Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

33 305

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

214 6989

Bầu trời nơi vầng trăng khuyết vươn lên-Hanbun no Tsuki ga Noboru Sora-

(Đang ra)

Bầu trời nơi vầng trăng khuyết vươn lên-Hanbun no Tsuki ga Noboru Sora-

Tsumugu Hashimoto

Giải thưởng Năm 2006: Kono Light Novel ga Sugoi! - 2006: Xếp thứ 10. Top 10 female characters rankings 2006: Rika Akiba: Xếp thứ 6.

41 768

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

(Đang ra)

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

Akinori Endoh, Sotsu and Sunrise

Tuy nhiên, trong một bước ngoặt đầy bi kịch, Tiến sĩ Murasame không bao giờ đạt được mục tiêu của mình — bởi cả ba người, Jill, Amari và Four, đã cùng nhau trốn thoát khỏi viện nghiên cứu.

1 6

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

7 17

Vol 3: Thú vương của vùng biên cương - Chương 3 – Sư Tử Hống

Đau, đau quá, cả người tôi nào cũng đau. Mọi phần cơ thể đều rách nát, máu và cảm giác ướt lạnh thấm qua lớp giáp da mỏng.

Trước mắt tôi, thứ sắc đỏ chẳng giống màu của ngọn lửa đang lan ra.

Nhưng thế thì sao—! Hắn ta, kẻ dám đánh cô gái đang mỉm cười bên cạnh rồi kéo đi với bộ mặt của một tên cặn bã, lại còn nở nụ cười thỏa mãn. Dĩ nhiên tôi không thể tha thứ!!

Tôi sẽ đánh bại hắn, tên khốn ngạo mạn, ngông cuồng, rồi giành lại Hiyuki của tôi!

Tôi chỉ nghĩ đến điều đó khi vung kiếm chém xuống, nhưng nắm đấm của hắn đã áp sát ngay trước mắt tôi nhanh hơn một nhịp. Dù chẳng cần nhìn quanh cảnh tàn khốc xung quanh, tôi cũng hiểu rằng nếu lãnh cú đấm ấy, mọi thứ phía trên cổ mình sẽ nổ tung như trái lựu chín.

Nhưng tôi sẽ không nhắm mắt. Dù phải đánh đổi bằng mạng sống, tôi vẫn dồn toàn lực vào nhát chém này—đến hơi thở cuối cùng.

Thế nhưng, phản bội lại ý chí của Joey, thanh kiếm trong tay anh—Gilles de Reis—chém vào khoảng không.

—Vô ích rồi sao. Xin lỗi, Hiyuki.

Dù đã quyết tâm, đôi mắt cậu vẫn không thể khép lại, và trong khoảnh khắc ấy, Joey trông thấy thân hình của kẻ kia bị hất tung lên không trung như một miếng giẻ rách.

Joey sững sờ, vẫn giữ nguyên tư thế vung kiếm xuống.

Trước khi kịp nhận ra, đã có một tấm lưng sừng sững như bức tường chắn trước mặt anh.

…Ai vậy?

Anh chớp mắt liên hồi giữa màn sương mờ ảo, cố nhìn rõ chủ nhân của tấm lưng đó.

Người đàn ông—hoặc phải nói là lão nhân ấy—mặc áo choàng lam đậm, cao hơn hai mét, tóc trắng xóa. Khuôn mặt nghiêm nghị với chòm râu trắng, dáng vẻ như một sư nhân đầu sư tử. Đôi mắt mang tia sáng dữ dội nhìn Animaru, rồi nhẹ nhàng trao Hiyuki—không biết từ khi nào đã được ông giành lại—cho Joey.

Joey bối rối, đánh rơi Gilles de Reis, vội dùng cả hai tay đỡ lấy Hiyuki.

“…Ta hiểu rồi, thằng nhóc dám ném kiếm để cứu cô gái—ngươi đúng là một nam tử hán.”

Lần đầu tiên, nụ cười hiền hậu hiện lên trên gương mặt khắc khổ của lão.

