Trans: Ngiện romcom
Edit: Tluc
Chương 4: Tại phòng Hiệu trưởng - Thượng
"――Thế thì, dù sao đi nữa, trước hết chẳng phải cậu có chuyện cần phải xin lỗi ta sao? Allen của Lang tộc"
"À, ừm thì..."
Phòng Hiệu trưởng, nơi các bức tường được bao phủ bởi những giá sách chứa đầy những quyển sách quý hiếm và cổ thư mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Ngồi trên chiếc ghế sang trọng, vắt chéo chân, Ngài Rodde chất vấn tôi với vẻ mặt nghiêm khắc. Phía sau ông, bên ngoài cửa sổ, một Đại Thụ rất giống với cây ở Đông Đô đang sừng sững.
Lẽ ra đây phải là buổi『Phỏng vấn』, tiếp sau phần『Thi viết』và『Thi thực hành』để quyết định việc đỗ hay trượt. Vậy mà lại bắt đầu bằng việc yêu cầu xin lỗi.
Mà, việc chính Hiệu trưởng ra mặt trong kỳ thi thực hành đã là một trường hợp cực kỳ hiếm có rồi. Về cơ bản ông cũng không tham gia phỏng vấn, theo như những cuốn sách tôi đọc ở Đông Đô, nên giờ cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Trong phòng ngoài chúng tôi ra không còn ai khác.
Người vừa thay phiên rời khỏi phòng không phải là Công nương Lydia Điện hạ――mà là một mỹ nữ với mái tóc vàng dài và bộ váy trắng ấn tượng, đến mức tôi cứ ngỡ cô ấy đã đi lạc ra từ thế giới tiểu thuyết vậy. Cô gái đó là ai vậy nhỉ.
Thực ra, vì đang khá căng thẳng nên để bình tĩnh lại, trước tiên tôi đã xem xét lại tình hình của vị Hiệu trưởng. Chiếc áo choàng trắng có mũ trùm đầu của ông tuy không bẩn nhưng các mép vải đã bị rách tả tơi.
Dù đã né được đòn cuối cùng của Công nương Điện hạ, đòn đã chém cả điểm thi, bằng ma pháp dịch chuyển, nhưng có vẻ ông vẫn bị ảnh hưởng bởi dư chấn của nó.
――Cốc cốc.
Vị Hiệu trưởng dùng ngón trỏ tay phải gõ lên bàn làm việc để hối thúc. Tôi quyết định mở lời.
"Thầy đã vất vả với vai trò giám khảo thực hành rồi ạ. Không ngờ lại có một kiếm sĩ có thể chém bay kết giới ma pháp của Hiệu trưởng chỉ bằng một đòn! Thế giới này thật rộng lớn"
"Cậu-cũng-vậy-đấy!"
Ma lực tỏa ra cùng với tiếng gầm giận dữ làm tóc và áo choàng của tôi bay phần phật.
Đưa tay lên trán, vị Elf điển trai để lộ vẻ khổ não và mệt mỏi.
"Là một thí sinh sử dụng thành thạo ma pháp hệ Băng, dù chỉ là sơ cấp, thứ mà ngay cả trong vương quốc cũng chỉ có cực kỳ ít người sử dụng? Tự mình cải tiến công thức ma pháp?? Đã thế lại còn! Thản nhiên phá giải công thức mã hóa của ta, rồi can thiệp và làm biến mất bảy pháp trận cùng lúc nữa sao? Đùa cợt cũng phải có chừng có mực thôi!! Vốn dĩ kỳ này đã có nhiều chuyện phiền phức, lại còn thêm các vụ việc bên ngoài trường học chồng chất khiến đầu và dạ dày của ta đã đủ đau lắm rồi... trong cái thời đại mà ma pháp đang suy tàn này, rốt cuộc cậu đã trốn ở xó xỉnh nào vậy hả!!!"
"Ở Đông Đô ạ..."
"Chuyện đó thì ta biết rồi!"
V-Vô lý quá!
Tôi cảm thấy mất hết cả tinh thần, liền giải thích.
"Ma pháp thông thường cơ bản là bắn về phía trước nên rất khó sử dụng. Việc tôi có thể can thiệp ma pháp cũng là nhờ Thầy đã nương tay đúng không ạ?"
"...Hừm"
Vị Hiệu trưởng cầm lấy tập hồ sơ tuyển chọn trên bàn.
Cuối cùng, buổi phỏng vấn chính thức cũng――.
