Thông tin cơ bản:
Tên: Hạ Di
Mã hồ sơ Bộ Chấp Hành: 103022A
<cập nhật lưu trữ> Hồ sơ có vấn đề lưu trữ, tham khảo trong mục “Đánh giá”.
Giới tính: Nữ
Nơi sinh: Bắc Kinh, Trung Quốc
Ngày sinh: 30 tháng 10
<cập nhật lưu trữ> Có dấu hiệu bị chỉnh sửa thông tin.
Cấp độ huyết thống: A
<cập nhật lưu trữ> Tạm thời giữ nguyên đánh giá, tiếp tục theo dõi.
【Kèm theo】Chi tiết xem trong mục “Đánh giá huyết thống”.
Ngôn linh: Số hiệu 74-Ngôn Linh · Phong Vương Đồng
<cập nhật lưu trữ> Xác nhận thuộc dòng trực hệ của “Vua của Thiên Không và Gió”.
<cập nhật lưu trữ> Có ghi nhận quan sát mới.
Hoạt động:
Từ 0 đến 12 tuổi:
Theo học tại Tiểu học và Trung học trực thuộc Đại học Bắc Kinh ở Trung Quốc.
Từ 12 đến 18 tuổi:
Theo học tại lớp dự khoa của Học viện Cassell tại Trung Quốc.
Thông qua kiểm tra huyết thống 3E, ban đầu được xếp hạng A.
18 tuổi:
Chính thức nhập học Học viện Cassell.
<cập nhật lưu trữ>> Hồ sơ quá sơ lược, có dấu hiệu bị xóa bỏ hoặc chỉnh sửa.
【Kèm theo】Chi tiết xem trong mục “Đánh giá tổng thể”.
Đánh giá:
【Đánh giá học vấn】
Tại lớp dự khoa, chuyên ngành chính là Hoá học luyện kim, thành tích trung bình loại A.
Học lực xuất sắc, đủ điều kiện trúng tuyển.
<cập nhật lưu trữ> Nghi ngờ từng theo học tại Trung học Sĩ Lan, cần kiểm chứng hồ sơ phụ lục.
<thông báo hệ thống> Hồ sơ có xung đột, chờ phân loại lại.
【Đánh giá xã hội】
Xuất thân gia đình khó khăn, có người thân mắc chứng chậm phát triển trí tuệ.
Quan hệ xã hội đơn giản.
Có ghi chép về việc chủ động tìm hiểu Long tộc, cần lưu tâm theo dõi.
<cập nhật lưu trữ> Đánh giá xã hội chưa chắc chắn, lý lịch có điểm mơ hồ, nghi ngờ dữ liệu thất lạc.
【Đánh giá huyết thống】
Được kiểm tra huyết thống 3E trước thời hạn, ban đầu xác định hạng A.
<cập nhật lưu trữ> Không có đánh giá lần hai tại Học viện, mức định cấp còn nghi ngờ.
<cập nhật lưu trữ> Hồ sơ xét nghiệm máu cho thấy có phản ứng dung hợp kỳ lạ khi tiếp xúc dược phẩm loại III, có khả năng huyết thống thực tế cao hơn mức đánh giá ban đầu.
<cập nhật lưu trữ> Hồ sơ phân tích tổ chức biểu bì đã được lưu trữ.
<cập nhật lưu trữ> Nhiều nghi vấn trọng yếu, Bộ Chấp Hành đã can thiệp điều tra.
【Đánh giá tâm lý】
Tinh thần ổn định, không có dấu hiệu dị thường.
Ý thức nguy cơ hơi thấp, được Bộ Chấp Hành lưu hồ sơ.
<cập nhật lưu trữ> Có ghi chép ■■■■■ <dữ liệu thất lạc> ■■■■■.
【Đánh giá tổng thể】
Hạ Di, sinh viên dự khoa hạng A, nhờ thành tích xuất sắc được nhận vào Học viện Cassell.
Chưa có kinh nghiệm thực tập, song Bộ Chấp Hành đặt kỳ vọng cao.
<cập nhật lưu trữ> Hồ sơ về thời thơ ấu có <dữ liệu thất lạc>, Hội đồng quản trị đã ban hành quyết định <dữ liệu thất lạc>, tạm xem như hợp lệ.
<thông báo hệ thống > Hồ sơ có dấu hiệu bị chỉnh sửa, hiện chưa thể xác minh.
