Thông tin cơ bản:
Tên: Minamoto Chime
Giới tính: Nam
Nơi sinh: Quận Katori, Nhật Bản
■■■■■■■■■ <truy cập bị chặn> ■■■■■■■■■
■■■■■ Khu vực Siberia, Liên bang Tây Á ■■■■■
■■■■■■■■■ <truy cập bị chặn> ■■■■■■■■■
Ngày sinh: 25/12
Cấp độ huyết thống: Theo ước đoán, cấp độ huyết thống có thể đạt S.
Ngôn linh: Chưa rõ
Hoạt động:
Sinh ra tại Cảng Thiên Nga Đen bằng phương pháp công nghệ gen, trở thành thực nghiệm thể.
■■■■■<dữ liệu thất lạc>■■■■■
<cập nhật lưu trữ> Sau đó cùng với Minamoto Chisei được gửi nuôi tại Katori.
12 tuổi:
Theo học tại trường thị trấn Katori.
Học tập tại đền thờ Shinto dưới sự hướng dẫn của trưởng đền Katori.
Tình cờ gặp một người đàn ông đeo mặt nạ, theo học kỹ thuật năng khiếu kịch Noh.
17 tuổi:
Trở thành kẻ chủ mưu trong loạt án mạng liên hoàn tại Katori.
Bị Minamoto Chisei, người chịu trách nhiệm phá án, giết chết.
Thi thể bị mất tích.
Có dấu hiệu hồi sinh, cần theo dõi liên tục.
Đánh giá:
【Đánh giá học vấn】
Khi học tại thị trấn Katori, kết quả trung bình, không đạt mức có thể vào Đại học Tokyo.
【Đánh giá xã hội】
Có hành vi cực kỳ nguy hại; là kẻ chủ mưu trong loạt án mạng liên hoàn, cần xử lý thận trọng.
【Đánh giá huyết thống】
Chưa từng tham gia kiểm tra huyết thống, cấp độ thực sự không rõ. <cập nhật lưu trữ> Theo nhận định của nhân chứng, có thể đạt S.
【Đánh giá tâm lý】
Nghi ngờ có hiện tượng rối loạn nhân cách, cần chú ý đặc biệt.
【Đánh giá tổng thể】
Trong một số trạng thái, sở hữu sức phá hủy cực mạnh; ở trạng thái bình thường, gần như là người bình thường.
Cần thận trọng trong mọi tình huống
Hồ sơ lý lịch:
Thị trấn Katori nhỏ bé, tĩnh lặng, khô cằn và an yên…
Tiếng ve mùa hè duy nhất vang lên rì rầm như muốn thay thị trấn chống lại sự nhàm chán tẻ nhạt của mình.
Minamoto Chime không còn nhớ chính xác mình đến thị trấn tẻ nhạt này từ khi nào, chỉ biết rằng anh trai mình, Minamoto Chisei, luôn bên cạnh, tựa như chỗ dựa duy nhất—
Anh trai như vì sao sáng trong đêm tối, còn bản thân anh lại bình thường như thị trấn Katori, chẳng mấy nổi bật.
Nhưng khi ở bên anh trai, anh không thấy tự ti, chỉ thấy hạnh phúc.
Anh mong cuộc sống bình dị ở thị trấn Katori sẽ không rời xa, mãi mãi, mãi mãi…
Tuổi thơ của Minamoto Chime kết thúc vào một buổi trưa cách đây 10 năm.
Mặt trời chói chang, gió nhẹ lướt qua, những cậu bé bước đi trên con đường nhỏ.
Minamoto Chime nắm tay anh trai, bàn về kỳ thi cuối kỳ sắp tới.
Khi họ về đến nhà, trước cửa đang đứng một người đàn ông cao lớn, oai phong.
Ông ta nói tên mình là Tachibana Masamune, và ông đã đưa anh trai của Minamoto Chime đi.
Anh còn nhớ hôm ấy nắng thật đẹp, chiếu xuống mái hiên, kéo dài ra những bóng hình dài ngoằng.
Anh trai đứng dưới ánh nắng, còn anh đứng trong bóng tối.
“Từ trước đến nay, tôi chỉ là bóng của anh trai, khuôn mặt mờ nhạt… nhưng Osho là thầy của riêng tôi, chỉ thuộc về tôi.”
Thời gian đó, Minamoto Chime như sống giữa mộng ảo.
Osho tìm đến anh, trở thành thầy của anh.
Mỗi đêm, họ cùng nhau dạo bước trên con đường núi, cho đến khi trăng lên giữa trời.
Osho cho Minamoto Chime uống một loại rượu mạnh, làm ấm thân thể, khiến anh dần tỏa sáng, vẻ đẹp muộn màng nở rộ trong thầm lặng.
