí từ đám con trai đang nhìn mình kìa. Không biết lát nữa chúng nó có khử tôi không nữa.
“Yuugo, nhanh lên, cùng đi nào!”
“R-Rồi!”
Tôi càng lo lắng cho cái mạng của mình hơn khi Tenshin chợt nắm lấy tay tôi.
Thật hạnh phúc khi được tay trong tay với Tenshin mà.
“Vậy sao vừa rồi Yuugo lại thở dài á?”
Sau khi chúng tôi rời khỏi lớp học, vừa tận hưởng niềm vui vừa bước dọc hành lang, Tenshin bên cạnh tôi hỏi.
Lẽ nào cô ấy lo lắng cho tôi, và muốn được một mình nói chuyện với tôi?
Tenshin đúng là tốt bụng thật đấy!
“Trông rõ như thế sao?”
Có lẽ tôi không thể nói cho cô ấy biết được. Vì tôi biết giải thích việc nhỏ thần rom-com không dùng được thần lực và tôi muốn giúp nhưng không nghĩ ra ý nào hay thế nào với cô ấy đây? Nên tôi chỉ biết thở dài mà thôi. Chắc đây là một ý tồi, nhỉ?
“Yuugo nè, nếu cậu có vấn đề gì thì luôn có thể chia sẻ với Himari-sensei nhé! Cậu biết không, Himari-sensei có thể giải quyết được mọi thứ luôn đấy!”
Tenshin trêu đùa nói để khiến tôi kể ra tình hình của mình.
Dù vậy tôi cũng không biết liệu tôi có dễ mở lời hơn nếu bị cô ấy trêu như vậy không nữa.
Tôi rất vui vì những gì cô ấy làm cho, nhưng vẫn không thể nói chuyện không nên nói được.
“Đã vậy thì tớ sẽ hỏi một câu này thôi nhé.”
“Sao thế? Cứ hỏi Himari-neesan bất cứ điều gì em muốn nha.”
Chẳng phải vừa rồi còn là Himari-sensei sao? Vụng về thật, nhưng đáng yêu quá.
“Tenshin… Cậu vượt qua điểm yếu của mình như nào vậy?”
Seira đang cố gắng hết sức mình để sử dụng được thần lực, vốn là việc em ấy không hề giỏi.
Nên dù tôi không thể nói với Tenshin về vụ thần lực của Tenshin, tôi nghĩ sẽ vẫn có tác dụng nếu hỏi cô ấy về cách vượt qua điểm yếu.
“Hmm… Cách để khắc phục những gì tớ không giỏi á?”
“À thì, chắc là Tenshin cũng không có mấy điểm yếu nhỉ.”
Cô ấy là thần tượng của trường, lại có nhiều bạn bè và rất nổi tiếng. Là không hề ngoa khi nói cô ấy hoàn hảo không một điểm yếu.
“Không đúng đâu à!”
Chợt câu nói của Tenshin trở nên có chút nghiêm túc.
Tôi lỡ chọc giận cô ấy rồi sao?
“A! Xin lỗi nhé. Himari không giận hay gì đâu, tee-hee.”
Tenshin đáng yêu nói.
“R-Ra vậy…”
May quá. Việc tôi làm cho người mình yêu buồn không thể xem nhẹ được mà.
“Cậu thấy đấy, Himari cũng có rất nhiều khía cạnh mà cô ấy không giỏi chứ. Như là thể dục, thể hình, và hoạt động thể chất chẳng hạn nè.”
“Đều như nhau cả mà.”
Nghe tôi nói thế, Tenshin khúc khích cười.
“Nhưng mà ấy, hồi tớ học năm nhất, tớ có nhiều điểm yếu lắm. Tớ chẳng giỏi nói chuyện với con trai đâu, và cũng chẳng biết ăn diện sao cho thời trang nữa.”
“Hồi năm nhất sao…”
Đó là trước khi cô ấy có một màn lột xác. Nghĩ lại thì, lúc chúng tôi đi đến công viên giải trí, tôi có nhớ là cô ấy đã nói mình chưa từng thân với con trai cho đến khi bắt chuyện với tôi.
“Vậy cậu học cách nói chuyện với con trai và ăn diện đẹp hơn như nào thế?”
Tôi hỏi khi Tenshin đang sánh bước cạnh mình.
Có lẽ câu trả lời tôi đang tìm cho câu hỏi “Làm sao để khắc phục được điểm yếu?” lúc nãy nằm ở đây.
“Cậu biết không… chuyện là–”
Cô ấy ngưng nói giữa chừng mà quay sang nhìn thẳng vào tôi.
“Dù sao thì cậu chỉ cần bền lòng và kiên nhẫn thôi á!”
“Bền lòng và kiên nhẫn sao…?”
“Đúng là vậy đó! Vì nếu cậu nhẫn nại với những vấn đề mình không giỏi, cậu sẽ tạo ra một mục tiêu để đạt được. Nên vì mục tiêu đó, cậu đừng bao giờ nên từ bỏ, nhưng hãy kiên trì và cố gắng hết sức để vượt qua được điểm yếu của chính mình.”
Trong lời nói của Tenshin tràn đầy sức mạnh. Thật khó mà tưởng tượng nỗ lực cô ấy đã phải bỏ ra để có thể lột xác.
Nhưng tại sao Tenshin lại đi xa đến vậy chứ?
Lúc chúng tôi đi chơi công viên giải trí, Tenshin đã nói cô ấy làm vậy vì muốn được “ai đó” khen dễ thương. Thế thì cô ấy nỗ lực như vậy vì “người đó” ư?
Bố mẹ? Một người bạn? Hay đừng nói với tôi, người đó là người Tenshin thích?
“Yuugo nè, Himari có thể nói một chuyện quan trọng với cậu không?”
Tôi đang đoán già đoán non đủ kiểu thì Tenshin gọi tên tôi.
Không hiểu sao hai má của cô ấy có chút đỏ.
Một chuyện quan trọng à? Không biết là gì đây.
Phải chăng là vì người cô ấy thích? Cô ấy đã tìm được ai đó rồi sao?
Tôi không muốn nghe. Tôi không muốn nghe chuyện này đâu. Nếu tôi biết được là mình đã đánh mất Tenshin, tôi sẽ nghỉ học đến năm sau mới thôi quá.
Đang khi còn đang để tâm đến những điều tiêu cực ấy, những gì Tenshin sắp nói lại hoàn toàn không thể ngờ được.
“Cậu nè, umm… Cậu có muốn đi dạo cùng Himari dịp lễ hội trường sắp tới không…?”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại