Tài khoản... đã bị khóa.
Nhìn đăm đăm vào dòng chữ đỏ chói trên màn hình, Hikigaya bất giác thất thần.
Một câu hỏi tức thời lóe lên trong đầu cậu – là đứa nào đang đứng sau giở trò?
Hasebe ở phía sau ngơ ngác hỏi: “Sao vậy? Hệ thống bị lỗi à cậu?”
Vừa nói, cô nàng vừa lôi điện thoại ra xem, nhưng tuyệt nhiên không phát hiện điều gì bất thường.
“Đừng để ý, chắc tài khoản của tôi gặp chút vấn đề thôi.” Hikigaya thuận thế đáp lời, “Lát nữa tôi sẽ qua tìm Chabashira-sensei hỏi cho ra nhẽ. Nước nôi thì hẹn cậu lần sau nhé.”
“À, cái đó thì có gì đâu, cậu đi mau đi.”
Có lẽ vì thấy thái độ Hikigaya quá đỗi thản nhiên, Hasebe cũng không nghĩ sâu xa, chỉ đơn thuần cho rằng đó là một sự cố hệ thống.
Bởi lẽ, chuyện khóa tài khoản là điều chưa từng có tiền lệ. Kể cả với những học sinh phạm nội quy, nhà trường cũng chỉ trừ thẳng điểm cá nhân là cùng.
“Ừm, vậy tôi đi trước đây.”
Hikigaya gật đầu, đoạn nói thêm: “Phải rồi, chuyện này phiền cậu giữ kín, đừng nói cho bất kỳ ai, kể cả hội bạn thân của cậu... Các cậu đang định bỏ phiếu chỉ trích tôi, đúng chứ? Không cần thiết phải làm họ nặng thêm gánh lo tâm lý vô ích đâu.”
“Ể? À, ừm.” Nét mặt Hasebe không khỏi cứng đờ.
Dù đây là chuyện mọi người đều ngầm hiểu với nhau, nhưng bị chính người trong cuộc nói thẳng toẹt ra vẫn khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó xử.
Song, mục đích thực sự của Hikigaya chỉ là không muốn tin tức đến tai Ayanokouji, đề phòng gã đó thừa nước đục thả câu.
Tất nhiên, nếu chính cậu ta là kẻ chủ mưu giật dây thì câu chuyện đã rẽ sang hướng khác... nhưng khả năng đó gần như bằng không, làm vậy hoàn toàn chẳng có lợi lộc gì cho cậu ta.
Còn mấy lá phiếu chỉ trích, trong mắt Hikigaya chúng vốn chẳng đáng để bận lòng.
Trong tình thế này, việc bị bỏ phiếu chỉ trích là điều hoàn toàn có thể lường trước.
Hành động như vậy ít nhất cũng giúp cảm giác tội lỗi của họ vơi đi ít nhiều, vậy nên chẳng có gì phải để tâm.
Sau khi tạm biệt Hasebe, Hikigaya vừa rảo bước về phía phòng giáo viên, vừa trầm tư suy tính xem màn kịch này rốt cuộc ẩn giấu điều gì.
Thành thực mà nói, cậu cũng cảm thấy tình hình hiện tại vô cùng quái gở, hay nói đúng hơn là hoàn toàn mờ mịt.
Nên biết rằng, ngay cả gã lừa đảo đám tân sinh viên mấy năm về trước cũng chỉ bị tịch thu toàn bộ điểm cá nhân, chứ chưa hề nghe nói đến chuyện khóa tài khoản.
Ngôi trường này không sử dụng tiền mặt, mọi giao dịch đều phải thông qua hệ thống S. Do đó, dù với bất cứ lý do gì, nhà trường cũng không nên ra một quyết định ảnh hưởng đến sinh hoạt thường nhật của học sinh, ít nhất là không thể tùy tiện làm vậy mà không hề báo trước.
Trừ khi... không, bỏ đi.
Hikigaya lắc đầu, cố gạt những suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi tâm trí.
