Dù mấy ngày nay Hikigaya đúng là đang đau đầu vì chuyện cơm nước, nhưng có câu võ sĩ dù đói cũng phải xỉa răng cho sang.
Sao cậu có thể cam lòng để Kikyou xấu tính được dịp cười vào mặt chứ!
Cậu ta liền mạnh miệng đáp: "Hừ, không cần cậu nhiều chuyện, không có tiền cũng chẳng chết đói được. Cùng lắm thì vẫn còn đồ ăn miễn phí của trường."
"Ồ? Cậu đang nói đến suất rau dại siêu dở tệ đó hả?" Kushida vui tới mức híp cả mắt lại thành một đường chỉ, "Nhưng tài khoản của cậu ít nhất phải tuần sau mới được mở khóa, chẳng lẽ mấy ngày tới cậu định bữa nào cũng chén món đó sao? Cẩn thận đau bụng đấy nhé."
"Đừng có nói bừa, cẩn thận mấy cô ở căng tin kiện cậu tội phỉ báng đấy."
Với lại, cũng không thể coi thường suất rau dại được đâu. Giờ canh miso trong đó còn có cả thịt lợn nữa kia.
Thế đã là sang lắm rồi!
"Cậu mới là người đừng có cứng miệng nữa thì có."
Kushida làm bộ thở dài, đồng thời kéo tay Hikigaya mạnh hơn.
"Chậc, đúng là hết cách với Hachiman mà, xem ra lại đến lượt tớ phải chăm sóc cậu rồi."
"...Sao lại nói 'lại'?" Hikigaya ngơ ngác hỏi.
Mà trước giờ cậu cũng có cần ai chăm sóc đâu.
"Hả...?"
Nghe vậy, Kushida đang tươi cười bỗng sa sầm mặt, giọng cô trầm xuống: "Cái tên này, cậu quên rồi sao? Hồi cậu bị thương, là ai đã không quản ngại vất vả, tất bật ngược xuôi chăm sóc cho cậu hả?"
"Ơ, đương nhiên là Kikyou-sama rồi ạ." Hikigaya lập tức co rúm lại.
Thú thật, cậu rất vui và cũng rất cảm kích khi có một mỹ thiếu nữ nấu cơm cho mình, nhưng đâu cần thiết ngày nào cũng tới... chủ yếu là ngại chết đi được.
Còn cả cái chìa khóa dự phòng kia nữa, chẳng biết bao giờ mới trả lại được.
Nhưng cậu chẳng dám hó hé nửa lời, cảm giác chỉ cần nhắc đến là Kushida sẽ nổi điên lên ngay.
...Y như lúc này vậy.
Đúng lúc đó, Matsushita đột nhiên lên tiếng: "Này này, tớ nói này Kushida-san, cậu cũng vô duyên quá đấy."
"Cái gì mà tớ vô duyên!"
"Hachiman-kun rõ ràng đang chê cậu nấu ăn dở đấy, tự giác một chút đi chứ?"
Này... tiểu thư Matsushita?
Cần gì phải đổ thêm dầu vào lửa thế?
Trong lúc Hikigaya đang đau đầu, Kushida đã cười khẩy đáp lại: "Hừ, cậu đang nói mình đấy à? Hồi tập huấn trong rừng tớ nghe nói cậu chẳng hề động tay vào nấu bữa sáng lần nào, chỉ lượn lờ ra vẻ chuẩn bị nguyên liệu, lại còn tưởng không ai biết cơ đấy."
"Ể? Đ-Đó là... đó là do nhóm tớ phân công rõ ràng!"
Bị bóc phốt ngay tại trận, Matsushita hơi đỏ mặt, nhưng vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận mình kém cỏi.
"Với lại, mấy món đơn giản tớ nấu cũng cừ lắm đấy!"
"Thế à, thử kể một món xem nào?"
"V-Ví dụ như mì gói, ờ... với cả cơm rang trứng!"
"Hờ."
Kushida khịt mũi cười khinh một tiếng, rồi quay mặt đi, tỏ vẻ không thèm tranh cãi với Matsushita.
"Ư—!" Matsushita rên lên một tiếng không cam lòng.
Hình như đây là lần đầu tiên cô nàng bị lép vế trước Kushida... lẽ nào là vì chỉ số nữ tính thua kém ư?
"D-Dù sao thì Hachiman-kun đã nói rồi, cậu ấy sẽ qua phòng tớ nếm thử tay nghề của tớ, nên Kushida-san đừng có ngáng đường!"
