Long Tộc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

107 160

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

184 5200

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

197 1600

File nhân vật (từ game) - Caesar Gattuso

a5c90024-aa52-4d50-b539-6b22edd54610.jpg

Thông tin cơ bản:

Tên: Caesar Gattuso

Mã hồ sơ Bộ Chấp Hành: 112933A

Giới tính: Nam

Nơi sinh: Portofino, Ý

Ngày sinh: 29/11

Cấp độ huyết thống: A

Ngôn linh: Số hiệu chưa rõ-Ngôn Linh · Liêm Dứu

<cập nhật lưu trữ> Xác nhận thuộc dòng trực hệ của “Vua của Thiên Không và Gió”.

<cập nhật lưu trữ> Có ghi nhận mới.

Hoạt động:

Từ 0 đến 12 tuổi: 

Nhận nền giáo dục gia tộc tại quê nhà Portofino.

Từ 12 đến 18 tuổi:

Theo học tại trường Eton, thành tích khá xuất sắc nhưng có kỷ luật cảnh cáo.

18 tuổi:

Nhập học Học viện Cassell, vượt qua bài kiểm tra 3E, huyết thống được xếp hạng A.

【Kèm theo】Dự kiến đưa vào phạm vi kế hoạch “Nibelungen”.

Tham gia nhiệm vụ cấp A “Chiến dịch Cairo”, hoàn thành xuất sắc, được tuyên dương.

Tham gia nhiệm vụ cấp A “Chiến dịch Roma”, kết quả tốt, quá trình chờ thẩm định.

Tham gia nhiệm vụ cấp A “Chiến dịch Constantinople”, hoàn thành xuất sắc, được khen thưởng.

Đắc cử Chủ tịch Hội học sinh Học viện Cassell, tổ chức được xếp hạng A.

19 tuổi: ■■■■■<truy cập bị cấm >■■■■■, bị cảnh cáo một lần.

<cập nhật lưu trữ> Ai đã cấp quyền cấm này?

20 tuổi:

Liên quan đến sự kiện xâm nhập học viện, do trấn giữ khu “Valhalla” nên kịp thời ngăn chặn tổn thất lan rộng, được nhà trường khen thưởng.

<cập nhật lưu trữ> Quá trình cần đánh giá lại.

Tham gia “Kế hoạch Thanh Đồng”, biểu hiện xuất sắc, thành công hạ sát Sơ đại chủng, “Vua của Thanh Đồng và Lửa” Norton, được trao Học bổng Hiệu trưởng.

<cập nhật lưu trữ> Không tìm thấy long cốt, cần giám định lại, bổ sung nhân sự tiếp tục theo dõi.

21 tuổi:

Tham gia chiến dịch Đồ long ở Bắc Kinh, ngăn chặn được thảm họa ở khu trung tâm, được tuyên dương.

<cập nhật lưu trữ> Hồ sơ 112933A, lần cập nhật thứ tư.

Đánh giá:

【Đánh giá học vấn】

Năm học thứ nhất:

Có 1 môn không đạt chuẩn, giảng viên cần đặc biệt lưu ý.

Năm học thứ hai:

■■■■■<truy cập bị cấm>■■■■■, giảng viên cần chú ý theo dõi.

Năm học thứ ba:

GPA trung bình 2.7, giảng viên cần theo dõi sát sao.

Tổng thể:

Thực tập xuất sắc, song học tập còn hạn chế, giảng viên cần hướng dẫn thêm.

<cập nhật lưu trữ> Ai đã cấp quyền cấm phần đánh giá học vấn?

【Đánh giá xã hội】

Có một lần bị cảnh cáo miệng trong trường, gia tộc liên quan đến ■■■■■<truy cập bị cấm>■■■■■.

Thể hiện năng lực lãnh đạo mạnh mẽ, không có ghi nhận vi phạm nghiêm trọng.

<cập nhật lưu trữ> Sau thẩm định, lệnh cảnh cáo được rút lại.

【Đánh giá huyết thống】

Qua kiểm tra 3E, huyết thống ban đầu xếp hạng A.

<cập nhật lưu trữ> Lần thứ hai vẫn giữ hạng A, cần theo dõi thêm dao động của mẫu máu.

<cập nhật lưu trữ> Nghi ngờ sử dụng ■■■■■<truy cập bị cấm>■■■■■, cần tiếp tục giám sát.

