Tháng Một năm 1992, Moskva.
Chỉ một tháng trước, Liên Xô vĩ đại chính thức tan rã.
Một con rồng phía Đông từng oai phong lẫm liệt, đến khi gục ngã, người ta mới bàng hoàng nhận ra nó đã mục ruỗng từ lâu.
Những cư dân Moskva kiêu hãnh bỗng chốc nhận ra, thứ làm nên niềm kiêu hãnh của họ đã không còn nữa.
Chế độ phân phối thực phẩm bị bãi bỏ, đồng rúp mất giá thảm hại, số tiền từng đủ để mua một chiếc xe hơi Volga giờ chỉ đổi được một ổ bánh mì đen.
Chỉ sau một đêm, họ trở thành những kẻ trắng tay.
Đường phố phủ trắng tuyết, vắng hoe bóng người.
Ô tô nằm co ro trong những ngõ hẹp, hoen gỉ như đã bị bỏ quên từ rất lâu.
Tranh chân dung các lãnh tụ Liên Xô vẫn còn dán trên tường, nhưng đã rách tả tơi như thời đại họ từng đại diện.
Buổi sáng hiu hắt, một bóng người gầy guộc lặng lẽ băng qua đường, tà áo măng tô dài quét qua lớp tuyết dày.
Một cựu binh ngồi câu cá trên mặt sông Moskva đóng băng, tay cầm cần câu, tay nâng ly vodka rẻ tiền.
“Xin hỏi, thư viện Hàn lâm nằm ở đâu ạ?”
Một giọng nói vang lên phía sau.
Cựu binh quay đầu lại.
Trên mặt băng, một cậu thiếu niên đứng đó.
Nhìn vẻ ngoài là người châu Á, khoảng 13, 14 tuổi.
Cậu khoác chiếc áo măng tô đen bằng dạ mỏng, cổ quấn khăn cashmere sang trọng, đôi giày da đen bóng không dính một hạt bụi.
Những bộ đồ xa xỉ thế này chỉ có thể mua được bằng đô la trên chợ đen.
Ánh mắt của lão già ánh lên sự ghen tỵ.
Không đợi hỏi, cậu thiếu niên đã biết điều đưa ra một chai rượu mạnh ủ lâu năm, ở Moskva lúc này, đây là thứ hàng cứng như vàng.
Dùng làm quà hỏi đường thì đúng là quá hào phóng.
“Cậu hỏi đúng người rồi đấy,” lão cựu binh cười hề hề, nhanh chóng vặn nắp chai rượu.
“Tôi giải ngũ xong thì làm bảo vệ ở Viện Hàn lâm. Cứ đi theo con đường phía trước, men theo đại lộ, qua Nhà hát Lớn Bolshoi, sẽ đến một ngã tư, quẹo phải là thấy ngay.”
“Vậy trong thư viện có giáo sư tên Evgeny Chicherin không ạ?”
Cậu hỏi tiếp.
“Chicherin á? Ha! Giáo sư gì chứ, hắn chỉ là gã thủ thư thôi!”
Lão nhổ toẹt, “Một tên vô tích sự! Bằng giáo sư của hắn đã sớm bị rút rồi.”
Ông liếc nhìn cậu bé với vẻ ngờ vực.
“Cậu tìm hắn làm gì?”
“Có người nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm.”
Cậu thiếu niên xoay người, bước đi.
“Vì Liên Xô vĩ đại!”
Lão cựu binh nâng chai rượu, hét về phía Quảng trường Đỏ.
“Tất cả những thời đại vĩ đại… rồi cũng có lúc kết thúc.”
Cậu bé kéo cổ áo cao lên che gió, nhìn lên trời, nơi những bông tuyết đang rơi xuống.
“Cũng như mọi đế vương… cuối cùng đều sẽ diệt vong.”
---
“Ê này! Con đàn bà kia! Bà để rượu của tôi đâu rồi?!”
Giọng gã đàn ông lè nhè vang vọng trong thư viện Hàn lâm.
Nơi từng là trung tâm học thuật uy tín bậc nhất của Liên Xô, nay chẳng khác gì một góa phụ bị lãng quên.
Thảm len màu xanh sẫm loang lổ vết nước.
Giá sách đổ nghiêng, những cuốn sách quý vương vãi đầy sàn.
Tài liệu nghiên cứu chất trong lò sưởi cháy bập bùng, nhưng trong phòng vẫn lạnh âm độ.
“Evgeny, đồ đàn ông vô tích sự! Ông sống được là nhờ rượu chứ gì? Tốt nhất là chết vì say luôn đi cho rồi!”
Tiếng phụ nữ quát tháo vang ra từ phòng rửa mặt.
“Tôi hối hận chết đi được vì đã lấy loại người như ông!”
Cánh cửa phòng bị đá văng ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc lộng lẫy bước ra, đôi mắt rực lửa nhìn gã chồng say xỉn.
Họ đúng là một cặp vợ chồng chênh lệch:
Gã đàn ông hói đầu, bụng phệ, mũi đỏ như bóng đèn vì rượu chè triền miên.
Còn người vợ thì vẫn mảnh mai, mái tóc dài màu bạch kim, mắt môi còn nét quyến rũ.
Bà ta mang giày cao gót, váy dạ hội khoét sâu, bước đi đầy kiêu hãnh.
“Nhìn cái bản mặt chó chui gầm chạn của ông trong gương đi!”
Bà gằn từng chữ.
“Chồng người ta thì biết đi tìm cách kiếm tiền, buôn bán gì đó trên chợ đen, ít nhất cũng biết lo mua tí than để sưởi. Còn ông? Suốt ngày chỉ biết say khướt rồi gào lên! Ông tưởng mình là ai? Giáo sư á? Ông chỉ là thằng thủ thư quèn, lương tháng quy đổi ra đô còn không đủ để tôi mua đôi tất!”
Vừa nói, bà vừa gác chân lên ghế, vỗ vào đùi, phô ra đôi tất nhập khẩu đắt tiền.
Mặt gã đàn ông đỏ bừng:
“Ai cho bà cái tất đó? Lại định đi nhảy đầm hả? Tôi đã bảo là không được nhảy nữa rồi! Đám đàn ông đó chỉ lợi dụng bà trong lúc khiêu vũ thôi!”
“Câm mồm! Bạn bè tôi toàn quý ông! Họ không nát rượu như ông, luôn lịch sự với phụ nữ, biết tặng quà nhỏ trong vũ hội!”
Bà nhếch mép cười khẩy.
“Evgeny, đồ bợm rượu! Tôi chịu hết nổi rồi! Tôi muốn ly hôn! Cả thuốc lá ông hút cũng là do người yêu tôi tặng đấy! Tên vô dụng!”
Gã đàn ông gầm lên, vung nắm đấm.
