Long Tộc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

107 160

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

184 5200

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

197 1600

File nhân vật (từ game) - Sở Tử Hàng

aef8992d-5541-4cd5-b6a7-020d248decb9.jpg

Thông tin cơ bản:

Tên: Sở Tử Hàng

Mã hồ sơ Bộ Chấp Hành: 060143A

Giới tính: Nam

Nơi sinh: thành phố Phúc Kiến, Trung Quốc

Ngày sinh: 1/6

Cấp độ huyết thống: A

<cập nhật lưu trữ> Hiện đang tiếp tục theo dõi

【Kèm theo】Chi tiết xem trong mục “Đánh giá huyết thống”.

Ngôn linh: Số hiệu 89-Ngôn Linh · Quân Diễm

<cập nhật lưu trữ> Xác nhận thuộc dòng trực hệ của “Vua của Thanh Đồng và Lửa”.

<cập nhật lưu trữ> Có ghi nhận mới tại hiện trường.

Hoạt động:

Từ 0 đến 12 tuổi: 

■■■■■<dữ liệu thất lạc>■■■■■

Từ 12 đến 18 tuổi:

Học tại Trường trung học phổ thông Sĩ Lan, thành phố Phúc Kiến, Trung Quốc.

18 tuổi:

Tự nguyện nộp đơn vào Học viện Cassell.

Qua đánh giá của giáo sư Schneider và Bài kiểm tra 3E, được xác định đạt chuẩn hạng A.

Tham gia nhiệm vụ cấp A “Chiến dịch Brooklyn”, hoàn thành xuất sắc, song còn nhiều điểm cần xem xét, bị ghi lỗi 1 lần.

Tham gia nhiệm vụ cấp A “Chiến dịch Cape Town”, thành công nhưng gây sập trung tâm bóng chày Cape Town, gây hoảng loạn lớn.

Bị ghi lỗi 1 lần.

Tham gia nhiệm vụ cấp A “Lãng khách trong đêm”, hoàn thành xuất sắc, nhưng gây ra tranh chấp tôn giáo nghiêm trọng.

Bị ghi lỗi 1 lần.

Tham gia nhiệm vụ cấp A “Chiến dịch Hancock”, thành công, song khiến một mặt tường tòa nhà bị hư hại nặng, gây hoảng loạn quần chúng.

Bị ghi lỗi 1 lần.

Vũ khí thử nghiệm “Long tức Quang Trần” bị thu hồi, chờ tái đánh giá.

<cập nhật lưu trữ> Hồ sơ nhiệm vụ cấp A khác đã được lưu trữ.

Liên quan đến sự kiện xâm nhập học viện, do trấn giữ khu “Valhalla” nên kịp thời ngăn chặn tổn thất lan rộng, được nhà trường khen thưởng.

19 tuổi:

Liên quan đến sự kiện xâm nhập học viện, do trấn giữ khu giáo đường nên kịp thời ngăn chặn tổn thất lan rộng, được nhà trường khen thưởng.

<cập nhật lưu trữ> Tổn thất tài sản cần đánh giá lại.

20 tuổi:

Tham gia chiến dịch Đoạt lại hồ sơ cấp SS.

Nhiệm vụ thành công, song quá trình hành động cần tái thẩm định.

<cập nhật lưu trữ> Hồ sơ chuyển sang hội đồng xét duyệt.

<cập nhật lưu trữ> Sau thẩm tra, đánh giá bị bác bỏ.

Dính líu đến sự kiện “Tàu lượn Six Flags”, biểu hiện xuất sắc, được khen thưởng.

Tham gia chiến dịch Đồ long ở Bắc Kinh, cùng Lộ Minh Phi diệt trừ sơ đại chủng, “Vua của đại Địa và Núi” Fenrir và Jormungandr.

Được khen thưởng trọng thể.

<cập nhật lưu trữ> Hồ sơ 060143A, lần cập nhật thứ tư.

Đánh giá:

【Đánh giá học vấn】

Năm học thứ nhất:

Toàn bộ môn đạt A, xuất sắc, được cấp học bổng.

Năm học thứ hai:

Toàn bộ môn đạt A, xuất sắc, được cấp học bổng.

Năm học hứ ba:

Học kỳ I toàn bộ môn đạt A.

Tổng thể:

Thành tích học tập xuất sắc, song kết quả thực tập cần xem xét.

<cập nhật lưu trữ> Đánh giá bị bác bỏ sau khi thẩm định.

【Đánh giá xã hội】

12 lần bị xử phạt kỷ luật.

