Hít thở đều, tôi đứng sẵn sàng phía sau Master~. Khi tôi mài giũa tinh thần và chuẩn bị ứng phó với bất cứ điều gì có thể xảy ra, tôi cảm thấy như mình đã trở thành một thợ săn hạng nhất tài giỏi.
Đã lâu lắm rồi tôi mới được làm người hộ tống cho Master~.
Master~ người có nhiều kẻ thù nên thường có người hộ tống khi ra ngoài. Đôi khi còn có người hộ tống kể cả khi ngài ấy không ra ngoài. Có lẽ, thay vì là người hộ tống, có lẽ nó nhằm mục đích tương tác và kiểm tra khả năng của họ. Và cũng có những lúc Tino được chọn khi tôi còn non nớt kinh nghiệm hơn bây giờ rất nhiều, nhưng ngay từ đầu level 8 đã không cần người hộ tống rồi.
Thông thường, các thành viên của《Strange Grief》sẽ chịu trách nhiệm hộ tống ngài ấy. Onee-sama và những người khác luôn bận rộn, nhưng đôi khi có người rảnh vì lý do nào đó, nên ngoại trừ khi《Strange Grief》đi săn, tôi hiếm khi được chọn.
Không còn cách nào khác ngoài việc gọi đây là may mắn vì hôm nay Tino là người duy nhất rảnh rỗi.
Một sự căng thẳng và phấn khích tràn ngập khắp cơ thể Tino. Tôi thường sẵn sàng cống hiến hết mình bất cứ lúc nào, nhưng hôm nay tình trạng của tôi rất hoàn hảo.
Không phải là đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, nhưng đã… Khá lâu rồi chúng ta mới ở một mình cùng nhau. Việc ở một mình với ngài ấy cảm giác tuyệt vời.
Có hai loại nhiệm vụ hộ tống: nhiệm vụ huấn luyện và nhiệm vụ không huấn luyện. Khi những sự việc kỳ lạ xảy ra, thường là như vậy, nhưng trực giác của Master đã mách bảo tôi điều này. Lần này có lẽ là vế sau.
Mặc dù vẫn còn hơi ồn ào, nhưng có vẻ như chuỗi xáo trộn kỳ lạ gần đây dường như đã lắng xuống phần nào, và Master~ nói rằng ngài ấy không có ý định ra ngoài trong một thời gian. Ngài ấy cũng dính vào một hộp Thánh tích đáng sợ ( có vẻ như Master~ đã đặt tên cho nó là『Mimic-kun』), và mặc dù hơi khiêm tốn nhưng tôi cũng đã đạt được chỉ tiêu huấn luyện của mình. Ngay từ đầu, Thủ đô Đế quốc về cơ bản là an toàn nên tôi không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Nói cách khác―― đây giống như một buổi hẹn hò vậy. Chúng ta sẽ không đi chơi, nhưng có cảm giác như đây là một buổi hẹn hò vậy.
Tôi không biết tại sao ngài ấy lại cần người hộ tống khi ngài ấy không ra ngoài, nhưng đây là một buổi hẹn hò. Chắc hẳn đó là cái mà người ta gọi là buổi hẹn hò tại nhà. Chiếc nhẫn tôi tìm được cũng đã được chuyển đến tận tay ngài ấy một cách đàng hoàng, nên tôi cảm thấy vận may của mình đang đi đúng hướng.
Cuối cùng chúng tôi đã tìm được nhà thầu cho đại sảnh đã bị phá hủy một nửa trong cuộc tấn công và việc dọn dẹp đang diễn ra suôn sẻ.
Vết nứt mà bạn có thể nhìn thấy đây đó trên sàn đã được sửa chữa, vì vậy tất cả những gì còn lại là thay kính và những chiếc bàn bị vỡ bằng những cái mới và mọi thứ sẽ trở lại như thường.
Ở một góc của đại sảnh. Master~ đang đối mặt với『Thảm』tại một chiếc bàn may mắn thoát khỏi vụ nổ.