“Mày là thằng chó nào đấy?! Dám xen vào chuyện của ta à!?”

Từ đống đổ nát, Animaru gào lên với vẻ giận dữ như thiêu đốt.

Khuôn mặt lão nhân lập tức đổi sắc, trở lại lạnh lùng.

“Ra là thứ sâu bọ này.”

“…Cái gì? Ngươi không biết ta là ai à, đồ khốn?”

“Không cần biết, cũng chẳng đáng để biết.”

Trong chớp mắt, lão thu hẹp khoảng cách và tung nắm đấm thẳng vào mặt Animaru.

“Hừ, thứ chậm chạp như vậy mà—GAAHHH!?”

Ngay nơi Animaru còn đang nói khinh khỉnh, khung hình như bị mất đi một nhịp—nắm đấm của lão đã nổ tung như sấm.

Mặt hắn bị ép xuống đất, bật ngược lên, nhưng nhờ sức chịu đựng và thể lực, Animaru nhanh chóng bật dậy, kéo giãn khoảng cách.

“Chết đi!!”

Hắn lao tới, tung ra một tràng quyền cước dữ dội như mưa bão. Nhưng thân hình của lão vốn ở trước mặt, lại biến mất trong nháy mắt.

“Cái—!?”

Đấm vào khoảng không, Animaru giật mình. Ngay lúc đó, lão bất ngờ xuất hiện ở góc mù bên sườn, tung cước trúng chân trụ, rồi thúc cùi chỏ vào thái dương hắn bằng toàn bộ sức mạnh.

Cùng với tiếng nổ vang trời, nửa thân Animaru cắm xuống đất.

“Ga… Hag…!”

Hắn cố gượng dậy, nhưng do chấn động não, hai chân run rẩy.

“Không thể nào… sức mạnh, tốc độ của ta đều vượt trội… mà, lão già này—”

Chưa thèm kết liễu, lão nói bằng giọng nhạt nhẽo:

“Ừm… dù trước đó ta đã thấy, đúng là ngươi mạnh. Nhưng vẫn còn cách xa thứ gọi là cường giả.”

“Ngươi nói gì!?”

“Lối đánh của ngươi chỉ biết dùng sức mạnh áp đảo để đè bẹp đối thủ. Lý do ngươi thắng đến giờ, có lẽ vì toàn chọn điều kiện có lợi, hoặc chỉ bắt nạt kẻ yếu hơn. Vì chưa từng giao đấu với kẻ mạnh thật sự, chưa từng liều mạng mà chiến, nên khi đối mặt với cường giả, ngươi chẳng biết phải làm gì. Nói gọn: ngươi không có sáng tạo trong chiến đấu. Có sai không?”

Animaru nheo mắt, phun máu và nước bọt xuống đất.

“—Ngươi nói như thể mình là ‘kẻ mạnh hơn’ vậy? Ngươi là ai?”

“Ta đã vứt bỏ tên thật từ lâu. Nhưng người ta gọi ta là—『Thú Vương』.”

Nghe đến đó, Joey—vẫn đang ôm Hiyuki—khẽ bật ra một tiếng thảng thốt nghẹn lại trong cổ.

Thú Vương!? Một trong năm người duy nhất đạt hạng SS trên thế giới!?

Animaru nhướn mày, quát lớn:

“HAAHH?! Thú Vương à!? Kẻ đó là ta mới đúng!!”

“Sai rồi. Một tên côn đồ như ngươi mà dám xưng Vương, thật nực cười.”

Có vẻ thể trạng đã hồi phục, Animaru lại thủ thế.

“Được thôi, ta sẽ đánh ngươi đến chết, cho ngươi biết ai mới là thật!”

◆◇◆◇

Ngoại ô đồng bằng thành Alra, một đoàn người đang lao đi, cuộn bụi mịt mù.

“Chuyện này là sao!? Tại sao không liên lạc được với Công chúa!?”

