Liệu nàng lớp trưởng hoàn hảo có thể làm bạn gái tôi không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Junior High School DxD

(Đang ra)

Junior High School DxD

Shinonome Rippu

*Các sự kiện trong vol 1 Junior High diễn ra sau vol 10 chính truyện.

8 254

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

77 7904

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

109 1517

Web Novel - Chương 8 - Tại trường, chỉ còn đôi ta

"Đứng dậy, cúi chào. Cảm ơn cô rất nhiều~"

Thường thì thứ tư chỉ có năm tiết.

Có người thì đi sinh hoạt câu lạc bộ, có người thì đi làm thêm.

Ai nấy đều hồ hởi đứng dậy ra về để tận hưởng khoảng thời gian tự do mang tên tan học.

Vào thứ tư hàng tuần, Nakazono thường đến một tiệm Internet công cộng, nơi các tuyển thủ chuyên nghiệp hay tụ họp để chiến game cùng nhau.

"Yosh, tao đi đây. Gặp lại mày sau nhé! À, tao muốn leo rank nên tối thứ 7 chơi cùng tao không?"

"Được thôi, nhưng tao non lắm. Mày nên rủ mấy tay tuyển thủ chuyên nghiệp kia leo cùng thì hơn đấy."

"Thỉnh thoảng tao muốn vừa chơi vừa tán dóc nhẹ thôi. Chơi với tao nhé?"

"Đã vậy thì 11 giờ đêm nhé."

Nakazono vừa chạy khỏi lớp vừa vẫy tay trong khi nói "Được thôi, cảm ơn nhé!".

Ở trước cửa lớp, mấy cô bạn từ lớp khác đang mời mọc cậu ấy "Nè, cậu muốn đi karaoke với tụi mình không?" nhưng tên đó vẫn chạy đi không ngoái đầu lại, đáp "Tớ bận rồi".

Dạo gần đây, tôi thấy Nakazono đã trở thành một game thủ chuyên nghiệp với hơn 20.000 người theo dõi trên X.

Vì hắn là tên hướng ngoại, hay khoe mặt trên sóng livestream nên có rất nhiều gái thích cậu ta. Tên đó từng có ba cô bạn gái hồi năm nhất, nhưng giờ thì đã thôi rồi vì hắn muốn tập trung chơi game.

Mấy cô gái kia liền sấn tới chỗ tôi để hỏi về Instagram của Nakazono, nhưng tên đó có một tài khoản riêng nơi hắn liên tục đăng mấy bức hình hoặc video về những thứ gì đó được làm từ bột mì.

Hình như mỗi lần hắn cay vì thua trong game, tên đó sẽ lấy bột mì ra rồi đem đi nhào. Hắn thích làm cái quái gì thế nhỉ?

Nakazono còn thường đưa cho tôi bánh quy mà hắn tự làm, cơ mà chúng cứng đến nỗi mỗi lần nhai, răng tôi cứ như muốn vỡ vụn ra ấy. Tởm không chịu được.

Instagram của tôi chủ yếu được theo dõi bởi đám bạn hồi sơ trung nên tôi chỉ đăng ảnh bầu trời sau giờ học hay mấy buổi đi ăn với Nakazono thôi.

Tôi luôn giữ bí mật về công việc làm thêm của mình, không đăng tải bất kỳ nội dung nào liên quan đến nó nên tài khoản tôi đúng kiểu MUJI - Plain luôn.

Mà chẳng sao hết. Tôi chỉ cần được ở bên Yoshino-san thôi là quá tốt rồi...

Tôi liếc mắt nhìn về chỗ ngồi ở hàng đầu, nhìn thấy Yoshino-san đang nhìn về phía này và gật đầu. Đến giờ vào phòng chuẩn bị của ban tổ chức rồi.

"Em nghĩ mình đã đưa toàn bộ ảnh của ba năm qua vào trong tập tin này rồi."

"Tuyệt quá đi Tsujio-kun à. Thế này là đúng chuẩn ý cô muốn rồi!"

