Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh TS thành mỹ thiếu nữ, Netora Reiko muốn bị NTR!

(Đang ra)

Chuyển sinh TS thành mỹ thiếu nữ, Netora Reiko muốn bị NTR!

二本目海老天マン

Câu chuyện hài-lãng mạn (?) vừa tồi tệ lại vừa đỉnh cao về một người được chuyển sinh TS thành mỹ thiếu nữ nghiện cảm giác bị cướp đoạt, lừa gạt tất cả để "phá hủy não" cậu bạn thuở nhỏ của cô!!

3 0

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

109 2539

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

414 801

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

21 139

Koibito Ijou no Koto wo, Kanojo Janai Kimi to

(Đang ra)

Koibito Ijou no Koto wo, Kanojo Janai Kimi to

Mochi Yuba

Cuộc hội ngộ bất ngờ làm Fuyu phấn chấn, anh không lãng phí thời gian mời Ito đi uống nước trò chuyện. Cả hai đã có một khoảng thời gian vui vẻ chia sẻ những bất bình và hồi tưởng về quá khứ.

11 0

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 370: Vẫn dáng vẻ quen thuộc ấy

Ngày thứ hai sau khi nhà trường công bố về kỳ thi bỏ phiếu trong lớp, chẳng hiểu sao, Hikigaya lại tỉnh giấc từ rất sớm.

Ngoài cửa sổ trời mới hửng sáng, liếc nhìn đồng hồ, không ngờ mới có năm rưỡi.

“...Mất ngủ rồi.”

Dù rất muốn cứ thế ngủ nướng thêm một giấc, nhưng có lẽ vì tâm sự hoặc một lý do nào đó, tóm lại cứ hễ nhắm mắt là đủ thứ phiền muộn lại ùa vào tâm trí.

Haiz, quả nhiên không nên dính vào mấy chuyện bao đồng...

Vừa thở dài, Hikigaya vừa ôm trán ngồi bật dậy.

Xét cho cùng, cậu vốn chẳng muốn dính dáng gì đến một kỳ thi vô lý thế này, kể cả khi cuối cùng có trở thành mục tiêu công kích của cả lớp, cậu cũng đã định bụng sẽ lẳng lặng chấp nhận sự thật đó.

Nhưng suy nghĩ ấy chẳng qua cũng chỉ là một sự trốn tránh, mà cũng chẳng thực tế chút nào.

Chừng nào còn ở lớp này, còn ở ngôi trường này, thì cậu không thể nào tránh khỏi việc bị lôi vào đủ thứ chuyện.

Đến cả một người như Kouenji mà trong kỳ thi này cũng phải cố sống cố chết bảo vệ quan điểm của mình, thậm chí còn tìm đến cả Hirata, người mà cậu ta gần như chẳng bao giờ nói chuyện... Lần này gã đúng là đang chiến đấu hết mình, chẳng còn thấy đâu cái vẻ tiêu sái của một cậu ấm con nhà giàu thường ngày.

Nhưng cũng phải thôi, dù Kouenji có chẳng bận tâm đến việc bị đuổi học, nhưng nếu bị một đám mà trong mắt gã chỉ là rác rưởi loại khỏi cuộc chơi, thì đó không còn nghi ngờ gì nữa, chính là một nỗi sỉ nhục tột cùng.

Lấy một ví von có lẽ không phù hợp lắm, thì nó giống như một nhà tư bản bị dân chúng lôi ra treo cổ... Ừm, thực ra cũng chuẩn phết đấy chứ.

Nếu thật sự có ai nhắm vào Kouenji, thì chỉ cần rêu rao về cái thân phận mà gã vẫn luôn tự hào, kết hợp với thái độ coi trời bằng vung từ trước đến nay, thì dưới tác động cộng hưởng của lòng ghen tị và sự chán ghét, việc bỏ phiếu tống cổ gã đi chỉ là chuyện một sớm một chiều.

Năng lực mạnh thì sao chứ? Năng lực mạnh mà không đóng góp gì cho lớp thì cũng chỉ phí của, thà đem ra làm vật tế thần còn hơn.

Chắc hẳn Kouenji cũng hiểu rõ điều này, nên mới cố hết sức để tránh kịch bản đó xảy ra.

