Long Tộc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

107 160

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

184 5200

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

197 1600

File nhân vật (từ game) - Anjou

96ac71e6-5c4a-4013-abe0-3297c9b8d516.jpg

Thông tin cơ bản:

Tên: Hilbert Jean Anjou

Giới tính: Nam

Mã hồ sơ Bộ Chấp Hành: SI000001

Nơi sinh: Harrogate, Yorkshire, Vương quốc Anh

Ngày sinh: ■■■■■<dữ liệu thất lạc>■■■■■

Cấp độ huyết thống: S

【Kèm theo】Chi tiết xem trong mục “Đánh giá huyết thống”.

Ngôn linh: Số hiệu 84-Ngôn Linh · Thời Gian Zero

<cập nhật lưu trữ> Xác nhận thuộc dòng trực hệ của “Bạch Vương”.

<cập nhật lưu trữ> 【Kèm theo】Khả năng đo lường chính xác xem trong mục “Đánh giá huyết thống”.

Hoạt động:

Thời niên thiếu:

■■■■■<dữ liệu thất lạc>■■■■■

<cập nhật lưu trữ> Mồ côi từ nhỏ, từng lang thang ở Harrogate và được Giám mục địa phương nhận ra năng khiếu đặc biệt, từ đó có cơ hội học tập tại London.

16 tuổi:

Nhập học Đại học Trinity ở Cambridge, đồng thời gia nhập bí đảng “Hội Sư Tâm”.

22 tuổi:

Liên quan đến sự kiện “Mùa Hè Ai Điệu”.

24 tuổi:

Thành lập Học viện Cassell và giữ chức Hiệu trưởng.

25 tuổi:

Buớc vào cấp cao của bí đảng, trở thành thành viên Hội đồng Quản trị Học viện.

52 tuổi:

Nhập ngũ Hải quân Anh, giữ chức sĩ quan cấp cao.

64 tuổi:

Sang Nhật Bản, thành lập chi nhánh Học viện Cassell tại đó.

70 tuổi:

■■■■■<dữ liệu thất lạc>■■■■■

80 tuổi:

Thiết lập liên hệ với tổ chức hỗn huyết chủng Bắc Mỹ, xác lập các kết nối chiến lược.

Đánh giá:

【Đánh giá huyết thống】

Mẫu bài kiểm tra huyết thống 3E đầu tiên, dựa trên hàm lượnh long huyết trong cơ thể, định hạng sơ bộ là S.

<cập nhật lưu trữ> Sau lần cải tiến của Flamel, đã thiết lập một hệ thống xếp hạng mới, lấy ■■■■■<truy cập bị cấm >■■■■■ làm ranh giới.

<cập nhật lưu trữ> Từ kết quả nghiên cứu “Phả hệ Long tộc”, xác nhận huyết mạch của ông thuộc dòng trực hệ của Hắc Vương.

<cập nhật lưu trữ> Sau lần thẩm định lần hai, huyết thống vẫn giữ S.

【Đánh giá tổng thể】

Hilbert Jean Anjou là thành viên sáng lập đầu tiên của “Hội Sư Tâm”, nhân vật cấp cao trong bí đảng,, thành viên Hội đồng Quản trị và Hiệu trưởng Học viện Cassell.

Hệ thống hồ sơ của Bộ Chấp Hành được ông đề xuất và thiết lập, cho thấy ông luôn sẵn sàng trực tiếp ra tay khi cần.

Ngày sinh trong hồ sơ được giữ ẩn, vì ông đã sống quá lâu và hộ chiếu liên tục được đổi, ngày sinh gốc không còn quan trọng.

Số “1” trong mã hồ sơ tượng trưng cho sự duy nhất và không thể thay thế của ông.

Về tư tưởng chính trị, trong tổ chức, ông thiên về xu hướng ôn hòa, nhưng cần kiểm chứng thực tế.

Từng có ghi chép cho thấy ông đã đến ■■■■■<truy cập bị cấm >■■■■■

<thông báo hệ thống> Nắm giữ quyền chỉnh sửa cấp cao.

Hồ sơ lý lịch:

Bất kể là ai, chỉ cần gặp Anjou, đều khó mà không thốt lên một câu:

“Đúng là một ông già cực phẩm!”

Mái tóc ông đã bạc trắng, nơi khóe mắt cũng hằn vài nếp nhăn.

