Chúng phải bị tiêu diệt. Điều duy nhất còn lại trong bản thể đó là hoàn thành sứ mệnh của mình.
Nó vẫn còn ý thức. Và cả những kỷ ức khi nó còn sống nữa. Nhưng những ký ức của nó giống như một hòn đá ven đường trước những cảm xúc mạnh mẽ đến mức khiến nó trở thành một hiện tượng.
Chỉ còn một điều quan trọng duy nhất. Để hoàn thành nghĩa vụ xa xưa của Nữ hoàng Tinh linh nhân.
Một khu rừng rộng lớn nơi Tinh linh nhân đã sinh sống từ thời xa xưa. Ở đó, cô bảo vệ người dân của mình khỏi những kẻ xâm phạm bước vào rừng, những kẻ không có sự tôn trọng lẫn tín ngưỡng, dám dẫm chân vào lãnh thổ của họ.
Đây chính là cuộc chiến sinh tồn với loài người. Nếu bị đánh bại, loài của nó sẽ bị diệt vong hoặc trở thành nô lệ của con người. Sức mạnh to lớn của Nữ hoàng Tinh linh nhân là tránh chuyện này xảy ra.
Khi tỉnh dậy sau một thời gian dài yên giấc, nó thấy mình đang ở trong một thành phố vô cùng rộng lớn tràn ngập loài thù địch. Những ngôi nhà khổng lồ nằm dọc các con phố trải dài ngút tầm mắt, và có vô số sinh mạng hiện diện.
Kể cả khi tổng số lượng của chúng gấp mười lần số lượng Tinh linh nhân trong khu rừng mà nó từng cai trị, chúng vẫn không thể đạt được sức mạnh của nó.
Tuy nhiên, dù đối thủ có mạnh đến đâu, dù có đông bao nhiêu thì việc phải làm vẫn không thay đổi. Ký ức về quá khứ đã thức tỉnh, đốt cháy lời nguyền và ham muốn giết chóc trong nó.
Trong cuộc chiến, nhiều bạn bè đã ngã xuống, nhiều loài thù địch bị hạ gục. Biết bao bi kịch đã sinh ra, biết bao lời thề đã được lập.
Tiêu diệt càng nhiều kẻ thù càng tốt và cứu càng nhiều bạn bè càng tốt. Nợ máu phải trả bằng máu, thêm bi kịch lại càng nhiều bi kịch. Sợ hãi sinh ra sợ hãi, và sự oán hận nối tiếp oán hận. Cứ như vậy đã lặp đi lặp lại qua năm dài đằng đẵng. Cảm giác đau lòng trước sự thật đó không còn tồn tại nữa.
Như thường lệ, khi nó cố cuốn trôi thành phố này bằng sự oán hận và sát ý không thể chứa đựng trong cơ thể, nó đột nhiên lấy lại được『Ý thức』.
Thông thường, không có gì tốt hơn việc tiêu diệt loài thù địch đã giết chết vô số bạn bè của nó trong lịch sử chiến tranh lâu dài của mình. Nhưng có điều gì đó rất『khó chịu』đã buộc nó phải suy nghĩ.
Lần đầu tiên nếm trải cảm giác đó, lý trí quay trở lại tâm hồn vốn chỉ dành cho sự hủy diệt cho đến tận bây giờ.
Trong hình dạng ban đầu, khi trở lại từ hình hài được biến đổi để giết chóc hiệu quả hơn, và thứ đập vào mắt nó―― là hình dáng của một người đàn ông tầm thường.
Hắn ta là một thanh niên không có gì nổi bật. Phong thái của hắn ta khác xa với phong thái của một chiến binh, và bình thường, hắn ta không phải là loại đối thủ mà nó có thể chủ ý nhìn vào.
Thông thường nó sẽ giẫm đạp hắn như một con côn trùng và thậm chí không nhận ra rằng nó đã nghiền nát hắn. Mặc dù hắn ta được cho là một đối thủ như vậy―― vì một lý do nào đó không rõ, khi nhìn thấy hắn ta, nó cảm thấy khó chịu không thể cưỡng lại.