Uchida-sensei năm chặt vai tôi rồi lắc lư tôi qua lại.

Mọi người đều đã tập trung ở phòng chuẩn bị rồi đấy cô ơi.

Tôi đã sắp xếp lại các tập tin có trên máy. Chúng đã được lưu vào các ổ một cách bừa bãi và ngẫu nhiên trong suốt vài năm liền.

Năm nay bọn tôi được bảo rằng "Các em làm gì tùy thích với mấy tấm vải này!" và bằng cách nào đó đã xoay sở để trang trí được cho những lá cờ.

Dù đã làm cờ rất nhiều năm nhưng bọn tôi chưa từng được tham khảo qua bất kỳ ý tưởng nào, thành ra khi bắt tay vào làm sẽ rất cẩu thả và thiếu chính xác... nhưng sau khi sắp xếp những bức ảnh có trong máy, tôi tình cờ tìm thấy được những bức ảnh về cờ mà các tiền bối từ những khoá trước đã từng làm.

Thậm chí còn có những đoạn video phỏng vấn với những lớp đoạt giải nhất trong cuộc thi bình chọn lá cờ ấn tượng nhất, về cách tạo ra chúng và những ý tưởng đặc biệt sáng tạo của các tiền bối đó.

Tôi cảm thấy rất buồn khi thấy những thứ tuyệt vời như thế lại phải chịu số phận nằm im mãi mãi trong chiếc máy tính cà tàng này.

Thậm chí họ còn tạo ra một thư mục mang tên "Dành cho ban tổ chức của năm sau!" nữa...

Thế nên, tôi đã quyết tâm gộp toàn bộ ảnh về những lá cờ từ vài năm trước rồi cho hết tất cả vào một tệp PDF để làm nguồn tham khảo.

"Tớ không biết là lại có nhiều loại cờ khác nhau đến thế luôn đấy... Hừm, có loại cờ mà mọi người tự chia nhỏ ra rồi đem về nhà từng người một để tự thêu nữa sao..."

Mắt Yoshino-san tròn xoe khi nhìn vào màn hình máy tính.

Tôi cũng ngạc nhiên lắm chứ bộ. Có một lá cờ được trang trí bởi các tiền bối năm ba nọ, sau khi tranh cãi xem ai sẽ đảm nhận việc trang trí cờ, họ đã quyết định rằng sẽ chia thành nhiều mảnh cờ nhỏ để mọi người trong ban tổ chức đem về để tự thêu ở nhà.

Khi đã thêu xong, họ ghép nó lại thành một tấm hoàn chỉnh trong phòng học môn kinh tế gia đình. Nó được mọi người trang trí rất bắt mắt và giành được giải nhất trong cuộc bình chọn năm đó.

Chắc chắn làm vậy sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc cử ra một người ở lại làm cả là cờ và chia nhỏ ra như vậy cũng sẽ đẹp hơn nữa.

Trong lúc hai đứa tôi đang bàn luận về những bức ảnh cũ, Honoka-san thò mặt vào giữa.

"Em xin lỗi Onii-san vì đã làm loạn hồi trưa nhé. Lúc đó em hơi bị phấn khích quá."

"Tay em sao rồi?"

"Chỉ bị thương nhẹ thôi ạ. Mà nè, anh giỏi dùng máy tính lắm à?"

"Chắc cũng tàm tạm thôi."

"Em thích phát trực tiếp và tải video lên nhưng không được ổn cho lắm. Mảng đăng tải này có khó không anh?"

"Công ty quản lý của em không giúp em làm việc đó sao?"

Thằng ngốc Nakazono từng nghĩ đến việc "trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp và định vào học lớp nghệ thuật diễn xuất" nhưng để làm được điều đó, ta phải làm việc đủ số giờ nhất định thì mới đủ điều kiện tham gia kỳ thi tuyển sinh, và cuối cùng tên đó đã không thể ứng tuyển vào lớp nghệ thuật diễn xuất.

Tức là Honoka-san đã phải làm việc(bán sức) đủ từng ấy giờ rồi, nên tôi đoán rằng các nhân viên trong công ty quản lý sẽ phụ việc đó thay em ấy.