“Dám đánh à? Đánh tôi đi! Tôi sẽ ra toà nộp đơn ngay lập tức!”
Bà ta dí sát khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng vào gã chồng.
“Đánh đi!”
Gã khựng lại, đờ đẫn đứng yên.
Một lúc sau, gục người xuống ghế, mệt mỏi nói:
“Hồi đó, bà chỉ là con bé quê mùa… là tôi đưa bà lên Moskva… cho bà thấy thế giới thượng lưu…”
“Ông có tư cách gì nói vậy!?”
Bà hét lên.
“Chính ông là người dâng con gái tôi cho nhà nước để đổi lấy cái danh giáo sư đó!”
“Đừng nhắc đến cái danh ấy nữa!”
Gã ôm đầu, giọng nghẹn ngào.
“Họ lừa tôi! Họ chưa từng xem tôi là giáo sư! Họ chỉ muốn có con gái tôi thôi… Nếu Renata còn sống… nếu con bé còn sống, nó có thể giúp ta vượt qua chuyện này…”
Gã ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt đỏ ngầu vì rượu, ánh lên một tia thèm khát.
Gã lảo đảo bước đến sau lưng vợ, đưa tay vuốt ve thân thể quyến rũ của bà.
“Em yêu… ta sinh thêm một đứa con đi? Chúng ta đều đã không còn trẻ… ta cần một đứa trẻ, thay cho Renata…”
Một tiếng ho khẽ vang lên, kéo gã trở về thực tại, dù sao đây cũng là thư viện, không phải phòng ngủ của gã.
Cánh cửa thư viện mở ra.
Cậu thiếu niên bước vào, tay xách chiếc cặp công vụ màu nâu của Ủy Ban An Ninh Quốc Gia, tuyết phủ đầy áo khoác đen.
Cậu khẽ ho, tay che miệng, mắt nhìn xuống, dường như đã vô tình nghe được những chuyện riêng tư của hai vợ chồng kia, nên có phần ngượng ngùng.
“Xin hỏi… đồng chí Evgeny Chicherin phải không ạ?”
Cậu bước đến bàn, đặt chiếc cặp xuống, hỏi bằng giọng điềm tĩnh, hệt như một sĩ quan Ủy Ban An Ninh Quốc Gia dày dạn kinh nghiệm.
“Tôi đây… mà cậu là…?”
Gã đàn ông nghi hoặc nhìn cậu.
“Nhìn tôi còn quá trẻ đúng không?”
Cậu thiếu niên khẽ lắc giấy tờ trong tay.
“Tôi là sĩ quan phụ trách chấm dứt kế hoạch ‘Delta’, đến từ Ủy Ban An Ninh Quốc Gia.”
“Ủy Ban Quốc Gia?”
Gã đàn ông thoáng biến sắc.
Gã từng nhậu nhẹt với vài sĩ quan cấp thấp của Ủy Ban An Ninh Quốc Gia, biết nhận ra thẻ quân nhân thật.
Giấy tờ mà cậu bé kia đưa ra cho thấy cậu đã đủ 20 tuổi và thuộc Tổng vụ Ủy Ban, một cơ quan đầu não, quản lý toàn bộ nội bộ tổ chức.
Ủy Ban An Ninh Quốc Gia là một hệ thống rối rắm, bên trong đủ hạng người.
Nhưng cậu thiếu niên trước mặt tuy trông chỉ 13, 14 tuổi lại toát ra khí chất lạnh lẽo, tàn khốc đặc trưng của giới quân nhân Ủy Ban chính hiệu.
“Ở khu nghiên cứu phía bắc Siberia, tôi từng có thời gian sống cùng Renata Evgenia Chicherina.”
Cậu thiếu niên rút từ cặp công vụ ra một tập tài liệu, đặt lên bàn trước mặt người đàn ông.
“Theo giấy khai sinh này, cô bé là con gái của ông.”
Người đàn ông như bị bỏng tay, vội hất xấp giấy khỏi mình, ánh mắt cảnh giác nhìn cậu thiếu niên:
“Con bé… xảy ra chuyện gì à?”
“Không có gì nghiêm trọng. Nhưng dự án ‘Delta’ đã chính thức bị đình chỉ. Tất cả người tham gia sẽ được đưa trở về nơi cư trú. Con gái ông chưa đủ 18 tuổi, cần có người giám hộ hợp pháp. Tôi tới để làm thủ tục đó. Ông có vẻ lo lắng cho cô bé?”
“Không, không đâu!”
Cựu giáo sư Chicherin và vợ cùng lúc xua tay lia lịa.
“Chỉ cần nó đừng gây rắc rối là được!”
“Gây rắc rối à? Ý ông bà là…?”
Cậu thiếu niên nhướng mày, hỏi lại.
“Nó không phải một đứa trẻ bình thường đâu. Ngay từ khi sinh ra đã có vấn đề.”
Bà Chicherina hạ giọng, ánh mắt có phần mơ hồ và kỳ lạ.
“Vậy sao? Tôi sẽ ghi chú chi tiết này vào hồ sơ.”
Cậu thiếu niên mở kẹp tài liệu, tay lật từng trang giấy.
Ông Chicherin ngập ngừng một lát, rồi khẽ nói:
“Nó có thể bắt chước mọi thứ. Khi mới 2 tuổi, nó đã hiểu được các công thức vi phân của tôi, thậm chí tính nhẩm còn nhanh hơn tôi.”
“Vậy có thể cô ấy là thần đồng?”
Cậu thiếu niên gật đầu.
“Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, thực lòng rất mừng. Nhưng rồi tôi nhận ra, thứ đó vượt quá phạm trù ‘thần đồng’. Một lần, tôi thấy nó tháo tung chiếc radio trong nhà, rồi tự lắp lại từ đầu.”
Ông Chicherin kể với giọng hoảng hốt.
“Nó chỉ mới 3 tuổi, chưa từng được dạy về điện tử hay kỹ thuật radio, vậy mà nó đã làm được!”
“Linh kiện bên trong radio cũng không nhiều lắm. Có thể trí nhớ của cô bé quá tốt, nhớ được từng bước lắp ráp thôi mà.”
Cậu thiếu niên lắc đầu, giọng vẫn điềm đạm.
“Trẻ con hay bắt chước là chuyện thường.”
“Không. Cậu không hiểu. Cái radio đó vốn là đồ hỏng!”
Ông Chicherin đập mạnh tay xuống bàn.
“Sau khi con bé lắp lại, nó không chỉ hoạt động trở lại mà còn được sửa hoàn chỉnh. Nó thậm chí điều chỉnh lại cả sơ đồ mạch điện. Ban đầu thiết bị có 178 linh kiện, nhưng nó chỉ dùng 167 cái mà vẫn làm radio chạy tốt! Mười một linh kiện dư ra, toàn là những con transistor đã cháy!”
