Liệu nàng lớp trưởng hoàn hảo có thể làm bạn gái tôi không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Junior High School DxD

(Đang ra)

Junior High School DxD

Shinonome Rippu

*Các sự kiện trong vol 1 Junior High diễn ra sau vol 10 chính truyện.

8 254

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

77 7904

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

109 1517

Web Novel - Chương 7 - Ngón tay của cô ấy

"Akito, mẹ nghe mẹ của Nakazono-kun nói rằng con đã tình nguyện tham gia vào ủy ban đại hội thể thao đấy."

"Sặc. Sao mẹ biết chuyện này nhanh vậy?"

"Năm nay mẹ của Nakazono-kun là ban cán sự của Hội Phụ huynh - Giáo viên nên cô ấy biết rõ lắm. Chưa kể bọn mẹ còn là bạn thân của nhau nữa. Ngày nào mẹ chả tám chuyện với cô ấy trên LINE." 

"Giờ thì mình hiểu được "nỗi sợ" của những người bị rò rỉ thông tin rồi..."

"Con nói gì đấy?"

"Ầy, có gì đâu."

Ngay khi vừa xuống lầu để ăn sáng, mẹ đã nói với tôi rằng mẹ biết tôi tham gia ban tổ chức hội thao của trường.

Các thành viên ban tổ chức hội thao thường hay xuất hiện trước mặt mọi người. Tôi không muốn bà ấy tìm đến xem nên quyết định giấu chuyện.

"Nỗi sợ khi bị rò rỉ thông tin" mà Yoshino-san từng nói là đây sao?

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã đủ khiến tôi khó chịu rồi. Yoshino-san hẳn còn phải bị giám sát chặt hơn nữa, liên tục phải sống trong "nỗi sợ" ấy...

Mẹ lấy ra một quả chuối nhúng sữa chua, nói:

"Cuối cùng thì con cũng đã quyết định tận hưởng thời học sinh rồi sao? Thuở học sinh là khoảng thời gian vô giá mà. Mẹ muốn con tận hưởng mọi thứ - câu lạc bộ, ban tổ chức, tất tần tật mọi thứ luôn cơ."

"... Hầy, mẹ không hiểu đâu..."

Tôi đã tham gia ban tổ chức hội thao với ý đồ đen tối.

Nếu Yoshino-san là quản lý của câu lạc bộ bóng chày thì tôi cũng sẽ tham gia câu lạc bộ bóng chày luôn.

Tôi thấy bản thân mình đáng sợ thật...

Mẹ đặt tách cà phê đen lên bàn và thở dài.

"Vậy mà mẹ vẫn để con làm thêm cho được... Chỗ đó nguy hiểm lắm. Nếu con cần tiền thì mẹ sẽ cho con, nên xin con hãy nghỉ việc chỗ đó đi mà."

"Không ạ, con làm việc ở đó là vì con thích. Dù hơi nguy hiểm nhưng con mến quản lý, Shinagawa-san và mọi người ở đó lắm."

"Thôi thì con nít thấy vui vì nó kích thích, và mỗi lứa tuổi thì lại có một niềm vui khác nhau. Dù sao con cũng phải lo mà học hành cho tốt đi, nếu không sau này hối hận cũng đã quá muộn rồi."

Tôi gật đầu đáp lại mẹ "Vâng vâng, con biết rồi.", ăn chuối nhúng sữa chua rồi rời khỏi nhà.

Hỏi thật đấy, sao bà ấy lại có thể trở nên như thế sau khi được bà tôi nuôi dạy vậy?

Bà ấy vẫn luôn tìm kiếm sự "bình thường" của mình.

Dù tôi có đáp trả lại như nào thì kiểu gì bà ấy cũng sẽ nói "Rồi sau này con sẽ phải hối hận."