Ngài ấy có vẻ mặt rất nghiêm túc khi đặt『Mimic-kun』, có thể là thánh Tích đáng sợ nhất mà Tino từng thấy, ngay bên cạnh.
Tấm thảm đó không chỉ là tấm thảm thông thường. Đây là một trong những Thánh tích Thảm nổi tiếng nhất trên thế giới. Ngài ấy nhận nó như một phần thưởng cho chuyến hộ tống Hoàng đế, nhưng theo những gì tôi nghe được từ Lucia Onee-sama, nó sẽ không cho phép người khác cưỡi lên nó mặc dù nó là『Thảm bay』.
Tấm thảm vẫn bình tĩnh ngay cả sau khi được chủ nhân của nó triệu tập. Trong khi bắt chéo chân (nó có thể là chân), nó cầm một tách cà phê mà nó chưa từng cầm trên tay (nó có thể là tay) và nhìn (nó có thể đang nhìn) vào Master~.
Nó hành động như một nhân vật máu mặt. Nếu đó không phải là Thánh tích―― và nếu vai trò của Tino không phải là đứng đằng sau và bảo vệ Master~, tôi đã trừng phạt nó rồi.
Tôi đã quen với việc Master~ bắt đầu mọi việc một cách bất ngờ, nhưng lần này ngài định làm cái gì vậy nhỉ ?
Tino đã hy vọng rằng chúng ta sẽ có thể nói chuyện với nhau lần đầu tiên sau một thời gian dài và thậm chí còn đi ăn đồ ngọt―― nhưng có vẻ như điều đó sẽ không xảy ra.
Tôi nín thở và quan sát tình hình như một kỵ sĩ trung thành. Master~ nhắm mắt lại vài giây và khoanh tay, nhưng khi mở mắt ra, ngài ấy lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tấm thảm rồi nói.
"Ngươi biết đấy, ta nghĩ ngươi là một chàng trai có thể làm được nhiều hơn thế này đấy. Đầu tiên, thảm bay là một trong những Thánh tích nổi tiếng nhất và tính hữu dụng của nó không kém gì Túi thần kỳ. Hơn nữa, ngươi có thông số kỹ thuật cao về mọi thứ ta cần cho một tấm thảm bay, cho dù đó là về không gian, trọng tải, tốc độ và sức mạnh ma thuật cần thiết để sử dụng. Trong số tất cả các Thánh tích mà ta sở hữu, ngươi chắc chắn là đồ có tiềm năng nhất. Đây là một điều đáng tự hào đấy."
"…………"
"Hãy tin vào sức mạnh của ngươi , thảm-kun. Ta không biết quá khứ của ngươi đã xảy ra chuyện gì nhưng ngươi không thể tiếp tục sống cuộc sống sa đọa với những tấm thảm khác được. Ngươi không phải là loại đàn ông chỉ dừng lại ở mức đó ! Đây là lời khuyên của ta với tư cách là một người bạn. Hãy bay… và mang theo mọi người bên mình ! Ta chắc chắn rằng ngươi có thể bay cao như ngươi muốn và nhanh hơn bất kỳ ai khác !"
Master~……… Người đang giảng bài cho một tấm thảm……
Đáp lại những gì Master~ nói, tấm thảm gõ ngón tay lên bàn (nó có thể là ngón tay).
Rõ ràng nó chẳng thèm lắng nghe gì cả. Chà, câu hỏi đầu tiên là tai của nó ở đâu, nhưng Master~ thực sự có rất nhiều Thánh tích khác nhau. Ý thức chung của tôi về thánh tích đã trở nên hỗn loạn vì ngài ấy.
Ngay từ đầu, tại sao Master~ lại bị ám ảnh bởi tấm thảm bay đến vậy ? Sở dĩ thảm bay đặc biệt nổi tiếng và có giá cao là vì chúng được các thương gia và những người tương tự săn lùng.