Hò sơ lý lịch:
Lần đầu tiên gặp Hạ Di, phần lớn mọi người đều ngẩn ngơ đến nghẹn lời trước vẻ đẹp ấy.
Đúng vậy, một vẻ đẹp thuần khiết.
Vẻ đẹp của cô như pho tượng vừa mở mắt, hoàn mỹ, không tì vết, không thể chê trách.
Người ta chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn, dấy lên trong lòng một nỗi kính sợ mơ hồ, không dám thở mạnh, sợ làm kinh động đến sự thanh khiết đó.
Thế nhưng, khi cô gái cất tiếng, vẻ đẹp cao cao tại thượng ấy bỗng rơi xuống nhân gian đầy bụi đỏ.
“Đàn anh! Em là sinh viên mới, Hạ Di!”
Từ trước đến nay, Hạ Di lúc nào cũng rạng rỡ, hồn nhiên như một nàng công chúa nhỏ.
Nụ cười của cô như ánh nắng, lan tỏa đến mọi nơi.
Một cô gái như thế, đáng lẽ sinh ra đã được cưng chiều, nâng niu.
Nhưng đôi khi, cô lại nhắc đến người anh trai của mình.
“Anh trai em là một đứa ngốc. Từ nhỏ ba mẹ đã dành nhiều sự quan tâm cho anh ấy hơn.”
“Thế… cô không thích anh trai à?”
“Không, anh ấy rất nghe lời em, cũng rất thương em. Giống như một chú cún con vậy. Có ai lại ghét bỏ chú cún con của mình chứ?”
“Vậy nếu có người bắt nạt anh cô thì sao?”
“Em tuyệt đối không cho phép! Anh ấy là anh trai ruột của em, là người duy nhất luôn ở bên em. Ai dám làm anh ấy tổn thương, em nhất định sẽ bắt kẻ đó phải trả giá.”
Cô gái nở nụ cười mà thốt lên những lời ấy.
Vừa hồn nhiên như lời bâng quơ, vừa vang vọng như một lời thề từ thuở hồng hoang, không ai có thể phản bội.
Suốt nhiều năm, Hạ Di vẫn luôn dõi theo chàng thiếu niên kia, qua khung cửa sổ cũ kỹ hoen gỉ…
Giữa họ, chất chứa biết bao ký ức.
Những đêm hè, cả hai che chung một chiếc ô, cùng nhau đi dưới cơn mưa.
Cô bé xỏ đôi dép lê, nhảy chân trần trên vũng nước, giọt bắn tung tóe dưới chân.
Trong thủy cung, họ sóng vai bước đi, chàng thiếu niên kể cho cô nghe về loài cá ngựa, còn cô thì áp sát vào bể kính, làm mặt xấu với chú cá voi trắng.
Anh đã sớm quên những mẩu chuyện ấy.
Nhưng trong căn nhà nhỏ phủ đầy thường xuân, cô gái vẫn ôm ấp ký ức, nghiền ngẫm, chờ đợi ngày tái ngộ.
“…Đó không phải là lần gặp gỡ đầu tiên. Mà chỉ là cuộc đoàn tụ đã được định sẵn từ lâu.”
Cuộc Gặp Gỡ Dưới Ánh Nắng
“Công nhân đường sắt ở Chicago đình công cả tuần? Thế thì làm sao mà bọn mình đến học viện được???”
Lộ Minh Phi ngửa mặt than trời, lòng tràn ngập bi ai.
“Vậy thì ở lại Chicago một tuần đi.”
Sở Tử Hàng với vẻ mặt thản nhiên nói.
“Nếu cậu không tiện, thì ở cùng tôi, tiền phòng tôi trả.”
Lộ Minh Phi trong lòng hí hửng.
Đã biết đàn anh mặt lạnh xưa nay không tính toán chuyện tiền nong mà!
Chờ đúng câu này nãy giờ!
Cậu vác hành lý lên vai, nói:
“Đi thôi! Mở phòng nào!”
Trên đầu vang lên tiếng cười khẽ:
“Hai thằng đàn ông mà cũng mở phòng sao?”
Lộ Minh Phi giật mình.
Rõ ràng trong đại sảnh chỉ có cậu và Sở Tử Hàng, chẳng lẽ Lộ Minh Trạch lại rảnh rỗi chạy ra phá đám?
Cậu ngẩng đầu tìm nơi phát ra giọng nói, chợt phát hiện tấm băng rôn khổng lồ dài rộng 10m kia đang khẽ rung động, như thể có ai đó ẩn sau nó.
