Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 378: Cẩm nang diệu kế

“Nếu cậu thấy cách này không ổn thì chúng ta đổi cách khác là được.”

Nghe Hikigaya nói vậy, Manabe bất giác dừng bước.

Rồi cô nàng nhìn sang với vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Cậu giở trò gì thế, rốt cuộc cậu đang có âm mưu gì?”

“Cậu mới là người đang giở trò ấy.” Hikigaya biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Chẳng phải cậu đang cầu xin tôi nghĩ cách giúp sao? Cậu thấy cách đó không hay thì đổi cách khác, việc gì phải đánh tôi chứ.”

“Cái—! Còn không phải tại cậu…”

“Nhưng cậu chỉ nói không muốn bị đuổi học, chứ có nói gì khác đâu. Với tình cảnh của cậu hiện giờ, làm gì có tư cách mà đòi hỏi này nọ. Cậu thử động não suy nghĩ một chút xem nào, thảo nào lại bị một kẻ như Ayanokouji coi như đồ ngốc mà xoay như chong chóng.”

“Hự… Cậu vừa phải thôi đấy!” Manabe bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận, “Dù sao thì tôi tuyệt đối không bán đứng bạn bè! Với lại, cậu đừng có nhắc đến cái bản mặt đưa đám đó trước mặt tôi! Cứ nghe tên gã đó là tôi lại sôi máu lên!”

Xem ra cô ta vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện đó.

Nhưng cũng dễ hiểu thôi, nếu không phải vì Ayanokouji, với vị thế của Manabe trong lớp thì vốn không cần lo bị đuổi học, càng không đến mức phải hạ mình cầu cạnh Hikigaya thế này.

Nhắc mới nhớ, lần đó cô ta sập bẫy cũng là vì muốn báo thù cho bạn bè, tất nhiên cũng có cả yếu tố ngứa mắt Karuizawa trong đó.

Hừm… tóm lại là một con ngốc đầu óc đơn giản.

“Rồi rồi, biết cậu là người trọng nghĩa khí nhất rồi, vừa lòng chưa.” Hikigaya buông một câu cho qua chuyện.

“…Sao tôi cứ có cảm giác cái giọng điệu này của cậu là đang coi tôi là đồ ngốc thế nhỉ?”

Đối mặt với vẻ bất mãn của Manabe, Hikigaya khôn ngoan chọn cách lảng đi.

Dù sao thì chuyện này trong lòng mỗi người tự hiểu là được rồi.

“Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng không thể giúp không công cho cậu được.”

“Gì? Ý cậu là sao?”

“Nghĩa là gợi ý đầu tiên thì miễn phí, nhưng giờ cậu yêu cầu đổi cái khác thì phải tính phí.”

“Cậu… cậu muốn gì?” Manabe cảnh giác lùi lại một bước, “Tôi nói trước nhé, mấy yêu cầu kỳ quặc là không được đâu! Mà cái khoản năm mươi vạn cậu đưa, tôi cũng tiêu gần hết rồi, chỉ còn chưa đến mười vạn, nếu cậu muốn tôi có thể chuyển khoản ngay.”

“Thôi khỏi, cậu cứ giữ lấy mà tiêu.” Hikigaya vẫy tay với vẻ mặt chán chường.

Cô nàng này rốt cuộc coi cậu là loại người gì vậy?

Hachiman này không có mấy cái sở thích tầm thường đó!

Nói rồi, cậu đưa ra một yêu cầu bất ngờ.

“Cậu đi mua cho tôi một cái bánh mì xào… à, với một lon cà phê nữa.”

“…Hả?”

Manabe đứng hình mất mấy giây.

“Cậu… cậu đột nhiên nói linh tinh gì vậy?”

“Ủa? Chẳng lẽ cậu chưa nghe nói về bánh mì xào bao giờ à?” Hikigaya cũng thấy lạ, “Là cái loại bánh mì kẹp mỳ xào ở trong ấy, ở trường bán chạy lắm… Sao ngay cả cái này cậu cũng không biết? Đúng là quê mùa bất ngờ đấy.”

“Không phải! Cái này tôi biết thừa!” Manabe tức sôi máu.

“Thế cậu hỏi cái gì?”

“Tôi hỏi là… ờ, tóm lại cậu đúng là đồ dở hơi!”

Trong mắt Manabe, đối phương nhân cơ hội này để ra điều kiện cũng là chuyện dễ hiểu, miễn là không quá đáng thì đành nhắm mắt cho qua.