Tengai, trong hình dạng long nhân, gầm vang, đôi chân khổng lồ giẫm nát mọi thứ cản đường—dù là người, quái vật hay thần thánh. Bên cạnh hắn, chàng trai tóc trắng Ikaruga (chính xác hơn là bản phân thân “Yog-Sothoth”) chạy song song, gương mặt vẫn điềm tĩnh.

“Không rõ. Hầu hết người canh giữ xung quanh đều bị hạ gục mà không chống cự nổi.”

“Không chống cự!? Không thể nào! Dù đội này chuyên về tình báo hơn chiến đấu, họ vẫn là tinh anh của Xích Hoàng Triều! Sao có thể bị người của quốc gia này hạ gục dễ dàng được…”

Nghe lời than vãn của Tengai, Ikaruga chìm vào trầm tư, rồi lên tiếng:

“Quả thật, nếu là người của quốc gia này thì không thể. —Nhưng nếu đó là kỹ năng của các bậc Thiên giả (người chơi) thì nó lại khác…”

“Thiên giả!? Không thể nào—”

Nhưng khả năng đó không phải bằng không. Ngược lại, khi ta nói chuyện với Công cháu Hiyuki về những đồng tiền thất lạc và “Thời đại Mất tích”, chủ đề này đã từng được đề ca.

—Lẽ ra ta phải điều tra kỹ hơn. Không, dù có bị Công chúa phản đối, ta cũng nên đích thân hộ tống mới phải!

Hối hận bây giờ đã vô ích, nhưng ý nghĩ đó vẫn dày vò hắn, khiến Tengai nghiến răng.

Lẽ ra hắn có thể bay để rút ngắn thời gian, nhưng vì hiệp ước giữa Xích Hoàng TriềuAmitia, việc bay hoặc hạ cánh gần thành chính bị cấm. Cưỡng ép phá vỡ hiệp ước chẳng khác nào trát bùn lên mặt Công chúa.

Nén mệt mỏi, Tengai dồn thêm sức vào đôi chân, tăng tốc. Với đà này, chỉ một phút nữa là tới Alra—sau đó—

“Nghe đây! Chúng ta phải xác nhận an nguy của Công chúa và bảo vệ Người! Bất kỳ ai cản đường—tiêu diệt! Kể cả nếu phải san bằng Alra, cũng không được do dự!!”

Tiếng hô hiệu triệu nghiêm nghị đến rợn người, đoàn quân gầm vang hưởng ứng.

Thế nhưng, ngay trước mặt họ, một người đàn ông khoác giáp sáng chói, choàng áo choàng viền đỏ, đứng chắn giữa đường. Gương mặt hắn cúi thấp, không thấy rõ.

“Tránh ra! Cút khỏi đường của ta!!” Tengai quát, nhưng kẻ kia vẫn bất động.

“Tránh ra” - Một Manticore trong đội – đầu người, thân sư tử, cánh dơi – vung cánh nhảy lên tấn công.

Trong khoảnh khắc, đại kiếm của người đàn ông lóe sáng, chém ngang.

“Gahaa—!?”

Bị chém toạc toàn thân, Manticore rơi xuống đất. Vẫn còn thoi thóp, nhưng nếu không được cứu, chắc chắn sẽ chết.

Một tiên tộc bay tới, niệm trị thương trong vội vã.

Cả đoàn sững sờ. Manticore ấy vốn cấp độ cao, lại đã tái sinh ba lần—ngang hàng với “Thất Hung Thú”. Vậy mà bị hạ chỉ trong một nhát!?

Cả đội khựng lại, nỗi sợ tràn ngập.

Phía trước, người đàn ông khẽ nói với vẻ khâm phục:

“Ồ, tuyệt thật. Chịu được một nhát của ta mà vẫn sống.”

Hắn vung kiếm một vòng, tra lại bên hông, rồi ngẩng đầu.

Khi khuôn mặt hắn hiện rõ, như có dòng nước lạnh tạt vào tim cả đoàn. Dẫu vậy, chỉ những thành viên cấp cao của Xích Hoàng Triều mới nhận ra gương mặt ấy.

