Liệu nàng lớp trưởng hoàn hảo có thể làm bạn gái tôi không?

Truyện tương tự

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

(Tạm ngưng)

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

小宮地千々

Một bộ romcom hơi hướng trưởng thành về hôn ước vỡ tan nơi đặt ra câu hỏi: “tình yêu là gì?”

2 7

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

128 305

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

44 184

Web Novel - Chương 12 - Chơi cùng nhau tại công viên

Công viên này có diện tích khá lớn.

Giữa công viên là chiếc hồ lớn, trên mặt hồ là những chú thiên nga đang chậm rãi bơi lội.

Phía sau kia là bảo tàng nhỏ, sân bóng đá, sân bóng rổ và những khu vực được phủ cây xanh mướt.

Yoshino-san và tôi rời khỏi thư viện rồi cùng nhau bước vào công viên.

Những giọt nước bắn ra từ đài phun nước lấp lánh ánh dương thật đẹp làm sao. Có vài chiếc ghế dài được đặt quanh đài phun.

Ở giữa cái hồ có một ngôi đền nhỏ với những dải cờ đỏ phấp phới. Mấy đứa nhóc tì đang thia lia đá trên cây cầu dẫn đến ngôi đền.

Tủm! Nước bắn lên tung toé. Lũ nhóc thấy vậy liền reo hò phấn khởi và chạy nhảy tung tăng.

Vừa quan sát bọn nhóc, tôi vừa cất lời:

"Tớ hay chơi cùng thằng nhóc của chỗ làm thêm tại công viên này."

"Hể? Cùng chỗ làm thêm sao? Thú vị ghê."

"Nơi tớ làm thêm thuộc quyền sở hữu của bà tớ nên tớ quen hết mọi người ở đó và mọi người vẫn luôn xem nhau như người một nhà vậy."

"Ồ... tuyệt thật. Tớ không biết có những nơi như vậy luôn ấy. Trước giờ tớ cứ nghĩ chỗ làm thêm là chỉ để đến làm cho được việc rồi về thôi..."

"Bà tớ thích bầu không khí trầm ấm như gia đình lắm. Tớ cũng thích nó giống như bà vậy."

Tôi quyết định không nói ra việc mình bị bà kéo ra ngoài sau khi bỏ học hay bà sở hữu nhà hàng, câu lạc bộ tạp kỹ, tiếp viên, nhà thổ... vì nếu nói ra thì chắc Yoshino-san sẽ xỉu tại chỗ mất.

Cô ấy phóng mắt về phía hồ và nói:

"Vui thật nhỉ. Hồi tiểu học, tớ học piano vào thứ hai, bơi vào thứ ba, học thêm vào thứ tư, thể dục vào thứ năm, học thư pháp vào thứ sáu, còn cuối tuần phải phụ mẹ nhiều việc nên chẳng nhớ gì về chuyện chơi bời nữa, chỉ nhớ là hôm nào học môn gì thôi."

Tôi nín thinh khi nghe cô ấy bộc bạch ra như vậy.

"O, oi... cậu... đã luôn như vậy từ hồi lớp một á?"

"Ừm. Nhưng tớ đã nói với mẹ là tớ muốn sống như thế. Tớ đã tự nhủ với mình rằng mình sẽ trở thành một người phụ nữ đích thực."

"Phụ nữ đích thực hả!? Hồi tiểu học tớ chưa một lần nghĩ đến việc trưởng thành luôn ấy. Để xem nào... hồi tiểu học như cậu, tớ chỉ toàn mang nam châm đến mấy hố cát để hút cát chứa sắt thôi à."

Nghe tôi nói, Yoshino-san mỉm cười:

"Vậy trong hố cát có cát chứa sắt thật à?"

"Có đấy, nhưng tuỳ nơi, có nơi có nhiều có nơi có ít. Chỗ gần nhà tớ thì ít nhưng nếu chịu khó đi đến hố cát thuộc khu phố bên cạnh thì lại có cả tá."

"Chỗ đó không có ai chơi à?"

"Ừ, cứ như rừng nguyên sinh ấy... gọi là bãi săn thì đúng hơn nhỉ."

"Bãi săn á?"

"Săn thật mà lị. Tớ phải nài nỉ mãi thì ông già nhà tớ mới chịu mua cái nam châm cỡ lớn kia đấy. Tớ đã dùng nó để hút cát chứa sắt từ sáng đến tối mịt cơ. Chỗ cát ấy vẫn còn đang nằm trong phòng tớ đấy."

"Lần tới cậu chụp ảnh cho tớ xem nhé?"

"Được thôi. Mà chẳng hiểu tại sao tớ lại không muốn vứt đống cát từ hồi đó đi nữa. Và... tớ còn từng ném đá thia lia như mấy nhóc kia nữa thì phải?"