Thế mà vờn vã nãy giờ chỉ để nhờ mua một cái bánh mì?

Điều này không những không khiến Manabe nhẹ nhõm, mà ngược lại còn làm cô ta thấy như mình lại bị lừa.

Vì nếu đổi lại là cô ta, chắc chắn cô ta sẽ nhân cơ hội này mà đòi một món hời.

Tuy nhiên, Hikigaya có vẻ không định đùa, cậu nói với giọng hơi mất kiên nhẫn: “Chuyện này có gì lạ đâu, giờ là cậu nhờ vả tôi, chẳng lẽ tôi lại phải bụng đói meo đi giúp cậu à, hay là đến việc cỏn con này cậu cũng làm không nổi?”

“…Đúng là hết nói nổi, lại đi sai vặt con gái… đồ chẳng ga lăng gì cả.”

Manabe cố tình vuốt đầu, giả vờ không vui mà càu nhàu một câu.

Đó là để che đi sự ngạc nhiên… và cả một tia cảm xúc mơ hồ trong lòng.

“Bớt nói nhảm đi, đi nhanh lên.”

Tiếc là, Hikigaya là người theo chủ nghĩa bình đẳng nam nữ, hoàn toàn không có khái niệm phải chăm sóc con gái.

Cậu chỉ tay ra khoảng sân bên ngoài hành lang, nơi có một dãy ghế trống ở góc.

“Tôi đợi cậu ở kia, khuyên cậu nên nhanh chân lên một chút, nếu chuông reo vào lớp rồi mà chưa mua về thì tôi mặc kệ đấy.”

“…Biết rồi.”

Manabe bĩu môi, rồi chạy biến đi.

Nhìn bóng lưng cô ta khuất dần, Hikigaya cũng rảo bước về phía sân trong.

Nghĩ kiểu gì cũng chẳng có lý do gì để giúp Manabe. Trước giờ hai người không học chung lớp, cũng chẳng có mấy khi giao thiệp.

Nếu là nhiệm vụ của Câu lạc bộ Phục vụ thì đã đành, nhưng tiếc là cậu đã rời câu lạc bộ từ lâu.

Huống hồ ở đây cũng chẳng có cái câu lạc bộ kỳ quái đó.

Thế nhưng, bụng đói cũng là một vấn đề lớn… hết cách, đúng là “một đồng tiền cũng làm khó anh hùng hảo hán” mà.

Vì món bánh mì xào thân yêu, đành phải cố gắng một phen vậy.

Nhưng đúng lúc này, Hikigaya chợt nhớ ra một chuyện.

Giờ nghỉ trưa đã qua hơn nửa, giờ này chắc bánh mì xào đã bán hết sạch rồi.

Món đó hot đến mức, đặc biệt là đám con trai ai cũng mê, lần nào Hikigaya cũng phải chạy thục mạng ngay khi tan học mới mua được, mà đôi khi vẫn hụt.

Lỡ mà không mua được… hừm, thật ra cũng chẳng sao đâu nhỉ?

Dù sao với tính cách của cô nàng đầu gấu đó, thể nào cũng mua tạm một cái bánh mì khác để lấp liếm cho xem.

Thôi kệ, có cái ăn là may rồi.

Tuy nhiên, ngoài sức tưởng tượng của Hikigaya, chẳng bao lâu sau Manabe đã thở hồng hộc chạy tới, tay cầm một cái túi nhàu nát.

Hả? Nhanh vậy?

Chẳng lẽ cô nàng này chạy rất giỏi?

Đang lúc cậu thắc mắc, Manabe chìa cái túi ra.

“Đây, cầm đi, đồ cậu cần đều ở trong này.”

“Ờ, ờ.”

Hikigaya vội nhận lấy, nhìn vào trong thì thấy một cái bánh mì xào và một lon cà phê.

Lạ thật, vậy mà mua được… chẳng lẽ món này hết thời rồi sao?

Quá đáng thật.

Sao mọi người có thể phản bội bánh mì xào nhanh thế được!

“Sao nào, đồ ăn đúng yêu cầu chứ.”

Nói rồi, Manabe ngồi phịch xuống cạnh Hikigaya, hỏi dồn: “Yêu cầu của cậu tôi làm xong rồi, giờ thì nói cho tôi biết đi, làm thế nào để không bị đuổi học!”