Một sát ý cháy bỏng đang thì thầm sâu bên trong, nó muốn tiêu diệt hắn trước bất kỳ ai khác.
Giết chết thanh niên trước mặt tương đương với cái chết của hàng chục triệu người. Mặc dù nó biết rằng chẳng có logic nào đằng sau điều đó và ưu tiên hàng đầu là phá hủy thành phố―― nó không khỏi ngăn mình muốn tấn công hắn ta.
Không―― đây là, cảm xúc này là do sức mạnh từ chiếc nhẫn đó. Sở dĩ hắn có thể khơi dậy những cảm xúc như vậy là nhờ chiếc nhẫn. Một công cụ để thu hút『Lời nguyền』mà đồng đội của nó từng đeo.
Nó không biết tại sao thứ đó lại ở đây, nhưng bây giờ nó biết tại sao nó lại có cảm giác như thế này. Nó hoàn toàn hiểu rõ. Giờ nó đã hiểu. Nó đã tìm ra tất cả. Nó thấy nhẹ nhõm.
Đòn tấn công của nó, được tung ra theo bản năng, đã bị đẩy lùi ngay trước mắt chàng trai trẻ.
Nó hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên―― điều đó không quan trọng. Nó sẽ không nghĩ đến cách đối phó, lưỡng lự hay nhẫn nhịn, những thứ rườm rà như thế hoàn toàn không tồn tại trong nó.
Chàng trai chạy trốn khỏi nó, người cố gắng tấn công hắn ta liên hồi. Người đàn ông vừa bị kéo đi bởi tấm thảm kỳ lạ đang lủng lẳng và lắc lư như miếng mồi nhử.
Chàng trai trẻ đang treo lủng lẳng trên tấm thảm và di chuyển chạy khỏi nó với tốc độ cao. Vô số con người, sinh vật sắp bị giết, ngước nhìn hắn, dường như hoàn toàn không biết gì về tình hình này.
Được thôi. Hủy diệt thành phố sẽ để sau.
Lý trí đang nguyền rủa chính nó. Aaah, sao chuyện này có thể xảy ra được, Nữ hoàng của những Tinh linh nhân. Làm sao người bảo vệ kiêu hãnh của Tinh linh nhân lại có thể bị lừa bởi một công cụ như vậy ? Và, mặc dù nó biết tất cả―― điều này thật quá ngu ngốc.
Đầu nó đau nhức và khao khát giết chóc cháy bỏng đã biến đổi cơ thể nó. Và lần đầu tiên sau một thời gian dài kể từ khi nó trở thành một lời nguyền, nó thốt ra bằng một thứ ngôn ngữ.
"Uuuuh………… T-Ta sẽ giết ngươi ! NGƯƠI SẼ KHÔNG BAO GIỜ trốn được ! Không bao giờ !"
§§§
Tinh thần của Tino đã trên bờ vực sụp đổ. Một sự kiện bất ngờ và vô lý xảy ra liên tục là điều mà tôi sẽ không bao giờ quen được, cho dù tôi có trưởng thành đến đâu nhờ『Vô tận thử thách』.
Đây chắc chắn là『Vô tận thử thách』tồi tệ nhất mà bất cứ ai từng trải qua cho đến nay. Tôi thậm chí còn không thể đối mặt với nó, đó là một thảm họa.
Dù có mạnh mẽ đến đâu thì con người cũng có giới hạn của riêng mình. Và sức mạnh của thứ đó dễ dàng vượt quá giới hạn đó.
Vẻ ngoài đáng sợ nhưng đẹp đẽ mà tôi nhìn thấy lần cuối cùng. Đôi tai là bằng chứng đó là Tinh linh nhân. Đó có lẽ là lời nguyền giết người nổi tiếng do Nữ hoàng Tinh linh nhân tạo ra.