Tôi nhìn về phía đám nhóc đang tiếp tục ném đá trên cầu kia.

Yoshino-san nhìn theo tôi, nói:

"Mấy nhóc ấy... đang cố ném trúng cái lỗ trên hòn đá lớn giữa hồ sao?"

"Chuẩn. Trò này hình như có từ thời Edo rồi. Nó là trò bói toán do một lãnh chúa khởi xướng và rất nổi tiếng tại công viên này. Đá vụn quanh đây có cả núi, và nếu ta có thể ném một viên lọt vào cái lỗ trên hòn đá kia thì điều ước của ta sẽ trở thành hiện thực. Nghe nói có vị tướng nào đó đã thắng trận nhờ chơi trò này đấy."

"Tớ muốn chơi thử!!!"

"Vậy ta chơi thôi. Trò này dễ gây nghiện lắm đấy."

"Nghe hấp dẫn ghê."

Yoshino-san vốn bước đi chậm rãi, bỗng vượt lên hẳn phía trước tôi.

Mái tóc xoã của cô ấy trông đẹp đến nao lòng.

Công viên này vốn là nhà của một lãnh chúa từ thời phong kiến nên vẫn còn một khu vườn kiểu Nhật ở trong khuôn viên.

"Hồ đá ước nguyện" là một phần của khu vườn. Cái hồ này khá rộng, với hòn đá trung tâm cách bờ hồ khoảng mười mét tính từ mỗi phía.

Trên bờ có rất nhiều đá với kích thước khác nhau. Vào các dịp lễ, công viên này chật ních người tìm đến chơi trò ném đá.

Vì thế mà đá thường bị dồn lại thành một ụ trong lòng hồ, nên sau mỗi khoảng thời gian nhất định, những người bên ban quản lý công viên sẽ vớt chúng lên rồi rải lại quanh bờ hồ nên không lo hết đá ném.

Yoshino-san cúi xuống, nhặt một hòn đá lên với đôi mắt lấp lánh, quay sang hỏi tôi:

"Ném cái này qua đó là được phải không?"

"Đúng rồi."

Cô ấy liền gồng tay lên và ném nó đi bằng lực mạnh nhất có thể.

"Hây... daaaa!!!! Hể? Nè, nó không bay đến đó kìa."

Hòn đá bay đi với tốc độ rất nhanh nhưng rồi lại rơi xuống cái tõm cách hòn đá lớn một khoảng không xa.

Tôi gật đầu:

"Chứ sao. Nó không dễ như cậu tưởng tượng đâu. Hồi chuẩn bị thi tuyển sinh vào cao trung, tớ cũng từng đến đây để thử vận may đấy..."

Tôi cúi xuống, nhặt một viên lên, căn góc và lực một chút rồi ném cái vụt. Nó rơi xuống ngay đúng chỗ miệng hòn đá ước nguyện nằm giữa hồ.

"Vãi, thế mà cũng vào được à?"

"Hểeeeeee!?!? Tuyệt quá đi mất Tsujio-kun ơi. Cậu đã làm gì vậy!?"

Yoshino-san bám chặt lấy cánh tay tôi, nhảy lên nhảy xuống tưng tửng.

Hở...? Mấy đôi yêu nhau với đám nhóc hồi nãy đang vỗ tay bồm bộp kìa.

Cái gì vậy trời? Tôi bối rối phân bua.

"Th-thật ra là hồi thi tuyển sinh cao trung, tớ hay ghé qua chỗ này mỗi khi đi ngang qua. Vả lại hồi nhỏ tớ cũng từng đến đây rồi."

"Nè sensei, xin thầy hãy dạy em cách ném đá đi ạ!!"

Yoshino-san đứng chắp tay cạnh tôi như đang cầu nguyện trước thần linh với vẻ mặt nghiêm túc.

Phải công nhận là vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy cũng thú vị không kém những nét mặt khác.

Chỉ là trò ném đá thôi... cơ mà, tôi vẫn hiểu được cảm giác ức chế khi ném trượt, nhất là đối với những người ít khi được vui chơi hồi còn nhỏ như cô ấy.

Sau lưng Yoshino-san, bọn nhóc kia đang tiếp tục ném đá với quyết tâm cao độ, kéo theo cả bậc phụ huynh của chúng nữa.

Và khi đã có hứng thú và chơi thử một lần thì nhất định ta sẽ nghiện nó luôn. Tôi nhặt một viên đá khác lên, dúi vào tay của Yoshino-san:

"Mới chơi thì cậu cứ lựa viên cỡ 4x2 cm ấy, viên nào càng nặng càng tốt nhé. Còn về thế đứng để ném cho chuẩn..."