<cập nhật lưu trữ> Đã ghi nhận lần kỷ luật thứ 13.

【Đánh giá huyết thống】

Qua kiểm tra 3E, huyết thống ban đầu xếp hạng ■■■■■<truy cập bị cấm>■■■■■,

<cập nhật lưu trữ> Lần thứ hai xác định hạng A.

<cập nhật lưu trữ> Nghi ngờ sử dụng ■■■■■<truy cập bị cấm>■■■■■, cần tiếp tục giám sát.

【Đánh giá huyết thống】

Có dấu hiệu khuynh hướng bạo lực, nhưng khả năng hoàn thành nhiệm vụ hiệu quả cao.

<cập nhật lưu trữ> Xu hướng bạo lực cần tiếp tục giám sát.

< Cập nhật truy xuất > Cảnh báo, xu hướng bạo lực bắt buộc phải giám sát!

【Đánh giá tổng thể】

Sở Tử Hàng là sinh viên năm ba, hạng A.

Được liệt vào nhóm đối tượng trọng điểm bồi dưỡng.

Có 14 lần kinh nghiệm thực chiến.

Khác với bề ngoài ôn hòa, phương thức hành động lại cứng rắn, nhiều khi bất chấp hậu quả.

Bộ Chấp hành đánh giá cao, song dựa trên kết quả tâm lý và xã hội, bắt buộc phải đặt trong diện theo dõi đặc biệt.

Hồ sơ lý lịch:

Là hội lâu đời và truyền thống nhất trong Học viện, hầu hết các thành viên của Hội Sư Tâm đều sớm gia nhập Bộ Chấp hành, trải qua huấn luyện khắc nghiệt về diệt long, và quen với việc dùng đao kiếm để giải quyết mọi vấn đề.

Nếu coi Học viện Cassell là một Valhalla, thì Hội Sư Tâm chính là đội quân tiên phong.

Mà người đứng đầu nó lại càng là kẻ xuất sắc nhất trong những “chiến binh bạo lực” ấy.

Hội trưởng Hội Sư Tâm, Sở Tử Hàng, huyết thống siêu A, sinh viên có năng lực thực chiến mạnh nhất bậc cử nhân.

Ngay từ năm nhất, anh đã bắt đầu tham gia các nhiệm vụ đặc biệt của Bộ Chấp hành, với tỉ lệ thành công đạt 100%.

Nhưng đồng thời, trong cả 12 lần hành động ấy, anh cũng bị ghi 12 lần kỷ luật vì bộc lộ khuynh hướng bạo lực.

“Bộ Chấp hành vốn là một tổ chức dùng bạo lực! Dùng bạo lực để xử lý tình huống đặc biệt là điều hiển nhiên!”

Bộ trưởng Schneider từng đứng ra bảo vệ học trò của mình như vậy.

Suốt trăm năm qua, Tử Hàng là một trong số ít những người tự nguyện liên hệ để được vào Học viện Cassell.

Không ai biết nguồn gốc huyết thống Long tộc thuần khiết của anh xuất phát từ đâu, chỉ biết rằng từ rất sớm anh đã phải chịu đựng “Huyết ai”, cô độc lang thang cho đến khi lần theo được dấu vết của Học viện.

Trong một đêm mưa xối xả, Schneider đã tìm thấy Sở Tử Hàng.

Họ đứng nhìn nhau dưới ánh đèn giao thông, như hai con sói hoang chạm mặt.

Cuối cùng, Schneider vẫy tay gọi anh, trao cho anh lời mời nhập học.

Từ đó, Sở Tử Hàng chính thức bước vào Học viện Cassell, hiển nhiên trở thành học trò được Schneider coi trọng nhất, thanh kiếm sắc bén trong tay Bộ Chấp hành.

“Đôi lúc tôi từng nghĩ, giá như nó có thể lớn lên như một người bình thường… Nhưng chúng tôi gặp nhau trên chiến trường, nên tôi chỉ còn cách dạy em ấy sử dụng vũ khí.”

“Bánh răng số mệnh xoay chuyển, và đời người thường bị lái sang hướng khác chỉ trong một khoảnh khắc, từ đó không thể nào quay lại nữa.”

Mười lăm tuổi, trong một đêm mưa, Sở Tử Hàng cùng người đàn ông ấy vô tình lạc bước vào “Nibelungen, Tử nhân quốc”. Khi ấy, người cha mà anh từng cho là vô tích sự, lại rút kiếm ra, lặng lẽ một mình bước về phía kẻ địch.