Lúc này, mọi giả thuyết đều trở nên vô nghĩa. Trực tiếp đi tìm Chabashira-sensei hỏi cho rõ ngọn ngành vẫn là thực tế hơn cả.
Rồi tùy theo câu trả lời mà—
Ting!
Ngay lúc đó, điện thoại bỗng reo lên tiếng báo tin nhắn.
Mở ra xem, đó là tin từ Nagumo, yêu cầu cậu đến văn phòng hội học sinh ngay lập tức, có việc quan trọng cần bàn.
Lẽ nào là… xem ra không đi không được rồi.
Hikigaya lập tức đổi hướng, tiến thẳng đến văn phòng hội học sinh.
Nếu không có gì ngoài dự đoán, chuyện cần nói hẳn là về vụ đó.
“Xin làm phiền.”
Tới nơi, cậu đẩy cửa vào thì đã thấy Nagumo ung dung ngồi sẵn trên ghế chờ.
“Ồ, đến rồi đấy à.”
Gã ta chào một câu lấy lệ rồi vào thẳng vấn đề: “Hikigaya, buổi trưa thời gian eo hẹp, tôi không nói nhiều lời thừa. Lần này gọi cậu đến chủ yếu là vì chuyện của cậu. Chắc cậu đã cảm nhận được sự bất thường xảy đến với mình rồi chứ?”
“Vâng, tài khoản của tôi dường như đã bị khóa.”
“Về chuyện đó… cứ để cậu xem tài liệu này sẽ nhanh hơn.”
Nói đoạn, Nagumo cầm một tập hồ sơ trên bàn đưa sang.
Hikigaya đón lấy, lướt nhanh qua, và một cảm giác phi lý đến tột cùng chợt dâng trào trong lòng.
Cậu thậm chí còn sợ mình hoa mắt nhìn nhầm, vội vàng rà soát lại một lần nữa, nhưng đáng tiếc, thị lực của cậu xem ra vẫn tốt chán.
“Sáng nay, có một học sinh lớp 1-B đã liên hệ với tôi.” Nagumo giải thích. “Tôi biết lời tố cáo họ đưa ra có phần vô lý và mang tính gây sự, nhưng vì họ đã tập hợp được một nhóm bảy, tám người, nên hội học sinh cũng không thể phớt lờ nguyện vọng của họ.”
Tóm tắt ngắn gọn là thế này: một bộ phận học sinh lớp B không chấp nhận bản hợp đồng đã ký với Hikigaya trên đảo hoang, do đó đã đồng loạt ký tên kháng nghị.
Lý do thì trên trời dưới đất, nào là hiện trường quá tối không đọc rõ điều khoản, nào là bị uy hiếp nên mới buộc phải ký.
Nực cười nhất là một người tuyên bố rằng lúc trước cậu đã cam kết phe Sakayanagi không cần ký, mà gã ta hiện tại cũng là thành viên của phe Sakayanagi, do đó hợp đồng của gã ta phải được vô hiệu hóa và cậu phải hoàn trả toàn bộ số điểm đã thu giữ từ trước đến nay.
Đúng là hết nói nổi… Bịa chuyện cũng phải có chừng mực thôi chứ!
Hikigaya thầm cảm thấy bất lực cùng cực. Lúc trước, để phòng tranh chấp, cậu không chỉ yêu cầu từng người ký tên riêng rẽ mà còn mời cả Mashima-sensei làm người chứng giám.
Tiếc thay, đó suy cho cùng cũng chỉ là chiêu phòng quân tử, chứ khó lòng phòng được tiểu nhân.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây quả thực là quyền lợi của đám học sinh lớp B.
Nó cũng giống như việc bị người ta dùng thủ đoạn đe dọa hoặc lừa gạt để ký vào một khoản vay nặng lãi. Trong trường hợp đó, người vay đương nhiên có quyền chối nợ, thậm chí khởi kiện ra tòa.
Còn việc có thắng kiện hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Áp dụng vào đây cũng tương tự. Hikigaya không tin lời tố cáo mang nặng tính cố đấm ăn xôi của lớp B có thể thành công, và họ chắc cũng không đến mức ngu ngốc như vậy.