Master~ sẽ không áp đặt một thử thách nửa vời. Vào lúc này, vào khoảnh khắc đó, Tino rõ ràng đã nhớ tới điều đó.
Tôi đã được ngài ấy nắm lấy tay, được bảo vệ khỏi đòn tấn công của nó, nhưng lần này tôi không có thời gian để vui mừng về điều đó. Điều đó thậm chí còn không xuất hiện trong tâm trí Tino. Nói cách khác, Tino sẽ chết ngay cả khi chỉ bị một vết xước.
Tôi nắm lấy tấm thảm bằng tay phải và nắm tay Master~ bằng tay trái. Việc đào tạo của tôi đã được đền đáp.
Không―― tôi chắc chắn ngài làm vậy để xác minh kỹ năng của tôi. Không thể nào Master~ lại nhảy khỏi sảnh mà không suy nghĩ, nên ngài ấy thử xem liệu Tino có thể đỡ được Master đang rơi đúng cách hay không. Không thể nhầm lẫn, ngài là một con quỷ.
Nếu tôi có đủ thời gian, tôi sẽ khóc. Nhưng tôi không có chút thời gian nào nên tôi thở một cách tuyệt vọng và tim mình như sắp ngừng đập.
Tấm thảm bay cao trên trời một cách dễ dàng nhưng tôi không thấy nhẹ nhõm chút nào. Trong khi lảng vảng xung quanh, Master~ gọi tôi từ bên dưới. Hiện tại, tôi hơi ghét vẻ mặt của ngài ấy, lúc nào cũng đáng tin cậy và thoải mái.
"Tino, em ổn chứ ? Anh không nặng lắm phải không ?"
"Eh ? Ngài đang nói cái… Chỉ thế này thì không thể nào nặng được đâu, Master~ !!"
"Eh…… Ah…… Un, un, đúng vậy."
Tino đã được Onee-sama huấn luyện. Nếu là sức nặng của Master~ thì vẫn còn rất nhiều chỗ cho mười người nữa. Đó là lý do tại sao, không cần phải thử thách thêm nữa đâu, Master~……
Tấm thảm bay trên bầu trời với tốc độ cao. Rõ ràng không có cơ hội để tôi được ngồi lên trên nó. Không, không sao đâu. Chạy trốn khỏi thứ đó mới là quan trọng nhất.
Người dân trong thành phố ngước nhìn Tino và Master~ với sự thích thú khi chúng tôi lủng lẳng trên bầu trời và bay với tốc độ cao. Tino nghĩ họ nên sơ tán hơn là làm điều đó.
Sự căm hận mà lời nguyền đó thể hiện không phải là thứ mà người bình thường có thể đối mặt. Ngay cả Tino, người đã hấp thụ Mana Material, cũng không thể sánh được với nó, nên những công dân bình thường sẽ bị nghiền nát như lũ kiến. Nhưng tôi không thể làm gì về chuyện đó. Tất cả những gì Tino có thể làm lúc này là tin rằng Master~ không phải là người sẽ để điều đó xảy ra.
Không biết Master có thấy nhẹ nhõm không, ngài ấy thở dài và nhàn nhã nói.
"Đến nhà thờ. Càng sớm càng tốt, được chứ."
Xin hãy làm gì đó càng sớm càng tốt về nó đi, Master~…… Hay đúng hơn, ngài sẽ làm gì đó với nó, phải không !? Ngài có thể làm gì đó với nó mà, phải không !?
Ngay từ đầu, đối với tôi, tôi cảm thấy rằng ngay cả giáo hội "Quang Linh" cũng không thể giải quyết được nó…… Nếu ai đó có thể làm gì với nó, tôi chắc chắn đó sẽ là ai đó có level 10.