"Hả?! Sao cậu ta có thể nói thế được!" Kushida lập tức phản bác.
Đúng rồi, mình nói lúc nào chứ!
Hikigaya không thể ngờ Matsushita lại dám bịa chuyện trắng trợn ngay trước mặt người trong cuộc như vậy.
Cô nàng này cũng ngông cuồng quá rồi.
"Hachiman-kun, cậu đừng quên là còn nợ tớ một lời hứa đấy nhé. Bây giờ là lúc cậu thực hiện lời hứa rồi."
"...Hình như đúng là thế nhỉ?"
Nếu Matsushita không nhắc, có lẽ Hikigaya cũng quên béng mất rồi.
Dù sao thì đó cũng là chuyện từ hồi Giáng Sinh, Matsushita cứ im hơi lặng tiếng làm cậu tưởng cô nàng cũng quên lâu rồi.
Mà cái yêu cầu này là sao đây... bảo cậu đi làm chuột bạch thử độc à?
"Thế thì tớ cũng đi!"
Thấy tình hình có vẻ bất lợi, Kushida vội đổi giọng, khăng khăng đòi đi cùng để ăn ké.
Tiện thể giám sát tại trận, phòng có chuyện gì mờ ám xảy ra.
"Cậu không được đi, tớ có mời cậu đâu."
Matsushita ghét bỏ xua tay, như thể đang đuổi ruồi vậy.
"Không cho tớ đi thì tớ cũng không cho Hachiman đi!" Kushida bắt đầu ăn vạ.
"Này, cậu lấy tư cách gì mà quản cậu ấy?"
"Tóm lại là tớ không cho đi."
Nói rồi, Kushida kéo giật Hikigaya ra sau lưng mình, rồi lườm nhau với Matsushita.
"Các cậu khoan đã."
Hikigaya không thể chịu nổi cảnh này nữa, bèn lên tiếng phản đối: "Trước khi quyết định, các cậu không định hỏi ý kiến tớ—"
"Thôi đủ rồi, hai người có thể đừng vì chuyện cỏn con này mà cãi nhau được không?"
Nhưng cậu còn chưa nói hết câu đã bị Horikita cắt lời.
Mà cũng phải, có thế mà cũng cãi nhau được!
Ngay khi Hikigaya đang mong chờ Horikita sẽ dạy dỗ hai người kia một bài, thì lại nghe cô nàng nói: "Thay vì nấu cơm cho Hikigaya-kun, chi bằng để tôi dạy cậu ấy nấu ăn thì tốt hơn. Cửa hàng tiện lợi trong trường có nguyên liệu miễn phí, chỉ cần động tay một chút là có ngay món ngon. Như vậy thì dù tài khoản có bị khóa bao lâu cũng không phải lo chuyện ăn uống nữa."
...Hả?
Khoan đã, cậu lại nói nhăng nói cuội gì thế!
Nói cho mà biết, tôi biết nấu ăn đấy nhé?
Nhất là lúc làm bento tình thương cho Komachi, tay nghề có thể phát huy đến 100% công lực, chưa biết chừng còn ngon hơn các cậu nấu nhiều!
Hikigaya cố nén ham muốn bật lại, nhưng Horikita thì đang vô cùng tâm đắc.
Cô nàng vẫn đang tự mãn ở bên kia: "Thế nào, đề nghị của tôi không tồi chứ? Lại còn tiết kiệm được chi tiêu sau này nữa."
"Tốt cái gì mà tốt!" Kushida lập tức chĩa mũi dùi sang, "Kể cả có dạy thì cũng phải là tôi dạy! Tôi nấu ăn thường xuyên đấy nhé!"
"Hehe, Kushida-san, tốt nhất cậu đừng coi thường một người phải tự nấu ăn từ hồi tiểu học như tôi."
"...Sao trông cậu có vẻ đắc ý thế?"
Cũng phải thôi, có thể nói đây là điểm duy nhất mà hiện tại Horikita vượt qua được anh trai mình.
Nhưng mà, biết nói sao đây... chậc, thôi kệ.
Miễn cô ấy vui là được rồi!
"Khụ khụ! Tóm lại, không nghi ngờ gì nữa, tôi chính là người phù hợp nhất để dạy dỗ."
Có lẽ vì bắt gặp ánh mắt kỳ quặc của Hikigaya, Horikita hơi lúng túng ho khan hai tiếng rồi cố lái sang chuyện khác.
"Nào, Hikigaya-kun, cậu cứ nói muốn ăn gì, tôi đảm bảo sẽ dạy cho cậu làm được."