Người hiểu rõ nhất, Tengai, mở to mắt xác nhận:

“—Ngài Lubbock.”

Thanh niên tóc vàng, độ tuổi đôi mươi, hừ nhẹ:

“Ừ. Dù ngươi đã tự tiến hóa, nhưng có vẻ bộ mã nhận đồng minh vẫn hoạt động.”

“Ông ta là ai thế?”

Công chúa Oger Sofia, chưa hiểu chuyện, kéo tay Ikaruga hỏi khẽ.

Ikaruga hít sâu, cố trấn tĩnh:

“Người đó cũng là một Thiên Giả, như Công chúa—Ngài Lubbock.”

“Hửm? Không hiểu lắm, nhưng nếu hắn chắn đường, thì ta chỉ cần hạ hắn, phải không?”

“Không được!” Ikaruga lắc đầu dứt khoát. “Người đó là cánh tay phải của Công chúa, là người duy nhất chúng ta phải phục tùng sau Người. Không thể rút kiếm với ngài ấy.”

“Đúng thế.”

Dường như nghe được, Lubbock khẽ nhún vai.

“Ngài Lubbock, hiện tại có khả năng Công chúa trong gặp hiểm cảnh. Người có thể nhường đường được không?”

Với lời khẩn cầu mất kiên nhẫn từ Tengai, Lubbock chỉ lắc đầu xin lỗi

“Tengai, ta xin lỗi. Vì ta cũng từng được Hiyuki chăm sóc trước dây, ta cũng ước giá mà chúng ta cùng chiến tuyến. Nhưng ta nhận lệnh phải ngăn các ngươi ở đây.”

“—Lệnh? Người là trợ thủ của Công chúa. Kể cả Công chúa cũng chưa từng ra lệnh cho Người. Ai ra lệnh cho Người?”

“Ngươi rất nhạy bén. Ha… nói sao nhỉ. Có lẽ là ‘Thần của thế giới này’.”

Nụ cười mỉa thoáng qua môi Lubbock.

Nếu họ không thể tấn công người của mình, thì chỉ còn cách những người khác—Sofia và nhóm cô nhìn nhau, nhưng Ikaruga nhanh chóng chặn lại:

“Dừng lại! Đừng phí mạng vô ích!”

“Nhưng đối phương chỉ là người thôi mà?”

“Kết quả quá rõ rồi. Giống như Công chúa được gọi là 『Thiên nữ của Thiên giới』, người này cũng có danh hiệu khác—『Đội quân một người』. Người duy nhất từng đánh bại bản thể chính của ta trong trận chiến. Kẻ mạnh nhất trong các Thiên giả.”

Cả đội chết lặng.

Bản thể chính của Ikaruga—kẻ họ từng chứng kiến trong đại chiến—đã bị đánh bại chỉ bởi một người!?

“—Có vẻ thú vị đấy.”

Một người trong hàng khẽ bước lên.

“…Ngươi là ai?”

Lubbock nhướng mày. Người ấy—Maroudo—rút kiếm.

“Thuộc hạ và huyết thân của Công chúa, Maroudo. Ta là người mới.”

“Ra thế, huyết thân à. Ngươi nghĩ một bản sao rẻ tiền của Hiyuki như ngươi có thể thắng ta—kẻ mạnh hơn Hiyuki ư?”

Lubbock rút kiếm, ánh thép lạnh lóe lên.

“Chưa thử sao biết” Maroudo đáp, giọng không mang chút khích động.

“Maroudo-.” Cố để ngăn tên lại lại cũng chỉ vô ích, Maroudo nhìn về Tengai, người vừa gọi hắn.

“Kiếm của ngài Lubbock mạnh hơn cả Gilles de Reis của Công chúa. Kiếm của ngươi, Orgrestroke, sẽ không trụ được lâu. Cẩn thận.”

Không thể chống lệnh, nhưng vẫn phải xác nhận sự an nguy của Hiyuki—đó là giới hạn của quyết tâm hắn.

Nhìn Tengai đầy trăn trở, Maroudo mỉm cười, giơ ngón cái lên.