Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 369: Vậy thì, hãy để đích thân tôi ra tay…

Trong khi đó, Hikigaya một mình quay về khu ký túc xá.

…Giọng mình… có phải hơi nặng lời quá không?

Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra ở quán cà phê lúc nãy, lòng cậu không khỏi trào dâng cảm giác hối hận vô bờ.

Quan trọng nhất là, mấy lời đó nghe cứ như một kẻ tự cao tự đại quá mức.

Nào là mình sẽ không quan tâm đến cô ấy nữa… Aaaa! Sao mình lại đi nói cái câu đó cơ chứ!

Lỡ như đám Matsushita vặn lại một câu ‘vốn dĩ đâu cần cậu quan tâm’, chắc chắn cậu sẽ xấu hổ đến mức muốn độn thổ, rồi từ hôm sau sẽ nghỉ học luôn cho xem.

Ngay lúc này, Hikigaya chỉ muốn lao ngay về phòng, rồi lăn lộn điên cuồng trên giường.

“…Haiz, lần sau phải bớt mồm bớt miệng lại mới được.”

Nói cho cùng, cũng tại cái kỳ thi điên khùng này cả!

Sở dĩ cậu ghét nó đến vậy, chủ yếu là vì nếu một cuộc bỏ phiếu tương tự được tổ chức hồi tiểu học hay trung học, Hikigaya tin chắc rằng mình sẽ bị cả lớp không chút do dự tiễn vong.

Chính vì sự đồng cảm sâu sắc này, cậu mới không tiếc bỏ ra hai mươi triệu điểm.

Tuy nhiên, cậu không định huỵch toẹt ra là mình sẽ chi tiền, làm vậy chẳng khác nào khoe của…

Cảm giác như thể rồi sẽ bị người ta xì xào sau lưng rằng ‘cái gã đó làm như mình hay lắm’, ‘tự cho mình là đấng cứu thế’ hay những lời tương tự.

Vì lẽ đó, Hikigaya định đợi kết quả ngã ngũ rồi mới lẳng lặng đi tìm Chabashira-sensei và yêu cầu cô giữ bí mật.

Lần trước giúp Sudou, Chabashira-sensei cũng đã giữ kín chuyện, lần này chắc cũng không vấn đề gì đâu… Ừm, chắc là vậy.

Cùng lắm thì tìm cách uy hiếp cô giáo trời đánh đó vậy!

Vừa mải mê suy tính, Hikigaya vừa bước vào sảnh ký túc xá, rồi bắt gặp vài bóng dáng quen thuộc trước cửa thang máy.

Lại là Hirata, Ayanokouji và cả Kouenji. Bộ ba này mà tụ tập cùng nhau thì đúng là chuyện hiếm có, trông họ còn có vẻ như đang bàn bạc chuyện gì đó.

“Yo, chẳng phải là Mắt Cá Chết Boy đây sao.”

Vốn dĩ Hikigaya không muốn làm phiền họ, hay nói đúng hơn là không muốn bị họ làm phiền, nên định lặng lẽ chuồn đi từ bên cạnh.

Ai ngờ lại bị Kouenji mắt tinh tóm gọn.

“Đến đúng lúc lắm, tôi, Hirata Boy và Ayanokouji Boy đang bàn vài chuyện thú vị, cậu cũng lại đây nghe xem.”

“…Cậu đang nói bóng nói gió nhờ Hirata đảm bảo mình không bị đội sổ chứ gì?”

Trong đầu Hikigaya, lý do một kẻ lúc nào cũng biệt tăm biệt tích như Kouenji lại xuất hiện ở đây, ngoài chuyện đó ra thì chẳng thể là gì khác.

Hơn nữa, sáng nay cậu ta cũng đã chủ động lên tiếng, tìm đủ mọi cách để lái suy nghĩ của cả lớp.

“Hahaha, không có chuyện nhờ vả gì ở đây đâu nhé.” Kouenji tự tin đáp. “Tôi chỉ mong Hirata Boy phát huy đúng chức trách của mình, dùng trí tuệ để nỗ lực vượt qua kỳ thi lần này thôi.”

Chức trách… và vượt qua à.

Hai từ này càng khiến Hikigaya thêm chắc chắn vào suy đoán của mình.

Thực tế, kỳ thi này vốn chẳng có vấn đề gì gọi là vượt qua hay không cả. Ít nhất là vào khoảnh khắc Hirata nghe nội dung thi, cậu ấy tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc phải bỏ phiếu phê bình cho ai.

Nhưng trong mắt Kouenji, đây chẳng qua chỉ là một kỳ thi để ‘thải loại những học sinh vô dụng’.