Giọng ông Chicherin run lên:
“Nó chỉ mở nắp radio, liếc qua một cái… là hiểu ngay nguyên lý hoạt động bên trong. Loại trí tuệ đó… không phải thứ con người nên có! Nó vượt xa ranh giới mà Chúa đặt ra cho loài người!”
Cậu thiếu niên hơi nhướng mày:
“Giáo sư Chicherin, đôi lúc nghe ông nói chẳng khác gì một cha xứ.”
“Không không!”
Ông vội xua tay.
“Là nhà khoa học không có nghĩa là phủ nhận sự tồn tại của Thượng đế. Khoa học có thể là con đường giải thích Chúa. Đó chính là lĩnh vực nghiên cứu của tôi: Thần học di truyền.”
“Thần học di truyền, được thôi.”
Cậu thiếu niên gật đầu
“Vậy tại sao ông cho rằng con gái mình là ác quỷ? Có thể cô bé là thiên thần thì sao?”
“Nếu tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh con bé lắp cái radio đó… có lẽ tôi sẽ nghĩ vậy.”
Bà Chicherina ôm lấy ngực, như vẫn còn sợ hãi.
“Nhưng tôi đã chứng kiến. Lúc đó mắt nó chuyển sang màu vàng kim kỳ dị, nét mặt không phải là sự tập trung… mà là thứ gì đó méo mó và dữ tợn. Nó nhìn những linh kiện không phải như một đứa trẻ đang chơi lắp ghép… mà là một kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn đến rợn người! Lúc đó, tôi thực sự… sợ chết khiếp!”
“Thật khó tin… Tôi không ngờ con bé lại đặc biệt đến thế.”
Cậu thiếu niên vừa xoay cây bút máy trong tay, vừa thờ ơ chẳng ghi chép gì, “Rồi sau đó thì sao?”
Vợ chồng nhà Chicherin liếc nhìn nhau:
“Vì khoa học, chúng tôi đã hiến nó cho nhà nước.”
“Ồ?”
“Nó là đối tượng nghiên cứu độc nhất vô nhị! Tế bào của nó, ADN của nó, xương cốt, mô thân não, tất cả đều là báu vật! Nếu người Mỹ mà biết có một đứa như nó, không biết họ sẽ tốn bao nhiêu để giành giật!”
Ông Chicherin nói với vẻ vô cùng chắc chắn.
“Hồ sơ ghi ông từng được phong giáo sư Viện Hàn lâm Khoa học vì ‘cống hiến đặc biệt’. Là vì ông đã dâng con gái mình cho khoa học à?”
“Tôi… tôi cũng có một vài thành tựu nghiên cứu di truyền học khá quan trọng…”
Ông ta ấp úng nói thêm.
“Vậy thì rõ rồi.”
Cậu thiếu niên khép tập hồ sơ lại, “Tình hình là thế này: nếu ông bà muốn đón con bé về, nhà nước sẽ đồng ý. Gia đình có thể đoàn tụ. Nhưng, xét đến giá trị nghiên cứu đặc biệt của cô ấy, nếu ông bà sẵn sàng hiến cô ấy thêm một lần nữa, nhà nước sẽ trao một khoản tiền thưởng đặc biệt và khôi phục học hàm giáo sư cho ông. Quyết định là ở ông bà. Chỉ có điều… nếu lựa chọn hiến, con bé sẽ được đưa tới một cơ sở nghiên cứu xa xôi nào đó, và có thể, ông bà sẽ chẳng bao giờ gặp lại nó nữa.”
“Không cần! Như thế là tốt quá rồi!”
Ông Chicherin hào hứng kêu lên, “Cả nhà tôi sẵn sàng cống hiến trọn đời cho khoa học!”
“Tôi muốn hỏi một chút,” bà Chicherina vặn vẹo thân người, chẳng màng đến việc liệu bản thân còn đủ hấp dẫn trước mặt cậu trai hay không.
Bộ ngực căng đầy của bà gần như sát vào mặt cậu.
“Khoản tiền thưởng đó… khoảng bao nhiêu?”
“Mười vạn rúp thì sao?”
Cậu trai nhoẻn miệng cười.
“Với số tiền ấy, trên chợ đen có thể mua được mười trinh nữ đấy.”
Mười vạn rúp?
Với vợ chồng nhà Chicherin, đó là con số trong mơ.
Họ nhìn nhau, ánh mắt lấp lánh hưng phấn.
Bà Chicherina siết chặt tay chồng, áp lên bộ ngực căng tròn của mình, đầu ngửa ra như đang tạ ơn trời đất ban phúc.
Có tiền thì chuyện gì cũng dễ.
Từ giờ, bà không cần phải đi dự dạ tiệc cùng mấy gã tình nhân mới có hàng nhập khẩu hay đồ hiệu nữa.
Còn ông Chicherin, ngoài việc được phục hồi danh vị, giờ có thể lo chu toàn cho gia đình.
Thậm chí, ông còn mơ tới việc cùng người vợ trẻ đẹp sinh thêm một đứa con nữa, biết đâu là một cô con gái còn xinh đẹp hơn cả Renata.
Họ sung sướng đến mức không nhận ra điều kỳ lạ trong lời nói của cậu “sĩ quan Ủy Ban”:
“mười trinh nữ”.
“Vậy… đồng ý chứ?”
Cậu trai đưa tay ra.
“Đồng ý!”
Bà Chicherina nhào tới, nắm chặt lấy tay cậu.
Cậu trai lấy từ chiếc cặp ra một xấp rúp, mười xấp tất cả, đặt ngay trước mặt ông Chicherin:
“Vậy thì từ hôm nay, Renata Evgenia Chicherina là của tôi.”
“Tất nhiên rồi! À… nếu không phiền…”
Ông Chicherin xoa xoa hai bàn tay béo múp.
“Cậu có thể… xóa cái tên đệm ‘Evgenia’ khỏi hồ sơ được không? Tôi nghĩ giữ lại tên cha chẳng để làm gì… Dù sao con bé giờ đã là của nhà nước, chẳng cần gắn với tôi nữa…”
Cậu trai nở nụ cười đầy thấu hiểu:
“Tôi hiểu. Như tôi đã nói, từ giờ cô ấy là của tôi. Sẽ không còn ai liên quan gì đến ông nữa. Tên đệm Evgenia có thể bỏ, họ Chicherina cũng vậy. Thậm chí cả cái tên Renata… cũng không cần thiết.”
“Tuyệt vời quá…”
Ông Chicherin vừa định vươn tay lấy tiền thì câu nói đứt ngang.
Một lưỡi lê đen sì kiểu quân đội, cổ lỗ và sắc bén, đâm xuyên qua tim ông ta.
