Trans: Ngiện romcom
Edit: Tluc
Chương 5: Tại phòng Hiệu trưởng - Trung
Tôi không thể nói ra hết lời.
Dù sao thì, đây là một lý thuyết đã từng bị phủ nhận hoàn toàn. Tôi không muốn trượt kỳ thi nhập học chỉ vì chuyện này.
Dù rằng tôi vẫn còn những bí mật khác...
Vị Hiệu trưởng giả vờ nhún vai.
"Từ lập trường của ta thì ta không thể nói gì được. Tuy nhiên――cậu nên tự ý thức được rằng những gì cậu đã làm là cực kỳ kỳ lạ đi. Sẽ là rắc rối nếu bị cái tên nhóc đáng ghét đó tìm thấy đấy? Gần đây, hắn không chỉ lảng vảng trong trường mà còn ở cả các quán cà phê, tiệm bánh kẹo nữa. Sắp tới cậu sẽ sống ở Vương đô, hãy cẩn thận đấy"
"V-Vâng ạ"
"Cái tên nhóc" đó là ai nhỉ?
Hơn nữa lại có thể ra vào Học viện Hoàng gia... khoan đã, vừa rồi.
Tôi kiềm chế đôi tay đang chực run lên của mình, và nhìn thẳng vào vị Hiệu trưởng đang tỏ ra vui vẻ.
"Ừm, cho phép tôi hỏi một điều được không ạ"
"Chuyện gì thế? À, nếu cậu muốn biết các quán cà phê và tiệm bánh kẹo mà ta giới thiệu ở Vương đô, ta sẽ đưa cho cậu một tờ ghi chú ngay bây giờ. Khi nào ổn định thì hãy đến thử xem"
Một chiếc bút lông và một tờ giấy trắng tự động bay lên, rồi một tấm bản đồ được vẽ ra một cách trôi chảy.
Bình thường thì tôi sẽ phải trầm trồ thán phục nhưng...
Tờ giấy ghi chú lơ lửng, lướt đến chiếc bàn trước mặt tôi. Các cửa hàng trà và bánh kẹo mà Hiệu trưởng giới thiệu được liệt kê cùng với bản đồ.
Tôi cẩn thận gấp tờ giấy lại, cất vào túi và xác nhận.
"D-Dựa vào lời nói của thầy, tôi có thể hiểu rằng mình đã đỗ kỳ thi nhập học được không ạ...?"
Tim tôi đập mạnh đến mức đau nhói.
『Mình sẽ vào Học viện Hoàng gia. Và một ngày nào đó, sẽ trở thành một Pháp sư Hoàng gia!』
Kể từ khi quyết định điều đó từ thuở ấu thơ, tôi đã không ngừng nỗ lực.
Những người trong tộc Thú nhân ở Đông Đô đã yêu thương tôi như người thân trong gia đình, sư phụ thể thuật và sư đệ,
Và trên hết, bố mẹ và em gái cũng đã luôn ủng hộ tôi.
Mình phải báo đáp mọi người... bố mẹ, và cả em gái Caren nữa. Nhất định.
Việc vào Học viện Hoàng gia chính là bước đầu tiên trên con đường thực hiện ước mơ.
Vị Hiệu trưởng nhăn lại khuôn mặt tuấn tú của mình.
"Đương nhiên rồi. ...Cậu nghĩ cậu và con gái nhà Leinster đã đối đầu với ai vậy hả? Về phần thi viết, ta đã chấm xong trước cho cậu và một vị nữa rồi. Không ngờ lại có người giải được cả bài toán bằng tiếng Elf cổ đại đã được mã hóa. Hơn nữa, lại còn cùng lúc hai người nữa chứ?"
"C-Cảm ơn thầy ạ!"
Được rồi! Được rồi!! Được rồi!!!
Công sức giải khoảng một trăm năm đề thi cũ trong thư viện Đông Đô và nắm bắt được xu hướng vốn được cho là không có đã không uổng phí. Trước khi về nhà trọ phải đi mua thật nhiều giấy viết thư và phong bì mới được.
Nhìn tôi như vậy, vị Hiệu trưởng nhếch mép cười.
"Ta hiểu cảm giác vui mừng của cậu, nhưng tuyệt đối không được tiết lộ cho đến khi có thông báo chính thức"
"V-Vâng ạ..."
Cảm giác xấu hổ đột nhiên ập đến.
Trong lúc tôi đang dùng Phong ma pháp để làm mát má, vị Hiệu trưởng đã đan hai tay lại trên bàn.
"Nào, đây mới là vấn đề――hay đúng hơn, là một đề nghị từ ta dành cho cậu"
"Đề nghị, ạ?"
Cái gì vậy. Tôi có một dự cảm rất xấu.
