Long Tộc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

107 160

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

184 5200

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

197 1600

Vol 3: Triều Dâng Dưới Vầng Trăng Đen – Phần Thượng - Chương 2: Nút thắt không thể gỡ

Mẹ thân yêu,

Con chào mẹ.

Giữa tháng này là bắt đầu kỳ thi giữa kỳ, nên mấy hôm nay ngày nào con cũng ra thư viện ôn bài. Năm nay con học ba môn: Kinh tế học vi mô, Lịch sử cận đại phương Tây và Cơ học truyền động cấp III. Học đến giờ thấy cũng ổn, hy vọng kỳ này vẫn giữ được thành tích toàn điểm A như học kỳ trước.

Mùa xuân ở bang Illinois sắp bắt đầu rồi, cây cối đã bắt đầu đâm chồi. Sáng nào trong khuôn viên trường cũng phủ một màn sương mỏng, thỉnh thoảng mấy con sóc đỏ lại chạy lon ton vào sân trường. Tuần sau có thể con sẽ tranh thủ cùng câu lạc bộ thực vật vào rừng nguyên sinh thu thập chồi lá để làm tiêu bản.

Những việc khác thì không có gì đặc biệt. Về chuyện thực tập mẹ dặn, con sẽ đăng ký. Con định cố gắng xin được thực tập hè này ở New York hoặc Washington.

À, hôm nay bữa sáng con ăn bánh mì bơ với trứng ốp la, trưa là salad khoai tây và hamburger thịt xông khói, tối thì có giò heo hầm cà rốt ăn kèm súp kem tôm. Mẹ nhớ uống sữa nhé, nhắc dì Đồng đun ở lửa vừa, đúng 5 phút.

Thương mẹ,

Con trai của mẹ

Sở Tử Hàng

---

Lúc ấy đã gần 11 giờ đêm. 

Viết xong bức thư điện tử, Sở Tử Hàng quay lại kiểm tra một lượt.

Ngày nào trước khi đi ngủ anh cũng viết mail cho mẹ, dù mẹ không phải lúc nào cũng đọc. 

Nhưng mỗi khi bà mở hộp thư, sẽ thấy những lá thư được sắp xếp ngay ngắn theo thứ tự ngày tháng, thậm chí biết rõ hôm đó con trai ăn gì. 

Thế là bà yên tâm rằng ở đại học bên Mỹ, Sở Tử Hàng đang sống những ngày bình yên như thế.

Và bà cũng bớt lo, quay sang tụ tập vui chơi cùng đám bạn thân.

Hồi đầu, mẹ không mấy hài lòng khi anh chọn học ở Học viện Cassell. 

Bà nghĩ với điểm số của Sở Tử Hàng, ít nhất cũng phải vào được một trường top như Yale hay Harvard. 

Tìm trên mạng mãi mà chẳng thấy Casell có thứ hạng nào, chắc là kiểu “trường làng” ở đâu đó bên Mỹ. 

Mẹ thỉnh thoảng còn lên website của trường, bình phẩm rằng ông giáo sư Guderian kia trông cứ như bị lẫn tuổi già.

Vì thế, trong thư, Sở Tử Hàng cố gắng miêu tả cho mẹ thấy Cassell là nơi học thuật nghiêm túc: 

Hiệu trưởng Anjou là một quý ông chỉn chu, tốt nghiệp Cambridge, coi việc đào tạo học trò là sứ mệnh.

Hiệu phó là một nhà giáo dục tiên phong, say mê nghiên cứu lịch sử khai phá miền Tây nước Mỹ, thường ăn mặc như cao bồi.

Giáo sư Guderian tuy lập dị nhưng dễ mến, đắm chìm trong văn hiến học.

Còn thầy hướng dẫn Schneider, tuy vẻ ngoài đáng sợ, nhưng thực ra là người rất tốt, từng cứu học trò mà bị bỏng nửa khuôn mặt nên lúc nào cũng phải đeo mặt nạ che một bên.

Những lời tô vẽ kiên trì suốt nhiều năm ấy cuối cùng cũng khiến mẹ tin rằng Cassell là một học viện quý tộc danh giá.

---

Bỗng một tiếng nổ rung trời, kính cửa sổ rung bần bật như muốn vỡ tung. 

Từ giếng trước điện Valhalla, một cột lửa máu cao hơn 10m phụt lên, nhuộm đỏ cả khuôn viên. 

Bức tường ngoài ký túc xá số 3 nứt toác từ trên xuống dưới, bụi vữa rơi lộp bộp. 

Sở Tử Hàng chỉ thản nhiên phủi mấy hạt bụi rơi trên bàn phím laptop.

Dưới giếng là phòng thí nghiệm ngầm của Bộ Trang bị. 

Có lẽ lại xảy ra sự cố, có thể là nổ lò tinh luyện lưu huỳnh, hoặc vỡ đường ống dẫn hơi thủy ngân… 

Xe cứu hỏa hú còi inh ỏi, phanh gấp ngay miệng giếng đang cháy, mấy gã lực lưỡng như hổ như rồng lập tức dựng vòi rồng, xịt thẳng vào ngọn lửa.

Đội công tác của trường cũng có mặt cứu hộ. 

Họ làm việc vừa cười đùa, vẻ chẳng mấy khẩn trương. 

Trên đỉnh núi này, chuyện kiểu này ba bữa lại có một lần, chẳng đáng ngạc nhiên.

“Lửa lưu huỳnh!” 

Chỉ huy chữa cháy hô lớn.

“Mọi người đeo mặt nạ phòng độc vào!”

Thế là mấy gã kia đeo mặt nạ, vẫn bình tĩnh xịt nước, mặc cho số lượng vòi rồng tăng lên, ngọn lửa vẫn lan dần về phía khu ký túc xá số 3.

Sinh viên trong trường dường như chẳng bận tâm, thậm chí hiếm ai thò đầu ra cửa sổ hóng. 

Nguyên nhân thì đơn giản: 

Hôm nay là đêm dạ hội của Hội học sinh, nhóm tiểu thư váy ren trắng dưới trướng Caesar chắc đang khiêu vũ cuồng nhiệt ở Toà Amber.

Thực tập sinh của Bộ Chấp Hành thì đang vùi đầu trong thư viện, bận phá tường lửa Lầu Năm Góc hoặc giải mã vệ tinh.

Còn lại thì đa phần đang online trên diễn đàn trường, vừa tám chuyện vừa cá cược xem bao giờ dập xong lửa.

Sở Tử Hàng đăng nhập ẩn danh vào “Diễn đàn Người Gác Đêm”.

“Bạn của bạn @CambridgeFoldingKnife đã lên mạng.”

“Bạn của bạn @NightWatcher đã lên mạng.”

“Bạn của bạn @GreenlandShadow đã lên mạng.”

