Trên những hàng anh đào, hoa đang vào độ mãn khai, trắng muốt một cách huy hoàng. Nhưng sự huy hoàng ấy lại có phần thái quá, đến độ những đóa hoa phải trút xuống từng cánh, từng cánh một. Sắc trắng mềm mại bay lượn ngập trời, biến cả vùng xung quanh thành một biển hoa.
Vù, một cơn gió nặng trịch thổi qua.
Luồng khí mạnh đến độ như có gì đó đang réo lên trong bụng, lại tựa như đang nghiền ép màng nhĩ.
Tầm nhìn của Fujisaki Saku bị nhuộm một màu trắng xóa.
Vô vàn cánh hoa bay lượn giữa không trung, rồi hoặc bị gió quật xuống đất một cách thảm thương, hoặc nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước, hoặc lại bị hất ngược lên trời, xoay tít không biết mệt mỏi.
Nhìn chuỗi cảnh tượng đó, Saku chìm vào một tâm trạng ngột ngạt đến nghẹt thở.
Những cánh hoa cứ thế lấp đầy cả thế gian này.
Dường như chúng không muốn chừa lại dù chỉ là một chỗ đứng cho con người.
Thế nhưng, giữa thế giới thuần một màu trắng ấy, lại có một điểm nhấn.
Một sự tồn tại hoàn toàn khác biệt.
Màu đen.
Đó là một thiếu nữ hắc y.
Cô gái đang đứng giữa một trận bão hoa.
Bóng hình cô đứng đó, tựa như lấy sắc trắng của hoa anh đào phủ kín cả vùng này làm nền cho mình.
Cả người cô là một màu đen tuyền gần như cố chấp. Chiếc váy dài mang phong cách cổ điển khiến người ta liên tưởng đến lễ phục của một quý bà, đôi tất dài và găng tay lụa cũng đen thẫm như màn đêm.
Và rồi, dung mạo xinh đẹp của cô không hề kém cạnh biển hoa này, đẹp đến độ không giống người trần. Ngũ quan của cô đoan chính đến mức ấy. Nếu hỏi cô không phải người thì là gì, câu trả lời chỉ có một.
Thiếu nữ.
Cô chính là hiện thân của khái niệm "thiếu nữ".
Khoác lên mình màu đen tuyền, cô là một sự tồn tại lộng lẫy, mong manh, và gây ấn tượng mạnh mẽ——một con người mang hình hài thiếu nữ.
Bản thân sự tồn tại của cô đã khác biệt với người thường.
Lại một cơn gió mạnh thổi qua.
Cô gái đưa tay giữ mái tóc đen của mình.
Cô tắm mình trong mưa hoa, nhưng quần áo lại chẳng hề vương một sắc trắng. Chẳng hiểu sao, không một cánh hoa nào có thể chạm vào người cô. Cảnh tượng ấy tựa như một màn ảo thuật, lại giống như một phép màu.
Không thể chạm tới.
Như thể có một giọng nói thì thầm khẳng định điều đó, những cánh hoa chủ động né tránh cô gái.
Saku chấp nhận hiện tượng kỳ diệu này như một lẽ dĩ nhiên.
Cô gái chợt mỉm cười.
Đó hẳn là một nụ cười.
Đôi môi đỏ thắm kia quả thực đã cong lên, vẽ thành một đường cong mềm mại rất riêng của phụ nữ.
Trong mắt Saku, mọi thứ là như vậy.
Tất cả đều quá hư ảo, đến độ trở nên mơ hồ.
Cảm giác về thực tại đã tan biến từ lâu.
Giữa khung cảnh ấy, cô gái thì thầm bằng một giọng nói tựa như vọng về từ nơi cao thẳm:
「Vậy thì, chúng ta bắt đầu kể chuyện thôi nhỉ.」
「Kể chuyện gì ạ?」
Cô có điều gì muốn nói với mình sao?
Saku định hỏi vậy.
Nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt nên lời.
Dù cậu không thể nói hết câu, cô gái vẫn gật đầu như thể đã thấu tỏ mọi điều. Saku thầm nghĩ, lòng từ bi của cô sâu sắc đến không ngờ. Nhưng biết đâu, đó cũng chỉ là sự hiểu lầm sinh ra từ việc chính cậu chẳng hề biết gì về cô.
Cô gái lại cất lời:
「Đừng vội, chỉ là một câu chuyện rất đơn giản thôi.」
Gió lại nổi lên.
Cô gái khẽ nheo mắt, vẻ khó chịu.
Giữa cơn mưa hoa điên cuồng, cô cất lời.
Giọng nói trong trẻo mà sắc lạnh, như xé toạc bức tường trắng xóa kia.
Cứ như vậy, lời thì thầm ấy đã lọt vào tai Saku.
「——Ví như, chuyện về sự sống và cái chết.」