Nói cách khác, vấn đề thực sự nằm ở chỗ: mục đích của họ khi làm vậy là gì?
Và… tại sao hội học sinh lại đồng ý thụ lý?
“Hội trưởng Nagumo, vừa rồi anh nói là vì họ quá đông, nên đành phải chấp nhận do áp lực?”
“Phải vậy.” Nagumo gật đầu. “Cậu cũng biết năm học sắp kết thúc rồi, hội học sinh không muốn rước thêm phiền phức. Nhiều người cùng làm loạn sẽ rắc rối lắm, cậu cứ đối phó qua loa với họ một chút là được.”
Chân lý thuộc về kẻ đông người, câu nói này quả là danh ngôn xuyên quốc gia.
Nhưng Hikigaya không tin Nagumo chỉ hành động vì lý do đơn giản đó. Gã này không phải loại tính cách sợ phiền phức… e là hắn đã ngấm ngầm thực hiện một giao dịch mờ ám nào đó với ai rồi.
Xét cho cùng, hễ nhắc đến lớp B là không thể không nghĩ tới cái nhỏ loli trời đánh nào đó.
“Vậy tại sao lại khóa luôn cả tài khoản của tôi? Bình thường đâu cần phải mạnh tay đến thế?”
“Chủ yếu là vì lớp B lo ngại cậu sẽ nhân cơ hội tẩu tán hết điểm, như vậy thì họ sẽ không đòi lại được.”
Nói mới nhớ, đây chẳng phải là chiêu bài mà Ishikura từng dùng hay sao.
Nhưng Ishikura là học sinh năm ba, sắp ra trường, còn Hikigaya chỉ mới năm nhất, lý do này rõ ràng không thể áp dụng.
Huống hồ–
“Nếu vậy, chỉ cần tạm thời niêm phong phần điểm tôi nhận từ lớp B là đủ rồi chứ? Tại sao phải khóa toàn bộ tài khoản?” Hikigaya bám riết lấy điểm mấu chốt này.
“Lớp B cho rằng cậu đã dùng thủ đoạn bất chính để tích lũy điểm, nên họ yêu cầu phải đóng băng toàn bộ tài sản của cậu cho đến khi có kết quả cuối cùng.”
Có lẽ chính Nagumo cũng cảm thấy lý do này quá gượng ép, nên vội vàng trấn an: “Hikigaya, thực ra cũng không cần quá bận tâm. Đây chỉ là biện pháp tạm thời thôi, ngay khi buổi thẩm nghị kết thúc, tôi sẽ lập tức cho giải tỏa. Hơn nữa, cậu cũng nên biết, tôi không có thẩm quyền khóa tài khoản học sinh, là cấp trên đã phê duyệt việc này.”
…Cấp trên?
Nói vậy cũng hợp lý. Hội trưởng hội học sinh làm gì có thứ quyền lực đó, cùng lắm chỉ có thể tô vẽ thêm lý do khi đệ đơn, nhưng quyết định cuối cùng vẫn phải được ban lãnh đạo nhà trường chấp thuận.
Điều này đồng thời cũng khiến Hikigaya nhận ra một điểm bất thường: đơn mới nộp buổi sáng mà buổi trưa đã được phê duyệt?
Tạm gác chuyện xét duyệt sang một bên, riêng cái hiệu suất này đã nhanh đến mức khó tin!
Lẽ nào là… Tsukishiro?
Ngoài lão già đó ra, Hikigaya không thể nghĩ đến ai khác. Chỉ có quyền hạn của một quyền Chủ tịch mới có thể khóa tài khoản của một học sinh với tốc độ tên lửa như vậy.
Nhưng câu hỏi là, tại sao lại phải làm thế?
Mục tiêu của lão ta không phải là để đối phó với Kiệt Tác Tối Cao hay sao!
Nhưng nếu thực sự là Tsukishiro ra tay, Hikigaya cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nguyên nhân chủ yếu là vì cậu từng nhận một nghìn vạn điểm từ Chủ tịch Sakayanagi. Khoản tiền đó đúng là một khoản thu nhập bất chính, nếu đối phương vin vào cớ này để tiến hành điều tra thì quả thực là danh chính ngôn thuận.
Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, e rằng dù cậu có tranh luận đến cùng cũng bằng thừa.
Nghĩ đến đây, Hikigaya hỏi tiếp: “Vậy buổi thẩm nghị sẽ bắt đầu khi nào?”
“Thứ hai tuần sau.”
Đúng như dự liệu, Nagumo đưa ra một câu trả lời tồi tệ.
Xem ra gã này quả thực đang ấp ủ những mưu mô riêng.
Ngay khoảnh khắc này, tất cả các mảnh ghép nghi vấn chợt khớp lại với nhau.
Dù vẫn còn thiếu vài bằng chứng cốt lõi, nhưng Hikigaya cũng chẳng có ý định đưa ai ra vành móng ngựa. Miễn là trong lòng cậu tự mình tỏ tường là đủ rồi.
“Tại sao phải trì hoãn đến tuần sau?”
Thực ra câu hỏi này chỉ là thừa, chẳng qua là hỏi cho có lệ.
Nagumo đáp: “Chủ yếu là để cho cả hai bên có thời gian thu thập bằng chứng. Đến lúc đó cậu chuẩn bị cho kỹ lưỡng vào, cố gắng giải quyết dứt điểm một lần. Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Mặc dù gã này đang diễn vai một đàn anh ‘hết lòng vì hậu bối’, nhưng Hikigaya đâu dễ bị thứ tình cảm giả tạo rẻ tiền này đánh lừa.
Thông thường, việc thu thập bằng chứng chỉ được tiến hành khi hai bên có tranh chấp về kết quả.
Giống hệt như vụ ẩu đả của Sudou, anh ta không chấp nhận cáo buộc của lớp C, sau đó Horikita Manabu mới yêu cầu hai lớp tự đi tìm nhân chứng hoặc bằng chứng.
Làm gì có cái lý nào mà không hề hỏi ý kiến đương sự trước.
Nhưng một khi Tsukishiro đã có khả năng nhúng tay vào việc này, thì việc chất vấn Nagumo ở đây cũng trở nên vô nghĩa.
Thà nhân cơ hội này khai thác thêm thông tin khác còn hơn.
“Hội trưởng Nagumo, tôi muốn hỏi anh một chuyện.” Hikigaya nhìn xoáy vào mặt gã ta. “Người học sinh lớp B đã tìm đến anh, chẳng lẽ chính là Sakayanagi?”
“Không, là một nữ sinh tên Yamamura Miki.”
“Yamamura…?”
Với cái tên này, Hikigaya cùng lắm cũng chỉ biết sự tồn tại của nó.
Nếu cậu nhớ không lầm, cô ta thuộc phe trung lập của lớp B, thành tích có vẻ ổn nhưng cũng chỉ dừng ở mức đó. Bình thường cô ta cũng không gây ra chuyện gì đặc biệt, là một sự tồn tại khá mờ nhạt.
Một người như vậy tại sao lại đột nhiên hành động thế này… Là chỉ thị của Sakayanagi chăng?
“Hikigaya, tôi biết cậu đang nghi ngờ Sakayanagi, nhưng sau lần bị dạy dỗ trước, lần này em ấy chắc đã biết điều hơn rồi chứ? Hơn nữa, khối năm nhất các cậu không phải sắp có kỳ thi đặc biệt bổ sung sao? Nếu em ấyhành động thiếu suy nghĩ vào lúc này, ngược lại có khi còn rước họa vào thân, phải không?”
Nagumo không nói thì thôi, càng nói lại càng khiến Hikigaya thêm phần khẳng định.
Tuyệt đối là do con nhỏ đó đứng sau giật dây!
Phải biết rằng, cái loại người như cô ta thì nào có sợ rước họa vào thân, cô ta chỉ mong lửa cháy càng to càng tốt ấy chứ.
Nói trắng ra, Hikigaya đã sớm liệt Sakayanagi, Ryuuen và Ayanokouji vào danh sách những kẻ phạm tội có hệ thống rồi.