Một bóng người men theo xà ngang dịch dần sang trái, một cánh tay từ sau tấm băng rôn thò ra, gỡ móc treo bên trái.
Sau đó lại bò sang phải, thò tay ra định gỡ móc bên kia.
“Cẩn thận!”
Sở Tử Hàng bỗng quát lên.
Anh ấy thấy xà ngang lay động nhẹ.
Người phía sau tấm vải không đứng vững, kéo cả tấm băng rơi xuống.
Đúng lúc đó, một cơn gió ùa vào sảnh nhà ga, tấm băng rơi như một đám mây lơ lửng rớt xuống.
Sở Tử Hàng và Lộ Minh Phi cùng lao tới định đỡ lấy.
Từ độ cao 5, 6 mét rơi xuống, người bình thường có khi gãy xương như chơi.
Lộ Minh Phi mới chạy được hai bước thì đã bị phủ đầu bởi tấm băng rơi trùm kín.
Hoảng hốt, vấp chân, ngã sấp mặt như một thiên thần gãy cánh.
Sở Tử Hàng chạy chậm hơn một bước, nhưng lại nhìn rõ bóng người cuộn trong lớp băng, vững vàng đỡ lấy người ấy.
Nhẹ nhàng đến mức khiến người ta phải ngẩn ra.
“Who à Who à? Không muốn sống hả? Làm tôi suýt té một cái!”
Lộ Minh Phi xoa lưng đứng dậy, càu nhàu không ngừng.
Một cái đầu từ phía sau tấm băng rôn thò ra, liếc nhìn xung quanh.
Chỉ trong một khoảnh khắc, dù là Lộ Minh Phi hay Sở Tử Hàng đều lặng im.
Sở Tử Hàng nhẹ nhàng đặt người đó xuống đất, rồi lùi lại một bước.
Đây là sự tôn trọng đối với phụ nữ, cũng là sự kính nể vẻ đẹp.
Giống như một tên trộm mộ chui vào lăng mộ của Tutankhamun, đối diện với chiếc mặt nạ vàng tinh xảo đến mức như phong ấn thời gian, hắn sẽ thán phục và im lặng lâu, không dám đưa tay tháo nó ra, sợ rằng sẽ đánh thức vẻ đẹp đang ngủ yên và sợ rằng nó sẽ già nua ngay trong khoảnh khắc tỉnh lại.
Cô gái tò mò nhìn hai người họ, trong đôi mắt trong suốt của cô, cả hai người đều nhìn thấy chính mình, bất lực và ngượng ngùng.
Là một người đàn ông sống nội tâm, Lộ Minh Phi có một bảng xếp hạng các mỹ nữ của riêng mình.
Đứng chung vị trí đầu tiên là NoNo và Tô Hiểu Tường.
Cô phù thủy nhỏ thì không cần phải nói, biệt danh “Tiểu Thiên Nữ” của Tô Hiểu Tường cũng không phải hư danh, cô là người lai, mẹ là người Bồ Đào Nha, mang vẻ đẹp phương Tây với các đường nét rõ ràng nhưng lại có sự dịu dàng của cô gái phương Đông.
Vị trí thứ hai là Linh, Nữ Hoàng Băng Giá, vẻ đẹp của cô ở giữa ranh giới của cô gái và tiểu nữ, lạnh lùng như băng tuyết, lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh nhạt, như thể cả thế giới đều nợ cô vài triệu rúp.
Liễu Miểu Miểu xếp thứ ba, còn Trần Văn Văn chỉ xếp thứ tư, điều này còn phải tính đến việc trọng tài Lộ Minh Phi có thể đã cho thêm điểm vì sở thích cá nhân.
Tuy nhiên, cả bốn cô gái này đều không thể gọi là “hoàn mĩ vô khuyết."
“Hoàn mĩ vô khuyết” thực ra không phải là một khái niệm hay, bởi vì những thứ sống đều có khiếm khuyết.
Khuôn mặt thực sự hoàn mĩ vô khuyết chắc chỉ xuất hiện dưới bàn tay điêu luyện của các nhà điêu khắc.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái này, sẽ cảm thấy như bức tượng sống dậy, mở mắt, và bước ra ngoài đời thực.
“Này! Yêu quái, chào nhé!”
Lộ Minh Phi lẩm bẩm.
Ý cậu là chỉ có yêu quái mới có thể đẹp đến vậy, loại đùa sâu sắc này chắc chắn đàn anh mặt lạnh và mỹ nữ không hiểu được.
