Thông tin cơ bản:
Tên: Uesugi Erii
Thân phận: Gia chủ nhà Uesugi thuộc Bát gia Jaki
Giới tính: Nữ
Nơi sinh: Quận Katori, Nhật Bản
■■■■■■■■■ <truy cập bị cấm> ■■■■■■■■■
■■■■■ Khu vực Siberia, Liên bang Tây Á ■■■■■
■■■■■■■■■ <truy cập bị cấm> ■■■■■■■■■
Ngày sinh: 15/12
Cấp độ huyết thống: S
<cập nhật lưu trữ> Đã bộc phát năng lực vượt xa S, cần tái thẩm định cấp độ huyết thống. Chi tiết xem trong mục “Đánh giá huyết thống”.
Ngôn linh: Số hiệu 111-Ngôn Linh · Thẩm Phán
<cập nhật lưu trữ> Xác nhận thuộc dòng trực hệ của “Bạch Vương”.
Hoạt động:
Sinh ra bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo, là một trong hàng chục nghìn phôi thai ống nghiệm do Herzog tạo ra từ gen của Uesugi Koshi.
Được Herzog nhận định là hậu duệ của dòng họ Uesugi, nuôi dưỡng với thân phận gia chủ.
Có 11 lần bỏ trốn khỏi gia tộc ■■■■■<dữ liệu thất lạc>■■■■■
<cập nhật lưu trữ> Trong chiến dịch Long Uyên, thể hiện năng lực xuất chúng.
Với thân phận đại diện Uesugi trong Bát gia Jaki, cô là tuyến phòng thủ cuối cùng trước Shinsojo, đã trọng thương Vua Thi Thủ và tiêu diệt hàng trăm cá thể Thi Thủ.
21 tuổi:
Số lần bỏ trốn tăng thêm một, lần này thành công, nghi ngờ có người hỗ trợ.
Đánh giá:
【Đánh giá học vấn】
Cưa từng tham gia hệ thống giáo dục học viện chính quy, nghi vấn ■■■■■<truy cập bị cấm >■■■■■.
Cần tiếp tục theo dõi.
【Đánh giá xã hội】
Tiếp xúc xã hội rất ít, các mối quan hệ đơn giản.
Từng có hành vi bạo lực nghiêm trọng:
Do huyết thống bạo phát, đã giết 76 thành viên băng du côn.
Cần đưa vào diện giám sát trọng điểm.
【Đánh giá huyết thống】
Độ tinh khiết quá cao, đồng thời mất ổn định.
Có hành vi chủ động hạ thấp độ tinh khiết huyết thống.
Dự đoán cấp độ thực tế vượt xa S.
【Đánh giá tâm lý】
Biểu hiện xu hướng khống chế mạnh mẽ, cần giám sát liên tục.
【Đánh giá tổng thể】
Uesugi Erii là gia chủ nhà Uesugi thuộc Bát gia Jaki.
Một “vũ khí hình người” vừa ngây thơ đáng yêu, vừa mang trong mình ham muốn khống chế cực mạnh.
Sở hữu huyết thống vượt xa hạng S nhưng cực kỳ bất ổn.
Được xếp loại cực kỳ nguy hiểm, cần giám sát đặc biệt.
Hồ sơ lý lịch:
Ngay từ khi có ký ức, Erii đã bị giam hãm trong một thế giới toàn màu trắng, phòng bệnh khử trùng theo giờ, những bác sĩ mặc áo phẫu thuật, trần nhà sáng bóng đến lạnh lẽo.
Thỉnh thoảng, máu đỏ lại văng tung tóe.
Có lúc là máu của cô, có lúc lại là của bác sĩ hay y tá.
Đau đớn thì có, nhưng với cô, màu đỏ rực rỡ ấy lại mang theo một sự hấp dẫn kỳ lạ.
Mãi đến khi đường cong trên máy theo dõi y tế ổn định được một khoảng thời gian dài, những chiếc cùm hợp kim giam giữ tay chân cô mới được tháo xuống.
Khi ấy, cô bé mới lần đầu bước ra khỏi thế giới trắng toát ấy.
Dẫu vậy, chờ đợi cô không phải tự do, mà là một nhà giam khác.
Nhưng trong “nhà giam” này có gấu Rilakkuma, có máy chơi game Nitendo, có thể xem Ultraman trên TV đánh quái vật.
Thế giới dần dần trở nên nhiều màu sắc hơn.
Thế giới cũng trở nên dịu dàng hơn với cô.