Thế nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, không hề vương chút mờ đục hay già nua.

Thời gian dường như đặc biệt ưu ái ông, chỉ để lại trên thân thể ấy những dấu ấn đẹp đẽ nhất.

Tựa như một vò rượu ủ lâu năm, một cây cổ cầm, vừa ngọt ngào vừa ấm áp, lấp lánh thứ ánh sáng dịu dàng.

Anjou thích ở lại trong học viện.

Ông thường mặc những bộ âu phục chỉn chu, mời sinh viên dùng trà đen Darjeeling, nụ cười hiền hòa.

Ít ai biết, vào thế kỷ trước ông từng đến Nhật Bản, từ tay gia tộc Bát gia Jaki lấy được một bức họa.

Trong tranh là những đám mây lửa bùng cháy dữ dội, vô số Dạ Xoa cùng hổ dữ lao vào nhau cắn xé, sát khí cuồn cuộn.

Sắc chàm và đỏ thẫm hòa quyện, vừa rực rỡ vừa dữ tợn.

Bức họa ấy mang tên “Bạo Ác của Chư Giới”, ông khắc nó lên lưng mình như một dấu ấn bất diệt.

Hilbert Jean Anjou sinh ra ở Harrogate, một thị trấn nhỏ thuộc Yorkshire, Vương quốc Anh.

Cha mẹ nuôi của ông từng nhận nuôi rất nhiều trẻ mồ côi và dạy chúng hành khất, Anjou cũng là một trong số đó.

Năm 14 tuổi, nhờ sự tiến cử của giám mục địa phương, ông được vào học tại Cambridge.

Đến năm 16 tuổi, ông gặp gỡ Manecke Cassel, người sáng lập “Hội Sư Tâm”.

Từ những tài liệu và bức ảnh còn lưu lại, người ta thấy thuở ấy ông chỉ là một chàng trai lặng lẽ, ít lời.

Không ai biết ông đã trải qua tuổi thơ của mình như thế nào.

Hiệu trưởng Anjou

“Xin chào mừng đến với chương trình phát sóng trực tiếp của chuyên mục Đánh giá giảng viên Học viện Cassell! Hôm nay, chúng tôi sẽ phỏng vấn ẩn danh một vài sinh viên để lắng nghe họ nói về hình tượng của hiệu trưởng Anjou trong lòng mình!”

Phóng viên của bộ tin tức mở màn với giọng đầy phấn khởi.

“Hiệu trưởng rốt cuộc là người như thế nào nhỉ? Ừm, câu hỏi này khiến tôi vò đầu bứt tai mãi thôi!”

Một người được phỏng vấn bật cười, rồi tiếp lời:

“Ấn tượng đầu tiên chắc là từ hôm nhập học, sau khi kết thúc hoạt động Ngày Tự Do ấy. Khi đó…”

……

“Hiệu trưởng Anjou, xin lỗi đã làm phiền ông! Nhưng năm nay ‘Ngày Tự Do’ hỗn loạn quá mức! Thành viên của Hội Sư Tâm và Hội Học Sinh đã dùng đạn Frigg biến toàn bộ học viện thành bãi chiến trường, nhiều người bị thương, thiệt hại nặng nề!” 

Manstein gào lên như thể đang chực đòi mạng, “Những thủ lĩnh sinh viên ưu tú của chúng ta, Caesar và Sở Tử Hàng hoàn toàn không coi lời khuyên của Ủy ban Kỷ luật ra gì!”

“Caesar xưa giờ vẫn vậy mà, ông còn chưa quen à?” 

Giọng hiệu trưởng nhàn nhạt. 

“Còn Sở Tử Hàng, tôi đoán em ấy chỉ là mặt đơ thôi chứ không có ý khiêu khích đâu.”

Manstein ngập ngừng: 

“Theo tính toán sơ bộ, chi phí sửa chữa lên đến 240.000 đô, chưa kể phần sân cỏ, bọn nó dẫm lên cả bãi cỏ Bermuda mà ông thích, giờ nhìn như ruộng cày.”

“Có chuyện đó thật à? Caesar, sao em dám dẫm lên bãi cỏ yêu quý của thầy chứ? Em phải bồi thường!” 

Giọng hiệu trưởng bỗng nghiêm lại.

