Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 371: Tài khoản bị khóa

Vì tính chất đặc biệt của kỳ thi lần này, ngay từ sáng, không khí trong lớp đã rất tồi tệ, tạo ra một cảm giác ngột ngạt.

Học sinh cũng không ồn ào náo nhiệt như mọi khi lúc vừa vào lớp, ai nấy đều uể oải, thiếu sức sống một cách trầm trọng.

Mà thôi, lớp học trở nên yên tĩnh cũng coi như là chuyện tốt…

Tình trạng này có lẽ sẽ kéo dài cho đến khi kỳ thi đặc biệt kết thúc.

Với hầu hết mọi người, việc ‘phải bỏ phiếu chỉ trích ai’ là một vấn đề đau đầu. Để bản thân không trở thành mục tiêu, họ sẽ không có những hành động gây chú ý và luôn cảnh giác lẫn nhau.

Vì vậy, để thúc đẩy diễn biến của kỳ thi, người lãnh đạo buộc phải ra mặt vào lúc này.

Đáng tiếc, cả Horikita lẫn Hirata dường như đều chưa có ý định hành động… nhưng cũng không cần vội, dù sao cũng còn bốn ngày nữa mới đến lúc bỏ phiếu.

Ngoài ra, Hikigaya còn phát hiện một chuyện.

Có vài học sinh vừa bước vào lớp, ánh mắt đã vô tình hay cố ý liếc về phía cậu.

Tuy hành động này rất kín đáo, gần như là vô thức, nhưng Hikigaya cực kỳ nhạy cảm với ánh nhìn của người khác nên tuyệt đối không thể nhầm được.

Nói cách khác… mình bị nhắm tới rồi sao?

Điều này rất dễ hình dung, và cũng là một diễn biến hết sức bình thường.

Những nhóm nhỏ thân thiết với nhau sẽ bí mật bàn bạc rồi thống nhất một đối tượng để cùng bỏ phiếu chỉ trích. Đây là tình huống mà ngay cả Hirata cũng có thể chấp nhận được, nên không cần phải để tâm.

Hơn nữa, cảm giác như chỉ có khoảng bốn, năm người, thậm chí còn ít hơn nhiều so với dự đoán của cậu.

Trong lúc Hikigaya đang suy nghĩ, thỉnh thoảng vẫn có những ánh mắt rời rạc liếc về phía cậu, rồi lại vờ như không có gì mà nhìn đi chỗ khác, lặp đi lặp lại hành động này.

Mà nói thật, đám người này biểu hiện lộ liễu quá… Bộ không kìm nén được chút nào hay sao?

Tất nhiên, nếu mục tiêu là người khác thì chắc họ sẽ không nhận ra. Đây là kỹ năng đặc biệt mà chỉ những kẻ độc hành lâu năm mới rèn luyện được!

… Hay là đi vệ sinh một lát vậy.

Cứ bị nhìn chằm chằm thế này thật không chịu nổi. Chỉ mong họ rèn luyện tâm tính thêm chút nữa.

Vừa thầm ca thán trong lòng, Hikigaya vừa đứng dậy rời khỏi lớp. Cậu lập tức cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

Những ánh mắt khó chịu đó cuối cùng cũng biến mất!

Lúc đi ngang qua cầu thang bộ, cậu tình cờ bắt gặp bóng dáng của Sudou ở đó.

Hử? Cậu ta có thang máy không đi, lại chuyên đi thang bộ à?

“Ể? Là Hi-, Hikigaya à, chào buổi sáng.”

Không hiểu sao, Sudou có vẻ còn ngạc nhiên hơn cả cậu.

Sau đó, có lẽ vì nhận ra ánh mắt kỳ lạ của đối phương, hoặc vì một lý do nào khác, cậu ta còn cố tình giải thích: “Không phải đâu, thang máy không hỏng. Tớ chỉ nghĩ đi thang bộ cũng coi như rèn luyện cơ bắp được phần nào.”

“…Ồ.”