Như bao đứa trẻ Nhật khác, Erii cũng thích xem Ultraman Tiga.
Khi Ultraman dang tay tung ra chùm ánh sáng kết liễu, bất kể là nhân vật trong phim hay khán giả ngoài màn hình, tất cả đều vui mừng đến rơi nước mắt.
Nhưng Erii lại hoảng hốt rút phích cắm điện, vùi đầu vào lòng gấu Rilakkuma, mặt trắng bệch.
Người anh trai, Minamoto Chisei, chẳng thể hiểu nổi.
“Bởi vì anh muốn làm Ultraman của chính nghĩa, còn em… em chỉ là con quái vật nhỏ thôi… Mà quái vật thì lúc nào cũng sẽ bị Ultraman giết mất mà…”
Những tấm ván gỗ bóng loáng nhờ được đánh sáp thường xuyên phản chiếu thứ ánh sáng buồn tẻ.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ không phải ánh mặt trời thật, mà là ánh đèn công suất lớn giả lập.
Bầu bạn với cô quanh năm suốt tháng chỉ có vịt vàng, gấu Rilakkuma, và Hello Kitty.
Một cô gái ở tuổi đẹp nhất của đời người, lại bị giam hãm trong căn nhà Nhật Bản cũ kỹ bất biến.
Người lớn thì bảo, tất cả là để giữ cho tinh thần cô được ổn định.
Nhưng dù ngoan ngoãn đến đâu, Erii cũng dần trở nên tham lam.
Thế giới trong anime rực rỡ và đẹp đẽ quá đỗi, cô cũng muốn được nhìn thấy nó bằng chính đôi mắt mình.
Mười hai lần bỏ nhà ra đi, lần nào cũng thất bại.
Nhưng nếu một ngày nào đó, có ai đó lặng lẽ giúp cô, đứng về phía cô… thì biết đâu, lần sau cô sẽ thành công?
Bé con thơ dại
“Không phải đâu, đây mới là Ultraman Tiga.”
Cô bé cầm tấm bảng nhựa acrylic có dòng cát chảy trong suốt, chỉ vào hình nhân nhỏ bé trong đó.
“Còn cái này mới là Ultraman Leo.”
Nói xong, cô cẩn thận đặt nó lại đúng chỗ trong tủ kính trưng bày.
Suốt cả buổi sáng, đây là lần đầu tiên cô bé chịu mở miệng đáp lời.
Trước đó, cô chỉ vùi mình trong lòng con búp bê Hello Kitty khổng lồ, say sưa chơi Street Fighter, trò mà cô thích nhất.
Ultraman Leo được trả về ô của mình, còn cô bé thì cũng phải trở lại “cái ô” quen thuộc.
Cơ thể đã mỏi lắm rồi.
Nhưng trước khi nghỉ ngơi, vẫn còn một việc cần làm.
Cô bé đi về phía tủ trưng bày pha lê.
Bên phải, những chiếc tay cầm game nhiều màu được xếp ngay ngắn.
Vì chúng là một trong những “báu vật” mà cô yêu thích nhất, mỗi chiếc đều được cô trang trí thêm một chú vịt con tí hon để “bảo vệ”.
Bên trái, chen chúc là vài chú gấu Rilakkuma, mấy con Hello Kitty hồng phấn, cùng vài con thú bông ngộ nghĩnh không rõ tên tuổi.
Một số còn đang nằm ngủ trưa trên giường cô, đắp chăn ren hoa trắng muốt như những người bạn thân thiết.
Cô bé ôm lấy một con gấu bông có dán nhãn “Ultraman của Erii”, rồi tiếp tục bước men theo tủ kính để tìm thêm người bạn ngủ chung khác.
Từng bóng hình Ultraman và quái thú dần hiện ra trong tầm mắt:
Nối đuôi nhau ngay ngắn trong các ô nhỏ riêng biệt.
Từ dòng Showa, Heisei cho đến cả bản retro, hơn 50 Ultraman và quái thú, mỗi con một vẻ.
Ở Nhật Bản, gần như đứa trẻ nào cũng mê Ultraman, và cô bé cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, khác với bọn con trai vốn thích những mô hình nhựa cứng cáp, Ultraman của cô phần lớn là búp bê bông mềm mại, bảng acrylic lấp lánh, huy hiệu xinh xắn hay thậm chí là những con thú nhồi bông đáng yêu.
“Quái thú gặp phải Ultraman bằng bông chắc cũng không bị đánh đau lắm đâu nhỉ.”