Rõ ràng vụ cháy cũng khiến mấy nhân vật cộm cán của trường xuất hiện. 

“CambridgeFoldingKnife” là hiệu trưởng Anjou.

“GreenlandShadow” là Schneider đứng đầu Bộ Chấp hành.

Còn “NightWatcher” thì khỏi phải đoán, chính là hiệu phó.

NightWatcher mở chủ đề:

“Nửa đêm nửa hôm Bộ Trang bị lại bày trò gì thế? Tôi đang lặn dưới nước mà cũng bị nổ tung ra đây!”

CambridgeFoldingKnife đáp:

“Tên khốn, ông là hiệu phó đấy! Sao không gọi điện cho Bộ Giáo công mà giám sát chữa cháy? Công việc của ông chỉ là uống rượu và lên đây tám chuyện à?”

NightWatcher trả lời:

“Uống xong nửa chai brandy thì ông nghĩ tôi còn chỉ huy nổi sao? Lên đây để cổ vũ các đồng chí cứu hỏa tiền tuyến thôi!”

CambridgeFoldingKnife:

“Bộ Trang bị toàn lũ rắc rối! Nhiều lúc tôi chỉ muốn ném một quả bom xuyên phá xuống phòng thí nghiệm của bọn chúng!”

GreenlandShadow:

“Ủng hộ quyết định này của hiệu trưởng. Xin giao nhiệm vụ cho Bộ Chấp hành thực hiện.”

CambridgeFoldingKnife:

“Schneider, rảnh ngồi đây gõ phím sao không ra hiện trường? Là người đứng đầu Bộ Chấp hành thì phải có ý thức thay mặt hiệu trưởng điều hành chứ. Hiệu trưởng bây giờ đang ở Paris dự tiệc, xung quanh là cả rừng mỹ nhân trẻ đẹp hơn ông cả trăm tuổi mà không tán, lại lên mạng theo dõi tình hình cháy. Còn ông thì ngồi đây bàn chuyện đánh bom Bộ Trang bị? Tôi thấy bản chất ông với đám kia cũng chả khác gì nhau!”

GreenlandShadow:

“Bộ Chấp hành là đơn vị bán quân sự. Nếu lửa do loài rồng gây ra, chúng tôi toàn quyền xử lý. Nhưng đã là do Bộ Trang bị thì tôi không việc gì phải dọn hậu quả cho họ.”

CambridgeFoldingKnife:

“Chuyện trong trường vẫn nên giao cho người nào đáng tin một chút. Tôi vừa gọi điện cho giáo sư Manstein nhờ ông ấy ra dàn xếp rồi. Tôi phải thoát đây, lát nữa là khai màn show thời trang mùa mới, nhớ chuyển lời hỏi thăm của tôi đến các đồng nghiệp ở bộ Giáo Công nhé.” 

NightWatcher:

“Tiện thì mang cho tôi ít Sâm Panh.”

“Được.” 

CambridgeFoldingKnife thoát khỏi diễn đàn.

Một tiếng nổ mới rung chuyển mặt đất, cả khu trường chao đảo. 

Từ miệng giếng đen ngòm lại phụt lên cột lửa máu thứ hai, tựa như có một con rồng phun lửa đang gào thét dưới lòng đất.

Bộ Trang bị đăng bài:

“Như dự đoán, vừa rồi chỉ là một vụ nổ nhỏ, kính đề nghị các thầy cô và sinh viên không cần hoảng hốt. Thí nghiệm vẫn đang tiếp tục, trong vòng 1 giờ tới có thể sẽ còn hai đến ba vụ nổ nữa, mức độ có thể mạnh hơn. Xin mọi người chuẩn bị tâm lý.”

Đây là tài khoản dùng chung của Bộ Trang bị. 

Rõ ràng những kẻ điên trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất đã chú ý tới sự sôi động của diễn đàn… hoặc vốn dĩ chúng vừa làm thí nghiệm vừa rảnh rỗi lướt mạng. 

Lập tức, vô số biểu tượng cà chua bay đầy phần bình luận.

Vài phút sau, Bộ Trang bị lại đăng:

“Quá trình tinh luyện lưu huỳnh sẽ tạo ra khói độc hại cho cơ thể. Cà rốt có thể giúp trung hòa độc tố, khuyến nghị mọi người nên ăn cà rốt làm bữa khuya.”

Chưa kịp hết sững, Viện Sinh vật cũng lên tiếng:

“Tin xấu: mong thầy cô và các bạn hỗ trợ bắt rắn. Vụ nổ vừa rồi khiến bể nuôi rắn ở tầng hầm 2 bị nứt. Hiện khoảng 200 con các loại đang thoát ra qua nhiều đường hầm, trong đó gồm 12 con rắn hổ mang chúa, 2 con trăn khổng lồ Amazon, và 20 con rắn lục cườm. Danh sách chi tiết sẽ được gửi qua email trong vòng 10 phút nữa.”

Sở Tử Hàng từng học môn Bò sát học năm hai, nên biết rõ mấy loài rắn này khủng khiếp thế nào. 

Bị chúng cắn, trừ khi được Thượng Đế đặc biệt chiếu cố, bằng không thời gian sống sót chỉ đủ để… cầu nguyện. 

Trừ trăn khổng lồ Amazon là không có độc, nhưng một con trưởng thành dài tới 16m, đủ siết chết một con trâu.

“Kệ cha nó! Tôi thấy một con trăn đang bò lên tháp đồng hồ! Cứu với! Cứu với!” 

NightWatcher hét trên diễn đàn.

Sở Tử Hàng khẽ lắc đầu, không muốn đọc tiếp, quay lại hộp thư và nhấn “Gửi”.

Chỉ vài giây nữa, email này sẽ yên vị trong hộp thư của mẹ anh.

Cuộc sống thực tế ở ký túc xá chẳng bao giờ giống hệt như cha mẹ hình dung. 

Trước khi sang Mỹ, cha dượng tặng Sở Tử Hàng cuốn Nhật ký du học của Hồ Thích để khích lệ tinh thần học tập. 

Anh vẫn nhớ rõ mấy đoạn:

“Ngày 9 tháng 4: đến nhà anh Thẩm đánh bài, nửa đêm mới về.

Ngày 29 tháng 4: trời bỗng ấm lên hơn 80 độ, không thể học, lại đánh bài với Thẩm, Trần và mấy người nữa, tối đánh tiếp với Lưu, Hầu.

Ngày 6 tháng 5: đánh bài. Tối dự họp Hội Sinh viên Trung Quốc.

Ngày 12 tháng 5: đánh bài.”

Nghĩ tới đó, anh cảm thấy mình miêu tả đời sống ở Học viện Cassell trong thư cũng chẳng khác mấy Hồ Thích năm xưa, toàn những lời văn chương tô hồng, chẳng coi là nói dối.