Người ấy chưa bao giờ để lộ bộ mặt dữ tợn của mình trước con trai.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, sức mạnh của một con người phàm tục lại đủ sức ngăn cản thần minh.

Trong khi ấy, Sở Tử Hàng lái xe thoát ra ngoài, và từ đó, anh không còn gặp lại cha mình nữa.

Sau này, trong vô số đêm lặng lẽ, anh vẫn thường nhớ về đêm mưa năm ấy.

Nếu có thể quay ngược thời gian, anh thà lao xe vào thần còn hơn bỏ chạy.

Dù sao, cái chết như thế cũng thật đẹp, một cái chết không hề cô độc.

Sinh viên siêu A

Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ khẽ.

Có người đẩy cửa bước vào, rồi nhẹ nhàng đóng lại.

Tiếng bước chân đều đặn vang vọng khắp giáo đường, ổn định đến mức gần như nhàm chán.

Người mới đến cuối cùng dừng lại ngay chính giữa Giáo Đường.

Còn Sở Tử Hàng thì mở cánh cửa của phòng xưng tội.

Hai người lặng lẽ quan sát nhau.

Sở Tử Hàng mặc đồng phục học viện, tất cả khuy áo đều mở, trên tay cầm thanh Murasame.

Mái tóc dài đen nhánh không buộc lên mà xõa rối, che khuất một phần khuôn mặt.

Còn người đối diện khoác một bộ đồ tác chiến đen từ đầu đến chân, che kín cả khuôn mặt.

Nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một cô gái, chỉ cao khoảng 1m6, nhưng vóc dáng đầy đặn, cân đối.

Tuy nhiên, tư thế đứng của cô lại chẳng có chút hấp dẫn nào, hai tay buông thõng sát hai bên đùi, đầu hơi cúi xuống, trông chẳng khác gì một học sinh chăm học đến mức khô khan.

Cả hai đều không vội phá vỡ sự im lặng kéo dài.

Có lẽ do tính cách của họ, bầu không khí này hoàn toàn trái ngược với sự rực lửa ở Valhalla.

Nói đúng hơn, nó tẻ nhạt đến mức khó tin.

Sở Tử Hàng khẽ ho một tiếng:

“Cô là ‘Thiếu Nữ Ba Không’ sao?”

“Mai đã nói thế à? Vậy thì chắc cũng đúng rồi.”

Cô gái chấp nhận cách gọi này một cách thản nhiên.

Sở Tử Hàng đóng điện thoại lại, đặt sang một bên:

“Caesar luôn bật điện thoại, nên tôi biết tình hình bên đó.”

“Hai người đó cũng không phải kẻ thù không đội trời chung nhỉ. Bên đó kết thúc rồi à?”

“Họ vẫn đứng vững.”

“Ồ.”

Thiếu nữ ba không dừng lại một chút, rồi nói:

“Tôi là đối thủ của anh.”

“Tôi biết.”

Cô gái chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Sở Tử Hàng.

Cơn gió nhẹ lướt qua, vén lên mái tóc dài của anh, để lộ đôi mắt vàng kim rực rỡ đáng sợ.

“Vì không muốn để ai nhìn thấy anh trong bộ dạng này, nên anh mới ở lại đây một mình để nghênh chiến à?”

“Phải.”

“Người như anh, sống trên thế gian này, có bao giờ cảm thấy mâu thuẫn với chính mình không?”

“Cũng bình thường.”

Lại là một khoảng lặng kéo dài.

Cả hai đều không giỏi giao tiếp, mỗi khi mở miệng nói chuyện dường như đều phải suy nghĩ rất lâu.

“Họ… đang làm cái quái gì vậy? Sao lại có thể lạc đề đến mức này?”

Manstein căng thẳng nuốt nước bọt.

Tại phòng kiểm soát của thư viện, Schneider, Guderian và Manstein đang nghe lén tình hình trong Giáo Đường.

Khi nghe thấy đoạn đối thoại này, cả ba đều nhíu mày.

“Chúng ta là một học viện có quy tắc nghiêm ngặt! Sinh viên của chúng ta phải có kỷ luật!”

Manstein đau lòng đến mức muốn đập bàn:

“Nhưng nhìn xem những ‘tinh anh’ của chúng ta đang làm gì kìa! Caesar Gattuso, chủ tịch hội học sinh, lại đang chơi trò cao bồi xem ai rút súng nhanh hơn với kẻ địch. Cậu ta đang cố lấy lòng cô gái chân dài đó sao? Còn Sở Tử Hàng, hội trưởng Hội Sư Tâm, thì đang ngồi trò chuyện với kẻ địch! Chúng ta không thể chờ đợi thêm được nữa! Phải nhanh chóng tăng viện! Phải kết thúc trận chiến này ngay lập tức!”