Dĩ nhiên, cậu ta chắc chắn không nghĩ mình là một trong số đó.

Tuy nhiên, Kouenji cũng biết thừa danh tiếng và các mối quan hệ của mình chẳng thể nào ảnh hưởng đến lá phiếu của mọi người, chính vì vậy cậu ta mới tìm đến nhân vật trung tâm của lớp, yêu cầu Hirata đứng ra gánh vác ‘chức trách’.

Thật tình, người ta mà thèm để ý đến cậu ta mới là lạ…

Nhìn bộ mặt âm u của Hirata là biết, cậu ta chắc đã bị Kouenji chọc cho tức điên từ trước rồi.

“Mắt Cá Chết Boy chắc cũng hiểu mà, kỳ thi lần này là cơ hội để tiện tay dọn dẹp đống rác rưởi không cần thiết đi đấy.”

Nghe đến đây, Hikigaya còn chưa kịp phản ứng gì, Hirata đã nhanh hơn một bước, đấm mạnh vào nút gọi thang máy, phát ra một tiếng ‘BỐP’ chát chúa.

Này, tay không đau à?

Hóa ra là vậy thật, dám nói bạn học là rác rưởi ngay trước mặt Hirata.

Xem ra lần này Kouenji cũng cảm thấy nguy cơ lắm rồi.

“Này Kouenji,” Hikigaya nhìn cậu ta, có chút bất lực. “Hay là cậu nhân cơ hội này về nhà kế thừa gia nghiệp luôn đi?”

“Haha, tôi chẳng thấy có lý do gì để làm vậy cả.”

Dù Kouenji có chẳng màng đến việc bị đuổi học, nhưng cậu ta tuyệt đối sẽ không vì đám người lớp D mà làm chuyện đó.

Dĩ nhiên, Hikigaya cũng chỉ muốn tên này câm miệng lại thôi.

Dù cậu cũng chẳng quan tâm đến lớp, nhưng cậu không ghét những người như Hirata, những người luôn lo lắng cho bạn học… cùng lắm thì thỉnh thoảng thấy cậu ta hơi phiền một chút.

“Tóm lại, cậu đừng làm chuyện thừa thãi nữa.”

Hikigaya khuyên một câu cuối, còn Kouenji có hiểu hay không thì cậu cũng chẳng biết.

Tuy nhiên, nỗi lo này có vẻ là thừa.

Kouenji ngay lập tức nở một nụ cười tỏ vẻ đã hiểu.

“Nếu Mắt Cá Chết Boy đã nói vậy, thì tôi đi hẹn hò tiếp đây, See you.”

Nói rồi, cậu ta biến mất nhanh như một cơn gió.

Tên này quả là một kẻ thực tế…

“Xin lỗi cậu, Hikigaya-kun.”

Sau khi Kouenji đi khỏi, Hirata thở hắt ra một hơi, rồi quay sang cảm ơn Hikigaya.

“Tớ hơi mất bình tĩnh, cảm ơn cậu đã khuyên Kouenji-kun đi.”

“Không có gì, cậu ta phiền thật mà.”

Đúng lúc đó, thang máy vừa đến tầng trệt.

Cả ba lần lượt bước vào. Khi cửa thang máy đóng lại, Ayanokouji, người nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng.

“Hikigaya, không biết có phải tôi hiểu lầm không, nhưng nghe ý tứ trong lời cậu lúc nãy, dường như cậu có cách để giải quyết kỳ thi lần này.”

“Hửm?”

Cậu ta cố tình dùng từ ‘giải quyết’, chắc là để Hirata có thể hiểu được.

Hikigaya cũng chẳng phủ nhận, gật đầu: “Có chứ, cậu muốn nghe không?”

“Nếu được thì xin hãy nói cho tôi biết.”

“Cho cậu nghỉ học là giải quyết được rồi.”

“…Xem ra thứ cậu muốn giải quyết không phải vấn đề, mà là tôi thì phải?” Ayanokouji đáp lại với vẻ mặt hết nói nổi.

Cậu ta hiểu rồi, đối phương hoàn toàn không có ý định nói chuyện nghiêm túc.

Trong khi đó, Hirata lại tỏ ra khá nghiêm trọng: “Hikigaya-kun, chẳng lẽ cậu định bắt tay với những người khác để bỏ phiếu phê bình cho Ayanokouji-kun sao?”

“Cậu nghĩ tôi sẽ làm chuyện đó à?” Hikigaya hỏi vặn lại.

“…Sẽ không.” Hirata cười khổ, thở dài. “Xin lỗi, tớ không nên nghi ngờ cậu, chỉ là mong cậu đừng đùa như vậy vào lúc này.”