Tay cậu trai nắm chặt cán lưỡi lê, máu phun ra từ hai rãnh bên lưỡi.
Khi cậu từ tốn rút lưỡi lê ra khỏi ngực ông Chicherin, hai vợ chồng vẫn còn đang lâng lâng trong niềm hân hoan.
Tiếng hét của bà Chicherina còn chưa kịp bật ra, cậu trai đã xoay người, đâm thẳng lưỡi lê vào bộ ngực từng khiến bao người đàn ông si mê của bà.
Ông Chicherin chỉ kịp lảo đảo mấy bước rồi đổ gục vào giá sách.
Cậu trai từ từ xoay lưỡi lê, để máu phun thành tia từ rãnh lưỡi lê nơi ngực bà Chicherina.
Một cú giật tay mạnh mẽ, lưỡi lê rút ra, bà đổ gục lên bàn, dáng chết đẹp như một con thiên nga bị bẻ gãy cổ.
“Sống chết của lũ sâu bọ chẳng đáng để ta bận tâm. Ta cũng chẳng muốn bẩn tay vì mấy việc nhỏ nhoi như thế. Nhưng ta đã hứa với con bé ngốc ấy rằng sẽ giúp nó tìm lại gia đình… Vậy mà các người lại không cần nó. Nó sẽ buồn lắm. Có những chuyện ta cũng bất lực, và điều đó khiến ta thấy mất mặt.”
Vừa nói, cậu vừa lau lưỡi lê bằng chiếc khăn tay.
“Thay vì để nó biết bố mẹ mình là súc sinh, chi bằng ta nói dối: ‘Bố mẹ cậu đã qua đời. Khi còn sống, họ luôn mong có ngày được gặp lại cậu, chỉ tiếc họ không vượt qua nổi mùa đông thiếu nhiên liệu năm đó…’ Vậy nên, các người… nên chết đi.”
Cậu đạp đổ giá sách, phủ lên xác hai vợ chồng, rồi nhặt một cục than hồng từ lò sưởi, ném vào đống sách vương vãi trên sàn.
Vừa làm, cậu vừa khe khẽ hát, gương mặt đẹp như tượng đá không hề đổi sắc.
Cậu đá xấp rúp vào tay ông Chicherin còn thò ra dưới giá sách, kéo cửa cuốn thư viện xuống, bẻ gãy chìa khóa ngay trong ổ khóa.
Rồi cậu đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ngọn lửa nuốt chửng cả thư viện, sau đó quay lưng bước vào màn tuyết trắng xóa mà không ngoái đầu lại.
---
Ga tàu Moskva.
Trước cổng soát vé là một biển người chen chúc.
Hành khách ngồi chồm hỗm trên đống hành lý chất cao như núi, chờ chuyến tàu tốc hành K4 đi Viễn Đông.
Con tàu xuyên quốc gia ấy sẽ băng qua băng nguyên lạnh giá suốt 1 tuần, trước khi đến được thủ đô Bắc Kinh của Trung Quốc.
Với người dân Moskva lúc này, Bắc Kinh là mảnh đất hứa, đầy đủ lương thực, sưởi ấm suốt ngày đêm.
Nhưng vé tàu K4 thì quý hơn vàng, chỉ những ai “có cửa” mới giành được.
Dù có vé cũng chưa chắc đã được lên tàu đúng lịch, đường ray nhiều nơi xuống cấp nghiêm trọng, tàu thường xuyên hoãn vài ba ngày.
Nhưng chẳng ai dám rời khỏi ga để chờ thông báo, tất cả đều nắm chặt vé trong tay, vạ vật bên cổng soát vé, đêm đến thì trải chiếu ngủ dưới đất, mắt không rời ô soát vé dù chỉ 1 giây.
Trong đám đông, một cô bé nổi bật lạ thường.
Cô bé chỉ khoảng 13, 14 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.
Nhưng khuôn mặt lạnh giá như băng tuyết ấy lại khiến người ta có cảm giác “kinh diễm”, đẹp đến mức khiến đàn ông trưởng thành phải vô thức né tránh ánh nhìn.
Cô mặc một chiếc áo khoác dạ lông cừu màu lạc đà sang trọng, quấn khăn kẻ ô màu ấm, mái tóc vàng nhạt xõa dài đến đầu gối như thác đổ.
Trong khi mọi người đều đi cùng gia đình, thì cô lại đứng lẻ loi, tay xách chiếc vali da cứng màu đen, nửa người ẩn sau cây cột lớn.
Một cô bé như thế… lại định đi Trung Quốc một mình sao?
Renata hoàn toàn không biết gì về Trung Quốc.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đến một nơi xa lạ đến thế.
Hồi đó, cô và “Số Không” cùng ngồi trên ghế dài ven đường, vừa uống cà phê nóng, vừa xem một tờ báo cũ bị gió thổi tới.
Trên đó có bài viết về Trung Quốc, kèm tấm ảnh học sinh Trung Quốc đang xếp hàng tập thể dục buổi sáng.
“Chúng ta đến Trung Quốc đi! Nhìn chỗ đó tuyệt thật! Quyết định vậy nha!”
Số Không hào hứng nói sau khi đọc xong bài báo.
“Ừ, được thôi.”
Renata đáp.
Và thế là mọi chuyện cứ thế được quyết định.
“Lớn thêm vài tuổi chắc chắn sẽ là đại mỹ nhân!”
“Tiếc là hơi lùn một chút.”
“Nhưng nhìn tỷ lệ thân hình của con bé đi, đúng chuẩn vóc dáng của một người mẫu.”
Những người đàn bà rảnh rỗi trong phòng chờ rì rầm bàn tán.
Họ nghĩ giọng mình đủ nhỏ rồi, nhưng chẳng ai ngờ từng câu từng chữ đều lọt hết vào tai Renata.
Trong sảnh nhà ga ồn ào này, cô nghe rõ từng lời người ta nói, như thể đôi tai cô đã trở nên nhạy gấp chục, gấp trăm người bình thường.
Renata cúi đầu, lặng lẽ lắng nghe cả thế giới đang xôn xao chuyển động quanh mình.
Đó chính là thứ được gọi là “thức tỉnh”.
Mỗi đêm, cô đều cảm nhận dòng máu mới trong cơ thể đang ào ạt chảy, như thác lũ cuốn qua từng mạch máu.
Dòng máu rồng len lỏi khắp từng tế bào, đánh thức tất cả những gì đang ngủ quên, để rồi bừng tỉnh, hít thở như sống lại lần đầu tiên.
Không chỉ có bên trong thay đổi, cả vẻ ngoài cũng lột xác.
Mới tháng trước thôi, cô vẫn là một cô bé gầy nhẳng, mặt mũi đầy tàn nhang, chẳng khác gì một con mèo con chưa kịp lớn.