“Tôi hiểu được cách làm của Caesar và Sở Tử Hàng.”

Schneider bình thản nói:

“Họ đang tìm hiểu kẻ địch.”

“Có cần tốn thời gian tìm hiểu kẻ địch vào lúc này không?”

Manstein cau mày.

“Bọn họ nhất định có huyết thống rồng, nếu không thì không thể nào đối đầu trực diện với hai người đó. Huyết thống hai bên ngang ngửa nhau, chúng ta không thể mạo hiểm!”

“Không,” Schneider lắc đầu, “Ông có nhận ra không? Dù là trận chiến ở Valhalla hay trong Giáo Đường, đối phương đều không tỏ ra vội vã.”

“Bọn họ đang câu giờ!”

Guderian đột nhiên hiểu ra.

“Chính xác! Vậy nên bây giờ, điều chúng ta cần tập trung phòng thủ chính là thư viện và phải phong tỏa lối vào duy nhất.”

Schneider chỉ vào màn hình, nơi hàng loạt chấm sáng đang hội tụ về hướng thư viện.

“Có cần không? Khu vực Verdandi do Norma trực tiếp kiểm soát, không có khả năng bị xâm nhập.”

Manstein phản đối.

“Chúng ta vẫn nên ưu tiên hỗ trợ Caesar và Sở Tử Hàng. Dù họ có là những người xuất sắc nhất trong hạng A, nhưng nếu thất bại, sai lầm này sẽ không thể cứu vãn.”

“Tôi đã điều động đội D hỗ trợ Valhalla. Còn Sở Tử Hàng... tôi có niềm tin vào em ấy.”

Schneider nói.

“Chỉ cần em ấy ra tay, trận chiến sẽ kết thúc nhanh chóng.”

“Nếu không còn gì để nói, vậy bắt đầu thôi.”

Cả ba nghe thấy giọng nói của Sở Tử Hàng vang lên trong liên lạc.

“Được.”

Thiếu nữ ba không trả lời.

“Ngôn Linh · Quân Diễm.”

Ngay khi Sở Tử Hàng dứt lời, một giọng ngâm xướng trầm thấp vang lên, tiết tấu ngày càng nhanh, cuối cùng biến thành một khúc tụng ca hùng hồn.

“‘Quân Diễm’… Đó là Ngôn Linh số 89!”

Guderian đổ mồ hôi.

“Cậu ta mới chỉ là học sinh năm ba, sao có thể sử dụng ‘Quân Diễm’ được?”

“Lợi thế huyết thống, vì thế em ấy là hạng ‘Siêu A’.”

Schneider nói.

“Với ‘Quân Diễm’ của em ấy, Giáo Đường sẽ không còn là vấn đề.”

“Một học sinh năm ba điều khiển ‘Quân Diễm’ chẳng khác nào một đứa trẻ lái xe mô tô với tốc độ tối đa…”

Manstein nuốt nước bọt.

“Chỉ có thể nói là may mắn vì cậu ta vẫn đứng về phía chúng ta. Tôi tin ông lần này. Giáo Đường không cần ai khác, Sở Tử Hàng có thể giải quyết vấn đề.”

“Ngôn Linh · Quân Diễm.”

Giọng Thiếu nữ ba không vang lên một cách thản nhiên.

Ba vị giáo sư tái mặt.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, họ nghe thấy một bài tụng ca bằng Long Ngữ hoàn toàn giống hệt vang lên từ giọng của cô gái, dần dần hoà nhịp cùng lúc với khúc tụng niệm của Sở Tử Hàng.

“Tất cả đơn vị chú ý hướng Giáo Đường! Chuẩn bị đón sóng xung kích!”

Schneider chộp lấy micro hét lớn.

Ông lao tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Một ngọn lửa sắc bén như tia hàn điện xuyên qua kính Giáo Đường.

Thông tin liên lạc lập tức bị gián đoạn.

Bụi đất bốc lên, lan rộng khắp bốn phương tám hướng.

Trong tích tắc, Giáo Đường chỉ còn trơ lại những cột trụ và bức tường chịu lực.

Chớp mắt sau, một luồng lửa chói lòa lại phun trào.

Và sau đó… lại một lần nữa!

