Lần này, Không cảm thấy nguy hiểm-san sẽ thua cuộc. Khi đi qua Thủ đô Zebrudia hối hả và nhộn nhịp, em gái cáo thở dài trong lòng.
Vốn dĩ việc đối với một con người ngu ngốc, dù chỉ là thoáng qua―― chiến thắng trong trận chiến trí tuệ trước một cáo thần là một sai lầm. Vì thế mà Không cảm thấy nguy hiểm-san không tôn trọng em gái cáo này, và trên hết, anh ta đã gửi tin nhắn cho ta như thể chúng ta là bạn bè.
Nhưng cấp bậc này sẽ thay đổi hoàn toàn nhờ kết quả của cuộc đấu trí lần này.
Ta cũng bị mê hoặc bởi kỹ năng của chính mình.
Ta đã hoàn toàn đưa thứ『Lời nguyền ngay bây giờ』đến hắn ta. Ta đã đưa tới lời nguyền tồi tệ nhất mà『Nhà trọ đã mất』sở hữu một cách thông minh chưa từng có.
Các trao đổi xảy ra trong『Nhà trọ đã mất』đều công bằng cho cả hai bên. Nội dung của cuộc trao đổi được thiết lập với kẻ xâm nhập thay đổi từng thời điểm, nhưng đôi khi, như trường hợp của Không cảm thấy nguy hiểm-san, nó có thể dẫn đến tổn thất cho『Nhà trọ đã mất』.
Có vẻ như đó là thứ lấy được từ kẻ xâm nhập do một trao đổi trong quá khứ.
Em gái cáo không biết chi tiết, nhưng anh trai cáo nhìn vào chiếc hộp gỗ cỡ lòng bàn tay mà em gái cáo tình cờ nhặt được và cau mày.
『Aaaah, đừng mở cái hộp đó ra. Đó là lời nguyền tồi tệ nhất và đẹp nhất mà ta từng biết. Phantom không phải là mục tiêu của nó, nhưng―― Mẹ đã nói rằng, bà ước gì ta đã không giành lấy nó. Bà ấy nói nó nên được ở thế giới bên ngoài. Vì nó sẽ mang đến tai họa. Tình cảm của con người thật kinh khủng, đẹp đẽ, ngu ngốc và cũng thật đáng yêu.』
Quả thực, chiếc hộp chứa đựng một sức mạnh khủng khiếp có thể nhìn thấy rõ ràng từ bên ngoài.
Như anh trai cáo đã nói, có lẽ đó không phải là một lời nguyền giáng xuống phantom. Nó chưa ở trạng thái hoạt động nhưng nếu được tung ra thế giới thì có lẽ sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của con người. Trong khi nó đang âm ỉ trong『Nhà trọ đã mất』mà không ai hướng tới tình cảm của nó, sức mạnh của nó chỉ ngày càng tích tụ dày đặc và trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngay cả người không-cảm-thấy-nguy-hiểm đó cũng phải cảm thấy khủng hoảng khi đứng trước chiếc hộp đó.
Chỉ cần tưởng tượng ra khuôn mặt méo mó vì hoảng sợ của hắn ta, cũng đủ để làm em gái cáo thấy thỏa mãn. Ta chắc chắn hắn ta sẽ xin lỗi em gái cáo này vì đã không tôn trọng cô. Hắn ta sẽ xin lỗi và khóc lóc với ta, cầu xin ta làm điều gì đó đi. Và ta sẽ từ chối một cách quyết liệt.
Hắn ta sẽ phải thốt lên rằng "Tôi thua rồi". Ta sẽ bắt hắn ta quỳ rạp xuống thực hiện dogeza và dâng lên cho ta đậu phụ rán.
Ta đã có một trải nghiệm khủng khiếp tại Lễ hội võ thuật đỉnh cao. Hắn ta thậm chí còn không nhận ra em gái cáo này cuối cùng đã để kẻ thù của hắn trốn thoát. Nếu cứ như thế này thì đó sẽ không phải là hình phạt dành cho Không cảm thấy nguy hiểm-san.
Mặt khác, lần này kế hoạch là rất hoàn hảo. Ta đảm bảo đã kiểm tra tình hình một cách cẩn thận, và lời nguyền đáng sợ đó cũng tình cờ giáng xuống một người tên Hugh, người đang tìm kiếm lời nguyền theo lệnh của Không cảm thấy nguy hiểm-san. Bất kỳ kẻ ngu ngốc nào cũng có thể đoán ra đó là tác phẩm của em gái cáo sau khi nghe lời nhắn đó. Và bởi vì hắn ta đã đánh giá thấp quyến thuộc của thần, một thảm họa khủng khiếp sẽ giáng xuống Thủ đô Đế quốc.