Sở Tử Hàng dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cậu một cái:
“Đây là bạn học đấy.”
Cô gái nhe răng cười:
“Không phải yêu quái, mà là tiểu mỹ nữ!”
Lộ Minh Phi cười, rốt cuộc vẫn có một người hiểu được sự trêu chọc của cậu.
Cậu mới chú ý thấy cô gái đang ngậm một chiếc vé tàu đen trong miệng, vé tàu đặc biệt của chuyến tàu tốc hành CC1000.
“Sở Tử Hàng, khoa cơ khí.”
Sở Tử Hàng đưa tay kéo cô gái ra.
Cô gái từ sau tấm băng rôn chui ra.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng hoa lan nhuộm sáp và một chiếc quần short, dưới chân là một đôi tất ngắn và giày thể thao, đơn giản và thoải mái, trên đầu đeo một cặp kính râm.
“Đàn anh!”
Cô gái nhảy lên, “Em là sinh viên mới, Hạ Di.”
Nỗi buồn của Hạ Di
“Em… em biết về Long tộc? Em… sao lại biết Long tộc? Em… em vừa nói cái gì cơ?”
Lộ Minh Phi vừa sốc vì mình ngu mù tịt môn “Hóa học Luyện kim”, vừa càng sốc hơn khi phát hiện Hạ Di thậm chí chưa qua buổi hướng dẫn nhập học lại biết bí mật rằng thế giới này thực sự tồn tại một vương triều bò sát thần bí.
“Long tộc, Long tộc, Long tộc.”
Hạ Di nói ba lần.
“Cô ấy là sinh viên dự khoa, kỳ thi 3E đối với sinh viên dự khoa là thi trước, vì vậy sự tồn tại của Long tộc đối với cô ấy không phải là bí mật. Huyết thống của cô ấy ở hạng 'A', rất xuất sắc.”
Sở Tử Hàng giải thích cho Lộ Minh Phi.
“Dự khoa? Dự khoa gì?”
“Trường có một chi nhánh bí mật ở Trung Quốc, tuyển chọn học sinh trung học có huyết thống từ khắp nơi trong nước vào lớp dự khoa. Họ sẽ được tổ chức kỳ thi 3E sớm, nếu huyết thống đủ xuất sắc, sau khi tốt nghiệp sẽ được thăng cấp vào chính thức, nếu không qua, cổng vào Cassell sẽ đóng lại, họ sẽ bị xử lý như sinh viên bình thường, phải tham gia kỳ thi tốt nghiệp và thi đại học.”
Sở Tử Hàng nói, “Hạ Di, sinh ngày 30 tháng 10 năm 1993, sinh ra ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là nữ, trước khi nhập học vào lớp dự khoa, cô học tại Trường Trung học phổ thông trực thuộc Đại học Bắc Kinh, hộ khẩu Bắc Kinh, gia đình có cha mẹ và một người anh trai.”
“Ê ê!”
Hạ Di trợn mắt, “Anh kiểm tra hộ khẩu của em à?”
“Đây là thông tin Norma gửi về từ trụ sở, chúng tôi phải biết cô là ai.”
Sở Tử Hàng từ bàn nhỏ bên cạnh lấy iPad của mình, “Lộ Minh Phi, cậu giúp tôi đưa cho Hạ Di.”
“Sao lại bắt em làm chân chạy?”
Lộ Minh Phi lầm bầm.
“Công việc của tôi chưa xong.”
Sở Tử Hàng vẫn đứng thẳng, giữ một cuốn sách bìa cứng trên đầu.
Cách nhau 45m, Hạ Di cũng đặt một cuốn sách bìa cứng lên đầu, giơ tay đợi Lộ Minh Phi đưa iPad cho cô.
“Các người đang chơi tôi à?”
Lộ Minh Phi tức giận, vội vàng nhận iPad từ tay Sở Tử Hàng rồi chạy qua đưa cho Hạ Di, đúng kiểu một chú chó con.
Trên iPad là hồ sơ của Hạ Di, chi tiết rõ ràng, tỉ mỉ vô cùng.
Bộ tin tức của trường Cassell chịu trách nhiệm hồ sơ sinh viên, nhóm này nổi tiếng với sự nghiêm ngặt giống như Cơ quan Tình báo Trung ương, làm hồ sơ của ai cũng như xây dựng lịch sử đen tối.
Điểm sáng duy nhất của hồ sơ là là bức ảnh của Hạ Di, không biết dùng máy ảnh nào mà chụp vội một bức ảnh chân dung.