Trước tôi đang bối rối và cảnh giác, vị Đại pháp sư-sama tiếp tục như thể không có gì.
"Ta sẽ nói sự thật. Nếu xét về thành tích『Thi viết』và『Thi thực hành』, cậu sẽ là Thủ khoa của kỳ này"
"! Tôi là Thủ khoa sao ạ? Chuyện đó..."
Thủ khoa đầu vào của Học viện Hoàng gia có thông lệ là sẽ phát biểu trên bục trong lễ khai giảng.
Ngoài ra, Á khoa cũng được phép mặc lễ phục tham dự, và cũng sẽ có một vị trí trên bục được chuẩn bị sẵn.
Buổi lễ sẽ có sự tham dự của các quý tộc và những người có tầm ảnh hưởng, và cũng rất hoành tráng nữa.
Vấn đề là tôi là con nuôi của Lang tộc, và lại còn là một kẻ『Vô họ』.
Nghe nói Quốc vương Bệ hạ hiện tại chủ trương theo chủ nghĩa trọng dụng nhân tài, và cũng đang nỗ lực xóa bỏ sự phân biệt đối xử sâu sắc đối với tộc Thú nhân nhưng... nếu là lễ khai giảng của Học viện Hoàng gia thì dù muốn hay không cũng sẽ rất nổi bật.
Hơn nữa, trong kỳ này còn có.
"Nhân tiện, Á khoa là Công nương Lydia Leinster Điện hạ. Hạng ba là... chuyện này chỉ nói ở đây thôi, là Đệ nhất Công chúa Điện hạ Cheryl Wainwright. Chỉ có cậu và Công chúa Điện hạ là giải được bài toán bằng tiếng Elf cổ đại"
"...Thì ra là vậy"
Cô gái xinh đẹp tóc vàng mà tôi đã đi lướt qua trước cửa phòng chắc hẳn là Công chúa Điện hạ.
Trước tôi đã hiểu ra, vị Hiệu trưởng giải thích tình hình với vẻ mặt cay đắng.
"Kể từ khi đăng quang, Quốc vương Bệ hạ đã dần dần làm suy yếu các đặc quyền của quý tộc. Tuy nhiên, thực tế là thế lực của phe bảo thủ vẫn còn rất mạnh, và sự phân biệt đối xử vẫn còn sâu sắc. Mặc dù có cả Công nương Điện hạ và Công chúa Điện hạ, nhưng nếu để cậu làm Thủ khoa thì..."
"Sẽ có người làm to chuyện lên, đúng không ạ. Tôi nên làm gì đây?"
Tôi nói tiếp lời ông, và nhìn thẳng vào mắt ông.
Thảo nào thứ tự phỏng vấn của tôi lại là cuối cùng, và chính Hiệu trưởng lại trực tiếp ra mặt. Chuyện thế này không thể nào nói một cách qua loa được.
"Cậu hiểu nhanh thật đấy, đỡ cho ta quá. Chuyện đơn giản thôi"
Đáp lại câu hỏi của tôi, vị Elf già nhẹ nhàng giơ hai tay lên.
Vẻ mặt ông trông đau khổ hơn nhiều so với thái độ và giọng điệu.
"Thủ khoa của kỳ thi nhập học lần này sẽ là Công nương Lydia Leinster Điện hạ. Á khoa sẽ là Công chúa Điện hạ Cheryl Wainwright. Trên giấy tờ, cậu sẽ là hạng ba. Đổi lại, ta sẽ lo toàn bộ học phí trong suốt thời gian cậu học tại trường"
"Tôi không có ý kiến gì ạ"
Tôi trả lời ngay lập tức.
Dù bố đã nói『Không cần phải lo lắng gì cả』, nhưng học phí của Học viện Hoàng gia không hề rẻ chút nào. Vốn dĩ tôi cũng đã định xin học bổng rồi, nên đây đúng là một cơ hội trời cho.
Giờ chỉ cần tìm việc làm ở Vương đô, kiếm tiền sinh hoạt và học phí cho Caren là được!
Trước tôi đang vui mừng, vị Hiệu trưởng lại càng lộ rõ vẻ đau khổ hơn.
"...Cậu đúng là một người kỳ lạ. Nếu trở thành Thủ khoa, Á khoa của Học viện Hoàng gia, hồ sơ của cậu sẽ được nâng tầm. Đáng lẽ ra đây phải là lúc cậu tức giận mới đúng chứ?"
"Về Công chúa Điện hạ thì tôi không biết, nhưng nếu là Công nương Lydia Leinster Điện hạ thì tôi hoàn toàn chấp nhận. Không có gì để phàn nàn cả"
"...Vậy sao. Xin lỗi"
Vị Đại pháp sư-sama, một trong những người mạnh nhất vương quốc, cúi đầu thật sâu. Tôi vội vàng xua tay.