“Biết rồi, biết rồi, cậu nói nhỏ thôi.”

Hikigaya thong thả mở lon cà phê uống một ngụm, rồi lập tức cau mày.

Ai dè cô ta lại mua cà phê đắng… Đời đã đủ đắng cay rồi, ít ra cà phê cũng nên ngọt một chút chứ.

Mà thôi, cũng tại mình không nói rõ từ trước.

…Thôi, uống tạm vậy.

“À phải, tôi xác nhận lại với cậu một chuyện, hiện giờ Ryuuen vẫn chưa ra chỉ thị rõ ràng nào trong lớp, đúng không?”

“Ừm… cậu ta bảo bọn tôi cứ tự suy nghĩ xem nên bỏ phiếu cho ai.”

“Ra vậy.”

Xem ra Hikigaya đã đoán đúng, tên Ryuuen này định ngấm ngầm ra tay.

Nếu không, chưa nói đến việc chọn ai bị đuổi, chỉ riêng vũ khí quan trọng là điểm bảo vệ đã không thể giao bừa cho ai được.

E là cậu ta sẽ liên lạc riêng với từng người, yêu cầu họ bỏ phiếu theo chỉ định của mình và phải giữ bí mật với những người khác.

Tuy là một chiêu đơn giản, nhưng trong một kỳ thi mà ai cũng có mưu tính riêng thế này thì lại cực kỳ hiệu quả.

——Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời Ryuuen thì sẽ không bị đuổi học.

Cái suy nghĩ may rủi đó sẽ tự động bén rễ trong đầu họ.

“Manabe, tôi đã nói với cậu từ trước rồi… khoan đã.”

Hikigaya nói được nửa chừng thì vẻ mặt bỗng trở nên kỳ quặc.

Chủ yếu là cậu nhận ra mình và Manabe ngồi hơi bị gần. Đương nhiên bình thường khoảng cách này cũng không sao, vẫn được coi là bình thường.

Nhưng hai người lại không cùng lớp, chỉ riêng việc ngồi chung một băng ghế nói chuyện đã đủ để gây nghi ngờ.

“Cậu đổi chỗ đi, ngồi ra băng ghế sau lưng tôi. Lỡ có ai thấy thì còn giả vờ là tình cờ được.”

“Gì chứ, cậu phiền phức thật đấy!”

Manabe không biết cậu đang nghĩ gì, bèn càu nhàu với vẻ mất kiên nhẫn.

“Chỗ này làm gì có ai tới, mà có bị thấy thì đã sao, nói chuyện với người lớp khác là chuyện bình thường mà.”

“Nhưng tôi nói chuyện với cậu thì lại không bình thường chút nào.”

“Chậc, cậu đang khoe mẽ đấy à?”

Nói thì nói vậy, nhưng Manabe vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, ngồi xuống băng ghế phía sau.

Nhưng mà… khoe mẽ cái gì cơ?

Hikigaya không mấy để tâm, cậu vừa cảnh giác nhìn xung quanh, vừa ngồi thẳng dậy, hạ giọng nói: “Tôi đã nói với cậu rồi, rất có thể Ryuuen đã quyết định xong người bị đuổi học từ lâu, chỉ là bây giờ chưa cần nói ra, cứ đợi đến ngày thi là tiễn cậu lên đường thôi.”

“Hả hả hả?! Đã chốt là tôi rồi á?!”

“Cậu cũng có thể tiếp tục tự lừa dối mình đấy.”

“…Thôi khỏi.”

Khi Manabe đã chấp nhận sự thật, cuộc nói chuyện sau đó trở nên dễ dàng hơn.

Hikigaya nói tiếp: “Vấn đề bây giờ là, dù cậu có lôi kéo người khác, tìm mọi cách để thao túng kết quả bỏ phiếu, thì Ryuuen gần như chắc chắn cũng sẽ làm điều tương tự. Lúc đó, cậu nghĩ mọi người sẽ nghe cậu ta, hay nghe cậu?”

“Chuyện này… hỏi thừa.”

“Vì vậy, mấu chốt để giải quyết vấn đề này, là làm sao để phá hỏng kế hoạch của Ryuuen.”

Xé toạc vỏ bao, Hikigaya cắn một miếng bánh mì thật mạnh.

“Cách đơn giản nhất, là chủ động ném cho gã một con mồi.”

