Liệu nàng lớp trưởng hoàn hảo có thể làm bạn gái tôi không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

22 907

Hoshi Ga Hatetemo Kimi Wa Nare

(Đang ra)

Hoshi Ga Hatetemo Kimi Wa Nare

Nagayama Kuryuu

Một câu chuyện về tuổi trẻ và lời từ biệt, vượt lên trên cả quá khứ và tương lai. Một bản tình ca sẽ còn vang vọng đến tận cùng thời gian.

2 4

Người Vớt Xác

(Đang ra)

Người Vớt Xác

Thuần Khiết Tích Tiểu Long

Đây, là một cái tiểu thuyết linh dị truyền thống.

4 4

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

193 926

Web Novel - Chương 9 - Giải quyết rắc rối

"Chào em, Akito! Ta có bốn đơn hàng nè, giải quyết chúng đi nhé."

"Rõ ạ."

Tôi cúi chào quản lý rồi đi vào phòng nghỉ.

Nhìn vào gương, tôi bắt gặp nụ cười nham nhở của mình rồi cũng tự cười chính mình luôn. 

Cho đến lúc nãy, tôi vẫn đang ở trường cùng Yoshino-san - người không hề chạy nhảy tưng tưng trên hành lang dù chỉ một chút.

Cô ấy duỗi thẳng lưng, đi lại duyên dáng và cúi chào các giáo viên mỗi lúc bắt gặp họ. 

Tôi nhớ mãi cách mái tóc cô ấy cô ấy rũ xuống một cách tinh tế mỗi khi cô ấy cúi xuống, nhớ cả mái tóc cô phản chiếu ánh tà chiều đẹp đến nao lòng cùng đôi môi kia dịu dàng đến nhường nào khi mỉm cười với tôi.

Nhưng... tôi đã cuống cả lên sau khi hay tin cô ấy bị một gã lạ mặt nào đó bám đuôi.

Vì đã hứa là sẽ về nhà cùng nhau nên tôi muốn hộ tống cô ấy đến ga khi sắp xếp được thời gian ra về thích hợp...

Thay quần áo xong, tôi nhìn vào màn hình máy tính trong phòng và thấy có thư mới được gửi đến.

"Quản lý ơi! Em tải cái tệp này xuống có được không ạ?"

"Được chứ!"

Được sự cho phép của quản lý, tôi bắt đầu tải tệp xuống.

Trong lúc giao hàng, mỗi khi có thời gian rảnh, tôi sẽ cập nhật và cải thiện các trang web của những cơ sở giải trí dành cho người lớn thuộc khu phố này.

Lúc đầu tôi chẳng biết vẹo gì về máy tính cả; chỉ toàn dùng chúng ở mức cơ bản như in ảnh ông già mỗi khi ông ấy đi leo núi về.

Nhưng rồi tôi cảm thấy việc chỉnh sửa ảnh thực sự rất thú vị, nên đã dùng số tiền mừng tuổi "suốt đời" trị giá một triệu Yên mà bà cho để tậu một bộ máy tính cùng phần mềm chỉnh sửa ảnh.

Sau đó, tôi bắt đầu tạo menu với trang web của chỗ tôi đang làm. Kể từ đó, khối lượng công việc đã tăng lên.

Tôi không làm theo kiểu chuyên nghiệp mà chỉ thông qua truyền miệng từ người này đến người kia thôi... chủ yếu là từ bà hoặc quản lý.

Hầu hết công việc sẽ là tạo PV cho các câu lạc bộ carabet hoặc thêm ảnh mấy cô gái mới đến, và tôi không hề ghét công việc này.

Tất cả đều là do tôi tự học, mày mò nên và tôi cũng rất thích kiểm tra số lượt xem trên các PV mà tôi đã tạo.

Kiểm tra email ban nãy, nó được gửi bởi một câu lạc bộ carabet gần chỗ tôi làm việc với cả tá ảnh.

Vì đấy không phải là nơi quá sang trọng nên tôi chỉ đơn giản là chỉnh sửa lại mấy bức ảnh mà quản lý chụp lại một cách tình cờ thôi.