【Đánh giá tâm lý】

Không có vấn đề tâm lý đáng kể, nhưng có tham vọng lãnh đạo rất mạnh.

【Đánh giá tổng thể】

Caesar Gattuso là viên hạng A, là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của học viện.

Trong trường giữ chức Chủ tịch Hội học sinh, kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng thành tích học tập khá tệ, kèm theo nhiều lần đi học muộn.

Bộ Chấp hành đánh giá cao, cho rằng Caesar nắm bắt tốt phương châm hành động, cần đặc biệt theo dõi.

<cập nhật lưu trữ> Đã tái đắc cử Chủ tịch Hội học sinh với số phiếu tuyệt đối, một kỷ lục chưa từng có trong lịch sử học viện, cần lưu ý thêm.

Hồ sơ lý lịch:

Caesar Gattuso là Chủ tịch Hội học sinh Học viện Cassell, sinh ra trong gia tộc Gattuso lai lịch hiển hách.

Dưới sự dẫn dắt của anh, hội học sinh đã trở thành thế lực có thể sánh vai với “Hội Sư Tâm”.

Ngay cả những kẻ khó tính nhất cũng phải thừa nhận:

Khí chất lãnh đạo nơi Caesar như được khắc sẵn trong máu.

Chỉ có một người như vậy mới xứng đáng trở thành “Hoàng đế” mà gia tộc Gattuso đã chờ đợi suốt hàng nghìn năm.

Mười tám tuổi, sau khi tốt nghiệp Eton, Caesar nhận được vô số thư mời từ các trường danh giá khắp thế giới.

Nhưng anh đã chọn Cassell chỉ vì nơi này đủ khó, đủ thách thức.

“Các người có thể thách thức tôi, nhưng hãy chuẩn bị sẵn để bị tôi cười nhạo!”

Cassell vốn chưa bao giờ thiếu con cháu quý tộc, nhưng trong mắt các giáo sư, Caesar vẫn là một kẻ hoàn toàn khác biệt.

“Cái cậu công tử lái Bugatti Veyron ấy à? Chọn lớp của tôi xong, chưa một lần ló mặt đến!”

Điểm số trung bình của Caesar chỉ là 2.7.

Anh chẳng bận tâm chút nào đến thành tích, phớt lờ lời khuyên răn của giảng viên, trong thi cử và luận văn thì qua loa đại khái, luôn làm cho xong chuyện.

Thế nhưng, nếu nói đến các hoạt động trong trường, thì anh chính là một thiên tài.

Có lần vào mùa đông, Caesar cho rút cạn nước bể bơi rồi đổ đầy bia, tổ chức hẳn một giải bơi lội trong “hồ bia mùa đông” xa hoa.

Đương nhiên, sau đó giáo sư Manstein bên Ủy ban Kỷ luật tức giận đến phát điên.

Và trong hồ sơ của Caesar, từ đó đã thêm một trang cảnh cáo chính thức.

Dù luôn là con cưng của gia tộc, nhưng mẹ của Caesar lại xuất thân hèn kém.

Khi bà qua đời, nhà Gattuso tổ chức cho bà một tang lễ long trọng, rồi lẳng lặng tránh mặt Caesar để ăn mừng cái chết của người đàn bà ấy.

Lúc đó Caesar vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Anh đã lái chiếc mô tô đặc chế, tự tay châm lửa thiêu rụi quan tài của mẹ mình.

Cơn phẫn nộ của con sư tử non bùng lên, dữ dội như ngọn lửa thiêu đốt tất cả.

Bởi anh mang tên Caesar, cái tên của một bậc đại đế…

Và một vị vua thì không bao giờ tha thứ cho kẻ đã khiến mẫu thân mình chịu khổ nhục.

Chủ tịch Hội học sinh

“Giờ đây, xin mời Chủ tịch Hội học sinh, Caesar, lên phát biểu.”

Một trong các bộ trưởng gõ nhẹ micro từ trên tầng hai.

đặt ly lên khay phục vụ, ung dung bước lên cầu thang xoắn ốc, tiến đến bục micro, như một vị vua sắp tuyên ngôn trước thần dân.

Caesar đặt ly lên khay phục vụ, ung dung bước lên cầu thang xoắn ốc, tiến đến bục micro.