Tôi không cho rằng mẹ tôi thuộc tuýp "phụ huynh độc hại" mà người ta vẫn thường ví, kiểu như hay nhét tôi vào khoảng trống mà không có cùng kích thước với tôi ấy.

"Hai nhân hai mét á... tớ phải vẽ đường viền bằng cây bút chì này sao?"

"Phải. Chiều cao khoảng hai mét nên cậu chỉ cần đo chiều rộng, kẻ đường thẳng rồi cắt theo đường đó là được."

Công tác chuẩn bị cho hội thao đang được triển khai. Bọn tôi chủ yếu thực hiện vào giờ nghỉ trưa sau giờ học, chia nhỏ nhiều nhiệm vụ cho mọi người để đẩy nhanh tiến độ.

Về cơ bản, tôi được phân công quản lý chiếc máy tính (sau khi Uchida-sensei vừa khóc vừa mang nó đến cho tôi). Vì muốn được ở bên Yoshino-san nhiều nhất có thể nên tôi quyết định ở gần cô ấy càng lâu càng tốt.

Hôm nay bọn tôi cắt những tấm vải mà Yoshino-san cùng mấy tiền bối năm ba mua vào chiều qua rồi đem đi phát cho từng lớp.

"Yosh! Dẹp bàn ghế rồi trải vải xuống sàn nào!"

Một nữ sinh với mái tóc vàng, mắt đen cùng hàng mi tuyệt đẹp nhưng lại khá lùn - thuộc tuýp "dễ thương" trong mắt mọi người - nhảy lên.

Đó là Mori Honoka-san, tân học sinh vừa mới nhập học hồi tháng tư.

Trường tôi có lớp học nghệ thuật diễn xuất, chủ yếu là để phục vụ những học sinh có ý định dấn thân vào giới giải trí hoặc thể thao.

Honoka-san là idol hoạt động trong một công ty quản lý tài năng.

Học sinh năm nhất không nhất thiết phải tham gia ban tổ chức nhưng cô ấy đã tình nguyện tham gia, tỏ ra hạnh phúc hơn bất kỳ thành viên nào đang ở đây.

Yoshino-san nhẹ nhàng nhắc nhở Honoka-san đang hừng hực khí thế:

"Honoka à, trải xuống sàn thì tấm vải sẽ bị bẩn mất. Chị nghĩ em nên kê bàn ghê xung quanh phòng học rồi đặt vải xuống cắt tại đó."

"Em hiểu rùi, không hổ danh là Sara-cchi. Chị đúng là thiên tài!"

"Mừng vì em đã hiểu, ta cùng bắt tay vào làm thôi."

Dường như họ đã quen nhau từ trước, và chính Honoka-san đã mô tả rằng mối quan hệ giữa họ như là hai chị em vậy, với cô chị thông minh và cô em ngốc nghếch.

Cô chị thông minh và cô em ngốc nghếch à... tôi đã hiểu ý nghĩa của lời mô tả đó rồi.

"Ta xếp bàn thành một hàng thẳng và trải vải lên trên mặt bàn nhé!"

"Nếu thế thì em hãy đẩy bàn làm việc kia ra đi Honoka."

"Nhưng nếu làm thế thì em sẽ phải buông tấm vải này ra và nó sẽ biến mất ngay!"

"Không ai lấy nó đâu em."

Cuộn cuối cùng rồi à. Ồ, lõi bìa rớt ra kìa.

Trong những tiết kinh tế gia đình ở trường sơ trung, từng có những trận chiến khốc liệt nổ ra chỉ để có thể dành lấy những chiếc lõi cuộn cuối cùng từ thứ gì đó. 

Chẳng phải chúng chỉ để làm kiếm cho mấy trận giả chiến thôi sao...? Đang vừa nhớ lại chuyện đó vừa tủm tỉm cười, một mái tóc vàng lấp ló trước mặt tôi.

"!?"

"Anh cũng thuộc tuýp người mê mấy cái ống này sao?"