“Thật ra cũng không hẳn là đùa đâu, ít nhất thì cá nhân tôi sẽ cho cậu ta một phiếu đấy.” Hikigaya nói thẳng không chút kiêng dè.

Nếu là người khác, bị nói thẳng vào mặt như vậy chắc đã lật bàn tại chỗ rồi.

Giống như cuộc họp buổi sáng, mọi người cứ nhao nhao cắn xé lẫn nhau.

Nhưng Ayanokouji là một ngoại lệ, nói đúng hơn là cậu ta lại cảm thấy yên tâm.

“Cậu muốn bỏ phiếu phê bình cho tôi cũng không sao.” Ayanokouji nói tiếp. “Tuy nhiên, nếu cậu có cách giúp được cả lớp, xin hãy nói cho chúng tôi biết. Mọi người trong lớp, đặc biệt là Hirata, đang rất đau đầu.”

“Sao thế, với bộ não của cậu mà cũng không nghĩ ra được à?”

Hikigaya ngứa mắt nhất chính là cái vẻ giả ngu của tên này.

“Hay là cậu thử đi hỏi X xem? Lần trước ngay cả đề thi Paper Shuffle mà gã ta còn tuồn cho cậu được cơ mà.”

Đối mặt với chuyện này, dù Ayanokouji có tài ăn nói đến đâu cũng vô dụng.

Cách duy nhất là lảng tránh, hay còn gọi là giả chết.

Và thực tế, cậu ta đã làm đúng như vậy.

“Cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra là gom đủ hai mươi triệu điểm.”

“Chuyện đó là không thể mà.” Hirata nói với vẻ mặt cay đắng. “Trưa nay tớ đã bóng gió hỏi các senpai trong câu lạc bộ rồi, nhưng bản thân họ cũng chẳng có bao nhiêu điểm, hơn nữa họ cũng sắp phải đối mặt với kỳ thi đặc biệt của riêng mình.”

Không mượn được là điều hiển nhiên.

Phần lớn điểm cá nhân của khối năm hai đều đã bị Nagumo thâu tóm, cộng thêm việc gã đó đã ngã một vố đau trong kỳ thi ở khu cắm trại, có thể nói cả khối năm hai giờ đang rất nghèo.

Còn khối năm ba thì sắp đối mặt với kỳ thi đặc biệt cuối cùng, vào thời khắc quan trọng của cuộc đời này, không ai dại gì mà cho mượn điểm cả.

Huống hồ chỉ hơn một tháng nữa là họ tốt nghiệp, cho mượn điểm lúc này chẳng khác nào cho không.

“Vậy nên, cách mà cậu nghĩ ra là gì hả Hikigaya?” Ayanokouji vẫn kiên trì hỏi.

Hikigaya liếc cậu ta một cái, thản nhiên đáp: “Cách tôi nghĩ ra dĩ nhiên là giống cậu rồi, vì kỳ thi này chỉ có duy nhất một con đường đó để tất cả mọi người cùng qua ải.”

“Nói cách khác, cậu có cách xoay sở được hai mươi triệu? Nếu không thì cậu đã chẳng nói với Kouenji như vậy, đúng không?”

“…Ể?”

Lời của Ayanokouji khiến Hirata không khỏi sững người.

Cậu ta vội hỏi dồn: “Hikigaya-kun, thật không? Nhưng nhiều tiền như vậy, làm sao cậu… Hơn nữa mình nhớ là ở khu cắm trại, cậu đã cho Nagumo-senpai mượn năm triệu rồi mà?”

Hirata cũng biết chuyện này, lại thêm việc chính cậu ta cũng không mượn được tiền, nên đã không hỏi đến Hikigaya.

Trong lòng cậu ta, đã sớm từ bỏ phương án này rồi.

Nhưng Ayanokouji lại cố tình nhen nhóm lại hy vọng cho cậu… tên này đúng là phiền phức thật!

“Nếu hội trưởng Nagumo chịu trả tôi năm triệu, rồi tôi tìm cách đi vay mượn thêm một ít, thì chắc cũng gần đủ hai mươi triệu.”

Hikigaya đời nào lại để cho cái bản mặt đưa đám của Ayanokouji biết được tình hình tài chính của mình.

Trừ đi mười triệu từ Chủ tịch Sakayanagi và ba triệu từ anh em nhà Horikita, cậu hiện tại đúng là chỉ có hơn mười triệu một chút.