“Bọn họ... chỉ đơn thuần dùng ‘Quân Diễm’ đối kháng với nhau sao? Quá... quá đơn giản và thô bạo rồi!”

Manstein toát mồ hôi lạnh.

“Nếu… đến cả Ngôn Linh hủy diệt như ‘Quân Diễm’ mà chúng ta cũng không phải là bên duy nhất sở hữu…”

Schneider cũng tái mét.

“Vậy thì, đối phương rốt cuộc là ai?”

Bảng “Tên Này Phải Giết”

“Sở Tử Hàng là của ai? Mau nói!”

“Hứ, liên quan gì đến cậu?!”

Hai nữ sinh cấp ba của Trường trung học Sĩ Lan lao vào nhau, đến mức xé rách mặt nhau chỉ vì cãi vã xem “Sở Tử Hàng thuộc về ai”.

Cuối cùng, cả hai đều bị giám thị phạt, trong khi chính Sở Tử Hàng… còn chưa từng nói chuyện với họ lấy một câu.

Sở Tử Hàng, cái tên đứng đầu bảng “Tên này phải giết” của Sĩ Lan, một người dùng cả cuộc đời để minh chứng cho hai chữ ngầu lòi.

Có lẽ từng nghe tên anh, từng thấy anh, nhưng lại không nhớ rõ gương mặt ấy.

Bởi vì, hiếm lắm mới có cơ hội được lại gần anh.

Ngày lễ tốt nghiệp, anh đại diện toàn trường phát biểu.

Mặc đồng phục xanh lam, cúi đầu đọc bản thảo, tóc mái che gần hết khuôn mặt.

Trên sân bóng rổ, anh là trung phong, dồn đối thủ đến mức sống dở chết dở, bật nhảy úp rổ đầy uy lực.

Mhưng bóng còn chưa kịp chạm đất, anh đã xoay người chạy về giữa sân, chẳng thèm đập tay ăn mừng cùng đồng đội.

Trong đêm hội mừng xuân, anh đứng ở trung tâm sân khấu, độc tấu bản nhạc Schindler’s List bằng đàn cello.

Khi tiếng nhạc vừa dứt, cả khán phòng vẫn còn lặng người trong dư âm, thầm thì khen ngợi rằng tài năng ấy có thể đứng trên cả sân khấu Tết quốc gia.

Nhưng anh đã nhanh chóng thu dọn đàn, xoay người bước xuống, chỉ để lại dáng lưng dài thẳng, gọn gàng biến mất.

Trong những ngày mưa, bóng dáng anh thường thấp thoáng trong làn sương ẩm ướt.

Anh hơi cúi lưng, như cây trúc cong mình trước gió nhưng vẫn vững chãi.

Ánh sáng mờ nhạt lướt qua lưng áo sẫm màu của anh, phủ lên đó một quầng sáng mỏng tang.

Đối với rất nhiều nữ sinh ở Sĩ Lan, Sở Tử Hàng chính là người đã dạy họ một điều, thế nào là “thầm yêu”.

Vì sao lại là thầm yêu ư?

Anh từng mời đội trưởng đội cổ vũ đi xem phim, chỉ để cảm ơn cô đã đến cổ vũ trong trận bóng với trường bạn.

Nhưng sau buổi xem phim ấy, anh không còn liên lạc lại.

Từ đó, ánh mắt cô gái tóc đuôi ngựa cao, thường mặc váy ngắn kia nhìn anh cứ như oán trách điều gì đó.

Anh cũng chẳng hiểu nổi vì sao.

Anh từng đưa đội trưởng đội múa đi tham quan thủy cung, hào hứng kể cho cô nghe về loài cá ngựa, rằng cá bố mới là kẻ mang con trong túi sinh sản.

Cô gái ấy cười khanh khách suốt cả đường đi, vui đến mức gần như phát cuồng.

Thế nhưng, mục đích của anh cũng chỉ là hoàn thành bài luận khoa học ngoại khóa về sinh vật biển cùng cô.

Khi luận văn viết xong, anh cũng lặng lẽ rút lui, không còn qua lại nữa.

Ấy vậy mà, các nữ sinh Sĩ Lan vẫn say mê anh.

Có lẽ đúng là khoảng cách tạo nên vẻ đẹp.

Vậy nên, tại sao anh lại bị liệt vào “tên này phải giết”?

Hãy thử nghĩ xem, khi đa số nam sinh trong trường còn đang chọn bạn gái, thì bóng dáng của cùng một người đã sớm chiếm lấy một góc nhỏ trong tim những cô gái ấy.