Và đây chính là việc làm đáng sợ của Thần Cáo, mang đến bất hạnh cho những ai dám chống lại chúng ta.
Đây là trận đấu cuối cùng. Anh trai cáo mắng ta vì đã quá quan tâm đến hắn. Vốn dĩ, việc quyến thuộc của một vị thần thường xuyên tiếp xúc với một con người không phải là điều thích hợp lắm.
Đột nhiên, bầu không khí thay đổi. Con người không biết về điều đó, nhưng em gái cáo này biết rằng『Nó』đã bắt đầu.
Một viên ngọc có nguồn gốc bi thảm. Lời nguyền khủng khiếp nhất được biết đến rộng rãi ngay cả trong thế giới loài người, một thứ đã qua nhiều thế hệ do các Tinh linh nhân cổ đại để lại.
Hạt giống thảm họa đã biến mất khỏi thế giới sau khi bị cất giữ trong『Nhà trọ đã mất』trong một thời gian dài, giờ đây nó đã nảy mầm.
Bầu không khí trở nên ẩm ướt. Ta nhìn về phía Clan House nơi Không cảm thấy nguy hiểm-san đang ở. Đầy mây đen cuộn xoáy cả bầu trời.
Có vẻ như chiếc hộp đã được mở ra đúng cách. Lời nguyền lan rộng sẽ bao trùm Thủ đô Đế quốc trong chớp mắt, mang đến tai ương cho hàng triệu con người.
Theo như em gái cáo biết, Không cảm thấy nguy hiểm-san không có cảm giác nguy hiểm và anh ta cũng thiếu mọi thứ khác, nhưng ngay cả khi anh ta che giấu sức mạnh của mình, cũng không thể bảo vệ hoàn toàn mọi người khỏi lời nguyền lan rộng. Ngay cả bản thân em gái cáo cũng sẽ khá khó khăn nếu phải cố hết sức.
Bây giờ, hãy xem một con người không có cảm giác nguy hiểm sẽ đương đầu với một sức mạnh khủng khiếp ngoài tầm hiểu biết của con người như thế nào ?
Sau đó, trong khi ta đang hài lòng với mọi việc đang tiến triển như mong đợi, ta chợt nhận thấy một cảnh tượng không tự nhiên.
"…………? Đám mây………… không… lan rộng ra sao……?"
Điều mà em gái cáo biết rõ. Đám mây đen bốc lên từ Clan House chắc chắn là hình dạng của lời nguyền trong chiếc hộp.
Nhưng đám mây đen, đáng lẽ ra phải bao phủ cả đất nước trong vài phút nếu truyền thuyết của con người là chính xác, đã không lan rộng thêm nữa và bao trùm lấy Clan House.
Sức xoáy ngày càng dày đặc hơn ngay cả khi ta quan sát. Nếu chỉ xét về mật độ thì đó là một chướng khí mạnh mẽ vượt qua cả những gì bên trong của『Nhà trọ đã mất』.
Lời nguyền nhắm vào con người và xã hội của họ. Thủ đô Zebrudia này sẽ là mục tiêu hàng đầu của nó.
Thật không thể tin được. Lời nguyền của viên ngọc đó đã quên mất hình dạng của chính nó sau hàng thế kỷ và trở thành một hiện tượng mơ hồ nhưng cực kỳ mạnh mẽ, nguyền rủa mục tiêu một cách bừa bãi. Nó nên cố gắng tấn công càng nhiều người càng tốt chứ.
Con người không có cách nào có thể kiểm soát được lời nguyền và đó không phải là thứ có thể thanh tẩy được.
Thật sai lầm khi tránh xa Clan House để theo dõi chiến thắng từ xa. Ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu ta đến đó để xem chuyện gì đang xảy ra chỉ vì điều đó thì đó đồng nghĩa với việc thua cuộc của em gái cáo.
Ta vô tình dụi mắt và nhìn chằm chằm vào những đám mây. Trước mặt em gái cáo, những đám mây xoáy quằn quại như rắn và biến mất như thể bị hút vào Clan House.
Phải rồi, cứ như thể―― có thứ gì đó đã hút lấy nó.
§§§
Tôi nhặt một chiếc hộp được chạm khắc đẹp đẽ vứt bừa bãi trên sàn và cẩn thận mở nó ra.