Bởi nếu nói thật với mẹ rằng đây là một ngôi trường đầy kẻ lập dị, nơi những gã điên ngày ngày nổ tung phòng thí nghiệm, còn từ hiệu trưởng trở xuống hoặc là đầu óc “có vấn đề”, hoặc cực kỳ bạo lực.

Rằng anh không hề là “sinh viên ngoan”, mà là thủ lĩnh của một băng nhóm bạo lực, thường xuyên hẹn đánh nhau với một băng nhóm bạo lực khác.

Rằng vào lúc này, rất có thể một con rắn cực độc hoặc một con trăn khổng lồ đang bò ngay trong tòa ký túc này… thì mẹ anh, với tính cách vô lo, chắc chắn sẽ nghĩ con trai đang bịa chuyện chọc mẹ cười, rồi lăn ra cười đến chảy nước mắt.

Sở Tử Hàng bấm nút tắt máy, chuẩn bị đi ngủ. 

Máy cần hơn 10 giây để tắt hẳn, trong thời gian đó anh vẫn thấy những dòng bài viết trên diễn đàn Người Gác Đêm liên tục cập nhật.

Một bài viết đỏ chói bất ngờ bật lên, ngay lập tức nhảy lên đầu bảng. 

Màu đỏ nghĩa là đây là bài treo thưởng.

“Ai có thể liên hệ với Hoàng thất Nhật Bản? Tôi muốn thuê trọn đền Meiji ở Tokyo, chỉ trong một đêm, để làm lễ cưới.”

Người đăng: Dictator, chẳng phải là ID của Caesar Gattuso, chủ tịch Hội học sinh sao?

Ngón tay Sở Tử Hàng chạm vào bàn phím khẽ giật như bị điện giật.

“Là… cầu hôn ngầm đấy à? Tung hoa nào!”

“Caesar, anh lấy một cô gái Trung Quốc cơ mà, sao không thuê hẳn Thái Miếu ở Bắc Kinh?”

Chưa đầy 1 phút, hàng loạt bình luận ào ạt đẩy bài viết này lên top. 

So với vụ cháy bên ngoài hay bầy rắn tung hoành trong trường, tin nóng tối nay chắc chắn sẽ là: 

“Đếm ngược! Hội trưởng Hội học sinh chuẩn bị cưới phù thủy tóc đỏ!”

Sở Tử Hàng còn định đọc thêm, nhưng màn hình vụt tắt.

Ký túc xá chìm vào tĩnh lặng. 

Không một ánh đèn. 

Gió lùa qua cửa sổ, khẽ rung chiếc chuông gió trước hiên. 

Lưỡi chuông là một chiếc chìa khóa bằng đồng.

Chiếc chìa khóa ấy có thể mở một cánh cửa trong khu tập thể cũ ở Bắc Kinh… hoặc mở ra một góc sâu nào đó trong lòng anh. 

Dù là sau cánh cửa kia, hay nơi sâu thẳm ấy, tất cả đều trống rỗng, phủ đầy bụi.

Anh khoác lấy chiếc đồng phục treo trên lưng ghế, đứng dậy, bước ra ngoài.

---

Nhà ăn yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Căn phòng lớn mang phong cách Baroque này đủ sức chứa cả ngàn người cùng ăn một lúc, vậy mà giờ đây chỉ có duy nhất một thực khách. 

Ở cuối chiếc bàn dài, ai kia đang cúi gằm, ăn uống như thể muốn càn quét sạch sẽ mọi thứ, tốc độ chẳng khác nào bão cuốn lá rụng. 

Trên khay là nguyên một con gà quay, một tảng giò heo hun khói, một chiếc burger bò, một đĩa salad rau củ, thêm phần khoai tây nghiền khổng lồ… 

Nhìn thôi đã biết cậu đúng là “thánh ăn”.

Đó giờ, Lộ Minh Phi vẫn luôn như thế.

Đang ăn đến độ quên trời quên đất, nhập tâm đến cảnh giới “người và đồ ăn hợp nhất”, bỗng có người ngồi xuống cạnh, đặt khay của mình lên bàn. 

Lộ Minh Phi nhả ra một khúc xương gà đã gặm sạch trơn, quay sang nhìn gương mặt lạnh tanh của Sở Tử Hàng.

Suất ăn khuya của Tử Hàng giản dị hơn nhiều: 

Hai quả trứng ốp la, ngũ cốc, bát sữa và một ly nước cam.

Đã hơn nửa đêm. 

Bộ Giáo công vừa dập tắt đám cháy lúc 10 giờ, sau đó 2 tiếng, nhà ăn chật kín người, tất cả cùng cụng ly bia “ăn mừng”. 

Mà thật ra cũng chẳng phải ăn mừng gì cho cam, chỉ là kiếm cớ để uống cho đã. 

Mỗi lần Bộ Trang bị gây ra vụ lớn, mọi người lại có lý do để chè chén. 

Đôi khi mấy gã điên ở đó cũng rời khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất, nhập hội nhảy nhót hát hò.

Giờ tiệc tàn, bàn ghế ngổn ngang bát đĩa và cốc bia chưa dọn, chỉ còn 2 người họ ngồi lại. 

Ngoài cửa sổ, tiếng chim cu gáy cất lên gọi bạn tình.

Có chút cảm giác “hai bóng lẻ loi”.

Vào giờ này, hiếm khi thấy Sở Tử Hàng ở nhà ăn. 

Không phải anh không ăn khuya, mà thường sẽ lấy một chiếc sandwich trứng, giăm bông lúc ăn tối mang về, để dành làm bữa khuya trong phòng. 

Cuộc sống của anh giống như một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ, thời gian được sắp xếp đâu ra đó. 

Anh từng tính toán rằng, chỉ riêng việc đi lại để ăn khuya đã tốn 18 phút, và anh thà dùng số phút đó để đọc sách trong thư viện.

Tử Hàng khẽ gật đầu xem như chào hỏi, rồi đổ ngũ cốc vào sữa, khuấy nhẹ.

Từ khi từ Bắc Kinh trở về, quan hệ giữa Lộ Minh Phi và Sở Tử Hàng vẫn không ấm lên là mấy. 

Tử Hàng vốn chẳng thân mật với bất kỳ ai, ngay cả với Tô Thiến. 

Anh là kiểu người luôn giữ một gương mặt vô cảm.

Có thể trao cho bạn mạng sống của mình, nhưng tuyệt đối không phí thêm một phút để mỉm cười hay tán gẫu. 

Đôi lúc Minh Phi nhớ lại quãng thời gian có Hạ Di ở bên, Tử Hàng thậm chí từng cùng cậu bàn chuyện nhân sinh, mới thấy tình yêu đúng là có thể thay đổi một con người.