Tóc cô nhuộm màu nâu đậm, đeo kính mắt màu tối, quay lại trong ánh hoàng hôn, chiếc nơ bướm màu vàng trên đầu bay bay.
“Em thật sự có phong cách khác biệt!”
Lộ Minh Phi nhận xét bâng quơ.
“Anh mới là phong cách heo béo, cả nhà anh đều là heo béo hết.”
Hạ Di nhận iPad, nhìn một cái, “Đó là em cosplay Haruhi Suzumiya trong câu lạc bộ anime.”
"Họ chọn em cosplay Haruhi Suzumiya à?”
“Em vốn định cosplay Asahina.”
Hạ Di nói.
“Asahina?”
Lộ Minh Phi cười rộ lên, lộ rõ vẻ thích thú.
Asahina là cô nàng ngực khủng xinh đẹp trong Nỗi buồn của Haruhi Suzumiya, lúc nào cũng bị ép mặc đồ thỏ, hầu gái, thậm chí là… bộ đồ ếch sexy.
Nghĩ tới cảnh Hạ Di cosplay nhân vật đó, máu mũi Lộ Minh Phi lại rục rịch muốn trào.
Hạ Di thở dài, cúi mắt nhìn xuống ngực mình và im lặng một lát:
“Nhưng họ không đồng ý, họ nói em không đủ chuẩn…”
“Em ghét nhất mấy đứa ngực to!”
Hạ Di bất ngờ ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói, “Họ bắt nạt người ta!”
Câu nói thật tình cảm và đầy khí thế, đột nhiên căn phòng lặng ngắt, không… là chết lặng như tờ.
“Vậy… chia buồn nhé.”
Lộ Minh Phi đưa cho cô đàn em đang thất vọng một quả cam, vỗ nhẹ lên cuốn sách trên đầu cô, như một nhà sư từ bi đang an ủi một thiếu nữ kém duyên với đạo pháp.
Cậu bất ngờ bật cười, lao lên giường, trùm chăn kín đầu, đấm mạnh xuống đệm.
Cậu thật sự nhịn không nổi nữa, cứ cố nhịn thì sớm muộn gì cũng nghẹn chết mất.
Cậu bỗng cảm thấy cuộc đình công này thật tuyệt, tuần lễ mắc kẹt ở Chicago này chắc chắn sẽ càng tuyệt hơn, tất cả là vì đã gặp được cô đàn em xinh đẹp, rắc rối mà còn… ngốc ngốc này.
Cô ấy vừa là Lâm Chí Linh… lại vừa là diễn viên tấu hài nữa!
“Cười… cười cái con khỉ á mà cười.”
Hạ Di liếc Lộ Minh Phi một cái, bĩu môi.
Định mệnh
Sở Tử Hàng đưa mắt nhìn công viên giải trí dưới ánh nắng, Công viên Tàu lượn Siêu tốc Six Flags.
Đây là công viên lấy “kinh hoàng kích thích” làm chủ đề, tàu lượn là trò chơi nhiều nhất, từng đoàn tàu thép lao đi như bay trên những đường ray đan chéo giữa không trung, tiếng hét vang lên không dứt.
Mà lúc này, anh lại đang ngồi trên thứ có lẽ là ít kích thích nhất ở công viên này, vòng đu quay khổng lồ.
Thứ chậm rì này mất đến 15 phút mới đưa khoang đôi của Sở Tử Hàng và Hạ Di lên đến điểm cao nhất, từ đây có thể nhìn thấy những dãy núi mang hình dáng mềm mại như đường cong của thiếu nữ, khiến người ta cảm thấy thư thái.
“Dưới đây là thời gian huấn luyện nhập học.”
Sở Tử Hàng thu hồi ánh nhìn, thần sắc nghiêm túc.
“Nhưng sư huynh à... hiện tại chúng ta đang ngồi trên vòng đu quay đó nha!”
Hạ Di mở to mắt kinh ngạc, như thể Ultraman tuần tra đột nhiên đụng phải quái thú nhỏ, một lọn tóc mái mềm mại khẽ đung đưa trước đôi mắt sáng rỡ ấy.
“Phải, ta cố ý chọn vòng đu quay. Vì huấn luyện nhập học của chúng ta cần tránh xa đám đông, đây là khoang đôi, cách mặt đất 50m, chúng ta sẽ lơ lửng ở đây khoảng 10 phút, đủ để ta hoàn tất buổi huấn luyện.”