Bản thân công việc này khá tẻ nhạt, nhưng tôi lại thích làm các cô gái trở nên xinh đẹp hơn qua những bức ảnh.

Ừm... tôi tin tôi thích ngắm những cô gái dễ thương sau khi thay đổi. Tôi thích ngắm họ hoá trang và trở thành những con người mang vẻ ngoài khác nhau.

Bấm nút tải xuống tệp xong, tôi rời khỏi phòng nghỉ và mặc hoodie lên.

"Là đơn này phải không ạ? Em đi đây."

"Đi cẩn thận nhé!"

Với lời tiễn của quản lý, tôi xách chiếc hộp lên và chạy ra ngoài bằng cửa sau.

Tôi rất thích địa lý nói chung và thường xuyên nghiên cứu bản đồ. Tôi chưa lần nào lạc đường tại đây và có thể nhớ đường chỉ sau một lần đi qua.

Mang theo chiếc hộp chứa đầy karaage và khoai tây chiên, tôi đi tắt qua cầu thang của một toà nhà để đến khu phố chính.

Có rất nhiều cửa tiệm dưới tầng hầm, nhưng không phải nơi nào cũng có cửa vào lộ thiên. Có những tiệm có lối vào nằm trong các gian nhà liền kề và thông nhau hoặc trên các tầng cao hơn.

Thường thì sẽ là bốn gian nhà thông nhau mà không có tường ngăn. Mỗi khi gặp những kiểu nhà như thế, chỉ cần nhảy từ cầu thang toà nhà bên này sang cầu thang nhà bên kia sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Tôi khá thích con phố này vì nó liên tục thay đổi một cách ảo ma như hầm ngục trong mấy con game fantasy.

"Vậy em xin phép."

"Cố lên nhé Akito!"

Giao hàng xong, tôi nhặt chiếc thùng đựng hàng lên.

Bỗng dưng, tôi chợt nhận ra rằng mình đang ở gần quán cà phê nơi Yoshino-san làm thêm.

... Nó gần đường về mà đúng không? Dạo quanh chút thôi hay ghé vào xem thử đây?

Tôi cầm theo chiếc thùng đựng hàng rỗng tuếch ra phía sau toà nhà. Dù không hẳn là một con đường nhưng mọi người vẫn có thể thoải mái đi qua.

Thật ra có kha khá cửa tiệm mà nhân viên đứng phục vụ ở đằng sau.

Ở đấy có rất nhiều lối vào bí mật, như những nơi dành cho người lớn, nơi không thể vào từ cửa trước, khách sạn tình yêu mà khách không muốn bị chụp lén khi đi vào hoặc ra về...

Có những quán cà phê tuy phía trước nhìn rất sang trọng nhưng phía sau lại mở toang hoác, người ngoài hoàn toàn có thể nhìn vào bên trong.

Và những lối vào bí mật ở phía sau thường được dùng làm chỗ nghỉ ngơi... Khi tôi đi vào quán cà phê từ đằng sau, tôi nhìn thấy vài cô gái trẻ đang hút thuốc.

Ra đây là mấy nữ sinh trung học thích hút thuốc bằng cách nói dối tuổi. Nhưng ở khu phố này, tuổi tác chỉ là một phần của diện mạo thôi nên cứ kệ đi. Tôi tự hỏi liệu mình có thể bắt gặp Yoshino-san không... Tôi rón rén vươn người ra nhòm nhưng không thấy cô ấy đâu.

Tuy vậy, váy đồng phục của quán cà phê này ngắn kinh khủng. Vùng phía trên gần như lộ hết cả ra, chỉ có vài viền xếp được kẻ xuống từ phần eo váy.

Mọi người đều mặc quần bảo hộ nhưng chúng đều có màu trắng nên nhìn vẫn cực kỳ gợi cảm.

Có chết tôi cũng không thể đi tới quán cà phê này từ cửa trước.

Biết cô ấy phục vụ ở đây trong bộ váy ngắn cũn cỡn này... nên tôi không thể làm thế được.