Nhưng giờ Hạ Di đã chết.

Hoặc có lẽ, ngay từ đầu, Hạ Di vốn chưa từng tồn tại.

Hai người im lặng ăn uống, Lộ Minh Phi gặm cánh gà, còn Sở Tử Hàng thì ăn ngũ cốc với sữa.

Thật kỳ lạ, Lộ Minh Phi ăn hết cả con gà mà vẫn chưa thấy Sở Tử Hàng ăn hết bát ngũ cốc của mình. 

Lộ Minh Phi chơi đùa với chiếc xương gà một lúc, chẳng tìm ra chuyện gì để bắt chuyện nên đành đứng dậy nói:

”Em ăn xong đi trước đây, sư huynh cứ từ từ mà ăn nhé.”

Sở Tử Hàng đẩy đĩa trứng ốp la và ly nước cam về phía Lộ Minh Phi:

”Ăn thêm chút nữa đi?”

Lộ Minh Phi nhìn Sở Tử Hàng vừa ngờ vực vừa bối rối, nhưng nhìn cũng vô ích vì gương mặt anh ấy vẫn vô cảm như thường lệ, đôi mắt vàng lạnh như băng.

Lộ Minh Phi đành ngồi xuống, đĩa trứng và ly nước cam kia có vẻ không thể từ chối được, bởi cứ ngỡ nếu không nhận lời thì Sở Tử Hàng sẽ rút súng ra đập lên bàn vậy.

“Tôi nghe nói cậu ăn khuya, cứ tưởng đi với Finger.”

“Anh ấy đi thực tập rồi. Sắp tốt nghiệp mà.”

“Vậy ra cậu nhớ anh ấy nên ăn một mình phần của hai người?”

Nghe như câu đùa, nhưng từ miệng Tử Hàng thì chẳng buồn cười chút nào, lại giống như một câu hỏi nghiêm túc cần câu trả lời.

“Không, chỉ là đột nhiên đói thôi ạ.” 

Minh Phi đành đáp.

“Bữa khuya của cậu nhiều dầu mỡ quá.”

“Em vốn là loài ăn thịt.”

“Ăn ít dầu sẽ tốt cho sức khỏe hơn.”

“Anh… có phải định nói với em chuyện đại ca và đàn chị sắp cưới không?” 

Minh Phi dừng tay.

“Ừ. Nhưng chưa nghĩ ra nên mở lời thế nào.” 

Sau vài giây im lặng, Tử Hàng thừa nhận.

Thật ra, Tử Hàng là người rất dễ hiểu. 

Tuy gương mặt cứng đờ khiến người ta khó đoán anh nghĩ gì, nhưng suy nghĩ của anh thẳng như đường cao tốc, chẳng vòng vo. 

Che giấu hay giả vờ không phải sở trường của anh, cũng giống như đường cong của nhát chém, càng nhanh, đường càng thẳng.

Khổ nỗi, anh còn muốn tìm cách nói vòng vo, nhưng lại bị Minh Phi nhìn thấu ngay.

“Em thấy đại ca đăng thưởng rồi,” Minh Phi nói. 

“Em còn cược 100 đô là trước 10 giờ tối không dập được lửa. Nghe bảo chỗ này mất thì chỗ kia được, ai dè vẫn thua.”

“Bỏ cuộc rồi?”

“Anh đừng đùa. Chẳng lẽ em thật sự đi phá trục bánh xe hoa sao?” 

Minh Phi bật cười.

“Nếu cậu muốn làm, tôi có thể làm đồng phạm, coi như trả nợ cho cậu.”

“Nghe anh nói vậy em cảm động thật đấy.” 

Minh Phi gãi đầu. 

“Cảm ơn.”

“Vẫn định bỏ à?” 

Tử Hàng nhìn thẳng vào mắt cậu. 

“Lần đầu Caesar nộp đơn xin kết hôn, tôi nhớ cậu buồn lắm, hồn vía lên mây. Khi đó, trong mắt cậu như có… một con thú hoang sẵn sàng lao ra.”

“Anh lo cho em à? Muốn xem giờ em ra sao hả?” 

Tử Hàng gật đầu. 

“Nhưng giờ tôi chẳng thấy gì trong mắt cậu nữa. Có lẽ tôi không cần đến đây.”

“Em nghĩ thông rồi.”

“Nghĩ thông gì?”

Minh Phi trầm ngâm rất lâu: 

“Anh nói xem, đàn chị ở bên em sẽ vui hơn, hay ở bên đại ca sẽ vui hơn?”

Tử Hàng hiếm khi ngập ngừng: 

“Nếu muốn một người hạnh phúc, luôn có cách để làm được.”

Anh nói câu đó rất khó khăn, bởi nếu trả lời thẳng, đáp án chỉ có thể là Caesar. 

Caesar là bạn trai chính thức của NoNo, đối xử với cô rất tốt, sẵn sàng tiêu tiền cho cô, cũng sẵn sàng liều mạng vì cô. 

Trước mặt NoNo, công tử nhà Gattuso trung thành chẳng khác nào một chú chó săn, cô bảo cắn ai là cắn người đó. 

NoNo từng nói từ hồi mẫu giáo cô đã có bạn trai, số lượng bạn trai cũ đủ lập thành hai đội bóng đá, còn Caesar là mối tình đầu. 

Nhưng anh chẳng hề bận tâm, bởi anh tin rằng khi “người định mệnh” xuất hiện, tất cả bạn trai cũ của NoNo đều chỉ là con tốt. 

Caesar còn rộng lượng với những “con tốt” đó, vì không có họ, anh càng khó phô bày sự hoàn hảo của mình.

Nay anh muốn tổ chức một đám cưới thế kỷ theo phong cách hoàng tộc Nhật Bản tại đền Meiji, cưới cô gái mà năm xưa anh ta chỉ nhìn một lần đã trúng tiếng sét ái tình. 

Đặt vào bất kỳ truyện tình cảm nào thì đây đúng là cặp trời sinh, kẻ phá đám chắc chắn chỉ là phản diện, và theo logic kịch bản cuối cùng sẽ bị nhân vật chính đánh bại.

Lộ Minh Phi chẳng hề nghĩ đến chuyện gây rối trong đám cưới, cậu chỉ là thầm thương trộm nhớ, hay nói đúng hơn là thèm khát bạn gái người ta mà thôi.

Tình yêu thầm lặng chẳng có lấy một chỗ đứng.

“Anh có nhớ em từng kể anh nghe cuốn sách tên là ‘Pháo Đài Thượng Hải’ chưa?”

“Nhớ chứ, tôi mua một cuốn rồi đọc xong ngay trên máy bay.”