Honoka-san đứng ngay trước mặt tôi. Tôi vừa nghĩ cha mẹ cô ấy là người nước ngoài nên cô ấy mới là con lai với mái tóc vàng tự nhiên cùng đôi mắt đen và dáng vẻ nổi bật như vậy... vừa nghĩ "Mình vẫn thích Yoshino-san hơn nhiều".

Yoshino-san có sức hút tiềm ẩn bên trong và nó siêu cấp trưởng thành luôn. Còn cô gái này thì giống như những bông hoa mới nở thôi.

Nhưng nếu là idol thì cô ấy phải trò chuyện với đủ kiểu người, tức là phải rất hướng ngoại thì mới có thể đáp ứng được nhu cầu công việc.

Tôi bình tĩnh đáp lại Honoka-san:

"Iya, anh không cần ống đâu, chỉ là đang nhớ lại mấy cảnh đấu kiếm - ống của đám con trai hồi sơ trung thôi."

"Thật ư? Vút vút!"

Nói xong, Honoka-san nhặt chiếc ống lên, vẫn còn chút ít vải quấn xung quanh.

Nhưng nó nặng hơn cô ấy nghĩ và cô ấy bắt đầu run rẩy trước mặt tôi.

Nguy hiểm quá!

Không thể trụ nổi, Honoka-san thả rơi nó xuống bàn, làm những chiếc kéo và thước kẻ rơi vương vãi xuống sàn nhà.

Honoka-san vừa thét lên "Ối ối!" vừa vung vẩy tay qua lại:

"Ối ối! Em xin lỗi, nó nặng hơn em nghĩ! Tay em bị kẹt vào ống nên không đấu kiếm được gòi!

Mấy thằng con trai lớp truyền thống trong ban tổ chức liền chạy đến chỗ cô ấy nói "Ta mau đến phòng y tế thôi", "Em nên chườm đá càng sớm càng tốt", "Cậu mà bị thương thì không hay đâu" trong khi dìu cô ấy đi đến phòng y tế.

Ồ, chuyện là bọn con trai học lớp truyền thống bọn tôi đang rất muốn có cơ hội để bắt chuyện với các học sinh học lớp nghệ thuật diễn xuất.

Phòng chuẩn bị của ban tổ chức đột nhiên trở nên yên tĩnh hẳn sau khi Honoka-san rời đi.

Tôi tiến lại gần Yoshino-san, người đang nhặt nhạnh những món đồ rơi từ trên bàn xuống, cất giọng hỏi:

"... Cậu có sao không?"

Cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi khi nghe thấy giọng tôi.

Thật ra lúc nãy, khi Yoshino-san nhặt chiếc thước rơi dưới bàn lên, mặt cô ấy đã thoáng lộ rõ vẻ đau đớn trong khoảnh khắc.

Cái thước đó vừa cũ vừa sắc nên tôi đoán rằng cô ấy đã bị nó cứa vào tay.

Yoshino-san ngồi ôm đầu gối dưới gầm bàn, nhìn tôi và nói: "Tớ bị đứt tay một chút."

Cô ấy đưa ngón tay cho tôi xem. Dù không chảy máu nhưng vẫn có vết cắt nhỏ.

Nếu là vậy thì... Tôi lấy một miếng băng cá nhân từ túi áo ngực ra và đưa cho cô ấy.

Nhìn thấy nó, Yoshino-san khẽ thì thầm "... Là Con Sâu Háu Ăn nè."

Ừ thì, nó là miếng băng duy nhất mà tôi có trong người.

Tôi ghé sát lại gần Yoshino-san hơn một chút, thì thầm:

(Minami-san tặng nó cho tớ từ lâu lắm rồi nhưng ngại quá nên không dám dùng. Tớ không cần nó nữa, cậu cứ dùng thoải mái nhé.)

(... Cảm ơn cậu.)

Nghe vậy, Yoshino-san khẽ dịu mắt lại và mỉm cười thật tươi.