Nhưng tôi vẫn muốn gặp cô ấy.

Tôi chỉ là thằng khờ nếu cứ đứng đực ở đây.

Cô ấy ở đâu được nhỉ... Tôi tự hỏi mình trong khi leo lên cầu thang thoát hiểm của toà nhà phía sau. Chắc tầng hai của toà nhà này cũng thuộc sở hữu của quán cà phê.

Bỗng dưng có ai đó vỗ vai tôi từ đằng sau:

"Oi, giao hàng à Akito?"

"Vâng. Em có đơn hàng phải giao ở phía trên này."

Đương nhiên là tôi xàm rồi. Người vỗ vai tôi là chủ câu lạc bộ hẹn hò nằm ngay phía trên cầu thang thoát hiểm mà tôi đang leo.

Tôi đã nhiều lần giao món cà ri đặc biệt do quản lý làm đến văn phòng của anh ấy nhiều lần nên ba hoa cỡ này là bình thường.

Tôi dõi mắt theo anh chủ câu lạc bộ đi xuống cầu thang thoát hiểm với vẻ bận rộn, rồi đi vào quán cà phê nơi Yoshino-san làm việc và chào hỏi mọi người ở đó.

Các nhân viên ở đó cúi đầu chào, hồ hởi nói những câu như "Vất vả rồi!", "Chào buổi tối!", "Mời đi lối này."

... Hể?

Kiểu chào trịnh trọng đó thường chỉ được dùng với những người quan trọng của quán thôi mà?

Lẽ nào chủ câu lạc bộ hẹn hò với quán cà phê ấy là cùng một người?

Ừm, cũng có thể là như vậy lắm.

Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi, khiến tôi chạy bán sống bán chết xuống cầu thang thoát hiểm mà tôi đã leo lên từ nãy giờ và quay về chỗ làm thêm.

Trực giác của tôi đang kêu lên thảm thiết.

Đây là hiện tượng cực kỳ phổ biến.

Nếu là cùng chủ quán thì khả năng chuyện đó xảy ra là rất cao. Có thể xem đấy là "chiêu bài" quen thuộc luôn ấy chứ.

Tôi lập tức mở máy tính của quán lên để kiểm tra trang web của câu lạc bộ hẹn hò nọ và...

"Biết ngay mà!"

Tôi ngã ngửa ra ghế. Đích thị đây là ảnh của Yoshino-san rồi.

Mái tóc be cùng đôi mắt được đánh phấn vàng ấy chính là Yoshino-san hôm cô ấy bị gã kia quấy rối.

Có cả loạt ảnh "thành viên" khác được tải lên nhưng toàn là ảnh các cô gái phục vụ tại quán cà phê nữ sinh trung học, chúng đều được đăng tải lên trang web của câu lạc bộ mà chưa được thông qua ý kiến của họ.

Dùng ảnh của những cô gái không tồn tại trong câu lạc bộ sao... toàn là hồ sơ giả này.

Một khách hàng của của câu lạc bộ hẹn hò đã nhìn thấy ảnh của Yoshino-san và hét lên rằng cô ấy là đồ lừa đảo.

Chắc là nếu ai đó chọn Yoshino-san ở câu lạc bộ này sau khi xem qua hồ sơ của cô ấy, một cô gái khác với mái tóc màu be sẽ ra tiếp người đó.

Cô gái đó chính là một kẻ chuyên dẫn dụ khách hàng đến những nơi lừa đảo.

Tôi kết thúc ca làm thêm của mình và chạy đến quán cà phê nơi Yoshino-san làm thêm.

... Yoshino-san đang đứng đợi trước một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.

Hôm nay cô ấy đội tóc giả màu hồng dài vừa phải, mặc váy đen tuyền và đi giày cao gót. Dễ thương quá... nhưng đây không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó!

Tôi chào cô ấy ngay khi rút điện thoại ra khỏi túi áo.

"Đây là cậu đúng không Yoshino-san?"

"Hể? Cậu sao vậy? Ừm, đúng rồi. Cậu lấy đâu ra bức ảnh này thế?"