“Anh còn nhớ cốt truyện không? Một tên ngốc thích một cô gái siêu tuyệt, nhưng cô gái ấy lại chuẩn bị kết hôn.” 

Lộ Minh Phi nói nhỏ.

Tên ngốc ấy cùng cô gái nhìn nhau trao ánh mắt tình tứ, nhưng lại không đủ can đảm tỏ tình. 

Anh ta cho rằng hôn phu của cô là một kẻ vô dụng. 

Anh thường xuyên nhắn tin cho cô, cô cũng trả lời, và anh ta giữ lại từng tin nhắn như thể đó là bằng chứng cô thích mình.

Sở Tử Hàng lặng lẽ nghe Lộ Minh Phi kể lại câu chuyện mà bản thân đã biết kết cục, tiếng chim cu gáy ngoài cửa sổ vang lên đều đặn. 

Có những câu chuyện, xem một lần rồi không muốn xem lại, bởi nó không có lời giải. 

Có những câu chuyện như đã định sẵn, không phải do ngẫu nhiên hay lỡ hẹn, mà là một nút thắt không thể tháo gỡ. 

Nếu đó là bi kịch, thì nỗi buồn của nó đã được định đoạt ngay từ đầu câu chuyện.

Anh đến xem “Pháo Đài Thượng Hải” theo lời giới thiệu của Lộ Minh Phi. 

Trên khoang hạng nhất chuyến bay từ Bắc Kinh đến Chicago, đọc xong câu chuyện, anh ấy nhét cuốn sách vào ngăn đựng tạp chí bên hông ghế, không định mang theo mà muốn người hành khách kế tiếp tình cờ đọc được. 

Rồi anh gọi một ly nước đá, ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ suốt 3 tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm được lời giải cho nhân vật chính.

Trên đời này không phải tình yêu nào cũng có lời giải.

Lộ Minh Phi vẫn tiếp tục kể lảm nhảm: 

“Nhưng rồi một đêm nọ, tên ngốc gửi cô gái một tin nhắn cực kỳ quan trọng, tiết lộ một bí mật lớn, mà cô gái không trả lời. Tên ngốc tự hỏi làm sao có thể thế, lúc đó cô ấy chắc chưa ngủ, phải trả lời tin nhắn chứ, sao lại không hồi âm? Có chuyện gì làm cô ấy bận sao? Rồi tên ngốc chợt nhận ra, hóa ra đêm đẹp thế kia, cô ấy đang bên người yêu rồi.” 

Lộ Minh Phi nói nhỏ, “Cô ấy đang ở bên người yêu, tay trong tay, mặn nồng ân ái… Mà anh biết đấy, anh không hiểu mấy chuyện đó lắm… Người ta sắp cưới rồi đấy, có thể hôn, có thể cắn tai, còn có thể… cùng nhau trên giường nữa kìa. Còn tên ngốc thì cứ mãi nhắn tin. Thực ra, suốt khoảng thời gian đó, giữa anh và cô gái chỉ có những tin nhắn, còn cô gái và hôn phu thì đi dạo, xem phim, ăn cơm… còn hôn nhau nữa kìa. Anh ta chỉ nghĩ mình quan trọng trong đời cô ấy, nhưng thực ra anh mới là kẻ vô dụng.” 

Lộ Minh Phi nói nhẹ, “Có yêu thương là vĩ đại sao? Yêu thương thì anh là số một à?”

“Đủ rồi.” 

Sở Tử Hàng nói nhỏ.

“Em chỉ nói câu cuối thôi, em nghĩ chị ấy với đại ca…” 

Lộ Minh Phi định nói tiếp.

“Tôi nói, đủ rồi!”

Sở Tử Hàng bỗng nổi gân ở thái dương, hiếm thấy cơn giận của anh, dù cố kìm nén nhưng vẫn như tiếng sư tử gầm thét, “Nếu có việc gì mà cậu không tin mình làm được, thì cậu thật sự sẽ không làm được! Bởi vì khi cậu đã đánh mất hy vọng, thì làm sao còn có thể làm được nữa?”

Anh ghét cái cảm giác bất lực trong lời Lộ Minh Phi, anh đã gạch bỏ hai chữ “bất lực” khỏi từ điển của mình.

Anh nhớ rất rõ đoạn đường cao tốc trong cơn bão dữ dội, nhớ khoảnh khắc người đàn ông vung kiếm lao về phía “Odin”, còn bản thân thì lái chiếc Maybach bỏ chạy, sợ đến mức suýt khóc. 

Anh căm ghét bộ mặt hèn nhát của mình lúc đó, nếu có cơ hội chọn lại, anh sẽ rút thanh đao ở cửa xe bên kia, lao trở lại cùng người đàn ông đó, dù có chết cũng cam lòng.

Con trai có thể chết cùng cha mình, đó là vinh quang.

Nhưng không ai thay đổi được quá khứ. 

Từ đó trở đi, Sở Tử Hàng không bao giờ chọn cách bỏ chạy nữa, kẻ địch càng khó nhằn, ý chí anh càng mạnh mẽ, anh luôn cảm thấy sau lưng mình là vách núi, không còn đường lui. 

Nếu không thế, anh và Caesar đã không to tiếng như vậy, vì Caesar cũng không chịu thua ai, trừ khi ở trước mặt NoNo.

Lộ Minh Phi bối rối, lắp bắp: 

“Chỉ… chỉ nói chuyện thôi mà, đừng để ý, em… em lắm lời anh cũng biết mà…”

“Không còn hy vọng thì cậu chẳng làm được gì.” 

Sở Tử Hàng nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Minh Phi, nhắc lại một lần nữa.

Lộ Minh Phi im lặng khá lâu: 

“Anh đã xem ‘Thánh Đấu Sĩ Seiya’ chưa?”

Sở Tử Hàng ngạc nhiên: 

“Đã nghe nói qua.”

“Em xem mà xúc động lắm, còn thuộc hết lời thoại nữa.” 

Lộ Minh Phi lẩm bẩm, “Có lần Seiya bị đánh ngã, nằm bẹp không thể đứng dậy, nói với Athena rằng, tôi chẳng còn chút sức lực nào, không thể tiến lên nữa. Athena nói, ’nhưng anh vẫn còn hy vọng mà.’ Seiya nghĩ đúng, tôi vẫn còn hy vọng, có hy vọng thì tôi là số một, rồi lại đứng dậy đánh bại kẻ thù.” 