Nếu ba lớp này xảy ra chuyện mờ ám gì, mười vụ thì có đến chín vụ rưỡi không thoát khỏi liên can đến bộ ba này, cứ nhắm vào họ mà điều tra thì chắc chắn không trật đi đâu được.
Chỉ có loại người tự phụ như Nagumo mới ảo tưởng có thể dùng mấy lời này để đánh lạc hướng người khác… Chậc, xem ra gã tóc vàng này vì không tìm nổi đối thủ ở khối năm hai nên mới sinh ra ảo tưởng sức mạnh về bản thân.
Có vẻ như bài học ở khu cắm trại trong rừng vẫn chưa đủ sức nặng với gã.
“Hội trưởng Nagumo, anh thật sự đánh giá cao Sakayanagi nhỉ.” Hikigaya nói bằng một giọng điệu châm biếm sâu cay. “Ngay cả khi cô ta đã dùng hành động thực tế để chứng minh mình chỉ là một thiên tài được tâng bốc quá đà, anh vẫn sẵn lòng nói đỡ cho cô ta nhiệt tình đến vậy.”
“Tôi không nói đỡ cho em ấy, chỉ đang giúp cậu phân tích tình hình mà thôi.”
“Vậy thì thật sự cảm ơn anh nhiều.”
Thật lòng mà nói, nếu Nagumo thừa nhận mình là một tên lolicon, có khi Hikigaya còn tin sái cổ.
Chắc chắn còn đáng tin hơn cái lời nói dối vụng về này.
“Nhưng nếu đã đánh giá cao Sakayanagi đến vậy, sao hội trưởng Nagumo không mời cô ta gia nhập hội học sinh luôn đi?”
“Chuyện đó còn phải xem ý nguyện của đối phương thế nào đã.”
“Ồ? Nghe khẩu khí của anh, có vẻ như đã mời rồi?” Hikigaya lấy tay che miệng, làm bộ kinh ngạc tột độ. “Chẳng lẽ đã bị Sakayanagi từ chối sao? Trời đất ơi, không thể nào? Lại có học sinh dám coi thường cả một vị hội trưởng hội học sinh đường đường chính chính? Tôi cứ đinh ninh ngoài Ayanokouji ra thì làm gì còn ai khác đâu đấy.”
“…Cậu nói vậy là có ý gì?”
Bị xát muối vào vết thương hết lần này đến lần khác, đến cả Nagumo cũng không giữ nổi vẻ bề ngoài, sắc mặt dần tối sầm lại.
Hikigaya cười khẩy một tiếng khinh miệt: “Tôi hỏi này hội trưởng Nagumo, anh đang nổi đóa vì chuyện gì thế? Tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi mà. Người không biết có khi còn tưởng tài khoản của anh bị ai đó lạm dụng quyền hạn để khóa, rồi người đó còn vay của anh một khoản tiền kếch xù nữa chứ… Xin lỗi, học lực của tôi hơi kém, cái hành vi này… nên hình dung thế nào cho phải nhỉ?”
“Không phải, cậu thật sự hiểu lầm rồi, tôi đã nói là tôi không có quyền hạn đó.”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Nagumo không khỏi có chút chột dạ.
Lúc này, Hikigaya chỉ thiếu nước chỉ thẳng mặt nói gã và Sakayanagi đã cấu kết với nhau, có giải thích thế nào cũng bằng thừa.
Gã cũng biết chuyện Hikigaya từng xông thẳng vào lớp 1-B, vả vào mặt Sakayanagi chan chát ngay trước bàn dân thiên hạ.
Vạn nhất chọc giận gã này thật, rồi gã lại tái diễn màn kịch đó ở lớp 2-A… chỉ nghĩ đến thôi đã đủ đau đầu.
Chưa cần bàn đến chuyện khác, riêng cái thể diện đã là mất sạch.
Nợ tiền thì có thể viện cớ không trả, nhưng không thể ngăn đối phương chỉ thẳng vào mặt mình mà sỉ vả.
Dĩ nhiên, nếu là phường du côn vô lại thì có lẽ cũng chẳng thèm bận tâm.