"Từ một trang web câu lạc bộ hẹn hò đấy. Dường như chủ câu lạc bộ ấy là cùng một người với quán cà phê của cậu, tên đó đã dùng ảnh hồ sơ xin việc của cậu để đăng lên trang web ấy."

"Cái!? Cái gì cơ!?"

Yoshino-san giật lấy điện thoại của tôi và phóng to bức ảnh ra để xem.

Tôi nói tiếp:

"Tớ nghĩ nơi đó còn không phải là một câu lạc bộ hẹn hò cơ, mà là nơi trung gian để đưa khách hàng đến những chỗ lừa đảo khác. Thế nên cậu mới bị gã đó bám theo để tra hỏi đấy."

"Cậu nói gì!?"

"Oi, mấy cô gái này cũng là đồng nghiệp với cậu đúng không?"

"Ừm, cả người này và người này nữa."

"Cậu liên lạc với họ giúp tớ được không? Mau quay lại quán cà phê của cậu thôi."

"Gì cơ, mà khoan, thật á, cậu nghiêm túc sao?"

Yoshino-san vội vã liên lạc với vài người trong số đó rồi cùng tôi quay lại quán cà phê.

Sau vài phút đi bộ đến quán, bọn tôi bắt gặp mấy cô gái - đáng lẽ ra đã phải về nhà - đang tụ tập trước quán sau khi nghe Yoshino-san tường thuật lại mọi chuyện.

Họ vừa nhìn vào màn hình điện thoại vừa thét lên:

"Đừng dùng ảnh của tôi vào những nơi bẩn thỉu như vậy chứ!!"

"Câu lạc bộ hẹn hò là cái quái gì thế!?"

"Tôi không hề biết về chuyện này luôn đấy!!"

Trong lúc mọi người đang la ó ầm ĩ ở mặt tiền quán, chủ quán đã bước ra ngoài qua cửa sau.

Với khuôn mặt không chút ăn năn, tên đó nói:

"Làm gì có, chỉ là trông na ná nhau thôi. Nhìn này, mặt Miho-chan làm gì có nốt ruồi đúng không?"

"Tôi biết thừa đây là mặt mình! Anh vừa dùng app chỉnh sửa đúng không? Mau thôi đi! Tôi đã bảo anh đừng đăng ảnh tôi lên mà, bố mẹ tôi sẽ phát hiện ra mất."

"Nhưng ta đâu thoả thuận chuyện đó trong hợp đồng đúng không?"

"Tức quá đi mất!!!"

"Vậy thì em cứ nghỉ việc nếu muốn."

"Nói vậy là có ý gì hả!?"

Ai nấy đều bắt đầu la lên nhưng tên chủ quán chẳng có vẻ gì là quan tâm. Hắn đang dùng vị thế cấp trên của mình để phản pháo họ.

Thật ra tôi đã lường trước được chuyện này. Dù các cô gái kia có phản đối kịch liệt đến nhường nào thì tên xảo trá kia cũng sẽ tìm ra cách để xoa dịu tình hình thôi.

Tôi im lặng, đứng yên quan sát mọi chuyện cách đó một đoạn.

Vài phút sau... điện thoại của tên chủ câu lạc bộ hẹn hò reo. Mặt hắn liền đanh lại sau khi nghe điện thoại.

Sau đó, với vẻ mặt bối rối, hắn gãi đầu và cúp máy.

"Thôi được rồi, chắc là do anh nhầm lẫn thật đấy. Oi!"

Sau khi tên chủ quán vào trong được một chút, ảnh của các cô gái đã bị xoá sạch.

Các cô gái kiểm tra đi kiểm tra lại và vỗ bồm bộp vào lưng gã.

Thật ra, tên chủ quán này có quen biết với quản lý bên chỗ tôi làm thêm.

Tôi biết được rằng quản lý của tôi đã từng giúp đỡ tên này trong quá khứ và hắn không thể lên mặt trước chị ấy vì nợ món ân tình rất lớn.