Lúc vệ sinh cá nhân xong thì cũng vừa qua sáu giờ, vẫn còn sớm chán mới đến giờ vào học.

Nhưng ở lỳ trong ký túc xá cũng chẳng có gì làm, thỉnh thoảng đến trường sớm một chút cũng hay, nhân lúc vắng người còn có thể đi dạo một vòng quanh sân trường.

Thường ngày mỗi khi tâm trạng chán nản, Hikigaya có thói quen đi ngủ sớm hoặc vùi đầu vào đọc sách.

Nhưng lần này thì khác, cảm giác chẳng có cuốn sách nào nuốt trôi được, có lẽ để đầu óc tiếp xúc với chút khí lạnh ngoài trời sẽ tốt hơn.

Bây giờ đã là đầu tháng Hai, vừa mở cửa ra đã cảm nhận ngay được một luồng gió lạnh buốt táp thẳng vào mặt, khiến người ta bất giác lo không biết gò má mình có bị đóng băng không nữa.

Dù đang thong thả bước về phía trường học, Hikigaya vẫn không sao ngăn được dòng suy nghĩ quay về chuyện ngày hôm qua.

Mà nói đi cũng phải nói lại, không ngờ Kouenji lại chọn tìm đến Hirata...

Cứ tưởng gã sẽ đánh giá cao Horikita hơn chứ.

Nhưng cuộc nói chuyện ở quán cà phê hôm qua đã cho thấy, Horikita cũng đang hoang mang tột độ vì kỳ thi này, nói thẳng ra thì trạng thái của cô ấy cũng chẳng khá hơn Hirata là bao.

Ngay cả khi Hikigaya đã nói rõ rằng sẽ ủng hộ cô ấy hết mình, cô ấy vẫn chần chừ mãi không thể hạ quyết tâm.

Ngược lại, Hirata lại có thể gạt phắt mọi lo ngại sang một bên và đưa ra lời đề nghị ngay tại chỗ.

Chính vì nghĩ rằng gánh nặng trên vai Horikita có lẽ đã quá lớn, nên Hikigaya mới nảy ra ý định ép Hirata phải đứng ra, ít nhất là để lớp học không rơi vào tình trạng mất kiểm soát.

Nghĩ vậy thì... mắt nhìn người của gã Kouenji đó cũng không tệ chút nào.

“Chào buổi sáng, Hikigaya-kun.”

Ngay lúc Hikigaya đang mải mê với những suy nghĩ của mình, một giọng nói bất chợt vang lên từ sau lưng.

Quay đầu lại, không ngờ đó lại là Ichinose... lẽ nào cô ấy cũng bị mất ngủ sao?

“Chào buổi sáng... hôm nay cậu dậy sớm thật đấy.”

“Ừm, tớ thấy không buồn ngủ lắm.” Ichinose cười gượng, rồi hỏi tiếp, “Hikigaya-kun cũng thế à? Vì... chuyện trong lớp sao?”

Chẳng hiểu sao, biểu cảm và cử chỉ của cô ấy đều có phần cứng nhắc, cũng không giống như mọi khi cứ tíu tít bám lấy người khác như một chú cún con.

...Tất nhiên, đây cũng có thể chỉ là do Hikigaya tự mình đa tình.

Nhưng dù sao đi nữa, Ichinose của ngày hôm nay rõ ràng là có phần quá câu nệ, điều này thì chắc chắn không phải là ảo giác.

Hikigaya vờ như không nhận ra, gật đầu đáp: “Bảo là không để tâm thì là nói dối, hôm qua tớ còn bị gọi đi bàn bạc nữa là. Dù sao thì kỳ thi lần này đúng là phiền phức thật.”

“Đúng thế, thực sự rất đau đầu.”

Ngay sau đó, Ichinose dường như cũng nhận ra sự khác thường của mình, cô có chút gượng gạo bước đến đi bên cạnh Hikigaya.

“Ừm... chúng ta cùng đến trường nhé?”

“...Ừ, đi thôi.”

Nếu là Ichinose của mọi khi, chắc chắn cô ấy sẽ không hỏi một câu như vậy, mà sẽ dùng một giọng điệu vui tươi để rủ người khác đi cùng.