"Do cậu không ngăn tiểu thư Lydia lại giữa chừng, kết quả là ta đã suýt chết đó? Người đứng đầu Học viện Hoàng gia mà lại suýt chết trong một kỳ thi nhập học đấy! Cậu có cho rằng việc ta mong muốn cậu kiểm điểm――không! kiểm điểm sâu sắc, là quá đáng sao?"
Vẫn chưa bắt đầu!
"V-Với lời nói của tôi thì làm sao mà ngăn được ạ..."
Một trận đối đầu trực tiếp giữa vị Đại pháp sư-sama, người có những câu chuyện anh hùng được lưu truyền rộng rãi, và Công nương Điện hạ.
Trong suốt cuộc đời mình, có lẽ tôi sẽ không bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở cự ly gần nữa. Có chuyện hay để kể cho Caren rồi đây.
Trong lúc tôi đang nhớ về cô em gái đã vẫy bàn tay nhỏ bé tiễn tôi ở ga Đông Đô, vị Elf được đồn là đã ba trăm tuổi lộ ra một vẻ mặt cam chịu.
"...Vậy sao. Ra là cậu không biết tiểu thư Lydia là người như thế nào à. Buổi phỏng vấn lúc nãy cũng thật sự vất vả lắm đó? Mà thôi"
"Oái"
Khi vị Hiệu trưởng búng tay, một chiếc ghế gỗ xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Ứng dụng của ma pháp dịch chuyển!?
"Ngồi đi. Ta có vài điều muốn hỏi và một vài vấn đề cần sự đồng ý của cậu"
"X-Xin thất lễ ạ"
Tôi ngồi xuống theo chỉ dẫn, và nhiều lớp ma pháp cách âm được giăng ra.
...Có cần phải làm quá lên thế không?
"Trước tiên, hãy cho ta biết. Ai là sư phụ dạy ma pháp của cậu? Ta chưa từng nghe nói ở Đông Đô hiện tại lại có một cường giả đến mức đó. Bắt đầu từ Đại anh hùng『Lưu Tinh』, rất nhiều dũng sĩ của Thú nhân tộc đã ngã xuống trên chiến trường trong Ma Vương Chiến hai trăm năm trước rồi"
――『Lưu Tinh』.
Đó là Đại anh hùng của Lang tộc, cũng là nguồn gốc cho cái tên của tôi. Nghe nói ông đã cùng với các anh hùng trong đại chiến như『Huệ Tinh』và『Nguyệt Nha Tiên』chiến đấu với chính Ma Vương. Hồi nhỏ, tôi đã cùng em gái đọc về họ trong sách tranh.
Tôi thành thật trả lời vị Hiệu trưởng đang tỏ vẻ nghi ngờ.
"Tôi không có sư phụ. Ma pháp thông thường thì tôi được dạy ở trường cơ sở tại Đông Đô"
"............Cái gì?"
"Nếu bắt buộc phải nói, thì đó có lẽ là cuốn sách giáo khoa về ma pháp học sơ cấp mà bố mẹ đã mua cho tôi. Tôi đã đọc nó, luyện tập từng chút một, và cải tiến chúng để dễ sử dụng hơn. Sau đó, tôi đến thư viện trong Đại Thụ ở Đông Đô và làm điều tương tự bằng cách tham khảo nhiều loại ma pháp thư khác nhau. Ừm... có chuyện gì không ạ?"
Vị Hiệu trưởng ôm đầu, rên rỉ.
Một lúc sau, ông mới mở lời.
"Cậu... có hiểu mình vừa nói gì không vậy............?"
Lạ lắm sao? Tôi chỉ làm những gì mình có thể làm thôi mà.
Tôi nhìn thẳng vào mắt vị Hiệu trưởng, và trình bày suy luận mà tôi đã ấp ủ trong vài năm qua.
"Tôi cảm thấy nghi ngờ về các công thức ma pháp hiện có. Những đại ma pháp được cho là do các anh hùng cổ đại sử dụng giờ đây gần như đã thất truyền. Những người sử dụng ma pháp từ thời Ma Vương Chiến và thượng cấp ma pháp cũng ngày một ít đi theo năm tháng. Dù cho kỹ thuật in ấn và các phương tiện ghi chép như Cầu ghi hình đã phát triển. Tôi nghĩ cũng có những thứ đã biến mất trong âm thầm vì quá câu nệ vào việc truyền miệng, nhưng... biết đâu chừng"
Ma pháp, có lẽ nào... có sự can dự của các tinh linh chăng?