Thứ phát ra từ nó là―― một làn khói đen khiến tôi nhớ đến bầu trời trong cơn giông bão. Khói đen không có dấu hiệu dừng lại, khi chạm tới trần nhà, nó tràn ra ngoài qua những ô cửa sổ vẫn còn vỡ của đại sảnh.
Cảnh tượng đó tương tự như thác nước mà Luke sử dụng trong quá trình luyện tập, nên tôi chỉ có thể cười trước khung cảnh quá giống như một trò đùa này.
Đó có phải là pandora hay gì không ?
Tino, người đã đứng đó với vẻ mặt tái nhợt, phát ra một giọng run rẩy.
"N-N-Ngài đang làm gì vậy――Master~……"
"Eh !?"
Em ấy đang nhìn tôi với ánh mắt hối lỗi như thể ẻm đang nói với tôi『Nếu bên trong hộp bị vỡ thì sao, em xin lỗi, Master~』, nên tôi chỉ nghĩ mình nên kiểm tra nó và trấn an em ấy, nhưng……
Đầu tiên, tôi không thực sự hiểu được tình hình. Hugh, phải không nhỉ ? Tôi chỉ nhớ ra sau khi Tino nhắc tôi về anh ta, nhưng tôi không biết tại sao anh ấy lại nằm dưới đất, tại sao anh ấy lại đến đây, hay chiếc hộp anh ấy mang theo là gì. Tôi đã quen với tình huống này nên vẫn bình tĩnh nhưng tôi vẫn khá bối rối.
Làn khói đen trông có vẻ đáng quan ngại. Nó giống như một đám sương mù hơn là khói. Ngay cả khói từ đám cháy cũng có hại nếu hít phải, vì vậy bạn không bao giờ biết điều gì có thể xảy ra nếu bạn tiếp xúc với thứ khói kỳ lạ thoát ra từ một chiếc hộp như vậy.
Tino tiếp cận với những bước đi không vững vàng.
"Ma-Master…… B-Bên ngoài…… trông tệ quá――"
"Chà, bình tĩnh nào…… Em phải bình tĩnh đã."
Thông gió…… Thông gió rất quan trọng…… Và có lẽ tốt hơn là để nó thoát ra ngoài thay vì để nó lấp đầy đại sảnh…… Đúng hơn là, tôi không thể làm gì được ở đây cả.
Tôi nhìn vào chiếc hộp, nó vẫn tiếp tục phun khói và có cảm giác mơ hồ đáng quan ngại. Làm sao một chiếc hộp nhỏ như vậy lại có thể chứa nhiều khói đến vậy chứ ? Nó dường như không phải là Thánh tích―― nhưng vào lúc đó, tôi tìm thấy thứ gì đó màu đỏ tươi bên trong chiếc hộp, bị làn khói che khuất.
Là một viên ngọc. Nó khá lớn. Vì tôi có Giới chỉ, tôi đang định thò tay vào hộp để lấy nó ra thì đột nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình bị kéo về sau.
Tôi mất thăng bằng và chiếc hộp rơi ra khỏi tay tôi. Tấm thảm tôi đang mặc như chiếc áo choàng kéo tôi ngã về sau. Gần như cùng lúc tôi nhận ra nguyên nhân khiến mình mất thăng bằng là do làn khói đang lao xuống chỗ tôi đang đứng.
"Hihhh !?"
Tino hét lên một tiếng và lùi lại.
Làn khói đen bay ra ngoài cửa sổ vỡ đang quay trở lại Clan House. Như thể nó có ý chí riêng của nó vậy.
Tốc độ của nó không thể so sánh được với khi nó phun ra từ chiếc hộp, giống như một dòng lũ cuồn cuộn. Có lẽ tôi sẽ không thể thoát nếu tiếp xúc với nó mà không có gì phòng vệ.
Không lẽ…… Thảm-kun, ngươi đã cứu ta à !?
Nếu là bình thường thì tôi tưởng nó sẽ muốn bỏ chạy…… Nhưng phải chăng thái độ không thân thiện của nó chỉ là vẻ bề ngoài thôi ư !?
"Ma-Master…… Chuyện này……"
Làn khói đen quay trở lại hội tụ lại thành một khối. Đó là một cảnh tượng đẹp đẽ, ghê tởm, khác lạ với thế giới này.