Kể cả có kẻ nào tò mò tìm hiểu được nội dung hai bản hợp đồng đó rồi tính toán, kết quả cũng sẽ na ná như lời Hikigaya nói, nên không cần lo Ayanokouji phát hiện ra điều gì bất thường.

Hơn nữa, hợp đồng riêng với Ryuuen mỗi tháng ba trăm nghìn cũng là chuyện bí mật.

Tính toán kỹ ra, số tiền cuối cùng chỉ có ít đi chứ không nhiều hơn được.

“Nói vậy là, vẫn còn hy vọng sao!” Hirata lập tức phấn chấn hẳn lên.

Chỉ cần có thể cứu được bạn học, dù là một tia hy vọng mong manh cậu cũng không muốn bỏ lỡ. Và dù đối phương là ai, thái độ của cậu cũng không hề thay đổi.

Chính vì vậy mà Hikigaya không ghét cậu ta.

Lúc này, Ayanokouji nhắc: “Hirata, đó là điểm cá nhân của Hikigaya đấy.”

“M-Mình biết!” Hirata vội vàng khẳng định. “Hikigaya-kun, mình biết yêu cầu này rất đường đột, nhưng mình vẫn muốn mặt dày xin cậu hãy vì cả lớp mà đóng góp số điểm đó… Đương nhiên, mình sẽ tìm cách trả lại cho cậu! Tất cả điểm cá nhân mình nhận được sau này mình sẽ đưa hết cho cậu, chúng ta có thể ký hợp đồng!”

Dù có làm vậy, e rằng đến lúc tốt nghiệp cũng chẳng trả hết nợ.

Nhưng Hikigaya vốn chẳng bận tâm đến chuyện đó, hơn nữa đây cũng không phải gánh nặng mà Hirata đáng lẽ phải gánh.

“Chuyện đó gác lại đi, trước hết cậu có thuyết phục được hội trưởng Nagumo trả lại năm triệu không đã?”

“Chuyện này…”

“Mà hơn nữa, hội trưởng Nagumo bây giờ có đủ tiền hay không cũng là một vấn đề đấy.”

Dù đã chịu tổn thất nặng nề ở khu cắm trại, nhưng Nagumo hiện vẫn đang thống trị khối năm hai, đều đặn thu điểm cá nhân từ mỗi học sinh.

Ít nhất thì Hikigaya chưa nghe tin lớp 2-B nổi dậy… có lẽ đám đó đang nghĩ rằng, cứ đợi đến khi họ lật kèo lên được lớp A, lúc đó mới thực sự không cần phải nghe lời Nagumo nữa.

Còn bây giờ tình hình vẫn chưa ngã ngũ, có một đường lui vẫn tốt hơn.

Nói cách khác, trước khi kỳ thi đặc biệt cuối cùng của năm học kết thúc, họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

…Đúng là một lũ nhát gan.

Tuy nhiên, dù Nagumo có thu thêm một tháng thuế nữa, thì việc điểm số toàn khối năm hai sụt giảm là sự thật không thể chối cãi. Chỉ một tháng thì làm sao gom đủ năm triệu được.

Lùi một bước mà nói, kể cả gã đó có đủ năm triệu thì cũng chẳng đời nào trả ngay bây giờ.

“Đúng vậy… phải làm sao bây giờ.”

Lời của Hikigaya chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội thẳng vào Hirata.

Đối với lớp D, thiếu năm triệu hay thiếu hai mươi triệu cũng chẳng khác gì nhau, vì ai nấy đều rỗng túi.

Dù có kiếm được chút đỉnh từ kỳ thi ở khu cắm trại, nhưng cả đám đã nhanh chóng tiêu gần hết, mà chia trung bình ra thì vốn cũng chẳng được bao nhiêu.

“Hirata, thật ra cậu không cần quá lo về chuyện tiền bạc đâu.”

“Ể? Nhưng mà…”

“Việc này cứ để tôi lo.” Hikigaya thản nhiên nói. “Nhưng đổi lại, cậu cũng phải làm tròn chức trách của mình.”

“Chức trách, của tớ?”

“Giống như Kouenji đã nói, cậu là nhân vật trung tâm của lớp, cậu có trách nhiệm đưa kỳ thi này trở về đúng quỹ đạo của nó.”

Ngừng một lát, Hikigaya đột ngột chuyển chủ đề: “Hirata, giả sử không có bất kỳ phương án cứu trợ nào, cậu nghĩ kỳ thi này nên diễn ra thế nào mới là đúng đắn?”

“Đúng đắn… nhưng một kỳ thi như thế này thì làm gì có đáp án nào đúng đắn chứ.”

Hirata lắc đầu bất lực, cậu ta thật lòng tin rằng không một học sinh nào đáng bị đuổi học cả.