Sau đó, cô ấy từ từ quấn miếng băng cá nhân hình Con Sâu Háu Ăn quanh đầu ngón tay.

Con Sâu Háu Ăn vốn nằm trong túi áo tôi từ thuở nào mà đến tôi còn chẳng nhớ nổi cuối cùng cũng có ích.

Tôi nhớ mang máng từng được Minami-san bảo rằng "Là đàn ông thì phải mang theo băng cá nhân dễ thương! Cứ xem nó là tiền tệ đi!" khi nhận lấy nó. Tôi từng tự hỏi rằng "Tiền tệ để dùng vào việc gì mới được?" nhưng giờ thì nó đã có tác dụng và tỏ ra hữu ích. Lần tới tôi sẽ đãi chị ấy thật nhiều khoai tây chiên để cảm ơn.

Chúng tôi đang cùng nhau nhặt nhạnh những thứ rơi khỏi bàn thì thấy Honoka-san quay lại.

Cô ấy chạy đến chỗ Yoshino-san, nói "Em xin lỗi chị! Em phấn khích quá vì đã lâu không được ở bên Sara-cchi đấy."

"Chị hiểu rồi Honoka à. Ta tiếp tục làm cho xong việc thôi, được chứ?"

"Vâng, được ạ!"

Honoka-san, người đã lấy lại năng lượng tích cực sau khi quay về từ phòng y tế tiếp tục hoàn thành công việc cùng chúng tôi.

"Tsujio-kun, cậu giúp tớ cái này được không?"

"Được chứ."

Tôi đứng cạnh Yoshino-san theo lời gọi của cô ấy.

Chúng tôi trải tấm vải lên mặt bàn đã được xếp thẳng hàng, đặt thước kẻ dài một mét lên, rồi lại đặt thêm cái nữa... để có thể đo được hai mét.

Yoshino-san đã cất cái thước cũ làm mình bị thương vào góc phòng rồi. Thứ nguy hiểm như vậy tốt nhất là nên vứt đi.

Tôi giữ chặt chiếc thước và Yoshino-san dùng bút chì kẻ một đường thẳng dọc theo thước.

Với tiếng "xoạt" đã tai, một đường thẳng tắp đã được kẻ trên tấm vải, tạo cảm giác cực kỳ thoả mãn.

Trên đầu ngón tay cô ấy là miếng băng cá nhân in hình Con Sâu Háu Ăn mà tôi đã đưa cho cô ấy.

Thật may vì vết cắt không sâu.

Khi tôi đang tiếp tục hoàn thành công việc được giao và liếc mắt sang bên cạnh, Yoshino-san tiến lại gần tôi và thì thầm:

(Cảm ơn cậu vì miếng băng cá nhân nhé. Tớ sẽ đi mua chút đồ sau, cậu có thể đi cùng tớ không? Tớ muốn hai ta cùng nhau dạo quanh trường chút xíu ấy mà.)

(... Tớ biết rồi.)

Nghe tôi đáp lại, Yoshino-san nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.

Khi Yoshino-san bước sang phải, tôi cũng bước theo sang phải, tay cầm thước.

Nhìn về phía trước, tôi bắt gặp khuôn mặt của Yoshino-san. Cô ấy mỉm cười và nói:

"Mọi việc vẫn đang tiến triển thuận lợi. Còn hơn 20 lá cờ nữa cờ. Cố lên nhé."

"...Ừm."

Hừ, vui quá, vui chết đi được.

Tôi cố gắng nặn ra nụ cười khẽ và tập trung giữ chặt chiếc thước.

Dù trong phòng ban tổ chức có rất nhiều người nhưng hai đứa bọn tôi vẫn lặng lẽ cùng nhau hoàn thành công việc. Bầu không khí nhẹ nhàng này tuyệt vời quá đi mất.

Ngài soi vợ kỹ thật, 100 điểm