Ngay cả tôi, người đã chứng kiến nhiều thứ nguy hiểm, cũng vô thức lùi lại một bước. Tino, với sự nhạy bén của mình, có lẽ hiểu rõ mối đe dọa của thứ trước mặt tôi hơn là tôi. Tôi thủ thế nhưng răng tôi đang va vào nhau lạch cạch.
Tại sao ngươi lại quay lại sau khi rời khỏi Clan House chứ ? Thật sự ngươi không cần phải quay lại đâu……
Khói tụ lại dày đặc hơn và dần định hình. Thật kỳ lạ, nó giống với việc giải phong ấn của『Lời ai oán của Marin』mà tôi vừa chứng kiến ngày hôm trước.
Nhưng, lần này lại không có Vòng tròn ma thuật rào chắn đa lớp ở đây.
Khói đen không còn là làn khói nữa. Làn khói hội tụ rõ ràng tạo thành hình người rồi bóng tối bắt đầu chảy xuống sền sệt.
Một cô gái mắt nhắm nghiền bước ra từ bên trong bóng tối. Nó giống hệt cách xuất hiện của『Lời ai oán của Marin』, nhưng cô gái xuất hiện lần này không yếu đuối như thế, và―― cô ấy không phải là con người.
Đôi tai nhọn và vẻ đẹp trông như thứ gì đó nhân tạo―― cô ấy là một cô gái Tinh linh nhân.
Cô ấy mặc một chiếc áo choàng giống như của pháp sư, nhưng mặt dây chuyền quanh cổ cô ấy rất nổi bật.
Màu đỏ tươi―― một viên ngọc màu đỏ tươi với ánh sáng bí ẩn đỏ như máu. Chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi có cảm giác nghẹt thở.
Nghĩ lại thì, người ta nói rằng lời nguyền của Tinh linh nhân mạnh hơn lời nguyền của con người……
Rõ ràng là nó không còn sống. Chân của nó không chạm đất và bầu không khí của nó quá khác biệt so với một sinh vật sống.
Bình tĩnh nào, Cry Andrich. Tino cũng ở đây nên với tư cách là Clan Master, tôi không thể để lộ ra bộ mặt thảm hại của mình được.
Tôi nên làm gì…… Tôi nên làm gì bây giờ ? Chạy trốn ư ? Hay yêu cầu giúp đỡ ? Từ ai ? Chỉ vào những lúc như thế này thì tôi đã trả lại Truyền Âm Thạch cho Franz-san rồi.
Hãy đàm phán nào. Trong mọi trường hợp, tôi không thể làm gì đó chống lại quái vật, phantom hay lời nguyền. Hãy chọn con đường hòa bình và yêu thương. Tôi luôn thoát khỏi rắc rối bằng cách quỳ xuống và thực hiện dogeza, hoặc đàm phán một cách thân thiện.
Ngay cả những Tinh linh nhân, những người nhìn chung khó hòa hợp, cũng có những người tốt trong số họ. Đó là Kruz, tôi phải nghĩ đó là Kruz hoặc Eliza.
Tôi giơ tay phải lên và mỉm cười khi đến gần Tinh linh nhân bí ẩn――Và Tinh linh nhân đó đột ngột mở mắt.
Cô ấy có đôi mắt sáng rực. Cơ bắp của tôi đông cứng và cơ thể tôi ngừng chuyển động. Tôi giống như một con ếch đang bị một con rắn nhìn chằm chằm vậy.
Mặc dù tôi không hẳn sợ hãi―― hoặc có lẽ linh hồn tôi mới khiếp sợ trước thứ này.
Đôi mắt của cổ hướng về phía tôi, nhưng chúng không nhìn tôi. Thế là tôi nhìn theo ánh mắt của cổ.
Thứ đó đang nhìn chằm chằm―― chiếc nhẫn của tôi. Nó nằm trên ngón trỏ của bàn tay phải của tôi mà tôi đã giơ lên một cách thân thiện―― một chiếc nhẫn gỗ. Một thánh tích bị nguyền rủa thu hút lời nguyền. Nghĩ lại thì, những chữ khắc trên chiếc nhẫn và hoa văn trên hộp có vẻ hơi giống nhau.
Đây là thù hận. Sâu thẳm trong đôi mắt cô là sự thù hận tràn ngập như muốn bùng nổ. Dù khuôn mặt xinh đẹp không hề biến dạng, nhưng nhờ đó mà những cảm xúc mạnh mẽ của cô ta đã được truyền tải rõ ràng hơn.