“Hiệu trưởng, thầy biết mà, em không ngại lấy tiền của bố mình ra lát lại cho thầy cái sân đâu. Có cần em làm thêm cái đài phun nước cho hoành tráng luôn không ạ?” 

Caesar nhún vai thản nhiên.

Hiệu trưởng cười sảng khoái: 

“Chỉ đùa thôi. Phí sửa chữa sẽ trích từ quỹ trường. ‘Ngày Tự Do’ mỗi năm là đặc quyền của các em, học viện sẵn sàng trả giá để các em thỏa sức bộc lộ bản thân. Nhưng sau khi đã chơi bời xả láng rồi, phải học cho đàng hoàng. Còn nữa, hãy tôn trọng giáo sư Manstein của chúng ta, đừng để ông ấy phải gọi cho thầy than thở nữa nhé. Các sinh viên yêu quý, năm nay thầy không về kịp, nhưng rất mong được cùng các em đón ‘Ngày Tự Do’ năm tới.”

……

“Vậy thì, ấn tượng đầu tiên về thầy ấy chắc là sự phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết nhỉ?”

Một người khác trả lời có chút ngập ngừng.

“Thầy ấy còn từng gọi thẳng tên tôi nữa… À mà này, đây thật sự là phỏng vấn ẩn danh đó chứ?”

“Thầy ấy có mái tóc bạc trắng được chải chuốt chỉnh tề, những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt hệt như vết rạn của cổ thụ hay đá núi phong hóa. Thế nhưng, những đường nét ấy vẫn cứng cáp và kiên nghị, đôi mắt xám bạc sáng rực như chứa lửa. Bộ vest đen ôm gọn vóc dáng vẫn còn đầy khí phách, túi áo ngực cài một đoá hồng đỏ thắm. Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ thốt lên, quả đúng là một ông già cực phẩm!”

Người được phỏng vấn thứ hai cất giọng văn vẻ, như đang ngâm thơ vậy.

“Hiệu trưởng ấy à, phải nói là sống quá mức xa hoa! Mỗi năm vào mùa xuân, thầy đều đến Paris nghỉ dưỡng, tham dự các buổi ra mắt thời trang mới nhất, rồi ghé nhà hàng quen để thưởng thức nấm cục đen Perigord tươi nhất. Thầy luôn chọn ở khách sạn Royal Monceau trăm năm tuổi, ngồi ở quán bar tầng thượng ngắm tháp Eiffel, trò chuyện cùng lão bartender già về chuyện trứng cá tầm năm nay ra sao. Chuyến du xuân ấy gần như đã thành thói quen bất biến. Lão bartender kia lúc nào cũng chuẩn bị sẵn loại rượu bạc hà mà thầy yêu thích, chỉ chờ một ngày mưa bất chợt ông đẩy cửa bước vào, dựng chiếc ô bên cạnh, ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ rồi mỉm cười hỏi một câu: 'Ông bạn già, năm nay thế nào?' Không tin ư? Tôi có bằng chứng hẳn hoi nhé! Chính là hồ sơ chi tiêu và băng ghi hình của Anjou mà tôi đã nhờ Norma trích ra đó!”

Một sinh viên lực lưỡng hùng hồn nói.

Trong phòng phát trực tiếp, một tài khoản có ID “CambridgeFoldingKnife” bỗng gõ liền mấy dấu chấm hỏi.

Phe ôn hòa

“Nhìn về phía trước đi, hiệu trưởng các hạ! Những người bạn đã khuất, chúng ta tưởng niệm họ, nhưng cũng đừng đưa ra cái giá quá đắt vì người chết. Lịch sử là bánh xe thép, luôn có những người bị nghiền nát dưới bánh xe, đó là bi kịch cá nhân của họ, nhưng lại là tất yếu của lịch sử! Chúng ta không thể mãi đắm chìm trong bi thương, cách tưởng nhớ họ tốt nhất chính là tận hưởng cuộc sống hòa bình mà họ đã mang lại cho chúng ta. Khi tương lai sắp bắt đầu, những chia rẽ trong quá khứ, còn nhớ mãi làm gì? Một khi long tộc diệt vong, hỗn huyết chủng sẽ đứng trên đỉnh cao của cây tiến hóa, nhân loại không thể sánh với chúng ta,” người thanh niên hít sâu một hơi, “Chúng ta sẽ trở thành... tân long tộc!”