Ánh mắt anh quét một vòng xuống bên dưới, ngạo nghễ như hoàng đế đang duyệt binh.

“Khi tôi đến học viện này lần đầu tiên, tôi đã rất thất vọng.”

Caesar mở đầu, giọng bình thản.

“Bởi vì nơi này có quá nhiều người.”

Anh dừng một nhịp, rồi tiếp tục:

“Những người thực sự xuất sắc sẽ không bao giờ là số đông!”

Không khí dưới sảnh đông cứng trong giây lát.

Ai nấy đều nổi da gà.

Cái cách Caesar nói không cần gào thét, không cần kịch tính, nhưng có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm ẩn sau sự điềm đạm.

Nhưng Caesar lại mỉm cười dịu dàng.

“Cảm ơn mọi người đã đến. Tôi rất vui vì hôm nay được gặp gỡ những người xuất sắc nhất trong số chúng ta. Khách của gia tộc Gattuso…” Caesar giơ một ngón tay, “tất nhiên, chỉ có thể là tinh anh!”

“Cảm ơn mọi người đã đến. Tôi rất vui khi được gặp gỡ nhóm những người xuất sắc nhất tụ họp ở đây. Khách của gia tộc Gattuso,” Anh giơ một ngón tay, nhấn mạnh, “tất nhiên, chỉ có thể là những người xuất sắc.”

Có một khoảng lặng ngắn.

Rồi một tràng pháo tay vang lên.

Lúc đầu chỉ là vài tiếng đơn lẻ, rồi nhanh chóng lan ra khắp hội trường.

Ánh mắt những người xung quanh như bừng sáng.

Được Caesar công nhận, giống như được phong tước hiệu.

Caesar giơ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng.

“Tôi thích hợp tác với những người xuất sắc, vì thời gian của tôi có hạn. Tôi không thể lãng phí nó cho những kẻ không đủ tư cách. Học viện Cassell là một phép màu. Và nó chỉ có thể được duy trì bởi những người có năng lực thật sự. Những người có tiếng nói ngắn gọn, mạnh mẽ, và sắc bén.”

Caesar cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm rút khỏi vỏ.

“Vậy ai sẽ là người phát ra tiếng nói đó?”

“Caesar!”

Một thành viên hội học sinh đột ngột hô lên.

"Không, không phải tôi," Caesar nâng cao giọng.

"Mà là... chúng ta! Chúng ta là những người xuất sắc nhất!"

Tiếng vỗ tay bùng nổ dữ dội. Gần như đau tai.

“Hội học sinh từ ngày tôi nhận chức, không phục vụ tất cả mọi người. Chúng ta đến đây làm gì? Đồ long? Duy trì thế giới? Hay chứng minh bản thân?”

Anh nhún vai.

“Nếu kể ra những gì mọi người sắp làm, người ta sẽ nghĩ chúng ta bị điên.”

Anh dừng lại, ánh mắt sáng rực như lửa.

“Nhưng những người thực sự xuất sắc, luôn bị xã hội gọi là điên! Giống như Nietzsche! Ông ấy chết rồi, nhưng ông là thiên tài thực thụ.”

Caesar như một nhà hùng biện cổ đại, giọng anh càng lúc càng lớn, ánh mắt càng lúc càng cháy.

“Vì xã hội không thể chấp nhận những người khác biệt! Họ không thể chấp nhận sự xuất sắc, vì họ quá... ngu ngốc!”

Dưới khán đài, Lộ Minh Phi liếc quanh.

Cậu thấy ánh sáng kỳ lạ trong mắt những người xung quanh:

“Tôi chính là kẻ điên không thể hòa nhập, nhưng cũng là thiên tài không được công nhận.”

Caesar thả lỏng vai, mỉm cười.

“Tôi không có ý định đuổi bất kỳ ai khỏi học viện này. Tôi tôn trọng luật lệ, ai cũng có quyền vào đây. Nhưng tôi mong rằng, những người không đủ tiêu chuẩn…”

Anh hơi cúi đầu, giọng trầm xuống.

“Đừng phát ra quá nhiều tiếng ồn. Tôi ghét tiếng ồn. Nhưng trường này, sứ mệnh này, cuối cùng vẫn phải được duy trì bởi những người xuất sắc nhất! Và giờ đây, với tư cách là chủ tịch hội học sinh, tôi chào đón mọi người gia nhập hàng ngũ... của những kẻ điên!”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, rung chuyển cả mái vòm cẩm thạch của Toà Amber.