Nếu thợ săn muốn bay trên bầu trời, tất cả những gì họ phải làm là tự mình bay. Tino không thể làm được, nhưng nếu cô đạt đến level 8, cô sẽ có thể dễ dàng bay trên bầu trời và nếu muốn, cô cũng có thể nhờ Lucia Onee-sama cõng theo.
Khi tôi đang vặn vẹo và xem bài giảng kỳ lạ nhất thế giới với một tấm thảm, Master~ nói với vẻ nhiệt tình hơn nữa.
"Nếu ngươi không tự tin, ta sẽ giúp ngươi luyện tập tay trong tay. Hãy tăng dần những gì ngươi có thể làm được từng chút một."
Tấm thảm có tay không…… Đúng hơn là, nếu ngài muốn đối xử tốt với tấm thảm như vậy, xin hãy đối xử tốt với em đi, Master~ !
Khi tôi bị chiếc hộp nuốt chửng và lấy được chiếc nhẫn một cách đường hoàng, ngài ấy cũng không hề khen ngợi tôi. Chỉ một chút thôi, nhưng tôi có cảm giác muốn trở thành một món Thánh tích sau khi được tái sinh. Hãy dạy cho Tino một cách tận tình giống như vậy.
Tấm thảm không hề thay đổi phản ứng của nó đối với Master~ người đang hạ mình và cố gắng thuyết phục nó.
Nếu là Tino, tôi sẽ hạnh phúc đến mức vẫy đuôi nếu Master~ nói chuyện tử tế với tôi như vậy――Không, xin lỗi, Master~. Em có lẽ sẽ nghi ngờ ngìa đang có âm mưu gì đó. Bởi vì đó là cách Tino đã phải chịu sự huấn luyện khắc nghiệt trong nhiều năm nay……
"Hãy nhìn Mimic-kun mà xem. Nó là một Túi ma thuật đặc biệt xuất sắc ! Nó ở cấp độ mà ngươi đang hỏi liệu ngươi có cần nhiều chức năng này không. Nhưng ta chắc chắn nếu cố gắng, ngươi cũng sẽ có thể làm được đến mức này――"
Tấm thảm đập (có thể là tay) vào tay Master khi ngài ấy đưa tay ra nó với vẻ mặt đầy quyết tâm. Sau khi bị đối xử tệ như vậy, vẻ mặt của Master~ đã thay đổi.
Master~…… Sao trông ngài vui thế !?
Tuy nhiên, đó là tất cả những gì nó có thể xảy ra. Tino là người hộ tống, nhưng tôi không thể cứ đứng nhìn tấm thảm vô lễ mãi nữa. Chúng ta thậm chí còn không biết khi nào mọi người sẽ vào sảnh.
Dù đây là cơ hội hiếm hoi để chỉ có hai người bên nhau, tại sao tôi lại bị bỏ rơi thế này. Ngay cả khi nó là Thánh, tại sao một vật thể vô tri lại can thiệp vào cuộc hẹn hò của tôi vậy ?
Tôi làm vẻ mặt trang nghiêm và vỗ tay để thu hút sự chú ý của Master.
"Master~, xin hãy giao việc đó cho em. Với những kỹ thuật huấn luyện mà Lucia Onee-sama đã dạy em, em chắc chắn sẽ khiến thảm-kun phải ngoan ngoãn !"
"Eeeeh…… Sẽ ổn thôi nếu em không làm điều đó. Nó là một đứa trẻ có thể thành công nếu cố gắng."
"Như vậy là không được ! Nếu để tình trạng này tiếp diễn thì ngài sẽ không thể giữ thể diện trước mọi người !"
Lợi dụng lòng tốt của sư phụ là điều không thể chấp nhận được. Ngay cả một tấm thảm cũng phải bị đập nát bởi『Vô tận thử thách』. Và sau đó, nó nên hiểu được vị trí của nó ! Ngay cả Tino cũng là một cô gái có thể làm được nếu cố gắng.