Honoka-san lắc mái tóc vàng tuyệt đẹp của mình qua lại và nói:

"Không hề!!! Còn cả tá hợp đồng để tụi em đi ký nữa mà. Ồ, thỉnh thoảng hãy ghé vào xem stream của em nhé? Sara-cchi cũng có xem stream của em đấy."

"Phải, em ấy thật sự rất chăm chỉ."

"Em phải tận hưởng cả cuộc đời của idol với học sinh của mình, nếu không thì sẽ lãng phí cả tuổi xuân mất! Công việc ơi, công việc à~!"

Dứt lời, Honoka-san chạy về phía mọi người đang tụ tập. Em ấy đúng là một idol thân thiện và dễ gần.

Tôi được nhờ in các tập tin mà tôi đã gộp nên quyết định đi đến phòng tài nguyên nơi có máy in... thì nghe thấy giọng Yoshino-san:

"Nếu cậu định đến phòng tài nguyên thì cậu có muốn đi cùng tớ để lấy thêm chút đồ không? Nhờ cậu mang thêm một ít giúp tớ nhé?"

"Ừm, được. Ta đi thôi."

Vì cô ấy đã mời tôi "đi cùng" hồi trưa nên giờ tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn.

Rời khỏi phòng chuẩn bị ồn ào, tôi quay sang nhìn Yoshino-san và bắt gặp cô ấy cũng đang nhìn tôi.

Đây là ám hiệu bí mật. Tim tôi đập thình thịch rồi bà con ơi.

Tôi muốn đi đến nơi nào đó xa hơn trong trường này, nơi không còn ai khác ngoài hai đứa bọn tôi.

Đầu tiên, bọn tôi đến phòng tài nguyên cạnh phòng nhân viên nhà trường để lấy giấy in.

Rồi sau đó cùng nhau đi về phía toà nhà đa chức năng, nơi có các phòng học dùng cho các môn đặc biệt như nữ công gia chánh.

Chúng tôi đi bộ rồi dần chuyển sang chạy những bước nhẹ, vẫn sánh bước bên cạnh nhau.

Toà nhà đa chức năng có phòng kinh tế gia đình, phòng học môn nghệ thuật - thủ công, thư viện, phòng thí nghiệm các môn khoa học tự nhiên. Trừ giờ học ra thì nơi gần như chẳng có ai qua lại.

Yoshino-san và tôi chạy qua toà nhà đa chức năng yên tĩnh, rồi rẽ vào một góc và tiến vào phòng nữ công gia chánh. Tôi vào đó theo sau cô ấy. Yoshino-san đóng cửa lại. Như thể đang tạo nên thế giới riêng của hai đứa tôi chỉ bằng một tiếng "sầm" vậy.

Từ ngoài ô cửa sổ, bọn tôi nghe thấy tiếng câu lạc bộ bóng chày đang tập chạy, tiếng đàn vang lên từ phòng câu lạc bộ âm nhạc, tiếng hò reo ầm ĩ của câu lạc bộ bóng chuyền... quay đầu lại nhìn, tôi bắt gặp nụ cười tươi rói của Yoshino-san.

Nụ cười ngọt ngào ấy như thể đang muốn nói rằng "Cuối cùng chỉ còn mỗi đôi ta...", cô ấy từ từ thả lỏng khuôn mặt. Rồi cô ấy ngồi xuống chiếc ghế cao với dòng chữ "Lên đây nào!", nhìn về phía tôi, nhoẻn miệng cười và nói:

"Ehehe, chỉ còn đôi ta thôi."

Với nụ cười tan chảy, mê hồn.

... Cô ấy dễ thương quá đi mất, nhưng hỏi thật đấy, tôi phải làm sao bây giờ?

Chỉ còn hai đứa bọn tôi trong căn phòng gia chánh mờ ảo.

Tôi cố mấp máy môi nặn ra đôi từ:

"Ừm, cái phòng học này... nhìn cứ như là bãi chiến trường của một cuộc chiến tranh hiện đại ngu ngốc vậy."