Đó chính là Caesar Gattuso, Chủ tịch Hội học sinh duy nhất trong lịch sử Học viện Cassell được bầu chọn với số phiếu tuyệt đối.

Thủ lĩnh thiên quân

Caesar vẫn còn trong bốt điện thoại.

Anh không thể ra ngoài được. 

Qua tấm kính, anh chỉ thấy Liêm Dứu, hàng trăm, có khi là hàng ngàn con phủ kín bên ngoài bốt như một khối thịt sống.

Như trong cơn ác mộng sâu nhất, tầm mắt anh chỉ toàn là những chiếc sọ khô đét, mỗi cặp mắt đều ánh lên màu vàng khát máu. 

Chúng liên tục lao vào va đập, móng vuốt cào mạnh vào lớp kính, để lại vô số vết xước trắng hằn, âm thanh ấy khiến người ta phát điên.

Nếu cứ thế này... thì cái bốt điện thoại cũ kỹ ấy e rằng cũng sẽ bị xé toạc ra thành từng mảnh.

Trên tầng bốn, Parsi đứng tựa lan can, ngẩng đầu nhìn xoáy tròn bằng đồng đỏ đang xoay tít giữa không trung, hàng ngàn con Liêm Dứu đang bay vòng quanh một quả cầu khổng lồ treo lơ lửng dưới mái vòm.

Chúng dùng móng vuốt cào lên bề mặt quả cầu ấy.

Chỉ vài chục giây sau, quả cầu vỡ vụn thành từng mảnh bụi, tản mát trong không khí.

Một khi kết bầy, chúng khủng khiếp chẳng khác nào kiến ăn thịt người.

Tuy vậy, bầy Liêm Dứu ấy vẫn chưa tấn công Parsi. 

Chúng tiếp tục từ trong xoáy tròn lao ra, vọt thẳng về phía bốt điện thoại nơi Caesar đang mắc kẹt. 

Chúng dồn dập bổ nhào vào đó, từng lớp từng lớp, chất chồng kín mít.

Đột nhiên chuông điện thoại reo vang.

Caesar khựng lại, ngạc nhiên vài giây... rồi cũng nhấc ống nghe lên.

“Thiếu gia, là tôi đây.”

Caesar khựng lại một chút: 

“Parsi? Cậu ở Trung Quốc à? Vậy là gia tộc có liên quan đến ‘sự cố’ lần này chứ gì?”

“Không hề. Chuyện này đã vượt ngoài dự đoán của gia tộc, tình hình tệ hơn ngài tưởng rất nhiều. Long Vương đã thức tỉnh, và một ngôn linh có thể sánh với Rhine đang được kích hoạt, hậu quả ra sao thì không ai lường trước được. Gia tộc chỉ có một mệnh lệnh: ngài phải sống sót.”

“Nếu họ có thể ra lệnh cho đám liêm dứu kia thay vì ra lệnh cho cậu, thì tôi chắc còn có cơ hội sống.” 

Caesar nhìn một chiếc móng vuốt đang từ từ cắt xuyên lớp kính, vuốt của chúng sắc bén chẳng khác gì dao cắt kính.

“Chúng truy sát ngài không phải vì ngài, mà vì viên Đá Hiền Giả mang nguyên tố Lửa mà ngài đang giữ. Thứ chúng hứng thú là sức mạnh đó.”

Caesar rút từ túi ra mũi tên có gắn viên đá quý. 

Viên hồng ngọc lấp lánh màu máu bên trong tinh thể thạch anh. 

“Vậy thì, chỉ còn cách phá hủy nó thôi.”

“Không được. Nếu phá hủy, ngài sẽ giải phóng nguyên tố Lửa, khái niệm ‘thiêu đốt’ sẽ bùng nổ, và khu vực xung quanh ngài sẽ bị san phẳng trong tích tắc. Đó không phải lựa chọn khôn ngoan.” 

Parsi nói, “Ngài nên đưa nó cho tôi.”

“Người giữ viên đá là mồi nhử, đúng chứ? Các người vốn định biến tôi thành mồi để câu một con rồng, nhưng lại kéo đến một bầy cá tạp.” 