Xem ra kỳ thi lần này đã tạo một áp lực cực kỳ lớn cho cô ấy.

Cũng đành chịu thôi, vì đó là lớp A, nơi mà mọi người đều vô cùng thân thiết và yêu thương nhau.

Trong một tập thể có mối quan hệ tốt đẹp như vậy mà phải chọn ra một người để loại bỏ, đối với Ichinose mà nói, đó là một việc quá đỗi khó khăn.

Có khi đến cuối cùng, cô ấy sẽ chọn cách tự mình rời khỏi trường...

Nghĩ đến đây, Hikigaya quyết định thăm dò: “Ichinose này, nếu tiện thì tớ muốn tham khảo một chút, lớp cậu định đối mặt với kỳ thi này như thế nào?”

“À... nói thật thì, bây giờ mọi người đều rất bất an, ngay cả tớ cũng...”

Một nét u buồn thoáng qua trên gương mặt Ichinose.

Hơn nữa, vị thế của cô ấy cũng tương tự như Hirata, đều là những nhân vật trung tâm của lớp, có thể nói là nằm trong vùng an toàn tuyệt đối.

Cũng chính vì thế mà cô ấy phải gánh trên vai một áp lực tâm lý nặng nề.

Khi bản thân mình an toàn mà phải đưa ra quyết định hy sinh một ai đó, đặc biệt khi người đó lại là những người bạn đã cùng kề vai sát cánh... người có thể làm được việc này, hoặc là một kẻ vô cùng xuất chúng, hoặc là một kẻ máu lạnh vô tình.

Tiếc thay, Ichinose lại chẳng thuộc loại nào cả, đó là lý do vì sao cô ấy lại khổ tâm đến vậy.

“Nhưng mà, dù kỳ thi này có phiền phức đến đâu, chúng ta cũng phải làm gì đó, đúng không?”

“...Phải.”

Giá như có thể nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ tất cả, có lẽ mọi chuyện đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhưng Ichinose vẫn chọn con đường ‘phải làm gì đó’, một con đường định sẵn sẽ mang lại rất nhiều đau khổ.

“Ừm, tớ phải cố gắng lên mới được!”

Cậu ấy lặp lại câu nói đó như để tự động viên chính mình, và trên môi lại nở một nụ cười quen thuộc.

Cái dáng vẻ gồng mình lên này... vẫn quen thuộc làm sao.

Hikigaya thầm thở dài, quyết định chọc thủng lớp giấy mỏng manh ngăn cách sự thật.

“Nếu cậu đã nói vậy, để tớ đoán thử nhé. Giả sử lớp cậu định sẽ thảo luận công khai để chọn ra người bị loại, vậy tiêu chí sẽ là dựa trên thành tích thường ngày sao?”

“Ể? Không, không phải!” Ichinose vội vàng lắc đầu, “Lớp tớ sẽ không bao giờ làm thế đâu, thành tích không phải là tất cả. Nếu thảo luận công khai thì chẳng khác nào... Vả lại, tớ tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai phải rời trường.”

Giọng cô ấy rất bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một sự kiên định lạ thường.

“Cái ‘bất kỳ ai’ đó, có bao gồm cả chính cậu không?” Hikigaya khẽ hỏi.

“Hử? Sao cậu lại nói vậy?”

“Vì nó viết hết lên mặt cậu rồi kìa.”

Nghe vậy, ánh mắt của Ichinose thoáng chút dao động.

Chẳng cần phải hỏi cũng có thể đoán ra, cô ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ hy sinh bản thân vì các bạn cùng lớp.

“Vậy sao... Haiz, quả không hổ là Hikigaya-kun.” Ichinose cười khổ đầy thán phục, “Cậu nhất định phải giữ bí mật với mọi người đấy nhé, tớ không muốn họ phải phiền lòng thêm nữa.”

“Dù có phiền lòng thì cũng là chuyện đương nhiên thôi, đây đâu phải là kỳ thi của riêng mình cậu.”

Nếu khó khăn nào cũng một mình Ichinose gánh vác, thì các học sinh lớp A sẽ chẳng bao giờ trưởng thành được.

Cơ mà, Hikigaya cũng chẳng có tư cách gì để nói người khác...