Đáng lẽ hôm nay là buổi hẹn hò với Master~, nhưng hóa ra lại là một buổi hẹn hò tồi tệ nhất. Tôi nhớ những ngày xưa khi chúng tôi đi chơi cùng nhau và chỉ bị bọn cướp bắt cóc.
"Chúng ta đã thoát được nó rồi à ?"
Ngài hỏi ngắn gọn với vẻ mặt thoải mái. Ngài ấy có rất nhiều chỗ trống mặc dù đang lơ lửng trên không khi bay ở tốc độ cao.
Hay đúng hơn là, Master~ …… Ngài không định nắm tay em sao ? Cứ như thể em là người duy nhất nỗ lực vào việc này vậy……
Tôi nuốt những lời sắp thốt ra khỏi miệng và kiểm tra Clan House ở phía xa. Tốc độ của thảm-kun có vẻ khá nhanh, nên thứ duy nhất tôi có thể nhìn thấy lúc này là đỉnh của Clan House…… trên đỉnh――.
"N-Nó đã biến đổi. Nó đang đuổi theo chúng ta đấy Master~ !?"
"Hee !?"
Một vật thể giống khỉ, chân dài, màu đen đang leo lên đỉnh Clan House.
Tổng chiều dài của nó là vài chục mét so với kích thước của đỉnh Clan House. Đôi mắt to sáng của nó tỏ ra không quan tâm đến những người dân ồn ào mà nó dán mắt vào Master~ và Tino, những người đang treo mình trên thảm và di chuyển với tốc độ cao.
Không, không phải gồm Master~ và Tino. Tino không cảm thấy bất kỳ ánh mắt nào nhằm vào mình.
Tôi chắc chắn thứ duy nhất nó nhìn vào là―― Master~. Giờ nghĩ lại, ngay cả trong Văn phòng Clan Master, người duy nhất bị tấn công cũng là Master~.
Có lẽ thứ này đang nhắm vào Master~……? Tôi chắc chắn mình sẽ không bị tấn công nếu bị bỏ lại ở đó――Không, không, không đúng !
Tôi lắc đầu lia lịa và cố lấy lại niềm tin.
Ngay từ đầu, Master~ đang bị tấn công vì chiếc nhẫn mà Tino đưa cho ngài. Master~ nói rằng mọi chuyện đều đúng như dự đoán, nhưng dù đúng như dự đoán thì Tino chắc chắn là người gây ra chuyện này. Em nghĩ mình sắp ói mất, Master~……
"Nó đã biến đổi !? Tại sao chứ !?"
"Đó ... đó chỉ là do ma quỷ dẫn lối thôi, Master~."
"Ma quỷ !? Ma quỷ dẫn lối thì sẽ biến hình sao !?"
Chắc chắn Tino cũng biến hình khi Tino bị quỷ ám khi đeo chiếc mặt nạ…… Không, không, không, đó không phải là điều em đang nói đến.
Khi nhìn lại, tôi thấy con khỉ khổng lồ dùng tay chân nhảy qua các mái nhà và tiến về chúng tôi. Nó đang tiến tới với tốc độ kinh ngạc, sử dụng các tòa nhà làm bàn đạp. Có lẽ nó không nặng nề như vẻ bề ngoài, tòa nhà nơi nó dẫm lên vẫn không hề sụp đổ chút nào.
Tiếng la hét của những người dân nhận thấy con quái vật đang di chuyển nhanh nhẹn vang lên từng đợt. Nhưng chỉ cần nó dùng mái nhà làm chỗ đứng thì không có nguy cơ người bị giẫm đạp. Vấn đề duy nhất là con quái vật dường như không hề tha thứ cho Master~ và Tino.
Trong mắt nó có một sự căm ghét mạnh mẽ. Ý định giết chóc của nó có thể được cảm nhận qua làn khói phun ra từ chiếc hộp đó, nhưng ánh mắt này như thể tập trung mọi oán hận trên một phạm vi rộng lớn và cô đặc lại.
Tôi vội đưa ra yêu cầu với thảm-kun.