Ngay cả đối với Tino, người đã nhận được nhiều yêu cầu khó khăn trong quá khứ, đây sẽ là lần đầu tiên tôi phải bắt nạt một tấm thảm. Tôi vào tư thế và từ từ tiếp cận tấm thảm.
Tấm thảm khẽ nhún vai (có lẽ là vai) run lên khi đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của Tino, rồi nhẹ nhàng bay lên vượt qua đầu Tino để cuối cùng đi ra phía sau Master~ và bám chặt vào lưng ngài ấy.
Tôi vô tình nuốt nước bọt. Chuyển động của nó quá khéo léo và thanh thoát.
Đúng như mong đợi từ tấm thảm mà Master~ thích, có vẻ như nó không phải là tấm thảm bình thường vì nó có thể bay qua đầu tôi.
"Hh…… Cái gì―― không, thật hèn hạ khi sử dụng Master~ làm lá chắn…… Hay đúng hơn, xin hãy chống cự một chút đi chứ, Master~ !"
"Đợi chút đã ? Nếu ta không leo lên nó, tại sao không mặc nó như một chiếc áo choàng nhỉ ?"
Master~ nói điều gì đó kỳ quặc và buộc hai mép tấm thảm trước mặt như một chiếc áo choàng.
Không ổn khi Master~ như thế này, ngài ấy hết cứu rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu và bật công tắc để nhịp tim tăng nhanh hơn một chút. Tim tôi đập với tốc độ khủng khiếp và toàn thân nóng bừng.
Nó không tốt bằng Onee-sama, nhưng nó là một『Vô Ảnh』giả mà tôi đã luyện tập gần đây.
Năm giác quan trở nên nhạy bén hơn, một cơn đau nhói ập đến não. Mọi cơ bắp trong cơ thể đều sôi sục với nhu cầu giải phóng sức mạnh. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dùng nó trong tình huống như thế này, nhưng―― tôi không thể kén chọn về phương thức của mình được.
Ta sẽ không để ngươi thoát nữa. Ta phải làm gì sau khi bắt được tấm thảm xấc xược này đây ?
"Nếu ngươi không nghe lời Master~―― ta sẽ biến ngươi thành một miếng giẻ rách."
"Ti-Tino !? Bình tĩnh đã !"
Master~ hốt hoảng gọi tên tôi, nhưng chính thái độ đó đã khiến tấm thảm trở nên kiêu ngạo. Nếu ngài làm những gì ngài luôn làm với Tino, ngài sẽ nhận được sự tôn trọng của nó, nhưng đây rõ ràng là sự phân biệt đối xử mà.
Hoặc là ngài khiến tấm thảm vượt qua thử thách hoặc chiều chuộng em như tấm thảm, hãy chọn cái nào mà ngài thích, Master~ !
Dùng Master~ làm lá chắn cũng vô ích thôi, trình độ kỹ năng của chúng ta là không thể so sánh được. Một tấm thảm được chiều chuộng và tận hưởng cuộc sống sa đọa không thể sánh được với Tino, người đã được mài dũa qua những thử thách địa ngục. Ta sẽ xé nó ra ngay lập tức và khắc sâu thứ bậc giữa chúng ta.
Tôi tập trung vào từng chuyển động của tấm thảm. Mặc dù cấu trúc vật lý của nó khác với con người, nhưng tôi có thể đoán được hành động của nó miễn là tôi có thể nhìn thấy những chuyển động sơ bộ đó……
Hôm nay tôi đang trong tình trạng hoàn hảo. Nếu tôi thành công trong việc huấn luyện tấm thảm, vị trí của Tino sẽ tăng lên một bậc. Lần này chắc chắn ngài ấy sẽ thưởng cho tôi.
Tôi hít thở thở nhẹ. Có lẽ vì chịu áp lực khủng khiếp của việc Tino tiến lại gần như quỷ dữ nên bàn tay tấm thảm (có lẽ là tay) giật giật. Ngay khi tôi định nhảy lên vồ lấy nó―― tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng động phát ra từ lối vào.