"!! Đó là nhận xét của Ishii-sensei, giáo viên môn kinh tế gia đình mà!"

"Ừ, choảng nhau ngay tắp lự... cứ như mấy cuộc chiến tranh vô nghĩa vậy."

Yoshino-san vỗ tay cười lớn khi trông thấy tôi bắt chước Ishii-sensei.

Cách cô ấy cười hoàn toàn khác so với khi cô ấy ở trong phòng chuẩn bị của ban tổ chức.

"Ishii-sensei lúc nào cũng nói thế ha? Toàn mấy lời sáo rỗng không à. Tớ vẫn luôn tự hỏi cái phòng học này thì có liên quan gì đến chiến tranh."

"Thầy ấy chỉ toàn nói ra những gì mình muốn nói thôi, đã vậy còn hay nhắc đi nhắc lại nữa."

"Đúng òi! Cứ đúng một phút là thầy ấy lại nhắc lại những gì mình nói cách đó một phút."

"Nakazono toàn bảo 'Ishii-sensei đang bị ai đó cưỡng chế du hành thời gian đấy'."

"Làm gì có chuyện đó!"

Yoshino-san và tôi bật cười thật lớn trong phòng gia chánh tối om.

Dù lúc nãy có hơi hoảng một chút, nhưng xem ra việc bắt chước Ishii-sensei đã có tác dụng rồi.

Yoshino-san kéo tôi lại gần cô ấy, nhìn tôi, ho một tiếng rồi chỉnh giọng, nói:

"Không không, không xong rồi, chúng ta sẽ trễ hạn mất!" 

"Là Uchida-sensei."

"Đúng òi~!"

Nụ cười gượng gạo của Yoshino-san cũng cực kỳ dễ thương như vẻ ngoài của cô ấy, nhưng lúc này đây, cô ấy đang là phiên bản ở trường của mình. Tôi cảm thấy sự đối lập này thực sự rất thú vị.

Tôi muốn nhìn thấy nụ cười ấy nhiều hơn nữa cơ... và khi tôi vừa mới chạm vào tay áo của Yoshino-san thì chợt nghe thấy tiếng cười nói phát ra từ cuối hành lang.

Yoshino-san nhảy xuống khỏi ghế với tiếng "Hây!" rồi đứng thẳng dậy.

"Ta lấy đồ nha?"

"... Ừm."

Tôi không thể ngừng mỉm cười khi nhìn thấy cách cô ấy quay trở lại là phiên bản ở trường của mình, thậm chí đến cả giọng nói cũng trở nên khác hẳn.

Yoshino-san tựa cả cơ thể mình vào người tôi khiến tôi hơi loạng choạng chút khi đang cầm đồ, nhưng miệng thì vẫn không thể ngừng mỉm cười được.

Khi cả hai cùng rời khỏi phòng nữ công gia chánh, cô ấy kéo tay áo đồng phục của tôi, ghé sát miệng vào tai tôi, thì thầm:

(Tối qua, tớ lại bị một tên nào đó vừa đuổi theo vừa gào lên "Cô đây rồi!")

(Gì cơ? Thật à? Cậu có sao không?)

(Dạo gần đây chuyện này xảy ra thường xuyên hơn. Tớ đã cố gắng chạy thoát được nhưng...)

(Hôm nay cậu tan làm lúc mấy giờ? Nếu ta tan làm cùng giờ thì tớ sẽ hộ tống cậu đến ga.)

(Tớ tan làm vào 22h.)

(Giống tớ rồi. Vậy tớ sẽ đến quán của cậu nhé?)

Bọn tôi vừa đi dọc hành lang vừa thì thầm to nhỏ với nhau.

Được trò chuyện cùng nhau ở khoảng cách gần như này tại trường - là điều tuyệt vời và thú vị nhất đối với tôi từ trước đến nay.

Mình đã mong chờ điều gì vậy nhỉ? Yẹt sơ hẹn hò đêm coming soon