“Nhưng tớ... tớ là lớp trưởng mà, mọi người đã tin tưởng tớ như vậy... tớ phải báo đáp lại sự tin tưởng ấy.”

Giọng điệu của Ichinose lộ rõ sự từ chối, chắc hẳn trong lòng cô ấy không muốn Hikigaya nói thêm gì nữa.

Thực ra chuyện này cũng giống như Hirata hôm qua, nếu lớp tổ chức một buổi thảo luận công khai, chắc chắn sẽ phải chỉ ra người có năng lực yếu kém nhất, và cả hai người họ đều không thể chấp nhận được điều đó.

Bởi vì xé toạc vết sẹo ra thì đau lắm.

Nhưng vấn đề là, dù có đoàn kết yêu thương nhau đến mấy, thì sự chênh lệch về năng lực cá nhân là một thực tế khách quan.

Một tập thể trưởng thành không nên trốn tránh sự thật này, mà phải thuyết phục mọi người chấp nhận những thiếu sót của nhau trong một chừng mực hợp lý, đồng thời tìm cách giúp đỡ nhau cùng tiến bộ.

Giống như chuyện Sudou học rất kém, cả lớp đều biết, và chính cậu ta cũng chấp nhận sự thật đó, nên gần đây đã rất nỗ lực học hành để theo kịp mọi người.

Ngược lại, trong đại hội thể thao, cậu ta cũng sẵn lòng giúp các bạn khác luyện tập, đó chính là một vòng tuần hoàn tích cực.

Trong khi đó, lớp A không chỉ quá phụ thuộc vào Ichinose, mà bản thân Ichinose cũng có tinh thần trách nhiệm quá cao.

Tuy nhiên, những vấn đề này không thể do một người ngoài cuộc như Hikigaya nêu ra được.

Suy cho cùng, cậu đâu phải là học sinh lớp A, vừa không có tư cách, lại chẳng có trách nhiệm, cùng lắm chỉ là hy vọng họ có thể tự nhận ra điều đó mà thôi.

Chỉ là hy vọng suông.

Huống hồ, việc thay đổi một con người đâu phải chỉ ngày một ngày hai là được, và quan trọng hơn cả là...

Hikigaya không hề ghét một Ichinose Honami dịu dàng và tốt bụng như thế.

“Ichinose, nghe ý của cậu... tớ có thể hiểu là lớp cậu cũng không gom đủ hai mươi triệu điểm đúng không?”

“...Ừm, còn thiếu một chút.”

“Nếu vậy thì... trong tay tớ cũng còn dư một ít... hay là cậu cho tớ biết còn thiếu bao nhiêu đi?”

Thực ra, Hikigaya vốn không định nói ra câu này.

Không phải cậu tiếc mấy điểm cá nhân, mà chủ yếu là vì không muốn tạo thêm gánh nặng cho Ichinose.

Người ta thường nói, thưng gạo tạo ân, đấu gạo gây thù... dĩ nhiên, Ichinose không phải là người như vậy, và Hikigaya cũng chưa bao giờ có ý định tự coi mình là ân nhân.

Nhưng nếu nhìn từ góc độ khách quan, từ góc độ của Ichinose, thì cô ấy quả thực đã nhận được quá nhiều sự giúp đỡ.

Ngay cả vị trí lớp A hiện tại cũng có một phần không nhỏ là nhờ vào Hikigaya.

Điều này vừa khiến cô ấy cảm kích, nhưng đồng thời cũng vô tình tạo ra một áp lực tâm lý cực lớn.

Nói trắng ra, Ichinose và Hikigaya chỉ là bạn cùng trường, thậm chí còn không cùng lớp, về lý mà nói còn phải là đối thủ của nhau.

Có lẽ chính cô ấy cũng cảm thấy mình không xứng đáng để nhận nhiều ân huệ đến vậy.

Và... không chỉ riêng Ichinose.

Nếu không phải do cậu tự đa tình, Hikigaya có cảm giác rằng dạo gần đây, mấy cô gái xung quanh khi nói chuyện với cậu đều có chút gì đó cẩn trọng, lấy lòng.

Đặc biệt là Horikita... nếu là hồi mới nhập học, chẳng ai có thể tưởng tượng được cô ấy lại có thể có biểu cảm như vậy với Hikigaya.