Đó là lý do vì sao trước khi rời khỏi quán, tôi đã nhờ quản lý của mình một chuyện: "Khi em đi, nhờ quản lý liên lạc với chủ câu lạc bộ hẹn hò giúp em được không ạ? Một người quen của em đang gặp chuyện, ảnh của người ấy bị đăng lên mà không được sự cho phép của người ấy."

Tôi nghĩ đám bên quán cà phê ấy sẽ tìm mọi cách để ém nhẹm mọi chuyện, trừ khi bọn tôi và toàn bộ các cô gái làm thêm tại đây đồng loạt lên tiếng.

Cuối cùng, tên chủ quán đã trả ngay cho các cô gái đó mỗi người 10.000 yên xem như phí sử dụng hình ảnh.

"Cậu tuyệt lắm Tsujio-kun à! Cậu đã giúp tụi tớ một phen rồi! Tớ chẳng biết gì hết trơn luôn. Nguy hiểm quá đi mất."

"Như này thì cậu không cần phải lo bị bám đuôi trên đường về nhà nữa."

Tôi cảm thấy rất vui vì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả.

Tôi tin rằng có rất nhiều cô gái tại khu phố này ăn mặc như trong mấy bức ảnh kia. Việc bị tình cờ bắt gắp là chuyện hết sức bình thường, nhưng đến mức bám đuôi thì thật sự không ổn chút nào...

Yoshino-san tỏ ra bực bội: "Hèn chi tớ bị gã đó bám dai đến thế. Mouu!"

Cô ấy vừa phồng má vừa nảy lên nảy xuống cạnh tôi với vẻ mặt bất mãn nhưng vẫn nở một nụ cười trông vô cùng dễ thương. Tôi muốn được ở bên cô ấy để trò chuyện lâu thêm chút nữa nhưng lúc này đã là hơn 22h rồi.

Tôi quyết định hành động ngay lúc ấy vì tôi cho rằng đây là thời điểm thích hợp nhất khi cả quản lý, tay chủ quán cùng các cô gái đều có mặt, nhưng không ngờ được rằng việc này lại mất nhiều thời gian đến thế.

Ngày mai tôi vẫn phải đến trường, chưa kể tai ương sắp sửa giáng đến tôi nữa.

Bà già gọi điện cho tôi với giọng điệu đáng sợ như ác quỷ, dù trước đó tôi đã giải thích mọi chuyện một cách thành khẩn trên LINE, bà vẫn rất khó chịu và bắt đầu đưa ra một loạt cảnh báo nguy hiểm.

Phải mau mau về nhà thôi.

"Cảm ơn cậu gì nhé. Cậu đã giúp bọn tôi một phen rồi!"

Ở phía phát ra giọng nói là một trong số những cô gái làm thêm tại quán cà phê. Cô ấy vừa vỗ lưng tôi vừa vẫy tay tạm biệt Yoshino-san trong khi bước đi.

"Cảm ơn onii-san nhiều lắm. Anh đã cứu tụi em một mạng rồi! Anh nhận ra được cả chuyện như này sao, tuyệt thật đấy!"

Một cô gái khác vỗ vào vai bên kia của tôi.

Được mọi người xung quanh khen "Tuyệt vời tuyệt vời" làm tôi cảm thấy xấu hổ vãi chưởng. Vụ lần này đơn giản là hoàn toàn dựa vào may mắn cùng chút hiểu biết của tôi thôi.

Nếu tôi không bắt gặp tay chủ câu lạc bộ hẹn hò đi vào quán cà phê ấy thì có trời mới đào ra được vụ việc lần này.

Ở khu phố này, mở cửa tiệm mới không phải là việc đơn giản đối với những người mới ra thương trường.

Các chủ tiệm thường sẽ thuê nhiều người làm quản lý cho các cửa tiệm khác nhau.

"Trả lời đi mà, làm sao cậu lại có thể phát hiện ra vậy? Tsujio-kun tuyệt vời quá đi mất!"

Yoshino-san cứ khen tôi tuyệt vời không ngớt, nhưng cô ấy đâu biết rằng tôi lò mò đến đây là để soi trộm cô ấy trong bộ váy ngắn cũn cỡn kia... Có chết tôi cũng không dám nói ra chuyện này đâu.