"Ồ..."
Hikigaya liếc nhìn Kushida và Matsushita đang lườm mình tóe lửa, bất giác nuốt nước bọt.
Rồi cậu dè dặt nói: "Vậy thì... tôi muốn ăn ramen."
"..."
Vẻ mặt Horikita cứng đờ ngay lập tức.
Sau một thoáng trầm ngâm, cô lẳng lặng tiến lại gần, rồi bất ngờ tung một cú chặt karate vào sườn Hikigaya.
"Cái gã này... cậu cố tình làm khó tôi phải không!"
"...Không có."
Dù biết là mình gieo gió gặt bão, nhưng Hikigaya vẫn mong lần sau Horikita có thể ra tay nhẹ hơn một chút.
Cậu đâu phải Ayanokouji, làm gì có chuyện mình đồng da sắt!
Nhưng mà thế này, chắc các cô nàng cũng chịu yên rồi chứ?
"Ramen thì chịu rồi."
Quả nhiên, Matsushita là người đầu tiên bỏ cuộc.
Chà chà, biết điều thế này thì đỡ quá—
"Nếu đã vậy, đành phải ra tiệm ramen thôi." Matsushita mỉm cười nói, "Hachiman-kun, cậu hay đi lắm đúng không? Vậy nhờ cậu chọn quán nhé."
"...Hả?"
"Yên tâm đi."
Matsushita còn tinh nghịch nháy mắt với cậu.
"Chuyện tiền nong không cần lo, tớ mời."
"Ơ, đây không phải là chuyện..."
"Ramen à— hình như lần cuối tớ ăn là hồi cấp hai thì phải."
Hikigaya vừa định từ chối khéo thì đã bị giọng của Kushida cắt ngang.
Cô nàng tự chìm vào hồi tưởng, dường như đã mặc định mình cũng sẽ nhập hội.
Ngay cả Horikita, người trông chẳng có vẻ gì là liên quan đến các quán ramen, cũng bình thản nói: "Tôi thì chưa đi bao giờ, nhưng thỉnh thoảng thử một lần chắc cũng không tệ."
Hả? Thật hay đùa vậy... ai cũng đi hết sao?
Hikigaya lập tức thấy khó chịu trong lòng, bèn đề nghị: "Vậy hay là ba cậu đi với nhau đi, tớ không góp vui nữa."
"Thôi nào thôi nào, chúng ta đi nhanh thôi." Matsushita chẳng cho cậu từ chối, cứ thế đẩy lưng cậu ra cửa, "Hachiman-kun cũng thật là, sao cứ thích đùa kiểu đấy thế? Chẳng vui tí nào."
"...Nhưng tớ có đùa đâu?"
Thế nhưng, việc cả nhóm cùng đi ăn ramen dường như đã là chuyện không thể thay đổi.
Tại sao... tại sao lại thành ra thế này!
Quan trọng nhất là, đi cùng ba cô gái tới một quán ramen, kiểu gì cũng thấy quá kỳ quặc!
Kết quả đúng như Hikigaya dự đoán, bốn người vừa bước vào quán đã lập tức trở thành tâm điểm chú ý, gần như ai cũng phải ngước lên nhìn họ vài lần.
A ha ha, biết sao được.
Con người vốn dĩ là giống loài bé xé ra to mà.
Vừa tìm một chỗ ngồi xuống, Hikigaya không ngừng tự trấn an trong lòng.
Đúng rồi, đây không phải lỗi của mình!
Chỉ là đi ăn ramen với con gái thôi mà, có gì to tát đâu, cũng đâu phải chưa từng trải qua.
Dù lần này số lượng có hơi đông một chút, nhưng ăn uống phải đông mới vui chứ.
Thế nên... làm ơn đừng có nhìn tôi chằm chằm nữa được không!
Nhất là mấy ánh mắt của đám khách nam, cứ như muốn khoét một cái lỗ trên dạ dày của Hikigaya vậy.
...Không, có khi khoét rồi cũng nên.
Bữa ăn này khiến Hikigaya ăn không biết ngon dở gì, bát ramen vừa bưng ra đã cắm đầu cắm cổ và, hận không thể đổ thẳng vào bụng.
Thế mà Kushida và các cô kia lại ăn từ tốn, mỗi miếng đều nhai đi nhai lại đến nửa ngày.
Thật tình, mấy cô nàng này cũng biết làm màu quá... rõ ràng hồi ở trên đảo hoang, ai nấy đều ăn như hổ đói.