Hạ Di che mặt, “Em còn tưởng anh vì sắc đẹp của em mà bừng tỉnh rồi chứ... Nè! Anh biết đưa con gái đi vòng đu quay là có ý nghĩa gì không hả?”
Gương mặt lạnh băng của Sở Tử Hàng khẽ co rút, tuyệt đối không phải là vì rung động nội tâm, mà là chấn động, anh chợt nhận ra có lẽ kiến thức của mình thực sự có lỗ hổng.
“Vòng đu quay và các trò chơi khác... có gì khác nhau sao?”
Anh cẩn trọng hỏi.
“Tam đại thánh địa hẹn hò, anh biết không?”
Hạ Di thở dài một tiếng.
Sở Tử Hàng lắc đầu.
Anh từng nghiên cứu qua vài tài liệu về tâm lý học nữ giới, có chút hiểu biết về chỉ số hormone trong tình yêu của phái nữ.
Nhưng cái gọi là “tam đại thánh địa” này thì...
“Là rạp chiếu phim, thủy cung và vòng đu quay.”
Hạ Di giơ ngón tay ra đếm từng cái.
Sắc mặt Sở Tử Hàng càng lúc càng khó coi.
Đó là vì quá khứ bị khơi gợi…
Hồi cấp ba, anh từng mời đội trưởng đội cổ vũ đến cổ vũ trận bóng rổ nam đấu với trường khác, để cảm ơn cô ấy anh mời đi xem phim.
Tất nhiên, sau khi trả xong ân tình, anh không liên lạc nữa.
Từ đó về sau, cô gái hay mặc váy ngắn, buộc tóc đuôi ngựa cao ấy luôn nhìn anh với ánh mắt như chất đầy oán niệm, mà anh thì không hiểu vì sao.
Ngoài ra, anh còn từng dẫn trưởng đoàn múa trường Sĩ Lan đi tham quan thủy cung, kể cho cô ấy nghe chuyện cá ngựa đực nuôi con trong túi ấp trứng, khiến cô cười khúc khích suốt đường về, trạng thái hơi... quá khích.
Việc đó là vì họ cùng làm một bài luận ngoại khóa về động vật biển, sau khi viết xong bài thì anh cũng không liên lạc lại…
“Rạp phim rất tối, con gái sẽ tự nhiên sinh cảm giác dựa dẫm vào con trai, hơn nữa xem phim kinh dị còn có thể thuận tiện nắm tay con gái nữa đó! Tham quan thủy cung thì lại trông có vẻ nho nhã, thích động vật, con gái đều thích con trai có tình thương, mà trong đường hầm đáy biển xanh lam đó, cảm giác như hai người đang ở một thế giới khác, đầy bí ẩn. Còn vòng đu quay thì là nơi thích hợp nhất để tỏ tình, không ai quấy rầy được, con gái cũng không thể chạy trốn, khi vòng đu quay lên đến đỉnh thì rút đóa hồng đã chuẩn bị sẵn ra, quỳ xuống mà tỏ tình! Mười phút đó đủ để một chàng trai biết ăn nói có thể khiến cả một con rùa biển cũng cảm động đến phát khóc rồi ấy chứ!”
Hạ Di giảng giải một cách chân thành tha thiết.
“Vì sao lại phải làm cảm động một con rùa biển?”
Trán của Sở Tử Hàng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
“Đó không phải là trọng điểm!”
Hạ Di ngượng ngùng, “Trọng điểm là: đu quay là nơi lãng mạn! Mà ở nơi lãng mạn thì không được nói những chủ đề đáng ghét.”
“Huấn luyện nhập học... được coi là chủ đề đáng ghét à?”
“Còn tùy.”
Hạ Di nhún vai.
Sở Tử Hàng thoáng yên tâm, ít nhất thì cũng không phải là chủ đề đáng ghét nhất.
“So với việc lấy một con nhện chết ra ném vào người con gái rồi cười ha hả, thì huấn luyện nhập học vẫn chưa đến mức quá đáng ghét.”
Hạ Di nói tiếp.
Mặt Sở Tử Hàng như thể vừa nuốt phải con nhện đó vậy.
“Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên em đi công viên giải trí với người khác đấy!”
Hạ Di ngắm nhìn phía xa.
Trong tiếng thét chói tai, tàu lượn siêu tốc như con rồng khổng lồ rít vang lao lên, như muốn thoát khỏi sức hút của trái đất.