Tuy nói vậy, nhưng Hikigaya vẫn cảm thấy thái độ của Sudou có phần gượng gạo, như đang muốn che giấu điều gì đó.

Thêm vào đó, cậu ta vốn không giỏi giữ mặt poker…

Hikigaya thử nhớ lại những người đã nhìn cậu lúc nãy, tất cả đều là con trai, và thường ngày cũng hay qua lại với Sudou.

À, ra là vậy.

“Này, Hikigaya… tóm lại là, cậu thông minh hơn nên tớ muốn hỏi cậu một chuyện.”

Sudou ngập ngừng mở lời, trông có vẻ rất khó nói.

Thật không giống cậu ta chút nào.

“Tuy tớ vừa ngốc vừa thiếu kiên nhẫn, nhưng hiện tại tớ đang sống rất vui vẻ, tớ tuyệt đối không muốn bị đuổi học. Vì thế… vì thế để có thể ở lại trường, dù bị ai oán hận cũng mặc kệ… cậu thấy suy nghĩ đó có sai không?”

“Không sai đâu.” Hikigaya gật đầu không chút do dự. “Xét cho cùng, con người đều sống vì bản thân. Hơn nữa, phải trách là do nhà trường đã ra một kỳ thi vô lý. Dù lựa chọn của mình có làm tổn thương bạn học thì cũng là bất đắc dĩ, cậu không cần phải áp lực tâm lý làm gì.”

Chuyện này cũng giống như trong tiểu thuyết, kẻ phản diện bắt cóc con tin để uy hiếp nhân vật chính. Dù cuối cùng con tin có an toàn hay không, kẻ đáng bị lên án chỉ có tên phản diện đó mà thôi.

Đáng tiếc, không phải ai cũng có thể lý trí như vậy.

Hay nói đúng hơn, phần lớn mọi người đều không lý trí.

“Phải ha… Cảm ơn Hikigaya, nói chuyện với cậu xong tớ thấy khá hơn rồi. Vậy tớ về lớp trước đây.”

Nói vội một câu, Sudou bước nhanh đi như thể đang chạy trốn.

Thiệt tình, cậu nên trau dồi thêm khả năng diễn xuất của mình đi chứ?

Hikigaya thầm lắc đầu, nhưng cậu không định trách móc ai, cũng không định làm gì cả.

Như cậu vừa nói, đôi khi việc làm tổn thương người khác để bảo vệ bản thân là một lựa chọn bất khả kháng.

Huống hồ, cậu và Sudou cũng đâu phải bạn bè, chẳng có lý do gì để phàn nàn.

Mà, kể cả khi cậu và Sudou là bạn, thì giữa bạn bè với nhau cũng có sự khác biệt, có thứ tự ưu tiên.

Giống như hồi tiểu học, tuy bề ngoài ai cũng có vẻ là bạn bè, nhưng Hikigaya luôn ở một vị trí rất vi diệu, kiểu như ‘à, hình như cũng có người này’.

… Mà thực ra cũng chẳng có gì vi diệu.

Chỉ đơn giản là Hachiman luôn đứng bét mà thôi!

Hơn nữa, trong kỳ thi lần này, Sudou và Yamauchi đều là những ứng cử viên hàng đầu cho việc bị đuổi học. Hôm qua, Sudou cũng vì bảo vệ bạn bè mà suýt đánh nhau với Kouenji.

Rõ ràng việc họ lập nhóm để hỗ trợ lẫn nhau là hết sức bình thường… tóm lại là vậy đó.

“…Thế nên mình mới ghét phải giao du với người khác.”

Lớp D hiện tại đúng là một nơi không thể ở nổi.

Thôi thì cứ đợi chuông vào lớp vang lên rồi hẵng về.

Bầu không khí nặng nề trong lớp kéo dài đến tận giờ nghỉ trưa vẫn không thay đổi.

Dù lớp học yên tĩnh hơn nhiều, nhưng Hikigaya cũng không định ở lại ăn trưa. Cậu vẫn như thường lệ, ra cửa hàng tiện lợi mua vài cái bánh mì và cơm nắm, rồi một mình thưởng thức tại “nhà hàng” lý tưởng của mình.