Caesar lạnh giọng. 

“Nếu tôi đưa viên đá cho cậu, cậu định làm gì?”

“Chúng tôi đã đánh giá sai mức độ nghiêm trọng của tình hình.” 

Parsi nhìn xuống cái hố sâu hun hút đang mở rộng bên dưới. 

“Nếu giao cho tôi, ngài sẽ được an toàn. Tôi có nhiều cách xử lý. Ví dụ như mang nó quay trở lại tổ của bầy liêm dứu, ở đó, tôi có thể dùng nó bắn về phía Long Vương.”

“Lo cho tôi ghê nhỉ? Định hy sinh một người để mở đường cho tôi chạy trốn à?” 

Caesar vừa nói, vừa bẻ gãy một móng vuốt đã xuyên qua lớp kính dày.

“Ngài là hy vọng tương lai của nhà Gattuso. Không có ngài, thì Gattuso cũng chẳng còn.”

“Đồ khốn!” 

Caesar bất ngờ gào lên, “Cậu còn chưa xin lỗi vì đã đem tôi ra làm mồi nhử!”

Parsi sững người, im lặng mấy giây rồi mới khẽ nói: 

“Tôi xin lỗi, thưa thiếu gia. Vì đã để ngài rơi vào nguy hiểm.”

Đầu dây bên kia lại lặng im. 

Một lúc sau, giọng Caesar bỗng trở nên lười nhác như chẳng có gì nghiêm trọng: 

“Vậy thì thôi. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu. Giờ tôi cúp máy đây.”

“Thiếu gia! Mau giao viên đá cho tôi! Xung quanh ngài giờ đã tụ đủ mấy ngàn con liêm dứu rồi!”

“Tôi đâu có nói là sẽ giao.” 

Caesar lạnh lùng đáp. 

“Thật ra tôi cũng chẳng bận tâm chuyện làm mồi nhử. Chỉ cần tôi còn ở đây, thì bầy quái kia sẽ tiếp tục bị giữ lại tại chỗ. Chẳng phải cũng tốt đấy sao?”

Và anh thực sự cúp máy.

“CAESAR!” 

Parsi hét lên.

Caesar vừa đưa ra một quyết định điên rồ nhưng vấn đề là anh không đủ khả năng để gánh vác quyết định ấy. 

Ngôn linh của anh chính là “liêm dứu”, nhưng bản thân lại không sở hữu năng lực tấn công trực diện. 

Nếu phải đối mặt với vài chục kẻ địch có súng, Caesar vẫn có thể dùng năng lực để đoán trước hướng tấn công và né tránh. 

Nhưng lần này, anh phải đối đầu với hàng nghìn con liêm dứu.

Caesar tuy là một hệ thống radar âm thanh tuyệt vời, nhưng ngay cả chiến đấu cơ F-22 cũng không thể theo dõi hàng ngàn mục tiêu cùng lúc.

Lũ liêm dứu dùng móng vuốt điên cuồng cào rách mặt ngoài bốt điện thoại, trông chẳng khác nào một đàn kiến đang gặm nhấm một con voi. 

Lớp bụi mờ đặc bám lên tấm kính, đó là mùn gỗ và cả bụi thủy tinh bị chúng cào rơi xuống, bằng chứng cho sự điên loạn tột độ của đám sinh vật này. 

Đối với chúng, Hòn Đá Hiền Giả như máu tươi với cá mập, khiến bản năng khát máu hoàn toàn mất kiểm soát.

Bốt điện thoại rung lắc dữ dội, tưởng như sắp đổ sụp. 

Parsi tiếp tục gọi lại, nhưng không còn ai bắt máy.

ẦM!

Tiếng nổ long trời vang lên, bốt điện thoại sụp đổ, hàng nghìn con liêm dứu ào ào lao vào.

Nhưng đúng lúc ấy, bụi mù nổ tung như một quả bom áp suất, từng đợt bụi mịn hóa thành những lưỡi dao sắc bén bay vút ra bốn phía. 

Cả khu vực như vừa trải qua một vụ nổ khí nén, đám liêm dứu bị quật văng ra xa. 

Cùng lúc đó, một vùng lãnh địa âm u được giải phóng, không ngừng mở rộng. 

Những con không kịp thoát thân lập tức bị cuốn vào tâm bão, bị bụi đao xuyên nát thành… bụi mới.