“Tân long tộc...”

Anjou khẽ gật đầu.

Ông cúi đầu nhắm mắt, thất thần khe khẽ ngâm nga một giai điệu. 

Đám thanh niên đang chờ đợi câu trả lời đều sững sờ, nhưng rất nhanh đã nhận ra khúc hát đó, đó là đoạn Arioso “Ma lực của Vàng sông Rhine” trong “Chiếc nhẫn Nibelung” của Wagner.

Chú lùn Alberich tán dương thứ vàng thần kỳ nơi đáy sông Rhine, nhưng bị ba nữ thần trông giữ vàng nhạo báng vì vẻ ngoài xấu xí và lòng tham của hắn. 

Trong cơn phẫn nộ, hắn đánh cắp vàng, rèn thành chiếc nhẫn quyền lực, cũng từ đó định sẵn mất đi hạnh phúc.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh tượng khó tin xảy ra với người thanh niên:

Bộ vest đen và áo sơ mi trắng trên người anh ta như nổ tung thành hàng trăm mảnh vải vụn bay tứ tán, cơ thể rắn chắc với từng múi cơ hiện ra hoàn toàn trần trụi, chỉ còn lại chiếc cổ áo được ủi phẳng thẳng tắp.

Còn những người đang nhìn Anjou thì thấy cảnh tượng càng quái lạ hơn.

Anjou, người vừa còn đang ngồi yên vững vàng, bỗng biến mất, chỉ còn ly sâm panh ông đang giơ lên còn lơ lửng giữa không trung, lơ lửng một thoáng rồi tự nhiên rơi xuống đất, vỡ tan, rượu màu vàng kim bắn tung tóe.

Ngay giây tiếp theo, người thanh niên trần trụi đã ngồi trên chiếc ghế tựa cao ấy, ngơ ngác nhìn quanh, giống như đang chờ thợ cạo đến cạo râu cho mình.

Thợ cạo của anh ta đứng ngay phía sau ghế.

Trong tay Anjou xoay nhẹ một con dao gập dài chừng 20 cm, ánh dao loé sáng dưới cằm người thanh niên.

Hoa văn đặc trưng của thép Damascus trải đầy thân dao, cuồng loạn mà đẹp đẽ.

Ông vẫn đang khe khẽ hát giai điệu "Ma lực của Vàng sông Rhine".

Người thanh niên không dám động đậy.

Giờ đây vị trí của họ đã đổi ngược, ưu thế về độ cao lập tức đảo chiều, áp lực như núi đè nặng lên anh ta, khiến anh đến cả nhúc nhích một ngón tay cũng không nổi.

Những sợi râu tỉa gọn gàng của anh ta bay lả tả theo gió, đồng thời anh nghe thấy da thịt mình bị rạch ra một khe nhỏ, âm thanh rõ ràng đến rợn người, sau đó vết nứt mỗi lúc một dài ra, cắt ngang qua toàn bộ khuôn mặt, một đường máu mảnh dần dần hiện rõ.

“Thật ra lúc cậu nói chuyện, tôi đã muốn cắt tỉa lại bộ râu cho cậu rồi.” 

Anjou mỉm cười

“Nhưng không cẩn thận làm chảy máu, thôi thì không tính phí vậy.”

“Này, Anjou, đừng chấp nhặt với đám trẻ.” 

Henkel bình thản nói.

Anjou rít một hơi xì gà: 

“Dù sao thì cũng phải dạy dỗ một chút. Cậu biết đấy, tôi là một nhà giáo dục. Cậu thanh niên, chẳng lẽ cậu không biết trong mắt những long tộc thuần huyết, cậu chẳng khác gì một tên lùn sao? Dòng máu của chúng mà cậu có, vốn chẳng trọn vẹn. Cậu nói toàn những lời to tát nhưng trong lòng lại đầy mặc cảm. Tân long tộc ư? Đừng đùa nữa. Cậu chỉ là kẻ đang định trộm đi khối vàng đó thôi.” 

