Trans: Ngiện romcom
Edit: Tluc
Chương 3: Kỳ thi nhập học Học viện Hoàng gia - Hạ
Cảm thấy tội lỗi vô cùng, tôi giơ hai tay lên.
"Cái đó... xin lỗi"
"............Không sao cả"
Cả hai chúng tôi rời ra xa nhau, một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm.
Sở hữu lượng ma lực không thể đo lường được nhưng lại gần như không thể sử dụng ma pháp.
Có vẻ như, Công nương Lydia Leinster Điện hạ đang phải đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng.
Nhận thấy vòng quay của các pháp trận đang dần chậm lại, tôi cố ý nói với một giọng điệu nhẹ nhàng.
"Vậy thì đành chịu thôi. Chúng ta sẽ dùng kế sách thứ hai vậy. Tôi cũng không thích thua cuộc cho lắm, và cũng nhất định muốn được nhập học nữa. Chuyện này chỉ nói ở đây thôi――ước mơ của tôi là trở thành một Pháp sư Hoàng gia đó"
"...Ta cũng ghét cay ghét đắng việc thua cuộc. Dù ta thấy ngươi chẳng hợp với vị trí Pháp sư Hoàng gia chút nào cả"
"Đ-Độc miệng quá đi"
Vừa nói chuyện, tôi vừa dùng ma pháp tạo ra chữ trong lòng bàn tay để trình bày kế sách của mình.
Đọc lướt qua nó một cách nhanh chóng, cô gái khẽ nhăn mặt, nói nhỏ.
"Chẳng phải đây là một ván cược có phần thắng quá thấp sao"
"Cũng không hẳn đâu. Nếu cô tin vào tôi. Nhưng đúng là phải làm ngay mà không có sự chuẩn bị trước, nên sau này trong buổi phỏng vấn cô cứ đổ hết lỗi cho tôi cũng được"
Nói xong những điều cần nói, tôi bước lên phía trước.
Làn da tôi nổi gai ốc vì ma lực của vị Hiệu trưởng, người thậm chí còn không thèm che giấu ánh mắt tò mò của mình.
...Một người từng tham gia Ma Vương Chiến hai trăm năm trước, à.
Tiếng bước chân vang lên, và một hơi thở dài như thể ngán ngẩm.
"――...Đồ kỳ quặc"
"Ý cô là sao"
"Cấm quay mặt lại đây"
Một cảm giác ấm áp ở sau lưng. Có vẻ như cô ấy đang tựa đầu vào tôi.
"Kế sách của ngươi――chẳng phải là『Không thể thành công nếu không tin vào ta』sao. Sao ngươi có thể tin vào ta, một người mà ngươi vừa mới gặp, một người như ta chứ? Việc ta không thể dùng ma pháp không phải là lời nói dối đâu. Dù có ma lực thì... cũng chẳng có ý nghĩa gì cả"
Giọng cô run run, và sự run rẩy của cơ thể cũng truyền đến tôi. Tôi nói ra những suy nghĩ thật lòng của mình.
"? Cô nói những điều lạ lùng nhỉ. Dù không thể dùng ma pháp, nhưng cô là kiếm sĩ mạnh nhất mà tôi từng gặp đấy? Nếu không thể tin vào cô, thì tôi nghĩ là không thể tin vào phần lớn kiếm sĩ ở vương quốc hiện tại này đâu. Ngay cả những người như『Kiếm Nương』-sama hay『Kiếm Thánh』-sama, hay『Hắc Hiệp Sĩ』-sama mà tin đồn đã đến tận Đông Đô cũng vậy. Có lẽ chỉ có những vị kỵ sĩ cực kỳ mạnh mẽ trong Cận vệ Kỵ sĩ đoàn mới so sánh được thôi"
"............"
Cái đầu từ từ rời ra. Khi tôi liếc nhìn qua vai, cô gái đang ngây người ra với khuôn mặt trẻ con.
Tôi khẽ cười rồi nói.
"Với lại――bản thân cô, và cả ma pháp trận mà cô dùng để cường hóa cơ thể, tôi đều thấy chúng rất đẹp. Không cần phải tự hạ thấp mình là『một người như ta』đâu"
"――...Ể?"
Chỉ trong chốc lát, gáy và má của Công nương Điện hạ đã đỏ bừng lên.
Ơ, ơ?
Tôi cứ nghĩ là cô ấy đã quen với những lời như thế này rồi chứ.
Tôi gãi má rồi quay mặt về phía trước, đúng lúc đó vòng quay của các pháp trận đã hoàn toàn dừng lại.