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ đăm chiêu, “Lúc đó em nghĩ, nói hay quá! Em cũng có hy vọng, có hy vọng em nhất định sẽ xuất sắc. Rồi đến phần Hades, Seiya lại bị đánh ngã, lần này là bởi thần, người thì không thể thắng thần, nên lần này không còn hy vọng nữa,” cậu tiếp tục, “Seiya nói với Athena, tôi đã dùng hết tất cả, tôi thua rồi, Athena lại nói, nhưng anh vẫn còn mạng sống, anh không phải tay trắng. Seiya nghĩ đúng, tôi còn mạng sống! Tôi đốt cháy mạng sống của mình, tôi là số một! Rồi lại đứng dậy đánh bại cả thần. Em rất xúc động, trong lòng thầm hận, ước gì có chuyện gì đó để em có thể đánh cược cả mạng sống mình. Nhưng sau này em nhận ra, Athena là sếp của Seiya, là một sếp vô lương tâm, sếp nói với nhân viên khổ sở rằng, phải mang theo hy vọng đẹp đẽ, phải lấy mạng sống ra chiến đấu! Hy vọng, mạng sống, thực chất chỉ là cái cớ, để an ủi bọn trẻ con, làm cho chúng nghĩ tương lai còn có điều gì đó đáng mong đợi.” 

Lộ Minh Phi nói nhẹ nhàng.

“Có chuyện gì anh cố gắng, anh sẽ làm tốt, nhưng phần lớn những việc anh mang hy vọng và đặt cược mạng sống đều vô ích.”

Hai người im lặng, không khí bỗng nặng nề như mùi thuốc súng, trong mắt Sở Tử Hàng lóe lên ngọn lửa giận dữ dường như có hình hài thực thể.

“Em biết anh nghĩ gì, em chỉ là thằng nhát gan thôi.” 

Lộ Minh Phi cúi đầu.

“Anh không phải lần đầu gặp em mà.”

Sở Tử Hàng hít một hơi thật sâu, cố kìm nén cơn giận khó hiểu đang dâng lên trong lòng. 

Với anh, cơn giận này thật vô cớ, bởi tính cách anh không nên để tâm đến chuyện của người khác nhiều như vậy.

“Lúc học tiểu học, tôi bị bạn bè trong lớp coi thường,” anh nói nhẹ nhàng, “bởi hồi đó mẹ tôi dẫn tôi đi tái hôn, mọi người trong lớp đều biết cha tôi không phải là bố ruột của tôi. Lúc đó tôi học ở một trường tiểu học quốc tế, gia đình bạn bè trong lớp ai cũng khá giả, nhiều người có cha mẹ quen biết với cha dượng tôi. Họ chế giễu tôi chỉ vì mẹ tôi đẹp, mới có cơ hội học trường đó, còn thật ra tôi chỉ là con của một tài xế.”

Giọng anh hơi run run: 

“Họ nói, cha của Sở Tử Hàng chỉ tốt với mẹ tôi vì muốn ngủ với bà ấy thôi!”

Lộ Minh Phi ngẩn ra, có phần bối rối. 

Chết thật, những chuyện riêng tư thế này không phải điều cậu nên biết. 

Là tay chân nhỏ dưới trướng chủ tịch hội học sinh Caesar Gattuso, lại chơi thân với hội trưởng Hội Sư Tâm Sở Tử Hàng, lúc nửa đêm lại còn tâm sự, mà bị paparazzi chộp được thì đúng là đại tội.

“Thằng cầm đầu nói vậy là một cao thủ karate, đai đen trẻ nhất Trung Quốc,” Sở Tử Hàng kể tiếp, “huyết thống tôi lúc đó chưa thức tỉnh, đánh không lại nó.”

“Thế cha dượng anh không đối xử tốt với anh sao? Nói với cha dượng anh bảo ông ta tìm bố hắn ra, xem ai hơn ai, hai bố của anh ai cũng oai, thằng đó chỉ có một bố thôi,” Lộ Minh Phi không nhịn được nói đùa.

“Không, chuyện này tôi không nói với nó, vì nó không liên quan, chuyện của tôi mà,” Sở Tử Hàng giọng nhỏ lại, “tôi chỉ muốn nó đưa tôi đi học kiếm đạo. Tôi mất 3 năm mới được đai đen, trước đó không ai tin học sinh tiểu học có thể làm được. Nhưng tôi phải lấy trong 3 năm, nếu quá thì tôi tốt nghiệp rồi, tôi không biết sẽ học cấp hai ở đâu, rồi tôi sẽ không thể đánh nó nữa.”

“Ồ!” 

Lộ Minh Phi trầm trồ.

“Trước lễ tốt nghiệp tôi rủ nó đánh nhau, nó đá bay tôi mỗi lần thì tôi dùng kiếm tre chém vào đầu gối nó, 3 năm tôi luyện đều tập đánh không khí theo kiểu ấy. Tôi đoán chân nó đá tới đâu, tôi đánh tới đó. Mỗi lần nó ngã dậy đều không tin nổi, hỏi sao tôi đánh trúng mãi thế? Tôi không trả lời, tất nhiên tôi có thể đánh trúng! Vì tôi đã luyện một vạn lần rồi!”

Anh đặt tay lên vai Lộ Minh Phi: 

“Mỗi người đều có thể nắm lấy vận mệnh của mình, chỉ cần tin rằng mình làm được!”

Lộ Minh Phi nhìn chăm chú, trong mắt Sở Tử Hàng lóe lên tia lửa như khi rèn sắt.

“Anh thật là người truyền cảm hứng,” Lộ Minh Phi lẩm bẩm sau một lúc.

“Tôi hy vọng cậu hiểu ý tôi, chuyện về NoNo cậu có bỏ hay không tôi không quan tâm,” Sở Tử Hàng nói, “nhưng những chuyện khác, tôi hy vọng cậu đừng từ bỏ!”

“Anh đánh người ta tơi tả rồi, về nhà làm sao giải thích?” 

Lộ Minh Phi đột nhiên hỏi.

“Mẹ nó đến trường, tôi chỉ có thể về tìm cha mẹ mình, tôi tìm mẹ tôi,” Sở Tử Hàng gãi gãi thái dương, “cậu biết mẹ tôi mà… thật ra không phải người đáng tin… nghe tôi kể lí do đánh nhau, bà ấy cười nghiêng ngả.”

“Cười nghiêng ngả?”

“Kiểu… rất vui vẻ. Rồi bà ấy mặc bộ đồ đẹp nhất, đeo đồng hồ Patek Philippe và nhẫn kim cương Cartier, dẫn tài xế và bảo vệ nhà tôi, lái chiếc Mercedes đắt nhất của cha tôi đến gặp mẹ nó. Phụ nữ giàu có lúc này đều thích khoe khoang, tôi thấy mẹ nó cũng toàn đồ vàng óng.”

“Cạnh tranh cả bố lẫn mẹ à,” Lộ Minh Phi nói.

“Tôi mới hiểu ý mẹ mình. Mẹ nó nhìn mẹ tôi ăn mặc sang trọng, tâm lý đã thua rồi, tinh thần giảm sút.” 