Chỉ có điều, dạo này trời hơi lạnh….

Nhưng để tận hưởng khoảnh khắc một mình, chút khó khăn nhỏ này phải cố mà vượt qua… không, nếu có cơ hội vẫn nên tìm một nơi tốt hơn.

Gió lạnh thế này đúng là không chịu nổi!

May mà vẫn còn ly cà phê nóng ngọt ngào, xem như là niềm an ủi duy nhất.

Lần này phải qua mua thêm hai lon mới được.

Đúng lúc Hikigaya đang mải nghĩ những chuyện vặt vãnh, một giọng nói khe khẽ bỗng vang lên bên cạnh.

“Hikki… Hikki~”

“…”

Gì thế này?

Lẽ nào là… tiếng gọi của ma nữ?

… Thôi thôi, cứ giả vờ như không nghe thấy vậy.

Tuy việc ban ngày ban mặt mà có ma thì thật khó tin, nhưng Hikigaya là một người đàn ông giỏi quản lý rủi ro, nên cứ vờ như không nghe thấy là tốt nhất.

Ngay sau đó, một bóng người từ góc khuất lao ra, rồi vỗ mạnh vào vai cậu một cách hờn dỗi.

“Hikki! Tôi gọi sao cậu không trả lời!”

“Hasebe… cậu trốn ở đó làm gì thế?”

Cô gái tóc xanh vừa xuất hiện trước mặt chính là Hasebe Haruka.

Trong mắt Hikigaya, đây là một cô nàng thừa năng lượng, và cũng là một người có chút khó hiểu.

Lần đầu hai người nói chuyện, cô ấy đã ra mặt vì Ayanokouji dù mới quen không lâu… giờ nghĩ lại, đó có được gọi là nghĩa khí không nhỉ?

Kể từ đó, dù bình thường không phải là không nói chuyện, nhưng đều là trong những lúc có đông người, đặc biệt là khi có Kushida.

Dù sao thì mọi người đều là bạn của Kushida, nếu phải định nghĩa quan hệ thì chỉ là bạn của bạn mà thôi.

Ể… nói vậy thì…

Gần như cả lớp D đều là bạn của Kikyou-chan, vậy có nghĩa là tất cả mọi người đều là bạn của bạn?

… Sao có thể, nghe ngớ ngẩn quá.

Tóm lại, việc bị Hasebe gọi lại một mình thế này, lại còn có vẻ như cố tình đợi sẵn ở đây… nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.

“Chẳng phải cậu nên đi ăn trưa cùng nhóm Ayanokouji sao?” Hikigaya biết rõ nhưng vẫn cố hỏi. “Hay là cãi nhau rồi? Nếu vậy thì nên tìm Kushida hòa giải thì hơn đó.”

“Đồ ngốc, không phải chuyện đó!”

Hasebe vừa nói vừa kéo giật Hikigaya vào một góc.

“Bên tôi cũng phải liều lắm mới tìm được cậu đấy! Đừng có ở đó mà giả ngốc với tôi, nhìn chỉ thấy bực mình!”

“…Xin lỗi.”

Mà “liều lắm” là có ý gì nhỉ?

Hikigaya không khỏi thắc mắc: “Vậy rốt cuộc cậu muốn nói gì với tôi? Với lại, sao phải lén lút như vậy?”

“Không phải lén lút, ờm…”

Không hiểu sao, lời đến bên miệng mà Hasebe lại ấp úng. Xem ra có điều gì đó khó nói.

Cô ấy do dự một lúc lâu rồi mới ngập ngừng nói: “Này, tôi hỏi, Hikki à… dạo gần đây, ờm, cậu có nghe được tin gì từ Kikyou-chan không?”

Cuối cùng vẫn là nói vòng vo tam quốc.

Thiệt tình, đã khó nói thì đừng ép mình chứ.