Nếu chúng được kích hoạt, với chúng tôi hiện tại thì không thể nào chống đỡ được.
Nhưng, dù đang bị dồn vào thế bí, tại sao lại...
Vui quá đi mất!
Công nương Điện hạ cũng tức giận bước lên bên cạnh tôi. Tóc mái của cô ấy dựng đứng, chạm vào hai bên.
Cô ấy lườm tôi một cái. Má vẫn còn hơi ửng đỏ.
"Chỉ lần này ta bị ngươi lừa thôi đấy. Hãy biết ơn sự rộng lượng của ta đi!"
Nhưng đó là lời thật lòng của tôi mà.
Tôi quay lại nhìn vị Hiệu trưởng đang tỏ vẻ đắc thắng.
Chúng tôi vẫn chưa thừa nhận thất bại đâu nhé?
"Cảm ơn. Nếu có dịp tôi sẽ khao cô đồ ngọt"
"Cơ hội là thứ phải tự tạo ra chứ? Sau buổi phỏng vấn, nhớ đấy. Nhất-định! Ta sẽ chém ngươi!!"
Vừa hét lên như vậy, cô gái tóc đỏ hạ thấp người, bắt đầu cuộc đột kích cuối cùng trong ngày.
Cô chém tan cơn bão thương ánh sáng đang trút xuống, nở một nụ cười rạng rỡ.
"Allen, tớ tin cậu! Mau làm gì đi!!"
――Ừm, tôi sẽ làm gì đó.
Tôi vừa đuổi theo tấm lưng của cô gái, vừa tìm kiếm thời cơ để kích hoạt ma pháp.
Đối lại, vị Hiệu trưởng làm một vẻ mặt nghiêm nghị, và buông lời khinh miệt.
"Đột kích chính diện sao? Hết cách rồi à!"
Cây trường trượng trong tay ông được vung mạnh, bảy pháp trận chớp sáng. Có vẻ như mỗi cái đều chứa hàng chục phát ma pháp cấp cao.
...Hiệu trưởng. Tôi xin nói lại lần nữa, đây chỉ là một kỳ thi nhập học thôi đó? Thầy không quên vì Công nương Điện hạ đấy chứ??
Tôi hít một hơi thật sâu, và vung mạnh cả hai tay.
Những mảnh băng lấp lánh bay lượn――và ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả bảy pháp trận gần như đồng loạt sụp đổ.
Vị Hiệu trưởng trên không trung kinh ngạc, nhưng cũng ngay lập tức nắm bắt được tình hình.
"K-Không thể nào!? Dùng những mảnh băng nhỏ li ti của『Thiên Băng Kính』làm vật trung gian để can thiệp vào pháp trận sao!?"
"Chính xác ạ"
Tôi dùng tay áo lau mồ hôi đang túa ra và đáp lại. Tôi siết chặt tay trái, làm biến mất đám thương ánh sáng cuối cùng đang chắn trước mặt Công nương Điện hạ.
Tôi báo cho vị Đại pháp sư biết về sự thành công của trò nghịch ngợm.
"Với lại――tôi nghĩ là thầy đã nghe gần hết cuộc nói chuyện của bọn tôi rồi nhỉ"
"! C-Cậu gài bẫy ta sao!? Một thí sinh non nớt mà dám!!!"
Lần này thì vị Hiệu trưởng đã hoàn toàn ngừng di chuyển.
Thứ còn lại chỉ là kết giới ma pháp được giăng ra.
Tôi tạo ra những tấm gương băng cuối cùng làm chỗ đặt chân trên không trung như những bậc thang, và gọi tên cô ấy.
"Phần còn lại nhờ cậu nhé――Lydia"
"Cứ để đó cho tớ!"
Công nương Điện hạ tóc đỏ biến thành một tia chớp, lao lên không trung, và bay vút lên trời cao trong khi phá vỡ tấm gương băng ở bậc cao nhất.
Cô di chuyển đến trên đầu vị Hiệu trưởng đang thủ thế với cây trường trượng,
"Kết thúc rồi nhé!!!!"
Cô chuyển sang cầm kiếm bằng cả hai tay, và vung xuống với tất cả sức lực.
Trong khoảnh khắc kết giới ma pháp được giăng ra hàng chục lớp bị chém toạc như bơ――tôi có cảm giác như đã nhìn thấy một ngọn lửa trắng mờ ảo, nhưng vô cùng xinh đẹp, phất phơ trên thanh kiếm của cô gái.
Cho những ai đã đọc LN thì đây là Hắc Vương hay Dark Lord trong bản eng nhưng bên raw nó là 魔王 (Maou) nên tôi sửa thành Ma Vương