Nhưng ngay cả Hikigaya cũng biết, lúc này mà vạch trần ra thì chỉ có nước chết.
Nhẹ thì bị chửi, nặng thì ăn đòn.
"Cảm ơn vì bữa ăn. Các cậu cứ đi dạo tiếp đi, tớ về trước đây."
Mãi mới đợi được ba người ăn xong, Hikigaya vội vàng cáo từ chuồn thẳng.
Lúc nãy trong bữa ăn, Matsushita đột nhiên rủ cả bọn lát nữa đi mua sắm, đương nhiên là cậu xin kiếu.
Cậu bây giờ vừa không có tiền, vừa không muốn xách đồ, lại càng chẳng có hứng đi lượn phố với ba mỹ thiếu nữ.
Màn tra tấn công khai ở quán ramen là quá đủ rồi!
Sau khi Hikigaya đi khỏi, Matsushita bỗng nhìn sang Horikita, cười nói: "Thật lòng mà nói tớ hơi bất ngờ đấy. Không kể Kushida-san, không ngờ Horikita-san cũng nhận lời mời của tớ."
"Tôi chỉ cảm thấy cậu có chuyện muốn nói, nên mới nhân cơ hội này tách Hikigaya-kun ra, đúng không?"
"Hehe, quả không hổ là lãnh đạo của lớp ta, nhạy bén thật."
Matsushita mỉm cười, rồi vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Vậy tớ vào thẳng vấn đề đây. Hai cậu thấy những lời Hachiman-kun nói trên sân thượng, có bao nhiêu phần trăm là sự thật?"
"...Năm mươi năm mươi thôi." Horikita khẽ thở dài, "Hikigaya-kun rất giỏi nói dối, hơn nữa lại dùng sự thật để nói dối. Điểm này ngay cả anh hai tôi cũng phải nể."
"Đúng vậy, cậu ấy nhắc đến hợp đồng của lớp C, còn cố tình nêu tên Sakagami-sensei ra, nghe là biết cậu ấy không sợ chúng ta đi tìm thầy xác minh."
Phải công nhận lời của Hikigaya không có sơ hở gì lớn, nhưng chính vì quá hiểu cậu ta nên Matsushita mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Lúc này, Kushida mất kiên nhẫn nói: "Tớ còn tưởng cậu định nói chuyện gì to tát. Chuyện của Hachiman thì cũng bình thường thôi, đây có phải lần đầu cậu ta giấu tớ đâu."
Matsushita liếc cô nàng một cái, tỏ vẻ không hài lòng với từ "tớ" mà cô vừa dùng.
Ít nhất cũng phải nói là "chúng ta" mới đúng chứ.
"Ý cậu là Hachiman-kun cứ thế bị đuổi học cũng không sao à?"
"Đồ ngốc, tớ có nói thế đâu." Kushida gắt lên, "Dù cậu ta có lừa người hay không, đến lúc đó tớ tìm cách kiếm phiếu tán thưởng cho cậu ta là được chứ gì."
"...Ichinose-san?"
"Hừ, xem ra cậu cũng hiểu chuyện đấy chứ."
"Nhưng không phải Hachiman-kun đã dặn kỹ là đừng nhắc tên cậu ấy với cậu Ichinose sao?"
"Tớ chỉ nhờ Ichinose bỏ phiếu, chứ có nói là do Hachiman giúp đâu."
Về điểm này, Kushida đã tính toán cả rồi.
Dùng hai triệu điểm cho Ichinose vay để đổi lấy phiếu tán thưởng từ lớp A.
Thế nên lúc ở trên sân thượng, dù cảm thấy có gì đó sai sai, cô cũng lười hỏi.
Miễn sao Hachiman không bị đuổi học là được rồi, thế là vui.
"Haizz, Horikita, phen này không cần đến cậu rồi." Kushida bắt đầu nói móc mỉa đối thủ không đội trời chung của mình, "Ai bảo cậu không có tiền, chẳng giúp được tích sự gì. Cứ đứng bên cạnh mà xem nhé? Mà nói đi cũng phải nói lại, dù không có cậu thì chúng tớ vẫn qua được kỳ thi này thôi."
"...Không sao, tôi chỉ muốn đảm bảo lớp học được an toàn."
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Horikita lại vô cùng ấm ức.
Cái gì mà chẳng giúp được tích sự gì!
Hơn nữa, vốn dĩ cô cũng có hơn một triệu điểm, chỉ là đã đưa cho Hikigaya-kun... Chết tiệt! Con nhỏ Kushida này ăn nói quá quắt thật!