Điều này vừa khiến Hikigaya phiền não, vừa buộc cậu phải tự nhìn nhận lại bản thân.

Đôi khi giúp đỡ người khác, không phải chỉ cần nói một câu ‘cậu không cần cảm ơn’ là xong chuyện.

Khi sự giúp đỡ lặp lại quá nhiều lần, đối phương khó tránh khỏi sẽ cảm thấy áy náy.

Dù cho Hikigaya chỉ đơn thuần làm vì sự thỏa mãn của bản thân, chẳng hề mong được báo đáp, nhưng cậu lại không thể kiểm soát được suy nghĩ của người khác.

...Haiz, các mối quan hệ xã hội đúng là một mớ bòng bong.

Giá như tất cả chỉ là người dưng nước lã, có lẽ Hikigaya đã không phải bận tâm nhiều đến thế, muốn giúp thì cứ giúp thôi.

Miễn là bản thân cậu cảm thấy thỏa mãn là được.

Nhưng chính vì cậu đã coi những người khác là bạn, ít nhất là đơn phương coi họ là bạn, nên mới phải suy nghĩ nhiều vấn đề hơn.

Ví dụ như sự trưởng thành của Ichinose, và... lòng tự trọng của cô ấy.

Lấy ví dụ, nếu là bây giờ, Hikigaya sẽ không chọn cách giúp Ichinose che giấu khoản thất thoát hai triệu điểm kia, mà sẽ khuyên cô ấy chủ động thú nhận với cả lớp và xin được tha thứ.

Bởi vì làm như vậy mới thực sự tốt cho sự trưởng thành của Ichinose.

Nhưng lúc đó, Hikigaya và Ichinose còn chưa thân thiết, cậu chỉ đơn giản thấy đối phương là người tốt, nên mới nổi hứng muốn giúp một tay.

Còn những chuyện khác thì không liên quan đến cậu.

Lần này cũng vậy, chính vì lo ngại cho suy nghĩ và lòng tự trọng của Ichinose, Hikigaya mới muốn tránh can thiệp quá sâu.

Tiếc là, cậu rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ nửa vời.

Thấy Ichinose khổ tâm như vậy, cậu lại không đành lòng, cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi một câu.

“Nếu chỉ thiếu một chút, tớ có thể cho các cậu mượn... dù sao tớ cũng chẳng có việc gì cần dùng đến tiền.”

“Không! Không sao đâu!” Ichinose vội lắc đầu, “Ừm, sao nhỉ, lớp tớ đúng là còn thiếu một chút, nhưng cũng chỉ khoảng vài trăm nghìn thôi. Tớ nghĩ nếu vận động mọi người cố gắng đi vay mượn thì chắc sẽ đủ. Hơn nữa... từ trước đến nay tớ đã gây cho Hikigaya-kun quá nhiều phiền phức rồi, lần này tuyệt đối không thể như vậy nữa.”

Xem ra Hikigaya đã đoán đúng, Ichinose cảm thấy rất áy náy về chuyện này.

“Thật lòng mà nói, tớ thực sự, thực sự rất cảm ơn Hikigaya-kun, về mọi chuyện... chỉ là, tớ cũng không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào cậu được, đúng không... Cho nên lần này dù có phải đối mặt với rủi ro, tớ cũng muốn tự mình chiến đấu bằng chính sức của mình, không thể cứ mãi yếu đuối như vậy được.”

Dù nói rất chậm, nhưng từng lời của Ichinose đều thể hiện một quyết tâm sắt đá.

Lúc này, có lẽ không nên vạch trần sự gắng gượng của cô ấy làm gì, như vậy thì thật là vô duyên quá.

“Tớ hiểu rồi... Cố lên nhé.”

“Ừm! Có câu nói này của cậu là đủ với tớ rồi.”

Ichinose gật mạnh đầu, mỉm cười thật tươi.

Sau đó, như để xua tan đi bầu không khí có phần nặng nề, cô ấy chuyển sang một chủ đề khác.

“Mà này, trường mình cũng quá đáng thật, lại bắt ép học sinh phải thôi học. Dù có thể nhận được phiếu tán thành từ các lớp khác, thì cuối cùng vẫn sẽ có người phải hy sinh, nhỉ.”