“Hả? Con mồi?” Manabe trông như thể có mấy dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu, “Ý cậu là một học sinh dám chống lại Ryuuen-kun? Không thể nào, ai cũng sợ bị gã để ý, nói gì đến chủ động đứng ra. Nếu không thì tôi đã chẳng tìm đến cậu.”

Nói rồi cô ta còn nịnh khéo Hikigaya một câu.

Cô nàng đầu gấu này cũng biết nịnh gớm nhỉ?

“Thông thường là vậy, nên mới phải tìm cách tiếp thêm dũng khí cho họ chứ.”

Hikigaya chậm rãi nhai bánh mì, rồi nói ra một cái tên không ai ngờ tới.

“Ví dụ như người tên Tokitou… À phải, cậu còn liên lạc với cậu ta không?”

“Tôi vốn chẳng có quan hệ gì với cậu ta cả.” Giọng Manabe đầy vẻ khinh bỉ, “Lần trước ở khu cắm trại, gã đó chỉ bị Ryuuen-kun dọa vài câu là đã không dám tiếp tục gây sự với Ayanokouji… Chậc, đúng là đồ đàn ông vô dụng.”

“Cậu cũng có hơn gì cậu ta đâu?”

Thực tế, Manabe cũng chỉ bị Hikigaya dọa một chút là đã đồng ý giúp đỡ, tất nhiên cũng có công của năm mươi vạn điểm cá nhân kia.

“Tiện thể nói luôn, cái bút ghi âm tôi rút ra lúc đó, thực ra là để lừa cậu thôi.”

“…Hả?”

“Đó thực chất chỉ là một cây bút bình thường, chẳng qua trông nó có vẻ hàng hiệu thôi.”

“Cái—!”

Manabe tức đến mức chỉ muốn chửi ầm lên ngay tại chỗ, nhưng cuối cùng vẫn phải nén lại.

“Thôi được rồi! Giờ không phải lúc nói chuyện này, rốt cuộc tại sao cậu lại nhắc đến tên Tokitou-kun!”

“Thực ra đơn giản thôi.” Hikigaya khẽ nghiêng đầu, thì thầm vào tai Manabe, “Chỉ cần cậu thuyết phục được Tokitou, để cậu ta công khai thách thức Ryuuen trong kỳ thi này, vậy thì người bị đuổi học sẽ chỉ là một trong hai người họ. Thế chẳng phải cậu sẽ an toàn rồi sao?”

“Hả, cậu chắc không?”

Thế nhưng, nghe vậy Manabe chẳng những không vui mừng mà còn lộ vẻ mặt phức tạp.

“Coi như cậu nói có lý, đến lúc đó đúng là sẽ như vậy thật, nhưng trước đó… làm sao tôi thuyết phục được Tokitou-kun chứ! Gã đó vốn là một con rùa rụt cổ, cùng lắm cũng chỉ dám giở mấy trò mèo sau lưng thôi!”

Giọng cô ta đột nhiên trở nên kích động, đến cuối gần như là hét lên.

Đúng là hết nói nổi, cô nàng này vội cái gì không biết.

Hikigaya nói với vẻ bất lực: “Này này, cậu nghe tôi nói hết đã chứ. Chỉ một mình Tokitou thì đương nhiên cậu ta chẳng dám làm gì, nhưng nếu cậu ta có đồng minh mạnh thì sao?”

“Đồng minh?”

Manabe xoa cằm suy nghĩ một lát, rồi quả quyết lắc đầu.

“Không thể nào, Tokitou-kun không phải học sinh xuất sắc gì, nói đúng hơn là còn hơi đáng ghét. Lớp tôi vốn đã chẳng mấy ai thèm chơi với cậu ta, càng không có ai đứng về phía cậu ta đâu.”

“Đồ ngốc, tôi có nói là người trong lớp các cậu đâu.”

“Vậy cậu nói ai… chẳng lẽ đồng minh đó là cậu?” Manabe tự ra vẻ thông minh.

“…Không đời nào.”

Hikigaya sắp chết vì bất lực, cậu gắt lên: “Tôi đã nói thẳng tên Tokitou ra rồi mà cậu vẫn không đoán được à? Cố nhớ lại xem, vào ngày Giáng sinh, ai đã cùng lúc lôi kéo cả cậu và Tokitou?”

“Hử…? Cậu nói Hội trưởng Nagumo?”

Manabe cuối cùng cũng nhớ ra.