Horikita càng nghĩ càng tức, cuối cùng quyết định mình cũng phải làm gì đó.
Cô không muốn thua nhỏ con gái đáng ghét này!
...
"Masumi-san, chúng ta về thôi."
Gần như cùng lúc, Sakayanagi và Kamuro cũng đã dùng xong bữa tối ở trung tâm mua sắm Keyaki rồi cất bước về ký túc xá.
"Này cậu." Kamuro không nhịn được mà khuyên, "Lúc ăn thì thôi đi, nhưng đang đi đường thì đừng có dán mắt vào điện thoại nữa, nhỡ ngã thì sao?"
"Đến lúc đó phiền Masumi-san nhanh chóng nằm rạp xuống đất làm đệm thịt cho tớ nhé."
"Này."
"Hehe, đùa thôi."
Nói rồi, Sakayanagi dừng bước, nhanh tay gõ vài dòng trên màn hình rồi cất điện thoại vào túi.
"Xin lỗi nhé, hôm nay Yamauchi-kun cứ nhắn tin cho tớ suốt, đến tớ cũng thấy hơi phiền. Nhưng để cậu ta yên tâm, tớ cũng không thể không trả lời."
"...Đã bảo đối tượng cậu chọn chẳng đáng tin chút nào." Kamuro nói với vẻ mặt đầy bất lực, "Đến tớ còn nghe chuyện lớp D rồi đấy, gã đó mới hai ngày đã bị lộ tẩy, giờ như chuột chạy qua đường, cả lớp ai cũng đòi đánh."
"Hehehe, đúng là vậy, nên cậu ta mới phải cuống cuồng xác nhận với tớ về chuyện phiếu tán thưởng đấy."
Sakayanagi không nén được nụ cười, rồi tiếp tục bước đi.
"Nhưng thông tin của cậu hơi cũ rồi đấy. Cậu có biết diễn biến mới nhất là gì không?"
"...Là gì?"
Nghe đến đây, Kamuro bỗng có dự cảm không lành.
"Là chuyện liên quan đến Hikigaya-kun đấy." Sakayanagi nói như thể đang kể một câu chuyện thú vị, "Lúc tan học chiều nay, hình như để dẹp yên sóng gió trong lớp, Hikigaya-kun đã chủ động yêu cầu mọi người bỏ phiếu chỉ trích cho cậu ấy."
"Vậy sao..."
"Masumi-san, cậu nghĩ dụng ý thật sự của Hikigaya-kun là gì?"
"Phiền chết đi được, làm sao mà tớ biết."
"Hehe, đừng bỏ cuộc sớm thế chứ."
Sakayanagi dĩ nhiên nhận ra sự bồn chồn của Kamuro, cô nhìn bạn mình bằng ánh mắt ấm áp.
"Thế này đi, tớ cho cậu hai lựa chọn. Một là, Hikigaya-kun chỉ muốn trêu tức Yamauchi-kun, cố tình nói vậy để cậu ta yên lòng, nhưng sau lưng đã dùng hợp đồng để đổi lấy phiếu tán thưởng từ lớp của Ryuuen-kun. Giờ chắc cậu ta đang thầm cười nhạo sự ngu ngốc của Yamauchi-kun, và mong chờ vẻ mặt của gã đó khi biết kết quả."
"Đấy là cậu thì có!" Kamuro gắt.
"Chà, xem ra cậu hiểu lầm tớ nhiều quá rồi." Sakayanagi làm bộ thở dài, "Vậy lựa chọn thứ hai, đó là Hikigaya-kun định quán triệt tinh thần tự hy sinh, và giờ chắc đang giận tớ lắm."
"...Tại sao cậu cứ phải gây sự với cậu ta?"
Kamuro không trả lời, vì trong lòng cô đã có sẵn đáp án.
"Đừng dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi chứ... nhưng vì là Masumi-san nên tớ sẽ nói cho cậu biết, tớ chưa bao giờ có ý định gây bất lợi cho Hikigaya-kun cả."
"Cậu cũng dám nói thế..."
"Ngay cả lần này, tớ cũng chỉ muốn đùa với cậu ta một chút thôi." Sakayanagi nở một nụ cười thản nhiên.
"Nhưng từ đầu đã là bên cậu ra tay trước cơ mà?"
"Cậu đang nói đến chuyện của Ichinose-san sao?"
Dù Kamuro nói khá úp mở, Sakayanagi vẫn đoán được ngay ý của cô.