Dĩ nhiên, Hikigaya cũng nghĩ vậy.

Đúng lúc này, thang máy dừng lại ở tầng của họ. Ba người tạm ngưng câu chuyện và bước ra ngoài.

“Hikigaya-kun, chúng ta có thể về phòng mình nói chuyện tiếp được không? Ayanokouji-kun cũng đi cùng nhé.” Hirata ngỏ lời mời.

“Không cần đâu, sắp xong rồi.” Hikigaya từ chối. “Tiếp tục chuyện lúc nãy, đúng là tôi cũng thấy kỳ thi này rất vô lý, nhưng dù thế nào đi nữa thì vẫn sẽ có người bị đuổi học… Vì vậy, tôi hy vọng ít nhất kết quả cũng sẽ được quyết định bằng một cuộc bỏ phiếu tự nhiên.”

“Ừm… tớ cũng nghĩ vậy.”

“Và điều tôi không muốn thấy nhất, là phần lớn cả lớp hùa vào với nhau, dùng cách thao túng phiếu bầu để chỉ định một người nào đó phải ra đi.”

Những lời này khiến sắc mặt Hirata sa sầm.

Đây cũng chính là điều cậu ta lo sợ nhất, đó là lý do lúc nãy cậu ta đã kích động chất vấn Hikigaya.

“Vậy nên, chúng ta hãy thỏa thuận với nhau đi.”

“Thỏa thuận…?”

“Cậu có bao giờ nghĩ, dù chỉ có người cuối cùng bị đuổi học, nhưng Chabashira-sensei lại nói sẽ công bố tên của cả ba người cuối bảng không?” Hikigaya chỉ ra. “Nói cách khác, dù kỳ thi này vô lý, nhưng nếu biết cách tận dụng, nó có thể giúp mỗi học sinh nhận ra giá trị của mình trong mắt người khác, biết đâu còn có thể thúc đẩy họ thay đổi.”

Điều khó nhất đối với con người chính là tự nhìn nhận bản thân.

“Hirata, nếu cậu có thể thuyết phục mọi người công khai thảo luận và đánh giá lẫn nhau để đưa ra một kết quả, đến lúc đó dù có phải đến quỳ lạy hội trưởng Nagumo, tôi cũng sẽ tìm cách xoay sở đủ hai mươi triệu.”

“N-Như vậy sao được! Chuyện mọi người làm tổn thương nhau…”

Điều Hirata không muốn thấy nhất chính là cảnh lớp học chia rẽ, đấu đá nội bộ.

Nhưng đôi khi, mâu thuẫn được phơi bày ra lại tốt hơn. Chân lý càng tranh luận càng sáng tỏ, ai có năng lực, ai vô dụng, để mọi người sớm nhận ra điều đó cũng là một cái hay.

Như vậy những học sinh yếu kém hơn có lẽ sẽ tìm cách tiến bộ, nếu không thì chỉ cần còn ở lại ngôi trường này, sớm muộn gì họ cũng có ngày bị đào thải.

Đó có lẽ là ý nghĩa duy nhất của kỳ thi này.

“Cậu định không làm gì cả mà vẫn muốn được cứu sao? Đừng ngây thơ như vậy.”

Hikigaya tỏ rõ thái độ khinh miệt với kiểu suy nghĩ rụt rè đó.

“Tôi nói trước, nếu lớp cứ tiếp tục trong tình trạng rắn mất đầu thế này, rất có thể sẽ xảy ra chuyện cả lớp chọn một người ra làm vật tế thần. Đến lúc đó, tôi chắc chắn sẽ không bỏ một xu nào ra đâu.”

“Chuyện đó dĩ nhiên là tuyệt đối không được, nhưng cậu lại muốn tớ…”

“Thôi được rồi, làm được hay không là chuyện của cậu, đừng nói với tôi nữa.”

Cắt ngang lời Hirata, Hikigaya đi đến cửa phòng mình, chuẩn bị mở cửa vào phòng.

Đúng lúc này, Ayanokouji lại lên tiếng.

“Hikigaya, tôi có một câu hỏi.”

“Cậu lại làm sao nữa đây?”

“Giả sử vật tế thần đó là cậu, lúc đó cậu định sẽ làm gì?”

“…”

Đúng là Kiệt Tác Tối Cao, đã không nói thì thôi, một khi đã nói là nhắm thẳng vào điểm yếu.

Đối với câu hỏi này, câu trả lời dĩ nhiên chỉ có một.

“Vậy thì, hãy để đích thân tôi đưa kỳ thi này trở về đúng quỹ đạo của nó.”