“Ừ, mà còn chọn đúng thời điểm này nữa chứ.”

“Đúng đó, quá vô lý!”

Sắp kết thúc năm học lớp mười mà lại tung ra một kỳ thi đuổi học bắt buộc, làm bừa cũng phải có giới hạn thôi chứ.

Vị chủ tịch Sakayanagi trước đây, ít ra cũng đã thông báo về việc học sinh không đạt sẽ bị đuổi học ngay từ đầu năm, lại còn báo trước cả tháng, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả 'phao cứu sinh' để những học sinh yếu kém có thể vượt qua kỳ thi.

Còn gã Tsukishiro kia, để đuổi được Ayanokouji khỏi trường đúng là không từ thủ đoạn... không, nói vậy cũng không hoàn toàn chính xác.

Nếu phải nói, Hikigaya cảm thấy Tsukishiro chỉ đang làm màu cho ra vẻ nguy hiểm, chứ thực tế chưa hề ra đòn chí mạng.

Giống như Ichinose vừa nói 'dù có thể nhận được phiếu tán thành từ các lớp khác', kể cả khi Ayanokouji có bị cả lớp nhắm làm mục tiêu công kích, chỉ cần cậu ta tìm cách có được phiếu tán thành từ lớp khác thì sẽ không gặp nguy hiểm.

Cứ có cảm giác Tsukishiro đang nương tay...

Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của riêng Hikigaya, chứ không có bằng chứng gì.

“À phải rồi, Hikigaya-kun, kỳ thi lần này cậu không sao chứ?” Ichinose hỏi với vẻ lo lắng.

“Biết nói sao đây... Ừm, ờ...”

“Sao cậu lại do dự thế? Có nguy hiểm à?”

Hikigaya ấp úng mãi không biết nói sao, khiến Ichinose càng thêm lo lắng.

Thực tế, cậu đúng là cảm thấy mình đang gặp rủi ro không nhỏ.

Gần đây, chuyện của cậu và Sakayanagi đã gây xôn xao dư luận, cộng thêm mối quan hệ của cậu với những người khác cũng chẳng tốt đẹp gì, trong lớp chắc chắn có không ít người ngứa mắt với những việc cậu làm.

Thật lòng mà nói, có nhận về hai mươi mấy phiếu chỉ trích cũng chẳng có gì lạ... thậm chí là ba mươi mấy phiếu cũng hoàn toàn có khả năng.

Dù không quan tâm đến việc bị đuổi học, nhưng bị nhiều người như vậy bỏ phiếu chỉ trích, ít nhiều cũng sẽ có chút chạnh lòng.

Nghĩ đến đây, Hikigaya thử tưởng tượng xem, đến lúc biết kết quả, tâm trạng của mình sẽ ra sao.

——Ha ha ha! Mình quả nhiên là kẻ bị ghét nhất lớp rồi!

À mà mọi người đừng quên cập nhật bảng xếp hạng ‘Nam sinh bị ghét nhất năm nhất’ nhé!

...Không được, thực sự không thể nào cười nổi từ tận đáy lòng.

Biết sao giờ, Hachiman có phải là M đâu!

“Hikigaya-kun, cậu không sao chứ?”

“Không sao đâu, tớ đã sớm chuẩn bị tinh thần để đối mặt với hiện thực tàn khốc rồi.”

“Đã chắc chắn là tàn khốc luôn rồi à?!”

“...Honami-chan, cảm ơn cậu đã không quên bắt bẻ tớ vào lúc này.”

“Không, không phải, tớ không cố ý đâu!” Ichinose dở khóc dở cười nói, “Hay là thế này, đến lúc đó lá phiếu của tớ sẽ bầu cho Hikigaya-kun. Dù chỉ một phiếu chắc cũng chẳng thay đổi được gì...”

“Ừ... Cứ coi như là giải an ủi vậy.”

“Thiệt tình, đừng nói mấy lời nản chí như thế chứ!”

Hikigaya vốn định khai thông tư tưởng cho Ichinose, ai ngờ lại thành ra được người ta quan tâm ngược lại.

Rốt cuộc mình vẫn cứ thảm hại như vậy sao...