Thế mà bây giờ, đi tới đâu cô cũng khiến người ta phải trầm trồ.
Trước đây cô từng ghen tị với vẻ đẹp của Holkina, nhưng giờ đến Holkina cũng phải lu mờ trước cô.
Khi mới bình phục sau chấn thương, cơ thể cô đầy sẹo, những vết sẹo xấu xí khiến cô buồn suốt nhiều ngày.
Cho đến một buổi sáng, khi tỉnh dậy, cô bàng hoàng nhận ra mình đang... lột da.
Lớp da cũ bong ra, để lộ làn da mới mịn màng như ngọc, hoàn toàn không tì vết.
Ngay cả những nốt tàn nhang trên mặt cũng biến mất.
“Da mới mềm lắm, lạnh quá là nứt ngay đấy.”
Số Không vừa nói vừa thản nhiên đưa cho cô lọ dầu dưỡng da dành cho em bé, như thể cậu đã sớm chuẩn bị mọi thứ từ trước.
Từ đó trở đi, trên suốt hành trình từ cảng Thiên Nga Đen đến Moskva, cậu gần như không rời cô nửa bước.
Mỗi lần Renata thức dậy đều thấy cậu ngồi ngay bên giường, chăm chú quan sát cô đầy thích thú.
Mỗi ngày trôi qua, cơ thể cô lại tiến hóa thêm một chút, mọi khiếm khuyết dần tan biến theo sự thức tỉnh của dòng máu.
Có lúc Renata nhìn chằm chằm vào gương, nghiêng người trái phải, vẫn không dám tin rằng những đường nét hoàn hảo kia lại là của mình.
Số Không thì tỏ ra vô cùng hài lòng.
Cậu đưa cô đi dạo chợ đen để sắm đồ.
Renata chưa từng thấy nhiều quần áo đẹp đến thế, từng chiếc treo sát nhau, rực rỡ, lộng lẫy.
Ở cảng Thiên Nga Đen, bọn trẻ chỉ đến Giáng Sinh mới được mặc đồ mới.
Trong phòng thử đồ, Số Không đứng ngoài ném vào từng bộ, cô thay xong liền bước ra cho cậu xem.
Cậu chỉ cần liếc qua là biết có hợp hay không, nếu thích thì búng tay một cái, không thì cau mày làm mặt xấu gạt đi.
Cậu còn mua cho cô cả đồ lót Nhật Bản, mỏng đến mức Renata không thể tin rằng trên đời lại có loại vải nào nhẹ và mềm đến thế.
Quần lót lụa, viền ren tinh tế, áo lót thì lót đệm mỏng vừa vặn.
“Dù có phát triển thêm thì ngực cũng chẳng lớn được bao nhiêu, dùng hàng Nhật là vừa rồi.”
Vừa trả tiền, cậu vừa lầm bầm.
Trước khi cô kịp phản ứng, cậu đã phá lên cười quái dị rồi vọt đi như bay.
Chỉ trong vòng một tháng, Số Không đã biến Renata thành một tiểu thư đúng nghĩa, con nhà thế gia, khí chất cao quý, mọi thứ đều chỉn chu không chê vào đâu được.
Khi họ sánh bước cùng nhau vào các địa điểm sang trọng giữa lòng Moskva, chẳng ai nghi ngờ thân phận của hai người.
Tiền nong không phải vấn đề.
Cậu luôn rút ra từng xấp đô la dày cộp để thanh toán.
Renata không biết cậu kiếm đâu ra từng ấy tiền, và cô cũng chẳng hỏi.
Số Không vốn là người luôn vượt ngoài mọi khuôn khổ.
Trên đường từ Siberia đến Moskva, cậu chuẩn bị đủ mọi thứ, quần áo, trang sức, mỹ phẩm, cả chỗ nghỉ ngơi tiện nghi nhất.
Họ tay trong tay bước vào khu nghỉ dưỡng cao cấp dành riêng cho quan chức, chỉ cần một cái phất tay của cậu, lập tức có nhân viên chạy đến xách hành lý, dẫn họ về căn phòng ấm áp nhất, nước nóng 24/24.
Thoát khỏi “Căn phòng số 0”, giờ đây chẳng còn gì có thể ràng buộc được cậu nữa.
Cậu hoàn toàn tự do.
Có khi cậu vẫn như một đứa trẻ, lặng lẽ ngắm thành phố dưới ánh hoàng hôn.
Nhưng càng về sau, cậu càng giống một kẻ chơi cuộc chơi quyền lực hơn là một đứa trẻ lạc lối.
Một lần nọ, từ chợ đen trở về, cậu mang theo một hộp xì gà Cuba.
Đêm ấy, Renata tỉnh dậy giữa khuya và thấy cậu ngồi trước lò sưởi, châm điếu xì gà bằng ngọn lửa lò, rít một hơi sâu rồi ngả người vào chiếc ghế bành cao.
Trong ánh lửa lập lòe, đồng tử cậu ánh lên sắc đỏ, như dung nham chảy dưới lớp kính, thân hình tỏa ra một thứ uy nghiêm nặng tựa núi, khiến Renata bỗng thấy cậu vừa xa lạ vừa đáng sợ.
“Đừng sợ. Tớ sẽ thay đổi, nhưng tớ sẽ không bỏ rơi cậu.”
Cậu biết cô đang nhìn, nhưng không quay lại.
“Chừng nào cậu còn có ích, tớ sẽ không rời bỏ cậu.”
“Đây là thỏa thuận mới của chúng ta.”
Cậu ngừng một lát rồi nói tiếp.
“Muốn sống thì cậu phải mạnh mẽ. Và luôn luôn là người có giá trị với tớ.”
Tiếng chuông đồng vang lên, đám người trong phòng chờ bất ngờ đồng loạt đứng dậy, như những binh lính vừa nghe hiệu lệnh xung phong.
Có lẽ chuyến tàu K4 sắp khởi hành.
Mọi người bắt đầu chen lấn tới cửa soát vé, không màng đến trật tự hay khoảng cách.
Không ai chắc chắn liệu trên tàu còn đủ chỗ hay không, lên được tàu sớm 1 phút là thêm một cơ hội rời khỏi Moskva.
Dòng người ào ạt tràn qua trước mặt Renata, cô vô thức siết chặt món đồ trong túi áo.
Đó là hai tấm vé tàu tốc hành phía Đông và hai cuốn hộ chiếu có dán thị thực Trung Quốc.
Tất cả giấy tờ đều trong tay cô.
Số Không bảo phải đi làm một việc nhỏ, trước khi tàu chạy nhất định sẽ quay lại.
“Nếu tớ không kịp quay lại thì chứng tỏ tớ đã bị bắt rồi.”