Ánh mắt cô dừng lại vài giây trên một con Ultraman bông mềm, nơi ánh đèn phản chiếu qua pha lê, rắc xuống từng vệt sáng lấp lánh như mơ.
Cô nhón chân, một tay vịn lấy tủ, một tay rướn lên cố gắng với con Ultraman 80 đặt ngay trên Leo.
Cô chạm được vào nó, nhưng món đồ chơi lại không chịu ngoan ngoãn rơi vào vòng tay.
Nó lăn vài vòng trên sàn, rồi dừng lại, khẽ tựa vào chiếc ghế lười hình gấu Rilakkuma, như vẫy gọi cô.
Cô bé xoay người nhìn theo:
“Đừng đi... để tớ ở bên cậu nhé...”
Giọng nói non nớt khẽ ngân dài, hòa lẫn một tiếng ngáp mệt nhọc.
Ngay sau đó, cô dụi mắt, chậm rãi bước lại, rồi như chú mèo nhỏ, cuộn tròn trong lòng chiếc ghế lười mềm mại, chìm vào giấc ngủ yên bình...
Trò chơi phán quyết
“Cô ấy là quỷ… con quỷ mạnh nhất.”
“Cô ấy là thần, một vị thần chưa hoàn toàn thức tỉnh.”
Hai lời đồn đoán trái ngược về cùng một cô gái, người mà khi tắm vẫn có thể mải mê chơi với chú vịt nhựa vàng, đến nỗi quên cả thời gian.
Không ai dám chắc, đâu là thật, đâu là hư.
Khi con người đối diện thứ sức mạnh vượt quá tầm tưởng tượng, lý trí thường dễ rơi vào mê loạn.
Nhưng may mắn thay, chính cô gái ấy đã cho thế giới câu trả lời của mình.
Người mang theo đáp án đứng ở mũi thuyền, khe khẽ ngân nga, tay cầm thanh kiếm dài vung vẩy như trẻ con chơi trò giả bộ, chém bừa vào những con thi thủ đang lao tới chiếc thuyền con.
Thế nhưng, lũ quái vật ấy lập tức bị xẻ đôi.
Cô chẳng bận tâm đến chiêu thức hay kiếm pháp, bởi bản thân cô không thực sự dùng lưỡi kiếm để cắt, mà chỉ đơn giản ra lệnh cho chúng chết.
Dù cây kiếm dài trong tay lúc này có biến thành một thanh kẹo socola, kết quả cũng chẳng khác gì.
Đám thi thủ ngày càng vây kín lấy con thuyền.
Cô gái vẫn không ngừng ban phát những mệnh lệnh lạnh lùng:
Chết, chết, và chết.
Đường chém của cô cũng dần trở nên nhanh đến kinh hoàng.
Cảm nhận được hơi thở tử thần lan tỏa, lũ quái vật không dám tiến gần nữa.
Cô cũng chẳng thèm đuổi theo, chỉ xử lý chúng một cách bình thản, hệt như đang chơi một trò chơi đối kháng, chỉ là trò chơi này quá đỗi máu me.
Cô khẽ vung kiếm rũ sạch máu trong làn nước biển, xắn cao tay áo, để lộ cổ tay mảnh mai rồi đặt nhẹ bàn tay lên mặt nước như đang vỗ về một con mèo hoang hung hăng.
Ngay tức thì, biển cả trở nên tĩnh lặng.
Từ cơ thể cô, một lãnh địa khổng lồ bùng phát, áp chế mọi sự sống trong phạm vi ấy.
Nhiệt độ hạ dần, ánh sáng bạc nhấp nhô dần đông cứng lại.
Những con thi thủ gào rống dữ tợn khi nãy, giờ đã biến thành những món đồ chơi trong khối băng trong suốt lấp lánh.
Cô cúi đầu, tựa như một vị thần đang từ ngai vàng trên chín tầng trời nhìn xuống nhân gian, ngắm nhìn đám “đồ chơi” trong băng.
Rồi cô khẽ đứng dậy, khối băng khổng lồ bao bọc chúng cũng ngoan ngoãn nâng lên theo bước chân cô, càng lúc càng cao, cho đến khi biến thành một ngọn núi băng khổng lồ, tỏa ra ánh lam dịu, lơ lửng trên không trung.
Xung quanh cô, đâu đâu cũng là vách núi băng, dưới chân trải đầy gươm giáo bằng băng giá.
Trong không gian ấy, cô khe khẽ niệm những lời chú ngữ bí ẩn.