Nếu không muốn “giết” anh, mới là chuyện lạ!

Chỉ có điều, bản thân Sở Tử Hàng lại chẳng hề hay biết rằng mình “gây họa lòng người” đến mức nào.

Người ta hiểu lầm anh đủ chuyện.

Ví dụ, thật ra anh chỉ bị mặt đơ, nhưng trong mắt mọi người lại thành “giả vờ lạnh lùng”.

Lại như chuyện anh đứng nhìn trời mưa, kỳ thực anh vốn không hề thích mưa.

Chẳng qua, tiếng mưa rơi tí tách trên nền đất luôn khơi dậy ký ức, kéo anh vào những miền hồi ức rời rạc.

Anh cứ thế ngẩn người, cố gắng sắp xếp, xâu chuỗi, nhưng càng nghĩ càng thấy những điều ấy ngày một nhòe mờ…

Trên sân bóng, trong thủy cung, hay trong phòng tập múa, dường như luôn có một bóng hình lặp đi lặp lại trong cuộc đời anh…

Bóng tối của mưa rơi và dòng cuồng lưu

Sở Tử Hàng không kịp suy nghĩ, chỉ biết điên cuồng quay đầu chạy thẳng về phía chiếc xe.

Đã rất lâu rồi, những lời người đàn ông này nói, cậu không còn tin nữa.

Nhưng trong cơn mưa lạnh lẽo của đêm nay, bàn tay ông lại ấm áp đến lạ, khiến cậu bất giác cảm thấy như trở thành một đứa trẻ đang dựa dẫm vào cha.

Người đàn ông vung tay ném chiếc vali về phía Odin, như thể ném miếng thịt tươi trước đàn sói đói.

Một nửa số bóng đen lao về phía chiếc vali, một nửa còn lại bịt kín lối chạy của hai người.

Chúng vặn vẹo thân hình vì tốc độ, như những con rắn khổng lồ nhảy vọt khỏi mặt đất.

Người đàn ông chạy cùng Sở Tử Hàng, nhưng có lẽ vì đã đến tuổi trung niên, nên ông không thể chạy nhanh bằng cậu.

Khoảng cách giữa hai người dần bị kéo giãn.

Người đàn ông nhìn bóng lưng Sở Tử Hàng càng lúc càng xa, khóe môi bỗng nở một nụ cười.

"Chạy nhanh thật đấy, nhóc con."

Ông quay ngoắt lại, thanh kiếm vung lên, vẽ ra một vệt sáng chói lóa.

Mưa vỡ tung, bắn thành một vòng tròn.

Sở Tử Hàng nghe thấy tiếng gì đó đang đuổi đến sau lưng.

Tiếng máu trào ra khỏi vết thương, tiếng xương gãy vụn dưới lưỡi kiếm, tất cả hòa vào cơn bão táp.

Cậu thậm chí nghe thấy tiếng thét thảm thiết của đám bóng đen:

“Đau quá!”

“Đau chết mất!”

“Đau như thể bị thiêu cháy!”

Những âm thanh tuyệt vọng, vọng lên từ tận cùng địa ngục.

Một thứ máu tanh nồng nhưng lạnh băng bắn lên lưng cậu, mưa rơi cũng không thể gột sạch.

Người đàn ông vẫn luôn ở phía sau cậu.

Sở Tử Hàng lấy hết can đảm ngoái đầu lại.

Ông múa kiếm như một con sư tử.

Từng bóng đen bị lưỡi kiếm xé toạc.

Một bức màn khí vô hình lan rộng trong cơn mưa.

Người đàn ông gầm lên, âm thanh vang vọng từ thời đại xa xưa, giống như những lời thì thầm của đám bóng đen.

Ở nơi bức màn khí bao phủ, thời gian chậm lại.

Gió và mưa trở nên dày đặc, những bóng đen cũng di chuyển chậm hơn.

Cảnh tượng như một bộ phim quay chậm.

Nhưng chỉ có người đàn ông là không bị ảnh hưởng.

Ông xoay người, vung kiếm, bước chân lướt nhẹ.

Những giọt nước dưới chân bắn lên thật chậm rãi.

Những giọt máu đen đặc quánh tràn ra từ vết thương, như mực tàu loang ra dần trong nước, lơ lửng giữa không trung.

Trong màn mực đen đó, ánh kiếm của ông giống như một con én bạc.

Sở Tử Hàng chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông có thể uy phong đến vậy.

Mà người đàn ông ấy, chính là cha cậu.