"Bay nhanh hơn đi, thảm-kun ! Đến chỗ Giáo hội "Quang Linh" !"
"Tino, thảm-kun không nghe lời ta đâu――"
Tốc độ của thảm-kun tăng nhanh hơn nữa. Cứ như thể nó đã trở thành cơn gió vậy. Chắc chắn sẽ rất thú vị khi được cưỡi vòng quanh Thủ đô Đế quốc cùng Master~.
Tuy nhiên, con khỉ còn di chuyển nhanh hơn vậy. Chỉ là ước tính thôi, nhưng khoảng cách đang ngày càng ngắn lại.
Sự chênh lệch của cả hai quá lớn. Tôi chỉ có thể vui mừng vì nó không thể bay.
Tôi muốn phản công từ xa hoặc làm gì đó để làm chậm nó, nhưng Tino không có phương tiện tấn công tầm xa. Tôi cầu xin Master~ giúp đỡ.
"Tệ rồi, Master~ ! Dù chúng ta có tăng tốc thì nó vẫn sẽ đuổi kịp chúng ta !"
"A-Anh hiểu rồi……………… N-Nhưng, rồi sẽ ổn thôi, đúng vậy."
Không hiểu sao, Master~ có vẻ hơi nản, nhưng khi ngước lên, ngài mỉm cười theo cách khiến tôi quên đi tình huống vô vọng này, nhưng nếu nói theo cách xấu thì lại khiến Tino cảm thấy bất an.
"Chúng sắp đến nhà thờ "Quang Linh". Mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch của ta. Sau đó…… Anthem sẽ làm được gì đó với nó !"
Đ-Đây không phải là thứ mà ngài gọi là kế hoạch được―― An…… Anthem Onii-sama………… chúc anh may mắn.
Đúng như Master~ đã nói, tòa nhà của nhà thờ hiện ra. Có một cánh cổng khổng lồ dường như được xây dựng để chứa Anthem Onii-sama và những bức tường trắng gợi nhớ đến một lâu đài.
Giáo hội "Quang Linh" là chuyên gia về chữa lành cũng như xử lý lời nguyền rủa. Theo những gì tôi được nghe, nhiều nhà thờ có những tòa nhà kiên cố. Đặc biệt những nhà thờ lớn được cho là an toàn như lâu đài thật, vì chúng chứa đựng nhiều vật phẩm nguyền rủa nguy hiểm mà người ta mang đến.
Các linh mục của nhà thờ, những người ở ngay phía trước nhà thờ, nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc khi thấy Tino đến gần với tấm thảm và sau đó tái mặt khi nhìn thấy con khỉ đen khổng lồ, rõ ràng là sản phẩm của một lời nguyền đang đuổi theo từ phía sau.
Trong lúc vội vã, nhiều thánh kỵ sĩ cư trú ở đó tiến ra phía trước. Đó là một phản ứng nhanh chóng, nhưng nó quá không đáng tin cậy trước lời nguyền đó.
Suy cho cùng, ngay cả khi một khẩu đại bác được bắn ra, có vẻ như nó sẽ không gây ra bất kỳ thiệt hại nào.
Và ở đó, Anthem Onii-sama bước ra khỏi cổng với bộ giáp đã cởi ra. Master~ vẫy tay trong không trung khi đang lơ lửng.
"Anthem, hãy lo phần còn lại !"
Lần đầu tiên, Tino nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày của Anthem Onii-sama có hơi co giật.
Khoảng cách giữa sự sống và cái chết là khoảng mười mét khi con khỉ nhảy một bước xa. Thảm-kun lao lên và trượt qua bức tường vào sân nhà thờ.
Chúng tôi bay ngang qua『Marin's Wails』. Tôi nghe nói rằng nó đang chờ được thanh tẩy.
Sau đó, con khỉ đen vung cánh tay to lớn của nó xuống, dễ dàng xuyên thủng bức tường mà Tino và Master đã trèo qua.