Ngay lập tức, tôi nhớ lại nhiệm vụ hộ tống của mình và chuyển sự chú ý sang bên đó. Gần như cùng lúc『Nó』tiến vào và ngã gục xuống sàn.
Nó đang mặc một bộ áo giáp. Đó không phải là loại áo giáp nhẹ mà thợ săn thường mặc, mà là loại áo giáp kỵ sĩ thanh lịch cũng được coi là biểu tượng của quyền lực. Sở dĩ anh ta không đội mũ giáp có lẽ là vì anh ta đang ở trong thủ đô.
Đó là một người đàn ông. Khi đang ở trạng thái tăng tốc do『Vô Ảnh』giả, đôi mắt của Tino nhận ra rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông sắp gục ngã.
Master~ người bị tiếng động làm giật mình, nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc.
"A... Ai thế ?"
"Đó là Hugh, Master~ ! Là Hugh Legrand, người được Kỵ sĩ đoàn Zero phái đến ! Anh ta đã nói điều gì đó xấc xược về việc trở thành đệ tử của Master !"
"Ah…… Aaaaah……"
Thật là một phản ứng nửa vời. Tôi không biết ngài ấy nói thật hay đùa… Tôi chắc chắn rằng ngài ấy đang nói đùa. Tôi chắc rằng ngài ấy muốn chắc chắn rằng Tino nhớ chính xác cậu ta.
Tôi nhớ được là vì ấn tượng của cậu ta đối với tôi, có thể là do Onee-sama đánh anh ta bất tỉnh và bế anh ấy hay anh ấy đột nhiên nộp đơn xin trở thành đệ tử của Master.
Mặc dù anh ta là một người đàn ông khó ưa và phần nào khiến tôi nhớ đến Ark, nhưng không nghi ngờ gì rằng anh ta là thành viên chính thức của Kị sĩ đoàn vốn nổi tiếng là giới thượng lưu. Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy ?
Master~ hít một hơi thật sâu trên ghế và lẩm bẩm.
"Anh ta ...chết rồi à ?"
"Anh ấy vẫn còn sống, Master~. Tim vẫn đang đập…… Nhưng có vẻ như anh ấy đã kiệt sức rồi……"
Tôi tiến lại gần Hugh, người đang nằm trên mặt đất, một cách chậm rãi và cẩn thận.
Bộ giáp của anh ta, vốn đã được đánh bóng kỹ lưỡng khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta, giờ đã đen thui vì vệt đen và có vô số vết xước. Anh ta dường như không có bất kỳ vết thương nào đáng chú ý, nhưng mái tóc của anh ta xù xì và toàn bộ cơ thể anh ta có mùi rất khó chịu. Đây là―― mùi cống.
Tôi chọc nhẹ Hugh bằng mũi giày. Tuy nhiên, Hugh chỉ rên rỉ và dường như không đứng dậy.
"Master~…… Chúng ta nên làm gì đây ? Có vẻ như anh ấy sẽ không chết ngay cả khi chúng ta để mặc anh ta ở yên đấy."
"Uuuuun……………… Vậy thì hãy để anh ta ở yên đó nhé ?"
Master~ nói trong khi liếc nhìn tấm thảm dán sau lưng.
Rốt cuộc thì Master~, chẳng phải ngài đối xử với tấm thảm và con người quá khác biệt rồi sao ?
Là một thành viên ưu tú của Kỵ sĩ đoàn Zero, có nghĩa là 9 trên 10, anh ta là một quý tộc. Sẽ không có vấn đề gì nếu để anh ấy như vậy phải không ?
Khi tôi đang băn khoăn không biết phải làm gì thì Hugh, người đang nằm trên mặt đất, đột nhiên cử động.
Anh ta dường như đã tỉnh lại, nhưng mặc dù anh ta dường như không đủ sức để đứng dậy, anh ta di chuyển cơ thể với những chuyển động chậm rãi và nằm ngửa ra.