Ông phả khói vào mặt chàng trai: 

“Bài thuyết giảng của cậu về lịch sử cũng rất hay, đúng vậy, những nhân vật vĩ đại sẽ không quan tâm đến cái chết của vài người, vì tầm nhìn của họ vượt xa. Khi tôi còn trẻ học tại Đại học Trinity, thầy giáo cũng nói người nắm giữ quyền lực phải đứng ở chỗ cao để nhìn lịch sử, như từ trên núi nhìn xuống một cuộc chiến. Những con người kia chết chồng chất lên nhau như đàn kiến giẫm đạp, mà cậu sẽ không cảm nhận được nỗi đau, vì họ ở quá xa cậu. Cậu rất phong độ, ống tay áo chẳng dính giọt máu nào, thật là bảnh bao! Nhưng tôi thì không được như vậy, vì vị trí của tôi không phải ở trên đỉnh núi, tôi đứng giữa chiến trường đó, từng giây từng phút đều có người chết bên cạnh tôi, nỗi đau của họ bao quanh tôi. Tôi nhìn thấy mặt họ, máu của họ, thân thể đứt lìa của họ. Từng khuôn mặt đều quen thuộc, đều là đồng đội của tôi. Henkel, tôi chưa bao giờ là người điềm tĩnh, đúng không?”

“Không, ông không phải.” 

Henkel nói thản nhiên 

“Ông chỉ là người rất ngầu.”

“Vì vậy tôi đã giết đến mụ mị đầu óc rồi. Ông có thể giảng đạo lý lịch sử với một kẻ đã giết đến phát điên không?”

“Không thể.” 

Henkel tán thành.

“Henkel, tôi khuyên ông nên giảng cho đám con cháu của mình chút đạo lý giản đơn trong đời sống, nói với chúng rằng mấy chiêu trò Phố Wall chẳng dùng được với một kẻ máu điên như tôi đâu. Nếu các người muốn ra giá với tôi, trước hết phải hiểu tôi là ai. Đừng nói với tôi ‘đừng ra giá quá cao cho người chết’, làm như tôi là một tên ăn xác chuyên đi buôn xác người. Càng đừng nói với tôi gì mà 'tân long tộc’, tất cả long tộc dù là sinh ra hay tự xưng đều là kẻ địch của tôi!” 

Anjou búng tàn xì gà: 

“Ai đã từng là địch thủ của tôi thì kết cục đều rất tệ. Nhưng tôi đồng ý với nhận xét của ông về Frost, ông ta đúng là một con dê chiến đấu thích nhảy nhót, học tu từ khá ổn.” 

Ông vỗ vỗ khuôn mặt điển trai cứng đờ của chàng trai rồi đẩy cửa bước ra.

Căn phòng rơi vào im lặng chết chóc, chỉ còn nghe tiếng “tạch tạch” của đồng hồ treo tường.

Nam thần báo thù

“Hội đồng quản trị biết vụ Nibelungen à?”

Người Gác Đêm nhíu mày.

“Chưa. Họ vẫn chưa liên hệ được đến Nibelungen. Nhưng nếu họ bắt được Sở Tử Hàng, họ thừa sức làm như tôi, thôi miên em ấy, moi ra toàn bộ sự thật.”

“Thế thì cũng chẳng sao. Có khi biết đâu Hội đồng còn tìm ra cách vào Nibelungen, tài trợ cho ông vài quả bom hạt nhân, cho ông đi nổ tung cả cái nơi đó đi. Tốt nhất là nổ luôn ông cho gọn, tôi có thể tưởng tượng được họ ghét ông đến mức nào.”

Người Gác Đêm nhún vai, “Vậy là ông mãn nguyện vì được trả thù, Hội đồng giành lại quyền lực, ai nấy đều vui vẻ cả.”

“Ông cũng sẽ vui chứ?”

Anjou cầm ly rượu, bước tới cửa sổ, nhìn ra bức tượng trên nóc Valhalla đang bị nước mưa xối ướt đẫm.

“Là bạn cũ, tôi nhất định sẽ đến dự đám tang ông. Và đảm bảo không phá rối gì cả.”

Người Gác Đêm đứng thẳng người, ngẩng đầu lên đầy nghiêm túc.

“Đám người trong Hội đồng đó không thể chống lại long tộc, ông và tôi đều rõ điều đó, chỉ có bọn họ là không biết. Họ chẳng hiểu chiến tranh tàn khốc đến mức nào, nhưng lại tự tin rằng khi long tộc bị chôn vùi hoàn toàn, quyền lực thế giới sẽ thuộc về tay họ.”