Nhưng Nagumo dù gì cũng là một nhân vật có tiếng tăm, ít nhiều cũng phải để ý đến hình ảnh của mình.
Anh ta chỉ đành xuống nước xoa dịu: “Tôi biết cậu đang ấm ức, nhưng bây giờ nhà trường đã phê duyệt rồi, tôi cũng đành bó tay… Hay là thế này đi, cậu có yêu cầu gì cứ nêu ra, tôi sẽ cố gắng tìm cách bồi thường cho cậu.”
Lời xuống nước này đã khiến Hikigaya hoàn toàn tin chắc vào suy đoán của mình.
Kẻ tung tin cậu có hai mươi triệu điểm ở lớp D, e rằng không ai khác chính là Sakayanagi.
Sau đó, cô ta lại giật dây tay chân đệ đơn kiện, mục đích không phải để thắng kiện, mà là để câu giờ.
Rồi lấy đó làm cái cớ, thuyết phục Nagumo tham gia vào kế hoạch này, giúp cô ta tạm thời khóa tài khoản của Hikigaya.
Lý do Nagumo đồng ý cũng cực kỳ đơn giản: vì gã đang nợ Hikigaya năm triệu điểm.
Một khi Hikigaya bị đuổi học, món nợ đó tự khắc bốc hơi.
Nếu cậu không bị đuổi, gã cũng có thể ung dung thoái thác rằng mình chỉ đang thực thi chức trách của hội trưởng hội học sinh.
Tóm lại, dù kết quả có ra sao, Nagumo cũng chẳng hề thiệt thòi, nên gã đã đồng ý với đề nghị của Sakayanagi với tâm lý “cứ thử một lần cũng chẳng mất gì”.
Nếu có một tính toán sai lầm duy nhất trong ván cờ này, thì đó có lẽ là việc không ngờ Tsukishiro lại phê duyệt nhanh đến vậy.
Theo lẽ thường, việc này phải mất hai, ba ngày, đến lúc đó có thể đánh cho Hikigaya một đòn trời giáng.
Nhưng giờ đây, tình thế lại đảo ngược, cho Hikigaya thời gian để ứng phó, khiến Nagumo có phần trở tay không kịp, không chuẩn bị được lời lẽ đối phó cho phù hợp. Việc gọi Hikigaya đến vào buổi trưa chắc chắn cũng là một quyết định chớp nhoáng.
Xét từ góc độ này, có khi còn phải nói lời cảm ơn Tsukishiro.
Còn về kế hoạch đó, phải nói sao đây… cũng khá là cao tay đấy chứ.
Dù sao đây cũng là một kỳ thi đặc biệt, việc học sinh triệt hạ lẫn nhau là chuyện hết sức bình thường, huống chi đối phương lại là lớp khác, chẳng có lý do gì phải nương tay.
Ngay cả khi mục đích của Sakayanagi là khiến người khác bị đuổi học, thì bản chất của kỳ thi lần này vốn đã là như vậy, có trách thì chỉ có thể trách Tsukishiro đã đặt ra nó.
Quan trọng nhất là, miễn là thủ đoạn không quá lố bịch, Hikigaya đều có thể chấp nhận.
Hơn nữa, chính cậu trước đây cũng đã dùng quyền hạn để chỉnh đốn Sakayanagi, chẳng có lý do gì đến lượt mình lại gào lên bất công.
Tất cả coi như là có qua có lại mà thôi.
“Nếu hội trưởng Nagumo đã có lòng như vậy, tôi đúng là có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
Tuy nhiên, Hikigaya hoàn toàn không có ý định ngồi yên chịu trận.
“Từ trước đến nay, tôi luôn cảm thấy hội học sinh quá thiếu nhân lực, công việc thì lúc nào cũng ngập đầu, đặc biệt là khối năm nhất chỉ có tôi và Ichinose gánh vác… Vì vậy, tôi muốn đề cử thêm một học sinh ưu tú nữa tham gia, liệu có được không?”
Ít nhất cũng phải đáp lễ Sakayanagi một chút cho phải đạo chứ.