Chỉ cần nhìn mặt cũng biết anh ta đã gặp phải một tình huống bất thường.
Ấn tượng ban đầu về vẻ ngoài tươi tắn của anh ta giờ đây không còn chút dấu vết. Anh ấy đã bị Onee-sama đánh bất tỉnh trong lần đầu đến đây, nhưng điều đó cũng chẳng là gì so với tình trạng hiện tại.
Má anh ta hóp lại và có quầng thâm đậm dưới mắt. Cằm có một ít râu và da dẻ khô khốc. Trông anh ta như thể đã đau khổ nhiều ngày, nhưng đôi mắt anh nhìn qua mi mắt hơi hé mở vẫn sáng ngời.
Khi Hugh nhìn thấy khuôn mặt của Tino, anh ta mỉm cười như thể thở phào nhẹ nhõm, nhấc cánh tay lên như thể đang vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của mình và đưa ra vật đang cầm một cách hết sức cẩn thận.
"Đưa… cái này……… cho… "Master"………… làm ơn………"
"!?"
Đó chỉ là một phản xạ tự nhiên. Công việc của Đạo tặc là giúp party thoát khỏi nguy hiểm bằng cách tìm kiếm và phát hiện các bẫy. Đã quá muộn để hành động sau khi chứng kiến và hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Tôi lùi lại và chỉ sau vài giây tôi mới nhận ra mình đã rút lui. Tôi nhận ra mình đã quên thở vì bị nghẹn và khó thở.
Khả năng phát hiện nguy hiểm của tôi được trau dồi từ tất cả các cuộc đi săn cho đến nay, đã cảnh báo tôi về sự nguy hiểm của nó.
Mimic-kun là một Thánh tích đáng sợ, nhưng nó không có sự hiện diện này. Nhưng đây có lẽ là một mối đe dọa mà ngay cả những thường dân chưa qua đào tạo cũng có thể cảm nhận được chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua.
Thứ mà Hugh đưa ra là―― một chiếc hộp gỗ nhỏ. Nó được thiết kế rất đẹp, nhưng nó chỉ là một chiếc hộp chứ không phải Thánh tích hay thứ gì tương tự.
Nhưng, chướng khí tỏa ra từ nó thật khủng khiếp.
Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh đang tấn công vào nội tạng mình. Sự hiện diện tiêu cực mạnh hơn nhiều so với bất kỳ phantom nào tôi từng gặp cho đến nay. Tiếng chuông báo động đang vang lên trong não dữ dội hơn bao giờ hết. Tôi tự hỏi làm sao tôi lại không nhận ra điều này cho đến khi Hugh đưa nó ra.
Tôi không biết bên trong có gì, nhưng tôi chắc chắn một điều.
Thứ đó―― ngoài tầm kiểm soát của con người.
C-Cậu đã mang theo cái gì vậy―― không, đừng nói với tôi, đây là――.
Hugh hẳn đã hiểu rõ sự khủng khiếp của chiếc hộp này. Không một người bình thường nào có thể nghĩ đến việc tiếp cận nó chứ đừng nói đến việc chạm vào nó.
Có vẻ như đó là một phép màu khi anh ta có thể đi xa đến mức này cùng với chiếc hộp. Với chướng khí dày đặc thế này, chỉ cần chạm vào nó chắc cũng đủ để bào mòn tâm hồn anh ta. Ngay cả khi không có nỗi đau về thể xác―― tâm trí vẫn ảnh hưởng đến cơ thể.
Cánh tay cầm chiếc hộp run rẩy không vững. Hugh nói với giọng khàn khàn.
"Tôi đã … làm nó. Hãy chuyển lời……… kuh, kuh――"
"Ngươi làm nó ? Chuyển…… chuyển lời gì cơ ? Kuh ? Ngươi đang cố nói điều gì vậy !?"