Tôi nhanh chóng cố rút chiếc nhẫn ra nhưng nó vẫn không tháo ra được. Trong khi làm như vậy, Tinh linh nhân bí ẩn đã dang rộng cánh tay ra. Thứ gì đó giống như vô số ngọn giáo đen bắn ra từ phía sau cô như thể được dẫn dắt bởi cánh tay cổ.
Tốc độ của những mũi giáo không nhanh lắm. Nhưng tôi không có cách nào mà tránh được.
Thảm-kun đang quấn lấy tôi bay lùi lại và kéo tôi đi. Vô số ngọn giáo đen―― thay vì là ngọn giáo, chúng vẫy như tảo bẹ―― chỉ vừa đủ xuyên qua cơ thể tôi và bật ra nhờ Giới chỉ.
Nếu ngươi định kéo thì hãy kéo ta sớm hơn đi, thảm-kun.
Chà, nhưng nếu tôi không buộc nó lại như chiếc áo choàng thì chỉ mỗi nó là bỏ chạy. Thật là may mắn.
Nhờ có thảm-kun kéo tôi, cơ thể vốn đã đông cứng như bị tê liệt của tôi bắt đầu cử động lại. Tôi loạng choạng khi thảm-kun kéo tôi đi, và con tảo bẹ đang đuổi theo tôi lại suýt xé nát một trong những Giới chỉ của tôi lần nữa.
Không ổn rồi, cứ thế này tôi sẽ mất hết Giới chỉ và bị giết chết. Tôi phải gọi ai đó đến giúp………… Đó là lúc tôi nhận ra điều gì đó.
Là nó, giáo hội "Quang Linh" ! Nếu bằng cách nào đó tôi trốn thoát đến được nhà thờ, tôi chắc chắn họ sẽ làm gì đó với chuyện này ! Ngay cả Anthem cũng đang ở đó !
Và có vẻ như bây giờ thảm-kun sẽ có thể bay được. May mắn thay, kính ở sảnh đã vỡ nên tôi vẫn có thể bay ra được.
Hôm nay tôi gặp may mắn. Tôi nhanh chóng đến gần Tino, người đang đứng đó với vẻ mặt tái nhợt và nắm lấy tay em ấy.
Tôi không thể bỏ mặc Tino bất lực ở lại đây được. Còn Hugh………… Chà, đó là một sự hy sinh không thể tránh khỏi. Nếu tôi sống sót trở về, tôi sẽ hỏi anh ấy tại sao lại mang thứ điên rồ này đến đây sau.
"Tino, đi thôi !"
"Ah, Master~――"
Tôi lao về phía mảnh kính vỡ. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi dùng sức của mình.
Vô số ngọn giáo lao về phía tôi và thảm-kun đã tránh được chúng một cách xuất sắc. Từng ngọn giáo vung vào tôi đều xuyên qua đầu tôi và bị chặn lại bởi Giới chỉ.
May mắn thay, nó không trúng Tino―― nhưng thảm-kun không cố ý nhắm vào đầu tôi đâu phải không ? Nó không đau, nhưng nó cực kỳ đáng sợ.
Dưới chân của Tinh linh nhân, sàn gạch vừa được sửa chữa đang bị bóng tối ăn mòn và vỡ vụn. Tôi thật sự muốn tính phí sửa chữa cho cô ta quá.
Tảo bẹ đen bò dọc mặt đất tiếp tục truy đuổi chúng tôi. Có vẻ như cơ thể được làm từ bóng tối cô đặc đó có thể tự do điều khiển bóng tối xung quanh. Nó trông khá ngầu đấy.
Nhưng không có thời gian để khen ngợi hay suy nghĩ linh tinh. Khi đã quyết định, tôi nhảy ra khỏi cửa sổ trong khi nắm tay Tino.
"Bay đi, thảm-kun !"
Giờ là lúc ngươi thể hiện sức mạnh thực sự của mình.
Tôi cảm thấy trọng lực lan khắp cơ thể. Có lẽ theo lệnh của tôi, thảm-kun mà tôi đang mặc bay lên nhanh chóng.
Ngay lúc đó, nút thắt trước cổ tôi bung ra và tầm nhìn của tôi bị đảo lộn. Tôi suýt ngã khỏi Clan House trong khi vẫn nắm tay Tino, nhưng chỉ trong chốc lát, Tino, người đang nắm tay tôi, đã nắm lấy mép thảm và nhảy vọt lên không trung.
Nếu ngược lại là tôi, chắc chắn tôi sẽ buông tay ra vì nó quá đau đớn. Cú nhảy đẹp lắm đấy, Tino !