“Kushida không nói với tôi chuyện gì đặc biệt cả.” Hikigaya lắc đầu. “Với lại… Hasebe này, có lẽ tôi đang lo chuyện bao đồng, nhưng nếu cậu đang phiền não vì kỳ thi, thì tốt nhất đừng nên hành động tùy tiện. Như vậy dễ bị người khác nhắm vào lắm đó.”

“Không phải… A, bực quá!”

Hasebe bực bội dậm chân, rồi như thể đã hạ quyết tâm, cô ấy nói: “Hikki, cậu biết không? Cậu bị khá nhiều người trong lớp nhắm vào rồi đó.”

“Vậy à.”

“Gì mà ‘vậy à’, phản ứng của cậu nhạt nhẽo quá đấy!”

Có lẽ cô ấy nghĩ Hikigaya không tin nên bắt đầu giải thích cặn kẽ.

“Hôm qua có người đến tìm tôi, nói rằng họ đã tập hợp được bốn, năm người, và đề nghị nhóm Ayanokouji của bọn tôi cùng bỏ phiếu chỉ trích cho Hikki… Cậu có biết người đó đưa ra lý do gì không?”

“Là gì?”

Điều này thực sự khiến Hikigaya có chút tò mò.

Nếu chỉ đơn giản là kể tội cậu, thì trong lớp D cũng không thiếu người tai tiếng hơn. Cảm thấy lý do này không đủ sức thuyết phục lắm.

Sau đó, từ miệng Hasebe bật ra một câu nói không thể ngờ tới.

“Người đó nói… nói cậu có hai mươi triệu điểm cá nhân, chuyện này có thật không?”

“…Ra là vậy.”

Hikigaya dĩ nhiên là có hai mươi triệu điểm, nhưng số người biết chuyện này cực kỳ ít.

Ngay cả với Hirata và Ayanokouji, cậu cũng chỉ nói mình có hơn mười triệu, và con số này không phải cậu bịa ra, mà là phần có thể tra được dấu vết.

Con số thực sự, hai mươi tám triệu, mới là điều không ai ngờ tới.

Tuy nhiên, nếu suy nghĩ theo lẽ thường, thì không phải ai cũng là người có tâm như Ayanokouji.

Họ nhiều nhất cũng chỉ lờ mờ nhận ra Hikigaya rất giàu, chứ không thể tính ra con số cụ thể.

Nói đơn giản, chỉ cần kẻ chủ mưu nhồi nhét vào đầu họ rằng ‘Hikigaya có hai mươi triệu điểm cá nhân’, thì dù thật hay giả cũng không còn quan trọng.

Dưới áp lực lo sợ bị đuổi học, phần lớn sẽ đơn phương tin đó là sự thật, đồng thời tự thuyết phục bản thân bỏ một phiếu cho Hikigaya.

— Dù sao thì gã đó có bị xếp cuối cũng sẽ tự cứu mình, còn nếu là người khác, chắc chắn cậu ta sẽ không bỏ tiền ra cứu.

Đây là một dòng suy nghĩ rất dễ đoán.

Chỉ là… Hikigaya cảm thấy hơi lạ, tại sao Hasebe lại cố tình nói với cậu chuyện này?

Quan hệ của hai người đâu có thân đến mức đó.

“Hikki, cậu, ờm, thật sự có hai mươi triệu à?”

“Không, tôi chỉ có khoảng mười lăm triệu thôi.”

“Cái gì, tôi đã biết là không thể nào có… Mười lăm triệu?!”

Dù chỉ là mười lăm triệu, đối với một học sinh năm nhất thì đó cũng là một con số khủng khiếp.

Mà cô nàng này cũng dễ tin người thật.

“Hikki quả nhiên là một người đáng sợ.” Hasebe nói, giọng nửa kinh ngạc, nửa thán phục. “Trước đây tôi đã thấy cậu không giống người thường rồi, thảo nào Kikyou-chan… nhưng dù chỉ chênh năm triệu, đó cũng đâu phải là con số có thể đi vay mượn người khác được đúng không?”

“Ừm, gần như là không thể.”

“Vậy cứ thế này thì gay go rồi. Hay là cậu thử đi bàn với Kikyou-chan xem sao?”