Có rất nhiều câu hỏi tôi muốn hỏi. Ngươi đã tìm thấy cái này ở đâu ? Cái này là cái gì ? Tại sao ngươi lại mang nó đến đây ? Đây rõ ràng là thứ cần được niêm phong chặt chẽ trong giáo hội "Quang Linh".
Nhưng tôi không có thời gian để làm vậy. Hugh đã đến giới hạn của mình, và một khi anh ấy bất tỉnh, anh ấy sẽ không tỉnh lại trong một thời gian. Tôi cần càng nhiều manh mối càng tốt.
Cuối cùng, anh ta mất hết sức lực, cánh tay đang cầm chiếc hộp rơi bịch xuống sàn. Chiếc hộp anh đang cầm trên tay trượt mạnh xuống sàn và dừng lại khi va vào tường. Ánh sáng mờ dần khỏi đôi mắt của Hugh.
Sau đó, Hugh nói những lời cuối cùng với ánh mắt mờ mịt.
"Lời…nguyền……"
"!?"
Ý thức của Hugh dường như đã đứt đoạn, và cơ thể anh ta đổ sụp xuống, mất hết sức lực.
Tôi buộc cơ thể đang đau nhứt của mình di chuyển và nhìn Master~. Master~ trong khi thường xuyên lo lắng cho thảm-kun, thứ đã bám chặt (có lẽ là tay) vào ngài ấy hơn trước, như thể nó có thể cảm nhận được mối đe dọa ngay cả khi cơ thể nó là Thánh tích, ngài nói bằng giọng bình tĩnh thường ngày.
"Eh…… Tôi không cần nó."
Aaa, em hiểu rồi. Em hiểu rồi. Vô tận thử thách vẫn chưa kết thúc, phải vậy không.
Không, không, không, không, em không thể xử lý được chuyện như vậy đâu, Master~ ! Hoàn toàn không thể ! ………… Huh ? Lẽ nào là do chiếc nhẫn đó !
Cho đến bây giờ, Master~ đã đưa các thành viên Clan vượt qua nhiều thử thách khác nhau, và mặc dù có một số người bị thương nặng nhưng hầu như không có―― thực sự rất ít trường hợp tử vong. Đó là một phép lạ đạt được thông qua tầm nhìn xa đặc biệt và những chiến lược thần thánh của Master.
Tuy nhiên, chiếc hộp tôi nhìn thấy vừa rồi lại khác. Nó sẽ giết tôi mất. Không rõ bên trong có gì, nhưng ngay cả Tino, người được tăng cường Mana Material cũng không thể thoát khỏi nó. Sự khác biệt về đẳng cấp quá lớn. Ngài đã tìm hiểu về sự trưởng thành của Tino thế nào mà nâng độ khó của thử thách lên vậy ?
Nếu có thể, tôi muốn giáo hội "Quang Linh" lấy nó đi trong khi chiếc hộp vẫn đóng kín―― liệu giáo hội có thể xử lý được nó không ?
Sự sợ hãi và hoang mang chạy khắp người tôi. Hơn nữa, tôi không thể cử động cơ thể vì tôi cảm thấy tội lỗi rằng điều này có thể xảy ra vì chiếc nhẫn mà tôi tìm thấy.
Chúng ta phải chạy trốn. Điều đó nằm ngoài tầm với của một thợ săn. Master~, hãy chạy đi và liên lạc với giáo hội―― em sẽ lo nơi này !
Cả miệng và lưỡi của tôi đều không thể cử động được. Tôi cố gắng chỉ cử động khuôn mặt một chút và thu hút bằng ánh mắt, tin rằng thông điệp của mình sẽ được truyền tải.
Master~ gật đầu, đi ngang qua Tino đang đông cứng lại vì sợ hãi, nhặt chiếc hộp gần tường lên như thể không nhận ra chướng khí phát ra từ nó, và như thể tôi đang gặp ác mộng, ngài ấy thản nhiên mở nắp hộp ra.