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn vào Yoshino-san đang đứng cạnh mình.

Cô ấy giữ tay áo tôi, dìu mắt cười khúc khích:

"Ehehe. Tớ kiếm được 10.000 yên luôn nè."

"Như vậy là quá rẻ mạt so với những gì đã xảy ra với cậu. Nếu chuyện này vẫn còn tiếp diễn thì cậu vẫn sẽ tiếp tục bị quấy rối dài dài. Ảnh của cậu đã bị đem ra sử dụng mà cậu không hề hay biết, chưa kể cậu đã bị tên biến thái kia quấy rối hai lần nữa kìa..."

"Dù gì thì nơi này vẫn là nơi trả cho tớ 1800 yên một giờ đấy. Lương cao thật nên tớ vẫn muốn làm tiếp. Mà đủ rồi, mau đi thôi! Tớ có nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm, dù chỉ một lúc thôi cũng được!"

Dứt lời, Yoshino-san xoay người một vòng, đứng trước mặt tôi.

Mái tóc hồng dài vừa phải của cô ấy tung bay, để lộ vùng gáy trắng nõn.

... Vậy là cô ấy vẫn sẽ tiếp tục làm thêm tại cái quán cà phê đó à. Tôi cứ đinh ninh rằng sau vụ um xùm lần này thì cô ấy sẽ tìm đến một nơi tốt hơn... như chỗ tôi đang làm chẳng hạn... nhưng bên tôi chỉ trả 1100 yên một giờ, kém xa 1800 yên nên tôi không thể rủ cô ấy vào làm cùng được.

Vả lại, việc tôi làm thì đòi hỏi thể lực kinh khủng, còn khoản nấu nướng thì đã có quản lý với Shinagawa-san - những người có chứng chỉ ẩm thực - lo liệu rồi.

Nhờ quản lý giới thiệu một nơi nào đó thì sao nhỉ? Mà làm vậy thì có đáng lắm không? Nhưng mình là "bạn thân bí mật" của Yoshino-san mà. Chưa kể mình còn rành khu phố này hơn cô ấy nhiều nữa. Quyết định rồi, nên hỏi quản lý một cách thoải mái thôi.

Nhìn Yoshino-san vừa đi vừa ngâm nga với vẻ mặt hạnh phúc phía trước, tôi chìm sâu vào dòng suy nghĩ.

Yoshino-san đã nhờ tôi làm "bạn thân bí mật" của cô ấy.

Nhưng tôi nghĩ... có lẽ mình đã thích Yoshino-san như là một cô gái rồi.

Tôi thấy Yoshino-san là một người cực kỳ, cực kỳ tuyệt vời.

Nhưng cô ấy không có ý định tìm kiếm cho mình một cậu bạn trai.

Dường như cô ấy đang tìm kiếm điều gì đó đơn giản hơn... như một người bạn tâm giao... để có thể thoải mái tâm sự cùng bằng chính con người thật của mình... một người mà cô ấy có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng.

Tôi muốn bản thân mình có ích với Yoshino-san. Tôi muốn giúp đỡ và ở bên cô ấy mỗi khi cô ấy gặp khó khăn.

Tôi muốn trở thành người như vậy, chắc có thể gọi là người bạn "tốt nhất trần đời" ha?

Phải, đó chính là người mà tôi muốn trở thành.

Còn 10 phút nữa. Để tận hưởng 10 phút quý giá hơn bất cứ điều gì khác với Yoshino-san, tôi nhanh chân bước sát theo sau cô ấy.

PV là promotional video, tức video quảng bá, giới thiệu các sản phẩm như âm nhạc, game, anime, sản phẩm thị trường,... Ngài thích ngắm chị nhà thì đúng hơn Đúng là ngài, phải quyết đoán thế chứ Yẹt sơ, chap 9 mà Ngài đã thú nhận tình cảm với bản thân mình rồi, chờ chị nhà mở cửa nữa là xong Làm chồng người ta luôn đi chứ bạn gì nữa hả Ngài?