Hikigaya rất cảm kích trước đề nghị của Hasebe.

Nhưng kể cả khi cộng thêm năm người của nhóm Ayanokouji, tổng số cũng chỉ là một phần tư cả lớp, vẫn chưa chạm đến giới hạn của cậu.

Vì vậy, cậu vẫn quyết định không làm gì cả.

So với những chuyện này, Hikigaya hứng thú với một việc khác hơn.

“Này Hasebe, tôi hỏi cậu một câu được không?”

“Gì thế?”

“Tại sao cậu lại cố tình nói cho tôi những chuyện này? Chuyện này đâu có lợi gì cho cậu?”

“…Cậu chỉ muốn hỏi thế thôi à?” Hasebe ngớ người ra nói.

Hikigaya thấy lạ, bèn hỏi lại với vẻ khó hiểu: “Vậy cậu nghĩ tôi sẽ hỏi gì?”

“Cậu phải hỏi người đã tìm tôi là ai mới đúng chứ?” Hasebe nhìn cậu với vẻ bực mình. “Thiệt tình, bình thường thông minh là thế, sao lúc này lại ngốc ra vậy? Hay là nghe tin mình bị nhắm làm mục tiêu nên hoảng rồi?”

…Cô nàng này nói chuyện chẳng nể nang gì cả.

“Không, tôi chỉ nghĩ là lỡ như cậu nói cho tôi, với cái tính của cậu thì dễ lộ lắm, nên giữ bí mật vẫn tốt hơn.”

“Cá-cái gì! Cậu coi tôi là đồ ngốc à!”

“Vậy cậu có dám chắc là mình sẽ không để lộ không?”

“Ờ… không.”

“Hehe, thấy chưa.”

Thấy cô ấy xìu xuống ngay lập tức, Hikigaya không nhịn được cười.

“Với lại, trước khi nói cho tôi, cậu có nghĩ đến chuyện lỡ như tôi phanh phui việc này ra, thì đến lúc đó chính cậu lại có thể trở thành mục tiêu không?”

“Nế-nếu vậy, tôi nhất định sẽ mách tội cậu.”

Hasebe vừa có chút sợ sệt, vừa bực bội nói: “Lúc đó tôi sẽ đi nói xấu cậu với Kikyou-chan, cứ nói là… cứ nói là cậu lúc nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt biến thái! Đúng rồi, cả Airi nữa! Cậu lúc nào cũng dùng ánh mắt biến thái nhìn vào ngực của mấy bạn nữ trong nhóm tôi!”

“Này…”

Cái này không phải chuyện đùa đâu.

Nếu thật sự bị đồn thổi như vậy, thà bị đuổi học còn hơn!

Lúc này, Hikigaya chỉ có thể làm một việc.

“Xin lỗi, Hasebe-sama! Là tiểu nhân lỡ lời!”

“Hừ hừ, biết sai là tốt rồi.”

Hasebe chống hai tay lên hông, đắc ý hừ một tiếng, rồi nét mặt lại thoáng vẻ ưu tư.

“Thật ra thì, từ hồi tiểu học tôi đã hay bị các bạn nữ khác ngứa mắt, trong tủ giày cũng thường xuyên có mấy thứ lạ. Thế nên tôi rất ghét chuyện mọi người cùng nhau tẩy chay một ai đó. Hơn nữa, số điểm cá nhân đó là do cậu tự mình kiếm được, người khác lấy lý do gì mà ép cậu đưa ra chứ? Cũng có thấy họ đóng góp gì cho lớp đâu… Rõ ràng là bạn cùng lớp, tại sao cứ phải quá đáng như vậy.”

Tình cảnh này cũng không khó để hình dung.

Vừa xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, và quan trọng nhất là tính cách của Hasebe không được khéo léo cho lắm, nói chuyện lại thẳng như ruột ngựa.

Một cô gái như vậy đương nhiên sẽ bị tẩy chay… giống hệt một người nào đó.