Nhưng trong lòng cô ta có vẻ không phục cho lắm, dù sao thì vụ đó cuối cùng Nagumo đã thất bại thảm hại.

Có lẽ trong mắt cô ta, cái chức hội trưởng hội học sinh cũng chỉ đến thế mà thôi… hừm, nghĩ vậy cũng không sai.

“Đúng vậy, chính là Nagumo đó.” Hikigaya khẽ cười, “Chỉ cần cậu thuyết phục được Tokitou tìm đến Nagumo nhờ giúp đỡ, thì với việc có hội trưởng hội học sinh chống lưng, cậu ta chắc chắn sẽ có đủ can đảm để thách thức Ryuuen.”

Lớp C giống như một bầy sói, và Ryuuen tất nhiên là con đầu đàn.

Một khi có kẻ thách thức, trong một kỳ thi thế này, kẻ thất bại chỉ có một con đường duy nhất là bị đuổi học.

Có lẽ Tokitou rất muốn nhân cơ hội này để hạ bệ Ryuuen, nhưng cậu ta cũng biết mình hiện giờ thế cô lực mỏng, chắc chắn sẽ không hành động liều lĩnh.

Vì vậy, cần phải tiếp thêm chút trợ lực.

“Khoan đã, cho dù có tìm Hội trưởng Nagumo nhờ giúp thì có ích gì chứ?”

Manabe nhanh chóng nói ra thắc mắc trong lòng.

“Tôi biết vị hội trưởng đó có vẻ khá lợi hại, cả khối năm hai đều nghe lời anh ta, nhưng anh ta có giỏi đến mấy cũng không thể can thiệp vào kỳ thi của năm nhất được, đúng không? Đâu có giống lần trước là cả trường cùng tham gia.”

Quả thật, nhìn bề ngoài thì đúng là như vậy.

Nagumo đương nhiên không thể thao túng phiếu bầu của khối năm nhất, gã ta cũng không tự đại đến mức đó… ngoại trừ lớp 1-A.

Ít nhất thì gã ta tự tin là mình làm được.

Tên đầu vàng chết tiệt đó đã dùng việc hẹn hò làm điều kiện, đề nghị cho Ichinose mượn hai triệu điểm để vượt qua khốn cảnh.

Nếu đã vậy, một kẻ trơ tráo như thế tạm thời đổi ý, yêu cầu thêm một điều kiện nữa, cũng chẳng có gì là lạ, phải không?

Ví dụ như——yêu cầu toàn bộ lớp 1-A làm theo chỉ thị của gã ta, bỏ phiếu tán thưởng cho một ai đó ở lớp khác.

Với đầu óc của Nagumo, chắc chắn gã ta có thể nghĩ ra điều này.

Hơn nữa, gã đó hẳn cũng đang muốn cài cắm tay chân ở khối năm nhất, tốt nhất là dựng lên vài con rối ngoan ngoãn.

Tokitou, một kẻ không có đầu óc, không nghi ngờ gì là một lựa chọn hoàn hảo.

Vì thế, Nagumo có lẽ sẽ không ngại tiện tay giúp một việc, dù sao cũng chỉ cần nói thêm với Ichinose một câu là xong.

Tiếc thay, Hikigaya ngay từ đầu đã không có ý định để gã đó toại nguyện.

Dù làm vậy có hơi bất công với Tokitou, nhưng cũng đành chịu, vốn dĩ kỳ thi này phải có người ra đi, chẳng có lý do gì người đó không thể là cậu ta.

Với lại, hồi hè trên du thuyền, Hikigaya đã bị gã này bám riết như một con chó điên.

Dù không cần thiết phải cố tình trả đũa, nhưng cũng chẳng ngại tiện tay đào một cái hố.

Quan trọng nhất, ai bảo cậu ta lại chấp nhận lời mời của Nagumo cơ chứ?

Chậc chậc, dám lấy tiền của tôi đi tán gái… tên đầu vàng chết tiệt đó đúng là mặt dày mới làm ra được chuyện này!

Điều duy nhất đáng tiếc là, dù sao hai người cũng không cùng khối, rất khó tìm cơ hội để dạy cho Nagumo một bài học triệt để.

Cùng lắm chỉ như ở khu cắm trại, khiến gã ta mất trắng bốn mươi triệu điểm mà thôi.

Kỳ thi lần này, Hikigaya cũng chỉ có thể đối phó với Sakayanagi.

Nếu không thì, nhất định phải xử lý cả hai người này một lượt!