Anjou nói chậm rãi. 

“Nhưng cuộc chiến này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”

Người Gác Đêm nhún vai, “Bọn họ là chính trị gia, mà chính trị gia thì lúc nào cũng nghĩ đến việc xây dựng tân thế giới, ngay cả khi chiến tranh còn chưa kết thúc. Giống như Mỹ và Liên Xô còn chưa chiếm được Berlin đã lo chia lại châu Âu rồi.”

“Còn tôi là quân nhân. Tôi chỉ cần sống sót đến khi cuộc chiến kết thúc.”

Anjou nhìn người Gác Đêm. 

“Bạn tôi, trước khi chiến tranh kết thúc, tôi vẫn cần ông ở bên.”

Người Gác Đêm thở dài, “Ông bạn già, ông sắp rụng răng xuống lỗ rồi, còn cố gắng làm gì nữa?”

“Ông biết rõ lý do, hỏi làm gì?”

Người Gác Đêm khẽ gật đầu. 

“Ông là người đưa tang, nên ông luôn mặc đồ đen, trong tay áo lúc nào cũng giấu dao gập. Suốt cả trăm năm nay, từng giây từng phút ông đều nghĩ đến chuyện giết người, à không, là đồ long. Ông là loại người thù dai. Ai đã thù ông, ai đã thành kẻ địch của ông, chỉ có một con đường là chết. Trừ khi chúng giết ông trước. Tôi chỉ không hiểu vì sao ông lại cứng đầu như vậy.”

“Vậy còn ông thì sao? Bao nhiêu năm rồi, tại sao vẫn ở lại Học viện Cassell? Đừng nói với tôi là vì ở đây có bia ngon để ông dưỡng già nhé.”

Anjou quay đầu lại, nhìn thẳng vào ông ấy

Người Gác Đêm gãi đầu, “Tôi không nói đâu… Tôi không muốn bịa ra lời nói dối.”

Anjou bật cười, “Ông mà trung thực vậy sao? Trước kia ông nói dối mấy cô gái giỏi lắm mà.”

“Ông đâu phải phụ nữ, nên tôi không lừa ông được.”

“Ông đúng là loại người không buông được mấy câu đùa lạnh nhạt.”

Anjou cầm lấy cây dù mang theo, định rời đi, mục đích chuyến viếng thăm này đã đạt được.

“Này, Anjou.”

Người Gác Đêm gọi phía sau lưng.

Anjou dừng lại, không đáp, cũng không quay đầu lại.

“Tôi chẳng ưa gì bọn tài phiệt và chính khách trong Hội đồng quản trị. Vì lợi ích, họ sẵn sàng hi sinh bất kỳ ai. Chính trị gia xưa nay đâu cần danh dự hay giới hạn đạo đức gì. Nhưng ít ra, họ còn đang nghĩ đến chuyện xây dựngmột kỷ nguyên mới cho hỗn huyết chủng, một thời đại mà họ có thể nắm quyền. Còn ông thì sao? Ông chỉ muốn làm người đưa tang cho long tộc… Tôi tin ông. Nếu cho ông cơ hội, chắc chắn ông sẽ không ngần ngại mà thả cả đám mây hình nấm xuống, chấm dứt giống loài đó bằng vũ khí hạt nhân. Đến khi lửa trút xuống từ trời, ông sẽ châm một điếu xì gà, rót một ly sâm panh, nâng ly tưởng niệm những người bạn cũ. Cả đời ông chỉ chờ khoảnh khắc ấy, một khoảnh khắc đậm chất… trình diễn nghệ thuật.”

Người Gác Đêm hạ giọng:

“Nhưng Anjou… hãy nghĩ cho kỹ. Ông chỉ muốn hủy diệt. Ngoài điều đó ra, ông chẳng màng gì cả. Ông đã bước vào con đường không lối thoát. Ông tưởng mình là ai? Là nữ thần báo thù chắc?”

Anjou đứng dưới hiên, chống cây dù. 

Nước mưa rơi lộp độp từ mép ô.

Ông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt như sắt, ánh mắt đăm chiêu.

Bóng lưng ông như bị kéo dài ra bởi màn mưa, mơ hồ, xa vắng.

“Ông nhầm rồi,” Anjou trầm giọng nói.

“Là nam thần báo thù.”