Nhớ lại hồi mới nhập học, Hasebe gần như chẳng nói chuyện với ai. May mà bây giờ đã khá hơn, ít nhất cũng có một người bạn là Sakura.

Mong là tình bạn của họ sẽ mãi bền lâu.

“Với lại… thật ra tôi có hơi biết ơn Hikki.”

“Biết ơn tôi?” Hikigaya không hiểu.

“Ừm.” Hasebe gật đầu. “Cậu còn nhớ lần trước đã cảnh báo bọn tôi không? Rằng ngôi trường này sẽ có những kỳ thi rất tàn khốc, buộc chúng ta phải tự tay hại bạn bè… Lúc đó tôi cũng như những người khác, đều nửa tin nửa ngờ. Cho đến lần này… tôi mới thực sự tin rằng, ngôi trường này thật sự rất quá đáng.”

Nghĩ lại thì đúng là có chuyện đó.

Nhưng Hikigaya lúc đó cảnh báo không phải vì có ý tốt, mà chỉ vì thấy bộ dạng ra vẻ vì bạn bè của Hasebe rất giả tạo và nực cười.

Đến cả Ayanokouji là người thế nào cũng không biết, mà đã tự cho là đúng rồi ở đó thể hiện tình bạn…

Giờ nghĩ lại, đúng là mình đã có chút bồng bột.

“Nhưng như vậy cũng đâu đáng để cảm ơn? Với lại lúc đó tôi đưa ra ví dụ đó là để châm chọc cái trò chơi tình bạn của các cậu mà?” Hikigaya thẳng thắn nói.

“Chuyện đó không cần cậu nhắc tôi cũng sớm nhìn ra rồi!”

Hasebe lườm cậu một cái cháy mặt, rồi lại đột nhiên thở dài.

“Nhưng cũng nhờ những lời của Hikki, có một dạo tôi đã thực sự suy nghĩ về việc ‘tình bạn thật sự là gì’. Tối qua, tôi cũng trằn trọc trên giường suy nghĩ… lỡ như người bạn thân nhất của mình bị đuổi học, liệu sau đó mình có thể thản nhiên cười nói được không?”

“Vậy kết luận là gì?”

“Kết luận là… tôi không biết.”

Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán, nhưng lại rất hợp tình hợp lý.

Hikigaya cảm thấy khá thú vị, bất giác mỉm cười, liền bị Hasebe cằn nhằn.

“Gì chứ! Có gì đáng cười đâu, dù sao thì đầu óc tôi cũng không được nhanh nhạy cho lắm!”

“Không, tôi không có ý cười nhạo cậu.”

Chịu khó suy nghĩ về nó đã là điều đáng quý rồi. Hầu hết mọi người đều có một khái niệm rất mơ hồ về bạn bè.

Vui thì chơi chung với nhau, thế là thành bạn.

Sau đó xa cách thì không liên lạc nữa, đến nơi mới lại kết bạn mới, về cơ bản đều là như vậy.

Chính vì thế, một người chịu suy nghĩ như Hasebe mới thực sự hiếm có.

“Tóm lại, hôm nay cảm ơn cậu đã mạo hiểm đến nhắc nhở tôi. Yên tâm, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.”

Nói rồi, Hikigaya chỉ vào máy bán hàng tự động bên cạnh.

“Tuy không phải là quà cáp gì to tát, nhưng ít nhất hãy để tôi mời cậu một ly.”

“Vậy tôi lấy nước trái cây.”

Hasebe cũng không khách sáo, chọn ngay lập tức.

Còn Hikigaya, tất nhiên là chọn cà phê Key… haizz, liệu Max Coffee có thật sự không bao giờ xuất hiện nữa không?

Cậu nhấn nút, và ngay khi đang định rút điện thoại ra để trả tiền, động tác của cậu đột ngột dừng lại.

“Hử? Cậu sao thế?”

Thấy cậu cứ đứng đực ra đó, Hasebe vô thức ghé sát lại, rồi nhìn thấy một dấu hiệu màu đỏ rất lớn trên màn hình điện thoại của cậu.

“Ể? Cái này là… tài khoản bị khóa?”