Đó là thuốc tiến hóa, loại thuốc độc nhất, mạnh nhất, đủ để biến người thành Oni, đủ để hai anh em đi hai con đường sinh tử, cả đời không gặp lại nhau.
Anh trai
Tôi còn nhớ hồi nhỏ, tôi và anh trai lớn lên ở một thị trấn nhỏ giữa núi non, nơi chỉ có một trường trung học, và hầu hết các cô gái trong trường đều thầm thương trộm nhớ anh.
Tôi và anh trai có đường nét gương mặt khá giống nhau, nhưng tôi không đẹp bằng anh, chỉ khi trang điểm tôi mới phần nào trông giống anh.
Dù vậy, tôi vẫn không bằng anh, không được các cô gái ấy để ý.
Có lần vài người nói tôi không giống anh, tôi còn chạy trốn rồi khóc một mình…
Tính cách tôi hồi nhỏ thật yếu đuối như vậy.
Nghe đến đây, có lẽ bạn sẽ nghĩ dòng máu của tôi vượt trội hơn anh, vậy chắc tôi sẽ xuất sắc hơn anh ở những nơi khác.
Nếu bạn nghĩ như vậy, bạn nhầm rồi.
Sức mạnh của anh không nằm ở dòng máu, mà ở tấm lòng.
Anh là người một khi đã quyết thì sẽ tiến thẳng tới mục tiêu, kiểu người như anh chắc chắn có thể làm được những điều vĩ đại, và tôi tin anh sẽ làm được.
Anh từng nói anh phải nỗ lực, vì chúng tôi không có cha mẹ, chỉ có nỗ lực thì mới không bị người khác coi thường.
Anh nói sẽ thi vào Đại học Tokyo, một ngày nào đó dẫn tôi đi Tokyo.
Tôi chỉ hận mình là đứa em vô dụng, không thi đậu Đại học Tokyo, không giúp được anh, mọi việc anh làm đều vì chúng tôi có thể sống có danh dự.
Tôi thật sự muốn giống anh, trở thành người đàn ông kiên định, đứng bên anh, để tôi có thể gọi là em trai anh.
Nhưng tôi cũng có chút ghen tị với anh, vì sao cùng là anh em, anh tốt như vậy, còn tôi yếu đuối, bị người ta nói nữ tính.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ vượt qua anh, tôi chỉ muốn được chia phần ánh sáng của anh, kém anh một chút cũng được.
Rồi Tachibana Masamune đến núi, ông nói rằng dòng máu của tôi và anh đều xuất sắc, ông muốn đưa một người đi Tokyo đào tạo, người còn lại ở lại núi.
Nếu người đầu tiên gặp nguy hiểm, người còn lại sẽ là dự bị.
Ông nói chúng tôi tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài rằng có hai đứa trẻ nhà Minamoto, nhà Minamoto cũng không cần hai người thừa kế.
Tất nhiên, anh trai được chọn làm gia chủ tương lai, còn tôi ở lại, suốt đời là bóng dáng của anh, giờ đây cũng trở thành dự bị của anh.
Vậy nên đôi khi tôi cũng căm ghét anh, và anh cũng đôi khi căm ghét tôi…
Ngày hôm đó, anh đến tìm tôi, tôi vui mừng chạy đến ôm anh, cũng bị anh ôm chặt trong lòng, nhưng cảnh tượng vốn tưởng là hạnh phúc ấy lại chẳng ấm áp chút nào.
Anh đâm thủng tim tôi, ném xác tôi xuống giếng sâu, đóng nắp lại mãi mãi, rồi chôn cả giếng.
Tôi đoán trong mắt anh, tôi đã trở thành Oni, anh sợ Oni sống lại, dù đốt tôi cũng không yên tâm, phải nhìn thấy bộ xương tôi nằm ở đáy giếng mới chịu.
Sự thật
Bạn hẳn đã nghe về vụ án giết người hàng loạt ở Katori rồi chứ.
Trong vụ án đó, tôi đã giết tổng cộng 14 cô gái, biến thi thể họ thành những tượng sáp người, cất giữ ở tầng hầm sâu nhất của trường học.
Tôi may cho những xác chết đó những bộ trang phục biểu diễn Kabuki, rồi bắt họ mô phỏng nữ tính.
Đây là sự thật hoàn toàn không thể chối cãi, tôi nhớ rõ từng chi tiết…
Nếu không phải do chính tay tôi làm, ai có thể nhét những chi tiết ấy vào đầu tôi được chứ?
Nhưng thật ra, tôi không thấy những cô gái đó là nạn nhân của tôi.
Thời gian ấy với tôi như một cơn ác mộng, tất cả mọi thứ trong mơ đều mờ nhạt, chỉ có cảm giác hạnh phúc là rõ ràng nhất.