"Nhưng dù vậy, chuyện đó cũng đâu liên quan đến Hikigaya-kun? Vốn dĩ Ichinose-san và cậu ta chẳng có quan hệ đặc biệt gì, họ đâu phải người yêu... hehe, nói đến người yêu, có lẽ sắp tới tớ phải đi chúc mừng Ichinose-san rồi."
"Hả? Cậu lại nói gì thế?"
"Rồi cậu sẽ biết."
Sakayanagi lắc đầu, không muốn tiết lộ trước.
Kamuro cũng không hỏi dồn, chỉ nhìn chằm chằm cô một lúc rồi nói đầy ẩn ý: "Tớ thấy cậu cứ gắt gỏng thế này... không lẽ là đang ghen à?"
"Ghen...?"
Nghe thấy từ lạ lẫm này, Sakayanagi không khỏi sững người.
"Xin hỏi cậu đang nói ai vậy?"
"Không có gì, quên đi."
"...Masumi-san, tớ rất ghét cái thói nói chuyện nửa vời đấy nhé?" Giọng Sakayanagi thoáng vẻ cảnh cáo, "Với lại, nếu cậu đang nói đến Ichinose-san thì đúng là nực cười. Tớ chẳng thấy ở cô ta có điểm gì đáng để tớ bận tâm, nói gì đến hai từ ghen tị."
"Thế à? Thế còn vóc dáng?"
"Thật nông cạn, thứ đó không thể dùng để định đoạt giá trị của một người phụ nữ."
"Rồi rồi, là tớ nông cạn." Kamuro đáp cho qua chuyện.
Thái độ này khiến Sakayanagi nhíu mày, không kìm được mà tranh luận tiếp: "Nếu bàn về vóc dáng, cũng đâu phải cứ nhiều mỡ là tốt. Hơn nữa, kể cả về điểm này, trong khối năm nhất cũng đâu thiếu người vượt qua Ichinose-san, chưa đến lượt cô ta khiến người khác phải ghen tị đâu."
"Chậc, tớ không có ý đó... thôi tùy cậu nghĩ."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã về đến ký túc xá, Kamuro cũng lười đôi co thêm.
Ngoài ra, không hiểu sao ở khu vực hòm thư lại có khá đông học sinh đang tụ tập, trông họ có vẻ đang bàn tán gì đó.
"Cái tật xấu này của cậu đúng là phải sửa, nhưng giờ có vẻ có chuyện thú vị hơn rồi, tạm tha cho cậu đấy."
Sakayanagi chỉ về phía đám đông, không khách khí ra lệnh: "Masumi-san, phiền cậu ra đó do thám tình hình trước đi."
"Rồi rồi."
Kamuro uể oải đáp, nhưng đi được vài bước thì thấy Sakayanagi cũng lẽo đẽo theo sau.
"Này, không phải cậu bảo tớ đi do thám sao?"
"Đúng thế, nhưng tớ có nói là tớ không đi đâu." Sakayanagi nhìn cô, khóe mắt ánh lên ý cười.
"Cái đồ... chậc." Kamuro bị trêu đến hết cả hơi, "Dù tớ có bảo cậu biết điểm dừng thì cậu cũng chẳng nghe, đúng không?"
"Hehe, xem ra cậu hiểu tớ quá nhỉ?"
"Cậu đúng là... thôi, đi nào."
Hai người tiến lại gần, không ngờ vừa tới nơi, hàng loạt ánh mắt đã đồng loạt đổ dồn về phía họ.
"...Chuyện gì vậy?"
Kamuro nhíu mày, đang định tìm ai đó để hỏi thì Yamamura, một bạn cùng lớp, đột nhiên tiến tới, tay cầm một tờ giấy.
"Sakayanagi-san, và Kamuro-san, tớ nghĩ hai cậu nên xem cái này trước."
Cô không giải thích nhiều, chỉ đưa tờ giấy trong tay cho họ.
"Cái này được tìm thấy trong hòm thư của học sinh năm nhất. Tớ đoán ai cũng bị nhét một tờ, hai cậu cũng có thể đi kiểm tra hòm thư của mình."
"...Hòm thư?"
Cảm giác quen thuộc này khiến Kamuro sững người.
Trong khi đó, Sakayanagi đã mở tờ giấy ra, trên đó chỉ có một dòng chữ.
[Chủ tịch Hội đồng quản trị Sakayanagi Narumori đang bị điều tra vì hành vi sai trái]
chuyển xưng "tôi" thành "tớ" do thấy hai người thân hơn