Cậu lao vào trong xe, quay đầu hét lên giữa màn mưa:

"CHA ƠI!"

Đột nhiên—

Cậu có một cảm giác kỳ lạ…

Dây diều đã đứt.

Sợi dây nối giữa cậu và người đàn ông đó.

Từ trước đến nay, họ luôn cách nhau rất xa, nhưng giữa hai người vẫn luôn có một sợi dây nối kết.

Nhưng giờ đây—

Sợi dây ấy, đã đứt rồi.

Người đàn ông không chạy cùng cậu nữa.

Sau khi thoát khỏi đám bóng đen, ông quay ngược lại.

Chạy về phía Odin!

Những bóng đen cầm vali trong tay đã quay đầu phản công.

Người đàn ông mở rộng lãnh địa của mình, bao trùm toàn bộ chiến trường.

Nhưng Odin không hề chậm lại.

Hắn rút ra Gungnir, tung đòn đâm mạnh.

Sấm chớp nổ tung.

Trong nháy mắt, vô số nhát đâm liên tiếp giáng xuống.

Cây thương bất bại trong thần thoại, vĩnh viễn không chệch mục tiêu.

Từng nhát đâm đều phát ra ánh sáng vàng sẫm, như một cơn mưa sao băng, nhắm vào mọi điểm yếu trên cơ thể người đàn ông.

Người đàn ông không thèm để ý đến đám bóng đen, chỉ tung người tránh né giữa trận mưa sao.

Ông xoay kiếm, nhảy lên từ bờ vai của những bóng đen, chém thẳng xuống!

Chém về phía Odin!

Chém về phía đầu của vị thần!

Nhưng—

Máu tươi bất chợt trào ra từ lưng ông.

Ông rơi xuống.

Giữa vòng vây của những bóng đen.

Những nhát đâm ông vừa né được—

Tất cả quay đầu như đom đóm lượn vòng,

Đâm xuyên qua lưng ông từ phía sau.

Odin thu lại Gungnir.

Những bóng đen từng bước tiến về phía người đàn ông.

“CON TRAI! LÁI XE NGAY ĐI!”

Người đàn ông đột ngột quay đầu lại, gầm lên với Sở Tử Hàng.

Từ toàn thân ông bốc lên một làn sương đặc quánh, màu đỏ như máu.

Sở Tử Hàng hiểu rồi.

Người đàn ông chỉ muốn thu hút tất cả bóng đen bao vây họ về phía mình.

Ông đang dùng chính bản thân làm mồi nhử.

"Nhất định phải nghe lời đấy! Nhớ kỹ chuyện con đã hứa với cha.”

Đôi mắt đỏ rực của ông khóa chặt vào Odin, nhưng lời lại dành cho Sở Tử Hàng.

“Nếu cha chết, thứ duy nhất cha để lại trên thế gian này chính là con. Nếu con cũng chết, vậy thì cha chẳng còn lại gì cả. Con trai, hãy tin vào lão già này. Con sống, thì chúng ta mới có ngày gặp lại.”

Người đàn ông cử động cánh tay đang chảy máu.

“Con cứ ở đây, lão già này còn mấy chiêu lớn không tung ra được đâu. Chiếc xe đó rất tuyệt! Chín triệu đấy! Mẹ kiếp, món đồ tốn nhiều tiền như vậy thì cả thần cũng chặn không nổi!”

Sở Tử Hàng nhìn vào bảng điều khiển không có chìa khóa, chợt hiểu ra thứ mà người đàn ông đã khoe khoang trước đó là gì—

Chiếc xe này có ba người có thể khởi động nó, và người thứ ba chính là cậu.

“Khởi động.”

Cậu nói.

Động cơ gầm rú.

“Làm tốt lắm, con trai!”

Người đàn ông giơ kiếm, giọng vang như sấm.

Sở Tử Hàng cài số lùi, xe lao nhanh về phía sau.

Người đàn ông đã lén dạy cậu lái xe, chính là trên chiếc Maybach này.

Họ từng mở cửa sổ trời, lao vun vút trên con đường đất ngoại ô vào mùa xuân.

Chiếc Maybach va vào một lớp màn mưa vô hình, gió xoáy quất mạnh vào thân xe, những bức tường nước bốn phía ép sát lại.

Động cơ V12 gầm thét đến công suất tối đa, nhưng vẫn không thể đẩy chiếc xe thoát khỏi nơi này.

“Này! Thần linh! Vừng ơi mở ra!”