Khi rời đi, Số Không nói một cách nhẹ bâng.
“Lúc đó cậu cứ đi Trung Quốc một mình. Chúng ta sẽ gặp lại ở đó.”
Renata không tin trên đời này có ai có thể bắt được Số Không, cũng như không ai có thể bắt giữ được một con quỷ.
Nhưng tim cô vẫn đập thình thịch không ngừng.
Cô nghển cổ nhìn ra lối vào của nhà ga, hy vọng bóng dáng quen thuộc ấy sẽ bất chợt xuất hiện.
Cửa soát vé chỉ mở trong vài phút.
Nếu Số Không không đến kịp, cô buộc phải lên tàu một mình.
Nhưng cô hoàn toàn không biết gì về Trung Quốc cả.
Cô đi Trung Quốc, chỉ vì đó là nơi Số Không muốn đến.
Liệu có thể gặp lại ở đất nước xa xôi ấy không?
Số Không thậm chí chưa hề hẹn trước địa điểm hay thời gian tái ngộ.
Có khi chuyến đi này chỉ là lời nói dối, “làm việc nhỏ” chỉ là cái cớ cho một cuộc chia tay.
Lý do thực sự là cô không còn giá trị với cậu nữa, nên cậu bỏ đi.
Nghĩ tới đây, nước mắt cô chực trào ra.
“Cậu có muốn uống cà phê nóng không?”
Một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Số Không đứng đó, tay cầm hai ly cà phê bốc khói nghi ngút, vừa nhấp một ngụm, trên chiếc áo khoác đen dài lấm tấm tuyết trắng.
“Cậu về rồi à?”
Renata ngẩn người nhìn cậu.
“À, tớ về từ nãy rồi. Chỉ là tranh thủ ra ngoài mua hai ly cà phê nóng thôi. Trời ngoài kia lạnh chết đi được.”
Số Không không để cô kịp phản ứng, đã nhét ngay ly cà phê còn lại vào tay cô.
“Cầm lấy, sưởi ấm tay đi.”
Renata ôm chặt ly cà phê nóng hổi trong tay, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Tớ đã nói rồi mà, chỉ cần cậu còn có ích với tớ thì tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.”
Số Không như nhìn thấu được nỗi lo lắng trong cô, nói tỉnh bơ rồi tháo găng tay, xoa xoa hai bàn tay cho ấm lên, sau đó dịu dàng xoa đầu cô.
Một thoáng do dự hiện lên trên gương mặt cậu, như thể đang lưỡng lự điều gì.
Cuối cùng, cậu nói:
“Tớ vừa đi tìm tin tức về bố mẹ cậu. Nhưng rất tiếc, là tin xấu. Bố mẹ cậu đã qua đời. Khi còn sống, họ luôn mong có ngày được gặp lại cậu, chỉ tiếc họ không vượt qua nổi mùa đông thiếu nhiên liệu năm đó…”
Số Không nói bằng giọng nhẹ nhàng, mắt không rời Renata, như đang dò xét phản ứng của cô, liệu cô có cần một cái ôm an ủi không.
Ngoài dự đoán, Renata chỉ khẽ gật đầu, không tỏ ra bất ngờ cũng chẳng buồn bã.
“Tớ biết rồi.”
Cô khẽ đáp.
“Hình như tàu sắp chạy.”
“Ừ, nhưng đám người này đang chắn hết lối vào cửa soát vé.”
Số Không nói.
“Để tớ bế cậu lên xem tình hình phía trước thế nào.”
Không đợi cô đồng ý, Số Không đã nhấc bổng cô lên đặt ngồi trên vai mình.
Cậu gầy gò thế mà lại làm chuyện đó nhẹ tênh.
Từ trên cao, Renata nhìn thấy nhân viên soát vé đang lắc chuông đồng trong khi viết trên bảng đen:
“Nhận được chỉ thị khẩn cấp từ cơ quan quản lý, do đường ray thiếu bảo trì nghiêm trọng, tàu K4 ngừng hoạt động từ hôm nay.”
Hy vọng vừa nhen nhóm trong mắt mọi người ngay lập tức bị dập tắt.
Họ đứng sững lại, không tin nổi tai mình.
“Tàu K4 bị hủy rồi.”
Renata nói.
Số Không đặt cô xuống, hạ giọng:
“Tin tức từ Cảng Thiên Nga Đen đã truyền đến Moskva rồi.”
Renata cảnh giác nhìn quanh.
“Không sai đâu, họ đã biết có người trốn thoát. Nếu là tớ, tớ cũng sẽ lập tức phong tỏa các tuyến giao thông.”
Số Không kéo tay cô đi ra khỏi nhà ga.
“Nhà ga sẽ bị phong tỏa trước tiên. Sau đó là các trạm kiểm soát đường bộ và sân bay.”
“Chúng ta làm sao bây giờ?”
Renata hỏi.
“Đi Trung Quốc.”
Số Không kéo cô chạy ra giữa trời tuyết, ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy bông tuyếtm
“Chúng ta sẽ đi Trung Quốc.”
“Trung Quốc á?”
“Cậu biết tại sao tớ muốn đến Trung Quốc không?”
Số Không hỏi.
Renata lắc đầu.
Cô chưa từng nghĩ đến điều đó.
Có lẽ vì cậu trông giống người Trung Quốc, dễ ẩn mình hơn ở nơi đó.
“Tớ đọc trên báo thấy bảo…”
Số Không khẽ vuốt má cô.
“Trung Quốc nằm ở phía nam Liên Xô, có khí hậu ấm áp và bốn mùa rõ rệt. Trong đó, ba mùa đều ngập tràn hoa nở. Không chỉ có Papaver radicatum, mà còn hàng vạn loài hoa khác nữa! Mỗi khi xuân về, mọi thung lũng đều phủ kín bởi hoa, rực rỡ muôn màu.”
Cậu cười hớn hở.
“Tớ sẽ đưa cậu đi xem tất cả!”
Trong mắt cậu ánh lên vẻ phấn khích như trẻ nhỏ, như thể khung cảnh hoa nở rực rỡ kia đang hiện ra ngay trước mắt.
“Vậy chúng ta sẽ đi Trung Quốc.”
Renata gật đầu.
“Đi về phía Nam, đến nơi có ánh nắng ấm áp.”
”Chúng ta cứ thế đi Trung Quốc luôn à?”
Cô nhẹ giọng hỏi.
“Nếu tàu K4 vẫn còn hoạt động, tớ đã mua được cả vé khoang hạng nhất rồi.”
Số Không thở dài.
“Nhưng giờ chỉ còn cách này thôi. Đừng than nữa, tớ còn phải cõng cậu nữa đấy…”
---
Trên cánh đồng tuyết trắng trải dài vô tận, đường ray như hai con rắn đen nằm song song, lúc ẩn dưới tuyết, lúc hiện ra, kéo dài tới tận chân trời.