"Khoan đã sensei, đừng giải thích hết một lèo như vậy. Thầy mà làm vậy thì chỉ tổ ra vẻ mình là một tay giáo viên tồi thôi. Cứ như Uchida-sensei ấy!"

"... Cậu nói phải. Tớ hiểu rồi. Mà thấy có lỗi ghê, tự dưng lôi Uchida-sensei vào làm ví dụ."

Phải công nhận là Uchida-sensei hay giải thích mọi thứ chỉ trong một lần nói nên mọi người thường hay quên mất những gì mà cô ấy nói lúc đầu. Nghe những người như vậy nói đúng là khó chịu thật, nhưng đôi khi ta cũng là những người như vậy, và ta sẽ không thể nhận ra điều đó trừ khi có người chỉ ra giùm.

Yoshino-san nói:

"Đá hơi nặng khoảng 4cm á? Hừm hừm, tớ chẳng thấy viên nào đúng như vậy cả. Viên này nhẹ quá, viên này thì bé quá..."

Cô ấy vừa thì thào vừa mò mẫm xung quanh.

Giờ đang là quá trưa ngày cuối tuần. Lũ nhóc đã ném hết đá tốt xuống hồ, chỉ còn lại mấy viên sứt mẻ, quá bé hoặc quá to. Viên tôi cầm trên tay vốn là một viên tốt nhưng đã vỡ đôi, nhưng vẫn thừa ném tốt vì tôi đã quen tay.

Đây là vấn đề kinh nghiệm nên có chỉ nói vậy với Yoshino-san - người có 0 điểm kinh nghiệm ném đá, cũng bằng thừa.

Yoshino-san tiếp tục mò mẫm, chân nhún nhảy như một chú thỏ.

Mái tóc của cô ấy đung đưa qua lại theo từng nhịp nhảy trông dễ thương làm sao.

Mãi không tìm ra viên đá ưng ý, Yoshino-san liền thọc ngón tay vào đất. Hả? Cô ấy làm vậy có sao không thế? Mấy cái móng tay sơn màu hồng đó đẹp lắm mà.

Cô ấy bới một hòn đá lên, cầm nó bằng những ngón tay lấm lem đất và chìa ra trước mặt tôi.

"Cậu thấy viên này ổn không Tsujio-kun?"

"Ổn đấy. Cậu nên ném theo kiểu parabol thì hơn. Đừng ném một đường thẳng tắp mà hãy để nó bay quá tầm hòn đá một chút."

"Hể, vậy tớ nên đứng chỗ nào để ném?"

"Cậu vào chỗ tớ đứng ban nãy đi."

"Yosh!!"

Yoshino-san siết chặt viên đá, đứng đúng chỗ tôi đã đứng lúc nãy.

Cô ấy đứng sát mép hồ, khom người xuống, vung tay vù vù như cánh quạt và nói "Tớ ném đây!" rồi ném viên đá đi.

Viên đá bay theo đường parabol, nhưng lại rơi xuống chỗ nước trước mặt cô ấy, làm nước bắn lên tung toé.

Yoshino-san nhìn tôi với khuôn mặt ướt sững, ánh mắt vô hồn, bờ môi mím chặt một cách buồn bã và nói:

"... Tớ sẽ thử lại..."

... Khục khục khục..."

Tôi bán sống bán chết nhịn cười nhưng không thể nhịn hoàn toàn.

Lần đầu tiên, tôi được chiêm ngưỡng vẻ nhíu mày hờn dỗi của cô nàng.

Yoshino-san rút ra chiếc khăn tay từ túi xách, lau khô mặt rồi đứng dậy.

"Tớ sẽ thử lại!"

Cô ấy định đi tìm thêm một viên đá khác thì tôi đã chặn cô ấy lại bằng cách đưa cô ấy xem màn hình điện thoại của tôi.

Trên đó là thông báo đơn hàng đã đến nơi từ McDonald's.

"Đơn hàng của ta đến rồi này."

"Ừ ha... Ta có đặt đồ ăn nhỉ. Tớ quên béng mất."

"Để tớ đi nhận hàng cho. Nếu muốn, cậu cứ chơi thêm một lát rồi tí nữa ăn ở chiếc ghế dài đằng kia nhé?"

"Tớ được chơi tiếp á!? Yatta. Vậy là được chơi thêm một lúc rồi."

Yoshino-san reo hò với ánh mắt lấp lánh.

Tôi chưa lần nào được nghe cô ấy thốt ra từ "Tớ muốn chơi" luôn đấy.

Nói gì thì nói, tóm lại là khía cạnh này của Yoshino-san cũng dễ thương nốt.

Tôi gật đầu rồi đi nhận đơn hàng từ McDonald's mà cả hai đã đặt hồi nãy.