Bụi dần tan. 

Từ trong làn khói mờ, Caesar chậm rãi bước ra. 

Điều đập vào mắt Parsi không chỉ là đôi mắt vàng chói lóa, mà còn là lớp vảy lấp ló chuyển động trên da anh!

Kỹ thuật Bộc Huyết, tinh luyện huyết thống!

Và điều kinh khủng hơn là ngôn linh của anh đã không còn là "liêm dứu" cũ nữa. 

Đám liêm dứu vốn ẩn náu sâu trong ý thức Caesar nay đã thức tỉnh hoàn toàn, không còn là sứ giả truyền tin mà đã hóa thành những cuồng thú khát máu!

Ngôn linh tiến hóa trở thành “Hấp Huyết Liêm”, một loại ngôn linh thuần tấn công!

Parsi ngỡ như đang tận mắt chứng kiến một thế giới khác. 

Thực ảo đan xen, hàng ngàn con liêm dứu vật vờ trong không gian hỗn loạn, cắn xé, chiến đấu, lưỡi liêm quét ngang, gào thét điên cuồng. 

Cả bầu không gian như biến thành một chiến trường loạn cầm loạn đao mà người đàn ông bước ra từ màn bụi kia, chính là thủ lĩnh của thiên quân vạn mã ấy!

Gullveig

“Thách thức uy nghiêm của gia tộc và hội đồng quản trị, cháu vui lắm sao?” 

Frost Gattuso lặng lẽ bước đến đứng bên cạnh Caesar.

“Tôi ở Học viện Cassell chỉ là một sinh viên, hội đồng quản trị trong mắt chúng tôi là những nhân vật cao cao tại thượng, không thể đắc tội. Nhưng tôi chỉ cần nói ba chữ ‘tôi từ chối’ liền khiến buổi họp kết thúc mà chẳng đạt được gì, khiến các vị đại nhân như các người phải vất vả một chuyến, có người còn phải vặn vẹo mông ra sức đạp xe, thế nên tôi thấy rất thú vị.” 

Caesar lạnh lùng nói.

“Đối với gia tộc mà nói, sự trẻ con của cháu thật tệ hại.”

Caesar khẽ bật cười: 

“Chú biết không, thật ra khi bước vào tôi đã đoán được lý do các người tìm tôi. Mặc dù cái gọi là ‘Hỗn huyết Quân chủ’ khiến tôi khá bất ngờ, nhưng việc các người định nâng tôi lên thì tôi đã đoán ra rồi. Tôi vẫn luôn nhịn, chơi với các người một trò chơi. Tôi tự hỏi lúc tôi nói ra ba chữ ‘tôi từ chối’, nét mặt của chú sẽ ra sao.”

Frost không nổi giận, chỉ khẽ thở dài: 

“Điều gì đã khiến trong lòng cháu có một mặt cay độc như vậy? Cháu là thiên tài hiếm gặp của gia tộc trong mấy trăm năm, huyết thống và thiên phú đều thuộc hàng đỉnh cao. Cháu cũng khao khát trở thành lãnh đạo, hơn nữa luôn rất nỗ lực. Gia tộc yêu thương cháu, muốn giúp cháu. Sở Tử Hàng và Lộ Minh Phi có thể cản trở con đường của cháu, điều đó là điều chúng ta không muốn thấy. Cháu là người xuất sắc nhất, không nên để ai có cấp bậc cao hơn cháu. Gia tộc thúc đẩy ‘Kế hoạch Nibelungen’ là để đảm bảo địa vị tương lai của cháu.”

“Huyết thống của tôi ư? Chú à, chú đã quên một chuyện rồi. Dòng máu cao quý của nhà Gattuso, tôi chỉ thừa hưởng một nửa thôi, còn một nửa đến từ một cái họ thấp hèn, thấp hèn...”

Nụ cười trên mặt Caesar biến mất, “Gullveig.”

“Vẫn còn chìm đắm trong cái chết của mẹ cháu sao?” 

Frost lắc đầu, “Xem ra giữa chúng ta có sự hiểu lầm rất sâu sắc. Đối với gia tộc, huyết thống của Gullveig thực ra không cao quý. Cuộc hôn nhân giữa bà ấy và cha cháu cũng chưa từng được gia tộc chúc phúc. Nhưng cháu thì khác, cháu là hậu duệ được cả gia tộc thừa nhận, người có huyết thống ưu tú nhất. Thiên phú của cháu đã chứng minh điều đó.”