Hàng chục cây số không một bóng người, không một túp lều tranh, chỉ có vài cây thông đỏ héo úa trơ trọi đứng giữa vùng băng giá.
Họ lần theo đường ray mà đi, bước từng bước nặng nề trong lớp tuyết dày đến đầu gối.
“Cứ men theo đường ray là không sợ lạc. Đây chính là tuyến của K4, cứ theo nó là đến được Trung Quốc.”
Số Không nói như vậy.
Dường như kế hoạch của cậu là… đi bộ đến Bắc Kinh.
Trên bản đồ, tuyến đường này dài tận 7.000km.
Một người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện điên rồ đó.
Nhưng Số Không từng nói mình là kẻ thần kinh, thế nên cũng chẳng có gì lạ.
Thể lực của Renata sau khi thức tỉnh vượt xa người bình thường, nhưng dù vậy, sau khi đi được 120km dọc theo những thanh tà vẹt, cô bắt đầu kiệt sức.
Hai chân cô như không còn là của mình nữa.
“Phụ nữ thì da thịt mềm mại, yếu hơn cũng là chuyện bình thường thôi. Để tớ cõng cậu vậy.”
Số Không vừa nói vừa tháo đôi bốt nơi mắt cá chân của Renata, nhẹ nhàng dùng băng gạc quấn lấy đôi chân phồng rộp rớm máu của cô, rồi khom lưng cõng cô lên vai.
Cơn buồn ngủ tràn tới như sóng dâng, Renata mơ màng thiếp đi trên lưng Số Không.
Cơ thể cậu che chắn cho cô khỏi những cơn gió lạnh buốt.
Tấm lưng ấy truyền sang cô một hơi ấm lạ lùng, dịu dàng như hơi thở mùa xuân giữa băng giá.
“Tớ đâu định đi bộ tới tận Bắc Kinh đâu,” Số Không nói, vừa đi vừa thở.
“Chỉ cần đến được nhà ga kế tiếp là có thể bám lên tàu hỏa chở dầu rồi. Người ta chỉ phong tỏa Moskva thôi. Cố gắng thêm chút nữa đi. Theo tính toán của tớ thì... ừm... còn khoảng 800km nữa…”
“Ừm.”
Renata đáp khẽ, giọng cô nhỏ như gió thoảng.
“Này này! Đừng ngủ!”
Số Không lắc mạnh cô trên lưng.
“Ngủ trong thời tiết thế này là dở đấy! Dễ cảm lạnh lắm! Trời đất ơi, đến lúc đó người duy nhất có thể sưởi ấm cho cậu chỉ còn mỗi tớ thôi đấy! Mà tớ thì cũng không ngại cởi sạch rồi ôm cậu đâu, hahaha, biết đâu tớ đang bắt đầu dậy thì thì sao?”
“Ừ.”
Renata lẩm bẩm, mệt đến mức chẳng buồn mở mắt.
“Hết cách rồi, để tớ kể cho cậu nghe về bố mẹ cậu nhé, có chuyện để nghe sẽ tỉnh táo hơn.”
Số Không nói.
“Được.”
Renata mở mắt ra, nhìn mông lung trong màn tuyết trắng.
Số Không liếm đôi môi khô nứt vì gió rét:
“Bố cậu là giáo sư của Viện Hàn lâm Khoa học, chuyên ngành di truyền học. Ông ấy hơi hói một chút… tớ thấy qua ảnh thôi… nhưng trông cũng được, không đến nỗi nào. Nghiên cứu thì nói thật là chẳng mấy ai để ý. Mấy năm trước còn bị tước luôn danh hiệu giáo sư vì làm phật lòng ban đánh giá. Sau đó thì về làm thủ thư trong thư viện. Dù vậy, ông ấy là người đầu tiên phát hiện ra em có điểm bất thương, một nhà khoa học khá nhạy bén đấy. Ổng rất thích uống rượu, tửu lượng cũng khá lắm.”
“Vậy à.”
Renata nói nhỏ.
“Còn mẹ cậu thì đúng là một đại mỹ nhân! Tớ nghĩ gen đẹp của cậu là thừa hưởng từ bà ấy. Mặc dù lúc qua đời đã ngoài 40, nhưng vẫn là một người phụ nữ quyến rũ. Nghe nói có rất nhiều người đàn ông có địa vị ở Moskva say mê bà ấy, nhưng hôn nhân giữa bố mẹ cậu thì vẫn khá ổn. À đúng rồi, mẹ cậu rất thích khiêu vũ. Mỗi cuối tuần bà ấy đều đến vũ trường phía sau Nhà hát Lớn Moskva để nhảy. Nếu tới Trung Quốc, cậu có thể thử học nhảy xem sao.”
“Vậy à.”
Renata lại nói.
“Tiếc là họ đã không còn nữa.”
Số Không thở dài.
“Người Trung Quốc có câu: người tốt thì sẽ không sống lâu…”
“Sao họ lại chết?”
Renata hỏi.
“Bị cảm lạnh nặng, sau đó biến chứng thành cúm. Bố cậu đổ bệnh trước, mẹ cậu chăm sóc ông ấy rồi cũng nhiễm. Cúm chuyển thành viêm phổi, hai người họ lần lượt qua đời…”
Số Không quệt mồ hôi, trông có phần nhếch nhác.
Chiếc áo khoác dạ sang trọng được cởi ra, phủ lên lưng Renata để giữ ấm cho cô, còn bản thân cậu chỉ mặc một chiếc áo len mỏng đã ướt sũng tuyết, bám đầy bùn đất.
Đôi giày da cũng bị bùn phủ kín.
“Cậu đã giết họ.”
Renata nói.
Câu nói vang lên nhẹ như hơi thở, không hề mang theo cảm xúc.
Giống như cô chỉ đang nhắc đến một sự thật xa lạ nào đó, chẳng liên quan gì đến cô.
Cơ thể Số Không khẽ chấn động.
Cậu dừng lại, đứng thẳng lên, quay đầu lại nhìn Renata:
“Sao cậu biết?”
Với tính cách vừa kiêu ngạo vừa lười biếng của cậu, bị vạch trần thì cũng chẳng buồn chối.
Cậu đã cố nhọc công nói dối để an ủi cô, nhưng bây giờ lại chẳng muốn phí thêm lời để bịa ra một lời nói dối khác.
“Trên người cậu có mùi máu.”
Renata nói.
“Tớ nhìn vào mắt cậu là biết cậu đang nói dối.”
Số Không cúi nhìn cổ tay áo, nơi có vài vết máu khô lấm tấm, lúc đâm xuyên ngực bà Chicherina, máu bà ta đã bắn trúng.