Khoảnh khắc tiếp theo, cả núi băng cùng cô gái ầm ầm chìm xuống biển, tạo nên cột sóng cao đến hàng chục mét.
Khối băng ấy giống như một cây thập tự giá khổng lồ bằng băng, mang theo ý chí sắc lạnh, xé toạc đại dương, cắm thẳng xuống vực sâu, đem mệnh lệnh “chết” của cô truyền đến tận cùng vua của bọn thi thủ.
Và thế là, từ “tử thần” vốn xa lạ với một cô gái còn mang vẻ ngây thơ bỗng trở thành định nghĩa chính xác nhất để miêu tả cô.
Câu hỏi cuối cùng cũng đã có đáp án:
Cô là thần.
Nhưng thần tính của cô chính là cái chết.
Cuộc Đào Thoát Vĩ Đại
“Đi thôi.”
Cậu con trai ăn mặc chỉn chu chìa tay ra với cô gái:
“Chỉ còn lại 1 ngày cuối, chúng ta sẽ đi hết tất cả những nơi em muốn.”
Chiếc Porsche 911 chở họ chạy về phía tây nam Shikoku, đến một thị trấn nhỏ trước hoàng hôn.
Bãi đỗ xe ngoài trời trống trải, vừa mở cửa xe ra đã nghe thấy tiếng sóng biển vỗ dồn dập.
Thế nhưng cô gái vẫn chẳng nhìn thấy được biển, bởi những dãy núi chắn ngang, và hơn hết, đôi mắt cô còn bịt kín bởi chiếc khăn tay của cậu.
Để đến được nơi mong muốn, họ phải leo qua ngọn núi ấy.
Cậu nắm tay cô bước lên chuyến xe điện cũ kỹ.
Ánh nắng chiều xiên xuống qua những tán cây, len lỏi qua khung cửa sổ không kính, rơi loang loáng trên ghế gỗ đã ngả màu thời gian.
Cô gái không thấy được khung cảnh ấy, nhưng lại cảm nhận được thứ ấm áp mơ hồ tựa như vậy.
Cô lặng im, thả hồn vào tiếng bánh sắt nghiến trên đường ray lạch cạch, lạch cạch, cho đến khi đoàn xe dừng lại ở một nơi nào đó.
Cậu con trai xuống trước, dìu cô đặt tay lên vai mình, từng bước lần theo đường ray rỉ sét dẫn tới vách núi.
“Có thể tháo khăn ra rồi.”
Cậu nói, bàn tay giữ chặt lấy vai cô.
Cô gái gỡ bỏ chiếc khăn.
Và khoảnh khắc ấy, hoàng hôn như một cơn triều đỏ ùa ập vào tầm mắt.
Vầng mặt trời khổng lồ đang chạm xuống mặt biển, hàng triệu tấn sóng vỗ dập dềnh dưới chân cô, tung bọt trắng xóa nơi vách đá đen thẫm.
Gió chiều lùa qua cánh rừng bạt ngàn, cả khu rừng cũng tựa như biển cả, đỏ rực trong sắc hoàng hôn.
Vô số ngọn cây đong đưa trong gió, gợn thành từng lớp sóng chập chùng.
Dọc theo bờ biển uốn lượn, những thị trấn nhỏ hiện ra nối tiếp.
Cậu khẽ kể cho cô từng cái tên:
Ngay dưới chân núi là Umezu, xa hơn chút là Yamamae, Gekka, rồi Matsutaka... xa nữa, xa nữa...
Trên tuyến đường sắt ven biển, một đoàn tàu vàng chậm rãi lăn bánh qua ga nhỏ vắng bóng người.
Hàng rào trắng vây quanh ga, nơi từng là điểm kết trong bộ phim Chuyện tình Tokyo.
Cậu đặt tai nghe lên tai cô, bật khúc nhạc chủ đề của bộ phim.
Trong suốt vài phút ca khúc vang lên, cô gái không nói một lời, cũng chẳng bộc lộ cảm xúc gì.
Chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bờ biển yên bình dưới ánh tà dương, ngắm biển cả dạt dào, và cả vòng quay khổng lồ xoay chậm nơi xa xăm...
Một lúc sau, cô mở cuốn sổ nhỏ, viết cho cậu xem:
“Thế giới này thật dịu dàng.”
Đó là tất cả những gì cô đọng lại từ lần bỏ nhà đi duy nhất thành công của đời mình, cũng là sự nhận thức mới mẻ nhất mà cô dành cho thế giới này.