“Một người phụ nữ xuất thân thấp kém, kết hôn với một người đàn ông huyết thống cao quý, sinh ra một đứa con, rồi bà ấy chết. Gia đình nhà chồng khinh thường huyết thống của bà, nhưng lại công nhận đứa con mang huyết thống pha tạp đó.” 

Caesar cúi đầu cười, “Câu chuyện này giống như, chẳng ai thích lợn vì nó bẩn, nhưng khi nó chết rồi, người ta lại chọn miếng thịt ngon nhất trên thân nó, đầu bếp tỉ mỉ chế biến, áp chảo hoàn hảo, ăn kèm với nấm tùng nhung và nấm cục, đặt trên đĩa sứ tinh xảo, rồi được bưng lên bằng khay bạc.”

“Caesar, hãy tin tưởng gia tộc. Cái chết của mẹ cháu không liên quan gì đến gia tộc. Lễ tang của bà ấy được tổ chức tại Nhà thờ Westminster, Giáo hoàng đích thân chủ trì, cả gia tộc đều đến dự. Linh hồn của bà ấy đã yên nghỉ rồi.”

“Thôi đùa đi. Chúng ta là gia tộc mang dòng máu rồng kế thừa, chúng ta không tin vào tôn giáo. Lễ tang do Giáo hoàng chủ trì mà tính là bù đắp sao?”

“Đó là sự vinh danh. Gia tộc đã trao cho bà ấy vinh quang, để đáp lại những gì bà ấy cống hiến cho gia tộc.” 

Frost tràn đầy tình cảm, “Caesar, cháu chính là sự cống hiến đó. Nghĩ mà xem, cả đời bà ấy chỉ để lại mình cháu. Nếu bà ấy thực sự có linh hồn, chẳng lẽ bà ấy lại không mong thấy cháu có thành tựu sự nghiệp lẫy lừng? Kế hoạch Nibelungen là tình yêu mà gia tộc dành cho cháu, là một món quà độc nhất vô nhị. Nếu cháu từ chối, sẽ khiến mẹ cháu đau lòng. Bà ấy đang nhìn cháu từ trên trời đấy.”

“Không, bà ấy chẳng thể nhìn thấy gì nữa đâu.” 

Caesar từ từ ngẩng đầu lên. 

Biểu cảm của anh đã thay đổi, rất ít người từng thấy gương mặt này của anh.

Nụ cười lạnh lùng, con ngươi như đóng băng.

“Lúc bà ấy chết, bà đã không còn nhìn thấy hay nghe thấy gì nữa, mà đó là cái giá bà ấy phải trả để sinh ra tôi.” 

Caesar hạ mắt nhìn vào lòng bàn tay mình, “Lúc đó điều duy nhất tôi có thể làm là nắm lấy tay bà.” 

Anh từ từ siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay phát ra tiếng kêu khẽ, "Tôi không dám buông, bởi vì nghĩ mà xem, thật đáng sợ biết bao… bà ấy không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, nếu không có ai nắm tay, bà sẽ tưởng rằng cả thế giới này đã ruồng bỏ bà… Cái gọi là vinh danh mà gia tộc dành cho, bà ấy đâu có biết. Khi đó, mối liên hệ duy nhất giữa bà và thế giới này, chỉ là hơi ấm truyền từ lòng bàn tay tôi.” 

Caesar bật cười khàn giọng, “Chú à, để tôi nhắc lại lần nữa lời tôi từng nói, tôi là hậu duệ của Gullveig, tôi không thân thiết với gia tộc Gattuso các người đến thế đâu.”

Frost nhìn Caesar, như thể có thể thấy luồng khí tức bi thương và cuồn cuộn tỏa ra từ toàn thân anh. 

Rất lâu sau, ông mới thở dài một tiếng.

“Caesar, cháu nhìn biển kìa, gió nổi lên rồi, sắp mưa đấy.” 

Frost bỗng nói.

Caesar nhìn theo ánh mắt của ông, hướng về phía Vịnh Genoa đang nổi sóng cuồn cuộn, mây đen cuộn lại, nặng nề như chì.