Với lượng máu ít như vậy, ngay cả chó nghiệp vụ cũng khó phát hiện.
Cậu thở dài:
“Đó là vì năng lực ’Mắt Gương’ của cậu. Tài năng thật sự của cậu là phân tích và sao chép. Càng ở gần tớ, khả năng sao chép của cậu càng mạnh. Có lẽ sau này tớ không thể nói dối cậu khi nhìn mặt được nữa rồi. Bố cậu đúng là một kẻ ngốc, cứ nghĩ cậu có trí tuệ siêu phàm. Thực ra cậu chỉ đơn giản là phân tích được cấu trúc của cái radio thôi.”
“Tại sao?”
Renata hỏi.
Số Không nhún vai:
“Thôi được, để tớ nói thật. Bố cậu là một gã thất bại. Say xỉn, bất tài, nhờ đem cậu ‘hiến dâng cho nhà nước’ mới được phong làm giáo sư, mà danh hiệu đó cũng sớm bị tước mất vì ăn nói linh tinh trong hội thảo. Mẹ cậu đúng là xinh đẹp, nhưng sống buông thả, mà ‘buông thả’ còn là nói giảm đấy, gọi là gái điếm cũng không sai. Bà ta nhảy đẹp, nên mấy tay công tử trụy lạc rất thích tặng quà, lợi dụng lúc khiêu vũ mà sàm sỡ. Bà ấy có vài ‘bạn trai’ có máu mặt, xem ra chẳng bao lâu nữa sẽ bỏ bố cậu. Gia đình cậu thối nát như vậy đấy, cậu chẳng việc gì phải quay về. So với Cảng Thiên Nga Đen, nơi đó còn tệ hơn, biết đâu quay lại còn bị ép bán thân cũng nên.”
“Họ… thực sự là những người như vậy sao?”
Renata cúi đầu, Số Không không thấy rõ vẻ mặt cô.
“Và điều tệ nhất là… họ chẳng hề quan tâm đến cậu. Khi tớ nói có thể đưa cậu trở về, họ lập tức bảo: ‘Không không không! Đừng để con bé điềm gở đó lại gần chúng tôi!’ Rồi khi tớ nói mình sẵn sàng bỏ ra mười vạn rúp để mua cậu, họ vui mừng ra mặt, suýt nữa quỳ xuống hôn chân tớ, gọi tớ là đại nhân, còn khẩn khoản xin tớ đổi luôn cả tên cậu, đừng để cậu mang họ Chicherina nữa.”
Số Không gằn giọng.
“Cậu nói xem, tớ còn có thể nói gì với cậu? Bảo rằng bố mẹ cậu là lũ khốn nạn ư? Khó mà nói ra lắm… nên tớ nghĩ, thà dứt khoát giải quyết cho xong.”
Renata khẽ gật đầu, không đáp.
“Đấy! Lần này tớ nói thật hết rồi đó! Còn gì muốn hỏi không? Không thì tớ đi tiếp đây! Cô nương ngồi sau lưng tớ như công chúa ấy, còn giày tớ thì ướt sũng rồi!”
Giọng Số Không bắt đầu cáu.
“Tớ hiểu rồi.”
Renata nói nhỏ.
Hai người lại im lặng tiếp tục bước đi trong gió tuyết.
Chỉ còn tiếng gió rít gào bên tai.
Qua một quãng dài, Số Không bất chợt cảm thấy cổ áo mình ấm ướt.
Có gì đó nóng hổi chảy xuống gáy cậu.
“Sao nữa đấy?”
Cậu thở dài.
“Họ... không yêu tớ.”
Giọng Renata nghẹn lại, biến dạng vì nước mắt.
Cô đã thức tỉnh, đã tiến hóa.
Cơ thể được cường hóa với xương cốt rắn chắc, cơ bắp dẻo dai, huyết quản chảy dòng máu rồng cổ đại…
Thế nhưng trái tim, vẫn mong manh như ngày nào.
“Yêu để làm gì chứ?”
Số Không bực dọc gắt lên.
“Thật ra cậu chưa bao giờ có được cái thứ đó cả! Cậu là một hỗn huyết chủng, hiểu chưa? Cậu không phải con người. Khi cậu có được sức mạnh, điều đó cũng đồng nghĩa với việc phải rời xa thế giới này. Cậu sinh ra là để sống cô độc giống như thiên tài, anh hùng, hay kẻ điên. Cậu không cần tình yêu. Có sức mạnh là đủ để sống rồi!”
“Ừm.”
Renata khẽ đáp.
Nhưng những giọt nước mắt ấm nóng vẫn không ngừng nhỏ xuống gáy Số Không,
Gặp gió lạnh liền hóa thành băng, làm cậu rùng mình vì rét.
“Vẫn còn khóc à? Cậu phiền thật đấy, biết không hả!?”
Kiên nhẫn đã cạn, Số Không cáu gắt, giọng vang vọng giữa đồng tuyết lạnh lẽo.
“Cậu khóc nhìn xấu lắm! Tớ ghét nhất là cấp dưới của tớ trông xấu xí đấy!”
Renata vội lau nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn sưng đỏ.
Cô không muốn Số Không giận mình dù thực ra, lúc giận trông cậu cũng chẳng quá đáng ghét.
Lúc ấy, trông cậu lại giống một đứa trẻ.
“Nghe kỹ đây! Nhớ cho rõ! Tớ đã bỏ ra mười vạn rúp để chuộc cậu từ tay bố cậy rồi! Từ giờ trở đi, cậu là của tớ!”
Sắc mặt Số Không đầy căng thẳng, ánh mắt như thiêu đốt.
“Từ nay trở đi, cậu không mang họ Chicherina nữa, cũng chẳng còn là Renata gì hết. Cậu tên là... là Zero! Cậu là người của tớ, thì dùng luôn tên tớ đi! Nếu yêu đương là thứ duy nhất khiến cậu đủ dũng khí để tiếp tục sống, vậy thì yêu tớ đi! Ít ra tớ sẽ không giống cái thằng cha khốn nạn của cậu, bán đứng cậu chỉ vì chút lợi lộc rẻ mạt! Tớ mà có bán cậu, thì cũng phải đổi được thứ gì thật lớn!”
Số Không nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống nền tuyết, giọng lạnh băng:
“Khốn thật!”
“Vâng…”
Renata khẽ đáp, nhưng giọng nói ấy lập tức bị gió tuyết nuốt chửng.
Số Không không trả lời.
Có thể cậu đã chán ngán cuộc đối thoại này, hoặc có lẽ cậu chẳng buồn nghe nữa.
Cậu siết chặt lại Renata trên vai mình, rồi tiếp tục lê bước qua từng thanh tà vẹt phủ băng, bước chân nặng nề chìm sâu trong tuyết trắng.