Sở Tử Hàng lắc đầu, “nhưng dù sao tôi là người đánh nó, mẹ nó vẫn to tiếng, mỉa mai mẹ tôi dẫn tôi đi tái hôn. Tôi nghĩ thật ra mấy lời đó là thằng kia nghe cha mẹ nó nói ở nhà rồi bắt chước nói lại ở trường.”

“Mẹ anh tức sao?”

“Không, mẹ tôi rất bình tĩnh. Mẹ tôi nói, chuyện này là do con trai nhà bà nói rằng con trai nhà tôi không phải là con ruột của cha nó, đó là sự thật. Nhưng mà, nếu đem con trai nhà tôi so với con trai nhà bà về khoản tiêu tiền, thì là so chồng bà với cha dượng của con tôi, ai thua ai thắng, trời đã an bài. Nhưng con trai nhà tôi thắng con trai nhà bà trong mấy trận đánh nhau, điều đó chứng tỏ con trai tôi có gen tốt, sức khỏe tốt, gen và sức khỏe đều do bố ruột nó ban cho đấy nhé! Con trai nhà bà yếu thế thế sao dám chê bai con trai tôi? À đúng rồi, chồng bà có phải người không khỏe mạnh không? Nếu không sao sinh ra con trai yếu ớt vậy? Có phải là đai đen karate không? Con trai tôi tập 3 năm đã đánh thắng nó rồi, chuyện đó không thể nào xảy ra sao? Bà không đem con trai mình đi đến bệnh viện kiểm tra à? 

Sở Tử Hàng cười khổ, “mẹ tôi vứt tiền thuốc rồi đưa tôi về, mẹ tôi nói lời cay nghiệt cũng không kém.”

“Mẹ anh đúng đỉnh!” 

Lộ Minh Phi giơ ngón cái khen ngợi.

Nhưng cậu bỗng không cười nữa: 

“Anh biết không? Em cũng từng đánh nhau, lý do cũng tương tự anh. Bạn học cấp hai từng nói bố mẹ em chắc đã ly dị ở nước ngoài, không ai nhận em, bỏ lại em cho chú và thím nuôi. Sau đó trường yêu cầu tìm phụ huynh, em nói với thím…” 

Cậu liếm môi, “thím mắng em một trận, bắt em đi xin lỗi người ta, phải giúp họ trực nhật, để giảm tiền thuốc… Về nhà nghe thím bàn với chú, hỏi có phải bố mẹ tôi thật sự ly dị ở nước ngoài mà không nói với họ, sau này còn ai trả tiền sinh hoạt cho tôi nữa…”

Sở Tử Hàng ngẩn ra.

“Cả tuần sau em đều giúp thằng kia trực nhật, tối về nhà phải múc cơm cho từng người trong nhà rồi mới ăn, rửa bát, nghe thím bảo: ‘Tháng này tiền sinh hoạt của mày sắp hết rồi, tao đã giữ biên lai chứ không dùng lãng phí.’ Em họ em nói nếu tháng sau không gửi tiền sinh hoạt thì em có thể phải chuyển đi, thế là nó có phòng riêng.” 

Lộ Minh Phi vừa cười vừa buồn, “Nên anh ạ, anh giỏi là vì có người che chở, có cha dượng đáng tin, có mẹ xinh đẹp, họ thật sự… yêu anh, dù anh làm sai họ vẫn bên cạnh. Còn em thì không có, làm sao em dũng cảm được?”

Lộ Minh Phi ăn từng miếng trứng ốp la lớn, chỉ có vậy mới che giấu được nét mặt, “Anh có biết bây giờ ở nước mình người ta chia ra cao phú soái và dân thường không? Cao phú soái là những chàng trai mà các cô gái xinh đẹp tranh nhau theo đuổi, nếu bị từ chối hoặc bị đá, họ sẽ đi khóc lóc với những đứa con trai thích họ nhưng bị họ coi thường, đám con trai đó được gọi là dân thường.” 

Cậu nói líu líu với đầy lòng thương cảm, “Các cô ấy không may mang thai con của cao phú soái, đám dân thường sẽ đưa họ đi bệnh viện an ủi, khi họ khỏe lại họ lại đi theo đuổi cao phú soái khác, đám dân thường nhắn tin trên QQ, nhưng họ không bao giờ trả lời…”

Cậu lau miệng: 

“Anh à, thực ra anh đúng là cao phú soái còn em là dân thường, em rất ghét bị phân loại như vậy… vì họ chia em chuẩn quá. Đừng nói chuyện dũng khí và hy vọng với dân thường…” 

Cậu gục đầu lên bàn dài, nhắm mắt lại.

Con người lúc nhỏ thường khinh thường cụm từ “bạn bè ăn nhậu”, nhưng lớn lên mới nhận ra, khi buồn nhất thì chỉ có bát rượu to, miếng thịt to mới có thể làm ta thấy dễ chịu chút ít. 

Theo một nghĩa nào đó, rượu thịt mới là bạn tốt vĩnh cửu, vì chúng chẳng bao giờ bỏ bạn mà đi, cho nên trên đời này mới có nhiều người béo vì buồn đến vậy.

Sở Tử Hàng bước ra khỏi nhà ăn, phía trước những cô gái mặc váy trắng cầm chai rượu nhảy những bước nhảy foxtrot nhẹ nhàng vừa rời khỏi sàn khiêu vũ của hội học sinh. 

Sương mỏng lan tỏa khắp không gian, tiếng chim cu gáy vang lên trong đêm yên tĩnh, nghe thật cô đơn.

Khi anh rời đi, Lộ Minh Phi vẫn đang ngủ gục trên bàn, không hề có nét mặt buồn bã hay nước mắt, miệng còn vương vài mẩu thức ăn, trông rất no nê. 

Anh đưa cho nhân viên nhà ăn 100 đô la, nhờ họ đừng làm phiền Lộ Minh Phi.

Đêm nay anh vốn không định xen vào chuyện này, vốn cũng không giỏi khuyên người, nhưng lại bị chế nhạo.

Thực ra ai cũng có lúc mất hy vọng, không riêng gì dân thường mà cả cao phú soái. 

Anh thò tay vào túi, mò lấy chiếc chìa khóa.

“Đúng vậy, tôi là Jormungandr, Long Vương Jormungandr!”

“Làm như tôi đã ăn thịt người con gái của anh không bằng… Đi mà tìm Hạ Di đi, tôi đã để lại tất cả những gì thuộc về cô ấy ở đó rồi.”

Tiếng nói kiên cường đến phút cuối ấy lại vang vọng bên tai. 

Cô phủ nhận mình là Hạ Di, đồng nghĩa với việc phủ nhận tất cả những cảm xúc mơ hồ, thậm chí không để Sở Tử Hàng có cơ hội xác nhận, thật sự rất tinh vi và dứt khoát.