Tôi vẫn nhớ, trong mơ tôi như biến thành một người khác, sức hút của tôi chinh phục hết tất cả các cô gái trong trường, cuối cùng tôi không còn làm anh trai xấu hổ nữa.
Tôi hẹn họ ra bờ sông, họ thẹn thùng đi theo, tôi nắm tay họ, dẫn họ đến bờ sông, rồi tôi cứa cổ họ ngay lúc họ hạnh phúc nhất.
Biểu cảm đẹp nhất chưa kịp khắc sâu, họ đã bị tôi biến thành tượng, như vậy tôi giữ lại được khoảnh khắc đẹp nhất của họ.
Trong mơ, tôi thấy việc đó không có gì sai.
Hồi đó, giết người không hề đáng sợ với tôi.
Đó là một thứ đẹp đẽ.
Tôi thậm chí sung sướng khi nhìn thấy nụ cười cuối cùng chưa tắt, khoảnh khắc tuyệt vọng và hoảng loạn bắt đầu xuất hiện.
Khi thấy máu bắn ra, tôi cũng hưng phấn.
Nhưng mỗi khi nghĩ lại trạng thái ấy, đặc biệt là nhớ lại những lần hát trước các xác chết đứng trong căn hầm ẩm ướt đó, tôi lại vừa sợ hãi vừa kinh tởm, không thể nhịn nôn.
Như thể cơ thể tôi chứa một con Oni, và lúc ấy Oni thức dậy, chiếm lấy tôi.
Thực ra, sự lộng lẫy và quyến rũ thuộc về con Oni đó.
Còn tôi, chỉ là một kẻ tầm thường.
Rơi xuống
Tôi gặp một người đàn ông đeo mặt nạ Noh.
Vì từ nhỏ đã yêu thích Noh và Kabuki, tôi rất tò mò về ông ấy, nhưng thực ra ông ấy chẳng biểu diễn Noh.
Ông ấy chỉ quá thấu hiểu lòng người.
Ông bắt đầu hướng dẫn tôi diễn xuất, rồi chúng tôi dần trở nên thân thiết.
Ông luôn chỉ gặp riêng tôi, là thầy chỉ thuộc về tôi.
Ông nói tin vào tiềm năng của tôi, bảo rằng tôi còn mạnh hơn cả anh trai.
Thời gian ấy, tôi sống trong một cõi mơ mộng.
Mỗi đêm, ông đều chờ tôi trên con đường nhỏ trong núi, chúng tôi đi dạo đến khi trăng lên cao, dưới bầu trời đầy sao, ông giải thích cho tôi về các nhân vật trong Kabuki.
Ông cho tôi uống một loại rượu mạnh, khiến cơ thể tôi ấm lên, đi dạo cả đêm mà không mệt mỏi.
Bỗng một ngày, tôi nhận ra một cô gái cười e thẹn với tôi, một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy.
Lúc đầu, tôi vui mừng, nghĩ rằng mình có thể học được nụ cười ấy.
Nhưng khi luyện tập trước gương, tôi mới hiểu lý do cô ấy cười như vậy… bởi tôi đã trở nên xinh đẹp, cả con người như toả sáng rực rỡ.
Sau đó, khi tôi bị chôn trong giếng và tỉnh lại, tôi đứng trên một sân khấu khổng lồ.
Một tia sáng chiếu thẳng vào tôi, tôi khoác lên mình bộ trang phục của Kumo No Taema Hime, tóc dài buông xõa, trang điểm lộng lẫy.
Cơ thể tôi không hề trầy xước, nhưng cơn đau từ ngực bị anh trai đâm như vẫn còn đó.
Tôi ngồi trên một chiếc ghế xa hoa, xung quanh là những cô gái mặc trang phục Kabuki, mỗi người đều đẹp tuyệt.
Tôi như chỉ vừa chợp mắt, các thuộc hạ của tôi đang chờ tôi tỉnh dậy.
Tôi bỗng không phân biệt được thật giả, cảm giác như mình vẫn ở trong căn hầm đầy xác chết, không biết những cô gái kia là người hay xác sống.
Lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ bước tới ôm tôi, chúc mừng tôi được hồi sinh.
Những cô gái ấy cùng các thủ lĩnh Moukishu chúc mừng bằng những tràng vỗ tay nồng nhiệt, như vừa chứng kiến một màn trình diễn đầy cảm xúc.
Ông ấy công bố trước mọi người rằng mình đã tìm ra người kế thừa thực sự của ba dòng nội tộc, đó là tôi, người sẽ dẫn Moukishu bước vào tương lai.
Họ đều rưng rưng nước mắt.
Tôi hỏi ông ấy điều gì là thật, điều gì là giả, ông chỉ đáp:
“Chúc mừng Hoàng Đế thức giấc.”