Người đàn ông gầm lên, ném thanh kiếm về phía đầu con tuấn mã tám chân.

Gungnir lại một lần nữa lao ra, người đàn ông nhảy lên, bị vô số ngôi sao vàng kim vây chặt.

Sức mạnh của bức tường nước bỗng chốc suy yếu.

Chiếc Maybach gầm rú, lao thẳng qua nó, chìm vào màn đêm dày đặc.

Trong đầu Sở Tử Hàng trống rỗng, chỉ như máy móc cầm lái lao đi giữa cơn mưa.

Không biết từ lúc nào, hệ thống âm thanh trong xe đã bật lên, một người cha đang song ca cùng con gái:

Con gái à, con yêu dấu, những gì cha sắp xếp cho con đều đúng cả.

Cha gả con cho cậu con trai nhà hào môn,

Rồi một ngày cha già đi, cậu ta sẽ là chỗ dựa của con.

Cậu ta còn nhỏ, nhưng rồi sẽ trưởng thành.

Cậu bỗng nhiên hiểu được bài hát này.

Đây chính là lời mà người đàn ông muốn để lại cho cậu.

Là con trai hay con gái cũng không quan trọng.

Người đàn ông đã gả cậu vào hào môn—

Vì ông không có chắc chắn về tương lai của chính mình.

Ông hy vọng con trai có thể sống tốt, để sau này có chỗ dựa.

Đây là một người đàn ông sống cả đời trong hai thân phận.

Chỉ trong rất ít khoảnh khắc, ông mới thể hiện sự sắc bén và dữ dội của mình.

Còn trong mắt hầu hết mọi người, ông chỉ là một kẻ không có tài cán gì.

Thế nhưng, mặt dữ dội ấy, ông lại không dám để lộ trước mặt con trai.

Vì vậy, ông chỉ có thể xuất hiện với tư cách là tài xế, tranh thủ chút thời gian để đón con tan học.

Đó là tất cả những gì ông có thể làm.

Bao nhiêu lần, ông lái chiếc Maybach này chờ trước cổng trường, nhưng vừa thấy chiếc Mercedes S500 chạy vào, ông liền co người lại rồi rời đi.

Ông tin rằng “con gái” của mình đã có chỗ dựa, thế nên ông lặng lẽ bỏ đi từ xa.

“Sau này con sẽ hiểu thôi.”

Bây giờ thì Sở Tử Hàng đã hiểu.

Còn người đàn ông đó… có lẽ đã chết rồi.

Chết là gì?

Là điểm kết thúc, là vĩnh biệt, là không thể vãn hồi, là bàn tay chẳng thể nắm lấy lần nữa, là hơi ấm chẳng thể cảm nhận lại, là lời “xin lỗi” chẳng thể nói ra.

Sở Tử Hàng đạp mạnh phanh.

Lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh chói tai, xe dừng lại giữa màn mưa, chắn ngang con đường cao tốc vắng vẻ.

Cậu mở cửa sổ trời, ngả người ra ghế, thở dốc như một kẻ mắc bệnh suyễn, ngước nhìn lên bầu trời.

Như thể cả thế giới đều đang đổ mưa xuống qua ô cửa sổ đó, những giọt mưa lạnh buốt quất mạnh vào mặt cậu.

Nhưng cậu không thấy lạnh, cũng không thấy đau, trong đầu chỉ văng vẳng giọng nói của người đàn ông ấy và giai điệu của bài hát kia.

“KHỞI ĐỘNG! KHỞI ĐỘNG!”

Cậu bất chợt gào lên với bảng điều khiển.

Động cơ phát ra âm thanh trầm đục yếu ớt.

Chiếc xe này đã đạt đến giới hạn, không thể tiếp tục chạy nữa.

Sở Tử Hàng đẩy cửa lao xuống, chạy như điên giữa mưa gió.

Giây phút này, cậu bỗng nhận ra—

Cậu thực sự sắp mất người đàn ông đó rồi.

Những thứ để lại trên thế gian, những lời hứa với ông, tất cả đều bị ném ra sau đầu.

Cậu điên cuồng rồi.

Không sợ bóng đen, không sợ Odin, không sợ Gungnir.

Cậu phải đi tìm người đàn ông ấy.

Giữa cơn mưa xối xả, một bóng hình nhỏ bé ngồi trên nóc chiếc Maybach, dõi theo cậu khuất dần trong màn đêm.

Đôi mắt nó lấp lánh ánh vàng nhạt, khe khẽ ngân nga bài dân ca Ireland kia.