Sở Tử Hàng có thể dùng kiếm đánh trúng chân kẻ thù đến hàng vạn lần, nhưng cũng không thể thay đổi kết cục đó, y như câu chuyện trong “Pháo đài Thượng Hải”, có những bi kịch trên đời là không thể tháo gỡ, một nút thắt chết người.

Đối mặt với nút thắt chết người, ta bất lực, làm sao còn có thể nói đến hy vọng?

Anh mong Lộ Minh Phi mạnh mẽ lên, phá nát chiếc trục xe đó, để rồi có thể cùng anh đi, bù đắp chút ít cho những gì mình đã không làm được ngày trước.

Giống như các anh khóa trên sắp tốt nghiệp luôn nói với các em khóa dưới: 

“Đừng làm dân thường nữa, điểm số không quan trọng đâu, học chơi đàn guitar, lập ban nhạc, lái xe máy du hí với cô nàng em thích, đó mới là cuộc sống.” 

Các em khóa dưới nghe vậy cứ tưởng anh khóa trên thật ngầu, háo hức hỏi: 

“Anh ơi, lúc đó anh đi đâu trong chuyến du lịch với chị học cùng vậy?” 

Anh khóa trên lại buồn bã trả lời: 

“Chẳng đi đâu cả, hồi đó không có tiền, chỉ chăm chỉ tích điểm để lấy học bổng thôi.”

Người cô đơn nhất có hai kiểu: 

Một là muốn cả thế giới đều xui xẻo như mình, hai là mong người khác hạnh phúc, vì nhìn thấy người khác vui vẻ thì lòng cũng phần nào ấm áp. 

Sở Tử Hàng thuộc kiểu thứ hai.

Một bàn tay từ từ rút ra khỏi vai Lộ Minh Phi, lộ ra chiếc iPhone bị kẹp dưới đó.

Màn hình hiện một vòng quay đồng cổ, kim chỉ ở vị trí 1/2, thanh máu còn lại hai vạch, phía dưới là biểu tượng sọ người.

Trước khi đi ngủ, Lộ Minh Phi vẫn ngắm vòng quay này, đếm từng mạng sống còn lại, cảm giác chắc chắn rất thú vị.

“Anh trai, thật ra anh là fan cuồng của Thánh đấu sĩ, bỏ qua giai đoạn cháy hết hy vọng rồi, bắt đầu cháy hết mạng sống luôn.” 

Lộ Minh Trạch cúi đầu nhìn Lộ Minh Phi đang say ngủ, “Anh đúng là linh hồn của mấy phim anime máu lửa!”

“Nhưng anh nhất định không thừa nhận, la hét mình là dân thường, mà tay lại cầm đuốc tự đốt mình...” 

Cậu vuốt ve mái tóc Lộ Minh Phi.

Trong nhà ăn trống vắng chỉ có 2 người, đứng dưới bức tranh trần uy nghiêm mang tên “Ragnarok”, con rồng khổng lồ Nidhogg nổi lên từ gốc Cây Thế Giới, đôi cánh phủ đầy sọ người chết, hoàng hôn chuẩn bị lặn xuống chân trời, Thần Odin cưỡi ngựa tám chân phi nước đại, phóng lao thắng lợi về phía con rồng đen.

“Có ngày anh bị thiêu chết, họ sẽ khắc gì trên bia mộ cho anh nhỉ?” 

Lộ Minh Trạch mỉm cười, “‘Chàng trai tốt Ricardo M. Lu’ à?”

Lộ Minh Phi không đáp, chỉ phát ra tiếng khịt mũi, liếm nước sốt trên môi.

“Giống con heo thật.” 

Lộ Minh Trạch cười khổ.

Cậu ngồi xuống cạnh Lộ Minh Phi, không biết từ lúc nào đã cầm trong tay ly rượu vang đỏ, nhấm nháp từng ngụm nhỏ, thưởng thức thứ chất lỏng đỏ thẫm như máu. 

Như từng nói với Lộ Minh Phi, cậu uống rượu như một vị quân vương thưởng thức quyền lực.

Nhưng tay vẫn đặt trên vai Lộ Minh Phi, ngồi thật sát, như đang chăm sóc người bệnh bất tỉnh, sợ cậu giật mình tỉnh giấc không có chỗ dựa.

Chuông nhà thờ vang lên, âm vang xuyên qua đêm yên tĩnh.

“Nghe kìa, tiếng chuông đám cưới, anh trai, xe hoa sắp tới rồi, sắp đón người anh quan tâm rồi đó.” 

Lộ Minh Trạch lộ vẻ hả hê, “Cô ấy mặc váy cưới trắng, giày cưới viền ren, ôm bó hoa cam chanh và hồng trắng... các phù dâu kéo khăn voan và tà váy, chú rể trong túi đút nhẫn kim cương, các phù dâu quỳ trên váy cô hát thánh ca... Nhanh dậy đi! Dậy đi anh trai! Đi chúc phúc cho cô ấy hạnh phúc trăm năm! Nói cho anh nghe một bí mật nhé, trong váy cô dâu có vòng ren trắng bên ngoài tất trắng, chú rể sẽ tháo nó ra và ném cho người mong lấy hạnh phúc! Giành lấy đi! Đây là đồ riêng của cô ấy đấy, rất hiếm, anh có muốn giữ làm kỷ niệm cho cuộc đời sắp cháy sạch như đồ bỏ đi này không?”

Lộ Minh Trạch nói nhanh dần, như phù thủy gieo lời nguyền và chế nhạo trong bóng tối sâu thẳm, mỗi câu chữ càng phát ra càng làm nét mặt cậu thêm hung dữ, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn bị cơn thịnh nộ như bão tố chiếm lĩnh, đôi mắt lóe sáng rực như vàng đỏ.

Lộ Minh Phi như cảm thấy điều gì đó trong mơ, rùng mình nhẹ, khóe mắt co giật như đang chịu đựng đau đớn.

“Không ai thoát khỏi nỗi đau, anh trai à,” Lộ Minh Trạch nhẹ giọng nói, “Đau khổ mới là con quỷ thật sự, càng mạnh mẽ thì càng giấu kín sâu. Nhưng đừng sợ! Đừng sợ! Có em đây!” 

Cậu ôm chặt vai Lộ Minh Phi, “Bất cứ ai muốn cướp đi thứ gì từ anh, đều là kẻ thù của chúng ta. Caesar Gattuso phải không? Chúng ta cùng... giết hắn!”

Trong đôi mắt cậu, ánh sáng vàng rực xoay vòng trong màn đen sâu thẳm, như con rồng cổ đại đang xoay vần trong mây mù, sấm sét chuẩn bị giáng xuống trừng phạt.